Thỏ nữ lang Tây Du kí - Chương 08

CHƯƠNG 08

Doãn Thủy Hử buồn,
rất buồn, rất rất buồn.

Hắn không hiểu, vì
sao cũng cùng là nhất kiến chung tình mà năm đó Kim Bình lại siêu cấp vô địch
thuận lợi cưới được Tiểu Hoa, ngay cả Tây Du cùng Kim Thố nhìn quan hệ hai
người cực kỳ xa cách, thế nhưng ngoài ý muốn lại nhanh như chớp kết thành liền
cành.

Vì sao?

Vì sao hắn so với
người khác điều kiện không kém mà vận mệnh lại khác xa vậy? Cùng bỏ ra một tấm
chân tình, nhưng hắn giống như đánh lên tường đồng vách sắt, một chút đáp lại
cũng không có?

Hắn rốt cuộc có
điểm gì kém so với người khác?

Nếu không, sao hắn
lại đau khổ vì yêu đơn phương?

Buồn chán đi uống
rượu, Doãn Thủy Hử như thế nào cũng không ngờ truyền thuyết giang hồ đồn đãi mà
hắn cũng dùng trăm phương ngàn kế để hái cho được Tiên Linh Băng Tinh tặng cho
giai nhân, cuối cùng hạnh phúc vì sao cũng không đến tay hắn?

“Ngươi đến tìm ta
là uống rượu giải sầu cho ta xem?” Cuối cùng Hoắc Tây Du nhịn không được phải
lên tiếng.

Bắt đầu suy nghĩ,
có nên cự tuyệt ôn thần này đến thăm không?

Người này có thể
nói là vô sự không đăng tam bảo điện, lần trước hắn tới là kéo hắn đi vào núi
hoang rừng sâu để tìm kỳ hoa trong truyền thuyết, lần này tuy chưa biết là
chuyện gì, nhưng nhìn hắn uống rượu như là nhất túy giải thiên sầu, Hoắc Tây Du
cảm thấy nhất định là có chuyện xui xẻo gì đó sắp xảy ra…

“Uy, uy, uống rượu
nhiều sẽ hại thân.” Thấy hắn lại uống tiếp, Hoắc Tây Du nhíu mày.

“Hại thân?” Doãn
Thủy Hử trào phúng hỏi lại. “Ngươi nhân sinh thắng lợi, căn bản là không rõ.”

“Lại phát điên gì
rồi?” Người nào nhân sinh thắng lợi, quả là mạc thanh kỳ diệu.

“Là ta nổi điên sao? Rõ ràng chính là không công bằng!” Khuôn mặt tuấn mỹ
của Doãn Thủy Hử hiện sự căm giận, lên án. “Trong đám huynh đệ, rõ ràng đường
nhân duyên của ngươi là kém nhất, vậy mà ngươi cũng ôm được mỹ nhân về nhà, còn
ta thì một mảnh chân tình lại bị nước cuốn trôi.”

“Ngươi nói cái gì?” Hoắc Tây Du tức giận. “Đó là muội muội của Kim Bình, có
thể so sánh sao?”

Nghe vậy, Doãn Thủy Hử sửng sốt, hoài nghi bản thân mình có phải đã nghe
lầm không?

“Nàng là muội muội của Kim Bình.” Tưởng hắn không nghe thấy, Hoắc Tây Du
còn nhắc lại lần nữa.

“Thì như thế nào?” Doãn Thủy Hử rất muốn biết rõ ràng…

Hoắc Tây Du đang định nói thì nghe tiếng bước chân nhè nhẹ…

Trong Hoắc phủ mọi người đều biết, nếu Doãn Thủy Hử hay các huynh đệ tới
chơi, để tránh việc đấu võ mồm bị truyền ra, Hoắc Tây Du thường cho nha hoàn,
người làm lui ra hết để không có người quấy rầy huynh đệ bọn hắn nói chuyện.

“Ai?” Tiếng bước chân trái với quy định thường ngày làm Hoắc Tây Du cảnh
giác.

“Là ta.” Kim Thố thanh âm thật là vô tội, gõ gõ cửa, nàng bước vào, thần
sắc tự nhiên nói: “Ta nghe nói Thủy Hử ca ca đến đây, đang cùng phu quân uống
rượu, sợ các ngươi uống rượu suông sẽ không tốt, cho nên làm ít đồ ăn mang
đến.”

Nhìn tiểu cô nương ngày xưa giờ đã là phụ nữ có chồng, thần sắc thong dong
sai nha hoàn sắp đặt thức ăn, trong lòng Doãn Thủy Hử cảm thấy hâm mộ Hoắc Tây
Du.

“Thố nhi thật sự là một người vợ hiền.” Doãn Thủy Hử khen, tiếp theo lại
thở dài một tiếng, mở miệng. “Nếu lúc trước ta thích ngươi thì tốt rồi.”

Hoắc Tây Du muốn nói gì nhưng rồi không lên tiếng, im lặng nhìn tiểu thê tử
của hắn…

“Thủy Hử ca ca đừng nói như vậy.” Đối với tuấn nhan làm người ta mặt đỏ tim
đập, Kim Thố vẫn bình tĩnh, thần sắc hòa nhã khuyên giải. “Trên đời còn thiếu
gì cỏ thơm, cần gì phải lưu luyến một bụi hoa, Thủy Hử ca ca cứ mở lòng mình
rồi ngày nào đó cũng sẽ tìm được người hiểu mình.”

Nghĩ đến tình cảnh của mình, Doãn Thủy Hử chỉ có thể im lặng, tiếp tục uống
rượu.

“Phu quân ngươi khuyên nhủ hắn, ta không quấy rầy các ngươi nói chuyện.”
Kim Thố nói.

Hoắc Tây Du thấy nàng thần sắc tự nhiên, cũng trở nên bình tĩnh, gật gật
đầu tỏ vẻ biết, sau đó nhìn nàng dẫn nha hoàn rời đi…

Cửa vừa đóng lại, Doãn Thủy Hử đã bất chấp hình tượng, oán hận nói:

“Ở trước mặt ta còn trình diễn tiết mục cách tình lả lướt.”

“Nói bậy bạ gì đó.” Lửa ghen tỵ tràn đầy, Hoắc Tây Du cũng tức giận không
kém. “Vừa rồi không phải nói nàng là muội muội của Kim Bình.”

“Thì sao? Nàng cũng đã bái đường cùng ngươi, là thể tử của ngươi, liên quan
gì tới Kim Bình? Ngươi đừng nói với ta vì nàng là muội muội của Kim Bình, muội
muội của bằng hữu không thể chạm vào, cho nên từ sau khi ngươi cưới Thố nhi về,
hai ngươi vẫn là vợ chồng hữu danh vô thực?”

Hoắc Tây Du không mở miệng.

Doãn Thủy Hử vốn chỉ định trêu chọc Hoắc Tây Du, đang chờ hắn cãi lại nhưng
không ngờ hắn vẫn im lặng.

Một hồi lâu nhi hắn mới phản ứng lại, Hoắc Tây Du đây là cam chịu.

“Không thể nào?!” Rất khiếp sợ, Doãn Thủy Hử đang châm rượu, suýt chút nữa
là làm đổ ra ngoài.

“Đã nói, nàng là muội muội của Kim Bình.” Hoắc Tây Du lườm hắn một cái.

“Ngươi là làm sao vậy?” Doãn Thủy Hử nắm tay Hoắc Tây Du xem xét.

“Làm cái gì.” Hoắc Tây Du hất tay hắn ra.

“Ta thấy ngươi không phải bị cảm lạnh hay là phát sốt, hay là đầu óc có vấn
đề.” Doãn Thủy Hử còn nói

“Đừng nháo.” Hoắc Tây Du yên lặng uống rượu.

“Ta thấy ngươi mới là đừng nháo.” Doãn Thủy Hử chưa từng biết Hoắc Tây Du
có tật xấu này, không chút lưu tình, thẳng thắn hỏi: “Trong thiên hạ có bao
nhiêu cô nương là muội muội, những người này chẳng lẽ không thể lấy chồng, cho
dù có thì cũng bị đẩy vào lãnh cung? Ngươi dùng não của ngươi nghĩ xem, trên
đời có đạo lý như vậy sao?”

“Ngươi không rõ.” Hoắc Tây Du cường điệu. “Tiểu Thố tử không giống những
người khác, ngươi cũng biết tình huống lúc đó…”

“Chậm! Chậm!” Doãn Thủy Hử ngăn lại hắn, hỏi: “Ngươi không phải muốn nói
ngươi là vì tình thế bắt buộc, vì lấy đại cục làm trọng nên mới hy sinh bản
thân, lấy nhân duyên để đổi lấy sự thanh tĩnh?”

Hoắc Tây Du không trả lời, tự rót cho mình một chén rượu rồi uống sạch.

Doãn Thủy Hử nhìn tình trạng này đã biết sự tình rất nghiêm trọng.

Trong bốn người bọn họ, Hoắc Tây Du tửu lượng kém nhất, còn bị gọi là ba
chén say.

Cũng không phải là say bất tỉnh nhân sự mà lý trí của hắn sẽ vì say mà bị
ăn mòn, cản người sẽ tùng điệu, chuyện nên nói, chuyện không nên nói, hắn đều
sẽ khai ra hết mà bản thân hắn không biết.

Hoắc Tây Du là người cổ hủ lại câu nệ, hắn luôn sợ sẽ xảy ra tình trạng như
vậy, sợ lúc say sẽ náo loạn làm người khác chê cười cho nên trước giờ luôn hạn
chế uống rượu, thường thường khi bọn họ uống rượu thì hắn uống trà, vui lắm mới
uống một, hai chén.

Người cẩn thận, tiết chế như vậy nhưng bây giờ lại rối loạn tâm thần, liên
tiếp uống hai chén rồi.

“Huynh đệ, lúc trước ta và Quản Tam Quốc khuyên ngươi thành thân, tuy rằng
Kim lão bá lên tiếng, lão cha của ngươi cũng nhờ vả chúng ta, nhưng cái chính
là chúng ta nghĩ cho ngươi, vì tốt cho ngươi mới khuyên ngươi chấp nhận cuộc
hôn nhân này.” Doãn Thủy Hử chân thành nói.

Đạo lý rất đơn giản, chưa nói tới chuyện bọn họ thấy Kim Thố muội tử là một
cô nương tốt, quan trọng là Hoắc Tây Du ngày thường không gần nữ sắc, xem ra
cũng không có đối tượng để yêu thích, thay vì sau này cưới một người xa lạ chi
bằng cưới một người mà họ quen biết, thân thiết…

Mà cũng vì vậy, Kim Thố có lương tế, Hoắc Tây Du có giai ngẫu, đẹp cả đôi
đường. Vì mục đích như vậy, cho nên bọn họ mới gia nhập hàng ngũ khuyên bảo
hắn, cũng không muốn để Kim Thố thành bà cô già, mới kiên quyết ghép hai người
lại với nhau.

Không được, sự tình nghiêm trọng, tìm Tam Quốc đến thương lượng mới được.

Doãn Thủy Hử nghĩ tới là làm liền, không nói hai lời, chạy nhanh đến bên
cửa sổ, lấy ra pháo dùng để liên lạc khẩn cấp giữa các huynh đệ, một tiếng rít
bắn thẳng lên trời xanh.

Quản Tam Quốc không hổ là người xem trọng tình nghĩa huynh đệ, vừa thấy
pháo hiệu, đã lập tức xuất hiện.

Nhưng hắn gia nhập cũng không có thay đổi cái gì.

Khi pháo hiệu kêu gọi Quản Tam Quố vang lên, lý trí của Hoắc Tây Du cũng
bừng tỉnh, tỉnh đến mức cự tuyệt không uống thêm dù chỉ là một giọt rượu, chỉ
ngồi uống trà, nghe hai tên huynh đệ oanh tạc, giống như cái hủ nút, im thin
thít, chuyện gì cũng không nói.

Doãn Thủy Hử hao hết lời lẽ, mặc kệ là trên phương diện vợ chồng hay là từ
phương diện tình cảm, nói đến miệng khô lưỡi đắng cũng không đả động được Hoắc
Tây Du một chút mảy may nào.

Cho dù là cùng Quản Tam Quốc liên thủ, nhưng Hoắc Tây Du hạ quyết tâm không
bàn đến vấn đề này, bất luận là Doãn Thủy Hử lòng vòng quanh co, hắn cũng không
đáp lại, Doãn Thủy Hử cuối cùng cũng đành chịu thua, không có ai biết thực ra
trong chuyện này, Hoắc Tây Du đang nghĩ cái gì.

Sau mấy giờ tranh cãi, Hoắc Tây Du cũng học được một điều. Nếu không trả
lời, hai kẻ thay bênh vực thay Kim Thố sẽ không tha cho hắn.

Cho dù miệng nói là huynh đệ thì sẽ không ép buộc hắn, cũng sẽ tôn trọng ý
nguyện của hắn…Thúi lắm! Hai tên kia tưởng ngày đầu hắn quen biết hai bọ sao?

Mấy lần làm như bỏ qua chuyện đó, kết quả là sau một hồi lòng vòng, còn làm
bộ nói bóng nói gió, cuối cùng cũng quay lại vấn đề cũ, ép hắn phải nói.

Cho nên Hoắc Tây Du không thể hiện ý chí kiên cười nữa, cũng không nói
những lời khách sáo nữa, hắn giả vờ khuất phục, tỏ vẻ mình sẽ suy nghĩ cẩn thận
những gì bọn họ nói… Còn biểu hiện cực kỳ có thành ý.

Với thành ý đến mười phần như vậy, hai tê kia cuối cùng cũng buông tha cho
hắn, cũng coi như là hoàn thành trách nhiệm trọng đại gì đó mà tuyên bố tan
buổi họp.

Thực chịu không nổi!

Tiễn khách xong, Hoắc Tây Du chỉ có cảm tưởng này.

Hắn cảm thấy bọ Doãn Thủy Hử thật kỳ quái, hiện tại cho hắn là cầm thú sao?

Kia là muội muội của Kim Bình cũng không phải cô nương chốn thanh lâu, hắn
sao có thể chỉ vì nghi thức bái đường liền đối với nàng như vậy lại như vậy.

Huống chi hắn vốn không phải là kẻ háo sắc, chuyên tìm hoa vấn liễu.

Có lý đâu chuyện hắn còn chưa làm với nữ tử thanh lâu, hắn lại làm với Kim
Thố?

Trước tiên chưa nói đến sự gởi gắm của Kim Bình, quan trọng hơn là Kim Thố
đáng bị như vậy sao?

Hoắc Tây Du tuyệt không nghĩ sẽ ô nhục Kim Thố, cho nên dù là vợ chồng cùng
giường, hắn vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận… Đương nhiên, chuyện Kim Thố sợ
lạnh, thường nép vào hắn để ngủ cũng không cần phải tính tới.

Ít nhất là chính hắn chưa bao giờ dám có suy nghĩ gì, sợ hủy đi trong sạch
của nàng.

Cho đến lúc này, Hoắc Tây Du thực cảm thấy may mắn vì mình vẫn kiên trì.

Từ sau khi hắn cùng Kim Thố thành thân, Doãn Thủy Hử là người đầu tiên đến
thăm, cũng bởi vì sự xuất hiện của Doãn Thủy Hử mà hắn mới phát hiện được mình
đã bỏ qua một sự việc rất trọng yếu.

Chính vì sai sót nghiêm trọng, cho nên Hoắc Tây Du mới không thể nói nên
lời… Ít nhất, trước khi có được biện pháp giải quyết thật tốt, hắn sẽ không thể
nói bất cứ chuyện gì.

Không nói tới chuyện nghĩa khí, cũng không bàn tới tình huynh đệ, trước hết
để không rơi vào tình thế hại người mà không có lợi cho mình thì chỉ có thể im
lặng…

“Thiếu phu nhân đâu?” Đuổi hai tên bạn dài dòng đi, Hoắc Tây Du hỏi người
làm.

Chỉ là thuận miệng hỏi, muốn biết xem Kim Thố đang làm gì nhưng tên người
làm lại tưởng hắn nóng lòng tìm thê tử, liền khẩn trương đi tìm người làm cho
Hoắc Tây Du không kịp phản ứng.

Thế nhưng, người đến lại là nha hoàn bên người Kim Thố, Hoắc Tây Du hơi hơi
nhíu mi…

“Thưa thiếu gia.” Tiểu Xuân thi lễ, báo: “Thiếu phu nhân đã ra ngoài.”

“Đi ra ngoài?” Nhíu mày, Hoắc Tây Du có chút kinh ngạc.

“Thiếu phu nhân nói, khó được Doãn thiếu gia cùng Quản thiếu gia cùng đến
phủ, hai vị thiếu gia luôn thích ăn thịt vịt nướng do đầu bếp Kim gia làm, cho
nên thiếu phu nhân về nhà mẹ đẻ một chuyến, muốn nhờ đầu bếp Kim gia làm vài
món đồ ăn cho thiếu gia đãi khách.”

Vịt… là vì Quản Tam Quốc hay là cho Doãn Thủy Hử?

Hoắc Tây Du cố gắng không nghĩ tới vấn đề này, chỉ nói:

“Chuyện này sao ngươi lại để nàng tự đi, các ngươi không biết phải làm gì
sao?”

“Thiếu gia thứ tội.” Tiểu Xuân vội vàng quỳ xuống, vẻ mặt sợ hãi trả lời.
“Tiểu Xuân vốn định đi, nhưng tiểu thư… không, là thiếu phu nhân, thiếu phu
nhân còn muốn ghé biểu thiếu gia lấy thêm mấy thứ, nàng nói sẽ đi nhanh về
nhanh, còn thay đổi nam trang, sợ nô tỳ đi theo làm chậm tốc độ, cho nên muốn
tự mình đi.”

Nha hoàn hồi môn Tiểu Xuân đối với Hoắc Tây Du luôn thấy sợ hãi, trong lòng
quýnh lên, xưng hô cũng lộn xộn nhưng cũng may đã trình bày hết sự việc.

Hoắc Tây Du nhíu mày, cảm giác thực không thích hợp…

“Đi bao lâu rồi?” Hắn hỏi.

“Ước chừng… ước chừng hai canh giờ.” Tiểu Xuân trả lời.

Như vậy kêu đi nhanh về nhanh?

Quản Tam Quốc cùng Doãn Thủy Hử nháo đến lúc này cũng đã tan, Kim Thố còn
đi lấy vịt làm gì? Còn chờ giết vịt sao? Chắc không phải thực là chờ giết vịt
thật chứ?

Hoắc Tây Du cảm thấy rất không thích hợp, quyết định tự mình ra ngoài tìm
Kim Thố về, nhưng đến Kim gia thì nghe được tin từ người gác cổng:

“Tiểu thư không có về.”

Dự cảm không tốt trở thành sự thật, Hoắc Tây Du không dám để lộ chỉ cười
nói là hắn nhớ lầm, sau đó liền quay về phủ, lập tức hỏi Tiểu Xuân nhưng câu
trả lời cũng giống nhau.

Không có! Không có! Không có!

Đáp án không làm Hoắc Tây Du đối với Tiểu Xuân chẳn còn trông mong gì, đành
tự trở về phòng tìm kiếm manh mối.

Tất cả đồ dùng của nàng đều còn đủ, trừ bỏ hộp trang sức và tấm ngân phiếu.

Nơi để tấm ngân phiếu giờ lại được thay thế bằng một tờ giấy.

Cám ơn, thực xin lỗi.

Không có kí tên, cũng không có lạc khoản, nhưng Hoắc Tây Du biết đây là
nàng lưu cho hắn, hắn chính là biết.

Nhưng…

Vì sao?

Thành thân đến nay, hắn có chỗ nào đối đãi nàng không tốt? Có chỗ nào để
nàng thua thiệt?

Vì sao hôm nay lại thế này?

Hoắc Tây Du không thèm nghĩ nữa, vì sao lại đúng ngày hôm nay Doãn Thủy Hử
đến chơi?

Hắn không rõ, nàng vì sao lại đối với hắn như thế?

Vẻ mặt lạnh lùng, Hoắc Tây Du mặc kệ mưa to gió lớn, xông ra ngoài, hắn thề
hắn phải hỏi cho rõ ràng, hắn nhất định phải giáp mặt hỏi cho rõ ràng.

***

Giấc mộng thành hiện thưc lẽ ra là một chuyện vui, chẳng những giảm bớt
hành trang, chỉ mang theo ngân phiếu, còn nhớ tạo ra sự kiện giả. Kim Thố quả
là một người thông minh.

Khi cùng Hoắc Tây Du xuất môn mấy lần, nàng đã biết giả nam trang để hành
tẩu sẽ không dẫn đến sự chú ý của người khác, thứ nhất ưu tiên mua đồ phù hợp,
kế tiếp là chọn mua lương khô rồi cất giấu cẩn thận làm cho nàng bề ngoài nhìn
giống như một thư sinh và kinh đi thi.

Hết thảy được chuẩn bị chu đáo như vậy, tâm nguyện nhiều năm qua có thể
thực hiện nhưng bước chân đi mà lòng Kim Thố lại nặng trĩu, rất muốn khóc.

Nàng rất muốn kiên cường, rất muốn dùng lý trí đối mặt.

Không có gì phải khổ sở, Hoắc Tây Du làm người rất tốt, vì thỏa mãn tâm
nguyện của mọi người cũng thay nàng giải quyết phiền toái nên mới chịu cưới
nàng.

Hắn đối với nàng không có tình cảm gì, trên thực tế hắn có thể xem như là
nể mặt huynh trưởng, dùng tình cảm của một bằng hữu để chiếu cố nàng, quan tâm
nàng… đã là một người rất tốt, nàng nên cảm ơn mới phải.

Nhưng sao nàng lại cảm thấy khó chịu như vậy?

Đúng vậy, hắn càng đối với nàng khách khí, nàng càng thêm khổ sở.

Kim Thố không biết là như thế nào, chỉ biết rằng mỗi một ngày, nàng đều hi
vọng hắn sẽ thay đổi, để ý đến nàng nhiều hơn, nhìn nàng nhiều hơn, đối với
nàng vì nàng là Kim Thố chứ không phải là muội muội của Kim Bình.

Nghĩ tới điều này, Kim Thố lại cảm thấy mình thật đáng sợ. Từ bao giờ nàng
đã trở nên tham lam như vậy?

Nhưng nàng chính là không thể khống chế, đối với Hoắc Tây Du, nàng không
muốn chỉ là sự bất đắc dĩ của hắn.

Ý nghĩ đó không mất đi mà ngày càng mãnh liệt, bởi vậy nàng mới cảm thấy
thống khổ.

Nhất là khi nàng cố gắng lâu như vậy, cuối cùng lại chính tai nghe hắn nói
với hắn, nàng chỉ là muội muội của Kim Bình.

Đúng vậy, nàng nghe thấy được.

Sau khi thành thân, Doãn Thủy Hử lần đầu đến thăm, làm cho nàng vui mừng vì
gặp được bạn cũ nên bước chân cũng nhẹ nhành hơn nhiều. Nàng vừa đến đã nghe
Doãn Thủy Hử lên án phu quân nàng nhân duyên kém hơn hắn mà lại sớm ôm được mỹ
nhân về, còn kích động nói rất nhiều, không có ai phát hiện âm thanh của nàng.

Sau đó, nàng nghe thấy phu quân của nàng với ngữ khi bất đắc dĩ nói rằng,
nàng là muội muội của Kim Bình.

Câu nói đó giống như tuyên án cho Kim Thố, làm cho nàng đáy lòng nàng lạnh,
cũng tràn đầy cảm giác tuyệt vọng.

Đủ loại không thích ứng đến thành thói quen, bao gồm…

Ban đầu cực độ khó đọc, đến nay một ngụm một câu cũng đều là “Phu quân”.

Ban đầu nằm xuống giường cứng ngắc như xác chết, đến nay lại nép sát vào
người hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn mới có thể ngủ được.

Hoặc là dù đỏ mặt cũng chủ động nắm tay hắn, cho tới giờ mỗi khi cùng đi là
hắn chủ động nắm tay nàng.

Mỗi một chuyện, mỗi một hành động, người nào không phải xấu hổ, không phải
ngượng ngùng… Nhưng kiên trì, cố gắng bao nhiên lâu nay, những cảm giác kia
cũng dần tan biến, tới giờ đều coi là đương nhiên.

Điều này làm Kim Thố vẫn nghĩ rằng chỉ cần nàng tiếp tục cố gắng, một ngày
nào đó, nàng không cần giả đò là một đôi vợ chồng ân ái trước mặt người khác,
bởi vì nàng nghĩ hắn sẽ chấp nhận nàng, bọn họ sẽ là một đôi vợ chồng chân
chính, sẽ sinh nhiều tiểu oa nhi béo mập như chị dâu nói.

Nhưng hiện tại nàng biết, nàng sai lầm rồi, sai vì quá ngây thơ.

Kim Bình muội muội.

Điều này giải thích vì sao đến này hắn còn đối với nàng “tương kính như
băng”. Vì sao chậm chạp không chịu viên phòng với nàng…

Với hắn, nàng chỉ là muội muội của Kim Bình.

Hơn nữa suy nghĩ này còn sâu đến mức có thể thố lộ cùng bằng hữu.

Đau, Kim Thố cảm thấy rất đau, lời của hắn đã dập nát kỳ vọng của nàng,
cũng làm tổn thương lòng nàng thật sâu.

Thực ra cũng có thể tiếp tục duy trì sự giả dạng như trước, nhưng Kim Thố
quyết định dứt khóat hơn, để cho hai ngươi tự do.

Cảm ơn hắn đã giải phóng nàng khỏi sự quan tâm quá mức của người nhà, cũng
thực xin lỗi hắn vì để cho hắn một mình đối mặt với bao nhiêu rắc rối sau khi
nàng rời đi.

Nhưng Kim Thố cũng nghĩ tới đau dài không bằng đau ngắn, như vậy còn hơn
cản trở tuổi thanh xuân của hắn cũng để cho hắn có cơ hội tìm thấy nhân duyên
thích hợp cho mình.

Cho nên lưu lại “Cám ơn” Cùng “Thực xin lỗi.” Nàng rời đi.

Nàng tin tưởng, lâu dài mà nói, đây mới là quyết định chính xác cho cả hai.

A! Là trời mưa sao?

Trên mặt ẩm ướt, Kim Thố dùng sức lấy tay áo lau đi.

Nàng kiên quyết tin tưởng, đó nhất định là do mưa, tuyệt đối không phải là
nàng đang khóc.

Nàng chẳng qua là làm một quyết định chính xác, chẳng những cho Hoắc Tây Du
tự do mà bản thân cũng hướng tới một cuộc sống mới, đây là chuyện vui vẻ đến
mức nào, có gì mà khóc?

Ngẩng đầu mà bước.

Kim Thố tiếp tục đi tới, mặc kệ trước mắt hơi nước sương mù, nàng đi nhanh
về phía trước đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3