Thỏ nữ lang Tây Du kí - Chương 06

CHƯƠNG 06

Ngày hôm sau tân hôn, đối với Kim Thố mà nói chính là kinh tâm động phách.

Không ngờ mình lại ngủ say như vậy, đây là sai phạm thứ nhất của nàng, cho
dù mấy ngày nay lo lắng và mệt mỏi là cho nàng ngủ rất ngon, nhưng nàng không
phạm phải sai lầm này.

Khi mới tỉnh lại, phát hiện bênh cạnh có người, nàng lại kinh hoảng hét lên
một tiếng là sai lầm thứ hai. Cho dù nàng có cảm thấy xa lạ thế nào, tỉnh lại
phát hiện có ngươi ôm mình thật đáng sợ thế nào thì cũng không nên làm mất mặt
tân hôn phu quân như vậy.

Chuyện kế tiếp nàng lại càng không muốn nghĩ tới, đi phụng trà cho cha mẹ
chồng, nàng lại làm đổ hai chén trà nóng làm công công, bà bà mất mặt.

Nàng uể oải thật muốn khóc, lại cố nén mà đi thăm bệnh bà nội, kết quả nàng
mang danh nghĩa là cháu dâu xung hỉ vừa mới vào phòng, cẩn thận bưng đến cho bà
một ly trà nóng, tiến hành nghi thức phụng trà… Bà nội hộc máu.

Kim Thố quả thực sợ hãi!

Lão nhân gia đang bình an nằm trên giường, vậy mà khi nàng vừa đến gần lại
giống như cá bị bắt lên bờ, giật giật mấy cái rồi ói ra một ngụm máu, rốt cuộc
đây là thế nào?

Máu phun ra, Kim Thố kinh sợ đến không thể động đậy, cuối cùng đương nhiên
là rối loạn một đoàn, kết quả nàng còn chưa rõ tình huống thế nào thì đã bị
thỉnh ra khỏi phòng.

Đã đến mức này, nàng bắt đầu cam chịu, hoài nghi kiếp trước mình đã tạo
nghiệt gì cho nên đời này mới bị vận mệnh trêu chọc như vậy?

Làm cho rối loạn như vậy, nàng sẽ làm dâu hiền của Hoắc gia như thế nào
đây?

Càng nghĩ tâm càng loạn, hoàn toàn không dám tưởng tượng vận mệnh tiếp theo
là thế nào…

Sau khi tỉnh rượu liền khôi phục bộ dáng thường ngày, Hoắc Tây Du nhìn vẻ
mặt đầy cảnh giác, sợ hãi của Kim Thố, như là sợ vừa mới gả đến đã bị biến vào
lãnh cung, bị chồng ruồng bỏ.

“Sao lại ngồi đây?” Thấy nàng đáng thương ngồi trong góc, hai má phơi nắng
đỏ bừng, Hoắc Tây Du trực giác nhăn mi.

“Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân nói muốn chờ ngài cùng đi ra.” Nha hoàn sợ
bị giận chó đánh mèo liền nhanh chóng đáp lời.

“Không phải nói ngươi quay về phòng rồi sao?” Hoắc Tây Du không rõ nàng
đứng lại chờ là có ý gì, không phải ngay từ đầu hắn đã kêu nàng quay về rồi
sao?

“Ta, ta muốn biết bà nội sao, sao rồi…” Giọng càng nói càng nhỏ dần, Kim
Thố rất lo lắng, ánh mắt cũng đỏ lên, thật đáng thương, đáng thương nói. “Ta
thật sự cái gì cũng chưa làm, ngươi nhất định phải tin ta, bà đột nhiên hộc
máu, ta cũng hoảng sợ…”

“Ngươi nói cái gì?” Hoắc Tây Du vẫn chưa xác định được nàng muốn nói cái
gì, nhất thời phản ứng.

“Kim Thố a, ngươi thật sự là phúc tinh của Hoắc gia chúng ta.” Hoắc lão gia
đi ra sau, thấy con dâu mới, vẻ mặt liền vui mừng.

“Đã nói với Tây Du xung hỉ tuyệt đối có hiệu quả, hắn còn không tin.” Hoắc
phun nhân cười ha ha, phi thường hào sảng vỗ lên lưng co ba cái, thị uy nói.
“Giờ thì ngươi không phản đối nữa đi?”

“Đừng nháo con, còn phải chuẩn bị sắc thuốc cho nương.” Hoắc lão gia tập
trung vào chính sự, lại quay sang dặn dò con trai: “Con dâu còn chưa quen nếp
sống trong nhà, ngươi mang nàng đi dạo chung quanh một chút, chuyện bà nội
không cần lo lắng quá.”

“Hôm nay trước hết tha cho ngươi, không so đo với ngươi, mang con dâu đi
chơi đi.” Hoắc phu nhân miệng nói xong, trong lòng đã tính nên nấu canh gì để
bà bà bồi dưỡng.

Hai ông bà lão thương lượng với nhau rồi cùng rời đi, Kim Thố nhìn bóng
dáng bọn, rồi quay sang mờ mịt nhìn Hoắc Tây Du.

Tình huống này là sao?

“Bà nội không có việc gì.” Thấy nàng vẻ mặt hồ nghi, Hoắc Tây Du giải
thích. “Nguyên bản mạch nhược, chỉ còn một hơi, nhưng có điểm tà môn, khi huyết
ứ được phun ra, khí huyết vốn ngưng trệ lại vận hành, chỉ cần điều dưỡng tốt
thì sẽ không chết, không có gì đáng ngại.”

Kim Thố nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Cho nên không phải là ta làm hại.”

“Làm sao có thể là ngươi làm hại?” Hoắc Tây Du đối này giả thiết cảm thấy
kinh ngạc.

Hắn nói chưa dứt lời, Kim Thố đã tràn ngập bi thương, nói:

“Vừa mới rồi, ta còn tưởng là ta làm hại, đang suy nghĩ chắc ta xong đời
rồi, mới thành thân ngày đầu tiên đã hại bà nội bị hộc máu, về sau nên làm thế
nào bây giờ…”

Với cá tính của Hoắc Tây Du, có thể tưởng tượng được hắn nghe xong chẳng
những cười nhạt còn có thể mắng nàng nhàm chán.

Nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Kim Thố, sự
mất kiên nhẫn bình thường không thấy đâu, ngược lại hắn còn cảm thấy Tiểu Thố
Tử đáng yêu như vậy…Khoan, có phải hắn vừa mới dùng hai từ “đáng yêu” hay
không?

Hoắc Tây Du đối với cảm giác này có chút kỳ quái, đặc biệt là ý tưởng muốn
vuốt ve hai gò má của nàng, làm cho hắn có chút không thích ứng, đành phải tìm
cách phân tán tư tưởng. “Không có chuyện gì, đừng suy nghĩ lung tung, cha mẹ
tuy mê tín nhưng đối với chuyện hôm nay đều nghĩ ngươi là con dâu mang đến may
mắn… Đi thôi”

Thấy Kim Thố còn mơ mơ hồ hồ, Hoắc Tây Du liền kéo nàng đứng lên…

“Ta mang ngươi đi dạo trong phủ, chút nữa thì ra ngoài một lát.” Hắn nói.

Kim Thố nhìn hắn, tay lại bị người ta nắm, hai má vì phơi nắng đỏ bừng,
nhìn không ra khác thường nhưng trong lòng thực sự là xao động.

“Đi thôi.” Hoắc Tây Du coi như vô cảm, đem nàng kéo sau liền dẫn đầu đi.

Bỗng dừng lại, sau đó nhìn về phía tay bị nàng nắm chặt.

Tiếp theo, tầm mắt di dời lên trên, nhìn thần sắc không tự nhiên lắm của
nàng… Hai gò má đỏ bừng, nhìn cũng như mới vừa rồi nhưng lại làm tâm thần Hoắc
Tây Du nhiễu loạn vài phần, hắn không hiểu nguyên cớ, chỉ cảm thấy không được
tự nhiên nhưng hắn sẽ kiên quyết không thừa nhận mình đã bị ảnh hưởng.

“Đi thôi.” Kim Thố nói nhỏ.

Hoắc Tây Du không nói chuyện, nhưng cũng không bỏ tay nàng ra, chỉ là nhìn
nàng một cái rồi quay đầu, lẳng lặng nắm tay nàng đi tiếp.

Chuyện thành thân, Hoắc Tây Du bắt đầu phát hiện hắn đã nghĩ quá đơn giản.

Ban đầu đồng ý cuộc hôn nhân này là vì tránh phiền toái.

Ngẫm lại, đúng như lời Quản Tam Quốc khuyên hắn, trai lớn lấy vợ, gái lớn
gả chồng, thành thân là chuyện sớm muộn gì cũng phải xảy ra.

Tuy rằng nói là sớm hay muộn cũng thế, nhưng nếu lúc này hắn nhận thức tiểu
thê tử này thì sau này nhất định sẽ không bị nhắc đi nhắc lại nữa, Kim lão gia
cũng không lo lắng, cha mẹ cũng không vì chuyện xung hỉ mà suốt ngày chỉ cây
dâu mắng cây hòe, cho rằng hắn bất hiều, oán hắn không chịu làm chuyện gì đó
cho bà nội.

Trừ bỏ vì làm cho các trưởng bối yên lòng, thêm vào còn có lý do để Kim Thố
tránh xa sự bảo hộ quá mức của Kim Bình. Nhiều lý do như vậy, nhưng cảm giác
khó hiểu kia làm cho hắn cảm giác đầu óc mình có vấn đề.

Hoắc Tây Du tự nhận mình đã suy nghĩ thấu đáo, nắm hết mọi chuyện trong tay
nhưng hắn không dự đoán được tuy rằng chỉ là thê tử trên danh nghĩa nhưng trong
cuộc sống của hắn đã có thêm một người.

Hắn sẽ không ngốc đến mức thừa nhận mình tửu lượng không tốt, kỳ thật hắn
cũng không nhớ rõ chuyện đêm động phòng hoa chúc đó.

Hắn chỉ biết là sáng hôm sau hắn bị tiếng thét chói tai của nàng làm tỉnh
giấc.

Đừng nói là Tiểu Thố bị hắn dọa mà ngay cả hắn thấy bên mình có thêm một
người cũng cảm thấy chấn động, chỉ là hắn nội công thâm hậu hơn, che giấu khá
hơn, nên Tiểu Thố không phát hiện ra sự kinh ngạc của hắn.

Ở trên giường có thêm một người, Hoắc Tây Du cũng không thích ứng được với
chuyện như vậy.

Hắn biết Tiểu Thố cũng không quen, mỗi đêm trước khi ngủ, nàng cũng nằm
cứng ngắc như xác chết, cho đến lúc ngủ mê mới có thể thả lỏng.

Mà hắn cũng phiền não mà đi vào giấc ngủ sau nàng.

Hắn không hiểu được đây là chuyện gì xảy ra, có lẽ là do trời lạnh, nên mỗi
khi nàng ngủ say lại dụi đầu vào ngực hắn, xem hắn như là cái lò sưởi, ngủ đến
ngon lành.

Chỉ có hắn là khổ.

Bình thường không phát hiện, nhưng đêm càng khuya, tri giác càng trở nên
linh mẫn, nàng giống như một khối cầu nhỏ dựa vào hắn, thơm thơm, mềm mềm, mùi
hương cùng cảm giác mềm mại làm cho hắn thật không tự nhiên.

Đương nhiên, hắn định lực có chừng, mặt ngoài vẫn là bất động như núi,
nhưng là việc này làm cho hắn thích ứng mấy ngày, muốn ngủ đều không được, cuối
cùng hắn có thói quen, khi Kim Thố gắt gao dựa vào người hắn thì hắn mới bắt
đầu đi vào giấc ngủ.

Càng ở chung, Hoắc Tây Du càng thấy không thích hợp.

Thời gian hắn nhìn nàng có phải nhiều hơn một chút không?

Thời gian cùng nàng vui đùa có phải nhiều hơn một chút không?

Nàng có vui vẻ hay không? Có hạnh phúc không? Hắn cũng quan tâm, chú ý?

Hoắc Tây Du tuy có nhận thấy không thích hợp nhưng chân chính làm cho hắn
cảm thấy khẩn trương chính là lúc này, tại nơi này.

Hắn rõ ràng cảm thấy không thích hợp, lại không thể tự ức, đây mới là vấn
đề nghiêm trọng.

Mỗi khi nàng cười ngọt ngào với hắn, bộ dáng đáng yêu vô cùng làm cho đáy
lòng hắn cảm thấy vui sướng, nguyện ý làm cho nàng lộ ra tươi cười như vậy.

Nàng bởi vì những chuyện mới lạ đều tỏ ra ngạc nhiên, thích thú, làm cho
hắn không tự giác mà lộ ra vẻ cười, còn muốn sờ đầu của nàng, vuốt ve hai má
nàng… Nhiều đáng sợ như vậy, hắn là làm sao thế này?

Hoắc Tây Du đối với hiện tượng này cảm thấy khó hiểu, cũng từng muốn trốn
tránh, cho rằng tách ra sẽ đỡ hơn.

Nhưng không như
mong muốn.

Mỗi khi nàng cao
hứng phấn chấn gọi “Phu quân.”, “Phu quân.”. Ngẫm lại chuyện liền biến thành
ngẫm lại, hắn không thể quyết tâm cách xa nàng, hơn nữa khi nghĩ nàng vừa gả
đến Hoắc gia, một cô gái nhỏ rời xa gia đình đến một chỗ mới nhất định là sẽ có
sợ hãi. Là người mà nàng thân nhất, là chỗ dựa của nàng, hắn làm sao nhẫn tâm
cách xa nàng chứ?

Cho nên chuyện bảo
trì khoảng cách vẫn không thể thực hiện.

Kỳ thật Hoắc Tây
Du cũng không xác định tại sao xưng hô của nàng từ Tây Du ca ca lại biến hóa
thành phu quân?

Đã quên lúc ban
đầu là bắt đầu như thế nào rồi, nghĩ lại chỉ nhớ nàng mới đầu xấu hổ sau kêu
riết thành quen, rồi cứ thế mà gọi hắn là phu quân, phu quân.

Cho nên khi nàng
ngọt ngào, thân mật gọi phu quân, ánh mắt chờ mong hắn nhận xét cho món canh
thang nàng làm lần đầu tiên trong đời. Sợ ánh mắt kia sẽ biến thành thất vọng,
hắn trái lương tâm, trợn mắt nói dối rằng nàng rất sáng ý, ngày sau chắc sẽ có
thành tựu.

Hoắc Tây Du kỳ
thật ẩn ẩn cảm thấy bất an…

Cứ tiếp tục như
vậy, hắn với Kim Bình cuồng luyến muội muội có gì khác nhau?

Hoắc Tây Du phiền
não, lâm vào một loại tâm tình khó diễn tả bằng lời làm cho hắn phiền não.

Kim Bình đầy ngập
lửa giận, giống như lửa địa ngục thiếu đốt làm hắn phát cuồng.

Làm sao có thể?

Lão cha hắn sao
lại có thể làm như vậy?

Là Thố nhi bảo bối
của Kim gia, lão cha làm sao có thể cố ý giấu diếm hắn, tự ý đem Thố nhi đáng
yêu gả cho tên ngụy quân tử, mặt người dạ thú Hoắc Tây Du kia được.

Kim Bình có cảm
giác bị phản bội sâu sắc, bị chính thân tình, hữu tình với tình yêu phản bội.

Hắn không hiểu vì
sao bọn họ lại đối với hắn như thế?

Một người là bạn
thân, một người là cha ruột, một người là thê tử hắn quý hơn sinh mệnh, thế
nhưng ba người bọn họ lại liên thủ đối phó hắn. Cha hạ lệnh giấu giếm hắn, vợ
chấp hành nhiệm vụ lừa gạt hắn, cuối cùng là bằng hữu Hoắc Tây Du lại đi cưới
muội muội Kim Thố của hắn.

Nghĩ đến thân ái
muội muội bị buộc lập gia đình, nội tâm cảm thấy kinh hãi cùng bất lực, hắn là
ca ca lại không giúp nàng đúng lúc khó khăn như vậy, Kim Bình liền cảm thấy đau
lòng.

Hắn còn nhớ rõ…
mẫu thân trước lúc ra đi đã tha thiết dặn dò hắn, còn một hơi cuối cùng cũng
giao muội muội đang bi bô tập nói cho hắn.

Hắn đáp ứng rồi.

Hắn đáp ứng sẽ
chăm sóc tốt cho muội muội, không để cho muội muội chịu thiếu thốn, cho muội
muội hạnh phúc, vui vẻ…

Nhưng nhìn một
cái… Nhìn một cái…

Ba người hắn tín
nhiệm nhất lại liên thủ đã hắn một cái, làm cho hắn thất tin với người mẹ đã
mất.

Tình dùng cái gì
kham? Điều này làm cho hắn tình dùng cái gì kham?

Giận không thể
chịu nổi, Kim Bình ra sức thúc ngựa chạy như bay về Đồng Thành, vào thành không
về nhà mà đến thẳng Hoắc phủ.

“Kim thiếu gia,
ngài tới không đúng dịp, thiếu gia nhà chúng ta cùng với thiếu phu nhân đã đi
ra ngoài.” Người gác cổng tất nhiên là nhận biết Kim Bình, cho nên vừa thấy hắn
liền thống báo.

Một tiếng thiếu
phu nhân kia giống như muối xát vào vết thương của Kim Bình, hắn lạnh lùng hỏi:

“Đi đến chỗ nào?”

“Thiếu gia không
có nói, nhưng hôm qua thiếu gia có hỏi chuyện của Miêu tộc, có lẽ là đi tìm
dược liệu...” Mấy chữ cuối cùng gã gác cổng đành để lại nói với chính mình.

Đông giao, Miêu
tộc ba tháng hội họp một lần, chuyện này Kim Bình biết là do trước đây từng
cùng Hoắc Tây Du đến đây vài lần để tìm dược liệu đặc thù.

Cũng chính vì đã
đi tới vài lần, nên đối với việc xác định vị trí, địa điểm Kim Bình đều rất
quen thuộc, rất nhanh chóng xuyên qua đám người…

Ngay sau đó, hắn
thấy…

Một thiếu niên
tuấn tú ở phía xa, nhìn mắt, nhìn mi… Đó còn không phải là Thố nhi muội muội
đáng yêu sao?

Vừa nhìn thấy, Kim
Bình tự dưng thấy bốc hỏa, muội muội đáng yêu của hắn sao lại ăn mặc thành bộ
dáng không có phép tắc thế kia?

Chớp mắt, lại thấy
người bên cạnh muội muội đúng là cái tên không ra gì Hoắc Tây Du. Không nói hai
lời, Kim Bình kéo tay áo lên, chuẩn bị đi tới lý sự, không nghĩ tới…

Có người kéo hắn
lại.

Quay đầu, người gữ
chặt tay hắn không phải ai khác, mà chính là một trong “ba tên phản bội” tín
nhiệm của hắn, là thê tử Mai Hoa.

Kim Bình vẻ mặt
lạnh lùng nhìn nàng, hỏi:

“Ngươi tới đây làm
gì?”

Đối mặt với gương
mặt lạnh lùng của phu quân, lòng Mai Hoa cũng thấy lạnh.

Nàng đã từng yêu
đậm nam nhân trước mắt này, trước khi cưới nàng, hắn vẫn luôn trước mặt những
người khác thể hiện thái độ “so với những người khác, nàng tuyệt đối đứng thứ
nhất”.

Nhưng thật đáng
buồn là, so với của nàng cũng không phải người bình thường, còn có người so với
nàng đặc biệt hơn, làm cho hắn luôn quan tâm chú ý, làm cho nàng dù biết rõ
nhưng không thể sinh lòng ghen ghét, bởi vì người nọ không phải ai khác mà
chính là thân muội muội của Kim Bình, Kim Thố.

Việc này trước khi
gả cho hắn, Mai Hoa cũng không có nghĩ nhiều, chỉ có rằng là tình thâm bình
thường, tuy cực kỳ hâm mộ che chở của huynh trưởng dành cho muội muội nhưng
cũng là một chuyện nên làm.

Sau khi gả cho
hắn, nàng mới biết, quan tâm và yêu thương Kim Bình dành cho muội muội nhiều
đến mức muốn tràn ra, có thể dùng hai từ khoa trương để hình dung.

Cũng bởi vì gả cho
hắn, qua quan sát, Mai Hoa biết chuyện như vậy không thể trách Kim Thố bởi vì
vấn đề không phải do nàng.

Mà chính nàng… Nói
là yêu ai yêu cả đường đi, từng là con gái độc nhất của cha mẹ, sau khi gả cho
Kim Bình, nàng đã yêu thương Kim Thố như là muội muội ruột thịt của mình.

Nàng liền sai ở
trả giá thiệt tình.

Bởi vì thiệt tình
nên trở thành tri kỷ của tiểu nha đầu, biết được sự yêu thương của Kim Bình đã
trở thành gánh nặng của Kim Thố… Cũng không chỉ vì quan hệ của vợ chồng bọn họ,
mà chính là tận đáy lòng nàng muốn Kim Thố có cuộc sống sảng khoái hơn… Cho nên
Mai Hoa quyết định giúp đỡ Kim Thố.

Nàng cố gắng làm
cho phu quân giảm bớt sự yêu thương thái quá đối với muội muội, giảm bớt sự
quan tâm làm cho người ta hít thở không thông… nhưng hiệu quả có giới hạn, đành
phải âm thầm hỗ trợ Kim Thố…

Mai Hoa thực cố
gắng, cho đến khi Kim Thố trốn nhà ra đi, nàng buông tha cho.

Nàng cả đời này,
so ra vĩnh viễn đều kém hơn muội muội của hắn, Mai Hoa hiểu rõ chuyện này liền
quyết định buông tha cho những cố gắng vô ích của mình, quyết định rời đi.

Cho nên sau khi
Kim Thố rời đi, Mai Hoa cũng rời đi, đơn giản là nàng hiểu rõ mình cần gì,
không nghĩ trên bước đường lưu lạc, nàng còn vướng vào lần nữa…

Kim Bình thế nhưng
lại đuổi theo nàng.

Kết quả vượt quá
mong muốn làm cho Mai Hoa thay đổi ý định, nghĩ rằng mình đã được như mong muốn,
Kim Bình cuối cùng xem trọng nàng hơn muội muội.

Kết quả nàng lại
sai lầm lần nữa.

Nàng thừa nhận,
nhận được thư tín của công công, muốn nàng tìm cách giữ lại Kim Bình, đừng để
hắn quay về quấy rối nhân duyên của Kim Thố, nàng cũng phần nào hiểu được không
ổn.

Kim Thố dù sao
cũng là miếng thịt trong lòng Kim Bình, muốn gạt hắn để cho Kim Thố xuất giá,
sau khi biết được hắn không nổi trận lôi đình mới là chuyện lạ.

Nhưng trong thư
tín đã nói vì Kim Bình ở giữa làm khó dễ mà Kim Thố đã bị lỡ mất nhân duyên,
nếu để chậm hơn nữa, nếu không nắm chắc cơ hội lần này, chẳng lẽ muốn để cho
Kim Thố thành bà cô già sống nốt quãng đời còn lại?

Ngẫm lại tư cách
làm người của Hoắc Tây Du, ngẫm lại nhân cách cùng tài hoa của hắn thấy quả
thật là một đối tượng tốt để thành thân, huống chi Hoắc Tây Du cũng đồng ý mà
không phải bị ép.

Cân nhắc, suy
nghĩ, vì Kim Thố, Mai Hoa quyết định thử một lần, bán đứng Kim Bình một lần,
không để hắn kịp trở về khi đám cưới diễn ra.

Nàng thành công,
nhưng sự việc đã bại lộ, cũng chính là khi công công gởi thư tín báo tin vui bị
Kim Bình phát hiện, cũng là lúc làm cho nàng tan nát cõi lòng.

Không muốn nhớ lại
những lời nói ác độc, quyết tuyệt của hắn đã làm Mai Hoa đau lòng, tổn thương
sâu sắc thế nào, đã muốn không thể lại thừa nhận càng nhiều.

Mà, đi theo một
ngày một đêm, nàng không nghĩ sẽ quay trở lại với Kim Bình, là vì Kim Thố.

Hạnh phúc của nàng
đã không giữ được nhưng nàng vẫn muốn giữ cho Kim Thố, đây là chuyện cuối cùng
nàng làm cho Kim Thố, cho nên nàng đến đây…

“Ta biết ngươi rất
tức giận, nhưng chính ngươi nhìn xem, nhìn xem biểu tình trên mặt muội muội.”
Giữ chặt hắn đang muốn tiến lên vấn binh khởi tội, Mai Hoa nói.

Ở rất xa đằng kia,
Kim Thố phẫn nam trang, trên gương mặt non nớt tràn ngập ý cười, đôi mắt trong
suốt lấp lánh động lòng người, lôi kéo người bên cạnh chỉ vào quầy hàng ý muốn
xem.

Đột nhiên hai mắt
nàng sáng ngời, thì ra quầy hàng bên cạnh có một con khỉ nhỏ đã thu hút sự chú
ý của nàng, nàng nắm tay người bên cạnh đi qua xem, còn mua kẹo hồ lô để đùa
giỡn với nó.

Kim Bình nhíu mày,
nhịn không được tức giận.

Bẩn! Thật sự là
bẩn chết!

Hoắc Tây Du này
lại dám can đảm cho Tiểu Thố của hắn ăn những món ăn đường phố này sao, không
sợ nàng bị đau bụng sao?

Kim Bình nhìn
thấy, bụng đầy lửa giận, lập tức tội trạng trên người Hoắc Tây Du lại nhiều
thêm một cái.

Ngay khi Kim Bình
đang định tội cho Hoắc Tây Du thì con khỉ nhỏ bị Kim Thố đùa giỡn vài lần, mỗi
lần ra tay lại không lấy được đồ ăn nên dã tính nổi lên, nhe răng trợn mắt nhìn
nàng để biểu đạt sự bất mãn.

Kim Thố thấy thế
cảm thấy cực kỳ thú vị, lại cầm kẹo hồ lô muốn đùa giỡn với con khỉ nhỏ, nó
biết là nàng đùa giỡn nên không thèm chú ý, Kim Thố cũng không từ bỏ ý định lại
đưa lên lần nữa, không ngờ thừa lúc nàng không chú ý, lần này tiểu hầu nhi lại
đoạt được kẹo trên tay nàng.

Kim Thố ngây ngẩn
cả người.

Bởi vì phản ứng
bất ngờ nên nàng có chút sửng sốt, nhìn tiểu hầu tử rồi lại nhìn bàn tay trống
rỗng của mình, rồi lại nhìn tiểu hầu nhi đang đắc ý nhe răng trợn mắt… bỗng
chốc cười thật to.

“Ngươi đã từng
nhìn thấy muội muội cười như vậy chưa?” Mai Hoa không lạnh không nóng hỏi.

Kim Bình không ra
tiếng.

Đừng nói là Kim
Bình chưa từng thấy Kim Thố cười sảng khoái, vui vẻ như vậy mà ngay cả người
bên cạnh nhẫn nại nhìn nàng đùa giỡn, bộ dáng kiên nhẫn lại ôn nhu của Hoắc Tây
Du, trước giờ Kim Bình cũng chưa từng chứng kiến.

“Ngươi nghĩ trên
đời này chỉ có ngươi là thiệt tình đối đã tốt với muội muội, chỉ có ngươi là
cho nàng những gì tốt nhất, nhưng ngươi có từng nghĩ tới những gì ngươi cho
ngươi là những gì muội ấy cần? Đối với nàng mà nói, đó là tốt nhất?” Mai Hoa
lại hỏi.

“Chẳng lẽ ta lại
không hiểu rõ muội muội của mình?” Kim Bình chế nhạo nói. “Chẳng lẽ là người
không dung được nàng, đem nàng đuổi ra khỏi gia môn như ngươi mới hiểu rõ?”

Lời nói của hắn
thật có sức đả thương người rất lớn… Dù sao lòng của nàng cũng đã tổn thương
quá nặng, đã sớm chết nên cũng không để ý, Mai Hoa lại tiếp.

“Nếu tất cả đều là
âm mưu quỷ kế, muội muội của ngươi bị ép xuất giá, vậy ngươi hãy nhìn cho rõ
biểu tình của nàng…”

Kim Thố vẫn đang
cười.

“Nàng hiện tại là ai? Là oán? Là khổ? Hay là sầu?” Mai Hoa chất vấn, thần
sắc nghiêm túc. “Không biết ngươi muốn làm gì, ai cũng sẽ không xen vào, nhưng
tốt nhất trước khi làm gì thì ngươi phải trợn to mắt nói dối, nói nàng lúc này
đang khóc.”

Lời dứt, chỉ thấy người đang còn cười vui sướng kia đã dừng lại, hai mắt
trừng to như là thấy quỷ.

Cách đám đông, hai huynh muội Kim gia đưa mắt chống lại nhau.

Biểu tình gặp quỷ kia chỉ đơn giản là vì Kim Thố thấy ca ca…

Nha, không! Này thật sự là gặp quỷ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3