Thỏ nữ lang Tây Du kí - Chương 02
CHƯƠNG 02
Nhân sinh bi thảm
nhất là chuyện bị trọng thương, chịu đau đớn cực độ nhưng lại không bị hôn mê.
Kim Thố là thanh
tỉnh.
Từ lúc nàng rơi từ
vách núi xuống, nàng rõ ràng lại sâu sắc cảm nhận được nàng nắm sợ dây không
chắc, rơi xuống lại còn làm gãy một thân cây cổ thụ, đau đớn đến tận xương tủy,
dường như là tứ chi cũng sắp bị đứt lìa…
Nàng đều thanh
tỉnh khi toàn bộ sự việc xảy ra.
Cho nên nàng biết
nàng nên cảm tạ cái cây sinh trưởng trên vách núi, nếu không nhờ chúng gian
nan, vất vả sinh trưởng trên đó, cuối cùng lại hi sinh thân mình, cản cho nàng
không rơi thẳng xuống, nhờ vậy cái mạng nhỏ của nàng mới có thể giữ lại được.
Nhưng đau đớn kịch
liệt làm cho Kim Thố nhịn không được nghĩ có phải là chết đi còn sướng hơn hay
không?
Đau! Đau! Đau!
Nàng đau a a a!
Đau đến tâm tê
liệt phế làm cho Kim Thố không rên nổi thành tiếng, chỉ có thể há cái miệng nhỏ
để hít thở, nhưng cho đến lúc nàng nghe có tiếng người hô lên, quay đầu nhìn
hai bóng người mơ hồ trước mặt, nàng mới biết cái gì là sống không bằng chết.
Không có xui xẻo
như vậy chứ?
Có, không, có?
Khắp thiên hạ ai
lại không gặp, cố tình lại là hai người kia?
Thân thể bị đau
nhức đến đổ mồ hôi lạnh mà trong lòng Kim Thố lại như nổi giông bão.
Phải biết rằng ở
thời đại này các thiên kim tiểu thư chỉ có thể ở trong khuê phòng, rất ít có
khả năng tiếp xúc với người ngoài. Nhưng hai người này là ngoại lệ, không chỉ
vì hai người là bạn thân của huynh trưởng lại cùng là Đồng Thành tứ thiếu, mà
gia tộc bọn họ cũng là bằng hữu của nhau, từ khi còn nhỏ đã có thể tự do ra vào
nhà nhau, muốn nói bọn họ đã nhìn nàng lớn lên cũng không có gì lạ.
Nói cách khác, hai
người kia nhất định sẽ tiết lộ hành tung của nàng, chắc chắn là vậy.
Vất vả mới trốn ra
khỏi nhà thành công, đối với Kim Thố mà nói gặp phải hai người này chẳng khác
gì giữa trời nắng lại bị sét đánh, mà càng bi thảm là, là…
“Hoa!”
Kim Thố nghe thấy
Doãn Thủy Hử hô lên, trong lòng lại cảm thấy bối rối, bị phát hiện sao?
Bọn họ phát hiện
nàng vì đóa hoa chết tiệt này mà trượt chân rơi xuống sao?
Đáng giận! Hại
nàng thê thảm như vậy, nàng còn nắm đóa hoa ngu xuẩn kia.
Thủy Hử ca ca có
phải cảm thấy nàng thực ngốc?
Bộ dáng hiện tại
của nàng có phải thật chật vật, thật xấu hay không?
“Tiên Linh Băng
Tinh, là Tiên Linh Băng Tinh a!”
Kim Thố nghe thấy
Doãn Thủy Hử run rẩy nói, không hiểu ý hắn là gì, chỉ thấy Hoắc Tây Du điểm
điểm trên người nàng, đồng thời lại nghe hắn không khách khí thấp giọng trách
mắng: “Nàng đã bị thương thành như vậy, ngươi còn nghĩ về cái quỷ quái kia.”
“Ngươi không rõ…”
“Câm miệng!”
Kim Thố nghe thấy
Hoắc Tây Du xấu tính rống lên, sau đó lại nghe hắn nói với nàng: “Chịu đựng một
chút, có ta ở đây sẽ không có việc gì.”
Cũng không phải là
tràn ngập tình cảm hay an ủi, nhưng so với ngữ khí hung ác lúc nãy thì những
lời này của Hoắc Tây Du có thể cho là mềm nhẹ, đầy sự trấn an.
Lại sau…
Đã không có!
Sau khi được Hoắc
Tây Du châm kim, Kim Thố trong nháy mắt mất đi ý thức, ngay cả cái câu cần nói
nhất: “Đừng nói cho ca ca cùng cha mẹ ta biết.” Cũng chưa kịp nói, nên cái gì
cũng không biết.
Khi nàng tỉnh lại,
nhìn thấy trong tầm mắt là nóc nhà đã được tu bổ lại nhưng nhìn ra là đã từng
bị tàn phá, còn có một phòng dược hương.
Kim Thố thử cử
động thấy xương cốt toàn thân như muốn tan ra, cơ bắp bủn rủn nhưng cảm giác
đau đến tâm tê phế liệt khi mới vừa rơi xuống đã giảm đi rất nhiều.
Ý thức cũng thanh
tỉnh vài phần, sau đó mới phát hiện cánh tay phải đang được bó lại bằng một tấm
ván, đoán rằng khi ngã xuống bị gãy tay.
“Tỉnh rồi sao?”
Hoắc Tây Du vừa
hái thuốc trở về, thấy nàng đã tỉnh, vẻ mặt cũng không ngạc nhiên, chỉ bỏ mớ
thảo dược mới hái về xuống, rồi chọn chọn lựa lựa.
Không khí yên tĩnh
làm cho Kim Tố thập phần thấy không được tự nhiên.
Trong Đồng Thành
tứ thiếu, không tính tới huynh trưởng của mình, thì Quản Tam Quốc là người chân
thành, nhiệt tình lại thích kết giao bằng hữu, trước giờ luôn đối đãi với nàng
như muội muội của mình, vì kinh doanh tiêu cục mà thường xuyên ra ngoài, nếu
gặp được chuyện gì thú vị cũng không quên kể lại cho nàng nghe.
Doãn Thủy Hử lại
tuấn mỹ nho nhã, thẳng thắn, chân thành, luôn quan tâm chăm sóc người khác, cho
dù không thường gặp mặt nhưng mỗi khi xa nhà trở về cũng không quên phần quà
cho Tiểu Thố muội muội nàng.
Người Kim Thố
không thân nhất trong Đồng Thành tứ thiếu lại chính là Hoắc Tây Du này.
Ngoài trừ khi các
gia tộc tụ hội, như là mừng thọ hay lễ tiết gì đó, hắn mới xuất hiện còn bình
thường sẽ không bao giờ có chuyện tới nhà hỏi thăm.
Đa số đều là ba
người kia đi tìm hắn, cho dù hắn ngẫu nhiên cùng hai người kia đến nhà nàng,
cũng không hề để ý tới muội muội của Kim Bình là nàng.
Hắn trong ấn tượng
của Kim Thố là… tính tình không tốt!
Tuy rằng bộ dáng
cũng rất tuấn mỹ, nhưng thường nghe huynh trưởng lải nhải bên tai, nói người
này nói chuyện thẳng thắng lại cay độc, không chút nể mặt, lưu tình, cảm giác
rất khó thân cận.
Cho nên Kim Thố
cùng hắn không quen, rất không quen.
Nhưng cố tình là
hắn!
Trong lúc này chỉ
có hắn cùng nàng, mà nàng còn không thể động đậy.
Tình cảnh này chỉ
có thể dùng hai từ xấu hổ để diễn tả…
“Cái kia…” Lên
tiếng, tự mình làm còn hơn là chờ trời giúp, Kim Thố muốn phá vỡ sự trầm mặc,
mở miệng hỏi: “Thủy Hử ca ca đâu?”
Nhắc tới cái tên
hỗn đản trọng sắc khinh bạn kia, sắc mặt Hoắc Tây Du trầm xuống.
Tuy rằng chuyện
Doãn Thủy Hử lưu luyến, si mê Tả Thi Thi, Đệ nhất tài nữ của Đồng Thành không
phải là chuyện bí mật đối với huynh đệ bọn họ, nhưng lần đầu tiên Hoắc Tây Du
cảm nhận được, người rơi vào lưới tình thì có thể không có tính người tới mức
ấy.
Muội muội của bằng
hữu rơi xuống núi, bị trọng thương, tên kia thế nhưng chỉ nghĩ tới đóa hoa kia?
Cho dù sự thật có
đúng như lời Doãn Thủy Hử rằng không có dụng cụ chuyên nghiệp để chữa trị, hắn
ở lại cũng vô dụng, chi bằng để hắn về thông báo cho Kim gia một tiếng.
Nhưng có trời
biết, Doãn Thủy Hử không nói Hoắc Tây Du cũng biết…
Hắn cầm lấy đóa kỳ
hoa kia bỏ chạy lấy người là mong trước khi hoa tàn có thể đem về tặng cho Tả
Thi Thi mà thôi, lý do khác cũng chỉ là ngụy biện.
Cái kiểu đặt tình
yêu lên trên hết làm cho Hoắc Tây Du muốn phát hỏa, mà còn muốn phát thật lớn.
“Hỏi hắn làm cái
gì?” Hắn hỏi, khẩu khí không phải tốt cho lắm.
Kim Thố vì ngữ khí
hung tợn của hắn mà không dám lên tiếng.
Hảo, thật đáng sợ…
“Nhưng thật ra
ngươi!”
Hoắc Tây Du không
trả lời nghi vấn của nàng, lại hỏi:
“Vì sao lại rơi từ
trên kia xuống?”
“…” Trầm mặc, Kim
Thố không thể trả lời hắn vấn đề này.
“Kim Bình hẳn là
không biết đi?” Hoắc Tây Du lại hỏi.
Trong khi Doãn Thủy Hử không có tính người, cầm hoa bỏ chạy đi rồi, chỉ còn
hắn ở lại chiếu cố nàng, cho đến lúc này nàng đã tỉnh lại cũng không thấy cái
tên Kim Bình yêu thương em gái đến phát cuồng kia đâu. Hoắc Tây Du suy đoán,
bạn tốt chắc là chưa biết chuyện của bảo bối muội muội.
Đương nhiên, chỉ là suy luận của Hoắc Tây Du mà không có chứng cớ xác thực.
Bởi vì Kim Thố một câu cũng không nói, một chữ cũng không chịu nói.
Theo phản ứng của nàng lúc này, hơn nữa khi nàng rơi xuống đất, trên lưng
còn đeo một bọc hành lý cùng túi tiền kha khá, Hoắc Tây Du chỉ có thể có một
kết luận…
“Ngươi là như thế nào xuất môn?” Hắn hỏi, dĩ nhiên kết luận nàng là rời nhà
trốn đi.
Dưới ánh mắt sắc bén của hắn, Kim Thố chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Nguyên bản liền tâm sinh kiêng kị, hơn nữa trước mắt bị nhìn thấu cảm giác,
làm cho nàng không thể không cảm thấy khẩn trương, cũng nhịn không được muốn
đoán: Trong nhà nhân nên sẽ không lập tức sẽ đến? Phải bắt nàng về nhà?
Kim Thố thần sắc kinh hoàng càng làm cho Hoắc Tây Du thêm tin tưởng vào sự
phán đoán của mình, dựa theo tình bạn thân thiết bấy lâu, hắn biết muội muội
này so với Kim Bình còn quý hơn bảo bối, hắn có lẽ nên ỷ thế lớn tuổi hơn, ỷ
vào bối phận cao hơn mà răn dạy nàng một phen trước, làm cho nàng biết hành vi
bỏ nhà trốn đi vừa ngu xuẩn lại nguy hiểm thế nào…
Nhưng…
Đối diện với vẻ mặt chấn kinh của Kim Thố, Hoắc Tây Du chuyện gì cũng chưa
nói.
Hắn luôn nghe Kim Bình lải nhải rằng toàn bộ Kim gia từ sáu đời nay chỉ có
duy nhất một nữ oa nhi, cũng là muội đáng yêu nhất thiên hạ của hắn, là thủy
linh khôi hài như thế nào, là bộ dáng đáng yêu làm cho người ta thích thú thế
nào…
Tiểu Thố muội muội như thế nào, Tiểu Thố muội muội ra làm sao… Từ lúc tiểu
oa nhi này ra đời tới giờ, hắn đã nghe muốn đầy lỗ tai, chán đến nỗi phải mắng
Kim Bình.
Con mắt hắn có vấn đề sao?
Tiểu oa nhi ra đời, hắn không phải chưa từng thấy qua, thì cũng chỉ là một
oa nhi mềm mại, trắng trẻo, xinh xắn… mà thôi, trên đời này không phải tiểu oa
nhi nào cũng vậy sao?
Lớn lên một chút, tiểu oa nhi đã trổ mã, nhưng chẳng phải cũng là một cô
gái mắt phượng mày ngài, dáng vẻ xinh đẹp sao? Trên đời này cũng đâu có thiếu
những cô nương như vậy.
Huống chi thân phận còn là muội muội.
Hoắc Tây Du nghĩ không ra, đối với một muội muội có cần phải phóng đại, lại
chú ý nhiều như vậy không?
Sự nghi ngờ từ lúc nhỏ tới giờ của Hoắc Tây Du vẫn chưa được giải đáp.
Hắn không rõ bạn tốt đối với muội muội yêu thương tới mức chấp nhất là ở
điểm nào? Cho đến khi tiểu oa nhi kia trưởng thành, hắn vẫn không hiểu.
Cho đến lúc này...
Thật sự là kỳ quái…
Kim Thốn ngày thường đoan trang, nhàn tĩnh mà lúc này bộ dáng rất thê thảm,
mặt mũi gần như bị bầm dập hết, cặp mắt to ngập nước nhìn người khác có chút e
ngại, kinh hãi lại có chút cậy mạnh… Bộ dáng y như một tiểu động vật bị thương
làm người ta không thể bỏ mặc.
“Mạng ngươi thật lớn.” Hoắc Tây Du không mắng chửi mà chỉ bình tĩnh nói.
“Ngoại trừ ngoại thương và máu bầm, cánh tay phải bị gãy, bất quá từ trên cao
như vậy mà té xuống chỉ bị thế thì cũng tính là may mắn rồi.”
Hắn không nhắc tới tính nghiêm trọng của việc bị gãy xương, càng không nói
đến việc đau đến không dậy nổi của nàng. Kim Thố nhìn nhìn mình, trong lòng
thầm nghĩ nếu người trong nhà đến đây chắc chắn sẽ mang nàng trở về, kế hoạch
chạy trốn coi như thất bại.
Tuy rằng Hoắc Tây Du chưa nói, nhưng nàng đoán được Doãn Thủy Hử không thấy
bóng dáng đâu, khẳng định là chạy về báo tin.
Theo lý thuyết, chỉ cần người nhà còn chưa tới kịp thì nàng vẫn có cơ hội…
Hoắc Tây Du nhìn vẻ mặt yên lặng suy nghĩ của nàng, thấy nàng đang nhìn vết
thương liền trấn an: “Không có gì đáng ngại, chỗ xương bị gãy ta đã xử lý tốt
rồi, sau một thời gian nữa sẽ lành lại thôi, ngươi chỉ cần cố gắng nghỉ ngơi,
tĩnh dưỡng, sau này sẽ không có trở ngại gì…”
Nghe qua giống như thật sự không có trở ngại gì? Cho nên nàng vẫn có cơ hội
bỏ chạy, đúng không?
Sẽ không biết nói…
“Thủy Hử ca ca hắn đã đi bao lâu rồi?” Cố trấn tĩnh, Kim Thố lấy hết dũng
khí hỏi.
Âm thanh nho nhỏ làm cho Hoắc Tây Du đang xoay người lấy thuốc, quay lại
liếc nhìn nàng một cái.
Trực giác cho rằng nàng lo sợ bị quở trách, Hoắc Tây Du suy nghĩ một chút rồi
mới nói:
“Mặc dù rời nhà trốn đi là hành vi khó thể chấp nhận, nhưng thấy ngươi bị
thương thành như vậy, với lại Kim Bình thương ngươi như thế, sau hai ngày nữa
hắn tới đây, ngươi ngoan ngoãn một chút thì hắn cũng không làm khó dễ ngươi.”
Cho nên, nàng còn có hai ngày?
“Uống thuốc.” Không phát hiện tâm tư của nàng, Hoắc Tây Du bưng bát thuốc
đen sì đến trước mặt nàng.
Kim Thố gục mặt xuống, mùi thuốc đáng sợ xộc vào mũi.
“Tuy rằng ta đã có châm cứu, có thể cho ngươi bớt đau lại không có di chứng
nhưng thuốc thì vẫn phải uống.” Ngữ khí Hoắc Tây Du hoàn toàn không cho phép
thương lượng, quả quyết nói. “Muốn cho mau hết sưng thì phải uống…”
Nói được một nửa thì im bặt. Bởi vì Hoắc Tây Du nhìn Kim Thố đang gắng
gượng ngồi dậy, mới nhớ nàng có thương tích trong người, bị nặng như vậy, tựa
hồ như không thể tự uống thuốc được.
Mà Kim Thố tưởng có thể ngồi dậy uống thuốc được, lúc này mới phát hiện
mình suy yếu đến mức nào.
Cánh tay phải bị kẹp lại, không thể cử động là chuyện đương nhiên nhưng
nàng không ngờ cả người cũng bủn rủn, vô lực, không phải là cảm giác mà thật sự
là toàn thân đều không có chút khí lực, ngay cả muốn ngồi dậy cũng không thể.
Hoắc Tây Du giúp nàng ngồi dậy, hơn nữa còn tiễn Phật tiễu đến Tây thiên,
cẩn thận để nàng dựa vào người mình, đem chén thuốc đút cho nàng từng ngụm,
từng ngụm.
Thuốc này không chỉ nghe mùi thấy sợ mà còn đắng, Kim Thố nước mắt lưng
tròng nhưng cũng rất phối hợp uống hết chén nước làm người ta phát sợ đó. Vì
muốn mình phải nhanh bình phục, trong thời gian ngắn nhất phải lấy lại sức lực
thì mới tính đến chuyện bỏ trốn được.
Nàng nghe lời lại phối hợp như vậy làm cho Hoắc Tây Du có chút ngoài ý
muốn.
Hắn tưởng nha đầu kia sẽ dở thói thiên kim tiểu thư ra mà mè nheo hoặc la
lối, hắn cũng đã dự tính khi đó sẽ không quan tâm nàng là muội muội của ai mà
mắng cho một trận. Nhất định là không cho nàng lựa chọn, nhất định sẽ quát
tháo, bắt nàng phải uống cho hết thuốc… Đừng trông mong hắn sẽ nhẫn nại lại
thương hương tiếc ngọc mà ôn nhu dỗ dành.
Kết quả, biểu hiện của Kim Thố lại ngoài dự kiến của hắn, không có phản
kháng, thậm chí là oán giận cũng không, ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng uống hết
bát thuốc.
Nhìn nàng nước mắt lưng tròng nhưng không một câu oán giận, cũng không làm
nũng, Hoắc Tây Du ngược lại lại nổi lên sự thương cảm.
Vẫn không buồn hé miệng như trước, Hoắc Tây Du quay người rót một chén
nước, lại cẩn thận nâng nàng dậy, cho nàng uống để trừ bỏ vị thuốc trong miệng.
Kim Thố giống như lữ khách đang đi trên sa mạc, liền lập tức uống hết chén
nước không chừa một giọt, vị thuốc đáng sợ trong miệng cũng tiêu tán phần nào,
làm cho nàng trong lòng thập phần cảm kích.
“Cám ơn.” Nàng nói lời cảm tạ, thanh âm tinh tế nho nhỏ, ngữ khí lại mười
phần chân thành.
Bởi vì nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, nam nhân không dễ thân cận,
thậm chí có chút đáng sợ lại nguyện ý vì nàng mà rót thêm chén nước.
Hoắc Tây Du cũng không trả lời.
Cho đến khi nàng ngấm thuốc mà ngủ đi, nhìn bộ dáng của Tiểu Thố muội muội
giống như búp bê vải bị phá hư, hắn đột nhiên cảm thấy…
Có một muội muội nhu thuận nghe lời cũng không tệ.
Nhưng đây đương nhiên chỉ là suy nghĩ vu vơ thôi.
Bởi vì khi xuất hiện ý niệm này trong đầu thì không thể không nhớ tới bộ
dáng bảo hộ muội muội đến mức khẩn trương của Kim Bình.
Hoắc Tây Du lắc đầu.
Tùy tiện ngẫm lại chuyện, vẫn là tùy tiện ngẫm lại cho dù.
***
Cơ hội là thuộc về người biết nắm bắt lấy.
Nhận được gia huấn, Kim Thố từ nhỏ chỉ biết đạo lý này. Cho nên…
Làm sao có thể ngủ?
Nàng làm sao có thể ở thời điểm tốt nhất lại ngủ được?
Nàng tính ban ngày ngủ để lấy lại sức, nhẫn nại chở đến tối, thừa dịp đêm
dài vắng lặng, thần không biết quỷ không hay mà trốn đi, tiếp tục kế hoạch ngao
ngu thiên hạ của nàng.
Đơn giản nhưng là kết hoạch hoàn mỹ nhất, kết quả nàng ngủ mê man hơn một
ngày.
Kim Thố rất nhanh phát hiện ra vấn đề mấu chốt.
Dược!
Nàng trừng mắt nhìn bát nước đen tuyền kia, cơ hồ có thể kết luận thuốc
chữa thương này đã làm cho nàng ngủ mê.
Hoắc Tây Du cũng chính miệng thừa nhận, ngủ say sẽ không có cảm giác gì,
vừa dưỡng thương lại giảm đau, còn không phải là nhất cử lưỡng tiện.
Đối mặt đáp án này, Kim Thố chần chờ một chút…
“Cái kia…” Nàng mở miệng, thật cẩn thận, thật cẩn thận hỏi: “Còn hơi nóng,
ta có thể để nguội chút rồi uống không?”
Nàng bày ra bộ dáng nhát gan lại đáng thương, làm cho người ta không hề đề
phòng. Hoắc Tây Du tất nhiên là cũng không nghĩ nhiều, thấy nàng đã có thể tự
ngồi dậy, cũng không phản đối, sắp xếp xong lại đi ra ngoài hái thuốc.
Lúc này không rời đi thì đợi đến khi nào?
Gần như Hoắc Tây Du chân trước vừa đi, Kim Thố liền đem bát thuốc đổ đi.
Tuy rằng bỏ trốn lúc này, thể lực là trở ngại lớn nhất của nàng, kế hoạch
có tiến hàn thuận lợi hay không còn chưa biết nhưng thời gian gấp gáp, nàng
cũng không thể suy nghĩ nhiều.
Vội vàng thu thập hành lý của mình, không nói hai lời, lập tức bỏ chạy lấy
người.
Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách a.
Khiến cho nàng…
Trốn đi…
Tốt đẹp…
Tốt đẹp…
Nhân sinh… Hô! Hô!
Hô! Hô! Hô!
Sao thở gấp như
vậy?
Kim Thố lúc này
mới biết với sức lưc hiện tại của nàng muốn bỏ trốn khó khăn đến mức nào, mệt
đến cỡ nào…
Nhưng vì tương lai
tốt đẹp… Hô! Hô! Vẫn phải cố gắng, cố gắng…
Nàng đi một bước
lại thấy đau một bước, thở không ra hơi nhưng Kim Thố cắn răng, cố gắng lết
từng bước một về phía trước.
Bởi vì nàng biết
là chưa thể dừng lại, cho dù nàng không xác định được đã đi được bao xa, nhưng
vẫn cảm thấy chưa đủ.
Kim Thố bán mạng
để đổi lấy tự do, có lẽ sẽ làm cho người khác kính nể nhưng giờ khắc này trong
mắt Hoắc Tây Du… Hoắc Tây Du…
Đúng vậy, Hoắc Tây
Du!
Lúc đầu đi ra
ngoài hái thuốc cũng là vì nể mặt bạn tốt mà tính kiếm một ít sản vật nấu cháo
cho muội muội bảo bối của hắn bồi bổ thể lực. Không ngờ khi hắn hái xong các
sản vật đang tính quay về thì lại thấy cảnh nhà không phòng trống chờ hắn.
Ngay lúc đó, hắn
lập tức nghĩ tới Kim Bình sẽ tức giận đến phát điên, chỉ trích hắn hành sự bất
lực thế nào, thậm chí có thể còn mắng hắn ngay cả một bệnh nhân bị trọng thương
cũng không trông coi được, hắn cũng suýt phát cuồng.
Không dong dài,
phản ứng đầu tiên của hắn là đi ra ngoài,lần theo dấu chân người, không nghĩ
tới cũng làm hắn mất một phen công phu.
Ai có thể ngờ một
cô gái nhỏ lại có sự đề phòng cẩn mật như vậy?
Dù là đi rất chậm,
nhưng dọc đường đi đều cố ý xóa bỏ dấu chân, chỉ tiếc đối thủ của nàng không
phải là người khác mà là kẻ chuyên ở vùng núi rừng hoang dã truy tìm tung tích
của dã thú cùng các loại dược liệu quý hiếm là Hoắc Tây Du hắn.
Cho dù quả thật
mất một phen công phu, lại như thế nào?
Hắn vẫn tìm được
người, hơn nữa cũng không buồn mở miệng, nhìn xem rốt cuộc nàng còn làm thêm
những chuyện gì nữa. Chỉ là đi thêm một đoạn nữa, nhìn nàng muốn bán mạng như
thế, làm cho hắn càng nhìn càng tức giận đến phát hỏa.
Hắn mất bao nhiêu
công phu để chữa trị cho nàng, không phải để nàng bán mạng như vậy.
Trong không khí có
gì đó chuyển động làm cho Hoắc Tây Du ngưng thần đề phòng, mà nữ nhân phía
trước kia lại hồn nhiên không biết nguy hiểm đang tới gần.
Kim Thố cố hết sức
đi tiếp, nhưng lại cảm thấy hoa mắt, có cái gì đó đánh về phía nàng.
Nàng không thấy rõ
là cái gì!
Theo bản năng nàng
nhắm mắt lại, giơ tay trái lên đỡ nên không phát hiện một đoàn thú nhỏ từ giữa
không trung đánh thẳng vào nàng.