Run Rẩy Bờ Vai - Chương 02 - Phần 1

Chương 2

Chiều muộn ngày thứ ba

Điều sung sướng nhất mỗi khi trở về nhà mà không có ai là sẽ không bị
kêu ca, cằn nhằn ngay trước cửa ra vào. Thực ra thì mẹ tôi hiếm khi có mặt ở
nhà mỗi khi tôi tan học về, vì bà luôn bù đầu với công việc, nhưng bố tôi thì
luôn quanh quẩn đâu đó vì ông đang thất nghiệp. Ông luôn chòng chọc chờ tôi về
để hỏi tôi hôm nay được mấy điểm, đã có bạn trai chưa. Ngoài ra khi bọn bạn đến
nhà tìm tôi thì thế nào bố tôi cũng lởn vởn xung quanh, kiếm cớ xen ngang câu
chuyện của chúng tôi với những chủ đề sáo rỗng mà ông cứ nghĩ là hợp mốt, như
chuyện các ban nhạc chẳng hạn. Mỗi lần ông như thế tôi lại cảm thấy bối rối,
không thoải mái chút nào. Tuy vậy, từ khi bố tôi tìm được chỗ làm mới thì mọi
chuyện đỡ hơn hẳn so với khi ông còn “nhàn cư vi bất thiện”, mặc dù bây giờ ông
vẫn không ngớt miệng ca thán về công việc mới tìm được.

Vào lúc này đây, khi mà tôi đang vỡ òa vì giận dữ, tôi cảm thấy thật sự
vui mừng vì chẳng có bố hay mẹ cằn nhằn là phải mua thảm cầu thang do tôi giẫm
lên làm bẩn hay la ó khi tôi nện chân thình thịch trên cầu thang gỗ để lên
phòng ngủ của mình ở trên gác.

Phòng ngủ của tôi ở tầng trên cùng của ngôi nhà. Thời Victoria, phòng
ngủ này vốn là ba phòng nhỏ dành cho những người giúp việc. Sau khi bà ngoại
mất, mẹ tôi được thừa kế căn nhà nên bố mẹ đã biến ba căn phòng ngủ trở thành
một phòng lớn. Anh Simon từng ở căn phòng này trước khi đi học đại học. Sau khi
anh đi, tôi dọn sang phòng của anh. Căn phòng dưới chái nhà này thật sự làm tôi
cảm thấy thích thú vì nó riêng rẽ và tôi không phải nghe tiếng cãi vã, tiếng
khóc lóc hay những điều tương tự.

Tôi đá chân vào cánh cửa để bước vào phòng, quăng cặp sách đánh bịch
dưới nền nhà, leo lên giường nằm bẹp xuống. Nhìn sang chiếc bàn bên cạnh, tấm
hình mẹ và anh Simon chụp chung đang nhìn tôi như chế giễu. Trong tấm hình, mẹ
tôi nhìn thẳng, đầu hơi ngả ra sau, môi hé mở, làn gió làm mái tóc nâu vàng của
bà tung bay, trông bà giống hệt biểu tượng người phụ nữ xõa tóc thường thấy gắn
ở mũi các con tàu ngày xưa. Anh Simon nhìn nghiêng, trông như thể đang đùa cợt
gì đó với mẹ. Nhìn họ, tôi thấy mình là người ngoài cuộc và thừa thãi.

Tôi vô thức vồ lấy khung hình, ném mạnh về phía cánh cửa phòng, mặt
kính thủy tinh của khung hình vỡ vụn thành muôn mảnh, khung hình trở nên méo
mó, tấm hình nhô hẳn ra bên ngoài. Tôi chộp lấy tấm hình xé toạc thành nhiều
mảnh nhỏ.

Tôi ghét mẹ, ghét anh tôi, tôi ghét cả hai người bọn họ.

Những mảnh hình nát vụn rơi lả tả từ những ngón tay tôi. Chưa hết, tôi
quơ tay lên bàn trang điểm gạt tất cả đồ đạc: chổi trang điểm, các chai lọ cho
đến những cây nến… rơi loảng xoảng xuống đất. Tôi thò tay kéo mạnh ngăn kéo tủ
đựng quần lót, bốc từng nắm ra rải tung tóe khắp giường, tiếp theo tôi làm
tương tự như vậy với ngăn kéo áo lót và cuối cùng là kệ sách.

Tiếng chuông cửa đột ngột reo vang làm tôi giật mình. Bố về, chết chưa!
Nếu ông nhìn thấy đống hỗn độn này chắc ông sẽ nổi đóa lên như khỉ đột cho mà
xem. Tôi liền vơ đại đống đồ lót nhét vội trở vào ngăn kéo tủ.

“Georgie ơi, Georgie à!”

Không phải bố, còn tệ hơn là bố nữa.

“Amber đây!”

Tôi không hiểu làm cách nào mà bạn tôi vào được nhà. Có lẽ hồi nãy vì
quá giận dữ nên khi vào nhà tôi đã quên khóa cửa lại. Amber tình cờ qua chơi dù
không hẹn trước.

Thường thì cũng chẳng sao vì Amber là bạn gái thân nhất của tôi, hay
đúng hơn cô ấy là tất cả những gì tôi có, nhưng lúc này tôi chẳng muốn gặp ai
cả kể cả Amber, cho đến khi nào trong đầu tôi mọi thứ thôi hỗn loạn và căn
phòng tôi đã được thu dọn đâu vào đấy.

Tôi nghe tiếng chân Amber bước lên cầu thang nên vội vàng chạy ra đầu
cầu thang, gạt vội mấy mảnh thủy tinh vương vãi để có thể đóng cửa phòng lại.
Vừa đóng cửa xong thì Amber cũng vừa lên đến nơi.

“Georgie!” Amber thở hổn hển sau khi leo cầu thang. “Cậu trốn ở đâu?
Sao cậu hẹn tớ ở cà phê Costa rồi đi đâu mất tiêu vậy?”

“Tớ… à…”

Sau khi đi thăm mẹ về, tâm trạng tôi quá rối bời nên đã quên bẵng
chuyện có hẹn với Amber để hai đứa cùng nhau đi xem đồ sau giờ học.

Tôi kéo tay Amber, lôi nó xuống cầu thang.

“Cậu trông thiểu não quá”, Amber nói với tôi. “Cậu mới khóc à?”

“Khóc?”, tôi cố tỏ ra buồn cười. “Cậu có mơ không đấy?”

Khi sắp mười sáu tuổi, sẽ không dễ dàng cho ai đó thú nhận mình đã rơi
lệ. Thực ra lúc này đây tôi cảm thấy tôi không phải mười sáu tuổi mà là ở tuổi
mười hai. Thân hình tôi trông cũng chẳng khác nào một đứa trẻ con. Tôi hơi gầy,
ngực nhỏ đến độ còn chưa lộ rõ qua làn áo len. Bố thường khen tôi có mái tóc
óng mượt, màu nâu vàng như mẹ. Mái tóc tôi dài và dày nhưng tôi sẵn sàng đánh
đổi mái tóc của mình để có được khuôn ngực đầy đặn. Hàng tháng tôi cũng không
có chy kỳ đều đặn, lúc có lúc không. Tôi không nói chuyện này với ai hết, kể cả
Amber. Amber có chu kỳ từ những năm tiểu học và nó mặc áo ngực từ khi chín
tuổi. Tôi có nói chuyện này với mẹ vài tháng trước nhưng lúc ấy mẹ tôi đã hơi
bất thường và tất cả những gì bà nói là “Phát triển sớm cũng chẳng ích gì”, mẹ
trả lời như vậy thì nếu bà làm các trắc nghiệm trên tạp chí Helpful Mother đảm
bảo sẽ được tính trừ 5 điểm cho mà xem.

“Có chuyện gì vậy?” Amber hỏi tôi trong khi chúng tôi đi xuống cầu
thang. “Cậu làm gì mà lâu thế?”

Tôi đang nghĩ ngợi để tìm ra cớ thuyết phục Amber việc thất hứa lần
này. À, đi gặp nha sĩ, đúng rồi.

“Tớ đi trám răng”, tôi trệu trạo nói, nhai nhai hàm răng tỏ vẻ đau như
thật. “Phải trám những ba chỗ, cực đau. Xin lỗi cậu vì thất hứa nhé”.

“Thế hả, tội nghiệp cậu quá!” Nó khẽ rùng mình; “Cho tớ xem nào?”

“Mấy chỗ trám màu trắng hết nên cậu không thấy gì đâu”, tôi đẩy nó đi
ngang qua nhà ăn để vào trong bếp. “Mà này, cậu sang tớ có việc gì không?”

Mặt Amber giãn ra thành một nụ cười hết cỡ, nó khoanh tay ngang ngực
rồi hét lên sung sướng. “Điều đó đã xảy ra rối!” “Anh ấy đã…”

“Ai đã làm gì?”, tôi kéo mạnh cánh cửa tủ lạnh, giả vờ đưa lưỡi qua chỗ
răng vừa trám ra vẻ thăm dò.

“Nick chứ ai, ngốc ạ!” Amber trả lời. “Tớ đang trên đường đến nhà cậu
thì tình cờ đâm sầm vào anh ấy và cậu biết không, anh ấy rủ tớ tối nay đi
chơi”.

“À, thế à!”

“Chỉ ‘à’ thôi sao? Chàng trai hoàn hảo nhất khối 11 hẹn hò với tớ mà
cậu chỉ ‘à’ thôi ư?”

Chết thật, tôi nhiễm thói quen này của mẹ từ bao giờ, người ta nói “khi
sống với ai lâu năm sẽ trở nên giống người đó” quả không sai.

“Xin lỗi cậu, tuyệt quá!” tôi cố tỏ ra vui mừng. “Thực đấy, trên cả
tuyệt vời!”

Tôi cố nhe răng cười toe toét và đưa cho Amber một lon nước chanh.

“Phải vậy chứ”, Amber thích chí và nó khui lon nước chanh tôi đưa. “Tớ
yêu mất rồi, yêu đến nghẹt thở, cậu hiểu không?”

Chắc rồi, nhưng mà hiểu cái gì chứ? Tôi chưa từng có bạn trai. Chưa bao
giờ yêu. Nói vậy chứ thực ra tôi cũng đã từng có một cơ hội với Philip
Waterman, nhưng sau đó tôi “đá” hắn cái một. Tôi thích làm vậy, đá bay mọi thứ
ấy.

“Ừm” tôi ngập ngừng không chắc chắn lắm.

“Cậu sẽ làm tóc cho tớ nhé”, Amber nài nỉ tôi. Nó cho tay vào mái tóc
dày, lộn xộn không có nếp của mình và nói, “trông tớ giống như con chó xù gặp
bão vậy!”

Tôi bật cười khanh khách trước sự ví von của nó.

“Hay quá nhỉ, xem cậu cười kìa!” Amber châm chọc, “tớ đang nghĩ tới một
điều gì đó thật tuyệt vời sắp xảy ra”.

Phút chốc, tôi muốn thổ lộ với Amber tất cả những gì đang dày vò tôi
bấy lâu nay. Tôi không muốn giả vờ nữa, mà muốn nói hết tất cả mọi thứ về mẹ
tôi, về cái nhà thương điên nơi mẹ tôi đang ở đó, về cái ngày chủ nhật tồi tệ
đã xảy ra, về việc mẹ tôi yêu cầu tôi chăm sóc bố, làm sao để bố tôi luôn cảm
thấy dễ chịu. Tôi muốn hét thẳng vào mặt Amber, túm lấy nó mà lắc để cho nó
biết là nó may mắn như thế nào khi nó chẳng phải lo lắng điều gì ngoài kiểu tóc
chết tiệt và gã trai vớ vẩn của nó.

Dĩ nhiên tôi không hề hé môi. Tôi nén ‎ý định của mình xuống bằng chiêu
thức riêng như sau: cắn thật mạnh vào hai bên má cho đâu thấu trời, đưa lưỡi về
vị trí cũ, nuốt trôi từng từ một vào họng để chúng theo nhau biến mất. Cách này
xem ra chẳng giống ai nhưng thực sự hiệu nghiệm, tốt hơn nhiều lần so với việc
nói ra mọi thứ để rồi sau đó cảm thấy hối tiếc. Đây là cách tôi hay làm, tác
dụng cực kỳ, thực đấy.

Có hơi điên điên một chút không, cái việc nuốt chữ ấy?

“Georgie!” Amber lắc lắc cánh tay tôi. “Không có thời gian để nghĩ ngợi
lung tung đâu. Nick hẹn tớ vào 7 giờ tối nay đấy, tớ còn chưa “làm sạch cỏ” nữa
đây này. Giờ cậu làm luôn giúp tớ nhé?”

Để lấp liếm cho việc nãy giờ đầu óc tôi đang ở tận đẩu tận đâu trong
khi Amber đang nói chuyện với tôi, nên tôi gật đầu đồng ý ngay lập tức trước
khi hiểu ra nó đề nghị cái gì.

“Quá tốt!” Amber nói. “Đi nhanh thôi, vào phòng cậu nhé?”

Nó xăm xăm bước lên gác trong khi miệng liếng thoắng điều gì đó về cơ
bắp săn chắc và những lọn tóc rũ lãng tử ở hai bên tai anh chàng Nick.

Tôi thực sự chẳng quan tâm.

“Vào nhà tắm chứ!”, tôi la lên khi chúng tôi đã lên đến đầu cầu thang.
“Cậu vào nhà tắm đi, tớ sẽ đi lấy miếng mút và mấy dụng cụ nữa”.

“Không, hâm ạ”, Amber mỉa mai tôi. “Phải có nguồn điện để cắm đồ duỗi
tóc chứ”.

Chả kịp nữa, giờ thì Amber đã ở ngay cửa phòng tôi, tôi liền vắt óc để
nghĩ ra cách gì đó bào chữa cho sự hỗn loạn trong phòng mình.

Amber từng nhận xét phòng ngủ của tôi thật “hết ý” vì nhiều lý do, đầu
tiên là khá lạ mắt, và nó chê phòng ngủ của nó dở hơi hết chỗ nói. Mẹ Amber là
một nhà điêu khắc, chuyên làm ra những tác phẩm kỳ dị nhất: những cái đầu người
bằng thạch cao, những bàn tay to khổng lồ bằng gốm với những ngón tay “khủng”
được gắn trên tường để treo quần áo. Cái chắn cửa là những đầu hói trong khi
gương soi được trang trí với những chữ Trung Quốc ngoằn nghèo, có nghĩa đại
khái: “Ôi chàng trai, trông bạn cực kỳ ‘hoàng tráng’!”. Amber cho rằng cái đống
trang trí đó cũng chẳng ảnh hưởng mấy nhưng quan trọng là phòng của nó ở ngay
cạnh phòng mẹ nên muốn nghe nhạc to hay gọi điện lúc đêm khuya thì chẳng tiện
lợi chút nào. Thêm nữa, cửa sổ phòng nó lại hướng ra nghĩa địa, quanh năm suốt
tháng ngắm mấy cái bia mộ lạnh lẽo rợn người thực chán ốm.

Phòng của tôi có tới ba cửa sổ, thừa hưởng từ ba phòng dành cho người
làm trước kia. Dưới mỗi cửa sổ lại có một cái ghế để ngồi xuống và nhìn ngắm
bên ngoài. Một cửa sổ hướng ra sân sau, một cửa sổ khác nhìn ra đường trước
nhà. Cửa sổ còn lại hướng ra “Vùng hoang dã”. Sỡ dĩ có tên gọi vậy vì ngôi nhà
bên cạnh của chúng tôi đã bị bỏ hoang từ lâu với khu vườn mọc đầy cỏ dại, chằng
chịt, hoang liêu nhưng cũng đầy lãng mạn.

Thông thường mỗi khi bước chân vào phòng tôi, điều đầu tiên Amber làm
là chạy ngay đến cảnh cửa sổ hướng ra “Vùng hoang dã”, nơi nó đã vạch ra cho
mình một kế hoạch cực kỳ vĩ đại. Cái kế hoạch mà nó đã dự tính từ nhiều tuần
nay kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Nick Trevelyan xuất hiện ở trường và xác định
Nick sẽ là tình yêu cả đời của nó.

“Đó là số phận”, Amber thú nhận với tôi vào ngày thứ hai của học kỳ về
những cảm giác của nó đối với Nick – thằng con trai có bộ ngực vạm vỡ và gò má
cao, người mà nó sẵn sàng chết để được yêu. “Tớ cảm thấy tình yêu đang nhảy múa
trong lồng ngực”, Amber đặt tay lên ngực, ước ao và chỉ tay về phía “Vùng hoang
dã” và nói, “Nơi ấy sẽ là chứng nhân cho tình yêu của tớ”.

“Cậu đùa à?”, tôi la lên, “Nick thậm chí còn chưa rủ cậu đi chơi, hơn
nữa tớ nghĩ chẳng gã con trai nào thích chui rúc trong bụi rậm cả”.

“Cậu thật là…!”, Amber mắng tôi, “chẳng có tí đầu óc lãng mạn nào cả.
Nick sẽ rủ tớ đi chơi cho mà xem và một ngày đẹp trời, tớ sẽ rủ Nick tới nhà
cậu, trong lúc cậu đang đầm đìa nước mắt…”

“Cái gì? Tớ làm sao…?”

Tôi có thể đã khóc rất nhiều trong những ngày vừa qua nhưng nhất định
tôi sẽ không khóc trước mặt một thằng con trai nào hết.

“Nghe này!” Amber hấp tấp cướp lời tôi. “Cậu sẽ khóc nức nở vì lỡ đánh
rơi chiếc nhẫn yêu quý hay cái vòng, hay đại khái cái gì đấy qua cửa sổ vào
“Vùng hoang dã”…”

“À, nghe có lý đấy”, tôi gật gù xác nhận nhưng Amber chẳng thèm để ý mà
tiếp tục.

“… và tớ sẽ lên tiếng, ‘Nick và tớ sẽ tìm cho cậu’, sau đó hai đứa tớ
sẽ nhảy qua hàng rào, bắt đầu bò rúc, chui trong bụi rậm… khi ấy bọn tớ sẽ má
kề má, môi kề môi và…”

Nghe đến đấy tôi liền ngắt lời nó. Lý do chẳng phải vì ý nghĩ của Amber
quá buồn cười, mà vì trong kế hoạch của nó, nó đang định làm cái chuyện giúp
gia tăng dân số của đồi Wheatley, trong khi va chạm gần gũi nhất của tôi với
một gã trai là nụ hôn với Philip Waterman (một nụ hôn đầy mùi tỏi). Do vậy,
nghe những dự định của Amber đối với tôi chẳng ích lợi gì.

“Georgie! Phòng cậu sao thế?”

Amber mở cửa phòng, đứng chết lặng, miệng há hốc vì kinh ngạc. Nó chẳng
thể đến bên cửa sổ để mơ mộng như mọi khi.

Amber chẳng chú ý đến đống đồ hỗn độn tôi bày ra trên giường vì nó đã
hiểu quá rõ tôi bừa bộn ra sao, nhưng mắt nó chăm chăm nhìn vào cái khung ảnh
móp méo không rời:

“Georgie, cái khung ảnh này bị làm sao thế?”, Amber quỳ gối xuống, tay
nhặt các mảnh vụn của tấm hình. “Sao lại có các mảnh vụn này?”

Ngay lập tức, tôi mở máy như một bình luận viên trên tivi với kịch bản
đã được soạn sẵn chạy ro ro trong đầu.

“Georgie?” Amber cầm lấy tấm hình với khuôn mặt của mẹ tôi bị xé làm
đôi.

Tôi cười mà cổ họng dường như tắc nghẹn. Tôi nhìn vào tấm hình, nhưng
tất cả những gì hiện ra là khuôn mặt mẹ tôi đang xoắn lại méo mó, và bà đang la
hét trên giường bệnh trong bệnh viện tâm thần.

Amber vẫn liếc nhìn tôi chờ đợi.

“À!” Tôi nói với vẻ cực kỳ bình thản. “Ở văn phòng của mẹ tớ tuần tới
có một cuộc thi ‘Xem mặt đoán người’. Ai cũng phải mang đến một tấm hình của
mình với một phần khuôn mặt, những người còn lại sẽ đoán người trong bức ảnh là
ai”.

Tôi nói dối trơn tru đến nỗi đôi khi tôi ngạc nhiên với chính mình.

Amber cau mày.

“Và”, tôi tiếp tục, “Mẹ tớ bận rộn quá nên nhờ tớ làm giúp”.

Tôi thêm thắt vài chi tiết vào câu chuyện bịa đặt hòng làm cho mọi
người dễ tin hơn.

Amber tò vẻ hoài nghi, “Nhưng khung hình này bị vỡ hết rồi mà. Tấm hình
này cậu thường để trên đầu giường lại là tấm hình chụp mẹ cậu khi được trao
giải thưởng lớn”.

“À, chuyện đó quá lâu rồi”, tôi nói như thầm thì, mẹ đã thay đổi rất
nhiều, “Mẹ đã thay đổi rất nhiều từ ngày ấy”.

Amber đáo mắt khắp phòng rồi nhìn chằm chằm vào đống mảnh vụn thủy tinh
tung tóe phía bàn trang điểm.

Thấy Amber vẫn còn đầy hoài nghi nên tôi bồi tiếp, tay chỉ xung quanh
phòng. “Tớ kéo mạnh ngăn kéo đầu giường, chẳng may cùi chỏ thúc trúng vào khung
hình nên nó rơi xuống vỡ tung tóe”.

Mắt Amber nhìn đăm đăm vào mặt tôi. Để tránh ánh nhìn của nó, tôi ngồi
thụp xuống đưa tay nhặt mấy miếng vỡ thủy tinh và vứt vào sọt rác.

“Tệ thật, tớ sẽ dùng cái hình này và sẽ lấy hình khác của mẹ để lồng
khung thay thế”.

“Nhưng còn…”

Amber chỉ vào những mảnh vụn có hình anh Simon.

“Tớ lỡ tay, tớ sẽ lồng hình khác mà”, tôi cười, “vả lại hình của anh
Simon quá cũ rồi”.

Mắt Amber nheo lại ngờ vực, và tôi biết rằng nó không tin tôi. “Nhưng…”

“Này, mấy giờ rồi?”, tôi chỉ tay về chiếc đồng hồ trên tường để làm
Amber chuyển hướng. “Cậu có làm tóc không thì bảo?”

“Thôi chết!”, Amber giật nảy mình và vội ngồi vào bàn trang điểm. “Tớ
chưa làm gì hết. Nhanh lên hộ tớ với”.

Cám ơn trời phật vì lúc này đây mối quan tâm lớn nhất của nó là tình
yêu.

“Kẹp thẳng hay uốn nếp đây?”, tôi hỏi nó đầy thông cảm.

“Tớ đã nói rồi mà, kẹp thẳng”. Amber trả lời. “Tớ muốn trông thật dịu
dàng, nữ tính, sao cho có vẻ mong manh, cuốn hút nhưng lại đầy bí ẩn”.

“Ờ hơ”. Tôi cắm điện dụng cụ kẹp tóc.

“Cậu nghĩ tớ có nên làm mấy lọn xoăn nhỏ trên trán và xoắn ôm vào tai
không?”

Amber đang yêu nên nói chuyện cứ như trong tiểu thuyết lãng mạn vậy,
nghe cũng buồn cười.

“Chắc rồi”. Tôi gật đầu, với lấy cái lược tạo kiểu tóc, “Mẹ có chai xịt
tóc hiệu Freeze & Shine thật là tệ…”

Trời ơi, chán ghê, tôi cứ nhắc đến mẹ tôi mãi trong khi vừa cố đánh
trống lảng để Amber thôi nói về mẹ tôi.

“Lâu rồi tớ chưa gặp mẹ cậu”, Amber nói, ngắm nghía mình trong gương.

“Mẹ tớ đi công tác”, tôi trả lời ngắn gọn, lấy một lọn tóc của Amber để
kẹp.

“Ở đâu vậy?”

“Hồng Kông”.

Tôi không hiểu tại sao tôi lại trả lời như vậy nữa. Lẽ ra nên nói mẹ
tôi đi công tác ở Manchester hay Paris sẽ tốt hơn, nhưng tự nhiên từ ngữ cứ bật
ra khỏi miệng tôi trước khi nhận ra mình nói gì. Cũng chẳng sao. Cách đây bốn
năm, mẹ tôi từng là nữ doanh nhân của năm trong vùng East Anglia, và bây giờ
mọi người vẫn cho rằng mẹ tôi thường đi khắp thế giới để xúc tiến công việc
kinh doanh.

Amber thực sự ấn tượng.

“Quá tuyệt!”, nó nói, “Tớ mong được đến Hồng Kông chết đi được, sướng
thật đấy! Khi nào mẹ cậu về nhà?”

“Tớ cũng không biết nữa, đi làm ăn mà, cần phải có thời gian chứ”.

Tôi như đang ngồi trên xích đu, đã đu nên không thể dừng được.

“Nhưng mẹ cậu sẽ về nhà vào dịp sinh nhật của cậu chứ?”

Amber nôn nóng. “Tớ tò mò về việc mẹ cậu sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu
thế nào quá đi mất, cậu cũng hồi hộp chứ?”

Tôi thầm mong Amber không hỏi tôi như vậy. Tự dưng tôi cảm thấy tủi
thân và giờ đây tôi chỉ muốn trốn khỏi căn phòng này, ẩn mình vào đâu đó để
quên đi ngày sinh nhật của mình đang gần kề cũng như người mẹ đang điên loạn và
bữa tiệc sinh nhật mọi người đang chờ đợi. Một tuần nữa tôi sẽ tròn mười sáu
tuổi, tất cả bạn bè tôi trong khối 11 đều mong được dự một tiệc sinh nhật hoành
tráng mà tôi đã khoe với họ là sẽ tổ chức.

“Tớ sẽ đến dự tiệc của cậu cùng với Nick nhé? Dù tổ chức kiểu nào nhé?”

Hoặc là không được tổ chức.

“Chắc rồi”.

Ngày sinh nhật của tôi đã gần kề, trước sau mọi chuyện cũng bị bại lộ
nhưng tôi lại không thể phủ nhận với mọi người.

Tôi cuốn một lọn tóc của Amber vào cái kẹp tóc rồi kéo nó.

“Ui da!”, Amber kêu lên. “Đau quá!”

“Xin lỗi”.

“Chút nữa cậu sẽ quen thôi”.

Amber với tay lấy cuốn tạp chí tôi vừa mua có tên Heaven Sent và bắt
đầu mở các trang để đọc. May mắn là bài báo có tựa đề “10 cách để quyến rũ
người yêu” thu hút sự chú ý của Amber nên cô nàng im lặng được một lúc. Tôi sẽ
không thể giấu giếm sự thật về mẹ tôi lâu hơn được nữa. Nếu mẹ tôi không bình
phục, trở lại bình thường như trước đây thì sớm muộn gì mọi người cũng biết
chuyện. Tuy vậy tôi cũng không thể để mọi người biết vì mẹ tôi dù điên cũng là
mẹ tôi.

Tôi kẹp mớ tóc vô trật tự của Amber lên đỉnh đầu, miên man nhớ lại khi
còn nhỏ mẹ cũng hay kẹp và tết tóc cho tôi trong khi mẹ khe khẽ hát cho tôi
nghe. Đó là những ngày tháng thật êm đềm biết bao trước khi mẹ tôi ngập đầu vào
công việc rồi rơi vào trạng thái căng thẳng thần kinh.

Trước đây tôi không thể nào tưởng tượng ra việc một ngày nào đó mẹ tôi
trở nên điên khùng trong khi bố tôi trở nên, nói sao cho phải nhỉ… à… yếu đuối.

Bố tôi đã thực sự trở nên yếu đuối khủng khiếp. Tôi vừa thấy thương hại
cho ông vừa cảm thấy tức giận. Khi mẹ tôi bắt đầu có biểu hiện điên thì bố tôi
lại tỏ ra là không có chuyện gì hết, trong khi ai nhìn vào cũng có thể thấy mẹ
tôi không bình thường.

“Mọi thứ sẽ ổn mà”, bố tôi thường nói vậy. “Do tuổi tác thôi, đừng lo
lắng làm gì”.

Khi rõ ràng là mẹ không ổn tí nào thì bố lại không chờ tôi dọn dẹp bãi
chiến trường do mẹ để lại. Tôi thực không thể chịu được và…

“Georgie! Cậu đang nung cháy tóc tớ đấy!”

Amber giằng lấy cái kẹp tóc từ tay tôi và ném phịch xuống bàn trang
điểm.

“Quỷ tha ma bắt cậu à?”, nó câng mặt lên nhìn tôi đăm đăm. “Cậu chẳng
nghe tớ nói cái gì hết, cậu đã kẹp lọn tóc ấy ba lần rồi, biết chưa?”

“Xin lỗi, tớ không chú ý”.

“Biết rồi, tớ biết lâu rồi!”. Nó chế giễu tôi. “Trông mặt cậu là biết,
nó lồ lộ ra trên đấy!”

“Mặt tớ sao?”

“Mặt cậu đần đần, ngơ ngơ như người trên mây. Dạo gần đây cậu cứ thế
nào ấy, có chuyện gì phải không?”.

“Không có gì đâu”. Tôi lấp liếm. “À, kể về Nick cho tớ nghe đi”.

Thực ra tôi chẳng quan tâm gì đến người tình của Amber, nhưng nghe nó
kể về Nick sẽ khiến tôi khỏi phải suy nghĩ về việc nó vừa nói trông tôi ngơ ngơ
khùng khùng dạo gần đây.

“Nick hả? Trên cả tuyệt vời!”, Amber hít một hơi sâu, đưa cho tôi cái
kẹp tóc và ra hiệu cho tôi tiếp tục duỗi tóc cho nó. “Anh ấy không giống bất cứ
chàng trai nào tớ đã gặp hết”.

“Cậu lần nào cũng nói vậy”, tôi thầm thì, thò tay lấy cái lược và xịt
keo tóc lên trên lược. “Cậu đã từng nói Matt là người đi dép trong bụng cậu,
Andrew thấu tỏ suy nghĩ của cậu và giờ đến lượt Nick…”

“Ừ, thì có nói thế nhưng lần này quả thực khác mấy lần trước!”, Amber
cố gắng thuyết phục tôi. “Nick đàn ông lắm, anh ấy có thể hiểu rõ mọi tâm tư
tình cảm phức tạp của tớ”.

“Tâm tư tình cảm phức tạp?”

“Anh ấy nói tớ là người có cá tính phức tạp, đa diện. Và tớ hấp dẫn anh
ấy là do thế”.

“Ý cậu là…”, tôi châm chọc Amber, “anh ấy thấy cậu mỗi ngày mỗi khác,
ngày này không giống ngày nọ nghĩa là chập chập cheng cheng chứ còn gì?”

Amber nhướn mày, chẳng buồn cười cợt. “Thì ít ra, tớ cũng không nhàm
chán là được”.

“Cậu nói vậy nghĩa là tớ nhàm chán hả?”, tôi thấy cơn bực dọc đang dâng
lên.

“Không!”, Amber thầm thì, tỏ vẻ không chắc chắn, “nhưng cậu hơi…”

“Hơi sao?”

“Đừng có uy hiếp tinh thần tớ nhưng quả thực gần đây tớ thấy cậu cứ thế
nào ấy. Nhiều khi hành động kỳ quặc”.

Tôi cắn môi và làm ra vẻ hoài nghi, vô can.

“Cậu khác người thì có”, tôi trả đũa. Tôi đọc sách thấy người ta khuyên
là nếu có ai đó châm chọc mình thì tốt nhất nên trả đũa họ và như thế họ sẽ tự
động chuyển đề tài khác nhưng dường như lời khuyên này chẳng có tác dụng gì với
Amber.

“Ha ha!”, Amber trả lời. “Không, nói thật đấy, tớ thấy lo lắng cho
cậu!”

“Lý do?”, tôi tắt cái kẹp tóc và chải tóc Amber thành nếp.

“Dường như cậu chẳng quan tâm đến điều gì hết. Cậu mơ giữa ban ngày
trong lúc học bài, khi mọi người nói chuyện với cậu, mặc dù cậu đang nhìn họ
nhưng dường như chẳng thấy họ trước mặt. Cậu cứ lẩm bẩm một mình… Đó có phải là
những dấu hiệu ban đầu của chứng… không?”

Tim tôi đập thình thịch, hai hàm răng bắt đầu va vào nhau lập cập.
Amber cũng nghĩ về tôi như những người khác nghĩ về tôi, và nó lại là bạn thân
duy nhất. Nếu nó bỏ rơi tôi do tôi có biểu hiện khùng điên thì sẽ ra sao đây?

Thật không công bằng. Nó chỉ nhìn bề ngoài mà phán xét người khác. Nó
nghĩ nó là ai cơ chứ mà nhận xét về tôi đầy ác ý như vậy, trong khi bản thân nó
không ở vào hoàn cảnh như tôi – có người mẹ khùng điên – trong khi nó có người
yêu như ý, học hành toàn đạt điểm A ngon lành.

“Này, quá đáng rồi đấy!”. Tôi ném mạnh cái lược lên bàn trang điểm rồi
quay đi. “Tóc xong rồi đấy, đi đi, tóm lại là không muốn chơi với một con điên
chứ gì?”

Tôi thấy hai má mình nóng bừng và muốn tiếp tục đập phá mọi thứ trong
căn phòng.

“Georgie!”, Amber phân trần đầy lo lắng. “Tớ đâu có ý đó…”

“Thế cậu có ý gì?”

“Tớ chỉ nói là tớ lo cho cậu thôi mà”, Amber chạm vào cánh tay tôi, tôi
gạt ra. “Cậu làm nhiều thứ quái đản nên tớ cảm thấy lo cho cậu, nhưng cho dù
như thế thì cậu vẫn là bạn thân của tớ!”

Nó vẫn yêu quý tôi, thế là ổn. Có lẽ tôi đã nóng giận quá đáng. Tôi mỉm
cười, tưởng tượng các ống kính máy quay đang chĩa vào mặt mình. Georgie
Linnington gan dạ, dũng cảm, luôn vững vàng dù phải đối diện với bao nhiêu
nghịch cảnh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3