Phong Linh Trung Đao Thanh - Chương 23 - Phần 1

Chương 23: Rượu gà kho măng

Khoái mã tất càng nhanh, Mộ
Dung Thu Thủy rất mau chóng nhìn thấy gian nhà gỗ nơi Đinh Trữ dưỡng thương.

Ánh đèn rất nhu hòa từ trong
nhà rọi ra tới bên ngoài, bóng đêm ôn nhu làm sao, căn nhà gỗ nho nhỏ nằm lặng
trong bóng đêm nhìn càng hòa bình yên tĩnh.

Nhưng Mộ Dung Thu Thủy biết
sự hòa bình yên tĩnh trong căn nhà gỗ đó đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Mộ Dung Thu Thủy luôn luôn
rất ít khi đơn độc hành động, lần này lại ngoại lệ, bởi vì hành động lần này
hoàn toàn dưới sự khống chế của y, tuyệt không thể có điểm gì sai trái.

Y tuyệt đối tin rằng Thắng
Tam và đám huynh đệ của gã nếu quả không an bài một cách an toàn tuyệt đối, đám
người đó cũng không thể bắt đầu hành động.

Bọn chúng tuyệt không làm
chuyện mạo hiểm.

Sinh hoạt của bọn chúng rất
thư thả, cũng đã bắt đầu sợ chết.

Chuyện khiến người ta không
tưởng được là khi Mộ Dung Thu Thủy gặp đám người đó, tất cả đều đã thành người
chết.

Ngọn lửa trong lò đã tắt
ngóm, đồ ăn trên bàn đã lạnh ngắt, người đã chết.

Thắng Tam và đám huynh đệ của
gã vốn đã chiếm hết ưu thế, quyền đầu của bọn chúng biến thành cơn ác mộng của
người ta.

Nhưng hiện tại bọn chúng đều
ngã gục dưới đất, mỗi một người đều giống như một cây đinh bị vặn vẹo cong
vòng, méo mó, uốn khúc, lạnh lẽo cứng đơ.

Lúc bọn chúng đến chỗ này,
tổng cộng có chín người, hiện tại số người ngã gục trong nhà bếp cũng là chín
người.

Bọn chúng đến để “chỉnh lý”
Đinh Trữ, Khương Đoạn Huyền, và Bạn Bạn. Nhưng hiện tại Đinh Trữ, Khương Đoạn
Huyền, và Bạn Bạn lại không thấy mặt.

Người muốn chỉnh lý người ta
đều đã ngã gục, người đáng lẽ bị chỉnh lý trái lại không biết hành tung đâu
hết.

Chuyện gì đây?

Không ai biết chuyện đó là
sao, Mộ Dung Thu Thủy cũng không biết.

Chỉ có một chuyện ai ai cũng
đều có thể xác định, nơi này hồi nãy nhất định đã xảy ra những biến hóa đáng sợ
ngoài ý tưởng.

Điểm quan trọng nhất là Thắng
Tam và đám huynh đệ của gã đều là những lão thủ thân kinh bách chiến, kinh
nghiệm phong phú - cho dù không thể coi là cao thủ, lại là lão thủ, không còn
nghi ngờ gì nữa.

Lão thủ thông thường cũng là
hảo thủ.

Muốn đối phó thứ người đó
tịnh không dễ gì, nhưng hiện tại bọn chúng chừng như chết cùng một lúc, không
có tới một người thoát ra khỏi cửa.

Thi thể của bọn chúng nhìn
cứng đơ méo mó, sắc mặt khủng bố quỷ dị, không còn nghi ngờ gì nữa đã bị người
ta dùng một thứ thủ pháp vừa kỳ bí vừa quỷ dị trong một tích tắc giết không còn
một mạng.

Người đó là ai?

Mộ Dung Thu Thủy vẫn còn rất
trấn định, hơn nữa cả thần tình cũng không có một chút cải biến. Y luôn luôn là
người lãnh tĩnh phi thường, tự chủ phi thường.

Nhưng trong tâm y đang có cảm
giác gì?

Y chỉ cảm thấy trong tâm đã
toát mồ hôi lạnh.

Đèn vẫn còn sáng, tịnh không
bị đập vỡ, cũng không bị quạt tắt, có thể thấy ở đây tịnh không trải qua một
trận kịch chiến thảm liệt.

Điểm đó đã đủ để chứng minh
người đó xuất thủ trong một thời gian cực ngắn đã chế phục được Thắng Tam và
đám huynh đệ của gã.

Càng quan trọng hơn là khi
người đó tiến vào, không ngờ không có ai đề phòng hắn.

Nghĩ tới điểm đó, đã có thể
giới hạn phạm vi số người có thể là “hung thủ” xuống còn một số rất ít người.

Mộ Dung Thu Thủy cầm một lồng
đèn, nhấc một thi thể lên bắt đầu kiểm tra.

Y nhất định trước tiên phải
tra cho rõ lúc người đó giết người dùng thủ pháp gì.

Mỗi một bộ phận trên dưới
toàn thân của người chết y đương nhiên không thể bỏ qua, thậm chí cả biến hóa
của mỗi một bắp thịt đều không chịu bỏ qua, thậm chí cả nếp nhăn trên y phục
cũng không bỏ sót.

Thậm chí cả một cọng tóc quăn
hay màu sắc móng tay cũng không từ.

Sau đó tròng mắt của Mộ Dung
Thu Thủy bắt đầu co thắt.

“Có phải y đã nghĩ ra hung
thủ là ai?”

“Có phải y đã nắm được chứng
cứ cần thiết xác thực?”

Trên khuôn mặt luôn luôn lãnh
tĩnh trấn định của Mộ Dung công tử đột nhiên xuất hiện một thứ biểu tình rất
khó nhìn.

Khuôn mặt trắng nhợt cao ngạo
lãnh đạm, có một đặc sắc sở hữu của giới quý tộc chân chính, bất chợt vì phẫn
nộ mà méo mó.

Nhưng giữa tích tắc đó, sắc
mặt của y lại có biến, từ vẻ méo mó khủng bố lại biến thành vừa ôn nhu, vừa hòa
bình.

Hiện tại Mộ Dung Thu Thủy lại
là Mộ Dung Thu Thủy, ôn nhu như nước, cao ngạo như nước, lạnh lùng như nước.

Y dùng ánh mắt đó nhìn vào
khoảng không hắc ám, sau đó y lại làm một chuyện kỳ quái.

Y đột nhiên nói, đối diện
khoảng không hắc ám, y không ngờ lại nói.

Khoảng không tối đen không
nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, y đang nói với ai?

Y nói, Mộ Dung Thu Thủy nói,
nói ba chữ:

“Ngươi khỏe chứ?”

Câu nói đó y nói với ai?
Người đó có thể nghe thấy lời nói của y? Có thể hồi đáp?

Phải.

Sau khi y hỏi câu đó, trong
bóng tối trống không có người ứng khẩu đáp:

“Ngươi hỏi ta khỏe hay không?”

“Phải.”

“Câu đó ngươi không nên hỏi
ta.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ngươi nên biết hiện
tại ta không khỏe.”

“Tại sao?”

Người trả lời trong bóng tối
dùng một thứ thanh âm tiêu hồn người: “Bởi vì ngươi.”

Câu trả lời đó kỳ quái phi
thường, bởi vì thanh âm của câu trả lời đó là thanh âm của một nữ nhân.

Nếu quả có một nữ nhân nói
với mình mọi phiền khổ của mình đều là vì nàng mà ra, mình có cảm giác gì?

Nếu quả một nữ nhân nói với
mình phiền não của nàng đều là vì mình mà ra, mình giải quyết làm sao?

Dưới tình huống đó, biện pháp
của mình là dùng một cây lược để giải quyết, chừng như đầu tóc của mình đều đã
kết rối nùi.

Dưới tình huống đó, mình có
phải chỉ còn nước dùng một cây lược mới có thể giải quyết?

Lược là hữu hiệu nhất.

Trên thế giới này có những
người giống như lược, bởi vì trên thế giới này cũng có những người giống như
đầu tóc.

Lược sinh thành là để đối phó
đầu tóc, trên thế giới này có một vật như lược là vì người có đầu tóc, cho nên
người mới có thể phát minh ra lược.

Đầu tóc phải dùng lược chải,
dùng kéo cắt thì đâu còn tóc, dùng nhíp nhổ cũng đâu còn tóc. Không dùng lược
chải, đầu tóc cũng có thể không còn.

Cho nên lược mới xuất hiện.

Lược cũng có rất nhiều loại,
có thứ đẹp mắt, có thứ không đẹp mắt, có thứ trân quý, có thứ tiện nghi.

Hiện tại cây lược xuất hiện
thuộc vào loại đẹp mắt nhất, trân quý nhất.

Cây lược đó là Hoa Cảnh Nhân
Mộng.

Đối với nam nhân mà nói, Hoa
Cảnh Nhân Mộng giống như một cây lược đối với một đầu tóc.

Nữ nhân đó chừng như trời
sinh dùng để đối phó nam nhân.

Mộ Dung Thu Thủy có phải là
đầu tóc?

Một nam nhân, nếu quả yêu một
nữ nhân, nữ nhân đó là lược, hắn là đầu tóc.

Mộ Dung Thu Thủy đã không thể
yêu người ta, thậm chí cả chính y y cũng không yêu, lẽ này có thể yêu người
khác, lẽ nào có thể yêu Nhân Mộng?

Y không yêu Nhân Mộng.

Nhưng y là đầu tóc.

Một nam nhân nếu quả có một
chút nhược điểm bị một nữ nhân nhìn ra, hơn nữa còn nắm giữ, nữ nhân đó là cây
lược của hắn. Lúc nào chỗ nào cũng đều có thể chải đầu tóc của hắn, chải đến
mức ngoan ngoãn vâng lời.

“Bởi vì ta?” Mộ Dung Thu Thủy
nhìn Hoa Cảnh Nhân Mộng xuất hiện từ trong bóng tối như bóng u linh. “Ngươi nói
ngươi gần đây không được khỏe là vì ta?”

Y tịnh không hiển lộ chút
kinh ngạc giật mình, Nhân Mộng không ngờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, chừng
như vốn đã trong ý liệu của y.

Y thậm chí vẫn còn đang cười.

“Ngươi kêu ta làm một chuyện
mất mặt điên rồ như vậy, ngươi khiến cho ta giờ giờ phút phút đều phải cẩn thận
đề phòng bọn bằng hữu thân thích huynh đệ thư muội của Đinh Trữ, người còn cắt
luôn một chân của bằng hữu tốt nhất của ta.” Mộ Dung Thu Thủy mỉm cười. “Hiện
tại ngươi không ngờ còn nói ngươi không khỏe là vì ta?”

“Phải.” Hoa Cảnh Nhân Mộng
cũng đang cười. “Ta chính là muốn nói vậy.”

Nàng cười đương nhiên dễ nhìn
hơn nhiều so với Mộ Dung Thu Thủy, hơn nữa còn dễ nhìn hơn nhiều so với đại đa
số người, nhưng Mộ Dung Thu Thủy lại không có một chút ý tứ thưởng thức.

Bởi vì y biết nụ cười của thứ
nữ nhân đó lúc dễ nhìn nhất là lúc đáng sợ nhất.

“Ngươi có biết ta làm vậy mới
là đúng không?” Nhân Mộng hỏi. “Không đúng đích thị là ngươi.”

“Là ta?” Mộ Dung Thu Thủy cố
ý dùng một thần thái rất hiếu kỳ hỏi. “Không đúng đích thị là ta?”

“Ừm.”

“Tại sao?”

Hoa Cảnh Nhân Mộng không trả
lời, lại hỏi ngược:

“Ngươi hỏi ta gần đây có khỏe
không, ngươi có biết “khỏe” là ý tứ gì? “Không khỏe” là ý tứ gì?”

“Ngươi nói coi?” Mộ Dung Thu
Thủy không ngờ cũng hỏi ngược lại. “Ngươi nói vậy là ý gì?”

“Ý tứ của “khỏe” ta không
hiểu, bởi vì ta chưa bao giờ khỏe.”

“Ngươi chưa từng khỏe?”

“Ta thường thường đều không
khỏe.” Nhân Mộng đáp. “Tâm tình của ta luôn luôn không khỏe, thân thể cũng
không khỏe, ăn cơm không khỏe, khẩu vị không khỏe, tửu lượng không khỏe, ta đối
với nữ nhân không khỏe, đối với nam nhân càng không khỏe, cho nên mọi người đều
nói con người ta thật không khỏe.” Nàng nói. “Nhưng lần này ta không khỏe lại
không phải vì người khác.”

“Lần này ngươi có phải thuần
túy là vì ta?”

“Phải, là vì ngươi.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ngươi thật sự không
phải là người.”

Hoa Cảnh Nhân Mộng nói như
vậy đương nhiên là có đạo lý.

“Ngươi thả người giết chồng
ta, ngươi đem người mà ta chẳng những muốn quên mà còn vĩnh viễn không nguyện
tái kiến đến để đối phó ta, ta đều không trách ngươi.” Nhân Mộng thốt. “Những
chuyện đó đều không làm cho ta không khỏe. Khiến ta không khỏe là ngươi, chỉ có
ngươi.”

“Ta đang lắng nghe.” Mộ Dung
Thu Thủy nói. “Ngươi biết ta luôn luôn thích lắng nghe ngươi nói.”

Y hỏi Nhân Mộng: “Ngươi có
nhớ ta thường thường lắng nghe lời ngươi nói không?”

Y hỏi Nhân Mộng: “Ngươi có
nhớ ta thường thường lắng nghe ngươi nói cho đến bình minh không?”

Nam nhân đó và nữ nhân đó
đang nói chuyện, lời nói lại không phải là nói chuyện, thậm chí có thể nói
không phải là người nói.

Hai người đó không những là
người, hơn nữa đều là người không đơn giản, mấy lời nói đó của bọn họ chỉ là vì
bọn họ đều biết một chuyện.

Bọn họ đều biết lúc tâm tình
của một người khẩn trương nhất, hạ thấp nhất, nếu quả còn có thể nói ra mấy lời
không phải là người nói, là có thể khiến cho tâm tình mình biến thành tốt hơn
một chút.

Hiện tại mấy lời nói của bọn
họ phát ra bởi vì tâm tình của bọn họ đều như dây cung giương căng cứng.

Dây cung giương căng cứng là
tĩnh lặng, hai người tĩnh lặng đối lập nhau.

Giữa giây phút đó, mọi hồi ức
quá khứ giữa bọn họ, mọi ân oán tình cảm giữa bọn họ đột nhiên không hẹn mà
hoàn toàn quay trở lại, hoàn toàn trở lại trong ánh mắt ngưng trọng của bọn họ.

Nhưng trong một tích tắc,
những hồi ức và tình cảm đó đột nhiên hoàn toàn tiêu tán, thậm chí giống như
chưa từng xảy ra.

Đó tuyệt không phải vì bọn họ
đã quên. Thứ cảm giác đó tuyệt không tương đồng với sự quên lãng.

Thứ cảm tình đó cũng không
thể nào quên lãng.

Thứ cảm giác đó giống như một
người đang đứng trước một khối nham thạch khổng lồ, ánh mắt hắn tuy nhìn thấy
khối nham thạch đó, cũng có thể đụng được, nhưng khối nham thạch đó lại không
tồn tại trong mắt hắn.

Bởi vì mắt hắn nhìn mà không
thấy hết.

Qua một hồi rất lâu, Mộ Dung
Thu Thủy mới thở dài nhè nhẹ.

“Ta đã sớm biết giữa bọn ta
đã kết thúc.” Y nói với Nhân Mộng. “Nhưng ta chưa bao giờ tưởng được bọn ta có
thể kết thúc triệt để như vậy.”

“Có rất nhiều chuyện cũng như
vậy.” Nhân Mộng thốt. “Bọn ta đều cảm thấy mình là người thông minh, nhưng
chuyện bọn ta không tưởng được rất có thể còn nhiều hơn so với người khác.”

“Đó là vì sao?” Mộ Dung Thu
Thủy tự hỏi mình, tự mình hồi đáp. “Đó có phải vì bọn ta suy tưởng quá nhiều?”

Câu trả lời của y cũng là một
câu hỏi. Câu hỏi đó lại không cần mở miệng trả lời nữa.

“Suy tưởng quá nhiều tịnh
không quan trọng, quan trọng là mình có luôn luôn thích đi suy tưởng những
chuyện mà mình không nên suy tưởng hay không.”

“Điểm đó kỳ thật cũng không
quan trọng.” Mộ Dung Thu Thủy nói. “Quan trọng là, có những chuyện thường
thường còn chưa bắt đầu là đã kết thúc, càng quan trọng hơn là, có những chuyện
rành rành đã kết thúc lại chỉ mới bắt đầu.”

“Có lý.” Nhân Mộng qua một hồi
rất lâu mới nói. “Ngươi nói thật rất có lý.”

“Vậy thì ta phải hỏi ngươi.”

“Hỏi gì?”

Câu hỏi của Mộ Dung Thu Thủy
đích thị là một câu hỏi rất kỳ quái, y không ngờ lại hỏi Hoa Cảnh Nhân Mộng: “Ngươi
và Đinh Trữ có phải đã bắt đầu?”

Nhân Mộng và Đinh Trữ có thể
bắt đầu cái gì? Cừu hận giữa bọn họ đã mọc rễ, giữa người và người nếu quả đã
mọc rễ cừu hận, biểu thị tất cả những quan hệ khác đã kết thúc, còn có thể bắt
đầu cái gì chứ?

Câu hỏi đó hỏi rất hoang
đường.

Nhưng Hoa Cảnh Nhân Mộng lại
hiển nhiên không nghĩ như vậy.

Thần tình và thái độ của nàng
không có gì cải biến, nhưng nàng không ngờ lại hỏi ngược Mộ Dung Thu Thủy: “Ngươi
mới nói gì vậy?”

Mộ Dung Thu Thủy cười cười.

Y tin rằng mỗi một chữ y nói
ra hồi nãy Nhân Mộng đều nghe rất rõ ràng, cho nên câu hỏi đó một nữ nhân như
Nhân Mộng tuyệt không nên hỏi lại.

Nàng hỏi lại chỉ vì một lý do
- tâm nàng sợ.

Đối với một câu hỏi của một
nữ nhân trong tâm sợ sệt đề ra, đại đa số nam nhân thông minh đều không trả
lời, cho nên Mộ Dung Thu Thủy chỉ nói: “Giới hạn giữa sinh và tử chỉ là giữa
một tích tắc, sinh tử của mỗi một người đều như nhau.”

Y lại nói: “Giới hạn giữa yêu
và hận cũng vậy.”

Mộ Dung Thu Thủy giải thích: “Có
lúc mình yêu một người, khi yêu đến mức cực độ, giữa một tích tắc có thể biến
thành hận. Khi mình hận một người đến mức cực độ, có lúc cũng có thể biến thành
dạng đó.”

“Từ hận biến thành yêu?”

“Phải.” Mộ Dung Thu Thủy nói.
“Hận cùng ái cực, đều là cực hạn tình cảm của nhân loại, cũng là chung điểm,
không cần biết mình đi từ con đường nào ra, đến cực hạn chung điểm, tương cách
chỉ có một đường tơ.”

“Phải.” Hoa Cảnh Nhân Mộng
không ngờ đã thừa nhận. “Ta biết có rất nhiều chuyện đều như vậy.”

“Cho nên ta tin rằng tình cảm
của ngươi đối với Đinh Trữ đã hoàn toàn cải biến.” Mộ Dung Thu Thủy nói. “Cho nên
ta tin rằng Đinh Trữ hiện tại không những không chết, hơn nữa nhất định đã được
ngươi bảo hộ rất chu đáo.”

Hoa Cảnh Nhân Mộng chợt biểu
hiện một thứ tính cách và dũng khí đặc biệt phi thường, nàng không ngờ lập tức
thừa nhận: “Phải.” Nàng nhìn Mộ Dung Thu Thủy đăm đăm: “Ta dám đảm bảo hiện tại
không còn có ai có thể hãm hại hắn.”

Mộ Dung Thu Thủy cười khổ: “Chuyện
ngươi làm tại sao luôn luôn khiến cho người ta không tưởng được?”

“Ngươi câu dẫn Bạn Bạn, ngươi
lợi dụng ta, ta vì ngươi mà thiết hạ một vòng vây đối phó Khương Đoạn Huyền và
Đinh Trữ, có thể đạt được một bước đó đã rất vĩ đại rồi.”

Mộ Dung Thu Thủy thốt: “Nhưng
nửa đoạn đó ta còn có thể tưởng tượng được, nửa đoạn sau ta lại không biết
ngươi làm cái gì?”

“Nửa đoạn sau của chuyện gì?”

“Ta thật sự không tưởng được
ngươi có thể vì Đinh Trữ mà làm chuyện đó, cũng không tưởng được ngươi có thể
dùng biện pháp gì đối phó Khương Đoạn Huyền.” Mộ Dung Thu Thủy đáp. “Ta càng
không tưởng được ngươi làm sao trong một tích tắc có thể chế trụ được Thắng Tam
và đám huynh đệ của gã.”

Ánh mắt của Hoa Cảnh Nhân
Mộng vẫn còn đang chằm chằm nhìn Mộ Dung Thu Thủy, từ một góc độ mà nhìn, nhãn
thần của nàng xem ra giống như một người si si dại dại.

Nhưng nàng bất chợt cười lên.

Lúc ban đầu, nàng cười vẫn
như lúc bình thường, ôn nhu, ưu nhã, hấp dẫn hồn người.

Nhưng bất cứ một ai cũng vô
phương đoán được nụ cười của nàng lúc đó đã cải biến, biến thành giống hệt nụ
cười lúc bình thường của Mộ Dung Thu Thủy, ngập tràn vẻ tự tin tự ngạo, lại
ngập tràn vẻ chế giễu.

Mộ Dung Thu Thủy cũng cười,
cười lại không tiêu sái như lúc bình thường, bởi vì y phát hiện trong nụ cười
của Nhân Mộng ẩn tàng một bí mật tuyệt đối có thể làm cho người ta chấn kinh.

“Ngươi có biết ta đang cười
gì không?” Nhân Mộng chợt hỏi Mộ Dung Thu Thủy.

“Cười ta?” Mộ Dung Thu Thủy
không ngờ vẫn bảo trì vẻ lãnh tĩnh. “Ta không tưởng được ta có gì đáng cười.”

“Bởi vì ngươi không tưởng
được cho nên ta mới có thể cười.”

“Ồ?”

“Ngươi tự nhận ngươi là người
thông minh tuyệt đỉnh, mỗi một chuyện đều tính toán chu đáo, thậm chí mỗi một
chi tiết của mỗi một chuyện đều tính toán chu đáo.” Hoa Cảnh Nhân Mộng đáp. “Chỉ
tiếc ngươi thường hay quên một điểm.”

“Điểm gì?”

“Ngươi thường hay quên trên
thế giới có rất nhiều loại người, tịnh không phải mỗi một loại người đều giống
như ngươi.” Nhân Mộng nói với Mộ Dung Thu Thủy. “Có rất nhiều người ý tưởng và
quan niệm không những không giống ngươi, hơn nữa còn cách biệt rất xa.”

“Ta thừa nhận.”

“Ngươi hồi nãy hỏi ta coi ta
làm sao trong phút chốc có thể chế trụ được Thắng Tam và đám huynh đệ của gã?”

“Phải.”

“Vậy thì ta bây giờ có thể
cho ngươi biết, ta căn bản không có cách chế trụ bọn chúng.” Hoa Cảnh Nhân Mộng
đáp. “Nhưng ta có cách kiếm một người chế trụ bọn chúng.”

Nàng lại nói với Mộ Dung Thu
Thủy: “Chuyện đó ngươi không hiểu, bởi vì ngươi và Vi Hiếu Khách đều là người ở
trên cao, bọn ngươi vĩnh viễn không hiểu dùng cách nào mới có thể tìm ra một
người làm một chuyện mà người khác làm không được cho ta.”

Mộ Dung Thu Thủy không còn
cười nổi.

“Ngươi tìm người nào?” Y nhịn
không được phải hỏi Nhân Mộng. “Ai có thể làm chuyện như vậy cho ngươi.”

Nhân Mộng cười: “Điểm đó
đương nhiên là quan trọng nhất, cũng là điểm ngươi vĩnh viễn nghĩ không ra.”

“Ta thừa nhận.”

“Nhưng ngươi vĩnh viễn nên
thừa nhận mỗi một người đều có nhược điểm của mình, bởi vì chính mình căn bản
không thừa nhận mình có nhược điểm.” Nhân Mộng hỏi. “Ngươi nói có phải vậy
không?”

Câu nói đó nàng không ngờ
không phải hỏi Mộ Dung Thu Thủy, người trả lời câu nói đó đương nhiên cũng
không phải là Mộ Dung Thu Thủy.

Người trả lời câu hỏi đó đích
xác là một người vĩnh viễn không ai có thể tưởng tượng đến, nhưng khi người đó
vừa xuất hiện, mọi câu hỏi đều hoàn toàn có đáp án.

Cửa đã vỡ tan, ngoài cửa một
màn hắc ám, một người lúc đó chầm chậm bước vào từ trong bóng tối, dùng một cước
bộ trầm ổn đặc biệt dị thường bước vào, dùng một thanh âm đặc biệt dị thường
đáp lời: “Phải.”

Người đó nói: “Người vĩnh
viễn tự cảm thấy mình không có nhược điểm, đó lại là nhược điểm lớn nhất của
hắn.”

“Nhược điểm đó có phải thông
thường đều là nhược điểm trí mệnh?”

“Phải.”

Người đó nói: “Cũng chỉ có
nhược điểm đó mới đủ để dồn loại người như Mộ Dung Thu Thủy vào chỗ chết.”

Người đó không ngờ còn hỏi Mộ
Dung Thu Thủy: “Ngươi nói có đúng không?”

Mộ Dung Thu Thủy không há
miệng trả lời, bởi vì y căn bản không nói nên lời.

Nhìn thấy con người xuất hiện
từ trong bóng tối, vị công tử quyền quý vừa kiêu ngạo vừa tự phụ giống như đã
biến thành một người khác.

Biến thành một người cơ hồ đã
tiếp cận cái chết.

“Người chết đó đương nhiên là
một người bị hù chết.”

Mộ Dung Thu Thủy vĩnh viễn
cũng không tưởng được người từ ngoài cửa tiến vào chính là Khương Đoạn Huyền.

Thái độ của Khương Đoạn Huyền
vẫn như trước, trầm ổn, nghiêm túc, lãnh đạm.

Nhưng trong mắt Mộ Dung Thu
Thủy mà nhìn, con người đó đã biến thành một người khác.

“Một người đã bán đứng chính
mình, bộ dạng nhất định cải biến, cho dù bề ngoài không biến, cũng có thể làm
cho cảm giác của người ta cải biến.”

Giữa phút giây đó, Mộ Dung
Thu Thủy đã minh bạch rất nhiều chuyện.

Điểm quan trọng nhất là, tất
cả những biến hóa vượt ngoài ý liệu đều là vì một mình Khương Đoạn Huyền tạo
thành.

Càng quan trọng hơn là, trên
thế giới này tuyệt đối không có bất cứ một ai có thể tưởng được Khương Đoạn
Huyền là dạng người như vậy.

Không những không ai có thể
tưởng được, tất cả những biến hóa không thể phát sinh không ngờ đã phát sinh,
chỉ vì Hoa Cảnh Nhân Mộng không ngờ đã mua được Khương Đoạn Huyền.

Nếu quả mình minh bạch một
điểm đó, mình có thể hiểu những chuyện không thể tại sao lại thành có thể.

Khương Đoạn Huyền vẫn lãnh
tĩnh như bàn thạch.

“Mộ Dung công tử, ta tin rằng
hiện tại ngươi nhất định đã minh bạch ý tứ của ta.” Hắn nói. “Mỗi một người đều
có nhược điểm, cả Mộ Dung công tử thiên hạ vô song cũng không ngoại lệ, đao phủ
thủ Khương Đoạn Huyền làm sao có thể ngoại lệ?”

Mộ Dung Thu Thủy cười cười: “Thiên
hạ vô song không phải là Mộ Dung Thu Thủy, thiên hạ vô song đích thị là Khương
Đoạn Huyền.”

“Đao có lẽ là vậy, người lại
không phải.” Khương Đoạn Huyền đáp. “Bởi vì ta có nhược điểm, cho nên Hoa Cảnh
phu nhân mới có thể thực hiện được kế hoạch không ai có thể tưởng tượng được.”

“Nhược điểm của ngươi là gì?”

“Ta sợ chết.”

“Ngươi sợ chết?” Mộ Dung Thu
Thủy hiển nhiên cũng giật mình. “Bành Thập Tam Đậu giết người vô số, Khương
Đoạn Huyền giết người như xắt rau không ngờ cũng sợ chết?”

“Phải.” Khương Đoạn Huyền
đáp. “Bởi vì người khác không tưởng được ta cũng sợ chết, cho nên kế hoạch của
Hoa Cảnh phu nhân mới có thể thành công.”

Nụ cười của Hoa Cảnh Nhân
Mộng đẹp như hoa trong mộng.

“Giết người và bị giết hoàn
toàn là hai chuyện khác nhau, người giết người càng nhiều, có lẽ trái lại lại
càng sợ chết.” Nàng nói. “Bởi vì ta hiểu rõ đạo lý đó, cho nên ta mới thành
công.”

Mộ Dung Thu Thủy cười khổ: “Ngươi
thật là quá vĩ đại, ngươi thật là một nữ nhân vĩ đại.”

“Ta thật là vậy, ta thừa
nhận.”

Khương Đoạn Huyền nói: “Ta
bình sinh chưa từng bại, lại bại dưới đao của Đinh Trữ, tuy bại, lại không
chết. Bại tuy không tốt, ít ra còn tốt hơn chết. Ta không hy vọng bại lần nữa
dưới đao của Đinh Trữ, không muốn chết dưới đao của gã.”

“Cho nên Hoa Cảnh Nhân Mộng
lần này tìm đến ngươi, ngươi đã thỏa hiệp.”

“Phải.”

“Cho nên ngươi giả say.”

“Phải.” Khương Đoạn Huyền
đáp. “Ta đã sớm biết thứ rượu đó là rượu gì, ta làm sao có thể say được!”

“Nhưng Đinh Trữ thật đã say.”

“Gã không biết, gã làm sao
không say được?”

“Sau đó Thắng Tam và đám
huynh đệ xuất hiện.” Mộ Dung Thu Thủy thốt. “Chỉ tiếc bọn chúng tịnh không biết
ngươi còn chưa say, còn có cách để chỉnh lý bọn chúng.”

“Đó là vì khí lực của ta vẫn
còn, khí lực của Đinh Trữ đã tiêu tán trong rượu.” Khương Đoạn Huyền thở dài. “Rượu
tuy có thể làm cho mình sinh xuất hào khí, nhưng khí lực của mình thường thường
lại đồng thời tiêu tán.”

“Ta sẽ ghi nhớ câu nói này
của ngươi.” Mộ Dung Thu Thủy nói. “Sau này ta đại khái cũng không còn uống rượu
nhiều như trước đây nữa.”

“Ta tin.” Khương Đoạn Huyền
thốt. “Ta thậm chí tin rằng sau này ngươi đại khái không thể uống rượu nữa.”

“Tại sao?”

“Bởi vì người chết tuyệt
không thể uống rượu.” Khương Đoạn Huyền đáp. “Cũng chỉ có người chết mới không
thể uống rượu.”

Mộ Dung Thu Thủy chợt làm một
chuyện kỳ quái phi thường.

Y chợt dùng một phương pháp
rất kỳ quái làm cho ngọn lửa trong lò đã tắt ngóm từ lâu chợt bốc cháy trở lại.

Phương pháp y dùng giống như
phương pháp người nguyên thủy bảo hộ lửa dùng tới, vô luận là ai cũng không
tưởng được Mộ Dung công tử không ngờ có thể dùng phương pháp đó để dẫn lửa.

Sau đó y lại đem cái nồi gà
kho măng ăn còn chưa hết đặt trên lò lửa, đem bầu rượu còn chưa uống hết đổ hết
rượu vào nồi.

Mỗi một động tác của y đều ưu
nhã phi thường, giống như một diễn viên xuất sắc phi thường đang độc diễn một
màn kịch.

Hoa Cảnh Nhân Mộng và Khương
Đoạn Huyền không ngờ vẫn đứng xem như những khán giả xem kịch, bởi vì bọn họ
không hiểu Mộ Dung Thu Thủy đang làm gì.

Cho nên bọn họ muốn xem cho
rõ.

Gà đã nóng, nước thịt cũng đã
nóng, rượu đã hòa vào nước thịt, cũng hòa vào thịt gà.

Mộ Dung Thu Thủy cầm hai mảnh
nùi giẻ bưng nồi đặt xuống bàn, lấy một cái muỗng to múc một muỗng húp chầm
chậm.

Trên mặt y lập tức lộ xuất
biểu tình thỏa mãn phi thường: “Cực ngon, thật là cực ngon.”

Mộ Dung Thu Thủy bỏ muỗng
xuống, lại nhìn Hoa Cảnh Nhân Mộng và Khương Đoạn Huyền.

“Hai vị nhất định cũng biết
uống rượu là một lạc thú, vô luận dùng phương pháp gì để uống rượu đều là một
lạc thú.” Y giải thích. “Cho dù mình có đổ rượu lên thịt gà, mình có uống canh
gà, đó cũng là một thứ lạc thú.”

Mộ Dung Thu Thủy nói: “Bởi vì
thứ rượu đó thật sự quá mạnh, mình chỉ còn nước dùng phương pháp đó mà uống mới
không bị say quá mau.”

Khương Đoạn Huyền chợt nói: “Ngươi
nói có lý, ta bồi ngươi một chén.”

Hắn cũng ngồi xuống, cũng
uống canh gà, thứ canh gà có thể làm người ta say, bọn họ dưới tình huống đó
biểu hiện thứ phong thái cũng có thể làm người ta say.

Cho nên Hoa Cảnh Nhân Mộng
không ngờ lại múc canh cho bọn họ.

Lại qua một hồi rất lâu, Mộ
Dung Thu Thủy mới nói với Khương Đoạn Huyền: “Ngươi bị Nhân Mộng mua, ngươi làm
một chuyện khiến người ta vô phương tưởng tượng, ngươi đã giết Thắng Tam và đám
huynh đệ của gã, ngươi đã hủy diệt Đinh Trữ, ngươi cũng hủy diệt luôn một tiểu
cô nương vô tội, những chuyện đó vốn đều là bí mật ngươi không thể kể cho ai
nghe, nhưng ngươi lại nói cho ta nghe, bởi vì ngươi nghĩ ta tuyệt không thể
tiết lộ bí mật của ngươi? Chỉ có người chết mới tuyệt đối không thể tiết lộ bí
mật của người khác.”

“Phải.” Khương Đoạn Huyền
đáp. “Ngươi trong mắt ta thật đã không khác gì một người chết.”

“Ngươi nghĩ ngươi lúc nào
cũng có thể dồn ta vào tử địa?”

“Ngươi hiện tại đã vào tử
địa.”

“Ngươi nắm chắc có thể giết
ta?”

“Ta nắm chắc.”

“Ta cũng thừa nhận.” Mộ Dung
Thu Thủy thốt. “Nếu quả một Khương Đoạn Huyền và một Hoa Cảnh Nhân Mộng vẫn
không thể giết một Mộ Dung Thu Thủy, đó mới là quái sự.”

Thanh âm của y không ngờ vẫn
hững hờ như thu thủy: “Chỉ bất quá quái sự thường hay xảy ra.”

Khương Đoạn Huyền không nói
gì nữa, hiện tại nói gì thêm cũng là dư thừa.

Hắn chầm chậm đứng lên, đôi
mắt phảng phất đột nhiên đã biến thành hai cây đinh đóng chặt lên người Mộ Dung
Thu Thủy.

Cũng trong phút chốc, đao của
hắn đã rút ra.

Chưa từng có ai biết đao của
hắn từ đâu rút ra, càng chưa từng có ai biết đao của hắn lúc nào rút ra khỏi
vỏ.

Đao của hắn giống như đã biến
thành một bộ phận trên thân thể hắn, chỉ cần hắn muốn bạt đao, đao đã có trong
tay.

Chỉ cần nhìn thấy đao của
hắn, con người hắn chừng như đã biến thành một người khác, có thể đem mệnh vận
sinh tử của bất cứ người nào trên thế giới này treo dưới lưỡi đao của hắn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3