Phong Linh Trung Đao Thanh - Chương 20

Chương 20: Tình đến lúc nồng không oán trách

Bạn Bạn vốn đáng lẽ không
tịch mịch chút nào, bởi vì cả đời nàng ưa thích nhất là hòa nhập, ngày ngày đêm
đêm đều có người bên cạnh nàng.

Nhưng Bạn Bạn lại tịch mịch.

Nàng lúc nào chỗ nào cũng đều
nguyện ý phụng hiến tất cả cái gì mình có vì Đinh Trữ, Đinh Trữ lại hoàn toàn
không nhớ nàng.

Cảm tình giữa người và người
tại sao có thể có khác biệt to lớn như vậy, thứ khác biệt đó thậm chí đã không
còn có thể chỉ coi là khác biệt, mà là căn nguyên của thống khổ thâm sâu cường
liệt nhất của nhân loại.

Trên thế giới còn có sự đau
khổ gì có thể khiến cho người ta thống khổ bằng sự đau khổ trên tình cảm?

Sự đau khổ trên nhục thể là
người khác đang hành hạ mình.

Sự đau khổ trên tình cảm lại
là tự mình đang hành hạ chính mình, ngược đãi chính mình, thậm chí có thể còn
coi mình như là cừu nhân thống hận nhất của mình, bởi vì mình hận mình tại sao
phải làm chuyện đó, tại sao phải đi yêu một người căn bản không xứng đáng là
người mình yêu.

Bạn Bạn tịch mịch, đặc biệt
là khi nàng nhìn thấy Đinh Trữ, bởi vì lúc đó Đinh Trữ tuy ở ngay trước mắt
nàng, lại phảng phất như ngoài trăm núi ngàn sông.

Đặc biệt là khi nàng nghe
Đinh Trữ nói “cảm ơn”.

“Cảm ơn”, khách khí làm sao,
lễ nghĩa làm sao.

Nàng bưng một chén trà cho
Đinh Trữ, Đinh Trữ nói “cảm ơn”, nàng bới một chén cơm cho Đinh Trữ, Đinh Trữ
nói “cảm ơn”, không cần biết nàng làm chuyện gì cho Đinh Trữ, Đinh Trữ đều nói
với nàng một tiếng “cảm ơn”.

“Mình có thể nào mỗi ngày nói
một trăm lần “cảm ơn” với một người thân cận với mình nhất không?”

Sự khách khí của Đinh Trữ, sự
đa lễ của Đinh Trữ khiến cho tim Bạn Bạn tan vỡ.

Sắp đến mùa hè rồi, ở những
nơi ẩm thấp ấm cúng đã bắt đầu thấy có muỗi, mặt đất vốn một màu nâu sậm đã bắt
đầu thấy vài chỗ xanh ươm, trên thân thể mệt mỏi đã có thể thấy những giọt mồ
hôi.

Đứng nửa canh giờ trong nhà
bếp, nấu xong ba món ăn và một nồi canh cho bữa trưa, trên người Bạn Bạn cũng
ướt mồ hôi.

Nàng muốn đi tắm.

Con gái thường thường đều
thích tắm rửa, sau khi tắm rửa thoải thoải mái mái, mới có thể tươi tỉnh mặt
mày, tâm tình cởi mở, luôn luôn giúp cho con gái bay bổng vui cười.

Có nam nhân không để cho nữ
nhân về nhà, có nam nhân không để cho nữ nhân vận y phục hở hang coi là chuyện
xấu hổ nhục nhã, có nam nhân thậm chí còn không để cho nữ nhân đi đến những
đường phố đông đúc nhiệt náo mua vài thứ son phấn.

Tật đố kị của nam nhân có khi
cũng vô lễ không thua gì tật đố kị của nữ nhân, nhưng chừng như không có một
nam nhân nào có thể không cho nữ nhân của hắn đi tắm rửa.

Tắm rửa thông thường là trong
bồn tắm, trên thế giới có đủ thức đủ dạng bồn tắm, có những loại thậm chí xây
bằng ngọc thạch.

Mỹ nhân đi tắm, có rất nhiều
sự tích kỳ quái, thậm chí còn thích dùng sữa bò sữa dê, mật ong, trà...

Nhưng phổ thông thường dùng
nhất vẫn là nước.

Nước cũng có rất nhiều loại.

Nước sông nước biển nước suối
nước thác nước giếng nước hồ nước nóng nước lạnh nước mưa... các thức các dạng
nước đều được.

Nhưng khát khao nhất trong
lòng người vẫn là thứ nước suối trong veo tự nhiên nhất, thuần tịnh nhất, lạnh
lẽo nhất, trong mây mù khói phủ, giữa núi đồi xanh rờn, như dải lụa bàng bạc
chảy dài xuống.

Bên cạnh căn tiểu ốc của Bạn
Bạn có một dòng thác trong ngần đổ xuống giữa hai mạch núi.

Lúc đó đã gần đến ngày hè.

Hoa Cảnh Nhân Mộng đang dừng
chân dưới một tàng cây cổ thụ bên con đường nhỏ, nghĩ ngợi đắn đo từng chi tiết
trong kế hoạch của nàng.

Chìa khóa quan trọng nhất
trong kế hoạch đó là Bạn Bạn.

Xuất thân của Bạn Bạn, tao
ngộ của Bạn Bạn, giáo dưỡng và tri thức của Bạn Bạn, và nhược điểm của Bạn Bạn.

Những thứ đó Nhân Mộng đều đã
nghiên cứu điều tra một cách kỹ càng, nàng trước hết phải biết tất cả nhược
điểm của Bạn Bạn mới có thể tìm ra phương pháp hữu hiệu nhất, trực tiếp nhất để
đả động tâm tưởng của cô gái đó.

Chỉ có một điểm nàng có thể
xác định được.

Bằng vào tao ngộ của Bạn Bạn
có thể cho thấy nàng ta đối với nam nhân đã có cảm giác rất thương tâm.

Nhân Mộng vì sao đột nhiên
biến thành có hứng thú với Bạn Bạn như vậy? Có phải vì Đinh Trữ?

Giữa Nhân Mộng và Đinh Trữ có
phải đã cài thắt một mối gút gỡ không ra, cũng nhìn không thấy? Cả linh hồn và
mệnh vận của hai người đều thắt chung một chỗ?

Nước suối trong vắt, xanh như
phỉ thúy, mặt Bạn Bạn cũng ánh thành màu bích lục.

Nàng trầm mình trong nước đầm
xanh ngời, hoàn toàn thả lỏng thân thể.

Hiện giờ Đinh Trữ đang ngủ,
sự an toàn của chàng có Khương Đoạn Huyền bảo hộ.

Hiện giờ khí trời nắng ấm như
vậy, sóng nước ôn nhu như vậy, Bạn Bạn cơ hồ đã hoàn toàn quên hết mọi khổ nạn
mình từng chịu đựng trong đời.

Ngay lúc đó, nàng chợt phát
hiện có một người đáng đứng trên tảng nham thạch bên dòng suối thất thần nhìn
nàng.

Bạn Bạn cơ hồ muốn hét lớn
lên.

Nàng đã từng có cái kinh
nghiệm đáng sợ đó, lần đó nếu quả không phải có Đinh Trữ cứu nàng, nàng đã sớm
bị người ta làm nhục, mỗi lần nàng nhớ đến tao ngộ lần đó đều giống như đang
lọt vào một cơn ác mộng, chịu không được phải hét to, mồ hôi lạnh thấm vào tận
tim gan.

Nhưng lần này nàng lại không
có chút lo sợ.

Người đứng trên tảng nham
thạch thất thần nhìn nàng không ngờ lại là một nữ nhân mỹ lệ phi thường, ưu nhã
phi thường. Sóng mắt của nàng ta còn ôn nhu hơn cả nước mùa xuân.

Cho nên trong nháy mắt, Bạn
Bạn đã nảy sinh một thứ cảm tình rất vi diệu đối với nữ nhân đó, trên một
phương diện mà nói, nàng thậm chí đã coi nữ nhân đó như là bằng hữu tri tâm của
mình.

Khi sóng mắt của nữ nhân đó
ngưng thị nhìn nàng, nàng thậm chí còn cảm thấy toàn thân đều ấm áp.

Nếu quả nàng biết nữ nhân đó
là ai, nàng có lẽ đã phát điên.

Nữ nhân đó đương nhiên là Hoa
Cảnh Nhân Mộng.

Nhân Mộng đứng trên nham
thạch, dùng ánh mắt mình đã tự huấn luyện bao lâu nay nhìn cô gái trong thủy
trì, từ nhiều năm trước Nhân Mộng đã biết nam nhân rất thích nàng dùng nhãn
quang đó nhìn bọn họ.

Sau này Nhân Mộng mới biết có
rất nhiều nữ nhân cũng vậy, đặc biệt là nữ nhân đau khổ phiền muộn.

Hiện tại cô gái trong thủy
trì cũng không ngoại lệ.

Nhân Mộng phát hiện nàng ta
đã bắt đầu dần dần dung hóa dưới ánh mắt mình.

“Trên thế giới có bao nhiêu
nữ nhân chỉ vì người khác tỏ lộ một chút ôn nhu và đồng tình với mình là chịu
phó xuất hết tất cả?”

Nếu quả có người có thể chân
chính hiểu rõ được điểm đó, hơn nữa còn lợi dụng một cách rành rọt, thứ lực
lượng đó chỉ sợ còn to lớn mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của bất cứ một ai.

Người đầu tiên mở miệng là
Bạn Bạn.

“Chị là ai?” Nàng hỏi Nhân
Mộng. “Chị sao lại đứng nhìn tôi như vậy?”

Nhân Mộng không trả lời, lại
nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của mình, đang lúc bộ y phục trắng như tuyết từ trên
vai Nhân Mộng rơi xuống, Bạn Bạn xem chừng cả hô hấp cũng đã ngưng hẳn.

Thân thể Bạn Bạn cũng đáng để
kiêu hãnh, cũng thường thường khiến cho tim nam nhân đập mạnh, hô hấp đình chỉ.

Nàng hiểu rõ điểm đó phi
thường, hơn nữa cũng có lúc lợi dụng điểm đó.

Nhưng đợi đến khi nàng nhìn
thấy đồng thể hoàn mỹ không một khuyết điểm của nữ nhân đó, giống như nhìn thấy
thần thánh trong ảo tưởng của nàng.

Đang khi nữ nhân đó cũng trầm
mình vào nước suối, nàng cơ hồ muốn ngất xỉu.

Đợi đến khi nàng tỉnh khỏi
cơn mê, nữ nhân đó đã tới trước mặt nàng, dùng một ngón tay thon dài vuốt ve
mặt nàng, lại còn dùng một thanh âm dị thường nói với nàng: “Em gái tội nghiệp,
ta biết em đã mệt, đã chịu đựng nhiều đau khổ. Hiện tại em cần nhất là một
người thật sự tốt với em, một người có thể an ủi em.”

Nhân Mộng hỏi: “Bên cạnh em
có ai như vậy chứ?”

Bạn Bạn không thể hồi đáp,
tim Bạn Bạn đang đau xót.

“Em không có.” Nhân Mộng tự
trả lời. “Bởi vì em luôn luôn chỉ trao hết mọi tình thương sở hữu của em cho
người mình yêu, lại không lo bảo vệ chính mình.”

Tay Nhân Mộng càng dịu dàng.

“Nhưng đã trải qua nhiều lần
như vậy, em cũng nên hiểu rõ yêu người khác là chuyện thống khổ chừng nào.”
Nhân Mộng thốt. “Em cũng nên bắt đầu học làm sao để khiến người ta yêu em.”

Nước mắt Bạn Bạn đã rơi, rơi
hòa vào nước suối, sau đó nàng mới phát hiện thân thể nàng đã bị nữ nhân xa lạ
đó ôm vào lòng.

Nàng muốn vùng vẫy, lại hoàn
toàn không còn khí lực.

Nữ nhân đó phảng phất có một
thứ lực lượng khiến cho người ta bất khả kháng cự, thứ lực lượng có thể dùng
một cách hữu hiệu trên thân thể của cả nam nhân lẫn nữ nhân.

Trời xanh như mới rửa mặt, cỏ
mịn như thảm, bọn họ nằm lặng dưới trời trong nắng ấm tháng Tư, Bạn Bạn chỉ có
cảm giác an toàn và thỏa mãn khôn tả.

Nàng chưa từng nghĩ trong
cuộc đời không ngờ có thể có lúc vui sướng như vậy, càng không nghĩ đến chuyện
đó không ngờ có thể xảy ra trên người nàng.

Trải qua bao nhiêu thống khổ
chua xót do sự vô tình của nam nhân đối với nàng, nàng chợt phát hiện chỉ có nữ
nhân mới thật sự có thể tín nhiệm phó thác ỷ lại, hơn nữa tuyệt không thể hãm
hại mình.

Đặc biệt là nữ nhân đó, sự đa
tình và ôn nhu của nàng ta, trên thế gian tuyệt không có một nam nhân nào có
thể so sánh bằng.

Trong cảm giác hạnh phúc như
trong mộng, nàng không nhịn nổi phải nói: “Tôi biết tôi là một nữ nhân đáng
ghét, có khi thậm chí cả tôi cũng tự ghét mình. Cho nên tôi thật sự không hiểu
chị sao lại tìm đến tôi?”

Nhân Mộng thản nhiên đáp: “Em
sao lại có thể là một nữ nhân đáng ghét được, nếu quả em đáng ghét, nữ nhân
trong thiên hạ toàn bộ là đáng ghét quỷ quái hết rồi. Kỳ thật từ trước đây rất
lâu, ta đã bắt đầu chú ý đến em.”

“Thật vậy?”

Đó đương nhiên không phải
thật, đó là lời nói láo, nhưng nói láo luôn luôn có thể làm cho người ta khoan
khoái, trên thế giới có bao nhiêu cô gái không thích nghe nói láo?

Trên thế giới có bao nhiêu cô
gái không thích nói láo?

Nhân Mộng lại nói: “Kỳ thật
hôm nay ta vốn không dám đến, ta sợ làm em sợ. Nếu quả không phải vì cơ hội gặp
em một mình quá hiếm có, ta cũng không đến rồi.”

“Tại sao?”

“Ta biết em ở chung với hai
nam nhân.” Nhân Mộng đáp. “Bọn họ xem ra có vẻ rất thần bí.”

Ý tứ “thần bí” thông thường
có chút quỷ dị giấu diếm, có chút âm mưu, có chút gì đó người ta không thấy
được.

Bạn Bạn hiểu rõ ý tứ của nàng
ta, cho nên giải thích giùm bọn họ: “Chị nói bọn họ thần bí, quả thật có chút
thần bí, chỉ bất quá bọn họ tuyệt không phải là người xấu.”

Bạn Bạn lại bổ sung thêm một
câu: “Trong bọn họ còn có một người đã từng cứu tôi.”

“Ồ?”

“Lúc tôi còn rất nhỏ, nếu quả
chàng không kịp thời cứu tôi, tôi đã bị người xấu làm ô nhục.”

“Còn bây giờ?” Nhân Mộng hỏi.
“Người từng cứu em bây giờ đối với em ra sao?”

Bạn Bạn cúi đầu, không nói
gì.

“Kỳ thật em không cần nói ta
cũng đã nhìn ra gã hiện tại không tốt đẹp gì đối với em.” Nhân Mộng thốt. “Ta
thậm chí còn nhìn ra gã rất lãnh đạm bạc bẽo đối với em.”

Bạn Bạn vẫn trầm mặc.

Nhân Mộng thở dài nhè nhẹ: “Sau
khi gã cứu em, em nhất định đã nhớ nhung gã giờ giờ phút phút, đối với một cô
gái trẻ mà nói, ân tình rất dễ dàng biến thành ái ý, có khi em thậm chí không
ngần ngại hy sinh tất cả vì gã.”

Đó là sự thật, Nhân Mộng,
không còn nghi ngờ gì nữa, rất hiểu rõ tâm lý thiếu nữ.

“Nhưng đợi đến khi em hy sinh
tất cả vì gã, em được cái gì?” Nhân Mộng hỏi. “Trước đây gã cứu em, có lẽ chỉ
bất quá giống như đem một cục thịt mỡ ăn không hết quăng cho một con chó hoang
đang đói muốn chết, chớp mắt một cái đã quên sạch chuyện đó.” Nhân Mộng lại thở
dài: “Đám nam nhân thường thường đều như vậy, lãng quên, ích kỷ, vô tình.”

Đó cũng là lời nói thật, đám
nam nhân đích xác thường thường đều phạm vào mấy căn bệnh đó, cũng như đám nữ
nhân cũng thường thường phạm vào mấy loại bệnh đó.

Lời nói thật luôn luôn đâm
chích đả thương nhân tâm.

“Tâm của nam nhân cũng là
tâm, tâm của nữ nhân cũng là tâm.”

Tâm Bạn Bạn chừng đã bị đâm
xuyên thành một lỗ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3