Phong Linh Trung Đao Thanh - Chương 19 - Phần 1
Chương 19: Đêm trăng tròn hai mươi tám
tháng trước
Thứ hai mươi tám tháng trước
là nói khoảng thời gian hai mươi tám tháng trước lần Đinh Trữ và Khương Đoạn
Huyền tương kiến ở pháp trường.
Đêm đó là đêm trăng tròn.
Lúc đó Hoa Thác còn chưa
chết.
Lúc đó Khương Đoạn Huyền vẫn
đang dùng danh tánh Bành Thập Tam Đậu hành tẩu giang hồ.
Lúc đó danh tiếng của Bành
Thập Tam Đậu tuyệt không kém thiên hạ đệ nhất kiếm khách Võ Đương Liễu tiên
sinh một phân nào.
Liễu tiên sinh là “Bình Sinh
Vô Bại” Liễu Bất Nhược.
Lúc đó Bành Thập Tam Đậu cũng
chưa từng bại qua một lần nào.
Nhưng lúc đó cũng là lúc Hoa
Thác đã quật khởi, bằng vào thanh đao nhọn như gai xương rồng, trong vòng ba
năm đã đâm chết tổng cộng bốn mươi mốt nhất lưu cao thủ, giang hồ hào khách, võ
lâm danh gia, danh phái chưởng môn.
Hoa Thác nghe nói cũng chưa từng
bại trận.
Lúc đó Đinh Trữ mới nhú mầm,
như một sinh lực quái lạ đột khởi, mười hai trận chiến lớn nhỏ không có trận
nào là không thắng, khiến người người trong giang hồ đều nghé mắt.
Mười hai trận chiến đó, các
cao thủ ước chiến không một ai không phải là cao thủ siêu cấp bậc nhất, từ đó
đến nay, đao của Đinh Trữ chưa từng chém kẻ tiểu bối vô danh.
Lúc đó chính là lúc “đao”
thịnh hành nhất, không những áp đảo các môn các phái các thứ độc môn, kỳ môn,
ngoại môn binh khí, thậm chí cũng áp đảo luôn cả “kiếm” mà người trong võ lâm
luôn luôn phụng vị “chủ lưu” mấy trăm năm nay.
Lúc đó nếu quả muốn chọn ra
mười đại danh lưu trong giang hồ, Hoa Thác, Đinh Trữ và Bành Thập Tam Đậu,
không còn nghi ngờ gì nữa, đều là một trong số đó.
Bởi vì lúc đó chính là thời đại
của bọn họ.
Trong thời đại đó, ba người
bọn họ như lưu tinh ngẫu nhiên tương ngộ, bắn ra những tia lửa sáng lạn diệu
mắt.
Nắng gắt, cát vàng, hoang mạc
vô biên.
Hôm đó mặt trời gay gắt và
cát vàng trên hoang mạc đều bình thường như mọi ngày, phảng phất luôn mang theo
một thứ áp lực thần bí vô phương hình dung, không những lúc nào cũng có thể làm
khô cạn chất nước và huyết dịch trong thân thể người ta, thậm chí cả linh hồn
của người ta cũng có thể bị ép bay ra, ép vào địa ngục.
Khương Đoạn Huyền độc hành trên
hoang mạc, mặt trời đỏ rực đã trầm ẩn phương Tây, hắn đi rất chậm, dùng một thư
thế rất kỳ quái giao hoán cước bộ, giống như một người bán nghệ kinh nghiệm
phong phú đang bước trên cọng dây sắt căng giữa không trung.
Hắn phải cố gắng bảo trì thể
lực của hắn, quyết không thể lãng phí nửa phân, bởi vì một điểm đó quan hệ mật
thiết đến tính mệnh sinh tử của hắn.
Xa xa bên cạnh một cây xương
rồng thật to, phảng phất có người đang nhìn hắn, hơn nữa đã chăm chăm quan sát
hắn từ rất lâu.
Dưới tình huống thường ngày,
Khương Đoạn Huyền vốn không thể đi chú ý đến người đó. Hắn luôn luôn rất ít khi
chú ý đến người không liên quan đến hắn, đặc biệt là trước khi hắn đối đầu một
trận chiến sinh tử.
Đó chỉ bất quá là một nguyên
nhân.
Một nguyên nhân khác tại sao
hắn không chú ý đến người khác là, trên thế giới này căn bản đã không còn người
nào có thể uy hiếp hắn.
Khương Đoạn Huyền không ngờ
nhịn không được phải quay đầu lại nhìn y, vừa nhìn một cái đã đụng đôi mắt như
mắt chim ưng.
Con người đó rất trẻ, toàn
thân vận y phục vải bố xanh đã bị nhuốm đất cát vàng sậm, trên khuôn mặt đượm
nét phong trần tuy đã có những nếp nhăn vì vô số lần kinh nghiệm thống khổ,
nhìn vẫn còn anh tuấn, hơn nữa còn mang theo một thứ mỵ lực hấp dẫn người ta
phi thường.
Chỉ bất quá hấp dẫn nhất vẫn
là đôi mắt của y, kiên định, lãnh khốc, quật cường, sắc bén... mang theo một
thứ ngạo khí khó tả.
Cước bộ của Khương Đoạn Huyền
tịnh không dừng lại.
Hắn đã xác định mình chưa
từng gặp qua người trẻ tuổi đó, cho nên cũng không chuẩn bị ganh đua liếc ngó
y.
Hiện tại Khương Đoạn Huyền
chỉ có hứng thú đối với một người, hắn đã hẹn người đó ngày mai lúc mặt trời
lên sẽ quyết đấu một trận sinh tử.
Không tưởng được người trẻ
tuổi đứng kề bên cây xương rồng lại bất chợt di động cước bộ, phảng phất đã
bước tới một bước, đã đến trước mặt hắn, chặn đường đi của hắn. Tư thế hành
động quái dị chừng như đang trượt trên tuyết.
Thân người của Khương Đoạn
Huyền lập tức dừng lại, tất cả mọi động tác trên dưới toàn thân giữa một sát na
đó đều đình đốn, tất cả thể lực tinh lực đều quyết không tiêu hao nửa phân.
Người trẻ tuổi thở dài. “Ta
đã sớm biết rõ một người như ngươi muốn sống thật sự không phải là chuyện dễ.”
Y nói. “Nhưng cho đến hiện tại, ta mới hiểu thấu các hạ tại sao có thể giữa đám
cường thù bốn bề mà sống cho đến ngày nay.”
Y lại nói: “Ta chưa từng gặp
bất cứ người nào giống như các hạ, đối với thể lực trân quý như vậy.”
Khương Đoạn Huyền lần này
cũng chằm chằm nhìn y một hồi lâu, sau đó mới hỏi: “Ngươi biết ta là ai?”
“Ta không những biết ngươi là
ai, hơn nữa còn biết tổng chấp sự của Hình bộ Khương Đoạn Huyền là người bằng
vào một thanh khoái đao hoành hành trong giang hồ, Bành Thập Tam Đậu.”
Người trẻ tuổi lại nói: “Đối
với đao pháp danh gia trong giang hồ, ta biết đại khái còn nhiều hơn nhiều so
với đại đa số người. Ta từ lúc ba tuổi đã có hứng thú đối với đao, năm mười ba
tuổi đã nghiên cứu qua tất cả tư liệu về đao pháp danh gia và đao phổ của bọn
họ.”
Khương Đoạn Huyền lạnh lùng
nhìn y chằm chằm, nhìn một hồi rất lâu mới lên tiếng.
“Xem ra thành tích của ngươi
tịnh không thể cho là quá giỏi.” Khương Đoạn Huyền thốt. “Theo ta biết, ngươi
tối thiểu đã bại ba lần.”
“Ngươi cũng biết ta là ai?”
“Phải, ta biết.” Khương Đoạn
Huyền đáp. “Chỉ là ta không tưởng được lại có thể gặp lãng tử Hoa Thác ở đây.”
Hoa Thác mỉm cười.
Y vừa cười, mấy phần lãnh
khốc trong ánh mắt tiên tan không còn thấy nữa, ngạo khí lại vẫn còn đó, xem ra
càng đả động lòng người.
“Không sai, ta đã từng bại,
hơn nữa không chỉ có ba lần.” Hoa Thác thốt. “Bởi ta đã từng bại, cho nên ta
mới mạnh hơn ngươi.”
“Ồ?”
“Vì ta có kinh nghiệm thất
bại, ngươi lại không có.” Hoa Thác thốt. “Kinh nghiệm mỗi một lần thất bại đều
giúp cho người ta tránh khỏi rất nhiều sai lầm.”
Khương Đoạn Huyền trầm mặc,
cũng không biết là đang đắn đo đạo lý trong câu nói của y, hay đang nghĩ câu
nói đó không đáng để phản bác.
Hoa Thác lại nói tiếp: “Hai
năm nay, ta đã đụng không ít đao pháp danh gia, nếu một đối một, ta tự tin
quyết không thể bại, cũng chưa từng bại. Hối hận lớn nhất của ta cho đến nay là
còn chưa có cơ hội đọ sức với Đinh Trữ và Bành tiên sinh.”
“Hiện tại ngươi đã gặp được
ta.” Khương Đoạn Huyền lạnh lùng thốt. “Ngươi có phải muốn dùng ta để thử đao
của ngươi?”
“Ta chỉ muốn thấy đao pháp
danh chấn thiên hạ của các hạ.” Hoa Thác đáp. “Đoạn Huyền Tam Đao của các hạ,
ta chỉ cần có thể thấy được một đao cũng đủ mãn nguyện cả đời rồi.”
“Đoạn Huyền Tam Đao không bao
giờ có thể nhìn thấy, nếu có người thấy, người đó đã như sợi dây đàn bị đứt.” Khương
Đoạn Huyền chợt thở dài. “Lãng tử Hoa Thác, lần này ngươi lầm rồi.”
“Ồ?”
“Đao của ta không phải để
người ta coi chơi.” Khương Đoạn Huyền thốt. “Đao của ta một khi rút ra khỏi vỏ,
nhất định có người phải chết dưới đao.”
“Ai chết?” Hoa Thác vẫn đang
cười. “Là ngươi hay là ta?”
Hoa Thác đúng ở một điểm,
kinh nghiệm thất bại một lần có khi quả thật có thể giúp người ta rất nhiều lần
tránh khỏi sai lầm.
Chỉ tiếc y quên một điểm.
Có khi bại là chết, chỉ cần
bại một lần, sau này căn bản không còn cơ hội không tái phạm sai lầm nữa.
Chỉ bất quá không cần biết là
y đúng hay sai, làm được chuyện đó tính ra y đã đạt được nguyện vọng của y.
Y có thể nhìn thấy một trong
Đoạn Huyền Tam Đao.
Lúc đó mặt trời bừng bừng đã
trầm mình nơi Tây phương, mặt trời lặn trên biên duyên hoang mạc, đỏ tươi như
máu, đỏ như máu tươi.
Lúc lưng y bay lên về phía
mặt trời lặn, vẫn còn có thể nghe thấy Khương Đoạn Huyền đang nói: “Ngươi nếu
có thể không chết, giờ này năm sau, tái lai tương kiến, ta nhất định đợi ngươi
ở đây.”
Đêm khuya hôm đó, Khương Đoạn
Huyền vẫn độc hành trong hoang mạc, vẫn dùng tư thái kỳ quặc giao hoán cước bộ,
nhưng người hắn lại phảng phất đã tiến nhập vào trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ.
Hắn vốn có thể tìm một chỗ
chắn gió nằm ngủ một hai canh giờ, khoảng thời gian cho đến trận quyết chiến
lúc mặt trời mọc ngày mai vẫn còn đủ để hắn nghỉ ngơi khôi phục thể lực, bất
hạnh là hắn đã đụng phải một Hoa Thác còn bất hạnh hơn.
Cho nên hắn chỉ còn nước hệt
như một con lạc đà đã trải qua sự huấn luyện nghiêm cẩn, không những có thể ngủ
lúc đang đứng, thậm chí khi đang đi cũng có thể lọt vào trạng thái nửa tỉnh nửa
ngủ, tự mình thôi miên mình, dùng một thứ năng lực thần bí tiềm tàng trong ý
chí để phân biệt phương hướng.
Dã thú sinh tồn nơi cùng
hoang, nếu quả muốn tiếp tục sinh tồn, nhất định phải có thứ năng lực đó.
Lúc đó, ở một hoang thôn đã
từ lâu không có người cư trú, có kẻ đang đợi Khương Đoạn Huyền đến quyết một
trận tử chiến, là Đinh Trữ.
Nước ngọt đã cạn, vài mẫu
ruộng tạp nhạp gần đó lác đác mấy đống xương chim chóc gà chó trâu bò dê cừu
chết vì bệnh dịch.
Thôn làng vùng biên thùy này
vốn từng có không biết bao nhiêu gia đình sinh sống, hiện tại đã lâu không thấy
bóng người.
Căn nhà cao nhất trong thôn
có hai tầng, làm bằng gạch thẻ. Trong một tiểu trấn hoang thôn như vậy, tòa
tiểu lâu đó quả có kiến trúc hào hoa hùng vĩ.
Giờ này Đinh Trữ đang nằm
trên nóc tòa tiểu lâu, lẳng lặng đợi mặt trời từ hướng Đông nhú mọc.
Đỉnh ốc đã được quét dọn sạch
sẽ, trong cơn gió lạnh trước bình minh lẩn quẩn một mùi rơm rạ không biết từ
đâu truyền đến.
Chàng mang theo một bầu rượu,
một con gà, một cái đầu heo, một cái đùi chó, và một thanh khoái đao.
Khoái đao đương nhiên vĩnh
viễn đều mang bên mình.
Một người coi “đao” như mạng,
bên mình nếu quả không mang theo đao, chẳng khác nào một cô nương không mặc y
phục.
Đinh Trữ mang theo đao là
chuyện đương nhiên.
Ở đây tuy là đất cùng hoang,
muốn tìm một bầu rượu, một con gà, một cái đùi chó cũng không thể tính là quá
khó khăn.
Khốn khó là chàng không ngờ
còn tìm được một cái lò lửa, trong lò không ngờ còn tí tách ánh lửa, bên trên
ngọn lửa không ngờ còn có một cái nồi, trong nồi không ngờ còn nấu canh bắp cải
thịt bằm.
Đó mới là tuyệt.
Trước trận quyết chiến sinh
tử, có một nồi canh còn nóng hổi trên lò làm sao không phải là chuyện tuyệt vời
cho được?
Chuyện Đinh Trữ tiên sinh làm
có lúc không khác gì mấy so với Sở Lưu Hương tiên sinh du hí giang hồ ngày xưa.
Chuyện bọn họ làm luôn luôn
khiến cho người ta đoán không ra.
Mặt trời còn chưa lên, phương
Đông nãy giờ có chút giống như con cá chết ngửa bụng khoe màu trắng xám chết
chóc.
Giờ này vốn đáng lẽ là giờ
tĩnh lặng nhất giữa đất trời, nhưng trong cái thôn nhỏ im lặng chết chóc đó,
trên con đường duy nhất xuyên ngang thôn, lại đột nhiên vang lên một tràng
tiếng cước bộ rất kỳ quái.
Tiếng cước bộ không nhẹ cũng
không nặng, không nhanh cũng không chậm, giống như một phú ông ăn no không có
chuyện gì làm, trà dư tửu hậu đang thong dong tản bộ tại khách sảnh.
Cho nên thứ thanh âm đó kỳ
quái phi thường.
Người thong dong nhàn nhã
không thể tản bộ đến chỗ này, người đến chỗ này không thể dùng lối tản bộ đó.
Đinh Trữ vốn đang nằm dang
chân dang tay như một chữ “đại” to tướng trên nóc nhà, nghe thấy tiếng bước
chân đó, tinh thần chừng như đột nhiên giật nảy lên.
“Bành tiên sinh, ngươi đã đến
à? Mời, mời thượng tọa.”
Ở đây căn bản không có “tọa”,
ý tứ của “mời thượng tọa” chỉ bất quá là “mời ngươi lên đây ngồi”.
Khương Đoạn Huyền đương nhiên
minh bạch ý tứ của chàng.
Khương Đoạn Huyền tuy trầm
mặc cô độc chừng như cách biệt với mỗi một người trên thế giới cả mười tám ngàn
dặm, kỳ thật vô luận tư tưởng của bất cứ một ai cũng rất khó lòng che giấu khỏi
hắn.
Nhưng lúc hắn nhìn thấy cái
lò lửa và cái nồi bên người Đinh Trữ trên nóc nhà, hắn vẫn không khỏi ngẩn
người.
Từ khi hắn dùng cái tên “Bành
Thập Tam Đậu” hành tẩu giang hồ, ước chiến cao thủ trong thiên hạ, đem sinh tử
thành bại thắng phụ đặt lên một tích tắc lúc lưỡi đao huy khởi, hắn đương nhiên
đã từng gặp qua vô số người kỳ quái, vô số chuyện kỳ quái.
Hắn thấy có người lúc quyết
đấu khiêng quan tài theo, hắn thấy có người lúc quyết đấu dùng dầu sơn vẽ trên
mặt giống như truy hồn sách mệnh quỷ.
Hắn thấy có người cười lớn
cuồng dại, có người khốc rống vang trời, có người mặt đỏ bừng bừng như lửa
thiêu, có người mặt không đổi sắc.
Hắn thậm chí còn thấy một
người lúc bình nhật tự xưng mình cứng cỏi, hơn nữa người trong giang hồ đều công
nhận là cứng cỏi, tới lúc quyết đấu đối diện với hắn, khố chợt ướt nhẹp.
Qua vô số lần quyết đấu sinh
tử trong một hơi thở, các thức các dạng người Khương Đoạn Huyền đều đã nhìn
thấy.
Nhưng hắn chưa từng thấy ai
tới lúc này còn mang theo một cái lò lửa và một nồi canh.
Đó thật là tuyệt vời.
Bầu trời sáng hơn một chút,
lửa trong lò phụt cao hơn một chút, mặt nồi canh bốc hơi nghi ngút hơn một
chút.
Khương Đoạn Huyền đứng trên
nóc nhà nhìn người trẻ tuổi nằm bên cạnh cái lò lửa, xem chừng còn sai trái hơn
cả Hoa Thác.
“Ngươi là Đinh Trữ?”
“Phải, ta là Đinh Trữ.” Người
trẻ tuổi đáp. “Cái lò lửa ngươi nhìn thấy là cái lò lửa, con gà ngươi nhìn thấy
là con gà, rượu là rượu, đùi chó là đùi chó, nồi canh trên lò là nồi canh, thậm
chí cả cái đầu heo đó cũng là một cái đầu heo thật sự, nếu quả ngươi nghĩ mình
nhìn lầm, ngươi mới thật là đã lầm.”
Khương Đoạn Huyền muốn cười,
cười không ra, muốn nói, không biết nói gì, muốn không nói cũng không được.
May là lúc hắn còn chưa nghĩ
ra phải nói cái gì, Đinh Trữ đã nói tiếp: “Ta biết ngươi đối với con người ta
đã hiểu rõ phi thường, trước khi ngươi quyết chiến với người nào đều đem con
người đó nghiên cứu thấu triệt phi thường. Ta tin ngươi ít ra cũng đã tốn ba
tháng công phu để nghiên cứu mọi tư liệu về con người ta.”
Khương Đoạn Huyền không phủ
nhận.
“Muốn hiểu rõ con người ta
tịnh không khốn khó gì, chuyện gì ta cũng làm được, hôm nay ta cho dù có mang
theo một tay đầu bếp, một đám ca kịch, một đội nhạc công, mười sáu mười bảy ả
kỹ nữ lúc nào cũng sẵn sàng thoát y, mang hết đến đây hoan ẩm cùng ngươi trước
khi quyết chiến, ngươi cũng không nên cảm thấy kỳ quái.” Đinh Trữ hỏi. “Ngươi
nói có đúng không?”
Khương Đoạn Huyền không thể
không thừa nhận: “Đúng.”
“Nhưng ta dám cá với ngươi,
ngươi tuyệt đối không tưởng được ta hôm nay tại sao lại mang đến một nồi canh,
hơn nữa còn mang theo một lò lửa bốc cháy phừng phừng, đến đợi cùng húp canh
nóng nghi ngút với một người lúc nào cũng có thể chém ta một đao, giống như sợ
hắn ăn phải đồ lạnh đau bụng vậy.” Đinh Trữ nói. “Chỉ cần ngươi dám cá, ngươi
muốn cá cái gì, ta cá cái đó với ngươi, cho dù ngươi muốn cá cái mạng của ta,
ta cũng cá với ngươi.”
Nói đến đó, nụ cười của Đinh
Trữ bỗng biến thành rất kỳ quái: “Nhưng ta biết ngươi tuyệt không thể cá với
ta.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ngươi đã hiểu biết rõ
mọi chuyện về ta, ngươi đương nhiên không thể không biết hôm nay là sinh nhật
của ta.”
“Phải.” Khương Đoạn Huyền đáp.
“Ta biết.”
“Hiện tại ngươi nhất định đã
bắt đầu nghĩ rằng, hôm nay là sinh nhật của ta, giờ phút này là lúc ta ra đời,
vậy ngươi nhất định cũng biết ta vì sao lại nấu nồi canh này ở đây đợi ngươi.”
Đinh Trữ nói tiếp. “Sinh nhật của ta, rất có khả năng là tử kỳ của ta, đó là
một chuyện lãng mạn làm sao, cho nên ta muốn ước hẹn trận quyết chiến giữa bọn
ta vào hôm nay, hơn nữa còn đặc biệt mời ngươi ăn một chén mừng tuổi. Ta tin
ngươi hiện tại nhất định đã minh bạch ý tứ của ta.”
“Phải.”
“Cho nên ngươi tuyệt đối
không thể cá với ta, bởi vì nếu quả bọn ta phải cá, ta thua chắc.” Đinh Trữ
thốt. “Đã tất thắng không còn nghi ngờ gì nữa, thì còn cá làm gì? Ngươi luôn là
người rất công bình, làm sao có thể làm thứ chuyện không quang minh như vậy?”
Khương Đoạn Huyền lại ngưng
thị nhìn chàng rất lâu, tựa hồ muốn lợi dụng đoạn thời gian đó giúp cho tâm
tình của mình bình tĩnh trở lại, trước lúc quyết chiến, nếu quả bị đối phương
làm cho cảm động, không những bất lợi, hơn nữa còn bất trí.
Đinh Trữ đương nhiên hiểu
được tâm ý của hắn, giữa đám cao thủ tuyệt đỉnh bậc nhất như bọn họ, tâm ý
thông thường đều tương thông với nhau.
Cho nên Đinh Trữ cũng không
nói gì nữa, lại bất chợt bạt đao.
Khương Đoạn Huyền động cũng
không động, hắn tin chắc Đinh Trữ tuyệt không thể bạt đao đối phó hắn vào lúc
này.