Phong Linh Trung Đao Thanh - Chương 14 - Phần 1

Chương 14: Đêm trước ngày hành hình

Mười bốn tháng Ba, mưa dầm.

Ở Giang Nam, hiện tại đã là
cuối xuân tháng Ba cây cỏ đâm chồi nảy lộc.

Ở đây lại vẫn y như trước.
Mặt trời âm lạnh, thậm chí có thể giống như mũi kim đâm sâu vào huyết dịch và
cốt tủy người ta.

Đặc biệt là mưa, mưa càng
khiến người ta sầu muộn. Cho dù có thiên hạ đệ nhất khoái đao, cũng đừng mong
chém đứt tới tận gốc rễ ngàn ngàn vạn vạn tơ sầu chết người.

Khí hậu như vậy, lò lửa, nồi
nóng, giường ấm, lửa chập chờn nghi ngút, nhiệt phì phà bao bọc, mỗi một thứ
đều có thể câu giữ chân người, câu giữ trong nhà, câu giữ kề cạnh thân thê tử.

Trời tối đen, trên đường ít
kẻ bộ hành.

Ngoài thành Tây một vùng hỗn
độn, giống như một bức tranh thủy mặc vụng về kém cỏi.

Ngày hôm đó, có một người lạ
từ ngoài vào gục chết dưới chân thành, bị người ta chém một đao đứt làm hai
đoạn ngang hông.

Kỳ quái là nửa thân trên của
người đó gục trước một bia đá dưới chân thành, nửa thân dưới lại cách xa hơn
một trượng.

Nước mưa rửa sạch huyết tích,
bùn sình che giấu vết chân, hiện tại không còn lưu hạ một chút manh mối, trên
mình người chết cũng không có vật gì có thể giúp người ta tra ra lai lịch thân
phận của gã.

Kẻ sát nhân, không còn nghi
ngờ gì nữa, là một chuyên gia, giết người nhanh gọn sạch sẽ.

Cho dù có người có thể đoán
ra y là ai, cũng tuyệt đối không thể nói ra một chữ.

Thứ hung án đó đương nhiên
vĩnh viễn không phá được, cho đến rất lâu sau, mới có người vạch trần chút manh
mối.

Đó là một tên vô lại lưu
manh, có lúc gian lận bài bạc, có lúc trộm gà bắt chó. Lúc hung án xảy ra, gã
đang ở quanh đó.

Căn cứ theo lời gã nói: “Đêm
hôm đó vận khí của ta xui cực kỳ, làm chuyện gì cũng không nên hồn, ở nhà còn
có mụ vợ mập đang đợi ta đem rượu về tế cái bụng bự của ả. Nghe nói ngoài thành
Tây có một đám đạo tặc đang làm ăn, ta có ý định muốn ẵm tay trên, muốn chơi
trò bợm gặp bợm với bọn chúng. Đang lúc ta ráng thu hết can đảm mò đến, chợt
nhìn thấy một người chạy như bay, đang chạy khơi khơi, người đó bỗng đứt thành
hai đoạn, nửa người trên đột nhiên gục xuống, hai chân của nửa dưới vẫn chạy về
phía trước.”

“Chuyện đó bọn ngươi chưa
từng thấy qua, bọn ngươi nói có tà quái không chứ?” Sau đó gã lại bổ sung thêm.

“Lúc đó ta tuy đã ngây người,
lại hình như nhìn thấy có một bóng người ngoài bảy tám trượng, cầm một cây dù
giấy dầu, đứng đó giống hệt quỷ, cho dù là quỷ bắt hồn do Diêm Vương lão gia
phái đến, bộ dạng cũng không đáng sợ bằng người đó.”

“Sau đó?”

“Không có sau đó, sợ rằng cả
bên dưới cũng không, ta sợ tới mức té đái ướt nhẹp đáy quần, tới lúc bò càn
chạy về mới biết nước tiểu dưới đáy quần đã đông thành băng, cả đồ chơi bên
dưới cũng gần như đông thành trụ băng.”

Cho nên hung án đó vẫn là
nghi án, hung thủ là ai? Thủy chung đều không có ai biết.

Nếu quả có người biết y là
ai, hung án này tuyệt đối có thể đã là đại sự oanh động võ lâm.

Bao nhiêu năm lăn lộn trong
Hình bộ, Hồng Sai cũng không biết tiếp nhận bao nhiêu lần, nhưng mỗi đến trước
ngày hành hình, Khương Đoạn Huyền vẫn có cảm giác nôn nao đặc biệt. Nhất định
phải đợi đến lúc hắn “thử đao”, tâm tình mới có thể ổn định bình tĩnh.

Ngày mười bốn tháng Ba này
cũng không ngoại lệ.

Mưa lạnh u uẩn, khí trời trầm
uất, Khương Đoạn Huyền chân mang đôi giày da đế gỗ cao kiểu đời Đường, tay cầm
cây dù vải dầu, đi bộ dọc theo chân thành, tuyết đọng đã hóa thành bùn sình,
mưa lạnh quất vào mặt như mũi đao.

Trong bóng đêm âm hàn như vậy,
hắn có có thể đi đâu? Đi làm gì?

Kỳ thật hắn căn bản không có
nơi nào đặc biệt để đi, hắn chỉ bất qua đang tìm một người.

Người đó là ai? Cho đến hiện
tại cả chính hắn cũng không biết.

Giá buốt như vậy, đêm lạnh
như vậy, hắn từ trong căn phòng ấm cúng đội mưa mà đi, không ngờ chỉ bất quá là
vì muốn tìm một người mà cả hắn cũng không biết là ai.

Quái sự đó đại khái cũng chỉ
có Khương Đoạn Huyền mới làm được, hơn nữa mỗi lần đến trước ngày hành hình,
đều phải làm một lần như vậy, mấy chục năm như một, chưa từng cải biến.

Bùn sình ngập đất, đế giày gỗ
nặng nề, lúc Khương Đoạn Huyền hành tẩu lại không có tới một thanh âm, chỉ có
mưa lộp độp vỗ về trên cây dù giấy dầu, tiếng vang đó nghe giống như mưa xuân
Giang Nam vân vê trên lá sen.

Nhưng hai thứ tình cảm đó lại
khác nhau quá nhiều.

Tình ý của Khương Đoạn Huyền
càng thê lương, phảng phất cũng từng có một đoạn tàn mộng còn rơi rớt ở Giang
Nam.

Ngay lúc đó, hắn nhìn thấy
trên bờ tường trước mặt có một bóng người dùng một thứ tư thế kỳ quái phi
thường leo xuống.

Mắt Khương Đoạn Huyền lập tức
phát sáng.

Hắn nhìn thấy con người đó
thi triển một thứ thân pháp khinh công độc môn mà rất ít người trong giang hồ
có thể luyện thành, đồng thời cũng nghĩ ra người đó là ai.

Con người đó, không còn nghi
ngờ gì nữa, là tên độc hành đại đao thành công nhất trong vòng mười năm gần
đây, Ngũ Thập Lục, tố án năm mươi sáu lần chưa từng thất thủ.

“Ngũ Thập Lục” đương nhiên
không phải là tên thật của gã, chỉ bất quá vì gã hiện tại đã làm tới năm mươi
sáu vụ án cực kỳ oanh động, cũng như lúc gã làm tới vụ án thứ ba mươi sáu,
người ta gọi gã là Tam Thập Lục.

Bởi vì mỗi lần gã phạm án,
đều để lại hiện trường một chữ số, giống như sợ người ta quên số lần gã phạm án
vậy.

Kế hoạch của gã là “Cửu Thập
Cửu”.

Nếu quả không đụng phải
Khương Đoạn Huyền, gã vốn thật rất có hy vọng có thể đạt được nguyện vọng.

Trước khi mỗi lần Ngũ Thập
Lục phạm án, đều triệt để kiểm tra người mình một lần, hoàn toàn triệt để thanh
trừ mỗi một đồ vật có thể dùng để truy tra ra thân phận thật của gã.

Cho nên cho dù dưới tình
huống xấu nhất, người khác cũng vô phương điều tra ra gã là ai.

Giống như đại đa số người đặc
biệt cẩn thận đề phòng, gã lúc nào cũng tính đến trường hợp xấu nhất.

Bởi vì khi gã không đang phạm
án, gã tuyệt đối là người được tôn kính phi thường, những người qua lại giao
thiệp đều là những bằng hữu có thể diện, hơn nữa gia đình mỹ mãn hạnh phúc, con
cái thông minh hiếu thuận, danh dự của gã càng không có tì vết gì để bàn bạc
đến.

Cho nên gã tuyệt không chịu
để bất kỳ ai có thể đem hòa trộn một Ngũ Thập Lục và một người tốt như vậy.

Một điểm đó gã không ngờ đã
làm được.

Cho đến nhiều năm sau khi gã
chết, danh tánh và thân phận của gã vẫn như trước!

Vẫn là một bí mật.

Trong giang hồ chưa từng có
ai có thể phơi bày quá khứ của “đại đạo Ngũ Thập Lục”, bọn bằng hữu của gã chưa
bao giờ hoài nghi phẩm cách của gã, con cái của gã vĩnh viễn bảo trì niềm kính
ái và hoài niệm.

Bởi vì vô luận nói theo
phương diện nào, vị Ngũ Thập Lục tiên sinh đó đều không thể coi là một người
quá xấu.

Gã tịnh không sợ người khác
nhìn thấy thân pháp khinh công đặc dị phi thường đó, bởi vì từ phương diện đó
tuyệt đối vô phương truy tra ra lai lịch của gã.

Càng quan trọng hơn là gã đối
với thứ khinh công đó luôn có một ánh vinh quang yêu quý vô phương giải thích.

Gã vô danh vô tánh, chưa bao
giờ khoe khoang, chỉ có thứ khinh công đó mới đủ giúp gã nhẫn nhịn bảo lưu
trong tâm mình một chút cảm giác hư vinh.

Thứ cảm giác đó giống như một
tiểu cô nương vận áo mới nhốt mình trong phòng, một mình ngắm mình qua gương,
nửa hy vọng người khác có thể nhìn thấy mình, nửa hy vọng không bị người ta
nhìn thấy, cho dù rõ ràng biết người ta nhìn không thấy, trong tâm mình vẫn có
cảm giác rất khoái trá.

Lần này tâm tình của gã cũng
như vậy.

Mưa lạnh đêm đen, gã không
bao giờ tưởng được lúc gã leo xuống tường thành, bên dưới đã có người đang đợi
gã.

Một người vừa cao vừa gầy, cầm
cây dù giấy dầu xếp hờ, đứng trong mưa gió như quỷ hồn, ngoại trừ gió thổi vạt
áo phất phơ ra, toàn thân trên dưới không động đậy một chút, thậm chí cả hô hấp
đều đã hoàn toàn đình chỉ.

Hơi thở của “Ngũ Thập Lục”
cũng lập tức đình chỉ, tận lực nhín tốc độ leo xuống của mình giảm đến mức tối
đa.

Gã đã phát hiện lần này đụng
phải một đối thủ cực kỳ đáng sợ.

Chỉ có cao thủ chân chính mới
có thể bình ổn như vậy, tĩnh tại như vậy, chưa đến lúc tất yếu tuyệt bất động.

“Có lúc bất động còn đáng sợ
hơn động.”

Đó không phải là lời nói bậy.

Cũng không phải nói đùa.

Bùn dưới đất tuy dày, Ngũ
Thập Lục nếu quả đề khởi một luồng hơi, vẫn có thể đứng rất khinh xảo.

Nhưng hiện tại gã lại chôn
hai chân trong bùn, gã vừa hạ mình xuống đã đứng yên bình ổn. Bởi vì khi gã hạ
mình xuống, tinh khí đã gần kiệt, đã không thể công, cũng không thể thoái.

Gã chỉ còn nước thủ, đứng yên
để thủ.

Gã nhìn không thấy mặt đối
phương, Khương Đoạn Huyền lại đang chằm chằm nhìn gã dưới cây dù, tròng mắt co
thắt.

“Ta biết ngươi không nhận ra
ta, ta lại nhận ra ngươi.” Khương Đoạn Huyền thốt. “Hiện tại ngươi đại khái vẫn
không phải là Ngũ Thập Thất, vẫn là Ngũ Thập Lục.”

Gã tuyệt không phải là người
dễ dàng giật mình.

“Vụ án thứ năm mươi bảy ta
còn chưa làm, cho nên hiện tại trên người ta cả một cắc bạc cũng không có.” Gã
thốt. “Cho nên đêm hôm nay ta có lẽ đã khiến ngươi thất vọng.”

“Ngươi lầm rồi.” Khương Đoạn
Huyền hững hờ thốt. “Ngươi đã lầm từ đầu.”

“Ồ?”

“Ngươi không nên đến đây,
cũng không nên để lộ khinh công của ngươi, càng không nên để ta nhìn thấy.”
Khương Đoạn Huyền thốt. “Đặc biệt không nên là đêm hôm nay.”

“Tại sao?”

“Bởi vì đêm hôm nay ta nhất
định phải đi tìm một người để thử đao của ta.” Khương Đoạn Huyền đáp. “Hiện tại
ta đã tuyển chọn ngươi.”

“Bọn ta có thù gì không?”

“Không.”

“Vậy ngươi sao lại chọn ta?”

“Bởi vì ngươi đáng chết.”

Khương Đoạn Huyền từ từ hạ
dù, để lộ đôi mắt lạnh buốt như mũi đao.

“Ta luôn luôn chỉ chọn người
đáng chết để thử đao của ta, trên đao của Bành tiên sinh chỉ có máu ác nhân.”

Tròng mắt của Ngũ Thập Lục bỗng
co thắt, lại giãn ra liền: “Bành Thập Tam Đậu?”

“Phải, chính là ta.”

“Nhưng Bành Thập Tam Đậu giết
người chưa từng phải thử đao.” Ngũ Thập Lục thốt. “Lãng tích giang hồ, giết
người trong ngõ hẹp, giữa biển xanh, cũng vô phương thử đao.”

Gã nhìn chằm chằm vào tay đối
phương: “Người trước khi sát nhân có thể đi kiếm người thứ ba để thử đao, thông
thường đều không ở giang hồ.”

“Không ở giang hồ thì ở đâu?”

“Ở Hình bộ.” Ngũ Thập Lục
thốt: “Nghe nói tổng chấp sự Khương Đoạn Huyền ở Hình bộ mỗi lần hành hình, đêm
trước đó, trong thành đều có thêm một cô hồn chết thảm.”

Ánh mắt Khương Đoạn Huyền
càng trong vắt, phảng phất đã biến thành hai khối phỉ thúy, cơ hồ đã gần như
thấu suốt.

Ngũ Thập Lục tịnh không tránh
né mục quang của hắn, trong tâm trái lại đã cảm thấy một thứ khoan khoái tàn
khốc, một thứ cảm giác tự giải thoát.

Hiện tại gã đã biết Khương
Đoạn Huyền là Bành Thập Tam Đậu, nhưng vĩnh viễn không nói được với ai bí mật
đó.

Lúc đó, đao của Khương Đoạn
Huyền đã ra khỏi vỏ, hàn quang trên lưỡi đao giống như ánh mắt của hắn.

Lúc đó, đao quang của hắn
phảng phất đã hoàn toàn dung nhập vào thân thể, huyết dịch, hồn phách của hắn
Đao của Khương Đoạn Huyền trui rèn trăm lần, hơn nữa còn dùng một thứ phương
pháp tôi luyện chưa có ai có thể thám dò được bí quyết trong đó.

Độ cứng và độ sắc bén của
thanh đao đó có lẽ có thể coi là thiên hạ vô song, nhưng khi lưỡi đao chém
ngang hông người ta, cảm giác lại ôn nhu dị thường, ôn nhu đến mức giống như
một bàn tay thô nhám bóp giữ nhũ phòng mềm mại của một cô gái trẻ.

Lưỡi đao vừa phập vào hông,
tròng mắt của Khương Đoạn Huyền giãn nở, mỗi một bộ phận trên dưới toàn thân
hắn cũng mềm mại thư thả giữa phút giây đó.

Mục đích của hắn đã đạt được.

Nước nóng trong bồn gỗ đã
chuẩn bị xong, độ nóng của nước thường nóng hơn nhiệt độ thân người một chút.

Ngâm mình trong nước nóng
khoảng một khắc luôn luôn khiến cho tâm thần người ta thư thái, dung quang hoán
phát.

Thứ bồn gỗ đó ở Phù Tang gọi
là “phong lữ”, là một thứ dụng cụ tắm gội, cũng là nơi đại đa số nam nhân hưởng
thụ nhất, thậm chí còn dễ dàng khiến cho người ta hứng thú hơn so với rượu thơm
và nghệ kỹ.

Khương Đoạn Huyền đến Đông
Lưu kết bạn cùng đám nam nhân ở dó chưa tới ba tháng, đã hứng thú với cái bồn
gỗ đó cực kỳ.

Cho nên hắn mới đặc biệt mua
một cái bồn gỗ vận hồi về Trung Nguyên.

Hông Ngũ Thập Lục bị chém
đứt, chân phóng chạy, thân ngã gục, máu tươi bắn ra, chân còn chạy, người đã
chết, Khương Đoạn Huyền đều đã không còn nhớ nữa.

Hiện tại hắn đã quên hết vạn
sự vạn vật trên thế gian.

Bởi vì hiện tại hắn đã hoàn
toàn thả mình xâm nhập phong lữ, nước ấm cũng khiến cho hắn thỏa mãn phi
thường, thứ cảm giác đó giống như một nam nhân thả mình òa vào lòng nữ nhân mà
mình yêu thương nhất.

Hiện tại còn một canh giờ mới
đến bình minh, hắn hy vọng mình còn có thể ngủ một chút, đợi đến sau khi hành
hình xong, hắn còn có tinh thần đi uống một chung trà, ực một ngụm rượu, nướng
vài miếng thịt cừu, hâm hai hồ rượu ngon chống lạnh.

Chỉ tiếc hắn không ngủ được.

Sau khi “thử đao”, Khương
Đoạn Huyền luôn luôn rất mau chóng lạc vào giấc ngủ, thời gian có thể ngủ tuy
không nhiều, nhưng ngủ được một canh giờ còn hơn là không ngủ.

Khi thử đao, sinh tử treo đầu
cọng tóc, thử đao xong là hoàn toàn thả mình thong dong.

Dưới tình huống đó, thông
thường hắn chỉ cần nhắm mắt là lập tức ngủ liền, nhưng lần này mắt của hắn vừa
nhắm đã giương lên lại, bởi vì trong tâm hắn chợt có một thứ cảm giác rất kỳ
quái.

Thứ cảm giác đó giống như cảm
quan thứ sáu của dã thú, mỗi lần sự an toàn của hắn bị uy hiếp, lúc sinh hoạt
riêng tư của hắn bị xâm phạm, trong tâm hắn đều có thứ cảm giác đó, lần này
cũng không ngoại lệ.

Đợi đến khi hắn mở mắt, nàng
đã đứng trước mặt hắn, vận một bộ y phục trắng như tuyết, trong nét mỹ lệ không
gì so sánh được lại kéo theo vẻ thần bí làm cho người ta dựng tóc gáy, khiến
cho nàng nhìn giống như một tiên tử, lại giống như một u hồn.

Vì muốn làm cho mình có thể
có thứ cảm giác hoàn toàn cách biệt với nhân thế, Khương Đoạn Huyền đem phong
lữ bày tuốt hậu viện của một căn tiểu ốc hoàn toàn độc lập, mỗi lần tắm gội,
hắn đều cài khóa chặt cửa trong nhà.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3