Xà quân Như Mặc - Chương 95

Chương 95

XIN LỖI LÚC LÂM CHUNG

Hai nha hoàn hầu bên
người sợ tới mức mặt không còn chút máu, vội trốn sang một bên, Tư Đồ Y nhanh
chóng đi đến bên giường Tư Đồ Huyền, hai tên thủ vệ cũng cầm kiếm chạy vào
phòng bị nhìn Tư Đồ Y, tựa hồ như nếu hắn có gì bất lợi cho Tư Đồ Huyền thì sẽ
lập tức xông lên đối phó.

Tư Đồ Huyền nằm trên
giường, sắc mặt gần như sắp chết mà ấn đường cũng bao phủ một màu đen, đúng là
dạng trúng kịch độc, đang lâm vào hôn mê sâu.

Tư Đồ Y mặc dù là không
thông y lý, cũng biết là mình đã tới trể rồi, e rằng Đại La Kim Tiên xuốn trần
cũng không thể cứu được, trong mắt hiện lên sự ảo não và thương xót, nhẹ nhàng
nắm lày bàn tay Tư Đồ Huyền chìa ra khỏi chăn, thấy nó được quấn một vòng bải
trắng, đây chính là bàn tay bị độc xà cắn rồi.

Đặt tay lên mạch hắn
thì quả nhiên mạch đập rất mơ hồ, hơi thở cũng mong manh, không ngờ một kẻ cả
đời tính toán, mưu lược giờ lại trở nên yếu ớt nằm trên giường bịnh như thế, trong
lòng Tư Đồ Y cảm thán không thôi, nhẹ giọng gọi” nhị ca, nhị ca, ngươi tỉnh a, ta
là lục đệ đây, ta đến thăm ngươi.”

Lúc này Tư Đồ Huyền đã
không còn tri giác thì làm sao còn có thể nghe được tiếng gọi của Tư Đồ Y?

Kêu vài tiếng không có
kết quả, Tư Đồ Y tuy biết rằng không còn cách nào để thay đổi kết quả, nhưng
không đành lòng nhìn thấy Tư Đồ Huyền chết trước mặt mình, liền láy hộp thuốc
trong người ra, thấp giọng ra lịnh “Mau đem chén nước đến đây.”

“Dạ, Vương gia!” Hai
thủ vệ vốn còn có chút nghi ngờ nhưng thấy hắn đưa ra hộp thuốc có dấu niêm
phong của hoàng gia liền thả lỏng tâm, biết đây là thuốc cứu mạng hoàng thượng
ban cho, tuyệt đối không phải giả mạo, cho nên địch ý và sự phòng bị với Tư Đồ
Y cũng bãi bỏ, xem ra hoàng thượng quả thật cho người tới cứu thái tử điện hạ, nên
lập tức nghe lịnh hắn mà đi làm việc.

Xé bỏ giấu niêm phong, hòm
thuốc được mở ra cũng mang theo một mùi hương thơm ngát, hai viên thuốc được
đặt song song trên tơ lụa thượng hạng màu vàng “Hai ngươi các ngươi tới đây, cẩn
thận nâng thái tử điện hạ dậy, nhẹ nhàng một chút, nhanh lên.”

“Dạ, Vương gia!” Hai
nha hoàn có lẽ là mới mua từ bên ngoài vào nên không biết các lễ nghi cung đình,
nghe Tư Đồ Y gọi liền kích động gật đầu, nhanh chóng đến bên cạnh giường, cẩn
thận đỡ lấy thân hình của Tư Đồ Huyền, nhưng khí lực hai người quá yếu nên làm
vài lần cũng không nâng hắn lên được.

Tư Đồ Y nhìn thấy thì
biết không xong, liền tự tay ôm lấy Tư Đồ Huyền, để cho nửa thân mình của hắn
dựa vào ngực của mình “Một hồi nước đưa tới, đem sẽ đem viên thuốc hòa vào chén
nước, hai người các ngươi hỗ trợ cho thái tử điện hạ uống.”

“Vương, Vương gia, điện
hạ hắn, hắn đã vài ngày nay không uống nước, nô tỳ đã nghĩ mọi biện pháp cũng
không thể cho hắn uống được một giọt. Vương gia tha mạng a” Hai nha hoàn vừa
nghe Tư Đồ Y ra lịnh cho các nàng cho Tư Đồ Huyền uống nước thì vội quỳ xuống, khóc
lóc van xin.

“Quên đi, các ngươi
đứng lên đi! Đi tìm một cái muỗng nhỏ mang đế đây cho ta, phải nhỏ đó, mau lên
đi” Tư Đồ Y vừa dứt lời, thủ vệ đã mang chén nước ấm tới, tiếng đánh giết ở bên
ngoài cũng vang lên gần hơn, xem ra thủ vệ của thái tử đã sắp ngăn không được
nữa.

“Vương gia, nước ấm đến
đây, thuộc hạ đã dùng ngân châm kiểm tra qua, không có độc!”

Tư Đồ Y cũng không nói
gì, chỉ dùng một tay nhanh chóng đem viên thuốc bỏ và trong ché nước, nháy mắt
viên thuốc đã hòa tan, trong lòng thầm mong viên thuốc này có thể giúp Tư Đồ
Huyền giữ được một hơi.

Nha hoàn cũng đã mang
đến một cái muỗng nhỏ” vương, vương gia, muỗng đây.”

“Hai người các ngươi
mau giúp bổn vương cạy miệng thái tử điện hạ ra” Tư Đồ Y cầm thìa, miệng ra
lịnh cho hai thủ vệ.

“Vương gia, thuộc hạ
không dám!”

“Hiện tại là lúc nào
rồi mà còn dám với không dám? Sát thủ bên ngoài sắp tràn vào, phải đợi đến khi
thái tử điện hạ mất mạng sao? Hay là các ngươi có thể ngăn được thích khách?” Tư
Đồ Y tức giận nói “Còn không mau điểm?”

“Dạ.”, hai thị vệ bị âm
thanh tức giận của Tư Đồ Y làm cho hoảng sợ, vội tiến lên dùng sức ấn vào hàm
của Tư Đồ Huyền, làm hắn hé miệng ra, tuy rằng không lớn nhưng cũng đủ để Tư Đồ
Y đút thuốc vào, nhưng vấn đề là tuy đút được thuốc nhưng hắn lại không nuốt
xuống được, nếu chẳng may thuốc chảy ngược vào khí quả thì hắn sẽ tắt thở ngay
lập tức.

“Nhị ca, ngươi mau nuốt
xuống a, ngươi không nuốt, ai cũng không thể cứu được ngươi, chẳng lẽ ngươi
thật sự cam tâm chết ở đây sao? Thích khách bên ngoài có thể vào đây bất cứ lúc
nào, ngươi cả đời mạnh mẽ, bây giờ lại là thái tử, tâm nguyện nhiều năm đã sắp
hoàn thành, ngươi cam tâm chắp tay dâng cho kẻ khác sao? Mau nuốt thuốc xuống
đi.” Tư Đồ Y buông chén thuốc xuống, đưa tay vuốt ngực hắn, mong hắn có thể
nuốt vào, còn vội vàng nói, cho dù thế nào cũng không muốn hắn chết nhanh như
vậy.

Không biết do lời nói
của Tư Đồ Y có tác dụng hay là ý chí cầu sinh của Tư Đồ Huyền quá mãnh liệt, mà
yết hầu của hắn bắt đầu co rút, tuy rằng rất nhẹ, rất chậm nhưng cũng nuốt hết
muỗng thuốc vừa rồi.

“Vương gia, điện hạ
uống thuốc được rồi” hai thủ vệ mừng rỡ la lớn.

“Tiếp tục cạy miệng của
hắn, làm cho hắn uống hết chén thuốc này” Tư Đồ Y trong lòng rất vui mừng nhưng
vẫn giữ nét mặt bình tĩnh

“Dạ.”

Uống hết nửa chén thuốc
thì mí mắt của Tư Đồ Huyền run run như muốn mở ra, Tư Đồ Y lập tức buông muỗng
trong tay xuống, hai hộ vệ cũng nhanh chóng không cạy miệng Tư Đồ Huyền nữa. Tư
Đồ Huyền sau vài lần cố gắng thì cũng mở được mắt, vì đã nhắm lại khá lâu, không
thích ứng với ánh sáng cho nên một hồi lâu mới có tiêu cự, tia nhìn đầu tiên là
hướng về Tư Đồ Y đang ôm mình, khóe miệng lộ ra nụ cười vui mừng “Lục đệ, ngươi
đã đến rồi.”

Thanh âm khàn khàn
nhưng Tư Đồ Y lại thấy đây là câu nói ôn nhu lại ân cần nhất mà hắn nghe được
từ khi hắn quen biết với Tư Đồ Huyền tới nay, nhất là ánh mắt Tư Đồ Huyền nhìn
hắn lúc này, tràn ngập yêu thương, vẻ cường hãn, khôn khóe, tính kế lúc trước
đều không thấy nữa, làm cho hắn có cảm giác người trong ngực hắn lúc này không
phải là Tư Đồ Huyền, mà là một người khác.

Ánh mắt này chứa đựng
tình cảm thương yêu của một huynh trưởng đối với đệ đệ, nhưng ánh mắt này hai
mươi mấy năm qua hắn chưa từng thấy, mà lúc này lại được chứng kiến làm cho hắn
khiếp sợ không thôi.

“Nhị ca?” Tư Đồ Y không
chút nào che dấu sự kinh ngạc, lại có chút hoài nghi mà thử gọi Tư Đồ Huyền, xác
nhận xem hắn thay đổi tính tình hay vì nhất thời thần trí mơ hồ mà mới thể hiện
tình cảm với mình như vậy.

Tư Đồ Huyền trong lòng
cười khổ không thôi, quả nhiên là tự làm bậy không thể sống, hạ phàm lâu quá, bị
phàm trần làm cho bản tính thay đổi cho nên bây giờ mới ra nông nổi này, chung
quy cũng là do hắn gieo gió gặt bão, hiện tại dùng cách này để trở về vị trí cũ
làm cho hắn có chút áy náy lại không cam lòng, nhìn ánh mắt không dám tin của
lục đệ, Tư Đồ Huyền cũng cảm thấy đau lòng.

“Lục đệ, hết thảy đều
do ta quá mức cố chấp, thực xin lỗi” Không thể chân chính nói ra tất cả, bởi vì
hắn đã đến lúc mà lục đệ thì chưa, Tư Đồ Huyền chỉ có thể dùng lời lẽ đơn giản
để bù lại những thương tổ hắn đã gây ra, trong lòng hắn lại càng thêm đau? Hắn
chẳng những không bảo hộ cho thất muội Dao Quang, còn thương tổn nàng cùng
người nàng yêu, cho dù sau này trở về vị trí cũ trên thiên đình, hắn cũng không
mặt mũi nào để nhìn ngũ đệ, bởi vì sau khi ngũ đệ chuyển thế thành Phong Vô Ảnh,
thì có lẽ hắn luôn oán hận Tư Đồ Huyền vì đã luôn gây phiền toái cho Dao Quang.

“Nhị ca, ngươi đừng nói
như vậy, đều là huynh đệ một nhà, làm gì có chuyện ai đúng ai sai” Tư Đồ Y biết
hắn lúc này thật lòng sám hối và ăn năn, không phải là giả bộ, không phải là
thần trí mơ hồ, có lẽ đây là cái người ta vẫn nói: người sắp chết sẽ nói lời
thật sao?

Nhưng nhìn Tư Đồ Huyền
như vậy, không biết sao Tư Đồ Y cảm thấy không thích ứng, hắn muốn Tư Đồ Huyền
âm mưu, tính kế, chèn ép hắn giống như trong quá khứ còn hơn là nhìn thấy Tư Đồ
Huyền như bây giờ, làm cho hắn cảm thấy nhân sinh thật quá mức vô thường, tranh
giành cả đời, đấu đá cả đời, cuối cùng đều là công dã tràng.

“Các ngươi đều đi ra
ngoài, ta có lời muốn nói riêng với lục đệ” Tư Đồ Huyền cố gắng chuyển động ánh
mắt đến chỗ hai thị vệ mà ra lịnh.

“Dạ, điện hạ” hai thị
vệ lập tức cung kính thối lui, còn không quên dùng ánh mắt bảo hai nha hoàn
cũng đi theo bọn họ.

“Nhị ca, ngươi hiện tại
không nên nói nhiều, trước tiên uống hết chén thuốc đi, thuốc này là do phụ
hoàng lịnh cho ngự y mang đến nhưng ngự y trên đường đã bị giết, thuốc này là
do thần đệ mang đến cho ngươi” Tư Đồ Y vội vãng bưng chén thuốc lên, nhẹ giọng
nói, biết rằng có uống hết chén thuốc này sợ rằng cũng không cứu được mạng của
hắn, nhưng vẫn muốn thử.

“Phụ hoàng sợ là muốn
ta chết đi!” Tư Đồ Huyền trong lòng hiểu rất rõ, trên đường cố ý kéo dài việc
hắn hồi cung, sau lại cố ý để hắn ở lại nơi này đến năm, sáu ngày, nếu không có
sự đồng ý của hoàng đế thì bọn người kia sao dám làm thế. Nhưng dù hắn nhìn
thấy rõ ẩn tình thì cũng không làm gì được nữa rồi, bởi vì chậm trễ mà độc rắn
đã xâm nhập toàn thân hắn, trải qua mấy ngày hôn mê, nguyên thần của hắn cũng
đã dần dần thanh tỉnh, trí nhớ cũng bắt đầu trở lại, đáng tiếc hắn đã không thể
sám hối hay bổ cứu cho những sai lầm đã qua.

Ngũ đệ Phong Vô Ảnh
cùng Thái Bạch Kim Tinh đang ở trên trời chờ hắn trở về vị trí cũ mà hắn còn
chậm chạp không đi, chẳng qua là muốn kéo dài thời gian để có cơ hội giải thích,
lúc này xem như là trời thương hại hắn nên mới để lục đệ Tư Đồ Y đến đây kịp
lúc, tuy rằng vẫn không bù đắp được những thương tổn hắn gây ra cho Bắc Dao
Quang nhưng dù sao cũng còn cơ hội để nhắn gởi vài lời.

“Nhị ca, ngươi đừng
nghĩ nhiều, ngươi là người phụ hoàng sủng ái nhất.”

Tư Đồ Y vội vàng giải
thích, không biết vì sao nhưng hắn rất không muốn để Tư Đồ Huyền biết được sự
thật tàn khốc kia, muốn cho hắn ra đi được an tâm, vui vẻ một chút nhưng không
ngờ đã bị Tư Đồ Huyền cắt ngang “Lục đệ, ngươi không cần che dấu, ta hiểu rõ
hết thảy nhưng ta cũng không để ý, cũng không thương tâm, tất cả đều do ta gieo
gió gặt bão mà nên, đây là kết quả ta đáng nhận, những lời tiếp theo là ta muốn
nói với ngươi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, xem như đây là chuyện cuối cùng
ngươi làm vì ta.”

“Nhị ca, là cái gì, ngươi
nói!” Tư Đồ Y không nghĩ hắn còn chuyện gì phải phó thác để mình đi làm nên vội
vàng hỏi, vì hắn nhận ra Tư Đồ Huyền đang như ngọn đèn sắp tắt, sợ là không còn
nhiều thời gian.

“Đi đến Hiệp Khách
thành tìm Dao Quang và Như Mặc, nói với bọn họ là ta thực xin lỗi. Đây là lời
xin lỗi chân thành của ta, lục đệ, ngươi nhất định phải nhắn giùm ta, nếu không
ta chết cũng không nhắm mắt” Tư Đồ Huyền nắm chặt tay Tư Đồ Y nói.

“Nhị ca?” Tư Đồ Y nghe
lời thỉnh cầu của hắn vừa khiếp sợ lại không hiểu, không ngờ Tư Đồ Huyền lại
yêu cầu hắn tìm đến xin lỗi Bắc Dao Quang, hơn nữa nhị ca hắn khi nào đã quen
thân với Bắc Dao Quang mà gọi nàng thân thiết như vậy, trong lòng Tư Đồ Y vừa
sợ lại vừa hiếu kì, nhưng thấy rõ trong mắt Tư Đồ Huyền không có loại tình cảm
nam nữ mà chỉ là sự áy náy và tha thiết hi vọng, nên hắn cũng vội vàng gật đầu “Ngươi
yên tâm, ta nhất định sẽ đem lời xin lỗi của ngươi nói với Bắc Dao Quang và Như
Mặc.”

“Phụ hoàng sợ là sẽ gây
bất lợi cho Hiệp Khách thành, ngươi nhất định phải tìm cách bảo trụ Hiệp Khách
thành, bảo hộ Dao Quang” Tam đệ Trần Ngọc Bạch và thất muội Bắc Dao Quang đều ở
Hiệp Khách thành, cho nên tuyệt đối không thể để quân đội tấn công nơi đó, hắn
đã không thể ngăn cản nên chỉ có thể đem hết mọi việc giao cho lục đệ, hi vọng
hắn có thể thay mình làm, bù đắp sai lầm và bảo vệ người bọn hắn nên bảo vệ.
Trong triều còn có từ đệ Phùng Tử Kiện nhưng đáng tiếc hắn trung thành nhưng
lại không linh hoạt, sợ là không thể đảm bảo cho giang sơn này không biến động,
đại ca có lẽ cũng đã xuất thế chỉ có điều không biết hắn đang ở đâu mà thôi.

Muốn nói rất nhiều
chuyện, nhưng hắn lại không còn thời gian nữa rồi, hắn đã đến lúc phải trở về
vị trí cũ, không thể kéo dài thêm được nữa, thiên đình hiển nhiên là đã quyết
định chấm dứt sự trừng phạt đối với bọn họ, cho nên mấy người bọn họ sớm muộn
gì cũng sẽ trở về vị trí cũ hết, nhân gian mấy chục năm chẳng qua chỉ là mấy
ngày ngắn ngủi trên thiên giới, dù muốn hay không thì lúc này cũng đã tới lúc
hắn phải buông xuống, rời khỏi khối thể xác này, hắn không còn là Tư Đồ Huyền
nữa mà là Cự Môn Tinh Quân ở Thiên Tuyền cung, mọi ân oán chốn phàm trần đều
cắt đứt hết.

Ý nghĩ vừa dứt, nguyên
thần đã rời khỏi thân thể, Tư Đồ Y không nhìn thấy nguyên thần hắn rời đi nhưng
cảm thấy bàn tay Tư Đồ Huyền vốn nắm chặt tay hắn lại thả lỏng rồi rời ra, mắt
cũng chậm rãi nhắm lại liền biết hắn cuối cùng cũng ra đi.

Thật lâu, hắn mới đem
thân thể Tư Đồ Huyền để xuống, cầm kiếm lên xông ta ngoài, vừa lúc gặp sát thủ
đang tấn công vào, lửa giận cùng với áp lực đã làm hắn động sát khí, không phải
là vì muốn ngôi vị hoàng đế cho nên không cần quan tâm tới tình cảm cốt nhục
sao?

Được, nếu tất cả đều
thích chém giết lẫn nhau vậy thì hắn cũng không khách khí.

Hắn vốn là Võ Khúc Tinh
Quân tái thế, trước giờ vẫn rất điềm tĩnh nhưng vì cái chết của Tư Đồ Huyền mà
động sát khí hơn nữa võ công của hắn cũng thuộc hàng thượng thừa, cho nên vừa
vung kiếm tấn công chẳng bao lâu đã giết chết hơn mười thích khách.

Có sự gia nhập của hắn,
ngự lâm quân vốn đang rơi vào thế yếu lập tức phấn chấn tinh thần hẳn lên, cùng
liều chết xông lên.

Đám thích khách không
nghĩ Tư Đồ Y lại mạnh như vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi, mắt thấy người
chết ngày càng nhiều cũng bắt đầu lui lại, nhưng lúc này Tư Đồ Y đang chém giết
hăng say nên đâu để cho bọn chúng dễ dàng rời đi “Đã có can đảm đến ám sát thì
phải biết sẽ có nguy cơ mất mạng, giết hết toàn bộ cho ta, một tên cũng không
tha.”

“Dạ, Vương gia!” tiếng
trả đồng loạt vang lên, tiếp theo là một trận chém giết hỗn loạn.

Trước kính chiếu thiên,
Thái Bạch Tinh Quân có chút sợ hãi lắc đầu “Võ Khúc đã hiện sát khí, xem tạm
thời không nên động tới hắn, cũng may đã có hai người trở về vị trí cũ, cũng có
thể chia sẻ công việc, chuyện tiếp theo là phải làm sao cho Thất Sát Tinh quay
về mới được, chỉ mong Tinh Công thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ a.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3