Xà quân Như Mặc - Chương 87

Chương 87

CÙNG NHAU TRỞ VỀ

Tuyết Ưng vương kích
động nhìn Như Mặc đang gần hắn trong gang tấc, nghĩ hắn sẽ có gì khác so với
năm ngàn năm trước, vẫn tuyệt mỹ bức người như vậy, vẫn khí chất trầm
tĩnh…Nhưng khi nhìn thấy thì phát hiện hắn đã thay đổi so với năm ngàn năm
trước, trên người hắn có hơi thở ấm áp, không phải thái độ khách khí, văn nhã
với bất kỳ ai mà là loại hơi thở ấm áp phát ra từ đáy lòng, khiến cho hắn không
còn cao cao tạo thượng, luôn một lòng thành tiên trước kia mà là cảm giác gần
gũi, thậm chí là thân thiết giống như bằng hữu. Khí chất này Như Mặc trước kia
hoàn toàn không có.

Đây cũng chính là cảm
giác mà mấy ngàn năm trước Tuyết Ưng vương đã hi vọng có được, bây giờ đã chân
chính gặp Như Mặc, hắn lại không biết nên nói gì, cuộc sống hôn nhân đã làm cho
hắn thay đổi rất nhiều. Một người cô lãnh như vậy, bây giờ trong đáy mắt lại
hiện lên sự ôn nhu, an tĩnh là Xà Quân Như Mặ mà hắn đã từng biết sao?

“Ưng vương, Xà Quân đại
nhân đang nói chuyện với ngươi a” thấy chủ tử vẫn ngơ ngác nhìn Như Mặc, không
nói gì, đám người Tang Thái liền lên tiếng nhắc nhở, Ưng vương đang làm sao vậy?
Thế nhưng lại ngẩn người, tuy rằng Xà Quân đại nhân tuấn mỹ hơn so với tưởng
tượng của bọn họ rất nhiều nhưng Ưng vương vẫn luôn ổn trọng cũng không thể
nhìn chằm chằm người ta mãi như thế được, cũng may Xà Quân đại nhân vẫn không
có biểu hiện không vui nếu không thì chắc phải đánh nhau mất.

“A! Xà, Xà Quân đại
nhân——” Tuyết ưng vương cũng nhận ra là mình thất thố, vốn đang kích động, không
biết nói gì, tâm tình lại thêm bối rối.

“Ưng vương bảo ta Như
Mặc đi! Xà Quân cũng chỉ là cách xưng hô của người trong tộc, Như Mặc mới là
tên của ta” trong mắt Như Mặc không khỏi hiện lên một chút ý cười, chân chính
đối mặt với người vẫn luôn oán hận hắn, nhưng Như Mặc không cảm giác Tuyết Ưng
vương có một chút địch ý nào cả, ngược lại còn cảm thấy hắn thấy mình có chút
khẩn trương, tay chân luống cuống, cho nên hắn khẳng định Tuyết Ưng vương không
có chán ghét hắn, nhất định là có hiểu lầm gì đó, cho nên lúc này hắn mới khẩn
trương mà không biết nên xưng hô thế nào.

“Ta có thể gọi ngươi
Như Mặc?” trong mắt Tuyết Ưng vương tràn đầy hưng phấn và kinh ngạc, hắn nghĩ
rằng mình gọi Như Mặc là Xà Quân đại nhân cũng sẽ bị cho là khinh thường hắn, không
ngờ hắn lại muốn mình kêu tên của hắn.

“Đương nhiên, tên không
phải là để người ta gọi sao? Đứa nhỏ bướng bỉnh của ta chắc đã làm phiền Ưng
vương nhiều” Như Mặc mỉm cười gật đầu, nói thẳng mục đích hắn đến đây.

Nhắc tới đến tiểu ác ma
Mặc Mặc, mặt Tuyết Ưng vương liền nhíu lại “Tiểu, ách, công tử rất họa bát, hắn
hiện ở trong động, Cách Thái đang cho hắn ăn, mời.”

Tuyết ưng vương thiếu
chút nữa gọi Mặc Mặc là tiểu ác ma, cũng may là kịp thời dừng lại, có chút xấu
hổ.

Như Mặc nhìn biểu tình
của hắn thì biết đã bị Mặc Mặc hành hạ không ít, xem ra là hắn lo lắng thừa rồi,
tên tiểu tử Mặc Mặc này không chừng ở đây lại rất vui vẻ a, không quan tâm tới
lo lắng của hắn và Dao Quang, tiểu nương tử của hắn có lẽ bây giờ sốt ruột đến
chảy nước mắt nha, sau khi mang nó về, phải giáp huấn một trận mới được.

Vừa nghĩ, vừa theo
Tuyết Ưng vương đi vào trong động, nhìn thấy con trai bảo bối của hắn hai tay
ôm chặt một nhúm tóc ngân bạch, ngồi trên tháp phủ lông chim, còn nhìn hắn mỉm
cười, bên cạnh là một nam tử cao to, thấy bọn hắn vào thì cúi thấp người hành
lễ “Cách Thái tham kiến Xà Quân đại nhân.”

Như Mặc vừa vào trong
động đã nghe mùi hương thơm ngát của Quỳnh Tương quả, lại nhìn thấy chất lỏng
còn dính trên môi Mặc Mặc, trong lòng đã hiểu, cũng khôg vội đến ôm nó, ngược
lại còn xoay người, chắp tay thi lễ với Tuyết Ưng vương “Đứa nhỏ Mặc Mặc này đã
gây nhiều phiền toái cho Ưng vương, Như Mặc còn chưa xin lỗi, Ưng vương đã đem
Quỳnh Tương quả ngàn năm cho hắn ăn, Như Mặc thực sự không biết nên cảm tạ Ưng
vương thế nào.”

Tuyết Ưng vương thấy
hắn thi lễ với mình lại càng thêm lúng túng, Như Mặc bây bây giờ so với năm
ngàn năm trước khi nhìn thấy hắn không hề giống nhau, nếu khi đó Như Mặc cũng
đối xử với hắn như hôm nay thì năm ngàn năm qua hắn đã không oán, không hận, lại
làm cho quan hệ hai tộc trở nên căng thẳng.

Thực ra cũng vì hắn
muốn Như Mặc phải chú ý tới hắn, nhớ tới hắn mà thôi nhưng hôm nay xem ra tất
cả đều do hắn tùy hứng làm bậy, Như Mặc có lẽ không nhớ rõ cách đây rất nhiều
năm bọn họ đã từng gặp mặt, nói cách khác, Như Mặc không biết vì sao mình hận
hắn?

Như vậy suốt năm ngàn
năm qua chỉ một mình hắn hờn dỗi, thật sự là không công bằng, sự tức giận của
hắn lại hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới Như Mặc, chẳng lẽ oán hận kia thực sự
không đáng?

Hôm nay Như Mặc lại ôn
hòa nói chuyện với hắn, Tuyết Ưng vương mới phát hiện hắn oán giận nhiều năm
như vậy nhưng chỉ vài câu nói ôn hòa đã làm tiêu tan tất cả, làm cho hắn phát
hiện ra năm ngàn năm qua là do hắn bốc đồng, tùy hứng. Thôi thì coi như hắn
thẹn với Như Mặc mà báo đáp con hắn đi, đồng thời cũng làm cho nỗi canh cánh
trong lòng hắn tan thành mây khói hết đi.

Như Mặc không nghĩ tới
hắn sẽ thản nhiên thừa nhận mọi chuyện là sai lầm của hắn, cho nên quyết định
phải hỏi cho ra lẽ “Ưng vương, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau sao?”

Tuyết Ưng vương mắt hàm
thâm ý nhìn hắn, “Hơn năm ngàn năm trước, chúng ta đã gặp nhau, khi đó ngươi đã
từng cứu ta, ngươi chắc là không nhớ.”

Như Mặc thật sự thực
ngoài ý muốn, “Hơn năm ngàn năm trước?”

Hắn nghĩ hôm nay là lần
đầu tiên hắn nhìn thấy Tuyết Ưng vương, không ngờ hơn năm ngàn năm trước mình
đã gặp hắn, thậm chí còn cứu hắn. Như vậy tính ra mình là ân nhân của hắn, nhưng
lại hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, mà nếu mình có ân với hắn thì sao
những năm qua vẫn gây khó dễ cho Xà tộc? Thật sự là mơ hồ.

“Đúng vậy, quá dài lâu,
ngươi có lẽ đã không còn nhớ, ngươi cứu rất nhiều người cho nên chắc không để ý
tới một đứa nhỏ đâu. Khi đó ta mới vừa tu luyện thành hình người, thân thể hết
súc gầy yếu, rồi vì không rành chuyện thế gian, hơn nữa tướng mạo của ta đã gây
ra tai họa, rất nhiều người cầm vũ khí đuổi đánh ta, mắng ta là yêu nghiệt, ta
chạy trốn tới chỗ của ngươi, chính là cái nơi vừa xảy ra ôn dịch, ta không may
cũng bị dính phải, mà ngươi lúc đó xuất hiện như một cơn gió nhẹ thổi qua, cho
ta uống thuốc, bộ dáng của ngươi khi đó với bây giờ không khác gì nhau, ngươi
còn liếc mắt nhìn ta một cái, ta nghĩ ngươi sẽ nhớ rõ ta nhưng hiện tại xem ra
là ta hiểu lầm, ngươi căn bản là không nhớ gì.”

Tuyết Ưng vương lần đầu
tiên mới nói rõ chuyện cũ, làm cho bát đại tướng quân ở bên cạnh không khỏi há
hốc mồm, bọn họ hiện giờ cũng chỉ mới hơn hai ngàn năm đạo hạnh, căn bản không
biết Ưng vương và Xà Quân đại nhân đã từng có một đoạn ân tình như vậy, nhưng
chủ nhân mình mấy ngàn năm qua chẳng những không báo ân mà ngược lại còn nhằm
vào Xà tộc, như vậy không phải là lấy oán báo ân sao?

Nhưng nghĩ là nghĩ vậy
thôi chứ đâu ai dám nói ra, Như Mặc thì lại cố gắng nhớ lại chuyện của hơn năm
ngàn năm trước, bở vì quá lâu cho nên hắn nghĩ không ra “Sau này chúng ta còn
gặp lại sao?”

Như Mặc nghĩ bọn họ
nhất định là còn gặp lại nhưng đã xảy ra hiểu lầm gì đó, làm cho Tuyết Ưng
vương mới nảy sinh oán hận với hắn, nếu không theo tính cách có ân tất báo của
Tuyết Ưng tộc thì cho dù hắn không báo ân cũng sẽ không tuyệt đối hận mình, lại
làm cho hai tộc nhiều năm qua căng thẳng với nhau, còn lập kế hoạch bắt cóc Mặc
Mặc đem đi như thế.

Tuyết Ưng vương vẻ mặt
có chút không hờn giận gật gật đầu, “Vì báo ân cứu mạng của ngươi, ta khổ tâm
tu luyện hơn một ngàn năm mới làm cho mình trở nên mạnh mẽ, trở thành vương của
Tuyết Ưng tộc, đồng thời ta cũng nghĩ đã tới lúc phải báo ân, ta vượt ngàn dặm
đến Xà sơn tìm ngươi thì ngươi lại không nhìn đến.”

Nghe hắn đề cập tới Xà
sơn, Như Mặc mơ hồ nhớ lại gì đó, nhìn chằm chằm Tuyết Ưng vương, mà Tuyết Ưng
bị hắn nhìn như vậy cũng có chút không được tự nhiên.

“Ngươi chính là thiếu
niên kia sao? Như Mặc mơ hồ nhớ lại chuyện cũ, một thiếu niên không biết từ đâu
xuất hiện, đi theo hắn lúc đó đang ở trên núi hái thuốc suốt ba, bốn ngày, không
nói gì, cũng khôngtới gần, Như Mặc thấy hắn không phải người trong tộc, mà là
Ưng tộc nhưng cũng không có địch ý gì với mình nên mới không để ý tới, chẳng lẽ
thiếu niên không được tự nhiên kia chính là Tuyết Ưng vương trước mắt sao?

“Ngươi còn nhớ rõ? Vậy
ngươi vì cái gì lại không nói chuyện với ta?” Tuyết Ưng vương biểu tình có chút
ủy khuất.

“Nơi đó là Xà sơn, mà
ngươi là Ưng tộc, ngươi đi theo ta, không chủ động nói chuyện mà cứ nhìn ta
chằm chằm, nếu ngươi là ta, ngươi nghĩ thế nào?” Như Mặc mỉm cười nhìn hắn, nhớ
tới bộ dáng lúc trước lại nhịn không được mà nói “Ai cũng sẽ nghĩ ngươi sẽ săn
ta làm thức ăn, đúng không?”

“Ta chỉ là muốn báo ân,
ta đi theo ngươi chỉ vì chờ ngươi nói với ta, muốn ta làm cái gì, ta sao lại săn
bắt ngươi chứ?” Tuyết Ưng vương nhịn không được mà quát, uổng phí cho hắn đi
theo Như Mặc ba ngày mà hắn lại nghĩ mình muốn săn bắt hắn? Hơn nữa đừng nói là
lúc đó mà ngay bây giờ hắn cũng chưa chắc là đối thủ của Như Mặc a.

Lúc này không chỉ có
Như Mặc, ngay cả tám vị đại tướng cũng không nhịn được mà âm thầm lắc đầu “Ưng
vương, nào có người nào báo ân lại như ngươi vậy, nếu ngươi muốn báo ân thì
phải nói cho Xà Quân đại nhân biết a, ngươi không nói tiếng nào mà đi theo hắn
suốt ba ngày, huống chi chúng ta là tuyết ưng, là thiên địch của xà loại, Xà
Quân đại nhân không hiểu lầm ngươi mới lạ a.”

“Sau lần đó ngươi bắt
đầu oán hận ta?” Như Mặc càng nhìn càng thấy thiếu niên không được tự nhiên
trong quá khứ với nam tử cao lớn lại có chút xấu hổ trước mặt này thật giống
nhau, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn, xem ra không phải là hiểu lầm gì lớn mà chỉ
là một hiểu lầm buồn cười, nếu biết ba ngày không nói gì đổi lại mấy ngàn năm
bị oán hận thì Như Mặc như thế nào cũng phải nói với hắn mấy câu.

“Ta nghĩ ngươi khinh thường
ta, cho rằng ta không xứng để báo ân cho ngươi, hơn nữa ba ngàn năm trước ở
Tiền Phong Bảo hội, ngươi vì tránh ta mà bỏ đi trước, khi ta đến thì cũng chỉ
có một mình ta.”

Tuyết Ưng vương hiện
giờ cũng biết là hiểu lầm, nhưng hắn tuyệt đối không thừa nhận hắn đến muộn là
do để ý chuyện trang phục, hắn muốn làm cho Như Mặc nhìn hắn với cặp mắt khác
xưa, kết quả là hắn đến muộn, khi hắn đến thì Như Mặc và bọn Thanh Liên vương
đã đi hết. Kết quả là hắn không thể gặp mặt, lại đem chuyện ở trên Xà sơn Như Mặc
không để ý tới hắn mà gộp làm một, quyết định oán hận Như Mặc.

“Các tộc đồn đãi, ngươi
là bởi vì chán ghét ta, cho nên cố ý vắng mặt trong đại hội Phong Bảo, hơn nữa
ta cũng không rời đi trước tiên, đây là hiểu lầm, ta cùng Thanh Liên vương đi, có
thể là ngươi tới chậm “Không ngờ mấy ngàn năm qua bị oán hận chỉ vì những
chuyện nhỏ nhặt như thế, Như Mặc thật sự không biết nên khóc hay nên cười.

Cách Thái, Tang Thái
bọn họ nghẹn họng không nói nên lời, dù không muốn cũng phải thừa nhận Ưng
vương nhà mình đúng là không phải bình thường, nghĩ tới nguyên nhân oán hận của
hắn, bọn họ đều cảm thấy mắt mặt.

Tuyết Ưng vương mặt mày
đỏ bừng, hơn nửa ngày chỉ nói một câu “Nếu, nếu ngươi có gì cần thì cứ nói cho
ta biết.”

Như Mặc biết ý hắn nói
tới chuyện báo ân, không khỏi vỗ vai hắn, cười nhẹ “Không cần để ở trong lòng, chuyện
đã qua, ta cũng không vì chủ ý cứu ngươi, ngươi cũng không cần nhớ tới chuyện
báo ân, trong quá khứ ta thật sự là có chút bạc tình lãnh đạm, không để ý tới
ngươi, ta cũng có sai, hôm nay chúng ta đã xóa bỏ hiểu lầm, sau này kết làm
bằng hữu đi. Như Mặc hoan nghênh Ưng vương cùng các vị đến Hiệp Khách thành làm
khách, ta nghĩ Dao Quang cũng sẽ rất vui.”

“Như Mặc!” Tuyết Ưng
vương nhìn Như Mặc rất khác xưa, lại cảm thán lần nữa, chẳng lẽ tình yêu và hôn
nhân sẽ làm một người thay đổi nhiều như vậy sao? Xà Quân tối vô tình lại ôn
nhu như vậy, nếu vậy còn có gì mà không thay đổi được đâu?

“Ưng vương muốn nói cái
gì?” Mặc dù Tuyết Ưng vương giống như một đứa nhỏ khờ dại nhưng dù sao hắn cũng
là Ưng vương, pháp lực so với mình không thua kém bao nhiêu cho nên Như
Mặc vẫn tôn trọng gọi hắn là Ưng vương

“Ngươi có thể bảo ta
Tuyết Ưng không? Khi ta chưa là Ưng vương, ngươi đã là Xà Quân, không có ngươi,
ta cũng không trở thành Ưng vương được, cho nên sau này ngươi có thể gọi ta là
Tuyết Ưng không?” Vốn nghĩ sẽ rất khó khăn để nói ra những lời này nhưng khi
nói ra rồi, trong lòng Tuyết Ưng vương lại thấy thoải mái vô cùng, những lời
này hắn vốn định nói với Như Mặc từ nhiều ngàn năm trước, đáng tiếc không có cơ
hội, rốt cuộc bây giờ cũng có thể nói ra.

“Đương nhiên có thể, Tuyết
Ưng!” Như Mặc lại lần nữa nổi lên vài phần tươi cười. Lúc này, mới chậm rãi đi
tới chỗ Mặc Mặc, bồng hắn lên “Mặc Mặc, có phải đã gây phiền toái cho Tuyết Ưng
thúc thúc không?”

“Phụ thân!” Bắc Dao Mặc
Mặc nhìn thấy Như Mặc, liền thành thật bổn phận hơn, quơ quơ Ngạch Phát của
Tuyết Ưng trong tay, hôn lên mặt Như Mặc, còn gọi hắn là phụ thân.

Như Mặc có chút cảm
động khi nghe con trai gọi hắn là phụ thân lần đầu tiên, quên mất sự nghịch
ngợm và gây sự của nó, lúc này trong mắt hắn chỉ có sự yêu thương và sủng nịch,
hôn lên mặt hắn một cái “Mặc Mặc ngoan, lại biết gọi phụ thân, Dao Quang mà
biết thì sẽ vui vẻ tới mức nào a.”

Nhìn phụ tử bọn họ, đám
người Cách Thái không khỏi hâm mộ lại nảy lên ý niệm muốn thành thân “Ưng vương,
Xà quân đại nhân và tiểu công tử thật sự rất giống nhau.”

“Tuyết ưng, thật sự là
cám ơn ngươi, Mặc Mặc chắc là đã gây cho ngươi không ít phiền toái, cư nhiên
dám nắm lấy Ngạch Phát của ngươi, Mặc Mặc, mau tả lại cho Tuyết Ưng thúc thúc.”

Như Mặc ôm Mặc Mặc đi
đến trước mặt Tuyết Ưng vương, chân thành cảm tạ, tuy rằng hắn mang đi Mặc Mặc
làm cho mình và Dao Quang lo lắng nhưng hắn đã chiếu cố Mặc Mặc rất tốt, hơn
nữa thông qua chuyệ nnày còn xóa bỏ được hiểu lầm mấy ngàn năm qua nên Như Mặc
trong lòng tràn ngập cao hứng, thật muốn nhanh chóng trở về bên cạnh Dao Quang,
nói cho nàng biết tin tốt này, nhưng mà trước khi đi hắn cũng phải nói lời cảm
tạ người ta đồng thời bảo Mặc Mặc trả Ngạch Phát lại cho Tuyết Ưng vương.

Bắc Dao Mặc Mặc hiển
nhiên rất không tình nguyện, nhưng không dám nghịch ý phụ thân đại nhân, liền
chu cái miệng nhỏ nhắn, đưa tay sờ lên mặt Tuyết Ưng vương “Chim, thúc thúc, bay,
bay.”

Tuyết ưng vương nghe
Mặc Mặc gọi hắn thúc thúc, trong mắt cũng có vài phần cảm động, tiếp nhận Ngạch
Phát nhưng cũng không thu hồi mà dùng tay kết chúng thành một vòng tay màu bạc
đeo lên tay Mặc Mặc “Nếu tiểu tử này thích thì cho hắn đi, hắn gọi là gì?”

“Tuyết ưng ngươi rất
sủng nịch hắn, vật quan trọng như vậy sao lại cho hắn chứ?” Như Mặc sao lại
không biết tầm quan trọng của Ngạch Phát đối với Tuyết Ưng tộc, cho nên cũng
không đồng ý hắn đem cho Mặc Mặc “Tiểu tử này tên là Bắc Dao Mặc Mặc, hắn còn
có một tỷ tỷ tên là Bắc Dao Bảo Bảo, cũng nghịch y như hắn làm cho vợ chồng
chúng ta đau đầu không thôi.”

“Như Mặc, Nghạch Phát
này năm ngàn năm trước vốn đã định đưa cho ngươi, bây giờ cho Mặc Mặc cũng vậy
thôi” Tuyết Ưng mỉm cười, đây là nụ cười thoải mái nhất của hắn trong mấy ngàn
năm qua, về sau không còn khúc mắc nữa, hắn lại trở thành bằng hữu của Như Mặc,
làm cho hắn cảm thấy chưa có ngày nào vui như hôm nay, nhưng nửa ngày bị Mặc
Mặc hành hạ lúc này được Như Mặc nhăc nhở, làm hắn nổi lên cảm giác kích thích “Như
Mặc, không nói gạt ngươi, ta thật sự có chút hối hận khi bắt hắn về, lúc trước
còn nghĩ nếu ngươi không mang hắn về thì ta dù ném cũng sẽ ném hắn đi.”

“Chim to, phi, phi!” Như
Mặc còn chưa lên tiếng, Mặc Mặc đã quơ quơ hai tay về hướng Tuyết Ưng vương, Như
Mặc tuy không hiểu bay, bay nghĩa là gì nhưng nhìn thấy Tuyết Ưng vương biểu
tình có chút xấu hổ thì biết tiểu tử nhà mình muốn người ta làm xiếc cho hắn, liền
vỗ nhẹ mông Mặc Mặc “Mặc Mặ, không được vô phép với Tuyết Ưng thúc thúc, mau
nói hẹn gặp lại với thúc thúc đi, chúng ta cần phải về rồi, nếu không nương của
ngươi sẽ lo lắng.”

“Như Mặc, ta đưa các
ngươi đi! cũng nên nói lời xin lỗi với phu nhân “Tuyết Ưng nhẹ giọng nói.

Như Mặc vốn định cự
tuyệt, thấy ánh mắt hi vọng của hắn, không khỏi gật gật đầu, “Được rồi, vậy làm
phiền Tuyết Ưng ngươi!”

Tuyết Ưng không chút để
ý liền biến thân trước mặt Như Mặc, mà Mặc Mặc thấy thế liền kích động la to “Chim
bay, bay’

Như Mặc cũng tán thưởng
nhìn bộ dáng thật của Tuyết Ưng vương, thật hùng dũng, khó trách Xà tộc của hắn
kiêng kị và e ngại Tuyết Ưng tộc, bị bọn họ săn đuổi thì có con mồi nào thoát
được đâu?

Nhẹ nhàng ôm tiểu Mặc
Mặc bước lên lưng Tuyết Ưng vương, đôi cánh to lớn liền giang ra, lướt gió bay
đi.

Trong khí Tuyết Ưng
vương hộ tống cha con Như Mặc trở về thì ở Hiệp Khách thành, Bắc Dao phủ lại
xảy ra chuyện…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3