Xà quân Như Mặc - Chương 56

Chương 56

ẤM ÁP

“Như, Như Mặc, ngươi
không nên đả thương Tư Đồ huyền, làm như vậy sẽ rước lấy rất nhiều phiền toái, hơn
nữa hắn cũng không đáng giá cho ngươi làm như vậy!” Bắc Dao Quang cố rút bàn
tay đang bị Như Mặc nắm lấy, lôi đi? Hắn thế nhưng lại đả thương Tư Đồ Huyền, căn
cứ vào tính cách co thù tất báo của Tư Đồ Huyền thì sợ rằng sau này sẽ có hậu
quả không lường được, Như Mặc rốt cuộc có biết hắn làm như vậy rất không sáng
suốt không?

“Dao Quang, ngươi đau
lòng vì hắn sao?”, Như Mặc lập tức dừng bước, nghiêng người nhìn Bắc Dao Quang,
vẻ mặt lạnh thêm mấy phần, Bắc Dao Quang cảm thấy tức giận và ấm ức, nàng có
đau lòng vì con chó, con mèo cũng sẽ không đau lòng vì Tư Đồ Huyền.

“Như Mặc, ngươi đây là
cái gì ý tứ? Tư Đồ Huyền là ai mà ta phải đau lòng vì hắn? Ta chỉ không thích
ngươi làm ảnh hưởng tới cuộc sống yên bình của ta, ngươi đả thương hắn, hắn sẽ
không trả thù sao? Sau này ta còn có thể trải qua những ngày bình yên sao? Ta
là lo lắng chuyện này.”

Chết tiệt Như Mặc, chẳng
lẽ hắn thật sự nghĩ nàng không chiếm được hắn thì sẽ đi tìm nam nhân khác sao?
Hắn thực sự đánh giá nàng quá thấp, Bắc Dao Quang nàng không thiếu nam nhân đến
mức ăn quàng như thế.

Vẫn giữ vẻ mặt lạnh
lùng, Như Mặc tiếp tục kéo nàng đi “Nếu ta dám đả thương hắn thì ta sẽ không để
hắn đến gây phiền toái.”

“Như Mặc, ngươi đến tột
cùng là vì cái gì mà quay lại, ta ngày đó đã nói rất rõ ràng.” Bắc Dao Quang
vẫn muốn rút bàn tay của mình về nhưng vẫn vô ích, cả người bị kéo về phía
trước.

Dùng sức đẩy cánh cửa
phòng ra, vừa bước vào trong, Như Mặc đã lập tức buông nàng ra, xoay người đóng
cửa, nhìn lục thúy xà đang bám trên cổ tay nàng “Đi ra ngoài.”

Lục thúy xà sợ hãi rời
đi, trong phòng chỉ còn lại hai người cùng im lặng, chỉ có hơi thở dồn dập, Bắc
Dao Quang không tự chủ lui lại hai bước “Như, Như Mặc.”

“Bọn họ là ai?” Như Mặc
từng bước một tới gần nàng, trầm thấp thanh âm nói, trên thực tế hắn hiện tại
rất muốn chẻ cái đầu của Bắc Dao Quang ra, xem nàng đang nghĩ cái gì trong đó, vì
sao không đặt những lời hắn nói trong lòng, nhưng hắn cố nhịn, hắn nghĩ nên để
cho nàng có cơ hội giải thích.

“Như Mặc, ngươi, ngươi
đừng như vậy, ta không thích ngươi như vậy!” Bắc Dao Quang nhìn vẻ mặt của hắn,
liền cảm giác có áp lực? Hắn dựa vào cái gì mà dùng khẩu khí chất vấn với nàng?
Làm như nàng đã làm chuyện gì có lỗi với hắn không bằng, hắn cũng không phải là
gì của nàng a? Huống chi người bị lừa gạt trước cũng là nàng, không phải sao? Như
Mặc dựa vào cái gì mà bày ra ánh mắt như bắt kẻ thông dâm đối với nàng?

“Ngươi liền như vậy
không muốn tin tưởng ta sao?” Như Mặc chống lại ánh mắt sợ hãi rồi lại trở nên
quật cường của nàng, tâm cũng chùng xuống, hắn không biết sao lại như vậy, chỉ
mới có vài ngày ngắn ngủi, vì cái gì mà thái độ của nàng đối với hắn lại thay
đổi một trăm tám mươi độ như vậy? Hắn đã chịu đựng đủ sự trốn tránh cùng thái
độ không tự nhiên, quật cường của nàng, bản tính tự tôn và kiêu ngạo làm cho
hắn muốn lập tức quay về núi, không nhìn đến nàng nữa. Nhưng tâm của hắn lại
không như đầu hắn nghĩ, làm cho hắn như mọc rễ trên chân, không thể dời bước, hắn
không muốn thừa nhận là vì hắn luyến tiếc nhưng không thừa nhận không được, hắn
quả thật này sinh cảm giác luyến tiếc và đau lòng với nữ nhân này.

“Như Mặc, trừ bỏ Vô Ảnh
là bằng hữu thì những người khác không là gì cả.” Bắc Dao Quang cũng mềm lòng
mà trả lời, nàng không muốn thấy khuôn mặt tuấn mỹ như trích tiên của Như Mặc
xuất hiện sự phiền não, tức giận, nàng thậm chí còn muốn tiến lên vuốt mày của
hắn, nhưng nàng không dám, cũng không thể.

Gần chút nữa.

Bắc Dao Quang không
biết lúc này Như Mặc không muốn nàng rời đi, muốn nàng gần hắn thêm chút nữa, ôm
hắn, nói thích hắn.

Con người luôn là như
vậy, khi có được thì không biết quý trọng, đến lúc mất đi rồi mới hối hận không
thôi, sự thật chứng minh, nếu nhân loại có tình cảm như vậy thì là một con rắn
đạo hạnh cao thâm, Như Mặc cũng có cảm giác đó, chỉ là trước giờ không phát
hiện ra, hiện tại thì cảm giác đó đã tràn ngập trong lòng.

Giải thích đơn giản như
vậy đối với Như Mặc đã quá đủ, hắn không cần nàng phải nói thêm hay hứa hẹn gì
nữa.

Đến đào yêu cốc một đêm
là vì muốn cho vận mệnh của Bắc Dao Quang có thay đổi, làm cho nàng không gặp
được những người có liên quan đến vận mệnh của nàng nhưng không biết vì sao
trải qua một đêm trong đó cũng không làm cho bọn họ tránh được nhau mà ngược
lại còn thúc đẩy bọn họ gặp nhau sớm hơn, tình huống này lẽ ra không thể xuất
hiện được, vậy sai lầm ở đâu? Hay là ông trời tính kế với bọn họ?

Như Mặc nhíu chặt mày, tâm
sinh phiền nào vì không thể khống chế sự tình.

Khi hắn dùng một chưởng
đánh Tư Đồ Huyền văng ra ngoài, hắn đã nhìn thấy bản mạng của hắn, thì ra Tư Đồ
Huyền là Cự Môn tinh quân, còn vị thiếu thành chủ Trần Ngọc Bạch kia chính là
Lộc tồn tinh quân, hiện tại đã xuất hiện năm vị tinh quân, như vậy hai vị còn
lại cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện, tình huống ngày càng phức tạp làm cho Như
Mặc càng thêm lo lắng, bất an.

Các vị tinh quân cùng
hạ thế như vậy dường như là chuyện chưa từng xảy ra, làm cho hắn có chút nghi
ngờ về bản mệnh của Bắc Dao Quang, một phàm nhân, dù phúc dày thâm hậu thế nào
cũng không có khả năng có quan hệ với nhiều vị tinh quân như vậy, nhưng công
lực cùng đạo hạnh của hắn cũng không giúp hắn nhìn ra Bắc Dao Quang có gì khác
với một phàm nhân, Mặc quả trong tay nhắc nhở hắn Bắc Dao Quang chẳng qua chỉ
là một nữ tử bình thường, nếu không có Mặc quả, nàng cũng sẽ có tuổi thọ ngắn
ngủi như người bình thường.

“Ăn cái này đi.”, mở
bàn tay, một loại quả màu đen cứng rắn xuất hiện, mặc kệ thế nào, lúc này hắn
cần nàng, cần nàng ở bên cạnh hắn, ỷ lại hắn, dùng ánh mắt ái mộ đi theo hắn, cho
nên tức giận cũng tạm thời bỏ qua, trước cho nàng ăn Mặc quả cái đã.

“Đó là cái gì?” Bắc Dao
Quang hồ nghi nhìn cái quả màu đen xấu xí kia, nhìn không ra nó có gì tốt.

“Mặc quả!” Như Mặc ngắn
gọn hồi đáp, trong lòng không khỏi khó chịu, nếu là trước kia Bắc Dao Quang sẽ
không dùng ánh mắt phòng bị như vậy nhìn hắn, chỉ biết tin cậy nhận lấy những
gì hắn đưa cho, nghe lời mà ăn, không phải như bây giờ, nghi ngờ hắn.

“Ta muốn hỏi là nó có
công dụng gì?”, Bắc Dao Quang không quan tâm nó tên gì, nàng chỉ muốn biết cái
Mặc quả này có gây phiền toái hay ảnh hưởng gì cho nàng không, dù sao biểu tình
của Như Mặc lúc này cũng không có vui vẻ, thậm chí hắn còn đang nổi giận, nếu
lúc này hắn đột nhiên cho nàng ăn thứ gì đó thì có phải là muốn trừng phạt nàng
không?

“Kéo dài tuổi thọ!” Như
Mặc nhẹ nhàng đáp, không muốn lúc này lại giải thích cho nàng biết Mặc quả có
tác dụng làm cho phàm nhân trường sinh bất lão.

Như Mặc nhìn nàng, từng
bước một đến gần nàng, hắn tiến lên một bước, Bắc Dao Quang lại không tự chủ mà
lui một bước, Như Mặc vẫn kiên trì bước tới, cho tới khi Bắc Dao Quang lui lại,
đụng phải cái bàn, không còn đường lui nữa. Như Mặc cũng dừng lại bên cạnh nàng,
chân thành nói “Dao Quang, những gì cần nói, ta sẽ chỉ nói một lần, mặc kệ
ngươi tin hay không, đây cũng chính là lời thề của ta: Bắc Dao Như Mặc ta quyết
định cả đời này ở bên cạnh Bắc Dao Quang, vĩnh viễn không xa rời, mãi mãi bên
nhau. Cho nên Dao Quang, không cần lại đuổi ta đi, không cần làm ta nổi giận, không
cần đem tươi cười dành riêng ta đi đối với người khác, được không?”

Ánh mắt chân thành, u
buồn và bất lực của hắn làm cho Bắc Dao Quang vốn đang chuẩn bị hàng loạt lời
từ chối lạnh lùng, quyết liệt lại không nói nên lời, là nàng quyết định sai rồi
sao? Như Mặc không muốn thành tiên nữa sao? Vì cái gì khi nàng đau khổ quyết
định thành toàn cho hắn, hắn lại không có vui vẻ mà ngược lại là đau buồn chứ?

“Như, Như Mặc, ngươi
nói đều thật sao? Vì cái gì, ta không hiểu. Như Mặc, van cầu ngươi đừng ngay
lúc ta đã quyết tâm buông tay lại nói những lời làm cho ta hi vọng, như vậy sau
này ta sẽ không quay đầu lại được nữa. Như Mặc, ngươi sẽ làm ta luyến tiếc
buông ngươi ra. Như vậy không tốt. Ngươi không yêu ta, nếu ngày nào đó ngươi
hối hận lại đòi rời xa ta, ta sẽ phát điên, Như Mặc chẳng lẽ ngươi muốn bức ta
đến điên sao?”

Bắc Dao Quang hết sức
kiềm chế ý muốn chạm vào gương mặt của Như Mặc, nhưng khát vọng quá lớn đã vượt
qua sự khống chế của lý trí, khi nàng nói xong những lời này thì nàng cũng đã
gắt gao ôm chặt thắt lưng của Như Mặc, khóc nức nở.

“Dao Quang, ta có không
biết ngươi thực sự đang nghĩ cái gì, cũng không biết ngươi muốn thế nào, thậm
chí ta cũng không hiểu tình yêu nghĩa là thế nào, nhưng Dao Quang, mấy ngàn năm
qua ta đều là như vậy, không ai nói cho ta biết như vậy là không đúng, cũng
không ai nói cho ta biết nên làm thế nào. Ngươi không thể vì vậy mà phủ nhận
hết thảy những cố gắng cùng lời ta nói, cho nên đừng như vậy nữa, được không? Ta
thực sự thấy không thoải mái, ta chưa từng có cảm giác như vậy, cảm giác đột
ngột như vậy làm cho ta kích động, ta không muốn thừa nhận mình bất lực, nhưng
thực sự lại là nhu vậy, từ ngày ngươi rơi xuống rồi đè lên ta tới giờ đã đi vào
lòng ta, ngươi không thể quấy rối cuộc sống của ta rồi lại xem như không có
việc gì, làm như chúng ta chưa từng có quan hệ gì, ngươi không thể, ngươi cũng
không có quyền làm như thế đối với ta, ngươi hiểu không? Lòng của ta cũng biết
đau, rất đau, thì ra nhân loại có cảm xúc thế nào, ta cũng có như vậy, Dao
Quang, ở lại bên cạnh ta, được không? Được không?”

Liên tiếp hai cái” Được
không.”, lại thừa nhận mình bất lực, mình đau lòng, hoàn toàn không giống Như
Mặc vốn cao cao tại thượng, như tiên trích không nhiễm bụi trần mà thật sự là
một nam nhân có cảm xúc, có tình cảm, có đau buồn, thậm chí lúc này hắn còn yếu
ớt giống như đứa trẻ, làm cho Bắc Dao Quang sao còn có thể nhẫn tâm cự tuyệt
hắn?

Hắn đã trở thành là
thịt, là máu trong lòng nàng, là một bộ phận không thể chia lìa cũng không thể
thiếu, nước mắt tuôn rơi như mưa, làm ướt một mảng lớn trước ngực Như Mặc, dùng
hết sức gật đầu “Được, được, ta đáp ứng ngươi, ta đáp ứng ngươi. Như Mặc, nhớ
kỹ, lúc này là chính ngươi hứa hẹn vĩnh viễn đối với ta, nhất định không được
thất hứa, được không?”

“Ta đáp ứng ngươi! Ta
hứa cho dù ta chết cũng không thay đổi.”, Như Mặc cũng gắt gao ôm chặt nàng, lúc
này trong lòng hắn tràn đầy cảm giác ấm áp và thỏa mãn, cảm giác bất lực, đau
buồn lúc trước biến mất hoàn toàn, ôm thân hình nhỏ xinh, mềm mại trong lòng, hắn
thầm nghĩ sẽ không bao giờ buông nàng ra nữa, đám tinh quân có ý với nàng cũng
nên tránh xa một chút, nếu không…

Một ngọn lửa bừng cháy
trong mắt Như Mặc, nhưng cũng nhanh chóng lụi tắt, bàn tay vẫn ôn nhu ôm Bắc
Dao Quang nói “Dao Quang, làm thê tử của ta được không?”

“Như Mặc, ngươi thật sự
quyết định sao? Ngươi đã lấy ta thì nhất định không thể có người thứ ba, ngươi
hiểu không? Ta muốn mình là duy nhất mà không phải chia sẻ với ai, cho dù sau
này xuất hiện một nữ tủ so với Trân Châu còn đẹp hơn, trong mắt ngươi cũng chỉ
cho phép có mình ta, ngươi làm được không?”

Bắc Dao Quang thoáng
lui một bước, ngước đầu nhìn hắn.

“Nếu không phải ngươi, ta
sẽ không đưa ra lời hứa hẹn như vậy.”, không có lời ngon tiếng ngọt, chỉ một
câu giản dị như vậy lại làm cho Bắc Dao Quang cảm động rơi nước mắt, dùng sức
đánh hắn mấy cái “Như Mặc chết tiệt, ngươi có biết mấy ngày nay ngươi làm ta
khóc nhiều lắm không? Ta mới có hai mươi hai tuổi cũng chưa có lúc nào khóc
nhiều như vậy, sau này ngươi dám đối xử không tốt với ta, ta và đứa nhỏ sẽ
trừng phạt ngươi.”

“Hảo!” Như Mặc nhẹ
nhàng trả lời, nhìn đôi mắt nàng, chỉ mới ba ngày không gặp mà hắn cảm giác như
đã lâu lắm rồi mới gặp lại nàng, nàng dường như đẹp hơn, làm da trắng mịn lại
ửng hồng, đôi mắt trong suốt được nước mắt rửa qua còn sáng hơn cả sao, làm cho
hắn muốn cắn một cái. Như Mặc không thể ngờ đã qua thời kỳ giao phối nhưng hắn
vẫn dễ dàng bị khơi mào dục vọng, quả nhiên là khi gặp Bắc Dao Quang, hắn đã
không còn có thể giải thích theo lẽ thường được nữa.

Bắc Dao Quang ngước đôi
mắt còn đẫm nước mắt nhìn hắn, không biết như vậy đã khơi mào dục vọng của hắn,
không biết là nguy hiểm, mà còn thập phần cao hứng. Đêm đó nhìn thấy một đôi
mắt xanh biếc như ngọc lục bảo, là của Như Mặc sao? Đáng tiếc lúc đó nàng không
nhìn thấy rõ, hiện tại có cơ hội tốt, nàng nên tìm hiểu rõ ràng, muốn nhìn thấy
ánh mắt đó trên gương mặt tuấn mỹ vô địch của Như Mặc nên la lên “Như Mặc, biến
ánh mắt vốn có của ngươi cho ta xem, được không?’

“Ngươi thật sự muốn
nhìn?” Như Mặc thanh âm trầm thấp, ánh mắt nhìn nàng mang thêm vài phần nguy
hiểm nhưng Bắc Dao Quang vẫn không có phát hiện ra, còn vội vàng nói “ân, ta
muốn xem, ta hiện tại muốn xem, nhanh lên, Như Mặc.”

“Tốt lắm, nếu tiểu
nương tử của ta muốn xem, vậy như ngươi mong muốn, nói xong bế bổng Bắc Dao
Quang lên, đi đến bên giường. Lúc này Bắc Dao Quang cũng biết kế tiếp sẽ xảy ra
chuyện gì, đã từng nếm qua tư vị tuyệt diệu như vậy, nàng tránh không được có
chút khẩn trương và bối rối “Như Mặc, ta muốn nhìn ánh mắt của ngươi, không
phải cái này, hơn nữa bây giờ là ban ngày, ngươi….”

‘Ánh mắt của ta chỉ khi
tình dục tăng vọt mới hiện ra, ngươi muốn nhìn thì phải lấy cái gì đó để trao
đổi, không phải sao nương tử của ta?”

Thanh âm Như Mặc khàn
khàn lại mang theo hơi thở tình dục, tựa hồ như sau khi hai người thổ lộ tình
cảm xong, hắn cũng biết thành người khác, có thể nói ra những lời lẽ khiêu
khích, ám chỉ như thế, làm cho Bắc Dao Quang cả người nóng lên, hơn nữa khi hắn
gọi nàng là tiểu nương tử, càng làm cho nột tâm của nàng kích động không thôi, giống
như có điện chích toàn thân, làm cho cả người nàng trở nên mềm yếu vô lực.

Thân thể bị nhẹ nhàng
đặt lên trên giường, khi nhìn thấy ánh mắt Như Mặc, cả người cũng run lên, hắn
cũng đã cởi bỏ áo bào lục sắc làm lộ ra thân thể thon dài hoàng mỹ, làm cho Bắc
Dao Quang không thể rời mắt, làn da trắng như tuyết không có tỳ vết, bộ ngực
rắn chắc cứng cỏi, cái eo thon dẻo, hợp với thắt lưng tràn đầy sinh lực, cái
mông tròn đầy và cặp đùi dài rắn chắc, làm cho Bắc Dao Quang trở nên miệng khô
lưỡi đắng, ai nói chỉ có nữ nhân mới có thân thể xinh đẹp, thân hình hoàn mỹ
của nam nhân cũng đủ làm thế giới rung động.

Như Mặc thấy nàng bối
rối liền nở nụ cười, nhẹ nhàng phất tay qua người nàng một cái, áo quần đều
không cánh mà bay, cúi đầu hôn lên miệng nàng, liếm dòng máu đang chảy ra từ
mũi nàng, khẽ cười “Xem ra tiểu nương tử của ta đã chờ không kịp, cho dù ta
muốn cởi từng cái, từng cái xiên y của gương nhưng lại sợ tiểu nương tử của ta
chảy nhiều máu mũi hơn a.”

“Như Mặc!” Bắc Dao
Quang có chút thẹn quá thành giận, nàng như thế nào từ trước không phát hiện
Như Mặc cũng là một nam nhân nham hiểm phúc hắn chứ? Còn dám trêu chọc nàng.

“Hư! Đừng nóng giận!
Chúng ta làm chuyện khoái hoạt đi.” Như Mặc nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, đem lời
kháng nghị của nàng nuốt hết vào bụng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3