Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 235

Chương 235: Đại tiểu thư mất
tích

Nếu đúng như nàng nói, việc này quả thực có chút kích thích, lão tử có nên
hay không lo lắng một chút đây? Tim trong ngực hắn bắt đầu đập nhanh, sửng sốt
một hồi lâu, An Bích Như thấy vẻ mặt hắn như vậy, liền cười nói:

- Đúng vậy, nghe nói đến người đẹp có phải ngươi đã động tâm tư? Thực hiếm
có nam nhân nào lại không bị cám dỗ đó.

Lâm Vãn Vinh làm bộ không nghe thấy lời châm chọc của nàng, hiếu kỳ hỏi:

- Vậy, xin hỏi An tiểu thư, vị tiên tử này đang ở nơi nào, làm thế nào để
gặp được nàng?

- Muốn gặp nàng, hi hi, trên đời này nam nhân muốn gặp nàng có thể xếp hàng
từ kinh thành về tới Kim Lăng đó, nhưng những người có thể nhìn thấy chân diện
mục của nàng, liệu có mấy người?

An Bích Như lắc đầu, mỉm cười liếc mắt nhìn hắn một cái, đoạn nói:

- Đương nhiên, ngươi là một ngoại lệ, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện này,
ngươi muốn gặp nàng bao nhiêu lần thì tuý ý. Việc làm thế nào để đánh bại nàng
thì phải trông chờ vào bản lãnh của ngươi, tốt nhất là không để lộ mục đích,
nếu không chắc chắn ngươi sẽ bị nàng giết đó, hi hi!

Lâm Vãn Vinh nghe đến đây mồ hôi lạnh túa ra, vừa rồi chỉ chú ý đến vấn đề
kích thích kia mà quên đi nguy hiểm, may mà ả hồ ly tinh này nhắc nhở mình.

Hắn hì hì cười, đang muốn trả lời thì An Bích Như nhướng mày, nhẹ giọng
nói:

- Có người đến!

Lâm Vãn Vinh ngưng thần nghe ngóng, phía hành lang truyền lại tiếng bước
chân, nghe như của một nữ tử. Nữ tử này dường như cố tình nhẹ nhàng, nếu không
cẩn thận nghe ngóng, tất không thể biết được.

- Là ai đó?

An Bích Như đôi mắt khẽ chuyển, trên mặt xuất hiện một tia giảo hoạt, đột
nhiên mở miệng hỏi.

Nữ tử bên ngoài cửa sổ sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ đến có thanh âm
nữ tử bên trong truyền ra. Nàng khẽ cắn môn, tức giận nói:

- Ngươi là ai?

- Hi hi, ta là một người thân thiết của Lâm Tam!

An Bích Như cười dụ hoặc nhìn Lâm Vãn Vinh một cái.

- Ngươi điên ư?

Lâm Vãn Vinh lại càng hoảng sợ, vội vàng kéo An tỷ tỷ, bàn tay vội vàng bịt
cái miệng anh đào của nàng lại:

- Bà ngoại ơi, bà hại ta thế đủ chưa, đây là Đại tiểu thư đó. Cẩn thận nàng
ấy xé xác cả ta lẫn ngươi… nhìn cái gì vậy, như thế này chưa đủ à?

An Bích Như trong mắt lộ vẻ phức tạp, hàng lông mi run run, khuôn mặt hồng
lên, đôi môi anh đào toả ra một làn hương như lan như xạ, truyền vào lỗ mũi
hắn.

- Nàng ấy yêu ngươi phải không? Vậy tốt lắm, nếu ngươi đáp ứng ta liền bỏ
qua, nếu không đáp ứng thì ta sẽ… cứu mạng a, Đại tiểu thư cứu!

Ta sợ nàng rồi, Lâm Vãn Vinh bàn tay to lớn bịt chặt miệng nàng, hung hăng
kéo thân thể nàng áp sát vào tường. Hai người liền dính lại một chỗ.

- Ta cảnh cáo ngươi đó, nếu ta không muốn làm gì thì không ai có thể ép
buộc được ta, ngươi đừng tự thị thông minh tự tác, con mẹ nó, việc gì ta cũng
có thể làm được đó.

Hai mắt hắn giống như cuồng phong nuốt chửng lấy nàng, lại giống như hung thần
ác sát.

An tỷ tỷ cái miệng nhỏ nhắn thở gấp, hơi thở thơm tho toả ra tay hắn, nhưng
vẫn nằm trong lòng hắn. Lâm Vãn Vinh để nàng đứng lại trên đôi chân thon dài,
hai thân thể vẫn dính sát, bốn mắt nhìn nhau.

An Bích Như giãy dụa vài cái, trong mắt toát ra một tia hoảng sợ, bộ ngực
đầy đặn phập phồng. Đối với sự tình loại này nàng không khác gì mấy tiểu nha
đầu, vội la lên:

- Ngươi, ngươi định làm gì, không được lỗ mãng!

Mẹ ơi, ngươi tưởng ta muốn sao, Lâm Vãn Vinh đối với vị An tỷ tỷ này, mị
thuật cũng đã biết qua, thấy nàng tỏ vẻ đau đớn, bộ dáng hoàn toàn vô lực liền
đẩy nàng ra phía trước, nhìn hàng lông mi dài trên gương mặt nàng xinh đẹp của
nàng, cười lạnh nói:

- Ngươi không biết ta đang làm gì
à?

Bàn tay to lớn lập tức đặt lên
ngực nàng.

– Ngươi có biết đây là chuyện gì
không?

An Bích Như sắc mặt đại biến,
muốn động thủ. Lâm Vãn Vinh so với nàng lại nhanh hơn, liền nghiêng người áp
sát tránh độc thủ của nàng, đôi tay vừa hay lại ghì chặt lấy ngực nàng.

Một tiếng động nhè nhẹ vang lên,
Lâm Vãn Vinh trong lòng nhất thời cảm thán. Bộ ngực cao vút đầy đặn này, tuy là
cách một lớp quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại co dãn, tựa hồ
như muốn đem bàn tay hắn ném trở lại vây.

An Bích Như võ công cao hơn hắn
nhiều, nhưng nàng không ngờ gã tiểu đệ đệ luôn ôn nhu văn nhã này đột nhiên làm
khó dễ, hơn nữa đang hi hi cười nói bỗng xuống tay bất ngờ, chỉ hơi sửng sốt
một chút đã nằm trong tay hắn rồi.

Khuôn mặt nàng trắng bệch, giận
dữ hừ một tiếng nói:

- Ngươi dám khinh bạc ta, ta nhất
định sẽ giết ngươi, ưm…

Lâm Vãn Vinh song thủ kéo tay
nàng lên cao, cả người hắn đè lên người nàng, nhìn vào gương mặt như hoa như
ngọc của nàng, cả giận nói:

- Tiên Nhi cả ngày miệng nói muốn
giết người, cũng là do ngươi dạy mà ra, nếu ngươi thích giết người như thế, ta
đây trước hết giết ngươi đã.

Hắn trợn mắt mà nhìn, trong mắt
như có ngọn lửa bùng lên. An Bích Như bộ ngực phập phồng, hơi thở nặng nề,
trong mắt sự xấu hổ lẫn giận dữ cùng phun trào. Hai người trừng mắt, ngươi nhìn
ta ta nhìn ngươi, không bên nào nhượng bộ bên nào.

Hai người thân thể dính chặt một
chỗ, có thể nghe thấy hơi thở dồn dập của nhau, hơi nóng toả ra làm cho trống
ngực gấp gáp thêm mấy lần.

Đại tiểu thư đứng ở ngoài cửa
không thấy động tĩnh gì, bèn lên tiếng:

- Ngươi là ai? Nói mau, ngươi sao
có thể ở trong phòng của Lâm Tam?

Trong phòng hai người vẫn quấn
lấy nhau một chỗ, Lâm Vãn Vinh còn cảm nhận được trước bộ ngực mềm mại nhu nộn
nổi lên hai điểm. Nhìn gương mặt thanh khiết như bạch ngọc đang dần dần chuyển
sang hồng, không khí nhất thời tràn ngập ý vị khó tả. Một trận hương thơm từ
thân thể con gái toả vào mũi hắn, khiến trống ngực hắn lại gia tốc thêm vô số
lần nữa.

Hai người đều đổ mồ hôi, chỗ tiếp
xúc trên đùi vừa khéo bên cao bên thấp cùng một chỗ. An tỷ tỷ vóc người thon
dài, lại là người tập võ, đôi chân mười phần săn chắc quấn lấy hắn. Sự tiếp xúc
này đúng là làm cho người ta bị mê hoặc, Lâm Vãn Vinh nhích một chút trên đùi
nàng, thoải mái hừ nhẹ một tiếng.

An Bích Như gương mặt đỏ bừng,
trên mũi xuất hiện nhưng giọt mồ hôi nhàn nhạt, ánh mắt mông lung, khoé miệng
anh đào hé mở:

- Ngươi không nên làm như vậy, ta
là sư phụ của Tiên Nhi...

Vừa nghe thấy câu nói này, Lâm
Vãn Vinh trong mũi như có lửa, cả người hừng hừng, nuốt nước bọt một cái nói:

- Ngươi là sư phụ của Tiên Nhi,
còn ta là tướng công của nàng.

- Ưm…

An Bích Như sắc mặt hồng vượng,
trong lòng sinh ra một tư vị kỳ quái, một cảm giác chưa từng có đối với nàng.
Mặc dù nàng võ công cao cường nhưng mồ hôi lúc này tuôn chảy không ngừng, thân
thể lại như dán với Lâm Vãn Vinh tại chỗ đó, nhất thời trong lòng sinh ra một
loại cảm giác không bình thường.

Lâm Vãn Vinh trong mắt bắn ra
ngọn lửa hừng hực, chân hắn bị khoá chặt bởi đôi chân ngọc của nàng. Thân thể
hắn chậm rãi nhích về trước, lại càng áp sát nàng. Một vật nóng bỏng dính chặt
vào tiểu phúc của nàng, dường như muốn đốt cháy quần áo để tiến vào chỗ mềm mại
kia.

“Không… không nên!” An Bích Như
tựa hồ như đã quên mất mình là một người con gái biết võ công, thân thể mềm mại
vô lực, gấp giọng kêu nhỏ. Đôi mắt nàng chớp nhẹ, bộ ngực cao cao nhấp nhô tạo
thành một làn sóng tuyệt vời, hương thơm như lan từ cái miệng nhỏ nhắn theo hơi
thở nóng bỏng phả vào mặt hắn.

Nàng đã chịu khuất phục rồi, Lâm
Vãn Vinh trong lòng thầm kêu một tiếng. Ả hồ ly tinh này thực thơm ngon như mật
đào, hai chân vẫn ghì chặt lấy hắn, phúc câu bên dưới truyền đến cái cảm giác
căng căng mềm mềm, giống như đậu hủ vừa mới ra lò, tuy là cách một lớp quần áo
nhưng cái cảm giác mềm mại yếu ớt này đúng là kích thích đến cực điểm. Lại nói,
ngươi bảo ta không nên làm, tưởng ta là thiện nam tín nữ sao, ta càng phải làm
đến cùng mới thôi. Hắn hơi ngẩng đầu, hai người đồng thời cất một tiếng thở dài
nặng nề.

An Bích Như tim như muốn nhảy ra
ngoài, đột nhiên đánh vào vai hắn một quyền, thở gấp nói:

- Ngươi không được khi dễ ta,
không được khi dễ ta…

Phản ứng của nàng lúc này rõ ràng
không còn cái vẻ gì là Bạch Liên Giáo Thánh mẫu mà chỉ là một nữ tử bình thường
bị áp bức, hai tay nắm thành quyền, buông xuôi hạ xuống.

Ôi trời, ta đang làm cái gì thế
này! Thấy An Bích Như khoé mắt vẫn còn vương nước mắt, Lâm Vãn Vinh chợt thanh
tỉnh lại rất nhiều, lão tử đây không thích giở trò cường bạo.

- Lâm Tam có bên trong không, mở
cửa cho ta vào…

Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:

- Không nên vào…

Hắn với An Bích Như vội vàng phân
khai, An tỷ tỷ hừ nhẹ một tiếng, lại ôm lấy cổ hắn một chút, cười quyến rũ nói:

- Sao bây giờ, có dám tiếp tục
không?

Nói rồi nàng ta la lớn.

- Tha cho ta, mặc kệ ngươi muốn
làm gì, thả ta ra, thả ta ra, cứu mạng a, cường bạo a.

Hắn còn chưa kịp lên tiếng, đã
thấy một tiếng động nhẹ, cửa phòng đã mở ra, Đại tiểu thư tay bưng mâm đồ ăn
sáng đang nhẹ nhàng bước đến, chợt thấy quang cảnh trong phòng, nhất thời sắc
mặt trắng bệch, ngơ ngác sững sờ, cảm giác như đất dưới chân đang sụt xuống.

- Này, này, Đại tiểu thư, chuyện
không phải như nàng nghĩ đâu - thả ta ra, thả ta ra mau, Đại tiểu thư, là ta bị
ép buộc đó.

Xoảng một tiếng, mâm thức ăn rơi
khỏi tay Tiêu Ngọc Nhược, chén bát lẫn đồ ăn thành một đống vương vãi trên mặt
đất, nàng ngơ ngác nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, nước mắt đã trào ra, đột nhiên
xoay người chạy mất.

- Đại tiểu thư, Đại tiểu thư...

Lâm Vãn Vinh vội kêu lên, nhưng
Tiêu Ngọc Nhược tính tình cố chấp đâu thèm nghe lời hắn, chỉ vài cái chớp mắt
đã không còn thấy bóng người.

An Bích Như cười hì hì buông đôi
tay khỏi cổ hắn, cười nói:

- Hay lắm, nàng đã đi rồi, chúng
ta lại tiếp tục chứ?

Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, không
quản đến nàng, định chạy đi tìm Đại tiểu thư, An Bích Như vội vàng kéo hắn lại
nói:

- Ngươi muốn đi đâu?

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói:

- Buông cái tay ngươi ra, nếu
không ta không cam đoan sẽ không làm gì ngươi đâu!

An Bích Như thấy hắn bình thường
chỗ nào cũng hi hi ha ha, chứ đã thấy bộ dáng lạnh như băng của hắn như thế bao
giờ. Lúc này nàng nghĩ tới tình cảnh hồi nãy, lại nhớ đến tiểu đệ đệ của hắn, trong
lòng đột nhiên sinh ra sợ hãi, vội vàng buông tay hắn ra, nói nhỏ:

- Ngươi hung hăng như vậy làm cái
gì, là tự nàng ấy bỏ đi, ta đâu có đuổi nàng ấy.

Mẹ kiếp, chuyện này còn không
phải do ả yêu tinh nhà ngươi gây ra sao, lời này cũng có thể nói ra được à.
Thôi quên đi, quên đi, lão tử quản không được ngươi, lại cũng không muốn quản,
hắn trong lòng phiền muộn nghĩ. Lại nghĩ đến nha đầu Tiêu Ngọc Nhược hành động
hồ đồ xuẩn ngốc, không tìm hiểu rõ mọi chuyện nên dễ dàng mắc lừa An Bích Như.
Nghĩ đến đây liền bước qua một bên nhường lối, ý muốn tống khứ ả đi cho rồi.

An Bích Như thấy hắn mời đi, đột
nhiên khe khẽ thở dài nói:

- Thôi, thôi, ta chính là Miêu nữ
đê tiện, lại sử dụng thủ đoạn của yêu nữ, bị ngươi khinh bạc như vậy cũng đúng.
Ngươi hãy đi tìm Tiêu đại tiểu thư của ngươi đi.

Khi nàng nói chuyện, ánh mắt nhẹ
nhàng quan sát hắn, chỉ thấy hắn tựa hồ không nghe thấy lời nói của mình, cước
bộ vẫn cực nhanh chỉ hai ba bước đã ra khỏi cửa chạy đi.

Hắn đã đi rồi sao? An Bích Như
ngây ngốc cả nửa ngày, đột nhiên gương mặt ửng đỏ, cười hi hi nói:

- Tiểu bại hoại, cứng hay mềm đều
không ăn, chiếm tiện nghi rồi bỏ chạy, thật sự là hảo tính cách!

Lâm Vãn Vinh bước ra ngoài, tới
phòng Đại tiểu thư tìm một phen nhưng cũng không thấy có một bóng người, đang
tìm Đại tiểu thư chợt thấy một tiểu a hoàn đi đến, bèn kéo lại nói:

- Tiểu muội, ngươi thấy Đại tiểu
thư đâu không.

- Đại tiểu thư?

Tiểu a hoàn kỳ quái nói:

- Mới vừa rồi không phải mang đồ
ăn đến cho huynh sao? Đại tiểu thư biết huynh đêm qua không ăn gì, đã đặc biệt
dặn dò nhà bếp làm cho huynh vài món, vốn định bảo ta mang tới cho huynh, sau
lại thấy lo lắng nên tự mình mang tới, huynh đã gặp nàng chưa?

- Ôi chao, có thể nàng ấy đi nhầm
đường rồi!

Lâm Vãn Vinh xấu hổ cười nói,
trong lòng cũng nổi lên chút ấm áp. Nha đầu kia trước mặt ta luôn mang bộ mặt
nghiêm trang, không ngờ lại quan tâm đến ta như vậy. Lão tử đêm nay bị An hồ ly
tinh hấp dẫn, thiếu chút nữa không giữ được mình, thật muốn xin lỗi Đại tiểu
thư, sau này nhất định sẽ sửa đổi. Lại nói, đối mặt với hồ ly tinh hấp dẫn như
vậy mà ta có thể nhẫn nại không làm loạn, thử hỏi trên đời này có mấy ai làm
được? Xem ra Liễu Hạ Huệ so với lão tử cũng không bằng!

Nơi này ngoài tiểu a hoàn, tuyệt
không thấy bóng dáng Đại tiểu thư. Hắn vội ra ngoài hỏi đám tiểu nhị, có người
thấy Đại tiểu thư mới vừa rồi vội vã xuất môn đi, chỉ là sắc trời vẫn tối,
không ai biết nàng đi về phương nào.

Lâm Vãn Vinh lòng nóng như lửa,
đây là kinh thành chứ không phải Kim Lăng, trời lại tối đâu dễ tìm người, nàng
cũng đâu có quen biết nhiều nơi này, không hiểu còn chỗ nào có thể lui tới đây?

Tống tẩu vội vàng đi tới, trong
lòng cũng rất lo lắng, nhìn Lâm Vãn Vinh một cái nói:

- Lâm huynh đệ, có lẽ ta không
nên hỏi, quan hệ giữa đệ với Đại tiểu thư dường như không phải bình thường?

Lâm Vãn Vinh khẽ cười khan hai
tiếng, cũng không biết có nên thừa nhận hay không. Tống tẩu thở dài nói:

- Lâm huynh đệ, không phải là ta
dạy bảo ngươi, Đại tiểu thư đối với ngươi quan tâm vô cùng, tình cảm đậm sâu,
đến cả ta nhìn vào cũng phải hâm mộ đó.

Thấy hắn ánh mắt nghi hoặc, Tống
tẩu bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Vốn Đại tiểu thư không muốn ta
nói ra, chỉ là nếu ta không nói thì ngươi vĩnh viễn không biết Đại tiểu thư đối
với ngươi thực sự có hảo ý. Hôm nay tới kinh thành bái phỏng quan lão gia môn,
vốn là định cho ngươi đi cùng, nhưng Đại tiểu thư nói ngươi tính tình cao ngạo,
nếu phải nhìn sắc mặt lão nhân gia mà hành động thì trong lòng không thoải mái,
sợ ngươi phải chịu uỷ khuất nên mới nhờ ta đưa nàng đi, còn ngươi hộ tống Nhị
tiểu thư. Bên ngoài thành gặp ngươi, chúng ta tuy đều nhìn thấy ngươi, lại thấy
ngươi ngẩn người ra đó nhưng Đại tiểu thư không cho chúng ta quấy rầy mà phải ở
đây chờ ngươi. Nàng lại lo lắng cho ngươi không biết quy củ, xâm phạm hoàng
cung cấm địa mà mắc hoạ cho nên đặc biệt dặn dò ta cầm tiền đút lót quan binh
hộ thành, ngươi mới được thảnh thơi mà bước đi như thế. Tối qua nàng ấy tức
giận ngươi nhưng lại dặn dò ta phải mang thêm áo ấm cho ngươi, lại nói tính
cách ngươi rất tuỳ tiện, nếu không chiếu cố ngươi chỉ sợ quanh năm ngươi vẫn
cái bộ dáng đó. Mặc dù nàng không nói với ngươi, nhưng lại lo lắng ngươi đói
bụng, lén đến phòng bếp dặn dò trù tử làm chút đồ ăn mang đến cho ngươi. Ta ở
tại Tiêu gia hơn mười năm, hầu hạ cả phu nhân lẫn Đại tiểu thư, nhưng chưa từng
thấy qua Đại tiểu thư đối với ai tốt như vậy, ngươi cũng thật là, có phúc mà
không biết hưởng.

“Chẳng trách nàng ta không chịu
nổi khi nhìn thấy bộ dạng của ta khi đó” Lâm Vãn Vinh sống mũi hơi cay, vội vã
đứng lên nói:

- Yên tâm, dù chết ta cũng phải
tìm Ngọc Nhược trở về!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3