Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 227
Chương 227: Kẻ xấu
- “Ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe mạnh, thế nhân học ta sẽ vui vẻ tiêu
diêu…”, Lâm Vãn Vinh ngâm nga một tiểu khúc rời khỏi giường, đêm qua tuy khốn
đốn, nhưng ngủ một giấc xong thấy thoải mái hơn nhiều. Khi đi ra khỏi cửa, đã
thấy trong phòng đối diện trống trơn không một bóng người, hai vị tiểu thư đã
dậy từ sớm, chẳng biết đi đâu.
Đang vô cùng buồn chán làm bài thể dục buổi sáng, một khuôn mặt nhỏ đỏ bừng
vì lạnh của một tiểu nha hoàn chạy đến kêu lên:
- Tam ca, Tam ca…
Lâm Văn Vinh nhận ra nàng, đây là nha đầu mà đêm qua Tống tẩu phân phối cho
Đại tiểu thư sai khiến, tên là Hoàn Nhi, trông thật yêu kiều nhỏ nhắn đáng yêu.
- Hoàn Nhi muội muội, việc gì thế? Ấy, trên đầu muội còn có con gián, để ta
tới bắt ra cho muội.
Lâm Văn Vinh ra vẻ cả kinh nói. Hoàn Nhi bị dọa kêu “a” một tiếng, nhảy đến
bên người hắn ôm lấy cánh tay, kêu lên:
- Tam ca, ở đâu, ở đâu?
- Tam ca ở đây nay!
Lâm Văn Vinh cười hì hì nói, sáng sớm thức dậy trêu ghẹo tiểu cô nương, con
mẹ nó cuộc đời thật đẹp. Hoàn Nhi biết được trò của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ
bừng, buông cánh tay hắn, nói lý nhí:
- Tam ca, Đại tiểu thư để muội đến xem, nói nếu là huynh thức dậy rồi, thì
mời huynh đi dùng bữa sáng.
Lâm Văn Vinh ngáp một cái:
- Vậy về báo lại với Đại tiểu thư, ta còn chưa có thức dậy nhé. Đêm qua vội
vội vàng vàng đi ngủ, thật sự rất vội, ngay cả tắm đều chưa được sạch. Đợi chút
nữa nhất định phải tắm rửa cẩn thận một phen, sau đó lại ngủ thêm một giấc thật
thoải mái. Hoàn Nhi muội muội, ta thấy muội trông không nhỏ, năm nay mười mấy
rồi.
- Mười sáu, sắp mười bày rồi.
Hoàn Nhi khẽ nói.
- Như vậy a, tuổi nhỏ thế sao? Xem ra ta đoán không sai nhiều lắm. Hoàn
Nhi, chút nữa tới giúp ta cọ lưng nhé.
“A”, tiểu nha đầu cả kinh chạy mất như một cơn gió, Lâm Văn Vinh cười dài
ba tiếng, nếu như không phải vì phải tìm kiếm Thanh Tuyền, lão tử mỗi ngày đều
trêu chọc nha hoàn, ôm ấp lão bà như vậy. Thật quá tiêu dao tự tại a!
Hắn tới kinh thành là vì làm hai việc. Một là giúp đỡ Đại tiểu thư chuẩn bị
kinh doanh ở đây, còn lại là tìm kiếm Thanh Tuyền. Đêm qua lại gặp giấc mơ đó,
làm trong lòng hắn tăng thêm nhiều tự tin, ngẫu nhiên đều có thể gặp, chuyên
tâm tìm kiếm chẳng lẽ còn không thấy sao?
Đi đường vất vả, đêm qua lại ngủ ngon lành, sáng sớm lại còn tắm rửa sạch
sẽ. Ở trong nội viện này đều là nữ tử, muốn cô nương nhà người ta mang nước tắm
cho, hắn thực sự có chút không hay. Không dễ dàng mới đổ đầy nước nóng vào
chiếc thùng gỗ lớn. Vừa cầm lấy xà phòng, cởi quần áo chui vào trong thùng, một
cảm giác ấm áp truyền đến, thấm vào lông tóc làm toàn thân hắn thoải mái không
thể diễn tả nỗi. Toàn thân thư thái, hắn hít một hơi, hai tay khe khẽ đập, dùng
sức khỏa vài cái, trong miệng rên hừ hừ: “ta bơi, ta bơi, ta bơi bơi bơi!”
Đang thoải mái ngâm nước, lại nghe bên ngoài vọng đến tiếng bước chân nhẹ
nhàng, một giọng nữ nhân từ ngoài vọng vào:
- Người ở trong phòng à? Làm cái gì đó. Sao không ra dùng bữa?
“Sao ngay cả tên cũng không xưng? Nếu không phải quen với nàng rồi, ta
chẳng biết nàng nói người nào”. Hắn vùi đầu vào trong nước một lát. Mới ngẩng
đầu lên hít một hơi, lắc lắc nước ở trên đầu, cười phóng túng:
- Đại tiểu thư, ta đang tắm rửa, nàng ngàn vạn lần không nên tiến vào a! Nếu
không người ta gọi là phi lễ đó.
Tiêu Ngọc Nhược ở bên ngoài nghe được buồn cười, tắm rửa sớm thế này ư?
người này trước tới giờ nói chuyện không có nghiêm chỉnh, câu này cũng dối gạt.
“Tin ngươi mới là lạ” Đại tiểu thư lẩm bẩm:
- Ngươi làm cái gì đó, mau ra đi, nếu không ta sẽ tiến vào đó.
- Ta cảnh bảo nàng, không nên tiến vào, nếu không tự gánh lấy hậu quả đó.
Lời nói của Lâm Tam nghe có chút gì đó nghiêm trọng, Đại tiểu thư tự nhiên
không tin, thấy hắn không ra, tính ương ngạnh nổi lên, cũng không nghĩ tới liền
đẩy cửa mà vào.
- A…
Hai người đồng thời hét chói tai. Lâm Văn Vinh ngồi ở trong thùng, tóc còn
ướt sũng nước, chỉ thấy Đại tiểu thư hùng hổ tiền vào, trong tay cầm cái khay
gỗ, trong khay đặt mấy cái bánh bao cùng một bát cháo bốc khói nghi ngút, hiển
nhiên là chuẩn bị cho hắn.
- Đại tiểu thư, thân đồng nam của ta bị nàng thấy rồi, nàng phải có trách
nhiệm với ta a!
Lâm Văn Vinh cười hi hì nói.
- Ngươi, ngươi… ngươi làm sao không mặc y phục.
Tiêu Nhược vừa thẹn vừa giận, vội vàng quay đầu đi. “Toát mồ hôi, mặc quần
áo sao mà tắm đây”. Lâm Văn Vinh cười hắc hắc:
- Không phải ta đã nói qua sao? Đang tắm rửa mà! Nàng thế nào lại không
tin? Thế này để xem nàng chịu trách nhiệm với ta thế nào?
Đại tiểu thư vội vàng lui khỏi phòng, hai gò má giống như bị lửa thiêu,
nhìn bữa sáng tinh mỹ, nhịn không được lại thẹn thùng lẫn tức giận hừ một
tiếng. Tắm sạch sẽ xong, toàn thân dễ chịu, vì thế phấn chấn hơn nhiều, Lâm Văn
Vinh đẩy cửa ra, chỉ thấy Đại tiểu thư ngồi ngây ngốc ở trước cửa, hai mắt vô
thần, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
- Quên đi, coi như ta không may, bị nàng thấy hết rồi, coi như chấp nhận
chịu thiệt, không truy cứu nàng nữa. Nàng cũng đừng mặt mũi sầu khổ, nên làm
cái gì thì hãy đi làm đi!
Lâm Văn Vinh rộng lượng nói.
- Đáng ghét!
Đại tiểu thư hừ một cái, tức cũng không phải, cười cũng không phải, người
này so với đêm qua sao thành một kẻ khác rồi. Thấy hắn đưa tay vào trong khay
dò dẫm, nàng vội nói:
- Đừng dùng nữa, thức ăn đều nguội cả rồi, ta gọi bọn chúng hâm lại một
chút
Lâm Văn Vinh gật gật đầu:
- Vẫn là Đại tiểu thư yêu thương ta a!
- Ai yêu thương ngươi chứ!
Đại tiểu thư hừ nhẹ một tiếng, hai má có chút đỏ lên:
- Đã lười biếng, lại còn muốn ta tới phục vụ người. Để người khác thấy
được, không sinh ra đàm tiếu mới lạ đó!
- Đàm tiếu? Đàm tiếu cái gì? Đại tiểu thư lại sợ mấy cái đàm tiếu đó sao?
Lâm Văn Vinh mỉm cười, giống như chẳng để ý nói:
- Đàm tiếu chính là những người rảnh rồi làm ra, trên thế giới này, ta
không sợ nhất chính là đàm tiếu.
Đại tiểu thư thấy trong mặt hắn giống cười mà không phải cười, trong lòng
có chút hoảng hốt, vội vã cúi đầu xuống, không dám nhìn vào hắn.
- Ngươi… ngươi đã chà đạp ta!
Trong mắt Tiêu Ngọc Nhược đã ươn ướt, hơi ấm ức lại có chút cảm động, nhẹ
nhàng nói:
- Hoa đăng hôm qua…để đâu rồi? ta muốn xem!
- Vứt rồi, tới đây thì vứt rồi.
Lâm Văn Vinh cười hì hì:
- Một chiếc đèn hỏng, có gì mà hay.
Mũi Đại tiểu thư cay cay, cắn chặt hàm răng trắng, cúi đầu thút thít:
- Đồ nói dối, ngươi chính là đồ lừa dối, đồ lừa dối chuyên lừa gạt ta!
Dựa theo kế hoạch của Đại tiểu thư, lần này đến kinh thành chủ yếu là vì
bán nước hoa và xà phòng. Tiêu phu nhân tuy là xuất thân ở kinh thành, nhưng
nàng rời kinh nhiều năm, người quen chẳng còn một ai, Tiêu gia ở kinh thành
hoàn toàn vô danh, chỉ biết được mấy người quý nhân quan lại thôi. Tiêu Ngọc
Nhược khi tới, liền muốn làm lại tất cả.
Sản nghiệp của Tiêu gia ở Kim Lăng to lớn, căn cơ hùng mạnh, muốn làm việc
gì thì nhất hô bách ứng. Kinh thành chẳng thế so với Kim Lăng, dưới chân thiên
tử ngọa hổ tàng long, trước sau đều là hoàng thân quốc thích, vương công quý
tộc. Tiêu gia tuy kinh doanh nhiều năm ở đây, nhưng phần lớn là bán quần áo,
lúc này muốn kinh doanh phấn sáp, chưa tính tới độ hấp dẫn không tầm thường của
nước hoa và xà phòng. Vậy chỉ có thể làm lại từ đầu, có thể nói cùng tồn tại cả
cơ hội lẫn thách thức.
Đại tiểu thư nhíu chặt hai mày, Tống tẩu ngồi bên cạnh không dám nói gì, sợ
rằng quấy rầy suy tưởng của nàng. Nhị tiểu thư ngồi ở bên người Lâm Văn Vinh,
mặt mày hớn hở nhìn hắn. Nàng qua năm nay đã mười bảy rồi, lớn hơn một tuổi,
Theo lời dặn dò của phu nhân, việc của Tiêu gia cũng muốn nàng tham gia thương
nghị.
- Lâm Tam, ngươi đã biết bước đầu tiên chúng ta phải đi thế nào chưa? Là đi
bài phỏng các vị bạn cũ của mẫu thân, hay là dựa vào những người Tống tẩu quen
biết, làm từng bước từng bước.
Đại tiểu thư dò hỏi. Vấn đề này đối với Lâm Văn Vinh mà nói, thật sự nhỏ
như cái bát cơm sáng, hắn đã trải nghiệm qua biết bao nhiêu lần. Chính là quảng
cáo rùm trời ầm đất, không ngừng tiếp thị sản phẩm. Làm cho người ta nhớ kỹ nó,
sử dụng nó, vậy coi như là thành công. Nhưng ở cái thời đại này, nhằm vào đám
người sử dụng nước hoa và xà phòng, phát quà như thế nào, truyền bá rộng rãi
như thế nào, cũng lại cần cận thận chú ý. Những tiểu thư thái thái này không
thích những lời ngon ngọt mời gọi, đều là những nữ tử tao nhã, tiếp thị cũng
phải cần kỹ xảo khéo léo.
Ngọc Sương thấy tỉ tỉ hai mi nhíu chặt, Lâm Tam lại mặt mày tươi cười, đối
với hắn hiểu rõ, nhất định là có diệu pháp rồi, liền khẽ đẩy vài hắn một cái
nói:
- Có phương pháp gì chàng hãy nói nhanh đi, đừng làm tỉ tỉ lo lắng.
Lâm Văn Vinh trầm trầm nói:
- Đêm qua nàng đáp ứng ta, đoán được mê đăng liền được hôn, làm sao lại
chạy đi trước.
Nhị tiểu thư khẽ gắt một cái, sắc mặt đỏ bừng, không dám nói nữa. Lâm Văn
Vinh cười ha hả, đứng lên nói:
- Đại tiểu thư, nàng đề xuất hai loại phương thức đều có đạo lý, đều có thể
đi thử một lần. Không kể cái gì tốt xấu, có thể làm thử mới biết, về phần có
hiệu quả hay không, lúc khác hãy nói.
Đại tiểu thư bất mãn sẵng giọng:
- Ngươi có ý tưởng gì cứ nói, toàn thích làm khó ta, liệu hồn, ta sẽ mách
với nương thân.
Lâm Văn Vinh toát mồ hồi, Đại tiểu thư không có chiêu nào nữa rồi, lại dùng
phu nhân ép ta, hắn hắc hắc cười nói:
- Đại tiểu thư đưa ra thủ đoạn này tuy có thể làm, nhưng lại phải nhìn sắc
mặt người khác làm việc, quá không ổn thỏa. Tiền lãi của nước hoa và xà phòng
thơm này là của chúng ta, vẫn phải tự mình làm chủ mới đúng.
- Thế nào tự mình làm chủ?
Đại tiểu thư nói.
- Vô cùng đơn gian! Chúng ta chủ động đưa ra, dùng quảng cáo, làm triển
lãm, tiếp thị sản phẩm, với sức hút của nước hoa và xà phòng thơm, muốn cho
oanh động cũng chẳng phải khó.
Thấy ánh mắt trầm tư của Đại tiểu thư, Lâm Văn Vinh tiếp tục nói:
- Sản phẩm này của chúng ta chủ yếu tiêu thụ cho đối tượng, là những tiểu
thư thái thái trong kinh. Muốn hấp dẫn ánh mắt của các nàng, vậy phải có khẩu
vị của các nàng, theo như ta thấy, không bẳng làm phẩm hương hội.
- Phẩm hương hội? phẩm hương hội cái gì?
Mọi người trong phòng cùng nhau hỏi.
- Các vị nghĩ xem, nếu là đem nước hoa và hoa đặt cùng nhau, vậy có hiểu
quả gì?
Lâm Văn Vinh gợi ý.
- So sánh hương thơm!
Đại tiểu thư vỗ tay, trên mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Lâm Văn Vinh nói
vanh vách:
- Đại tiểu thư quả nhiên là băng tuyết thông minh, mới chút đã rõ a! Tiểu
sinh bội phục bội phục.
Đại tiểu thư nhìn hắn một cái đầy quyến rũ, hầm hừ:
- Đừng vội giễu ta, ý tứ này của ngươi ta đại khái hiểu được rồi. Nhưng là
như thế nào để các vị tiểu thư thái thái có thể tới xem phẩm hương hội của
chúng ta.
- Mùa xuân hàng năm, các loại các dạng thưởng hoa hội xuất hiện nhiều không
đếm hết, những tiểu thư thái thái đều đi xem, muốn tìm một cái cơ hội làm phẩm
hương hội, cũng chẳng phải là quá khó? Tiếp thị tại chỗ, dùng thư tặng quà, vừa
lịch sự lại ý tưởng mới mẻ, hiệu quả sẽ vang dội. Nhớ kỹ, cơ hội vĩnh viễn chỉ
tới với ai có chuẩn bị.
Lâm Văn Vinh cười nói. Tiêu Ngọc Nhược khẽ gật đầu, Nhị tiểu thư cũng vui
vẻ ra mặt, khẽ nói với Lâm Văn Vinh:
- Lâm Tam, ngươi ra đây một chút.
Nói xong liền chạy nhanh ra khỏi phòng. Lâm Văn Vinh cũng mặc kệ ánh mắt
kinh ngạc của Đại tiểu thư, vội vàng chạy theo ra ngoài. Nhị tiểu thư trốn ở
chậu hoa vẫy tay với hắn. Thấy hắn đến, không chịu nỗi mặt đỏ như trái đào, mắt
phượng khép hờ, âm thanh run rẩy:
- Người xấu, hôn thiếp một cái!