Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 220

Chương 220: Ảm Đạm

- Tuyết sắp rơi rồi!

Lạc Mẫn ngẩn mặt nhìn bầu trời u ám, buồn bã thở dài, rồi nhẹ nhàng đi đến
phía trước. Bước chân già nua và chậm chạm dẫm lên những đám hoa cỏ sớm đã héo
khô làm vang lên những tiếng xào xạc. Một cành cây khô ven đường đong đưa phát
ra những tiếng u u trong gió lạnh, như một cánh tay trên bộ xương khô gầy, vung
vẩy về phía chân trời. Thật là một cảnh tượng tiêu điều, u ám.

Bắt đầu từ cái ngày Lạc Mẫn nhận được thánh chỉ lưu đày đến Tế Ninh, trên
dưới Lạc phủ đã bắt đầu thu thập hành lý. Đến sáng sớm nay, tiễn Lạc lão phu
nhân lên xe ngựa hồi kinh, Lạc Mẫn tựa như một đứa trẻ bị bỏ rơi, chỉ trong một
đêm mà dường như già đi đến mấy tuổi, vẻ mặt vô cùng buồn bã, chán nản. Nhưng
chỉ có thời khắc trước khi Lạc lão phu nhân lên đường, lão mới để rơi hai giọi
lệ, hiển lộ ra một cách rõ ràng tâm trạng cô đơn của lão.

Thánh chỉ của Đại Hoa hoàng đế, từng câu từng chữ rất rõ ràng, nghiêm khắc,
nên Lạc Mẫn phải lập tức lên đường đến Tế Ninh. Cũng vì thánh chỉ đã truyền ra
rất rõ ràng là cả nhà họ Lạc phải cùng dời đi, nên cả Lạc Ngưng và Lạc Viễn
cũng đều phải theo cha. Đối với hai tỉ đệ này mà nói, họ có cảm tình rất sâu
sắc với thành Kim Lăng, có thể hiểu được cảm giác bi thương của họ khi phải lìa
xa. Lúc này đã rất gần đến năm mới mà Hoàng đế cũng không để cho gia đình bọn
họ được ăn một cái tết ở Kim Lăng, xem ra cũng có chút nhẫn tâm.

Tế Ninh xa xôi, Lạc Mẫn lại là tội quan bị giáng chức, mọi chuyện trong
nhất thời đều chưa thể an trí ổn thỏa. Một huyện thừa nho nhỏ, điều kiện tất
nhiên không được tốt đẹp như trước đây. Lạc Mẫn cũng không dám đưa mẹ già đi
theo cùng mình. Huống chi, Hoàng đế đã hạ thánh chỉ, đặc biệt cử hoàng cung hộ
vệ đưa Lạc lão phu nhân về kinh thành để chăm sóc, điều này cũng giúp cho lão
bớt phần lo lắng. Chỉ có điều, năm hết tết đến, người khác thì cả nhà đoàn
viên, Lạc gia lại phải cốt nhục chia lìa, cảm giác thê thảm trong lòng là
chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng thật ra người kiên cường nhất lại là Lạc lão
phu nhân, người không hề hoang mang hoảng hốt, trước khi đi còn dặn dò Lạc Mẫn
ba chữ: “cần – ổn – nhẫn.” Chỉ là ba chữ ngắn ngủi nhưng lại bao hàm vô số kỳ
vọng và chờ mong, khiến cho Lâm Vãn Vinh cũng phải sinh lòng kính nể.

Lạc Mẫn làm quan đã nhiều năm, sớm hiểu rõ đạo lý làm bạn với vua như làm
bạn với hổ, đã sớm chuẩn bị đối mặt với tình cảnh này, nhưng tâm trạng cũng rất
khó chịu, thê lương, không cần phải nói ra thì Lâm Vãn Vinh cũng có thể cảm
nhận được một cách sâu sắc. Thấy lão tóc bạc bay bay, vẻ mặt bi thảm, âu sầu.
Hắn cũng không biết phải an ủi lão như thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Ăn chén cơm của Hoàng đề thì ngươi phải chịu được tính cách hỷ nộ vô thường của
lão ta, tốt nhất là tùy thời mà có sự chuẩn bị sẵn sàng mà thôi.

- Đúng vậy, tuyết sắp rơi rồi. Không có tuyết thì sao gọi là mùa đông được.
Đây là quy luật của ông trời, có muốn cũng chẳng đừng được.

Lâm Vãn Vinh nói:

- Làm người ai cũng giống như nhau mà thôi, không có vĩnh viễn hoan lạc mà
phải trải qua vô số cuộc chia ly. Con người một khi sinh ra trên đời này liền
lập tức phải hứng chịu những nỗi khổ này. Những tang thương của đời người cho
dù là Hoàng đế lão tử cũng không có cách nào thay đổi được.

Lạc Mẫn chăm chú nhìn Lâm Vãn Vinh thật lâu rồi nói:

-Tiểu huynh đệ, nghe ngươi nói chuyện, ta có cảm giác như giữa hai chúng
ta, ngươi còn lớn tuổi hơn cả ta nữa. Mà những lời ngươi nói ra thì hoàn toàn
chân thật, không hề có chút giả tạo. Chuyện này khiến ta cảm thấy thực sự là kỳ
quái.

Lạc Ngưng và Lâm Vãn Vinh đã đính ước, theo lý lão với Lâm Vãn Vinh có quan
hệ là cha vợ - con rể. Giờ lại dùng ba chữ ‘Tiểu huynh đệ’ này quả thực là
không phân lớn nhỏ, chỉ có điều trong lòng hai người đều cảm thấy thoải mái với
cách xưng hô này, điều đó càng chứng minh mối quan hệ mật thiết giữa hai người.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

- Tất cả điều này đều phải do suy nghĩ mà ra, chuyện này với tuổi tác lớn
nhỏ không có quan hệ gì hết.

Lạc Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu:

- Chuyện người, chuyện người, không có người thì có chuyện hay không? Ngươi
hãy mở mang đầu óc một chút, đừng suy nghĩ nhiều nữa, còn có cả một cuộc sống
tốt đẹp đang chờ ngươi hưởng thụ đó.

“Mở mang đầu óc? Trong thế giới này có chuyện gì mà ta còn chưa thấy qua
sao?” Lâm Vãn Vinh chỉ cười ha ha mấy tiếng, ôm quyền hướng đến Lạc Mẫn mà bái:

- Tiểu tử đã thụ giáo rồi.

Xe ngựa lộc cộc, lộc cộc chậm rãi lăn bánh tiến lên, Lạc Mẫn và Lâm Vãn
Vinh đi bộ phía trước, Lạc Viễn và Lạc Ngưng hai bên hai người chầm chậm theo
phía sau. Lạc tài nữ nhìn Lâm Vãn Vinh, mắt phượng rưng rưng, nhưng cố gắng
kiên cường không để giọt lệ nào rơi xuống.

Gia sản của Lạc Mẫn không nhiều lắm, một chiếc xe ngựa chở đầy sách vở,
ngoài ra còn có một rương quần áo và những đồ vật nữ nhân của Lạc Ngưng, còn có
vài bức tranh vẽ. Từ đây nhìn vào có thể dễ dàng thấy được đồ đạc của lão, tóm
tắt trong bốn chữ ‘gió lùa lạnh tay’.

“Lão Lạc đúng là một thanh quan a!” Lâm Vãn Vinh cảm thán một tiếng, tuy
không đến mức có người dân đứng hai bên đường tiễn đưa, cũng không có Vạn dân
tán che đầu*, nhưng lại nghĩ đến lão Lạc nhân cơ hội này để tự giấu mình, tự
bảo vệ danh tiếng thanh quan, quả thực đúng là nhân tài, cũng đúng là người
thông minh. Lâm Vãn Vinh cũng không khỏi giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

- Lạc đại nhân, thánh chỉ này của Hoàng đế đến thật vội vã, hơn nữa lại vô
cùng không thấu tình đạt lý, tựa như có ý muốn nhanh chóng bưng mắt người ta.
Theo lý mà nói, dù ngươi có phạm lỗi lầm lớn như thế nào nhưng đối với hoàng đế
quả thật là rất trung thành, hoàng đế lão gia tự nhiên là hiểu rõ hơn bất cứ ai
hết. Chỉ cần không phải là loại hoàng đế hồ đồ, ngu ngốc thì sẽ tuyệt đối không
làm ra loại chuyện gây tổn thương đến trung thần như thế này, huống chi còn có
Từ tiên sinh ở bên cạnh bảo vệ mà cũng không thể giúp người thoát tội, lại còn
bắt ngườii cả nhà phải dời đi trước khi tết đến, ta xem trong chuyện này có
chút ẩn tình nào đó.

Lâm Vãn Vinh và Lạc Mẫn đi một đoạn mà thấy vẻ mặt lão vẫn buồn bực như cũ
nên mở lời an ủi.

Lạc Mẫn lắc đầu, cười khổ nói:

- Lòng của thiên tử, không người nào có thể suy đoán được. Chuyện ngươi nói
tuy có chút đạo lý nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Người ngoài vĩnh viễn sẽ
không biết Hoàng đế suy nghĩ cái gì, đó là phép “vương giả quản người”. Ta cũng
vốn tưởng rằng cảnh giới của mình đã đạt đến mức cao siêu, tuy không thể nói là
đạt đến cảnh giới “bất dĩ vật hỷ, bất dĩ kỷ bi” (tóm lại là: không vui không
buồn) nhưng cũng có thể tự nhận là có thể bình thản tiếp nhận mọi chuyện. Cho
tới hôm nay bị nhục, mới là lúc lão phu nhận ra, Lạc Mẫn ta cũng chỉ

là một người bình thường, trong lòng cũng có chán nản, phiền muộn, oán
giận, để đạt đến cái đạo bình thản còn cách quá xa a!

Cái gì mà “bất dĩ vật hỷ, bất dĩ kỷ bi,” Lâm Vãn Vinh cười nhạt: “Người còn
ăn loại ngũ cốc, tất sẽ có cao hứng, sẽ có bi thương, sẽ có đắc ý, sẽ có cô
đơn. Đây đều là chuyện thường tình trong đời người, là những tình cảm cơ bản
nhất của mỗi con người, nếu ngay cả chuyện này cũng không có thì có còn là một
con người bình thường nữa hay không? Là môt tảng đá thì giống hơn a! Bất dĩ vật
hỷ, bất dĩ kỷ bi cũng chỉ là chút nhàn ý mà thường dân chẳng mơ tưởng đến.”

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Lạc đại nhân, ngài có ý nghĩ này cũng là tự nhiên thôi, chúng ta là người
bình thường, bị bế tắc thì tự nhiên sẽ nảy sinh cảm thụ này. Nhưng mà cử động
của Hoàng đế, cho đến bây giờ vẫn còn chưa rõ ràng, đúng như lời ngài nói, kẻ
làm tôi vốn là chẳng nên cố gắng tìm hiểu lão nhân gia.

Lâm Vãn Vinh lấy ra cây bút chì, nhẹ vung tay phác nên một mảnh đồ hình
nói:

- Đại nhân, mời xem. Đây là Kim Lăng còn đây là Tế Ninh. Từ đây đi lên
phương Bắc chính là kinh thành. Ngài nói thử xem, Kim Lăng đến kinh thành gần
hay từ Tế Ninh đến kinh thành gần hơn.

Lời này có thâm ý rất lớn, Lạc Mẫn nghe được liền cất tiếng cười dài:

- Lời ngươi nói thực ra chỉ là để an ủi ta, nếu sự thật đúng như ngươi nói,
ta có đi Tế Ninh làm một huyện thừa nho nhỏ cũng rất xứng đáng phải không.

Lâm Vãn Vinh tủm tỉm cười, lại nhìn con đường phía trước, cũng không đành
lắc đầu: “nói người ta có dâm ý mà trong lòng lão tử cũng vậy.”

Lạc Mẫn thâm trầm liếc nhìn hắn một cái, than thở:

- Vì Ngưng Nhi mà nói, từ đáy lòng ta không hy vọng ngươi lên kinh thành,
nơi đó vương tôn, quý tộc rất nhiều, nhưng nguy cơ cũng trùng trùng khắp nơi.
Một chút sơ sẩy là sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, so với Kim Lăng thật nguy
hiểm hơn rất nhiều. Một mảnh chân tình của Ngưng nhi dành cho ngươi, ngươi mà
có mệnh hệ nào, chỉ sợ nó sẽ không chịu tiếp tục sống nữa.

Lâm Vãn Vinh nhìn lại bên mình, bắt gặp ánh mắt Lạc Ngưng, chỉ thấy khuôn
mặt nàng đang tái đi vì gió lạnh có chút ửng hồng, đôi môi mím chặt lại, trong
mắt còn ngần ngận hai giọt lệ. Nàng nhìn hắn mỉm cười, rồi vội nép mình vào bên
người hắn.

Lạc Mẫn thở dài môt hơi:

- Nam nhi chí tại bốn phương, nếu cứ trói chân ngươi ở Kim Lăng, không chỉ
đáng tiếc cho một nhân tài như ngươi, mà ngay cả Ngưng nhi cũng đương nhiên sẽ
không cam lòng. Nếu đã như vậy, cố giữ ngươi chỉ làm cho hai bên khó xử. Cũng
may là ngươi có quý nhân giúp đỡ, cho dù là đến kinh thành, cũng hẳn là có thể
gặp hiểm hóa may, vượt qua khó khăn, trong lòng ta cũng có chút yên tâm.

Nghe hắn nói đến quý nhân gì đó, Lâm Vãn Vinh rốt cuộc nhịn không được hỏi:

- Lạc đại nhân, giờ sắp đến lúc chúng ta chia tay rồi, ngài có thể tiết lộ
một chút cho ta biết quý nhân giúp đỡ ta là ai được không? Để ta khỏi phải nghi
thần nghi quỷ. Nếu biết chỗ chống lưng của mình to lớn, ta đến kinh thành rồi
chuyện gì cũng không cần phải sợ, có thể biết đường mà cầu cứu khi cần thiết.
Ta thích nhất là như vậy đó.

Lạc Mẫn cười ha hả nói:

- Qúy nhân? Từ Vị Từ tiên sinh còn không phải là quý nhân sao? Còn không
phải là chỗ chống lưng rất vững chắc sao?

Lâm Vãn Vinh cười khổ: “lão già này lại lừa ta, đã sắp làm cha vợ của ta mà
cũng không chịu nói thật với ta.”

Lạc Mẫn biết hắn đang suy nghĩ gì, vỗ vai hắn nói:

- Không phải ta không muốn nói với ngươi, với quan hệ của ngươi với Ngưng
nhi, nếu có thể nói được thì ta đã nói ra cho rồi. Nhưng mà ngươi có thể yên
tâm đi, có mấy vị quý nhân này giúp đỡ, đến kinh thành, ngươi cứ phóng tay mà
làm…nói đi cũng phải nói lại, cho dù không có quý nhân phù trợ, với tính cách
của ngươi, sợ rằng cũng chẳng ai có thể làm gì được ngươi.

- Đừng nói như vậy chứ, ta luôn hướng thiện lánh ác a.

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói. “Lâm mỗ ta có kinh lịch độc nhất vô nhị, nói
hắn phải chịu ấm ức là chuyện hoàn toàn không có khả năng, chết ở kinh thành
thì còn có thể, chứ bất tất phải quỵ lụy trước mặt người.”

Lạc Mẫn gật đầu cười to, lại hỏi tiếp:

- Bao giờ ngươi sẽ lên kinh?

- Xem chừng cũng phải qua mấy ngày nữa, còn phải hẹn ngày với đám người
Tiêu gia đại tiểu thư nữa.

Lâm vãn Vinh đáp.

Lạc Mẫn liếc mắt nhìn Lạc Ngưng một cái:

- Mấy ngày nữa là hết năm rồi, có muốn đi cũng mất vài ngày để chuẩn bị,
như thế cũng tốt. Sau khi ngươi ổn định ở kinh thành, ta sẽ thu xếp để Ngưng
nhi và tiểu Viễn bọn họ đến kinh thành để thăm bà nội. Đến lúc đó, ngươi cần
phải chiếu cố tỉ muội chúng cho tốt.

Chuyện này ngươi còn phải nói sao, một người là lão bà chưa cưới của ta,
một người là em vợ kiêm huynh đệ, tự nhiên là ta phải chiếu cố tốt cho bọn họ
rồi.

- Tổng đốc Giang Tô mới nhậm chức là bạn đồng liêu ngày trước của ta, cùng
với Văn Trường tiên sinh và ta đều có quan hệ tốt. Sau khi ta đi, hắn sẽ quan
tâm đến Tiêu gia và sản nghiệp làm ăn của ngươi. Ta nghĩ Từ đại nhân đương
nhiên cũng đã dặn dò hắn rồi, ngươi cứ yên tâm.

Lạc Mẫn lại cẩn thận dặn dò.

Chuyện này Lâm Vãn Vinh vốn không quá lo lắng, Hoàng đế cắt chức và đày Lạc
Mẫn đi nhưng tuyệt đối sẽ không đem Giang Tô giao cho người lạ, đương nhiên là
người do Từ Vị đề cử. Còn lão đầu Từ Vị, Tân tổng đốc đối với Tiêu gia và sản
nghiệp của mình chắc chắc sẽ chiếu cố rồi.

Lão Lạc trở thành cha vợ của ta thì đúng là quan hệ có khác, cho dù là việc
nhỏ này cũng đều ghi nhớ trong lòng. Lâm vãn Vinh gật gật đầu, vài bông tuyết
nhẹ như bông rơi như mưa xuống mặt hắn, tạo nên một cảm giác lạnh lẽo. Hắn đưa
tay chùi nhẹ một cái, đám bông tuyết đều tan biến mất.

- Đó là tuyết a, cuối cùng cũng đã rơi rồi.

Lạc Mẫn than thở. Bông tuyết rơi lất phất, đọng lên cả râu, tóc của lão
Lạc, ngay cả vùng tóc ở hai bên thái dương lão cũng vương đầy tuyết trắng xóa.

Lạc Ngưng vội vàng choàng lên vai cha già một tấm trường bào nữa, lại dịu
dàng vuốt thẳng quần áo cho Lâm Vãn Vinh, nhìn hắn đăm đăm, chan chứa tình cảm
vô cùng, nước mắt bắt đầu rơm rớm.

- Các con muốn từ biệt gì thì nói đi.

Đã tới bên trường đình nơi ngày trước tiễn Từ Vị, lão Lạc nhìn hai con và
mấy người Lâm Vãn Vinh, nhịn không được vẻ mặt buồn bã. Xoay người bước đi vài
bước, ngồi lên xe ngựa, khuất mất sau lớp rèm che.

Bên kia, Lạc Viễn và Thanh Sơn nói được mấy câu thì hai gã thanh niên đã
khóc òa lên. Bọn họ cùng nhau lập ra Hồng Hưng, trải qua sinh tử, chiến đấu mà
kết thành tình bạn vô cùng sâu sắc. Hôm nay tự nhiên gặp phải chuyện chia ly
này, đương nhiên là khó chấp nhận được.

Lâm Vãn Vinh vỗ vai hai người nói:

- Hai tên tiểu tử này khóc lóc cái gì. Từ Kim Lăng đến Tế Ninh, đi ngựa chỉ
mất có một ngày. Thanh Sơn, ngươi mà nhớ Tiểu Lạc thì dẫn bọn anh em đi thăm
hắn, thuận tiện thì gầy dựng một phân hội của Hồng Hưng ở Sơn Đông, đặt ở Tế
Ninh thì có gì mà không được chứ?

Thanh Sơn vỗ đầu, đột nhiên tỉnh ngộ:

- Đúng rồi, tại sao ta không nghĩ đến chuyện này chứ nhỉ? Tiểu Lạc, chúng
ta không cần khóc nữa, ngươi đến Tế Ninh xây dựng cơ sở, ta sẽ thống lĩnh các
huynh đệ đến đó sau để phụ giúp ngươi.

Lạc Viễn cười ha hả, trong lòng cảm động, ôm chặt Lâm Vãn Vinh nói:

- Đại ca, cám ơn huynh đã chiếu cố đệ như vậy. Không có huynh thì đệ sẽ
không có được như ngày nay.

- Ta không có dạy ngươi cái gì hết, ăn uống, ca hát, trêu gái, đánh bạc là
ngươi tự biết, bắt cóc tống tiền đều là ngươi tự học. Ta không hề có liên quan
a.

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói, làm cả ba người cùng cười vang lên. Bông tuyết
mênh mênh mang mang cứ thế rơi xuống, đọng cả lên trên thân mấy người bọn họ.

Lạc Viễn thấy Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn Lạc Ngưng bên cạnh, liền nháy mắt
nói:

- Tỉ tỉ, tỉ phu, thời giờ quý báu, các người hãy nói chuyện đi, đệ không
quấy rầy các người nữa.

Nói xong liền cùng Thanh Sơn bước đi ra xa một đoạn, để lại hai người, cố ý
để cho Lâm Vãn Vinh và Lạc Ngưng nói chuyện riêng tư.

Mặt Lạc Ngưng đỏ lên, hừ một tiếng:

- Tiểu Viễn này, nói chuyện không biết lớn nhỏ gì hết.

- Sao vậy, hắn nói không đúng sao?

Lâm Vãn Vinh cầm bàn tay của nàng thấy lạnh toát như băng liền áp vào trong
ngực mình, dịu dàng vuốt ve mấy cái nói:

- Nàng không muốn trò chuyện với ta sao?

Lạc Ngưng liếc mắt nhìn trộm Xảo Xảo đang đứng ở trong trường đình một cái,
thấy nàng hướng về hai người vẫy vẫy tay. Nàng âm thầm cắn răng, mắt đỏ lên,
không kiềm chế được nữa nhào vào trong lòng hắn khóc lóc thê thảm:

- Đại ca, Ngưng nhi không muốn xa huynh…

Lạc Ngưng vừa mới đính ước cùng hắn, còn mơ ước đến những ngày tháng sắp
tới cùng hắn chàng chàng, thiếp thiếp, mỹ cảnh ngọt ngào, không ngờ một đạo
thánh chỉ đã phá tan giấc mộng đẹp của nàng, còn chưa thể ở bên nhau đã phải
chia ly, thử hỏi làm sao nàng có thể chịu được?

Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng, hắn cùng Lạc tài nữ thường xa nhau là
nhiều, gần nhau thì ít, vui vẻ ở chung với nhau cũng chẳng được mấy ngày, phần
lớn thời gian đều là khi phụ người ta, nghĩ lại trong lòng cũng có chút áy náy.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai của nàng, gượng cười nói:

- Tiểu Ngưng nhi, mau nín đi, để người khác thấy tài nữ danh chấn Kim Lăng
khóc thành bộ dạng thế này, không khéo người ta lại nghĩ là ta khi phụ nàng đó.

Lạc Ngưng ứ một tiếng, đánh nhẹ vào ngực hắn nói:

- Chính là huynh khi phụ ta, chính huynh khi dễ muội… Ngay từ lần đầu gặp
nhau, huynh đã bắt đầu khi dễ ta, hại ta ăn uống không ngon, đầu óc không ngừng
nhớ huynh, trong lòng cũng không thể suy nghĩ gì khác được nữa. Đáng hận nhất
là huynh chưa đàng hoàng nói chuyện với muội được mấy câu đã phải phân ly rồi.
Đại ca, huynh nói đi, số mạng của muội sao mà khổ như thế chứ? Muội chỉ mong
được như Xảo Xảo mấy nàng đó, mỗi ngày đều được ở bên đại ca, nghe huynh nói
chuyện, vĩnh viễn không muốn lìa xa…

“Yêu cầu này rất đơn giản mà, cùng lắm chỉ cần chờ ta từ kinh thành trở về
là có thể thực hiện được, lúc đó mấy cô gái này có muốn rời ta mà đi cũng không
được a. Mẹ nó, ta tu dưỡng như thế nào mà bác ái thành thói quen mất rồi, kiểu
này thật sự là yểm mạng mất.”

Thấy Lạc Ngưng khóc lóc thương tâm, hắn ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói:

- Ngưng nhi, trước kia nàng không phải đã nói qua, nàng muốn tìm phu quân
văn có thể đứng đầu trăm quan, võ có thể ra sa trường giết địch sao? Nàng xem
ta thế nào, có thỏa mãn yêu cầu của nàng chưa?

Lạc Ngưng khúc khích cười, như hoa lê nở dưới mưa, ngửng đầu liếc mắt nhìn
hắn một cái rồi lại dụi đầu vào ngực hắn nói:

- Đại ca, đó là trước đây Ngưng nhi không hiểu chuyện, mới có ý nghĩ ngây
thơ, khờ khạo như vậy. Đại ca, huynh văn tài phong lưu, không người nào có thể
sánh được, chỉ cần nghe huynh nói chuyện còn hơn theo người khác học mười năm.
Cho dù võ nghệ không có thì đã sao, Ngưng nhi yêu thích chính là con người của
huynh, cho dù huynh không có gì hết, muội cũng muốn đi theo huynh, được ở với
huynh thì muội cả đời không hề hối hận.

Lâm Vãn Vinh nghiêm chỉnh nói:

- Ngưng nhi, kỳ thật đối với yêu cầu lang quân văn võ song toàn của nàng,
ta hoàn toàn đáp ứng đó. Chuyện đến bây giờ, ta cũng không thể không nói thật,
Lâm đại ca đứng trước mặt nàng kỳ thật là một Đại tướng quân từng chinh chiến
sa trường, từng đi theo Từ Vị nguyên soái đánh dẹp Bạch Liên Giáo, làm hữu lộ
nguyên soái thống lĩnh mười vạn quân binh, đem mấy vạn người cùng giao chiến
với địch ở tiền tuyến Tế Ninh. Thống lĩnh huynh đệ, thủ hạ, giết chết Bạch Liên
Giáo đệ nhất dũng sĩ, bắt sống được Bạch Liên Thánh Vương, cất tay một cái là
lấy được thành Tế Ninh, địch nhân nghe đến tên ta là kinh hồn táng đảm, ta liếc
mắt một cái là vắt chân lên cổ bỏ chạy. Mọi người đều gọi ta là Bách thắng Lâm
tướng quân, can thương vô địch, tuyệt không hề khoác lác.

Lạc Ngưng ngơ ngác nhìn hắn cả nửa ngày, đột nhiên lấy tay áo che miệng
cười nói:

- Đại ca, huynh nói những lời này để lừa gạt trẻ con sao, nếu không phải
hàng ngày thường nghe huynh nói đùa, muội đương nhiên là tưởng huynh nói thật
rồi đó. Đại ca, lời trước kia ta nói là còn trẻ con, chỉ là còn nhỏ tuổi nên
nói hồ đồ như thế, Ngưng nhi từ trước đến giờ cũng tưởng đó là mục đích theo
đuổi của mình. Cho đến khi gặp đại ca, muội mới biết được mình nông cạn đến mức
nào, mới thấy người như đại ca mới chính là người đại trí tuệ, cho dù không ra
đến chiến trường thì cũng là anh hùng trong mắt Ngưng nhi.

“Tại sao ta nói lời dối trá thì ai cũng tin mà lời nói thật thì ngược lại
mọi người không chịu tin ta nhỉ? Nhân phẩm của ta không có vấn đề gì chứ.” Lâm
Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu. Vẻ mặt giống khóc hơn là cười.

Lạc Ngưng cười khanh khách, liếc mắt nhìn quanh một cái, thấy không có
người chú ý đến mình, nhón chân vươn người lên như chuồn chuồn điểm nước, lướt
qua mặt hắn một nụ hôn, sắc mặt nhất thời đỏ như ráng chiều, rồi liền xoay
người rời đi.

Lâm Vãn Vinh nhớ ngày ấy trên thuyền hoa, nha đầu này rất cứng miệng, hôm
nay có thể thỏa được ước nguyện của nàng – khiến ta phải chủ động rồi. Hắn cười
hắc hắc một tiếng, trở tay kéo Lạc tiểu thư vào trong lòng, tìm đúng đôi môi
anh đào mềm mại của nàng, hung hăng hôn lên, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ của nàng,
tận hưởng hương vị ngọt ngào, thanh tân, nhất thời quên cả thời gian.

- Đại ca, nhất định phải nhớ Ngưng nhi nhé. Đợi khi phụ thân ổn định xong,
thiếp sẽ đến kinh thành tìm huynh. Hãy đợi thiếp...

Ba cha con Lạc Mẫn ngồi trên xe ngựa, từ từ chuyển động đi xa, Lâm vãn Vinh
vẫn còn hồi tưởng lại những lời tình tứ của Lạc Ngưng thì thầm bên tai.

- Ngưng nhi, chúng ta hẹn gặp ở kinh thành.

Hắn quay về phía xe ngựa chậm rãi vẫy tay, trên mặt đất tuyết rơi trắng
từng mảng, những bông tuyết bay bay rơi xuống người hắn, hắn mà còn đứng yên
một chút nữa không chừng sẽ hóa thành một người tuyết thôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3