Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 190
Chương 190: Nhiên Thiêu Đích Thú Huyết
- Lâm huynh đệ, trên chiến trường, ngươi dùng đoản
binh khí này e rằng không xứng tài, hay là sử dụng cái này đi. - Cao Tù ở bên
cạnh chàng vội vã đưa cho Lâm Vãn Vinh một thanh cương đao sáng chói.
Hắc, ngươi cho là ta thật sự muốn tấn công vào trận
địa hả, ta có thực lòng muốn như vậy chăng? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: - Cao
đại ca, mau thu hồi cương đao về, tiểu đệ không muốn tiếp xúc loại hung khí
này.
Cao Tù thấy trên mặt hắn tràn đầy tiếu ý, dường như
không có một chút mảy may e ngại, không nhịn được khâm phục nói: - Đại địch
trước mắt, Lâm huynh đệ lại có thể bình tĩnh, không hoảng hốt như thế, Cao mỗ
thật vô cùng bội phục.
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, Bạch Liên
Quân lại bị pháo hỏa của Lý Thánh bắn vỡ tung vài chiếc thuyền nhỏ. Nhưng
thuyền của bọn chúng có rất nhiều, đã có hơn mười chiếc thuyền nhỏ cập bờ trước
mặt. Mấy trăm tên Bạch Liên Quân đồng thời xông đến phía trước.
Bản thân Hồ Bất Quy đã trải qua trăm trận, sớm đã lệnh
cho các binh sĩ chuẩn bị trận thế để “thết đãi”, nhắm chuẩn thời cơ tấn công
quân địch, hét lớn một tiếng: - Bắn tên!
Thần cơ doanh bắn tên bay lả tả như châu chấu, hướng
về bọn Bạch Liên Quân trước mặt đang phóng tới. Thần cơ doanh khổ luyện những
ngày qua rốt cục đã có kết quả, thỉnh thoảng có vài tên Bạch Liên Quân trúng
tên ngã xuống đất, kêu thảm thiết, thê lương bên tai không dứt.
Năm lượt mưa tên qua đi, bọn Bạch Liên Quân đi đầu,
thương vong trầm trọng. Nhưng trong hồ những chiếc thuyền nhỏ vẫn như cũ cuồn
cuộn không ngừng lao về phía trước. Lần này bọn chúng đã thông minh hơn, hơn
mười thuyền còn lại phân tán đi từ các phương hướng tiến công, hiển nhiên là
muốn phân tán hỏa lực của quan binh. Bạch Liên Quân thương vong đã gần đến ba
phần, nhưng số còn lại so với nhân số của quan binh vẫn đông hơn, đồng thời bọn
chúng tiến công càng thêm điên cuồng dũng mãnh, tốc độ di chuyển mãnh liệt hơn,
đại pháo của thần cơ doanh đã rất khó có hiệu quả như trước.
Lâm Vãn Vinh dưới sự hộ vệ của Cao Tù, cách trung tâm
hồ một khoảng cách, hắn cẩn thận quan sát một hồi, mới tìm thấy ở giữa hồ có
một chiếc thuyền nhỏ, nhân số chỉ có bốn năm người, trong bộ dạng như là chỉ
huy của Bạch Liên Quân.
- Cao đại ca, mắt ta không tốt, ngươi giúp ta nhìn
xem. trên thuyền nọ có nữ tử hay không? - Lâm Vãn Vinh hướng về phía Cao Tù
hỏi.
Cao Tù cũng chú ý đến chiếc thuyền nhỏ, hắn chăm chú
quan sát một hồi, lắc lắc đầu nói: - Dường như không có thân ảnh nữ tử, Lâm
huynh đệ, ngươi muốn tìm nữ tử để làm gì?
Nói nhảm, hỏi nữ tử để làm gì, đương nhiên là làm vợ.
Biết được Tiên Nhi không ở trên thuyền, Lâm Vãn Vinh thở ra một hơi thật dài,
hô lớn về phía Lý Thánh:
- Mau ngắm chuẩn chiếc thuyền đó cho ta. Hai khẩu pháo
nhất loạt bắn, nhất định phải ngắm trúng nó, đánh chìm nó!
- Vâng, tướng quân! - Lý Thánh hét lớn một tiếng,
nhanh chóng di chuyển khẩu pháo, ngắm vào tao thuyền nhỏ mà Lâm tướng quân chỉ
định, “Ầm ầm” hai tiếng pháo nổ. Chỉ tiếc thuyền nhỏ của bọn phỉ tặc di chuyển
cực nhanh, nhị pháo vừa rồi tất cả đều rơi vào khoảng không.
Hắc, bọn người kia so với lão tử còn giảo hoạt hơn.
Lâm Vãn Vinh móc hỏa thương trong người ra. Ngắm vào mấy người nọ trên thuyền
đằng xa. Chỉ tiếc khoảng cách khá xa, hỏa thương tạm thời không có tác dụng.
Cao Tù thấy hắn vừa móc ra một đoản vũ khí thần bí, cảm thấy nghi ngờ vội hỏi:
- Lâm huynh đệ, đây là loại binh khí gì.
- Một loại ám khí thiên hạ vô địch! - Lâm Vãn Vinh
cười hắc hắc nói. Hắn chuẩn bị đạn dược kĩ càng, cẩn thận kiểm tra một lúc, sau
đó thu hồi bỏ vào trong người.
Cao Tù tỏ vẻ nghi hoặc không giải thích được, còn đang
khó hiểu, chưa kịp nói, lại nghe phía trước Hồ Bất Quy lớn tiếng hô: - Địch
quân đã lên bờ, các huynh đệ chuẩn bị!
Lâm Vãn Vinh nghe vậy, vội vàng nhìn về phía âm thanh
vừa phát ra. Sau khi phải trả giá bằng thương vong cực lớn, những chiếc thuyền
nhỏ của Bạch Liên Quân rốt cục đã tiến lại gần bờ. Quân sĩ như thủy triều dũng
mãnh xông đi lên. Trên đỉnh đầu mỗi binh sĩ đều quấn lấy một miếng vải màu
trắng, động tác mau lẹ, thần sắc uy dũng, vừa xem đã biết tuyệt không phải hạng
người thường.
Trời ơi, ai thiết kế trang phục cho bọn Bạch Liên Giáo
thế này, muốn hóa trang thành người A-Rập à? Lâm Vãn Vinh vội vàng đi tới trước
người Hồ Bất Quy hỏi: - Hồ đại ca, thế nào lại như vậy?
Hồ Bất Quy trên mặt vô cùng nghiêm túc nói: - Lâm
tướng quân, đây là Bạch Liên Quân tinh nhuệ, cuộc chiến hôm nay sẽ không dễ
dàng. Nhưng ba quân tướng sĩ cũng không sợ bọn chúng, hôm nay tất nhiên sẽ cùng
bọn chúng huyết chiến một trận, tuyệt không lùi bước."
Ái chà, đừng, tuyệt không đánh tới giọt máu cuối cùng,
đánh không thắng thì bỏ chạy, đây mới là người đại trí, về phần thần cơ đại
pháo, vừa nặng lại vừa lại khó coi, có đánh mất thì cũng có sao, cùng lắm thì
bảo lão Từ mau dời đi, Bạch Liên Quân còn có thể bắn trúng sao?
Hắn còn đang miên man suy nghĩ, chợt nghe Đỗ Tu Nguyên
hét lớn một tiếng: - Đổi trận!
Sau loạt mưa tên trôi qua, Bạch Liên Quân liều chết
vọt tới phía trước quan quân, những mũi tên của thần cơ doanh không đạt hiệu
quả nữa, trường thương binh sĩ bộ doanh lập thành hàng phòng vệ thứ nhất che
chắn.
Hồ Bất Quy xuất trường đao chỉ lên cao, hét lớn một
tiếng: - Chúng binh sĩ, cùng ta xông lên! - Hắn tay cầm trường đao lao lên phía
trước, tiện tay chém hai tên phỉ quân, trên mặt râu ria dựng đứng, trông như là
hắc diện Trương Phi, khí thế bức nhân, vô cùng uy phong. Theo phía sau hắn
chính là thiếu niên Hứa Chấn, hắn tuy còn trẻ tuổi, trên tay, trường đao cũng
không chịu thua kém, nháy mắt đã trảm mấy tên Bạch Liên Quân. Đi theo phía sau
bọn họ là tinh binh do Hồ Bất Quy đặc biệt huấn luyện, lấy Sơn Đông binh làm
trụ cột, hỗn hợp với binh sĩ xuất sắc của Chiết Giang, hai người chia làm một
tổ, phối hợp với nhau, nhân mã tam doanh của Lâm Vãn Vinh chiến đấu quả thật
hung hãn.
Hai quân giao chiến với nhau, đao thương chạm vào nhau
tiếng vang ầm ầm, tướng sĩ hai bên la hét đồng thời vọng vào mang tai, không
gian ở giữa còn kèm theo vài tiếng kêu thê lương thảm thiết, một binh sĩ thiếu
niên của Chiết Giang cùng một Bạch Liên phỉ quân đồng thời té xuống, máu tươi
chảy xuống ròng ròng, nhiễm hồng cả bờ sông. Nhìn binh sĩ đồng đội vừa ngã
xuống, cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, hôm qua còn cùng trêu
đùa với các huynh đệ, nháy mắt đã ngã xuống dưới đao kiếm, trên mặt còn lộ vẻ
hoảng sợ mà không cam lòng, hắn dường như như phát điên, khắp trong mắt đầy máu
đỏ, a… quát to một tiếng, đại khai sát giới, trường đao trong tay hết thảy
không để ý hướng đối thủ đánh tới, nhắm bọn phỉ quân chém giết, nháy mắt liền
đã bị đối thủ chém ngã trên mặt đất.
Cuộc chiến tay đôi tàn khốc rốt cục đã bắt đầu, một
bên quan phủ tạp quân cùng Bạch Liên Giáo tinh duệ, không ai biết sẽ phát sinh
điều gì. Những tiểu binh này sắp trải qua những kinh nghiệm sinh tử một mất một
còn, một khi ngã xuống sẽ vĩnh viễn không thể đứng dậy, còn sống sẽ trở thành
phượng hoàng ở cõi niết bàn*.
*Điển tích: Phượng hoàng sinh ra từ đống
tro tàn:
Phượng Hoàng là một con chim trong thần
thoại hội tụ những đặc điểm đẹp nhất ở tất cả các loài chim. Phượng Hoàng tồn
tại trong truyền thuyết ở rất nhiều nền văn hóa, từ Á sang Âu, nhưng khởi nguồn
có lẽ là từ Ai Cập.
Theo thần thoại Ai Cập thì Phượng Hoàng là
một con chim lửa thần có bộ lông tuyệt đẹp với hai màu vàng và đỏ rực rỡ.
Phượng Hoàng sống rất lâu, từ 500 đến
1.461 năm. Đến cuối chu kỳ sống, Phượng Hoàng tự xây tổ cho mình trên một nhành
cây quế rồi chui vào đó và bùng cháy dữ dội đến khi chỉ còn là tro bụi. Và từ
đống tro tàn ấy một con Phượng Hoàng mới bước ra. Con Phượng Hoàng mới này thu
gom tất cả tàn tro của Phượng Hoàng cũ vào một quả trứng làm bằng nhựa cây và
mang đến để ở thành phố mặt trời (Heliopolis). Phượng Hoàng có thể tự chữa lành
những vết thương của mình do kẻ thù gây ra, do đó nó gần như là bất tử và bất
khả xâm phạm – biểu tượng của lửa và thần thánh. Nước mắt phượng hoàng còn có
thể chữa lành mọi vết thương.
Phượng Hoàng có thể tự đốt cháy mình thành
tro tàn trong ngọn lửa đỏ rực để rồi từ đó tái sinh, sống một đời sống mới,
hoàn toàn khác, hoàn toàn thay đổi. Hãy sống như Phượng Hoàng, cháy hết mình,
sống hết mình, yêu hết mình để rồi khi tất cả chỉ còn là tro tàn, hãy đứng dậy,
tái sinh để trở thành một con người mới hoàn toàn để có thể tiếp tục sống, tiếp
tục yêu thương như chưa bao giờ biết thế nào là sự đau khổ.
Lâm Vãn Vinh lần đầu tiên trải qua sự chém giết một
cách chân thật như vậy, trước kia mặc dù có cùng với Hồng Hưng đánh đấm qua,
nhưng chỉ giống như một đám quần ẩu hỗn loạn, sao có thể so với tình cảnh chân
thật trước mắt thật là mãnh liệt. Tuy rằng hắn từ lâu sớm đã toan tính, một khi
đánh không lại sẽ chạy trốn, nhưng hắn từ trước cho đến nay chưa bao giờ thiếu
nhiệt huyết, nhìn thấy tình cảnh oai hùng mãnh liệt, vô cùng bi tráng thảm
thiết trước mắt, hắn có một loại cảm giác như đã hòa nhập vào, phảng phất cho
đến thời khắc này. Hắn chân chính hòa nhập vào vị trí người chỉ huy quân đội.
Nếu là hôm nay chạy trốn, quả thật căn bản không xứng làm người.
Nhìn vào những gương mặt trẻ tuổi còn non nớt, nhìn
thân hình bọn họ từ từ ngã xuống, thấy trên người bọn họ đầm đìa máu tươi,
trong lòng Lâm Vãn Vinh phảng phất có một ngọn lửa thật lớn thiêu đốt tâm can,
huyết mạch hắn căng phồng. Đột nhiên muốn lớn tiếng hô lên.
Hắn đang ngậm chặt môi, đột nhiên hỏi: - Cao đại ca,
ngươi cảm thấy con người của ta thế nào?
Cao Tù hơi sửng sốt, không biết hắn tại sao lại đột
nhiên hỏi vấn đề này, nhưng thấy hai mắt hắn đỏ vằn, cả người như ngọn đuốc
bùng cháy, nhịn không được giơ ngón cái nói: - Lâm huynh đệ, ngươi là người đặc
biệt nhất mà ta thấy.
Lâm Vãn Vinh cười ha ha: "Cao đại ca, nói rất
hay. Hôm nay ta có một ít sự tình nhờ ngươi giao cho các nương tử của ta. Ta có
một nương tử tại kinh thành. Tên là Tiếu Thanh Tuyền, tại Kim Lăng còn có một
tiểu thê tử tên là Xảo Xảo, còn có Tiêu gia Nhị tiểu thư cũng cùng ta có mối
quan hệ, hôm nay nếu ta hi sinh anh dũng, xin ngươi hãy chuyển cáo các nàng,
hãy vĩnh viễn nhớ đến ta.
Cao Tù lớn tiếng nói: - Lâm huynh đệ. Ngươi đang khoẻ
mạnh sao lại nói chuyện như thế này. Ngươi muốn làm gì?
- Làm cái gì? - Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: - Chưa thấy
qua lão gia muốn giết người sao?
Hắn đem áo khoác vứt sang một bên, trường đao nắm chặt
trong tay, cả người đằng đằng sát khí, lớn tiếng hô: - Các huynh đệ. Theo sát
ta a, nếu ai dám lui về phía sau một bước, thì sẽ làm cháu nội ta.
Mọi người sửng sờ một lúc, chỉ thấy Lâm tướng quân
nhanh chóng lao lên phía trước, dũng mãnh hướng về phía Bạch Liên Giáo chém
giết. Cao Tù là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, quát to một tiếng: - Sát
a..., - liền nhanh chóng phóng theo sau Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh cùng Cao Tù giết địch trước tiên, nghênh
tiếp đối đầu hai tên Bạch Liên binh sĩ, hắn vung tay lên. Trường đao mang theo
một trận kình phong, liền chém đứt cổ hai người đang sống sờ sờ, từ cổ một tia
máu tươi bắn vọt lên cao, tung tóe rơi vào trên chiến bào hắn.
Nhìn thấy máu đỏ tươi của kẻ địch càng làm tăng thêm
nhiệt huyết của Lâm Vãn Vinh, cả người hắn run rẩy, đã thấy trước mắt một thiếu
niên quân sĩ, một thương đâm thủng lồng ngực địch nhân, chính bản thân lại bị
địch quân một đao đâm thủng bụng, máu tươi cùng ruột bắn ra. "A" Lâm
Vãn Vinh quát to một tiếng, trường đao huơ lên, thừa cơ hội tập kích chém tên
địch quân thành hai đoạn.
Hồ Bất Quy cùng với thủ hạ, chúng tướng sĩ thấy Lâm
tướng quân dũng mãnh như thế, nhất thời hưng phấn, chiến lực tăng gấp bội lần,
tuy rằng tân quân là các tiểu binh lần đầu tiên ra chiến trường, nhưng cũng
cùng địch quân chém giết khó phân thắng bại, song phương thương vong vô số kể.
Sau một hồi trôi qua, máu tươi tung tóe khắp nơi trên mặt đất, đem nguyên một vùng
Vi Sơn hồ nhuộm hồng.
Thủ hạ Lâm Vãn Vinh đều là tiểu tân binh ốm yếu, mặc
dù trải qua huấn luyện, rốt cuộc lần đầu ra chiến trường, kiên thủ nửa canh
giờ, đã hao tổn hơn phân nửa. Nhìn các thân thể còn non trẻ lần lượt ngã xuống,
nhìn bọn họ không cam lòng, hai mắt cùng khuôn mặt thống khổ, Lâm Vãn Vinh cả
người run rẩy kịch liệt, hàng loạt nhiệt huyết đã hiện lên mặt, hắn hiểu được
tự mình gần như sắp nổ tung, một luồng nhiệt huyết thiêu đốt là thú huyết, làm
cho hắn không nhớ tới bất cứ chuyện gì, chỉ có một ý niệm trong đầu - sát!
- Ta nguyền rủa tổ tông ngươi... - Lâm Vãn Vinh gào
lên một tiếng kinh thiên động địa, hai mắt như ngập đầy máu, trường đao huy vũ
lia lịa, nháy mắt đã chém chết mấy tên tặc phỉ. Nội lực hắn mạnh mẽ, trường đao
vung mạnh, tiến nhập bên trong địch quân, hung mãnh vô cùng, không có ai có thể
sánh được. Cả người Cao Tù dính đầy máu tươi của địch nhân, trung dũng hộ vệ
bên người hắn, hai người như Sát Thần hạ giới, tiến nhập trận địa địch quân,
quét sạch mọi chướng ngại. Trên chiến trường quyết chiến, võ nghệ kĩ xảo đều
mất tác dụng, chỉ dựa vào sức mạnh tinh thần cùng với nỗ lực toàn thân.
Bọn Bạch Liên Quân tinh duệ, hiển nhiên không có nghĩ
đến một đội tạp quân già yếu bệnh tật, cũng có thực lực chiến đấu mạnh mẽ như
thế, song phương đang giao quyết liệt, chợt nghe trong đám Bạch Liên giáo
truyền ra một tiếng hét lớn, một thân ảnh cao lớn uy mãnh phóng vọt lên không
trung, lớn tiếng hô: - Ta là Bạch Liên giáo đệ nhất dũng sĩ, ai dám cùng ta
đánh một trận.
- Đánh lão mẫu của ngươi. - Hai mắt của Lâm Vãn Vinh
đỏ ngầu hét lớn, hắn móc ra trong lòng ngực hỏa thương, căn bản không cần ngắm
chuẩn, bằng cảm giác thuận thế hỏa thương bắn ra, “Phanh” một tiếng nổ lớn, chỉ
thấy đệ nhất dũng sĩ trước ngực hiện ra một đóa huyết hoa thật to, “Ầm” bỗng
nhiên thân thể hắn từ không trung rơi xuống đất.
Tướng sĩ hai bên cơ hồ không dám tin vào mắt mình, đệ
nhất dũng sĩ còn chưa tranh tài được một hiệp, cứ như thế đã bị giết.
- Mạnh tướng quân đã chết. - Bạch Liên Quân mất đi chủ
soái, nhất thời lâm vào khủng hoảng, mỗi người trên mặt đều toát ra vẻ kinh
hãi. Lâm Vãn Vinh hơi sửng sốt, lão tử tùy tiện bắn ra một phát, tên tướng quân
kia đã đi đời.
Hồ Bất Quy thấy Lâm tướng quân một hỏa thương bắn chết
chủ soái của địch nhân, trong lòng mừng rỡ vô cùng, hét lớn: - Lâm tướng quân
thần dũng, bắn chết chủ soái địch. Địch quân tất bại, quân ta tất thắng, xông
lên!
Chúng quân sĩ nhìn lại Llâm tướng quân, chỉ thấy hắn
tay phải hỏa thương tay trái đao, cả người máu tươi nhiễm hồng chiến bào, đứng
sừng sững ở đó như một pho tượng chiến thần.
- Hãy đốt thú huyết của các ngươi đi, vì các huynh đệ
hi sinh mà báo thù. -Lâm Vãn Vinh gào lên, thanh âm chứa đầy khát vọng vô cùng
mãnh liệt lại chứa đầy mùi vụ lãnh khốc.
- Báo thù. - Tinh thần quan binh phấn chấn, bọn họ
giống như mãnh hổ hạ sơn, điên cuồng hướng Bạch Liên Quân đánh tới. Địch quân
như rắn bị mất đầu, quan binh sĩ khí đang lên cao, Bạch Liên Quân đấu chí tiêu
táng, nhanh chóng bại trận, biến thành oan hồn dưới đao tam doanh binh sĩ.
- Lâm tướng quân, viện binh chúng ta tới rồi. - Đỗ Tu
Nguyên cả người đầy máu tươi, sắc mặt hớn hở chạy lại nói.
- Tới thì sao, chẳng lẽ còn muốn lão tử xếp hàng hoan
nghênh phải không. - Lâm Vãn Vinh ném trường đao cắm lên mặt đất, trong mắt
không có nửa ti sắc vui mừng. Trải qua một hồi quyết sát, tam doanh binh lính,
sáu bảy trăm nhân mã, số người còn sống sót, chỉ chưa tới bốn trăm. Đem lão
nhược tàn binh nghênh tiếp một ngàn địch nhân tinh duệ, còn trong tình huống bị
đánh lén, không chỉ có toàn địch nhân bị đánh gục lại còn giết chủ tướng,
thương vong chỉ hơn ba trăm người, có thể nói là một thắng lợi huy hoàng.
Nhưng trên mặt Lâm Vãn Vinh không có một vẻ thỏa mãn,
mà trong mắt hắn, là khuôn mặt của hơn ba trăm huynh đệ bỏ mình. Bọn họ tuổi
còn trẻ như thế, còn chưa nhấm nháp qua tư vị nhân sinh, mà đã an nghỉ nghìn
thu.
Phía trước truyền đến tiếng khóc thút thít cùng một
trận tiếng mắng phẫn nộ, Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hứa Chấn cả
người đầy máu, đang ở cúi đầu quẹt nước mắt, Hồ Bất Quy đang ở bên cạnh hắn mắng
lớn: - Có cái gì phải khóc, chưa biết chiến tranh là gì sao, không sợ hi sinh,
nên vì các huynh đệ giết địch báo thù, lần sau quyết giết thật nhiều địch nhân
là được.
Lâm Vãn Vinh đi tới nói: - Tiểu Hứa, làm sao vậy?
Hứa Chấn rưng rưng nói: - Lâm tướng quân, tổng kỳ
huynh đệ của ta, tất cả đều chết hết, ô ô.
Hứa Chấn rốt cuộc chỉ là một đứa nhỏ mười bốn mười lăm
tuổi, tổng kỳ gần năm sáu mươi người, như vậy đã chết trận hết, làm sao hắn lại
không bi thương được.
- Ngươi là tướng sĩ vì quốc gia chinh chiến, khóc lóc
than thở, còn ra thể thống gì? - Hồ Bất Quy mắng.
- Khóc, khóc sao lại trách? Người nào nói tướng sĩ
không được phép khóc, lão tử cũng muốn, phải khóc, có sao? - Lâm Vãn Vinh rống
lớn, đôi mắt đỏ hồng lên.
Chúng tướng sĩ thấy Lâm tướng quân hai mắt rưng rưng,
cũng nhịn không được bi thương, trận chiến khốc liệt đêm nay, biến bọn họ từ
tân nhân thành lão binh.
Lâm Vãn Vinh khịt mũi đau xót, lớn tiếng lớn: - Đỗ Tu
Nguyên, Đỗ Tu Nguyên.
- Có mạt tướng! - Đỗ Tu Nguyên vội vàng nói.
- Thu cất các di hài huynh đệ bỏ mình, đầy đủ hoàn
chỉnh, một cọng tóc cũng không có thể thiếu, nếu không nghe, quân pháp xử trí.
- Lâm Vãn Vinh quát lớn. Đỗ Tu Nguyên vội vàng đáp ứng, lĩnh mệnh đi.
Hồ Bất Quy đi tới nói: - Lâm tướng quân, cứu viện của
chúng ta kỵ doanh phó tướng quân Địch Thương Hải, đã dẫn đầu năm ngàn nhân mã
chạy lại đây.
Lời còn chưa dứt, liền nghe xa xa truyền đến một trận
vó ngựa dồn dập, hàng hà kỵ binh đã vọt tiến đến. Ngay tại trước mặt tướng quân
da mặt trắng bệch, thần sắc ngang ngược khinh người, ghìm cương ngựa hỏi: - Là
các ngươi cầu viện sao?
Nhìn sắc mặt hắn dường như khó chịu, tựa như lão tử
thiếu nợ hắn mấy trăm lượng bạc, Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng không nói gì. Hồ Bất
Quy nói: - Bẩm cáo tướng quân, quân ta mới cùng Bạch Liên Quân tinh duệ mấy
ngàn người kịch chiến, đã quét sạch phỉ quân, lúc này đang kiểm tra chiến quả.
- Đã quét sạch? Dựa vào đám tàn binh phế vật vận
chuyển lương thảo các ngươi? - Địch Thương Hải cùng quân sĩ phía sau hắn đồng
loạt cười lớn.