Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 186

Chương 186: Tuần tra ba trại

Lâm Vãn Vinh cùng Cao Tù theo Triệu Lương Ngọc và nhóm
kỳ tổng giục ngựa chạy một hơi tới dưới chân núi Lang Gia. Nhìn xa xa đã thấy
vài căn lều có bóng người loáng thoáng trong ánh lửa bập bùng, quang cảnh thập
phần náo nhiệt.

- Bách hộ đại nhân, doanh trại của ngươi thật náo
nhiệt, xem ra cuộc sống ngoài giờ của các huynh đệ rất phong phú a!

Lâm Vãn Vinh hi hi cười nói.

Triệu bách hộ xấu hổ cười khan hai tiếng, cũng không
biết trả lời thế nào cho phải lẽ. Chưa đi tới gần doanh trại, đã nghe thấy bên
tai có tiếng ồn ào không dứt, lại còn nghe tiếng xúc xắc kêu lanh canh, rồi
tiếng một số binh sĩ lớn tiếng la hét:

- Mở, mở, nhất nhị tam, sáu điểm, nhỏ, nhà cái thua
hết!

Cao Tù ở trong cung đã lâu, cùng bọn thị vệ đánh bạc
là chuyện thường, nhưng lúc này đang ở quân trung, dám công nhiên mở sòng đánh
bạc, bọn tướng sĩ này kể ra cũng thuộc loại to gan lớn mật.

Lâm Vãn Vinh nheo mắt nói:

- Triệu bách hộ, đây là cái thanh âm gì vậy?

Triệu Lương Ngọc trên mặt đỏ bừng, lý nhí nói:

- Bẩm tướng quân, thuộc hạ không biết. Có lẽ là tướng
sĩ hành quân nhàm chán mới bày trò đùa nghịch.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, thầm nghĩ: “Quan thì đi ra
ngoài kiếm gái, binh thì trong doanh trại đánh bạc, thần cơ doanh này thật sự là
thượng bất chính hạ tắc loạn, nhậu nhẹt gái gú bài bạc, món gì cũng chơi hết.”

Mọi người xuống ngựa, chỉ thấy chính giữa của doanh
khu đặt hai khẩu thần cơ đại pháo. Một tên lính đang nằm ngủ ở trên xe ngựa bên
cạnh, ngay cả có người đến gần cũng không biết.

Lâm Vãn Vinh cẩn thận xem xét hai khẩu đại pháo được
đúc bằng sắt. Thấy nòng pháo dài và dày, chưa từng có dấu vết bắn, hắn nhớ lại
lời Từ Vị nói, liền biết đây chính là khẩu đại pháo cải tiến. Vuốt ve nòng pháo
lạnh như băng, Lâm Vãn Vinh cảm thấy hăng hái tăng lên nhiều: “Hỏa pháo này uy
lực không biết như thế nào, không cần nói nhiều lời, lão tử phải tự mình đem
hai khẩu pháo này bắn thử xem sao.”

Triệu Lương Ngọc thấy vị tân tham mưu tướng quân đại
nhân chăm chú nhìn hai khẩu hỏa pháo mà mình vận chuyển đến, tựa hồ cảm thấy
rất hứng thú, bèn ngạo nghễ nói:

- Hai khẩu hỏa pháo này chính là do thợ bậc nhất của
thần cơ doanh mới nghiên cứu chế tạo ra, chưa từng được kinh qua sử dụng. Nghe
nói đại pháo uy lực rất lớn, xạ kích tinh chuẩn, lần này đưa ra tiền tuyến, bảo
đảm làm cho bọn yêu nhân Bạch Liên giáo chết không có chỗ chôn.

“Xạ kích tinh chuẩn ư? Hỏa pháo có tinh
chuẩn tới đâu mà đưa vào tay bọn binh lính đậu hủ các ngươi cũng biến thành đồ
trang sức hết”, Lâm Vãn Vinh khinh thường cười cười:

- Ồ, thật vậy sao? Ngày mai ta phải kiểm tra thử xem
hỏa pháo uy lực ra sao. Không dối gạt gì Triệu bách hộ, ta còn chưa thấy qua
pháo bắn bao giờ.

Lâm Vãn Vinh mang theo Cao Tù vào trong một doanh
trướng, chỉ thấy hai mươi binh lính vây quanh một cái bàn nhỏ, đang hỷ hả đặt
tiền.

Lâm Vãn Vinh nhìn Cao Tù nháy mắt. Cao Tù liền tiến
lên phía trước, giơ tay giữ cái chén đổ xúc xắc, lớn tiếng nói:

- Ai dám cùng ta làm một ván?

Mọi người thấy hắn thân thể cao lớn, thần thái dọa
người, nhưng trên người không đeo binh giáp, cũng không biết là nơi nào tới.
Mấy binh sĩ lớn tiếng kêu lên:

- Tên tiểu tử to gan, nơi này chính là Thần cơ doanh
trọng, ai cho phép ngươi tự tiện chạy vào.

Triệu Lương Ngọc vội vàng nói:

- Không được vô lễ! Hai vị này là tân thống binh quan
tham mưu tướng quân Lâm đại nhân và tùy tùng đại nhân của người, các ngươi còn
không mau bái kiến?

Mấy tên quân sĩ nọ sợ đến choáng váng, vội vàng cúc
cung hành lễ, bái kiến hai người. Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Không sao, không sao, nếu chư vị huynh đệ thích đổ
xúc xắc, ta để cho vị Cao đại ca này cùng chư vị chơi một trận cho thống khoái.
Bất quá, nếu các ngươi thua thì trừng phạt là không thể tránh khỏi.

Mọi người thấy tân tham mưu tướng quân đại nhân lên
tiếng, ai cũng câm như hến, vểnh tai lắng nghe:

- Như vậy đi, hôm nay mọi huynh đệ ở trong trướng đều
tham gia đổ xúc xắc, mọi người đều có phần, mỗi người lên cùng Cao đại ca đây
đổ một ván. Nếu đổ thắng, chuyện đánh bạc hôm nay sẽ không tra cứu nữa. Còn nếu
là đổ thua...

Lâm tướng quân cười hắc hắc nói tiếp:

- … thì phải chịu quân luật, phạt năm mươi roi, thiếu
một cũng không được. Ồ, phải rồi, mời Bách hộ đại nhân đích thân động thủ trách
phạt.

Nói vừa dứt lời, mọi người trong trướng nhất thời rì
rầm. Theo Đại Hoa quân lệ, trong quân đánh bạc là trọng tội, cho dù chém đầu
cũng không phải là quá đáng. Bất quá, bình thường binh sĩ Thần cơ doanh hết sức
kiêu ngạo phóng túng, cho nên chuyện quân kỉ không để vào đâu. Giờ vị tân tham
mưu tướng quân này mới xuất hiện đã muốn chỉnh huấn quân kỉ, làm cho bọn họ
trong lòng không khỏi có chút e ngại sợ hãi.

Lâm Vãn Vinh vốn dĩ đã đoán được tâm tư bọn họ, hào
phóng cười nói:

- Các vị huynh đệ không cần lo lắng, phương pháp của
ta chẳng phải rất công bình sao. Vì mọi người thích đổ, ta mời có phương thức
như thế. Nếu đổ thắng, tự nhiên là người có bản lãnh, bổn tướng quân không có
chuyện gì để nói, nhưng nếu thua thì phải chịu phạt, đã là một binh sĩ thì phải
dám làm dám chịu.

Chúng nhân trầm mặc suy nghĩ, đã đổ bạc thì thắng thua
là chuyện bình thường, huống chi vị tướng quân đại nhân này đã cho họ cơ hội,
chi bằng cứ thử vận khí mình một phen xem sao. Lập tức có mấy người can đảm,
tiến lên trước muốn cùng Cao Tù tỷ thí.

Ngờ đâu Cao Tù chính là cao thủ trong giới đổ bác, lại
mang một thân võ công cao cường, chỉ âm thầm sử chút công phu là mọi chuyện dễ
như trở bàn tay, muốn đại thì ra đại, cần tiểu thì có tiểu. Đám quân sĩ tầm
thường này sao là đối thủ hắn được, cứ lần lượt chịu thua. Hơn hai mươi người
trong trướng, đảo mắt một cái thì thấy mọi người đều bị thua hết cả.

Lâm Vãn Vinh đảo mắt nhìn quanh, thấy đám quân sĩ cúi
đầu ủ rũ, lớn tiếng nói:

- Còn có ai muốn lên đổ nữa?

Binh sĩ thấy Cao Tù đại triển thần uy, sao còn dám làm
càn, ai ai cũng câm miệng, không dám nói lời nào.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Cơ hội ta đã cấp cho mọi người. Bổn tướng quân luật
lệ triệt để tuân thủ. Chỉ cần ai có thể đổ thắng vị Cao đại ca này, thì bất cứ
khi nào muốn, bất cứ ở đâu, ngay cả trên chiến trường mà khai cuộc, bổn tướng
quân cũng không có chút ý kiến. Bất quá nếu mà đã thua, phải chịu đòn là là
việc không thể bỏ qua.

Hắn cười hắc hắc, quay lại nhìn Triệu Lương Ngọc nói:

- Bách hộ đại nhân, hơn mười vị huynh đệ này, mời
ngươi chấp hình đi. Đánh gãy năm cây roi chắc là đủ.

Mọi người nghe vậy hít một hơi lạnh, vị tham mưu tướng
quân đại nhân này nói chuyện hi hi ha ha, nảo ngờ xuống tay cũng rất độc ác.
Năm mươi đại trượng đánh xuống, chắc sẽ khiến họ nằm liệt giường năm bữa nửa
tháng không chừng, huống chi đây lại là quân quy, không kẻ nào oán thán được.
Hôm nay gặp phải vị tướng quân này, cũng chỉ có thể tính là bọn họ xui xẻo mà
thôi.

Lâm tướng quân hạ lệnh cho Triệu bách hộ, đánh gẫy năm
cây roi mới ngừng. Triệu Lương Ngọc chính mình còn như cá nằm trên thớt, nào
dám chậm trễ, lập tức xuống tay, dùng hết sức mình thi hành hình phạt. Bọn binh
sĩ dám ngang nhiên trong quân doanh mở sòng, vốn đều là thân tín của Triệu
Lương Ngọc, hôm nay lại phải chịu ăn gậy do Triệu bách hộ đánh không thương
tiếc, trong lòng tự nhiên vạn phần khó chịu.

Nghe bên ngoài trướng kêu rên, Cao Tù lo lắng nói:

- Lâm huynh đệ, xử phạt nhiều người một lúc như vậy,
liệu có gây ra nổi loạn không?

- Nổi loạn gì chứ?

Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu, tiếp theo thở dài:

- Cao đại ca, ta thật ra không sợ bọn họ dám nổi loạn.
Bọn họ mà nổi loạn, vậy thì xem ra còn có chút quân nhân huyết tính, chỉ sợ bọn
họ ngay cả dũng khí nổi loạn cũng còn không có a!

Cao Tù suy xét lời hắn nói, quả nhiên thấy rất có lý.
Quân sĩ Thần cơ doanh bình thường xúc phạm bá đạo, nhìn có vẻ hung hãn, trên
thực tế đều chỉ là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, muốn nói tới quân nhân huyết
tính, thật sự là thiếu đi vài phần. Vị Lâm huynh đệ này ánh mắt quả nhiên độc
đáo, nhìn vấn đề từ một chuyện nhỏ mà hiểu ngay toàn cục, khó trách Từ đại nhân
xem trọng hắn như thế.

Một lát sau, Triệu Lương Ngọc cả người mồ hôi đầm đìa
đi vào báo lại:

- Bẩm tướng quân, hai mươi người, đã toàn bộ hành hình
xong, đánh gãy năm cây roi, mời tướng quân ra kiểm tra.

Sau hắn lập tức có kỳ tổng đưa năm cây gậy gãy đưa
lên, mặt trước còn dính một chút vết máu.

Lâm Vãn Vinh xoa xoa tay, âm hiểm cười nói:

- Hảo, Triệu bách hộ quả nhiên là một hảo hán. Truyền
lệnh xuống, sau này phàm tại trung quân mà khai sòng đổ bác, cứ coi chuyện này
làm gương. Nghe bổn tướng quân dụ lệnh, sáng sớm ngày mai, Thần Cơ Doanh tiến
hành thao luyện, xạ kích bằng đạn thật. Bổn tướng quân muốn tự mình kiểm nghiệm
một phen.

Mấy người vâng dạ nhận lệnh, đám kỳ tổng lập tức cả
đêm lo đi thông báo các nơi. Lâm Vãn Vinh kéo Triệu Lương Ngọc ra nói:

- Triệu bách hộ, Chiết Giang cùng Sơn Đông binh mã nọ
trú chân ở đâu, ngươi dẫn bổn tướng quân tới dò xét một phen.

Triệu Lương Ngọc đối với vị tướng quân hi hi ha ha bắt
đầu đã có cái nhìn khác. Người này làm việc như bão gió chớp giật, thủ đoạn độc
ác, tuyệt không phải là người dễ trêu vào.

Thần cơ doanh trại nằm ở phía xa bên trái, cách một
dặm chính là doanh trại của hai trăm binh mã Chiết Giang, cách một dặm nữa là
doanh trại của Sơn Đông binh mã. Ba lộ nhân mã hỗ trợ lẫn nhau, hình thành thế
chân vạc.

Triệu Lương Ngọc dẫn Lâm Vãn Vinh cùng Cao Tù đến
Chiết Giang doanh trại, ở đây không có ồn ào như tại Thần cơ doanh, trong doanh
đèn đuốc sáng rực, xe chở lương thảo tích trử ở giữa trại, thỉnh thoảng có binh
sĩ canh gác qua lại.

Lâm Vãn Vinh cẩn thận đánh giá đám binh lính. Quả
nhiên ai già thì rất già, trẻ thì quá trẻ, tư chất rất yếu kém, đều là hàng
thải qua các cuộc tuyển mộ Triệu Lương Ngọc quả không nói láo.

Hai trăm nhân mã Chiết Giang, do một vị bách hộ soái
lĩnh, tên là Đỗ Tu Nguyên. Đỗ Tu Nguyên biết được quan thống binh Lâm tướng
quân đến, vội vàng từ trong doanh đi ra nghênh đón. Vị Đỗ bách hộ này mặt mày
nghiêm chỉnh, hai mắt lấp lánh tinh quang, thấy Lâm Vãn Vinh liền ôm quyền nói:

- Mạt tướng Đỗ Tu Nguyên, bái kiến Lâm tướng quân.

- Bách hộ đại nhân mau nói, Bổn tướng quân hôm nay lần
đầu tiên tới bộ sở ngươi, vì sao bộ trung im lặng như thế, không thấy người
ngựa canh phòng, chẳng lẽ trong trại binh sĩ đều đã ngon giấc hay sao?

Lâm Vãn Vinh cười hỏi.

- Tướng quân hiểu lầm rồi.

Đỗ Tu Nguyên vội vàng nói:

- Thuộc hạ không an bài phòng vệ, chỉ là bởi vì dưới
tay có hai trăm người, đều là lão binh cùng một ít tân binh mới nhập ngũ, già
nhất đã bốn năm mươi, mà trẻ nhất mới chỉ mười bốn mười lăm, rất là tạp nham,
lai chưa kinh qua huấn luyện. Nếu bày binh bố trận, sẽ làm địch nhân chú ý biết
được tình hình, trong tình huống như vậy, thật là bất trí.

- Ồ?

Lâm Vãn Vinh cảm thấy hứng thú liếc mắt nhìn Đỗ Tu
Nguyên một cái, vị không có râu mép lão huynh này tựa hồ cũng có chút bản sự:

- Vậy ngươi tính thế nào?

Đỗ Tu Nguyên nói:

- Để tránh bại lộ, không bằng âm thầm ẩn giấu. Chúng
ta tuy là nhược binh, nhưng cũng có thể chiến đấu. Tướng quân đại nhân mời ngài
xem...

Hắn vỗ tay ba cái, doanh trung rầm rập xuất hiện sáu
bảy mươi quân sĩ, tuy là già trẻ khác nhau, nhưng thể cách có vẻ mạnh hơn. Bọn
họ chia làm hai tầng, trường thương bên ngoài, trì đao ở bên trong, hình thành
một đội hình hộ vệ.

Đỗ Tu Nguyên nói tiếp:

- Đây là thuộc hạ từ trong hai trăm người chọn lựa ra
tinh nhuệ, âm thầm giấu bọn họ ở doanh trung hộ vệ, so với công khai binh lính,
thực lực mạnh hơn không ít.

Nguyên lai là nội mạnh ngoại yếu, vị Đỗ Tu Nguyên này
có chút ý tứ, chỉ cần nhìn hắn triệu binh, đội hình rất tốt, nhưng cá thể bên
trong lại có phần khiếm khuyết. Lâm Vãn Vinh hít một tiếng nói:

- Đỗ bách hộ, chủ ý này của ngươi rất tốt. Nhưng binh
mã dưới tay ngươi, thiếu luyện tập, vẫn còn có khiếm khuyết.

Hắn đi tới trước người một binh sĩ cầm thương, hai tay
lôi kéo, binh sĩ nọ đứng thẳng không yên, liền nghiêng người ngã xuống.

Thủ hạ của Triệu Lương Ngọc tuy thuộc Thần cơ doanh,
nhưng tố chất binh lính so với Chiết Giang binh sĩ khoẻ hơn nhiều lần, thấy
Chiết Giang binh mã quá yếu ớt, hắn nhịn không được cười ha hả.

Lâm Vãn Vinh hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái,
“Ngươi có cái gì buồn cười, chờ buổi sáng ngày mai Thần cơ doanh nghiệm pháo,
lão tử cho ngươi biết nào là buồn cười”. Đỗ Tu Nguyên trên mặt đỏ bừng, không
biết nên nói như thế nào, Giang Nam binh sĩ hình thể cùng sức khoẻ đều là không
bằng binh lính phương bắc, huống chi đây chỉ là tàn binh còn lại.

Thấy Đỗ Tu Nguyên bộ dáng vẻ tựa hồ là người có mưu
lược, nhưng lại không giỏi luyện binh, Lâm Vãn Vinh gật đầu, vỗ vai Đỗ Tu
Nguyên nói:

- Đỗ đại ca không nên lo lắng, luyện binh nhất thời
chưa được cũng không sao, mưu lược là sở trường của ngươi, ngươi dụng hảo mưu
kế là được. Ta thấy ngươi có dáng vẻ người đọc sách, gia đình ngươi làm cái gì?

Đỗ Tu Nguyên nói:

- Bẩm tướng quân, quê ta ở Hàng Châu, cả nhà làm kinh
thương. Chỉ là tới đời ta, ta đối với việc quân ngũ có hứng thú, liền xin vào
quân trung.

- Buôn bán ư?

Lâm Vãn Vinh vừa nghe liền cảm thấy hứng thú, khó
trách Đỗ Tu Nguyên này có vài phần mưu lược, vô thương bất gian, gia nhập quân
đội chưa chắc là chuyện xấu:

- Chúng ta đồng nghiệp rồi, ta tại Kim Lăng cũng là
người buôn bán, lần này Từ đại nhân kéo ta tới tạm thời làm việc ở đây thôi.

Vòng vo một vòng trong doanh Chiết Giang, binh sĩ dưới
tay Đỗ Tu Nguyên, năng lực từng người tuy là không mạnh, nhưng về trận pháp
phương diện thì có chút thành thục, nhìn liền biết được Đỗ Tu Nguyên đã bỏ ra
không ít công phu.

Nhân tiện Lâm Vãn Vinh liền dẫn theo hai vị bách hộ,
tiến thẳng tới Sơn Đông doanh trại. Xa xa còn chưa thấy Sơn Đông doanh, đã nghe
thấy tiếng chém giết một trận kinh thiên, mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa rầm
rập, Lâm Vãn Vinh lấy làm kinh hãi nói:

- Đây là chuyện gì? Chẳng lẻ có đánh nhau rồi ư?

Đỗ Tu Nguyên ở bên cạnh nói:

- Lâm tướng quân người có điều không biết, Sơn Đông
thống binh Hồ Bất Quy bách hộ, mỗi ngày đều luyện binh như vậy. Buổi sáng
luyện, buổi tối, ban đêm cũng luyện. Chỉ là muốn dựa vào sức mạnh, ra chiến
trường sợ không làm nên chuyện gì.

Đỗ Tu Nguyên nói lý có vài phần khinh thường, xem ra
hắn cùng Hồ Bất Quy tựa hồ không cùng phương hướng.

Lâm Vãn Vinh mấy người còn chưa đến gần Sơn Đông
doanh, từ ven đường xuất hiện mấy người binh sĩ nói:

- Người phương nào đang đêm chạy vào quân doanh ta?

Cao Tù lớn tiếng nói:

- Nhanh đi bẩm báo bách hộ đại nhân của ngươi, tham
mưu tướng quân Lâm đại nhân tuần đêm tới.

Mấy người binh sĩ nọ lập tức cử một người đi báo tin,
còn lại mấy người nhìn chằm chằm bọn Lâm Vãn Vinh, tựa hồ bọn họ là quân địch.

Lâm Vãn Vinh thấy mấy binh sĩ cũng chỉ khoảng mười bốn
mười lăm tưổi, mà đã có chút bộ dáng thành thục vững chắc, luận về tố chất, so
với Chiết Giang quân sĩ mạnh hơn nhiều. Hắn gật đầu nói:

- Này mấy vị tiểu huynh đệ, các ngươi nhập quân lâu
chưa?

Một đầu mục thiếu niên quân sĩ lớn tiếng nói:

- Chớ có dò xét quân tình của ta.

Lâm Vãn Vinh ha ha cười lớn, tiểu tử này thực có quân
kỉ. Hắn nhướng mắt nhìn về phía doanh lý, chỉ thấy cát bụi cuồn cuộn, đèn đưốc
sáng ngời, có hai đạo binh mã đang tập luyện chém giết, ở bên kia thì có một
đội đang đấm đá mãnh liệt, luyện tập với người gỗ. Tuy là tàn binh giống nhau,
nhưng rất hung hãn. Cứ từ mấy người lính gác này có thể nhìn ra, Hồ Bất Quy, là
một hảo thủ luyện binh đây.

Còn đang tự hỏi thì xa xa đi tới một người râu ria rậm
rạp, chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt ngăm đen, bước đi vừa nhanh vừa vội, người
còn chưa dừng, đã nghe một thanh âm thô hào truyền đến:

- Vị nào là Lâm tướng quân?

Lâm Vãn Vinh cười cười tiến lên nói:

- Tiểu đệ Lâm Tam, vị này khí vũ hiên ngang, anh vũ
phi phàm chẳng lẻ chính là Hồ Bất Quy tướng quân?

Hồ Bất Quy thấy tướng quân trước mắt này ước chừng hai
mươi, khuôn mặt luôn tươi cười, không có thần sắc trịnh trọng, lại còn mở miệng
là vỗ mông ngựa, trong lòng nhất thời có chút coi thường, lại thấy Triệu Lương
Ngọc cùng Đỗ Tu Nguyên đều đi theo bên người hắn, thân phận chắc không sai, lập
tức ôm quyền nghiêm mặt nói:

- Hồ Bất Quy ra mắt Lâm tướng quân.

- Hồ đại ca không nên khách khí, huynh đệ hôm nay vừa
mới đến Trừ Châu, liền vội tới đây. Mạo muội quấy rầy, mong Hồ đại ca đừng nên
trách cứ.

Lâm Vãn Vinh cười nói.

“Ngươi là thượng cấp, đến doanh lý ta xem
xét đó là chuyện đương nhiên, còn muốn giả thần giả quỷ nói cái gì quấy rầy,
người này rất giả dối”, Hồ Bất Quy có chút khinh bỉ Lâm tướng quân này, lớn
tiếng đáp:

- Lâm tướng quân quá khách khí rồi. Xin đi theo ta.

Hai người đi qua mấy người thiếu niên quân sĩ, Lâm Vãn
Vinh nhìn thiếu niên lúc trước quát bảo mình ngưng lại, nhìn kĩ một lượt rồi
nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì?

Thiếu niên nọ tưởng mình lúc trước nói năng đắc tội
hắn, trên mặt có chút sợ hãi, nhưng rồi biến mất ngay, ngạo nghễ nói:

- Ta gọi là…

Hồ Bất Quy không rõ ý tứ Lâm tướng quân, nhưng thấy vẻ
mặt thiếu niên kia, trực giác biết là không ổn, vội vàng nói:

- Lâm tướng quân, binh sĩ dưới tay ta đều là phụng
mệnh lệnh làm việc, bọn họ có gì sai sót, muốn truy cứu trách tội, tướng quân
cứ đem Hồ mỗ ta ra mà hỏi tội.

Hồ Bất Quy này mặc dù lỗ mãng, đối đãi với binh sĩ
dưới tay rất trượng nghĩa, Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Hồ đại ca nói gì vậy, ai muốn trách phạt ngươi hồi
nào. Vị tiểu huynh đệ này cơ trí dũng cảm, tận trung nhiệm vụ, xứng đáng được
khen thưởng, đâu lại muốn trách phạt.

Hồ Bất Quy thấy mặt vị tướng quân này cứ tươi cười,
cũng mơ hồ không rõ hắn nói thật hay giả, vội vàng lôi tên kia về phía doanh
lý. Ở phía trước, quân dung chỉnh tề, đao thương sáng ngời, đề phòng cẩn mật,
so với Thần Cơ Doanh và Chiết Giang doanh đối lập hẳn. Sơn Đông cũng chỉ có hai
trăm hào nhân, mặc dù tuổi không đồng đều, nhưng thân hình thể chất rõ ràng so
với Giang Nam binh sĩ cường tráng hơn hẳn. Hồ Bất Quy rõ là hảo thủ luyện binh,
trong một thời gian ngắn, có thể đem tàn binh cùng đám lính non nớt luyện ra bộ
dáng mạnh mẽ khí thế, quả là không dễ dàng.

Hai đội nhân mã theo lệnh của Hồ Bất Quy ban đêm đang
luyện tập chém giết, mã thuật thuần thục, đao pháp sắc bén, nhìn rất có quy mô.
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:

- Hồ tướng quân, nhóm binh mã này, ngươi huấn luyện
rất lâu rồi sao.

Hồ Bất Quy nói:

- Chỉ chừng một tháng.

Chừng một tháng mà có thể luyện thành nhân mã như vậy,
Hồ Bất Quy này thật là có bản lãnh, chỉ là nhìn hắn bốn mươi tuổi, bản lãnh như
thế, tai sao chỉ làm một cái bách phu trưởng nho nhỏ thôi chứ?

- Hồ đại ca, thế ngươi nói xem, Giang Nam binh sĩ cùng
Tề Lỗ huynh đệ, thật sự sao có chênh lệch lớn như vậy? - Lâm Vãn Vinh đầy thâm
ý hỏi.

Hồ Bất Quy nói:

- Giang Nam binh sĩ đa phần mỏng manh, thân thể tương
đối yếu nhược so với quân sĩ phương bắc, liên quan tới yếu tố địa lý một chút.
Nhưng đó không phải là nhân tố quyết định, nếu đưa Giang Nam binh sĩ giao cho
ta cải tạo, ta có thể làm bọn họ cùng Tề Lỗ binh sĩ ta biến thành giống nhau,
hảo hán mạnh mẽ như hổ sói. Kinh nghiệm hành quân qua nhiều năm chứng minh,
không có tàn binh, chỉ có bệnh binh.

Hắn mắng chửi gián tiếp nhằm vào Đỗ Tu Nguyên, Đỗ Tu
Nguyên đỏ mặt nói:

- Ngươi lời này nói thật dễ nghe, ngươi chỉ chuyên chú
luyện binh lính đơn độc, không chịu học hợp kích chiến thuật, không diễn luyện
trận thế, ra chiến trường e là sẽ gặp nhiều hậu quả tai hại.

- Nhìn binh sĩ dưới tay ngươi đi, ngay cả một con kiến
còn giết không chết, định đem võ công mèo cào ra loè thiên hạ, xài ở chiến
trường được à? - Hồ Bất Quy phản bác.

Hai người kia một Chiết Giang, một Sơn Đông, vốn đã
không hợp nhau, cũng không biết như thế nào lại thành tranh cãi nhau suốt. Bất
quá về phương diện tranh luận, thật ra làm cho Lâm Vãn Vinh trong lòng vui
mừng, hắn bản thân đối với trò nịnh nọt bợ đỡ, có chút am hiểu, cho nên khinh
bỉ bọn vỗ mông ngựa, Đỗ Tu Nguyên cùng Hồ Bất Quy này thẳng thắn tranh đấu,
chính là thứ hắn cần.

Thấy hai vị bách hộ tranh luận không ngớt, Lâm Vãn
Vinh cười nói:

- Hai vị không cần tranh luận, đúng lúc buổi sáng ngày
mai, ta sẽ cùng Thần Cơ Doanh thử pháo, không bằng chúng ta thuận tay đại diễn
tập thật sự. Đến lúc đó hai vị đem binh mã, tróc đối chém giết một phen, ganh
đua cao thấp là được.

“Hảo chủ ý”, hai vị bách hộ không hề có ý
kiến, liền hẹn ngày mai buổi sáng đồng thời thao luyện.

Lâm Vãn Vinh thấy quân sĩ dưới tay Hồ Bất Quy, tố chất
quả thật vượt trội người khác, đối tên rậm râu này liền phá lệ, tò mò kéo hắn
nói:

- Hồ đại ca, ta thấy ngươi luyện binh, thao binh đều
có phương pháp, sao tới bây giờ còn làm một bách hộ nho nhỏ? Ít ra cũng phải là
thiên hộ hay vệ chỉ huy sứ chứ?

Hồ Bất Quy liếc mắt cẩn thận nhìn hắn một cái, không
biết có nên trả lời hay không. Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói:

- Ta chưa chi đã nói chuyện thân mật thế, Hồ đại ca
đối với ta có thể chưa quen thuộc, con người của ta luôn luôn chánh trực thành
thật, khiêm nhường học hỏi, Từ đại nhân nhìn trúng ta điểm này, mới để cho ta
tới Trừ Châu thống binh. Ta cùng với Hồ đại ca tuy là sơ kiến, nhưng con người
của ta có một khuyết điểm, chính là chịu không được người tài bị ủy khuất, lúc
này mới mạo muội hỏi, muốn vì đại ca nói vài câu bất bình.

Hồ Bất Quy thấy hắn khoác lác, trong lòng buồn cười,
bất quá hắn là người sảng khoái, lại là sự thật, nhân tiện nói:

- Không dối gạt gì Lâm tướng quân, ta là Tề Trữ nhân
sĩ.

- Tề Trữ?

Lâm Vãn Vinh nhíu mày, vậy không phải chính là quê
hương của Bạch Liên giáo sao? hắn tiếp theo hỏi: "Hồ đại ca có phải là bị
Bạch Liên giáo làm cho liên lụy?"

Hồ Bất Quy gật đầu:

- Bạch Liên giáo quỷ kế ngu dân, chuyện ác gì cũng
làm, ta đối bọn họ cũng rất là khinh bỉ. Ta nguyên trước kia ở phương bắc kháng
cự người Hồ, lĩnh chức thiên hộ, nhưng có bọn Bạch Liên giáo, triều đình đối
với tất cả Tề Trữ tướng lãnh đều không tín nhiệm, ta liền bị giáng cấp, cho
xuống làm chức bách hộ.

Khó trách Hồ Bất Quy lãnh binh thật có nghề, nguyên
lai là từng kháng cự người Hồ, lại từng làm qua thiên hộ. Lâm Vãn Vinh lắc đầu
nói:

- Triều đình thật là hồ đồ, trung thần cùng gian thần
sao có thể căn cứ ở quê quán mà phân biệt? Bọn người trên triều kia cũng chỉ
dùng mông để suy nghĩ hay sao?

Hắn nói lời này tuy thô, nhưng lại hợp khẩu vị Hồ Bất
Quy, hắn đối với Lâm tướng quân này, quan niệm trong nháy mắt liền thay đổi,
cười nói:

- Nguyên lai Lâm tướng quân cũng giống tính ta. Bạch
Liên giáo tuy ác, nhưng đều là ô hợp, không khó đối phó, địch nhân chánh thức
của Đại Hoa chúng ta chính là bọn du mục người Hồ phía Bắc. Ta tuy là xuất thân
Tể Trữ, nhưng tổ tiên đều sống ở phương bắc, cha ta chết thảm do vó ngựa bọn
người Hồ, cùng người Hồ có huyết hải thâm cừu, bất cộng đái thiên. Ta nguyên
danh tên là Hồ Thủ Tín, sau khi nhập ngũ kháng Hồ mới sửa lại tên là Hồ Bất
Quy, ngụ ý người Hồ mà tới, ta sẽ làm chúng không quay về được.

Nguyên lai Hồ Bất Quy là do hắn sửa tên, Lâm Vãn Vinh
cười giơ ngón tay cái lên nói:

- Hồ đại ca có hùng tâm tráng chí như thế, tiểu đệ
thật sự bội phục. Đại ca yên tâm, ta cùng với lão Từ giao tình không ít, có cơ
hội nhất định nói cho ngươi. Nhìn nhân tài chịu ủy khúc, ta trong lòng cảm thấy
khó chịu.

Hồ Bất Quy thấy hắn trực tiếp gọi Từ Nguyên soái là
lão Từ, âm thầm kinh hãi, tham mưu tướng quân Lâm đại nhân cũng không biết là
cái gì đó, nói chuyện khẩu khí thật to lớn, chẳng lẻ hắn thật sự cùng Từ Nguyên
soái có giao tình thâm hậu?

Lâm Vãn Vinh vừa tới Trừ Châu, đã một hơi tuần tra ba
doanh trại, cảm thấy rất mỏi mệt. Trong ba doanh binh mã, ngoại trừ Thần cơ
doanh đến từ kinh kỳ kỉ luật bết bát, may sao hai doanh còn lại cơ hồ có khá
hơn, cuối cùng làm cho hắn trong lòng có chút thoải mái.

Lần đầu tiên ngủ tại quân trung, nghe tiếng bước chân
binh sĩ tuần tra bên ngoài thỉnh thoảng đi qua, hắn thật lâu sau vẫn chưa thể
ngủ. Nhân sinh thật sự là kỳ diệu, từ khi tiến vào Tiêu gia, sau một khắc đời
hắn thay đổi vô cùng, làm rất nhiều chuyện nọ kia, quen biết rất nhiều người,
hôm nay nằm đây một gia đinh nho nhỏ lại có thân phận thống lĩnh mấy ngàn binh
mã tiến lên chiến tuyến. Chuyện này đồn ra ngoài có ai mà tin được.

Hắn thở dài một hơi, trước mắt hiện lên rất nhiều
khuôn mặt. Thanh Tuyền ở nơi nào? Nàng có biết hay không ta đã bị lôi kéo làm
binh sĩ? Xảo Xảo nha đầu kia đã ngủ chưa, nàng chắc đang suy nghĩ về ta. Nhị
tiểu thư phỏng chừng lại đang niệm kinh cầu khẩn cho ta, Lạc Ngưng nha đầu nọ
có đúng hay không mỗi ngày mong chờ ta trở về? Còn Đại tiểu thư, bây giờ không
nhìn thấy nàng, mỗi ngày không còn cảnh bất hòa, nháo nhào cùng nàng, thực có
chút không quen…

Nghĩ đến là muốn về, tưởng tượng ra thân ảnh những nữ
tử đó cùng hắn nói chuyện, Lâm Vãn Vinh chính mình nhịn không được nở nụ cười,
kiếm được nhiều như vậy lão bà tốt như vậy, lão tử thật sự là có tài a.

Hắn đang ngủ nửa tỉnh nửa mê chợt nghe một thanh âm ôn
nhu nhẹ nhàng, khe khẽ vang lên bên tai:

- Công tử, công tử…

Hắn mơ mơ màng màng xoay người, đang muốn tiếp tục ngủ
say, bỗng nhiên chợt tỉnh, ta là đang ở quân trung, nơi này đâu có nữ tử mà nói
với ta.

Cả kinh một trận, cơn buồn ngủ tan biến, liền ngồi dậy
trên giường, đã thấy ngồi bên giường một nữ tử, phong tình vạn chủng nhìn hắn
mỉm cười.

- Tiên nhi!?

Lâm Vãn Vinh chấn động, khẽ kêu lên một tiếng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3