Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 176 - 177
Chương 176: Ngoa trá
Đại tiểu thư không muốn cùng hắn nói chuyện nữa, liếc
nhìn hắn một cái, ngón tay thon dài chỉ chỉ về phía hắn, rồi lại chỉ chỉ về
phía bức hoành phi của Kim Lăng phủ nha, ý tứ là ‘ngươi tới vén nó lên đi.’
Nha đầu này còn biết thủ ngữ nữa à, Lâm Vãn Vinh cười
hắc hắc một tiếng: “Tưởng rằng chỉ có mình nàng biết sao, lão tử là chuyên gia
trò này mà.” Hắn liền bắt chước bộ dạng của nàng, lấy tay chỉ chỉ Đại tiểu thư,
rồi chỉ về phía bức hoành phi của Tổng đốc phủ, ý là ‘nàng đi mà vén’.
Thấy hắn bắt chước kiểu nói của mình, Tiêu Ngọc Nhược
không khỏi mặt mũi đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận hung hăng giậm chân: “Đồ ngốc,
tức chết đi được!”
- Đào tiểu thư, ta tới vén nó lên đây, nàng thấy được
không?
Lâm Vãn Vinh cười hi hi nói.
Đào Uyển Doanh khẽ gật đầu:
- Cái này là tặng cho ngươi mà, đương nhiên ngươi phải
tới vén lên mới được.
Trong tiếng cười lớn ha hả, Lâm Vãn Vinh cùng Đại tiểu
thư đồng thời giật tấm nhiễu hồng xuống, tám chữ lớn màu vàng trên hai bức
hoành đập vào mắt mọi người: “Trung trực thành tín, trí dũng song toàn.”
“Ôi, là ai tán dương ta như vậy, làm sao ta tiếp thụ
nổi đây!” Lâm Vãn Vinh ha hả cười lớn. Đào Uyển Doanh hướng về phía Tiêu Ngọc
Nhược nói:
- Ngọc Nhược tỷ tỷ, hôm qua chuyện Tiêu gia ra sức
kháng tặc, ta đã bẩm báo lại cho Hầu đại nhân, Hầu đại nhân rất là mừng rỡ liền
báo lại cho Tổng đốc đại nhân. Hai vị đại nhân đối với nỗ lực bảo vệ an bình
trong Kim Lăng thành của Tiêu gia hết sức tán thưởng, nên đặc biệt ban tặng cho
Tiêu gia bức hoành này. Để biểu lộ ý tán dương đối với Tiêu gia.
“Trung trực thành tín ư? Hắc hắc, bốn chữ này chắc
chắn là do cô nàng này nghĩ ra rồi, nàng ta vẫn còn nhớ tới chuyện đó. Hai bức
hoành phi này hoàn toàn là vớ vẩn, phỏng chừng là lão Lạc biết việc đêm qua nên
nghĩ ra một phương pháp để chấn danh cho Tiêu gia mà thôi. Khó trách lão đầu
này lại có lòng như vậy, thực không uổng công ta đã chỉ điểm lão." Lâm Vãn
Vinh gật đầu cười, nói với Uyển Doanh:
- Đào tiểu thư đã có lòng. Ta thay mặt Đại tiểu thư
cảm tạ nàng.
Sư gia của Lạc phủ tiếp tục nói:
- Như lời Đào tiểu thư đã nói, Lạc đại nhân đối với
hành vi dám nghĩ dám làm, uy dũng chống giặc của Tiêu gia đều hết sức tán
thưởng. Không chỉ như vậy, ngày ấy trong tiệc chúc thọ của Lạc lão phu nhân,
tiêu gia còn đánh bại vua câu đối của bảy tỉnh miền Bắc, đem lại vinh quang vẻ
vang cho sỉ tử Giang Nam ta, đại nhân cũng cực kỳ hân thưởng. Hôm nay đặc biệt
trao tặng hoành phi là để biểu thị ý cảm tạ.
Lạc Viễn cũng chắp tay, cười hì hì:
- Chính là như vậy. Đại tiểu thư, Lâm đại ca, tiểu đệ
trước tiên xin chúc mừng hai vị!
Đại tiểu thư đáp lễ nói:
- Cám ơn Lạc công tử, Uyển Doanh tiểu thư. Hai vị đại
nhân đã hậu ái Tiêu gia như vậy, Ngọc Nhược cảm kích vô vàn!
Sớm đã có hạ nhân dâng lên hồng bao* lên, Đại tiểu thư
tự tay thưởng cho hạ nhân trao tặng hoành phi của hai phủ.
*Hồng bao: bao lì xì đỏ
Lâm Vãn Vinh thấy tên tiểu tử Lạc Viễn vẻ mặt tươi
cười hí hửng, thầm nhủ: “Chiêu này của cha ngươi thật là đúng đắn. Chặn được
miệng lưỡi của tên Trình Thụy Niên, khiến cho hắn uất ức mà không thể nói gì
được. Bất quá tỷ tỷ của ngươi tự nhiên chiêu thân, sao lại không cho ta biết
một tiếng. Hại ta hôm qua tự nhiên biến thành thằng hề.”
Kim Lăng phủ doãn, Giang Tô tổng đốc đối với việc hôm
qua đã ra kết luận, đều là thuộc về nỗ lực tự vệ anh dũng kháng tặc, khiến
Trình Thụy Niên càng lộ ra vẻ khó xử. Cảm thấy hôm nay tới đây đã là một sai
lầm lớn, giờ đứng đây cho mọi người nhìn ngó mà mà không biết phải mở miệng thế
nào, đành phải đứng im ở đó, sắc mặt buồn bực chẳng nói được một câu.
Lạc Viễn ra vẻ vừa mới thấy bộ dạng Trình Thụy Niên,
cả kinh kêu lên:
- Ô, đây không phải là Thụy Niên huynh ư, huynh sao
lại ở đây? Chẳng lẽ cũng là chúc mừng?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Trình công tử tới tạo phản…
- Chỉ là tới thăm thôi, tới thăm thôi.
(Nguyên văn hán việt: tạo phóng đọc theo
tiếng trung cũng gần giống chữ tạo phản)
Đầu Trình Thụy Niên toát mồ hôi lạnh, vội vàng cướp
lời Lâm Vãn Vinh.
- A, tới thăm hỏi? Thụy Niên huynh từ lúc nào đã có
giao tình với Tiêu gia vậy? Tiểu đệ thật tình mới lần đầu nghe nói đó.
Lạc Viễn vừa cười vừa nói.
- Vốn là không có, nhưng hôm nay đã tới một lần rồi,
coi như là đã có giao tình, ngài thấy có phải không, Trình công tử?
Lâm Vãn Vinh cười thần bí.
Dưới tình huống này thì Trình Thụy Niên còn có thể nói
gì được, lập tức gật đầu lia lịa. Lâm Vãn Vinh cười:
- Ta cùng với Trình công tử vẫn là bằng hữu cũ, tại
Diệu Ngọc Phường đã cùng nhau uống hoa tửu. Hôm nay hắn tới đây cũng không có
chuyện gì lớn, chỉ là gần đây túng thiếu nên muốn tới mượn ít tiền thôi, có
phải không vậy Trình công tử?
- Đúng đó, đúng đó.
Trình Thụy Niên gật đầu đáp:
- Gần đây thiếu tiền, ta tới là để mượn Lâm huynh ít
tiền. Trước mặt tiền đã tới tay, tại hạ cũng không ở lại thêm nữa, xin cáo từ
vậy.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Trình huynh hà tất phải khách khí như vậy, chúng ta
đã có giao tình cùng nhau uống hoa tửu, sao còn phải khách sáo như thế. Hơn
nữa, năm vạn lượng bạc tới tay công tử, ta cũng chỉ đứng giữa làm người bảo đảm
thôi, công tử mượn của Đại tiểu thư thì phải tạ ơn Đại tiểu thư mới phải chứ.
Năm vạn lượng bạc? Tất cả mọi người có mặt tại trường
đều âm thầm thở ra một luồng lãnh khí, thực là một con số quá lớn, Trình công
tử sao lại tới đây mượn nhiều bạc như vậy làm gì? Hơn nữa, làm sao Tiêu Đại
tiểu thư lại đồng ý? Những người thông minh đều đã nhìn ra được ở đây có chút
ẩn tình.
Nghe thấy Lâm Vãn Vinh mở miệng ra là định tống tiền năm
vạn lượng. Trình Thụy Niên cả kinh biến sắc, giận dữ hét:
- Ngươi định…
- Ta định thế nào?
Lâm Vãn Vinh âm trầm nói:
- Chẳng lẽ Trình công tử không phải ghé thăm sao? -
Hắn cố ý phát âm lớ lớ giữa chữ Phóng (ghé thăm) và chữ Phản (tạo phản), tuy
người khác nghe xong không nhận ra điều gì nhưng Trình Thụy Niên thì giật mình
lo sợ: “Tên tiểu tử này là muốn lấy mạng ta a, bây giờ toàn bộ nhân chứng đều
có mặt ở đây, mới vừa rồi lại còn hùng hùng hổ hổ đến đây bắt người cũng đã bị
chúng nhân tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn có kẻ thù không đội trời chung Lạc
Viễn này nữa, vạn nhất bị vạch trần, như vậy thì đúng thật là bị úp cái sọt lớn
rồi.”
Trình Thụy Niên trong mắt tóe lửa, hạ giọng nói nhỏ,
chỉ để hai người mới có thể nghe được:
- Lâm Tam, ngươi định tống tiền à?
- Tống tiền?
Lâm Vãn Vinh cười quỷ dị:
- Cái này là ở đâu ra vậy? Tại hạ làm sao dám ép buộc
Trình đại công tử, hôm nay công tử tới đây là để “tạo phản” mà, hắc hắc…
Trình Thụy Niên hận không thể lao đến cắn chết tên
tiểu nhân này, hắn cố hết sức đè nén lửa giận trong lòng xuống, cắn răng đáp:
- Tốt, cứ coi như vậy đi, Trình mỗ cảm tạ Đại tiểu
thư, năm vạn lượng này, ta nhất định sẽ kịp thời trả lại.
Hắn bừng bừng lửa giận, không đợi mọi người đáp lời,
liền vội vã đem thủ hạ nhân đi ra cửa. Lâm Vãn Vinh cười to:
- Từ từ đã, Trình công tử cần gì phải ra đi vội vàng
như vậy?
Trình Thụy Niên quay đầu trợn mắt hung dữ nhìn hắn:
- Còn có chuyện gì nữa?
Lâm Vãn Vinh ra vẻ mặt mày hiền lành, nói:
- Trình công tử à, không phải là ta đã nói rồi sao,
làm người cần phải có trước có sau một chút. Mượn của Đại tiểu thư năm vạn
lượng bạc, tối thiểu cũng phải có cái giấy nợ chứ. Đại tiểu thư là người thiện
lương chánh trực, năm vạn lượng này cho mượn rất thoải mái, nhưng chúng ta cũng
phải biết tự giác chứ nhỉ?
Trình Thụy Niên tức muốn bể phổi: “Ngươi tống tiền ta
năm vạn lượng, lại còn muốn ta viết giấy nợ sao? Trên đời còn có thiên lý hay
không? Nhưng mà giờ đã bị tên Lâm Tam này nắm thóp rồi, sự việc hôm nay đã ầm ĩ
đến mức này, thiệt thòi cũng đành chịu, đợi ngày sau sẽ tìm cách gỡ gạc.” Hắn
suy nghĩ như vậy, một câu cũng không thèm nói, lập tức lấy bút ra, xoát xoát
viết giấy nợ năm vạn lượng bạc, ký luôn tên mình rồi phất tay áo bỏ đi.
Lâm Vãn Vinh cầm tờ văn tự trong tay, ngó phải ngó
trái một hồi, trong lòng thầm kêu sảng khoái: “Con mẹ ngươi còn chưa phải là ác
nhân đâu, lão tử đây còn ác hơn ngươi!”
Đại tiểu thư tới gần hắn, nói nhỏ:
- Ngươi đó, tống tiền cả công tử của Đô chỉ huy sứ đại
nhân, ngươi không sợ hắn trả thù sao?
Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:
- Đại tiểu thư, sao nàng lại nói chuyện này cùng ta
làm gì?
“Ngươi thật là một tên ngốc không nhìn được lòng tốt
của người ta!” Tiêu Ngọc Nhược vừa tức vừa thẹn, xoay người phất tay áo rời đi,
Lâm Tam cười, nắm tay áo nàng kéo lại:
- Đừng nóng mà, ta chỉ đùa với nàng một chút thôi, ta
không phải là thường như thế với nàng sao?
Đại tiểu thư nói:
- Ta có lòng tốt nói chuyện với ngươi, ngươi lại đi
trêu chọc ta, sau này ta còn tin ngươi mới là lạ đó.
Lâm Vãn Vinh thở dài nói:
- Tên Trình Đức này, xem như là đã triệt để nhìn thấu
chúng ta rồi, hôm nay Trình Thụy Niên tới đây, sợ rằng mới chỉ là bắt đầu.
Nghe hắn bắt đầu nói tới chính sự, Đại tiểu thư cũng
không làm mình làm mẩy với hắn nữa, đôi mi thanh tú nhíu lại:
- Vậy sao ngươi còn đúng chạm với Trình Thụy Niên như vậy?
Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:
- Đại tiểu thư của ta ơi, sao nàng vẫn còn chưa minh
bạch? Cho dù ta không đụng chạm với tên họ Trình đó, Trình Đức có thể bỏ qua
cho chúng ta không? Tiêu gia chúng ta bây giờ là miếng xương trong thịt, cái
gai trong mắt bọn chúng, muốn lập tức loại trừ đi ngay đó.
Đại tiểu thư khe khẽ thở dài:
- Số kiếp Tiêu gia sao lại khổ như vậy, không biết vì
sao lại chọc vào nhân vật lợi hại như thế.
- Mộc tú vu lâm, phong tất tối chi*. Nước hoa, xà
phòng của chúng ta sinh ý tốt như vậy, bọn họ thèm đến đỏ mắt, lôi kéo không
được, dĩ nhiên là phải tìm cách phá đi thôi.
* Cây cao trong
rừng, gió tất thổi gãy: cây cao gió cả
Lâm Vãn Vinh bình tĩnh nói tiếp:
- Dù sao thì cũng đã thành thế nước lửa rồi, trước sau
gì cũng bị hắn hại, chi bằng ta hại hắn trước đi.
Có binh mã của Từ Vị trong tay, Lạc Mẫn chắc chắn sẽ
rất nhanh chóng động thủ với Trình Đức, Lâm Vãn Vinh chẳng có gì mà phải sợ cả,
hắn cười hắc hắc, cầm tờ giấy nợ trong tay vẫy vẫy: “Có tờ giấy này rồi, lão tử
mấy ngày sau không ngừng sai Tứ Đức mang người tới trước cửa nhà các ngươi đòi
nợ, ngươi mà không trả, lão tử sẽ tới quan phủ đánh trống kêu oan, lão hồ ly
Lạc Mẫn phỏng chừng thích nhất là xem cảnh này, khiến cho cả cái thành Kim Lăng
này ai cũng biết này, để coi lão cẩu ngươi sẽ như thế nào.”
Đại tiểu thư kêu người treo hai bức hoành lên, Tiêu
gia mọi người tất nhiên đều vui mừng hớn hở, đặc biệt là bọn gia đinh đêm qua
đi theo Tam ca, không chỉ được đánh nhau thoải mái, lại còn được Phủ doãn đại
nhân và Tổng đốc đại nhân đích thân tặng hoành phi, quả thật là vinh hiển ngàn
đời. ‘Đã đi chơi gái, lại còn được dựng đền thờ’, tam ca quả thật là tấm gương
đương thời.
Đào Uyển Doanh liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, bước tới
trước mặt hắn, rụt rè nói:
- Lâm Tam, ta có chuyện muốn hỏi thăm ngươi.
- Đào tiểu thư, nàng … thật là khách khí a! Giúp người
vốn là điều hạnh phúc, có cái gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Lâm Vãn Vinh sau khi chơi ác Trình Thụy Niên, tâm lý
rất thoải mái, thấy tiểu nữ Đào Uyển Doanh cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
- Ta nói ngươi đừng tức giận.
Đào Uyển Doanh dè dặt nhìn hắn rồii thấp giọng nói.
- Uyển Doanh tiểu thư à, nàng từ khi nào trở nên khách
khí như vậy chứ, trước kia có phải là thế đâu.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả đáp.
Nghe hắn nhắc tới lúc trước, Đào Uyển Doanh trên mặt
cũng có chút xấu hổ, cắn môi hỏi nhỏ:
- Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải là đã động
thủ động cước trên người ca ca ta không?
Chương 177: Hảo Lâm Tam
- Ca ca của nàng? Động thủ động cước? Uyển Doanh tiểu
thư à, nàng căn cứ vào đâu mà nói vậy? Ta trong mắt nàng là loại người như vậy
sao? Nàng xem, lưng ta lúc nào cũng thẳng đứng, ánh mắt ta lúc nào cũng chính
trực, ta sao lại là cái loại người đó được?
Lâm Vãn Vinh mở to mắt vẻ vô tội:
- Ta là Tiểu Thông (hẹ) nằm với Đậu Hủ mà!
- Tiểu Thông với Đậu Hủ là sao?
Đào Uyển Doanh không hiểu, hỏi lại:
- Ý huynh là gì vậy?
- Hẹ xanh nằm với đậu hủ trắng, chính là hai thứ trần
trụi nằm kề nhau, một thanh hai bạch, chẳng phải là rất trong sạch sao!
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.
Sắc mặt Đào Uyển Doanh đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu xuống:
- Lâm Tam, sao huynh lại còn đùa được? Không phải
huynh luôn là một người thành thật sao?
“Người thành thật?” Lâm Vãn Vinh trán lấm tấm mồ hôi:
“Trước kia đối với nàng ta đánh đánh chửi chửi thì nàng cho là thành thật, giờ
nói chuyện ngọt ngào với nàng, chẳng lẽ ngược lại trở thành kẻ dâm đãng sao?
Nghe nói có một loại người có sở thích ngược ngạo, chẳng lẽ chính là nàng ta?
Ái cha, chẳng lẽ roi da lại thích hợp với cô nàng này à!”
Lâm Vãn Vinh cười to ba tiếng:
- Đào tiểu thư, ta vẫn là Lâm Tam trước kia thôi, chỉ
là bây giờ ta với nàng tâm trạng đã thay đổi, cho nên cách nhìn cũng khác nhau.
Thôi được rồi, Đào tiểu thư, nàng nói ca ca nàng bị làm sao? Cái gì mà động thủ
cước, mau nói ta nghe, xem có thể giúp nàng được gì không?
Đào Uyển Doanh khẽ thở dài, nói nhỏ:
- Việc này phải bắt đầu từ ngày hôm đó, à, chính là
ngày mà huynh thả chúng ta đi đó.
Nàng liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, đột nhiên cắt
ngang sang chuyện khác:
- Lâm Tam, việc xảy ra hôm đó thực sự là huynh không
trách ta chứ?
- Không trách đâu!
Lâm Vãn Vinh nói với vẻ vô cùng độ lượng:
- Nàng chỉ là nhất thời tức giận nên mới xúc động
mạnh, điều này có thể giải thích được, là con người ai mà chẳng còn một chút dã
tính. Hơn nữa, chẳng phải nàng cũng đã bị trừng phạt, phải khóc thật nhiều rồi
đó sao.
Đào Uyển Doanh hai mắt rưng rưng lệ:
- Lâm Tam, cám ơn huynh. Ta thật sự không nghĩ, huynh
lại là người tốt như vậy. Ta tổ chức đánh cướp huynh, huynh không trách mắng mà
còn có lòng nhân từ diễn giải cho ta, Lâm Tam, huynh đúng là người tốt nhất
thiên hạ đó!
Lâm Vãn Vinh toàn thân nổi da gà, với những lời nói
ngốc nghếch kia, nha đầu này mà nhận thứ hai thì thiên hạ không ai dám nhận thứ
nhất a! Cho rằng ta là người tốt, lần trước trên đường tới Hàng Châu đã đánh
vào cặp mông xinh đẹp của nàng, sao nàng không nghĩ tới? Ài, nha đầu này quả
thật có sở thích bạo ngược rồi.
- Dĩ nhiên rồi.
Lâm Vãn Vinh không hề thấy xấu hổ nói lớn:
- Nên nhớ là ta còn có biệt hiệu là ‘Thành thật tiểu
lang quân’, cho dù một đêm có phải làm lang quân bảy lần chăng nữa cũng không
hề hư tổn cái thanh danh đó đâu.
Đào Uyển Doanh nghe hắn lại bắt đầu nói hươu nói vượn,
nhịn không được khẽ cười:
- Huynh đó, tới giờ vẫn không biết khiêm nhường tí nào
cả.
Đào Uyển Doanh tuy khuôn mặt so với đại tiểu thư thì
kém hơn nhưng lại hơn ở cặp mông nẩy nở hơn, Lâm Vãn Vinh nhìn lướt qua, thầm
nghĩ: “Không biết nha đầu này có ăn chất kích thích để phát triển lên không sao
toàn thân chỗ nào cao ra cao, chỗ nào cần lõm ra lõm, chính thực là loại “trên
tấn công dưới phòng thủ”, rất là khiêu khích a, thực là tiện nghi cho tên Hầu
công tử kia rồi.”
Thấy cô nàng này sắp trò chuyện quá xa rồi, Lâm Vãn
Vinh vội vàng quay lại chủ đề chính:
- À, Đào tiểu thư, chúng ta vẫn phải nói một chút
chánh sự, ca ca của nàng rốt cục là bị sao vậy?
Đào Uyển Doanh cũng không biết tại sao mình lại đi lạc
đề xa như vậy, xấu hổ đành khẽ cười rồi nói:
- Ngày đó lúc ta tỉnh dậy, đi một vòng quay trở về thì
thấy ca ca. Lúc đó hắn nằm ở bên sườn núi, cả người nóng hổi, lại còn hôn mê
bất tỉnh, ta cũng không biết huynh ấy bị làm sao nữa, hơn nữa lúc ấy ta còn
đang sợ chính mình bị…
Nàng trên mặt đỏ bừng, cúi đầu nói tiếp:
- … Huynh biết rồi đó. Ta tưởng rằng chính mình cũng
gặp nạn, lại thấy hình dạng của ca ca như vậy, gọi mãi mà không tỉnh lại, trong
lòng vô cùng sợ hãi, nhịn không được liền khóc ồ lên. Đúng lúc đó có gia tướng
của ca ca kéo tới cứu viện, mới dùng nước lạnh để lay tỉnh ca ca…
“Bị trúng mông hãn dược, dĩ nhiên phải dùng nước lạnh
rồi”, Lâm Vãn Vinh ra vẻ đồng tình:
- Ái dà, vậy thì Đào công tử không phải là toàn thân
ướt mèm rồi sao? Sao lại để như vậy, dễ bị cảm mạo lắm đó. Ai, đó là lỗi của ta
a!
Đào Uyển Doanh vội vàng nói:
- Huynh không nên hiểu lầm, ta không phải trách huynh
đâu, lúc đó chúng ta ở vào thế đối lập, huynh đánh ca ca ta, không thể tránh
khỏi được. Hơn nữa huynh đã có lòng tốt thả ca ca, việc này đã không thể trách
huynh nữa rồi.
“Tiểu nữ này càng ngày càng thay đổi tính nết, ha ha”,
Lâm Vãn Vinh cười thầm rồi nói:
- Rồi sau đó thế nào?
Đào Uyển Doanh đỏ bừng mặt, nói lý nhí:
- Lúc ca ca tỉnh lại thì chẳng biết gì cả, tựa hồ như
không còn nhận thức nữa, thấy ai cũng ôm chầm lấy, lại còn nói linh tinh với
ta…
Lâm Vãn Vinh tự nhiên biết hắn nói linh tinh này là
nói cái gì rồi, à lên một tiếng, nghe Đào Uyển Doanh nói tiếp:
- Sau đó, có một tên gia tướng nói với ta rằng, huynh
ấy là muốn nữ nhân…
Nói đến đây, mặt nàng lại đỏ bừng lên, rồi câm nín
hẳn.
Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
- Ra là như vậy. Nhưng sao lệnh huynh lại biến thành
bộ dạng này vậy hả, ta lúc đó chỉ là đánh hắn bất tỉnh rồi để hắn tại bên đường
sau đó bỏ đi, chẳng lẽ hắn bị dâm xà cắn phải sao?
Đào Uyển Doanh cố nén ngượng ngập nói tiếp:
- Ta cũng không biết. Sau đó chúng ta dẫn huynh ấy tới
ngay một tiểu trấn rồi tìm một chốn phong nguyệt, kết quả là…
- Hắn thế nào?
Nghe tới đoạn cao trào, Lâm Vãn Vinh không hề xấu hổ
hỏi tiếp.
Đào Uyển Doanh thẹn thùng lấy hai tay bưng mặt:
- Huynh ấy cùng với mấy nữ tử không biết liêm sĩ vui
vui thú thú, mãi đến tận sáng sớm hôm sau.
- Mấy nữ tử? Có bao nhiêu người? Nàng nói cụ thể xem.
Lâm Vãn Vinh muốn biết được công hiệu cực đại của
thuốc, càng nghe càng kinh sợ, vội vàng hỏi thêm.
- Hình như là bốn năm người gì đó, toàn là loại đàn bà
không biết lễ nghĩa liêm sỉ.
Đào Uyển Doanh thấp giọng.
Ôi mẹ ơi, Như Lai Đại Phật Côn mạnh như vậy sao? Cái
tên tiểu trùng như Đào Đông Thành mà cũng có thể tiếp được bốn năm nàng, sung
sướng đến cực đỉnh ư? Hơn được một nửa của lão tử ta rồi, còn gì là thiên lý
nữa đây. Cái tên đại dâm côn Cao Tù này, có loại thuốc tốt như vậy mà cũng
không biết cho ta một vài cân, lần sau nhất định ta phải bắt hắn mang cho ta
một ít để dùng sau này. Bất quá, tiểu nhi của Đào Đông Thành gân mạch đã đứt,
lại còn bị hành hạ một phen như vậy, ôi trời, làm sao mà chịu nổi nữa, huống
chi cơ thể hắn lại yếu ớt như ốc sên vậy, chắc là xong đời rồi!
- Này, Đào tiểu thư, nàng cũng biết, con người ta luôn
thành tín chánh trực, ta đối với lệnh huynh của nàng cũng không hề động tay
chân gì cả? Huống chi lệnh huynh lại hành hạ nữ tử nhà người ta như cầm thú
vậy, làm sao chúng ta động tay chân mà có thể thành ra như vậy được, ta thấy
chính là trong lòng hắn ẩn tàng suy nghĩ không hay nên mới bộc phát ra hành
động như thế thôi.
Lâm Vãn Vinh nói ra những lời đầy chính nghĩa, nhưng
trong lòng dĩ nhiên như đang khai hoa.
- Ta cũng không biết nữa.
Đào Uyển Doanh khẽ thở dài:
- Bất quá, sau ngày hôm đó, ca ca liền thay đổi hoàn
toàn, mỗi ngày đều phải làm cái việc phong nguyệt đó, khí sắc ngày càng tệ hại,
sau cùng thì không thể đi được, phải kêu bọn nữ tử đến tận cửa, không quá thời
gian uống một chén trà nhỏ liền bị huynh ấy đuổi ra ngoài, tính tình càng ngày
càng cuồng bạo, không ngừng ném vỡ đồ vật. Ta và phụ thân, ai khuyên hắn cũng
không nghe, thân thể càng ngày càng ốm yếu, chẳng còn một chút tinh thần nào
cả.
Đào Uyển Doanh nói đến đây lại bắt đầu thút thít khóc,
Lâm Vãn Vinh nghe được liền thấy thật sảng khoái: “Tiểu tử họ Đào này sắp được
cầm kim thêu hoa*, cũng là quá tiện nghi cho ngươi rồi.”
* Ý là như Đông Phương bất bại.
- Phụ thân vì việc này mà buồn đến bạc tóc, vẫn chưa
thể gượng dậy, trước đây chưa từng có tâm tư như vậy. Vốn là có quan hệ rất tốt
đẹp với Trình Đức - Trình đại nhân, nhưng gần đây cũng trở nên lãnh đạm rồi.
Đào Uyển Doanh nghẹn ngào khóc:
- Lâm Tam, huynh là người thông minh như vậy, có cách
nào có thể cứu được ca ca ta không. Ta thực sự không muốn ca ca và phụ thân ta
biến thành như vậy. Huynh có thể cứu bọn họ được không?
Cứu hắn ư? Ngất, đã cố tình chơi hắn, làm sao ta cứu
được đây? Chẳng lẽ lại tiến hành một ca phẫu thuật thay đổi, lấy của chó đổi
cho hắn? Thành thật mà nói, do ca ca của nàng tự gây ra thôi, thay cái của chó
vào ư, khi đó còn là làm nhục cho những con chó thông minh nữa kìa.
- Đào tiểu thư, ta đối với nàng có sự đồng cảm tao ngộ
thâm sâm, chỉ là chuyện này ta không thể giúp được rồi. Ài, lệnh huynh cũng là
thông minh cả đời, hồ đồ một khắc, hi vọng hắn sớm ngày quay đầu lại, tự mình
cứu mình thôi.
Lâm Vãn Vinh cười giả lả nói.
Đào Uyển Doanh ừ nhẹ một tiếng, nói:
- Cám ơn huynh, Lâm Tam, huynh là người tốt nhất thiên
hạ. Việc này ta vẫn để mãi trong lòng, không biết tâm sự với ai, hôm nay chia
sẻ được với huynh, trong lòng cảm thấy thật sự thoải mái.
Đào Uyển Doanh thần sắc ảm đạm rời đi, Lâm Vãn Vinh
thở ra một hơi thật dài: "thủ đoạn của lão tử thật càng ngày càng phong
phú a!"
Lạc Viễn đi tới, vỗ vai Lâm Vãn Vinh, cười thần bí
nói:
- Đại ca, tiểu đệ đối với huynh thực là bội phục à!
- Bội phục cái gì?
Lâm Vãn Vinh khó hiểu hỏi.
Lạc Viễn nhìn về phía Đào Uyển Doanh vừa đi, cười đáp:
- Vị Đào Tiểu thư này, gặp huynh vừa khóc lại vừa
cười, ta thấy rằng nàng ta tám chín phần là yêu thích đại ca rồi đó.
“Choáng, đây quả thực là lời nói buồn cười nhất mà ta
từng nghe được đó, tiểu nữ này mà thích được ta thì quả thật ông trời không có
mắt, trời đất đổi màu. Bất quá, tiểu Lạc à, tỷ tỷ của huynh thích ta thì lại là
thật đó.” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, cũng không ngạc nhiên nói:
- Ta và Đào tiểu thư đó không phải như đệ nghĩ đâu,
chỉ là có chút hiểu lầm, nhưng cũng đã giải quyết xong rồi. À phải, tỷ tỷ của
đệ thế nào rồi?
Lạc Viễn hưng phấn nói:
- Huynh còn không nói, thật là may mắn. Đại ca, hôm
qua sau khi huynh ghé thăm, đã thấy tỷ ấy và Xảo Xảo cùng trò chuyện, tinh thần
của tỷ đã trở nên rất tốt, vừa nói lại còn cười đùa vui vẻ, cho tới sáng nay đã
thật sự khỏe rồi. Nếu không sớm biết rằng tỷ tỷ chẳng hề để huynh trong mắt, đệ
còn tưởng rằng là do huynh giúp cho tỷ ấy hồi phục đó chứ.
“Không để ta trong mắt?” Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ liếc
hắn một cái: “Tên tiểu tử nhà ngươi đánh giá đại ca ta quá thấp rồi đó, chỉ cần
ta muốn, trên thế gian này không có vị cô nương nào có thể thoát khỏi tay ta.
Nhưng thật không biết Lạc Ngưng nói thật hay đùa, đã chọn ta sao còn muốn kén
rể đây?”
Hắn cười hì hì thần bí nhìn Lạc Viễn hỏi:
- Tiểu Lạc, mấy ngày gần đây đệ có nghe được tin đồn
gì về tỷ tỷ của đệ không?
Lạc Viễn hơi sửng sốt:
- Không có, mấy ngày nay đệ đều ở trong phủ, chẳng
nghe được điều gì cả. Đại ca, có chuyện gì vậy?
Ài, mấy cái chuyện này chắc chỉ là tin đồn vớ vẩn bậy
bạ, tiểu Lạc làm sao biết được. Hắn đương nhiên không định trước mặt tiểu Lạc
lại nói linh tinh về tỷ tỷ của hắn, đành cười trừ vài tiếng cho qua chuyện.
Tiễn các lộ nhân mã ra về, đại tiểu thư có vẻ mệt mỏi,
liền đi thẳng về phòng nghỉ ngơi. Lâm Vãn Vinh vừa định rời đi, chợt thấy từ xa
đi tới hai người, người đi đầu đang vuốt ve bộ râu dài, trông thấy hắn từ xa đã
cười lớn:
- Lâm tiểu huynh, lâu quá không gặp a!
Lâm Vãn Vinh vừa nhìn thấy bộ dáng người này, nhất
thời trong lòng mừng rỡ: “Tới rồi tới rồi, đại sự cuối cùng cũng tới rồi, con
mẹ nó, Trình Đức, ta coi ngươi còn có thể kiêu ngạo được bao lâu nữa.” Hắn cười
ha ha tiến đến nghênh tiếp:
- Ai da, Từ đại nhân của ta, ta nhớ người muốn chết
luôn đó!