Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 170 - 171

Chương 170: Phế Bỏ

Lâm Vãn Vinh sửng sốt đôi chút: “Không nghĩ tới a! Lá
thư đó lại lại do nha đầu này viết!”

Đào Uyển Doanh duyên dáng hét to một tiếng, thân như
cánh én, nhẹ nhàng xông ra ngoài trước tiên. Gia đinh Tiêu gia theo sau Tam ca,
khua chiêng gõ trống, cũng liền lao ra.

Hắc Long hội cùng Hồng Hưng đang liều mạng chém giết
lẫn nhau, chợt nghe chiêng trống vang trời, cửa sắt công xưởng mở toan, gia
đinh của Tiêu gia trong tay cầm hung khí, khí thế hùng hổ ùa ra, miệng hô to
khẩu hiệu: “Hạ gục Hắc Long hội, hạ gục Hắc Long hội!”

Ngô Chánh Hổ cùng thủ hạ của hắn chấn động, ứng phó
với một Hồng Hưng, bọn chúng lực bất tòng tâm, sớm đã nhìn thấy thất bại, không
nghĩ đến gia đinh Tiêu gia lại xen vào, chủ động đến tấn công mạnh mẽ đến thế,
hành động này khiến Hắc Long hội không còn có thể chống chọi thêm, thế bại đã
thành.

Lâm Vãn Vinh vọt lên phía trên cùng, dễ dàng đánh ngã
mấy tên lâu la Hắc Long hội, Đào Uyển Doanh cẩn thận hộ vệ ở bên hắn, chiêu
thức của nàng còn giỏi hơn Lâm Vãn Vinh, tuy là chỉ múa may hoa lệ, nhưng để
ứng phó với mấy tên Hắc Long hội này thì tự nhiên là có thừa.

- Ta đây là công sai của Kim Lăng phủ, các ngươi là lũ
tội đồ nơi nào? Lớn mật như thế, dám đánh người ở đây?

Đào Uyển Doanh đánh ngã hai tên bang chúng Hắc Long
hội, thần thái uy phong lẫm liệt, nhưng thủy chung vẫn không rời Lâm Vãn Vinh,
vững vàng hộ vệ cho hắn.

Lâm Vãn Vinh ‘a a’ cười, tiểu nữ này cũng quá ngây thơ
rồi, nếu bằng vài tiếng hò hét có thể giải quyết được vấn đề, thì con mẹ nó cần
gì xã hội đen nữa!

Ngô Chánh Hổ thấy thân ảnh của Đào Uyển Doanh, liền có
chút do dự, lại thấy Tiêu gia tiến tới hung mãnh, Hồng Hưng cũng mãnh liệt truy
kích, đã biết hôm nay mọi việc hỏng rồi, liền cắn răng phất tay quát to:

- Lui, mau rút lui…!

Hắn vừa nói xong, liền xoay người bỏ trốn, động tác
rất là mau lẹ. Bang chúng Hắc Long hội còn lưu lại chứng kiến thấy lão quay đầu
lủi mất, vội vàng hưởng ứng lời hiệu triệu của hắn, theo đường đó tháo chạy.

Đêm nay chính là cơ hội tốt tiêu diệt Hắc Long hội,
Đổng Thanh Sơn như thế nào có thể bỏ qua, vội vàng hô vang:

- Đạp đổ Hắc Long Hội, hạ gục Ngô Chánh Hổ, các huynh
đệ, xông lên…!

Hồng Hưng sĩ khí đang vượng, lời này như tiếp thêm khí
thế cho bọn họ, mấy trăm người liền đuổi theo Ngô Chánh Hổ truy sát. Đổng Thanh
Sơn cùng Lý Bắc Đẩu đều vọt lên phía trên, vây chặt lấy Ngô Chánh Hổ, không cho
hắn dễ dàng thoát thân.

Trận đánh tối nay, Hắc Long hội hoàn toàn thất bại.
Hồng Hưng tuyệt đối không cho chúng có cơ hội ‘Đông Sơn tái khởi’, cánh tay này
của Trình Đức xem như hoàn toàn bị chặt gẫy rồi. Phải nói đây cũng là món đại
lễ Trình Đức dâng cho, hắn đã lầm lẫn khi coi thường lực lượng của Tiêu gia,
coi thường thực lực của Lâm Tam, Hắc Long hội thất bại, có lẽ cũng chính là
bước thất bại đầu tiên của Trình Đức.

Lâm Vãn Vinh thấy Đổng Thanh Sơn và Lý Bắc Đẩu vây lấy
Ngô Chánh Hổ không tha, ép hắn tiến vào một góc, nhưng Ngô Chánh Hổ này cũng
thật là cường hãn, một người đấu hai cũng không thấy rơi vào thế hạ phong. Nếu
không bắt được Ngô Chánh Hổ, sau này Trình Đức tới cứu, muốn diệt trừ hắn lại
khó khăn.

Lâm Vãn Vinh trong lòng lo lắng, muốn đến giúp Thanh
Sơn một tay, lại thấy Đào Uyển Doanh theo sát bên người mình, một bước cũng
không rời.

Lâm Vãn Vinh cười khổ:

- Đào tiểu thư, nàng là công sai, hẳn là còn chuyện
trọng yếu cần đi làm, lại theo ta làm gì?

Đào Uyển Doanh nghiêm mặt nói:

- Lúc này hiện trường hỗn loạn, ta bảo hộ bên người
người, ngươi có thể sẽ an toàn hơn nhiều.

“Nàng bảo vệ ta? Ặc!” Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ nói:

- Đào tiểu thư, ta và nàng cũng đã quá chiêu, thẳng
thắn mà nói, cho dù có mười người như nàng cùng lên cũng không đánh lại ta, bây
giờ lại nói là muốn bảo vệ ta, cái này có phải là quá khoa trương không? Nàng
phải chăng là có ý đồ gì đó với ta? Ta là người đứng đắn nghiêm chỉnh đấy.

Đào Uyển Doanh vừa thẹn vừa giận:

- Ai có ý đồ với ngươi? Ta đây là báo ân, ngày ấy nếu
không có ngươi nói cho ta sự thật, chỉ e là tới lúc này Đào Uyển Doanh không
còn ở nhân thế rồi. Ngươi đối xử tử tế với ta, Uyển Doanh ghi tạc trong tim, ta
tuy là một nữ tử nhưng ân tình này không thể không báo. Hôm nay nguy hiểm như
vậy, ngươi tuy là võ nghệ vạn phần cao cường, nhưng sao có thể khắp nơi đề
phòng tiểu nhân ám toán, có ta bảo vệ bên ngươi, đương nhiên có nhiều phần chắc
hơn, mặc kệ ngươi coi ta như thế nào, ân tình này không báo, ta cả đời cũng
không thể an tâm.

Choáng, tiểu nữ này trở thành que kẹo dẻo rồi, không
thể vứt bỏ được sao? Làm sao để nàng ta khỏi mù quáng đây? Lâm Vãn Vinh bất đắc
dĩ nói:

- Thịnh tình của tiểu thư, Lâm Tam ta xin tâm lĩnh, chỉ
là cái ân tình mà nàng nói đều do ta tiện tay giúp thôi, ta là kẻ rất thích
tương trợ người khác nên cũng không cần hồi báo đáp gì cả, không cần nàng bảo
vệ, hay là nàng nhanh vào nói chuyện cùng với Đại tiểu thư đi.

Đào Uyển Doanh tính khí vô cùng quật cường, quay đầu
đi, làm bộ như không hề nghe thấy hắn nói, cũng không chịu dời đi nửa bước.

Đây là chuyện quái gì thế này, ‘Đã thấy qua ép mua chứ
chưa bao giờ thấy ép bán’, chẳng nhẽ muốn lão tử ra tay sát thủ sao? Chỉ sợ
chuyến này, ngay cả tính mệnh của tiểu nữu nhà ngươi cũng không còn, Lâm Vãn
Vinh nói:

- Đào tiểu thư, nàng muốn hộ vệ ta tới khi nào?

Đào Uyển Doanh sửng sốt một chút, trầm tư thật lâu sau
mới lắc đầu nói:

- Ta còn chưa nghĩ đến.

Lâm Vãn Vinh tức mình nói tục:

- Đào tiểu thư, ta muốn đi nhà xí, nàng có muốn đi
không?

Đào Uyển Doanh liền đỏ mặt, nhìn hắn một cái, cắn răng
nói:

- Ngươi đi, ta cũng đi…

Ngất, lão tử bị ngươi đánh bại rồi, Lâm Vãn Vinh ôm
đầu rống lên giận dữ:

- Vạn lần xin nàng, Đào tiểu thư, xin nàng buông tha
ta đi, ta không chịu nỗi sự hành hạ của nàng nữa. Ta không cần nàng bảo vệ,
nàng đi bảo vệ người khác đi. Được rồi, nàng không phải thích Hầu Dược Bạch
công tử sao. Nàng đi bảo vệ hắn đó, hắn sức trói gà không chặt, đồng cảnh nhỏ
bé yếu đuối chính là có thể thỏa mãn sự ái hộ của nàng, các ngươi sài lang nữ
mạo, rất là tương xứng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Doanh đỏ bừng, vội nói:

- Người nói hồ đồ cái gì đó, ai nói ta thích Hầu công
tử chứ?

- Tất cả đều biết a!

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Không tin nàng có thể đi hỏi Lạc tiểu thư, còn có
Đại tiểu thư các nàng, xem ta có lừa nàng không.

Đào Uyển Doanh than nhẹ:

- Ngươi nói như thế thì ta cũng hồ đồ rồi. Ta nghe các
tỷ muội nói, thích một người, đó là luôn nghĩ đến hắn nhớ đến hắn. Ta tuy thỉnh
thoảng có nghĩ đến Hầu công tử nhưng cũng chưa từng cùng hắn nói chuyện nhiều,
bàn tới hai chữ tương tư thì có vẻ cao xa quá, Ngọc Nhược tỷ tỷ sao lại có thể
kết luận ta thích Hầu Công tử?

“Toát mồ hôi! Ta làm gì có thời gian dạy nàng tình yêu
là thế nào!”, thấy thời gian đang lúc khuẩn cấp. Lâm Vãn Vinh cắn răng: “Tiểu
nữu, là ngươi ép ta, lần này lão tử sẽ đánh nàng ngất đi đem đặt ở ven đường
cho người ta chiếm chút tiện nghi nho nhỏ.”

Đào Uyển Doanh liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên bật cười:

- Lâm Tam, người như ngươi, có lúc rất đáng ghét, đôi
khi tựa hồ không phải thế. Ngươi có thể kiên trì thế này, ta cũng không làm khó
cho ngươi nữa. Hôm nay khi mọi việc xong, ta sẽ không đề cập đến hai chữ hộ vệ
nữa, ngươi xem có tốt hơn không?

- Chặn Ngô Chánh Hổ lại!

Tiếng hô giận dữ của Thanh Sơn truyền đến, Lâm Vãn
Vinh nghe được nhìn lại, đã thấy trên tay Ngô Chánh Hổ dính vài vết thương,
hung tính đại phát, hai mắt đỏ rực, tính liều mạng đột phá khỏi vòng vây bên
ngoài của Hồng Hưng, Ngô Chánh Hổ này lãnh đạo hơn ngàn người Hắc Long hội, hai
tay vung vẫy chém giết, lúc này hung tính đại phát, dũng mãnh vô cùng, liền đả
thương vài huynh đệ đã thành danh của Hồng Hưng, mắt thấy gần như thoát khỏi
vòng vây.

Không có thời gian nói chuyện nhạt nhẽo cùng tiểu nữ
ngươi nữa, Lâm Vãn Vinh đuổi theo vài bước, chắn trước người Ngộ Chánh Hổ, cười
lạnh nói:

- Vậy là thế nào, ngươi nghĩ đánh cướp Tiêu gia chúng
ta xong là có thể chạy sao?

Ngô Chánh Hổ song chỉ đỏ rực liếc mắt nhìn vào hắni:

- Ngươi là Lâm Tam?

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

- Nhãn lực của ngươi cũng không tệ, chỉ tiếc là lại
nảy ra ý kiến ngu ngốc đụng lầm chỗ rồi.

Đang khi nói chuyện thì Đổng Thanh Sơn và Lý Bắc Đẩu
đã tới vây quanh, Đào Uyển Doanh cũng đứng ở bên người Lâm Vãn Vinh. Ngô Chánh
Hổ giận dữ quát:

- Các người nhiều người như thế đối phó một mình ta,
còn có thể coi là anh hùng hảo hán cái gì.

- Ngươi muốn làm anh hùng hảo hán? Tốt thôi!

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Ta kính trọng nhất anh hùng hảo hán, đừng nói ta
không cho ngươi một cơ hội, ngươi muốn quần ẩu hay là chọn đơn đấu?

- Quần ẩu là sao? - Ngô Chánh Hổ vội nói

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Quần ẩu tức là chúng ta đánh một mình ngươi.

- Ngươi…

Ngô Chánh Hổ tức giận hỏi:

- Vậy đơn đấu là sao?

- Đơn đấu tức là một mình ngươi đánh một đám chúng ta!

Lâm Vãn Vinh thoải mái nói, gia đinh Tiêu gia cùng
huynh đệ Hồng Hưng đường vây quanh đều cười ha hả, Đào Uyển Doanh cũng không
nhịn được bật cười.

Ánh mắt Ngô Chánh Hổ lóe lên một tia ác liệt, thừa dịp
mọi người không phòng bị, đao trong tay lao tới, nhắm vào Lâm Vãn Vinh.

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng cười, đang lúc muốn động thủ,
lại nghe một tiếng “a” thê thảm, Ngô Chánh Hổ kia bị người ta một cước đá ngã
lăn ra, đao trong tay rơi trên mặt đất.

Đào Uyển Doanh nét mặt như sương lạnh, tức giận nói:

- Ngô Chánh Hổ, có bổn cô nương ở đây, ngươi còn muốn
vung đao giết người?

Ngô Chánh hổ quyết xuống tay, kình lực rất lớn, vốn
định đánh lén đắc thủ, đâu ngờ Đào Uyển Doanh luôn cảnh giác với hắn, Hắn vừa
động đậy, Đào Uyển Doanh liền tung một cước cực mạnh vào chân hắn. Ngô Chánh Hổ
trọng thương, vốn dã suy nhược không trụ được, một chiêu này lại dùng toàn bộ
lực đao, sau khi ngã lăn ra đất, thở hổn hển, trên trán mồ hôi túa ra ướt đẫm.

- Công phu không tồi!

Lâm Vãn Vinh cười hì hì ôm quyền nói:

- Tạ ơn Đào tiểu thư cứu mạng, như vậy chúng ta hòa
rồi nhé!

Ngô Chánh Hổ vốn đã kiệt lực, biết tìm đâu ra cơ hội
đánh chó cùng đường như vậy, những kẻ cùng theo Tứ Đức thấy tên đầu xỏ ở đây,
sao còn nhịn nổi, cao giọng nói:

- Các huynh đệ, đây chính là tên cầm đầu đã bắt nạt
Tiêu gia chúng ta, mọi người đánh đi…!

Việc quần ẩu này chính là chuyện mọi người am hiểu
nhất. Tất cả hô vang, hướng về Ngô Chánh Hổ tay đấm chân đá, tiếng kêu la rên
rĩ vang lên không ngớt bên tai.

Phải nên như thế mới được, đơn đả độc đấu làm cái gì,
chủ nghĩa anh hùng đúng là hại chết người ta, quần ẩu mới chính là vương đạo.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, lớn tiếng nói:

- Mọi người không nên đánh nữa, đánh chết người là
không tốt đâu. Nhân tiện nói một câu, muốn đánh cho đã mà không chết thì cứ
nhằm vào mặt và thắt lưng…

- Đánh vào mặt và thắt lưng…!

Trong đám người cũng không biết là ai vừa nói câu đó,
mọi người lập tức hiểu ra ý nghĩa lời nói của Tam ca, nhằm thẳng vào hai chỗ
này mà xuống tay, Lâm Văn Vinh rùng mình: “tiểu tử Ngô Chánh Hổ này xem như bị
phế rồi!”

Cái tên mới vừa rồi kêu gào quay về phía Lâm Vãn Vinh
giở ngón cái lên, Lâm Vãn Vinh khinh bỉ nhìn hắn một cái: “Thanh Sơn người đúng
là đồ súc sinh, cứ thích rống lên, nhưng mà… ta thích!”

Chương 171: Ngã hận tử nhĩ liễu

Lẫn trong đám người là vài nhân vật cốt cán của Hồng
Hưng, hạ thủ vô cùng tàn nhẫn, cứ nhắm vào hai chân Ngô Chánh Hổ đánh thật
mạnh, Ngô Chánh Hổ kêu la thảm thiết động thấu tận trời xanh, Lâm Vãn Vinh thậm
chí còn nghe được tiếng xương gẫy răng rắc.

- Ài! Xem ra Hắc Long hội thật sự là khơi dậy nỗi căm
phẫn của người dân a! Đào tiểu thư, nàng cũng thấy đấy, ta đã nhắc nhở mọi
người không nên sử dụng bạo lực, nhưng họ Ngô này chuốc bao oán hận cho bá
tánh, không ngăn được!

Thấy Ngô Chánh Hổ hít vào thì nhiều, thở ra lại ít,
tuy không chết cũng chẳng khác bao nhiêu, Lâm Vãn Vinh liền giả nhân giả nghĩa
nói.

Đào Uyển Doanh liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, Đổng
Thanh Sơn thấy Ngô Chánh Hổ hoàn toàn không thể cứu chữa được nữa, liền hướng
về Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, rồi vung tay lên, người ngựa Hồng Hưng lập tức vô
thanh vô tức rời đi.

Lực lượng của Hồng Hưng vừa biến mất khỏi tầm nhìn,
thì từ xa đã nghe một hồi rầm rộ truyền đến, một đội binh mã kỵ doanh ở đằng xa
tiến tới. Cầm đầu chính là Trình Thụy Niên, công tử của Trình Đức.

“Cứu giá tới rồi, nhưng mà lại là quá muộn!” Lâm Vãn
Vinh cười hắc hắc, quay về phía mấy người bọn Tiêu Phong nháy mắt, gia đinh
Tiêu gia nhanh chóng lui vào công xưởng, chỉ còn một người tay chân đứt gãy,
đang xùi bọt mép vẫn nằm chỗ cũ, chính là Ngô Chánh Hổ, cho dù may mắn không
chết nhưng cũng thành phế nhân rồi.

Trình Thụy Niên thống lĩnh người ngựa tiến tới gần,
quanh đó sớm đã không còn một bóng người, nhìn thấy đó đây đầy huyết tích của
đám hắc y nhân, còn có một người sống dở chết dở là Ngô Chánh Hổ, Trình Thụy
Niên sắc mặt trắng bệch, cưỡi ngựa qua lại hai lượt, không cam lòng nhìn chung
quanh, hung hăng giơ tay lên nói:

- Chúng ta đi…!

Hai tên quân sĩ tiến tới khiêng Ngô Chánh Hổ lên, đoàn
người liền nhanh chóng rút lui.

Đại tiểu thư ở trong phân xưởng, thấy sự tình một cách
rõ ràng rành mạch, nhìn thấy đám nhân mã đó rút lui, lúc này mới thở phào một
hơi dài, liếc mắt qua Lâm Vãn Vinh:

- Lúc này chúng ta nên làm gì bây giờ? Có nên trở về
không?

Lâm Vãn Vinh lắc đầu, Trình Thụy Niên vừa mới rút, bên
ngoài tình thế hòan toàn chưa ổn định, hắn trầm tư một lát mới nói:

- Phái người nào lanh lẹ ra ngoài nghe ngóng một phen
đã, nếu xung quanh không có ai thì chúng ta về phủ cũng không muộn.

Đây là sách lược rất lão luyện, Tiêu phu nhân cũng gật
đầu:

- Lâm Tam nói có lý, hãy chờ một lát hãy đi. Ngọc
Nhược, tuy việc hôm nay đột nhiên phát sinh, nhưng trong phủ ta ứng biến thích
đáng. Tiêu Phong, Tứ Đức mọi người đều có công, công của Lâm Tam lớn nhất, sau
khi hồi phủ cần trọng thưởng xứng đáng.

- Phu nhân khen quá lời rồi.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:

- Ta cùng với Tiêu gia tựa như cá với nước, cùng hít
thở, chung vận mệnh, không ai bỏ ai được. Đây đều là điều ta nên làm mà.

Đại tiểu thư mỉm cười nhìn hắn:

- Người như ngươi, bớt nói những lời xu nịnh đi, ngươi
có chủ ý gì, đừng tưởng ta không biết.

Ta có chủ ý gì? Hắc hắc! Lời này mà nói về Nhị tiểu
thư cũng không sai lắm đâu, ngươi miễn cho đi, dẫu sao cũng chưa chắc đã đúng
như ý ngươi đâu.

Đào Uyển Doanh giữ chặt tay Đại tiểu thư:

- Ngọc Nhược tỷ tỷ, nơi này hẳn là không còn rắc rối
gì nữa, ta cũng nên đi thôi. Hôm nay chúng ta hộ vệ bất lực, để tỷ tỷ phải chịu
kinh hãi, tỷ chớ bực bội nghe.

Trong cảnh khốn cùng như thế, Đào Uyển Doanh một mình
tới cứu trợ, tuy cũng không làm được bao nhiêu nhưng rất có thành ý. Đại tiểu
thư trong lòng cảm kích, giữ chặt tay nàng nói:

- Uyển Doanh muội muội, hôm nay đa tạ muội, chuyện
trước kia cứ để cho nó qua đi, không nên suy nghĩ nhiều, từ này về sau chúng ta
vẫn là tỷ muội tốt, sau này cứ qua lại với nhau, đừng nên xa lạ nữa.

Đào Uyển Doanh cũng không biết tại sao, trong lòng tựa
hồ rất ấm ức, nghe được những lời này liền ‘oa’ một tiếng gục vào lòng Đại tiểu
thư nức nở:

- Ngọc Nhược tỷ tỷ, ta… ta… ta cám ơn người…

Nàng vốn vẫn tưởng rằng mình đã ô uế, không còn lạc
thú để tồn tại nữa. Sau mới được Lâm Vãn Vinh thức tỉnh, tìm một nha hoàn già
có chút kinh nghiệm kiểm tra một phen, mới biết được rằng mình nghĩ sai, vừa
mừng vừa sợ, tâm tình đang đè nén trông phút chốc lại bay cao. Biến cố lớn lao
ấy nào ai có thể tưởng tượng nỗi. Nàng năm lần bảy lượt đã muốn nói ra, nghe
được Đại tiểu thư nói những lời này làm nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, Đào Uyển
Doanh nhớ tới lúc trước gặp cảnh ngộ đó, không thể nhịn nỗi nữa, lập tức ôm lấy
Ngọc Nhược khóc rống lên.

“Tao ngộ của Tiêu gia ta, so với muội nào có tốt hơn?”
Đại tiểu thư thấy nàng khóc, trong lòng cũng thầm sinh bi thương, nước mắt cứ
tuôn rơi, hai nữ tử ôm nhau khóc mãi không thôi.

“Trời ạ! Có chuyện gì đâu mà các người lại khóc, sự
tình trước mắt còn chưa có được giải quyết mà.” Lâm Vãn Vinh thấy thế rất không
thoải mái, nhịn không được ho khan hai tiếng rồi nói:

- Đại tiểu thư, chúng ta nên bàn chính sự truớc đã.

Đại tiểu thư vội vàng lau nước mắt, ngượng ngùng nhìn
hắn, lại quay qua Uyển Doanh nói:

- Hảo muội muội, hôm nay muội hãy về trước đi, đợi qua
mấy ngày, bình yên rồi, chúng ta lại chuyện trò tiếp.

Đào Uyển Doanh khẽ “ừm” một tiếng, vội lau nước mắt,
rồi đi ra ngoài cửa, nàng xoay người lên ngựa, nhìn Lâm Vãn Vinh nói:

- Lâm Tam, ân đức của ngươi, ta vĩnh viễn ghi tạc
trong lòng.

Nàng cắn răng nói xong, liền thúc ngựa phóng đi, không
quá một khắc thời gian biết mất trong tầm nhìn của mọi người.

“Tiểu nữ này tính tình dường như thay đổi không ít a!”
Lâm Vãn Vinh nhìn bóng lưng Uyển Doanh thầm nghĩ.

Đại tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, than vãn:

- Xem chuyện tốt ngươi làm đó, một nữ tử tốt như thế
lại bị ngươi dọa thành bộ dạng này.

“Đại tiểu thư, sự đồng cảm của nàng hơi quá rồi nha,
nói chuyện phải có lương tâm, trước kia khi vị Đào tiểu thư này tác quái, sao
nàng không nói nàng ta là nữ tử tốt.”

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Hôm nay nàng xem nàng ta thay đổi biến thành một
người con gái tốt, còn trong lòng nàng ta lại thành ác nhân sao? Đạo lý này nói
thế nào cũng không thông a! Lại nói, không phải ta giúp đỡ thì nàng ấy sao trở
nên nhu thuận như vậy? Chữa bệnh cho nàng ta, lại không lấy tiền, đã là tiện
nghi cho nàng ta rồi.

Đại tiểu thư nhìn hắn cười nói:

- Được lắm, coi như ta nói không lại người. Hôm nay
ngươi lại lập công lớn, muốn ta thưởng cho ngươi như thế nào?

- Thôi miễn đi, chuyện như vậy ta làm mỗi ngày, đã
thành thói quen rồi, nếu thật sự muốn tính thì nàng không thưởng nỗi đâu.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu cự tuyệt.

Từ chế tác nước hoa xà phòng thơm, cho tới “Tình Vũ
Lâu Hàng Châu ngăn cơn sóng dữ”, rõ ràng đều là công lao của Lâm Tam, Tiêu Ngọc
Nhược thế nào lại không biết. Có thể nói dựa vào công sức Lâm Tam đóng góp cho
Tiêu Gia, mà muốn khen thưởng thì thật sự không biết thưởng cái gì mới được.

Nhưng mà “ tâm địa lang sói” của Lâm Vãn Vinh. Đại
tiểu thư biết rất rõ ràng, nàng nhìn hắn, buồn bã nói:

- Tiêu gia ta có thể cải tử hoàn sinh, nói ra đều là
công lao của người, nhưng chẳng biết ngươi còn có thể lưu lại Tiêu gia ta bao
lâu?

Vấn đề này thật sự rất khó trả lời, với bản sự của Lâm
Tam tuyệt không có khả năng cả đời ở lại Tiêu gia. Đại tiểu thư trong ngữ khí
có chút gì như bị ruồng bỏ, Lâm Vãn Vinh cũng chỉ thở dài, sánh vai chiến đấu
cùng nàng trong thời gian dài, mặc dù có chút khắc khẩu, nhưng trong chiến đấu
kết thành tình hữu nghị thâm sâu.

- Chuyện tương lai không ai nói trước được, nhưng mà
Đại tiểu thư cứ yên tâm, sau này cho dù ta có rời Tiêu gia, cũng là người đi
nhưng tâm không đi, có gì khó khăn cứ tìm ta. Nàng cũng biết, con người ta rất
thần kỳ, cơ bản là không có chuyện ta giải quyết không được.

Lâm Vãn Vinh mặt dày ba hoa.

- Thế nào mà người đi tâm không đi, nói như vậy thật
khó nghe.

Đại tiểu thư nghe hắn trêu ghẹo, tâm tình cũng tốt lên
đôi chút:

- Lời của ngươi nói, mười câu có tới chín câu gạt
người. Ta không tin người, sợ là chân trước bước khỏi Tiêu gia, chân sau đã sớm
quên sạch chúng ta rồi.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả vài tiếng, không cùng nàng
tiếp tục dây dưa nói về đề tài này nữa, nghiêm mặt nói:

- Đại tiểu thư, nhìn tình thế đêm nay, e rằng ở Kim
Lăng sẽ có chuyện lớn xảy ra, công xưởng này là căn cơ của chúng ta, chúng ta
còn phải phái người bảo vệ ngăn ngừa tại họa mới phải.

- Phải nên như thế!

Tiêu Ngọc Nhược nhướng mày nói.

- Chọn trong đám gia đinh Tiêu gia ta vài người trung
thành có khả năng, đóng tại công xưởng này, ta liền mời võ sư đến chỉ dạy, nơi
này tuyệt không thể để xảy ra chút rắc rối gì.

Ý nghĩ này cũng tựa như lời phu nhân vừa nói. Tiêu phu
nhân tự nhiên rất tán thành, giục Đại tiểu thư hãy sớm thực hiện. Lâm Vãn Vinh
trong lòng sớm có tính toán, nào nước hoa rồi xà phòng thơm đều là sản nghiệp
của bản thân hắn, sau này là căn cơ để phát tài, chỉ có thể giao cho người của
hắn mới yên tâm. Những người trung kiên, chi bằng để một tay Hồng Hưng hội bồi
dưỡng. Để Thanh Sơn chọn vài người trung thành, những huynh đệ giỏi chiến đấu
gia nhập. Hồng Hưng cũng là của ta, Tiêu gia cũng là của ta, lão tử đem xã hội
đen cùng thương hội câu kết hỗ trợ nhau, xem ai sau này còn dám tới khiêu khích
trên đầu lão tử.

- Nhị tiểu thư tới, Nhị tiểu thư tới…!

Ngoài cửa vang lên tiếng huyên náo, một chiếc xe ngựa
dừng tại trước cửa công xưởng, Tiêu Ngọc Sương vội vàng xuống xe lại kêu lên:

- Lâm Tam, Lâm Tam, chàng ở đâu…?

Đại tiểu thư vội vàng tiến lên đón nàng, cả kinh nói:

- Ngọc Sương, muội sao lại đến, bên ngoài không bình
yên, muội đến làm gì?

Nhị tiểu thư ngã vào lòng tỷ tỷ, gấp gáp nói:

- Tỷ tỷ, Lâm Tam… Lâm Tam ở đâu?

Tiêu Ngọc Nhược trìu mến vỗ vai nàng:

- Muội hỏi hắn làm gì?

Tiêu Ngọc Sương ngấn đầy nước mắt:

- Tỷ tỷ, Lâm Tam dẫn theo người ra ngoài đánh nhau
rồi, khi ta nhận được tin thì không biết bọn họ ở nơi nào. Hắn là kẻ ngày
thường chỉ biết khi phụ muội, giờ đánh nhau ở đâu vạn nhất bị thương thì làm
sao bây giờ? Tên xấu xa này, không biết muội lo lắng muốn chết, tỷ tỷ người mau
cứu hắn, tỷ tỷ…

“Khi phụ nàng? Ta kém như vậy sao?” Lâm Vãn Vinh toát
mồ hôi, thấy tiểu nha đầu khóc như hoa (lê) trong mưa, cảm thấy vô cùng xúc
động.

Thấy Ngọc Sương đối với Lâm Tam thật sự là một mảnh
thâm tình, Đại tiểu thư khe khẽ thở dài, vẻ mặt có chút buồn bã. Thấy Lâm Tam
đang núp ở góc phòng cười trộm, nàng cũng không biết cơn tức giận từ đâu bùng
lên, nghiến răng nói:

- Ngươi đắc ý lắm sao? Lâm Tam, ta hận ngươi đến chết!

- Lâm Tam?

Nhị tiểu thư kinh ngạc, vội vàng đưa mắt nhìn lại, Lâm
Vãn Vinh tiêu sái nhấc chiếc mũ nhỏ, vẫy vẫy tay, hớn hở gọi:

- Hi, Nhị tiểu thư, ta ở chỗ này…

- Lâm Tam…!

Nhị tiểu thư vừa mừng vừa kinh ngạc, bàn tay nhỏ bé
giữ chặt chiếc miệng anh đào, ngơ ngác nhìn hắn mấy lượt, nước mắt tuôn rơi:

- Chàng là cái kẻ xấu xa, xấu chết đi được…!

Đại tiểu thư trong mắt tóe lửa, hung hăng trừng mắt
nhìn Lâm Tam, nhẹ nhàng vỗ vai muội muội:

- Kẻ này thật là xấu xa, Ngọc Sương đừng sợ, sau này
tỷ cùng muội thu thập hắn...!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3