Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 1) - Chương 16 - Phần 5

Lát
sau, Vĩnh Phong buông Hiểu Đồng ra, cậu nâng cằm cô lên nhìn sâu vào đôi mắt
to tròn trong veo một cách âu yếm, thì thầm hỏi:

-
Có phải mẹ anh đã nói gì với em phải không, dù em vẫn mỉm cười tươi khi nhìn
anh đánh đàn nhưng anh cảm nhận được em chỉ là đang gượng cười mà thôi!

-
Không có gì đâu, anh đừng lo! - Nét mặt hơi buồn, Hiểu Đồng nghiêng mặt đi lảng
tránh cái nhìn của Vĩnh Phong.

-
Dù mẹ anh có nói gì hay làm gì đi nữa... - Vĩnh Phong dùng tay quay nhẹ Hiểu Đồng
lại đối diện với mặt mình, không để cô lẩn tránh, cậu muốn cô hiểu rõ tấm lòng
của mình. Nhưng Hiểu Đồng đã đưa tay lên miệng ngăn cậu nói tiếp.

-
Vĩnh Phong, anh nghe em nói. - Hiểu Đồng nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen lấp
lánh như ánh sao của Vĩnh Phong, ngập ngừng một lát rồi nói: - Em vốn là một
người thận trọng, nhất là trong tình yêu, cho nên một khi em đã đồng ý làm người
yêu của anh, là em đã lường trước những khó khăn trên con đường này. Em chấp nhận
đi trên nó bởi vì một lẽ, em đã yêu anh. Em không biết tình yêu của em đối với
anh lớn hơn hay tình yêu của anh với em lớn hơn nhưng trước những hy sinh của
anh vì em, thì cho dù có bắt em phải chết, em cũng cam tâm tình nguyện. Cho dù
mẹ anh có gây áp lực mạnh đến thế nào, cho dù Vũ Quỳnh có nói gì thì chỉ cần
anh yêu em, anh cần em, chỉ cần anh nắm chặt lấy tay em thì em sẽ không bao giờ
rời xa anh đâu.

-
Thật sao? - Vĩnh Phong hỏi lại để xác định. Cảm giác vui sướng tràn ngập trong
tim, cảm giác hạnh phúc không thể tả.

Hiểu
Đồng khẽ chớp mắt rồi gật đầu.

Vĩnh Phong ôm chầm lấy Hiểu Đồng, nụ cười
hạnh phúc hiện trên khóe miệng. Sau đó cậu buông Hiểu Đồng ra, hôn nhẹ lên bờ
mi của Hiểu Đồng, lướt nhẹ lên sóng mũi cao cao, rồi chạm đến bờ môi hồng gợi cảm...
Nhưng Hiểu Đồng đã đẩy cậu ra, cô véo nhẹ lên mũi Vĩnh Phong, mỉm cười trêu chọc:

- Anh có biết bây giờ trông anh giống
con trâu nằm sình hay không hả? Người toàn là mồ hôi không hà, anh mau vào nhà
tắm rửa sạch sẽ đi!

- Em còn nói nữa, là lỗi tại ai chứ? Tại
ai báo hại anh chạy khắp nơi tìm kiếm. Lại còn bị một phen sợ hãi khi không thể
tìm thấy em, anh đã gần như tuyệt vọng...

Hiểu Đồng nghe lời trách yêu của Vĩnh
Phong thì rất xúc động, cô mỉm cười kiễng chân hôn nhẹ lên má Vĩnh Phong rồi
cong môi nói:

- Người ta biết lỗi rồi mà, anh đúng là
nhỏ mọn quá hà.

- Dám nói anh nhỏ mọn. - Vĩnh Phong vừa
trách vừa lấy tay cù lét Hiểu Đồng khiến cô phải bỏ chạy tránh né.

Chưa chạy được mấy bước, Hiểu Đồng đã bị Vĩnh
Phong bắt lấy. Cậu ôm ngang eo cô, nhấc bổng cô lên xoay mấy vòng. Tiếng cười
khúc khích vang lên khắp sân vườn.

Gió rung động những chiếc lá theo cung bậc
tạo ra những giai điệu hạnh phúc, chiếc xích đu cũng theo gió đong đưa vui vẻ.

- Được rồi, thả em xuống đi! - Hiểu Đồng
hét lên, cô bị Vĩnh Phong xoay đến chóng mặt.

Vĩnh Phong vừa bỏ Hiểu Đồng xuống là cô
đã xoay người Vĩnh Phong lại và đẩy cậu đi vào.

- Anh mau vào mở cửa để em còn vào nấu
cơm cho anh ăn. Anh mà chết vì đói là em mặc kệ, cứ để cho quạ rỉa thịt anh ra.

- Chỉ sợ lúc đó có người đau lòng khóc
sướt mướt thôi! - Vĩnh Phong vừa đi vừa ngoảnh lại cười khà khà trêu.

- Thấy ghét. Ai mà thèm khóc. - Hiểu Đồng
hểnh mũi lè lưỡi nhìn theo bóng dáng của Vĩnh Phong đi vào trong nhà.

Khi
bóng dáng Vĩnh Phong khuất hẳn vào trong nhà thì nụ cười trên môi của Hiểu Đồng
chợt tắt. Cô ngả người trên chiếc xích đu, gương mặt buồn bã nhớ lại những
chuyện xảy ra ở nhà hàng.

-
Cháu thấy Vĩnh Phong và Vũ Quỳnh có xứng đôi không? - Bà Mai Hoa nhìn Hiểu Đồng
nở một nụ cười giả tạo.

-
Cháu không biết, bởi vì xứng hay không xứng chỉ có Vĩnh Phong mới biết rõ. Còn
cháu thì nghĩ rằng phải phụ thuộc vào duyên phận. Tình cảm là thứ không thể miễn
cưỡng. - Hiểu Đồng đối đáp không chút sợ hãi, gương mặt không nhìn bà Mai Hoa
mà đang mỉm cười đáp lại cái nhìn của Vĩnh Phong.

-
Tại cháu không biết đó thôi, tình cảm của Vĩnh Phong đối với Vũ Quỳnh rất tốt.
Chính miệng Vĩnh Phong đã nói sau này sẽ cưới Vũ Quỳnh, phải không Kim Xuân? -
Bà sắc xảo nói, quay qua người bạn thân tìm đồng minh.


Kim Xuân liền gật đầu:

-
Tôi nhớ là vào năm Vũ Quỳnh lên tám, còn Vĩnh Phong lúc đã lên chín. Vĩnh Phong
cứ đeo theo tôi đòi sau này phải gả Vũ Quỳnh cho nó.

-
Vậy sao ạ? - Hiểu Đồng thờ ơ hỏi, không để tâm lắm đến những lời của họ nói.

-
Hiểu Đồng! - Bà Mai Hoa gọi lớn để thu hút sự chú ý của Hiểu Đồng.

Hiểu
Đồng bình thản từ từ quay đầu lại nhìn bà. Cô nhẹ nhàng hỏi:

-
Có chuyện gì không bác?

-
Ta không ngại nói thật với cháu. Cháu cũng biết gia đình Vũ Quỳnh cũng là tập
đoàn lớn ở nước mình. Gia đình bác cũng vậy, cháu hiểu không? - Rồi bà ngừng một
lát chờ cái gật đầu hiểu ý của Hiểu Đồng rồi mới từ tốn nói tiếp: -Nhưng cũng
có một số vấn đề mà gia đình bác rất cần để phát triển công việc kinh doanh của
mình ngày càng qui mô rộng lớn hơn. Và gia đình Vũ Quỳnh có đủ khả năng giúp tập
đoàn của bác.

Nói
xong bà im lặng quan sát sắc mặt của Hiểu Đồng, quả thật nét mặt của cô bây giờ
tối sầm lại. Điều duy nhất khiến Hiểu Đồng không thể sánh bằng Vũ Quỳnh chính
là gia thế nghèo nàn của cô. Nuốt nước mắt cay đắng vào lòng, Hiểu Đồng vẫn quả
quyết nói:

-
Đúng là cháu không có khả năng giúp gia đình bác phát triển việc kinh doanh.
Nhưng cháu nghĩ với cá tính của Vĩnh Phong, anh ấy tuyệt đối không thích dựa dẫm
vào người khác mà muốn tự xây dựng bằng chính sức mình hơn.

Ngay
lúc đó, Vũ Quỳnh kết thúc bài hát của mình và bước xuống. Mọi người nãy giờ tập
trung nghe đối thoại giữa Hiểu Đồng và bà Mai Hoa, thấy Vũ Quỳnh hát xong thì
giả vờ vỗ tay tán thưởng. Vũ Quỳnh vênh váo tự mãn bước xuống, ánh mắt khinh bỉ
nhìn Hiểu Đồng rồi ngồi xuống ghế.

Hiểu
Đồng đưa mắt nhìn lên thấy Vĩnh Phong vẫn đang tiếp tục dạo đàn. Cô cảm thấy ngại
ngùng và lạc lõng giữa những con người sang trọng này nên giả vờ đứng lên xin
phép vào nhà vệ sinh.

Khi Hiểu Đồng vừa từ nhà vệ sinh bước ra
thì bất ngờ đứng bất động một giây khi người trước mặt mình. Vũ Quỳnh đứng dựa
người vào thành bồn rửa tay, hai tay khoanh trước ngực, điếu thuốc hút dở đang
cháy, dáng vẻ kênh kiệu khó ưa. Ánh mắt được trang điểm đậm sắc bén, miệng nhả
ra những đợt khói thuốc đen xì, dù cho chiếc váy tím trông đằm thắm bao nhiêu
cũng không thể làm cho vẻ mặt cô ả dịu dàng được. Cô ta và cô gái dịu dàng trước
mặt bà Mai Hoa thật là quá khác xa nhau.

Phớt lờ sự có mặt của cô ta, Hiểu Đồng
bình thản tiến lại gần bồn rửa tay.

- Cô đúng là thứ đồ mặt dày trơ trẽn!

Hiểu Đồng vẫn một mực im lặng, không
thèm chấp với hạng người như cô ta. Tiếp tục rửa tay.

- Bác gái đã ngụ ý rõ ràng đến như thế
mà cô vẫn có thể bình thản ngồi ăn cùng mọi người được thì đúng là thứ mặt dày
vô liêm sỉ.

Đang rửa tay chợt khựng lại, Hiểu Đồng tức
giận ném cho Vũ Quỳnh một ánh mắt sắc bén, nhưng sau đó cô quay đi tắt vòi nước,
tiếp tục nhẫn nhịn cô ả.

Vũ Quỳnh thấy Hiểu Đồng nhìn mình thì
hơi hoảng sợ, cô ả vẫn còn nhớ cái tát tai in đủ năm ngón của Hiểu Đồng dành
cho ả. Nhưng thấy Hiểu Đồng không nói gì thì ả mới bình tĩnh lại rồi được nước
lấn tới.

- Tôi thấy cô nên đi khỏi đây để cho tất
cả mọi người có thể thoải mái. Cô không thấy sự có mặt của cô làm cho mọi người
khó chịu lắm hay sao? Rõ ràng đây là một buổi gặp mặt vui vẻ nhưng vì cô mà đã
trở nên căng thẳng. Nếu cô còn chút lòng tự trong thì hãy cút khỏi đây mau.

Hiểu Đồng không nói gì cả, sau khi hơ
khô tay cô bỏ đi ra ngoài nhưng Vũ Quỳnh đã đứng chắn trước mặt cô.

- Cô mau cút đi cho tôi! - Cô ả thét lên
đầy tức giận khi thấy Hiểu Đồng cứ phớt lờ lời nói của cô ả.

Hiểu Đồng nhếch mép cười nhìn Vũ Quỳnh một
cách đáng thương:

- Như Vĩnh Phong đã nói, tôi là khách của
bác gái, cô không có quyền gì đuổi tôi cả. Đừng ở đây la lối như trẻ con nữa!

Rồi Hiểu Đồng bỏ mặc cô ta ở lại, mở cửa
bước ra ngoài. Vũ Quỳnh cũng vội bước theo sau lưng, vừa đi vừa nhiếc móc Hiểu
Đồng nhưng đều bị Hiểu Đồng bỏ ngoài tai.

Khi
Hiểu Đồng vừa từ nhà vệ sinh bước ra cô tiến đến hàng lang để vào phòng ăn thì
đột nhiên hai chân Hiểu Đồng run rẩy đứng khựng lại. Những nơron truyền từ chân
lên đến đỉnh đầu, cảm giác sợ hãi, tim cô thắt lại. Hiểu Đồng thấy bàn tay mình
cũng bắt đầu run lên, những ngón tay chuyển động nhẹ nhàng theo từng nơron lên
xuống kia.

Người
đàn ông cao lớn, hơi có bụng, mặc một chiếc áo thun xanh kẻ sọc có cổ, đứng
nghiêng người về phía Hiểu Đồng, cô chỉ nhìn thấy nửa gương mặt của hắn ta mà
thôi. Nhưng dù hắn có hóa thành tro, cô cũng nhận ra hắn, ký ức kinh hoàng về
gã khiến cô thấy cổ họng đắng nghét. Hắn ta đang đứng trò chuyện với một cô gái
trẻ gần ngay cửa vào phòng ăn mà cô định đi vào.

Hiểu
Đồng chạy một mạch ra đường, lên một chiếc taxi bỏ đi. Cô còn sợ hãi quay đầu
nhìn lại một lần nữa, gương mặt lúc này không còn chút máu. Hơi thở đứt đoạn,
trống ngực đập thình thịch. Cô đang trốn chạy, trốn chạy khỏi quá khứ kinh
hoàng mà người đàn ông đó đã tạo ra.

- Hiểu Đồng! - Tiếng Vĩnh Phong gọi làm cho Hiểu
Đồng sực tỉnh, cô quay người nhìn cậu.

Thấy
ánh mắt lo lắng của Vĩnh Phong nhìn mình, Hiểu Đồng vội dùng gương mặt tươi tỉnh
mỉm cười với cậu, nói lấp liếm:

-
Xin lỗi anh, tại em thấy hơi nhức đầu nên mới ngồi đây hít thở khí trời một
chút. Đi ăn ngoài nha, em hơi mệt?

Dù Hiểu Đồng cố gắng xua đi nỗi ám ảnh về người
đàn ông đó, nhưng nó cứ đeo bám cô mãi. Hiểu Đồng tự nhủ thầm với bản thân:
"Chỉ là sự tình cờ thôi, mình sẽ không gặp lại hắn ta nữa. Sẽ không gặp lại
hắn ta nữa."

Tại
nhà hàng, Vĩnh Phong cứ liên tục gắp thức ăn cho Hiểu Đồng. Mặc dù đã no lắm rồi
nhưng vì Hiểu Đồng nói rằng mình đói hoa cả mắt, vì vậy sợ Vĩnh Phong lo lắng
phải cố gắng mà ăn. Vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ thì từ chiếc bàn cách đó
không xa, một người đàn ông ngồi ngắm nhìn Hiểu Đồng khá lâu. Hồi sau, ông ta
quyết định đi đến bàn của họ ngồi.

-
Xin chào, đã lâu không gặp. - Người đàn ông đó lên tiếng chào trước.

Vĩnh
Phong và Hiểu Đồng cùng quay lại nhìn người đàn ông đứng trước mặt. Gương mặt
phốp pháp, bóng như bôi dầu mỡ, chòm râu dưới cằm trông thật đáng ghét, ánh mắt
dâm đãng đang chiếu tướng trên người Hiểu Đồng, nụ cười làm người khác cảm thấy
thật buồn nôn.

Hiểu
Đồng vừa nhìn thấy hắn, đôi đũa trên tay cô rớt xuống. Vĩnh Phong nhìn vào mặt
gã thì thấy không ưa cho lắm, cậu nhận ra lúc nãy ở nhà hàng có gặp gã, cậu đã
va vào gã khi hối hả chạy đi tìm Hiểu Đồng nhưng cậu không quan tâm đến gã.
Nghe tiếng đũa rơi thì quay lại nhìn, gương mặt tái xanh sợ hãi, đôi môi run rẩy,
bàn tay co chặt lại, đầu cúi gầm xuống đất. Thấy thái độ kỳ lạ của Hiểu Đồng
thì trong lòng không khỏi thắc mắc. Cậu quắc mắt nhìn người đàn ông kia, đang
giọng hỏi:

- Xin lỗi, ông là
ai?

Gã này cười khà khà
quét mắt nhìn Vĩnh Phong một cái. Hắn quay sang Hiểu Đồng đểu giả nói:

- Cháu vớ được một
thằng coi được lắm đó! Mẹ cháu có khỏe không? Không ngờ cháu càng lớn càng xinh
đẹp. - Hắn vừa nói vừa vỗ lên vai Hiểu Đồng mấy cái. Bàn tay thô nhám gớm ghiếc
làm Hiểu Đồng sởn cả tóc gáy, cả người cô căng cứng lại trước cử chỉ của gã. Hiểu
Đồng vội né người qua một bên tránh bàn tay đang trượt dài trên lưng cô. - Thật
không ngờ, vừa được trở về thì gặp được cháu. Chúng ta đúng là có duyên thật! -
Bàn tay thô nhám kia lại lần nữa định đặt lên người Hiểu Đồng nhưng lần này bàn
tay đó đã bị một bàn tay giữ chặt lại.

- Đừng có đặt bàn
tay dơ bẩn của ông lên người cô ấy! - Vĩnh Phong giận dữ gầm lên, ánh mắt nhìn
gã trừng trừng đầy căm phẫn.

- Bỏ tay tao ra,
mày là thằng nào hả? - Tay gã bị Vĩnh Phong bóp chặt đến đau điếng, cũng đùng
đùng hét lên.

Tất cả mọi người
trong nhà hàng đều ngoảnh mặt nhìn hai kẻ đang to tiếng. Hiểu Đồng ngẩng nhìn
hai bàn tay đang giữ chặt nhau trước mặt cô, cắn chặt môi phẫn uất. Các tiếp
viên vội chạy đến, họ sợ có đánh nhau trong quán nhưng chỉ đứng gần đó chứ chưa
dám ngăn cản.

Hiểu Đồng mệt mỏi đứng
dậy, giọng thều thào nói:

- Vĩnh Phong, chúng
ta đi về thôi!

Trước lời yêu cầu của
Hiểu Đồng, Vĩnh Phong lừ mắt nhìn hắn cảnh cáo:

- Tôi không biết
ông là ai, nhưng từ nay về sau cấm ông lại gần cô ấy nửa bước nếu không tôi sẽ
cho ông biết tay.

Nói rồi cậu hất bàn
tay của gã ra một cách thô bạo. Rút bóp tiền ở túi sau ra, rút ra mấy tờ polyme
500 ngàn quăng xuống mặt bàn.

Vĩnh Phong đẩy hắn
ra xa, cậu bước đến bên Hiểu Đồng dìu cô đi ra. Quả thật lúc này Hiểu Đồng cần
bờ vai của Vĩnh Phong biết bao nhiêu. Đôi chân của cô từ lúc gặp hắn đã không
còn biết nghe lời nữa rồi.

Khi gần đến nhà, chạy
ngang qua con đường vắng vẻ ngợp bóng cây của hai hàng cây bên đường, cậu cho
xe dừng lại. Ngả người vào ghế êm ái im lặng. Trầm ngâm một lát, Vĩnh Phong
buông một tiếng thở dài, giọng khàn đục yêu cầu:

- Nói cho anh biết
đã xảy ra chuyện gì, lúc nãy anh thấy hắn ta cũng ở nhà hàng?

Hiểu Đồng suốt dọc
đường về chỉ im lặng, hai bàn tay bấu chặt lấy nhau. Ngón tay cái của bàn tay
phải không ngừng bấu vào ngón tay của bàn tay trái, hết lần này đến lần khác.

Vĩnh Phong chưa từng
thấy Hiểu Đồng như vậy. Thật sự rất lo lắng cho cô, muốn chia sẻ cùng cô nhưng
trước sự im lặng của Hiểu Đồng, cậu cũng không còn cách nào khác.

Cuối cùng Vĩnh
Phong thở dài chịu thua, cậu đưa tay vặn chìa khóa để về nhà thì Hiểu Đồng tự
nhiên lên tiếng:

- Ông ta, trước đây
là ông chủ ở chỗ em làm thêm.

Sau đó Hiểu Đồng bắt
đầu kể câu chuyện của mình cách đây năm năm, khi cô đi làm thêm tại quán phở...

- Ông ta... ông
ta... định cưỡng bức em... - Hiểu Đồng nghẹn ngào nói, nước mắt tuôn ra như mưa
rơi. Cả người Vĩnh Phong giận run lên, đập mạnh tay vào vách kính chửi:

- Đồ khốn.

- Lúc đó em sợ lắm,
em không ngừng van xin ông ta tha cho em, không ngừng kêu cứu, nhưng ông ta
không mảy may xúc động mà buông tha cho em. Bàn tay gớm ghiếc của ông ta chạm
vào người em khiến em thấy buồn nôn. Lúc đó em chỉ muốn chết đi cho rồi. - Hiểu
Đồng đưa tay ôm lấy cả người mình, run rẩy.

Vĩnh Phong chồm tới
ôm chặt lấy cô vỗ về, nhưng bàn tay cậu lúc này cũng đang run lên vì giận dữ.

- Đừng kể nữa.

Nước mắt Hiểu Đồng
ướt đẫm áo của Vĩnh Phong. Cô nấc nghẹn từng lời nói:

- Cũng may lúc đó
chị Quyên biết ông ta gọi em lên lầu, chị rất sợ. Chị đi nói với mọi người rồi
chờ xem em có xuống không, chờ lâu không thấy, mọi người bèn cùng nhau chạy
lên. Nghe tiếng em vội đạp cửa xông vô cứu em khỏi tay ông ta.

Vòng tay Vĩnh Phong
siết chặt hơn, ủ ấm cho thân hình đang lạnh toát của Hiểu Đồng. Hít mạnh một
cái Hiểu Đồng kể tiếp, cô muốn nói ra hết để tâm trạng nhẹ nhàng hơn.

- Ông ta giàu lắm!
Gia đình đi nước ngoài hết, thường gửi tiền về cho ông ăn xài mặc dù với tiệm
phở ông ta cũng giàu lắm rồi. Ông ta dùng tiền mua chuộc công an để phủi tội. Mẹ
em vì quá phẫn uất nên chấp nhận sự giúp đỡ của một người bạn, là người đã bán
căn nhà này cho ba anh. Bác ấy giúp em đưa hắn vào tù, hắn bị xử tội năm năm
tù. Bây giờ thì hắn đã ra tù rồi, không ngờ em lại gặp hắn.

Người Hiểu Đồng lại
run lên lần nữa, nhưng Vĩnh Phong đã lên tiếng:

- Đừng lo, bây giờ
em đã có anh rồi, anh sẽ không để ông ta đến gần em nữa đâu. Sẽ không để ông ta
làm hại em nữa.

- Em tin anh. - Hiểu
Đồng vòng tay ông lấy Vĩnh Phong, đặt hết niềm tin vào cậu.

- Anh yên tâm, em
không sao đâu, chỉ là nhất thời xúc động. Vì em không nghĩ sẽ gặp lại ông ta nữa
cho nên mới... Từ lúc bé Đường ra đời, em đã không còn nhớ gì đến ông ta nữa...

- Bé Đường là một
cô bé ngoan, ai gặp cũng yêu hết.

Vĩnh Phong buông Hiểu
Đồng ra, lau những giọt nước mắt trên mặt cô, cười nói. Rồi suy nghĩ một lát,
Vĩnh Phong buộc miệng nói:

- Thật ra anh muốn
hỏi em lâu rồi nhưng...

- Anh hỏi đi! - Hiểu
Đồng nhẹ cười nói.

- Ba em mất lâu như
vậy thì bé Đường...

Cả người Hiểu Đồng
lại căng cứng một lần nữa. Sắc mặt vừa hồng hào trở lại thì lập tức tái xanh.
Cô cúi đầu tránh ánh mắt dò xét của Vĩnh Phong.

Vĩnh Phong thấy câu
hỏi mình vừa hỏi hình như không thích hợp lắm bèn xoay qua chuyện khác.

- Mình về nhà thôi!

***

Đã hơn 10 giờ, quán
cà phê Granttylove bắt đầu thưa người, chỉ còn lại một vài người còn đang luyến
tiếc một ngày sắp tàn lụi. Một ông lão đầu tóc đã hoa râm, ăn mặc giản dị, bình
thường bước vào nhưng một nhân viên đã đến nói nhỏ:

- Thưa bác! Tiệm của
cháu sắp đóng cửa rồi ạ!

Ông lão nhìn đồng hồ
trên tay, thở dài nói:

- Đúng là đã quá trễ
rồi. Bác chỉ định vào ngồi một lát thôi!

- Nhưng mà...

Hiểu Đồng đang dọn
dẹp, ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra ông lão đó chính là ông lão mình gặp ở nghĩa
trang lần trước. Cô nhẹ nhàng đến bên cạnh vỗ vai người nhân viên nói:

- Anh Quý, cho ông
vào ngồi một lát đi, khi nào tiệm đóng cửa hẳn hãy mời ông về.

Người nhân viên bèn
gật đầu rồi quay lại công việc của mình. Hiểu Đồng mời ông lão vào trong. Ông
lão bảo muốn ngồi gần cửa kiếng, nhìn ra bên ngoài. Hiểu Đồng chọn cho ông một
chỗ ngồi nhìn ra bên ngoài đẹp nhất. Thành phố về đêm rất đẹp với những ngọn
đèn lấp lánh, nhiều màu sắc.

Hiểu Đồng chẳng đợi
ông lão gọi gì, cô đi ngay vào quầy pha chế, làm ngay một ly trà hoa hồng nóng
hổi đem ra. Cô đặt nhẹ nhàng xuống mặt bàn mỉm cười mời ông lão:

- Trà hoa hồng của
ông. Mời ông dùng!

Ông lão ngớ người
nhìn kỹ cô phục vụ, ngạc nhiên vô cùng khi ông chưa gọi mà cô đã biết để đem
ra. Nhìn gương mặt mỉm cười của Hiểu Đồng, ông ngớ ra một lúc rồi mới nhận ra.
Quả thật cô gái đứng trước mặt ông sắc mặt hồng hào, nụ cười tươi tắn khác hẳn
với cô gái với tâm trạng bi thương ở nghĩa trang hôm nào.

- Là cháu. Quả là
trái đất xoay tròn. - Ông lão bật cười sảng khoái, nụ cười đôn hậu vô cùng. Lần
trước ông có kể về sở thích uống trà hoa hồng của ông bắt đầu từ người vợ đã mất
của ông. Ông thích uống trà do chính tay vợ mình pha, đó là ly trà rất đặc biệt.

- Ông dùng trà đi ạ!

Ông lão vui vẻ cầm
ly trà lên uống một ngụm. Khi trà qua đầu lưỡi, cảm giác có một chút ngọt ngào
của mật ong, một chút chua của chanh, cộng với mùi hương thơm lừng của hoa hồng.
Ông giật mình, nhìn ly trà, rồi nhìn Hiểu Đồng. Đây đúng là vị trà mà vợ ông từng
pha, cái mùi vị này, ông không bao giờ quên. Rất ít người biết cách pha trà
này.

- Đây chính là mùi
vị trà của vợ ông, làm sao cháu có thể pha giống đến thế? - Ông ngạc nhiên chăm
chú nhìn Hiểu Đồng.

- Là do mẹ cháu dạy
cháu pha. - Hiểu Đồng bật cười nói. - Ba cháu rất thích uống trà hoa hồng có vị
này.

- Đúng là mùi vị
này... - Ông lão xúc động nói. Đã lâu lắm rồi ông mới lại được uống nó. Hình ảnh
người vợ hiền lại hiện ra trong tâm trí ông.

- Ông cứ từ từ thưởng
thức đi ạ, cháu phải tiếp tục dọn dẹp đây.

Nói rồi, cô vội
vàng đi dọn dẹp. Để ông lão ngồi lại với sự xúc động khôn nguôi bên ly trà nóng
ấm. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi.

Lát sau ông lão kêu
tính tiền, nhưng ông mò tới mò lui mà không thấy bóp tiền của mình ở đâu cả.
Ông lúng túng thấy rõ nhưng Hiểu Đồng đã mỉm cười nói:

- Ly trà đó là cháu
mời ông. Nhờ ông khuyên giải nên cháu đã cất được gánh nặng trong lòng mình xuống.

Ông lão nhìn cô với
ánh mắt ấm áp hàm ơn, rồi đi ra ngoài nhưng Hiểu Đồng đã gọi với theo:

- Ông ơi! Ngoài trời
đang mưa hay ông chờ một lát để mưa tạnh rồi hẵng về.

- Ta thích đi giữa
trời mưa. - Ông lão cười phấn khích nói rồi mở cửa bước ra ngoài.

Hiểu Đồng ái ngại một
lát rồi thở dài, quay lại với công việc.

Ông lão vừa ra khỏi
cửa, một chiếc dù đã chờ tới che cho ông. Người đó mặc chiếc áo vest đắt tiền,
đeo mắt kính, dáng điệu sang trọng tay che dù theo sau ông lão đi đến chiếc xe
màu đen đang đợi sẵn.

Vào trong xe, người
đó ngồi vào ghế trước bên cạnh người tài xế, quay người ra phía sau hỏi:

- Chủ tịch! Bây giờ
ngài muốn đi đâu.

- Về nhà thôi, mưa
rồi. - Giọng ấm áp của ông lão vang lên.

Hiểu Đồng dọn dẹp
bàn của ông lão, vô tình phát hiện một cái bóp tiền bị rơi vào khe ghế. Mở ra
xem thì trong đó có rất nhiều tiền, vài tấm danh thiếp, chỉ có một tấm hình của
người phụ nữ rất đẹp đang mỉm cười. Ngoài ra không còn gì khác, cô nghĩ chắc
chắn là do ông lão làm rơi. Cô đem cất vào trong ba lô, lần sau gặp, cô sẽ trả
lại cho ông lão.

Ra về, trời không
mưa lớn nhưng rất dai dẳng. Tối nào Hiểu Đồng cũng đi nhờ xe của một cô bạn làm
chung để về tới đầu đường rồi đi bộ về nhà Vĩnh Phong. Mưa lớn quá, cô lại
không đem theo dù, vội chạy tránh vào trong một mái hiên gần đấy, phủi những giọt
mưa đọng trên tóc, nhìn trời chán nản. Mưa kiểu này chắc là cô phải đội mưa mà
về nhà thôi. Đang định chạy ù đi thì một chiếc dù che trên đầu của mình. Hiểu Đồng
quay đầu nhìn lại.

Gương mặt tuấn tú đẹp
trai của Vĩnh Phong ẩn hiện trong ánh đèn đường mờ ảo càng lung linh quyến rũ
vô cùng.

- Sao anh lại ra
đây? - Giọng ngạc nhiên, Hiểu Đồng hỏi.

- Anh thấy mưa nên
đứng đây đợi em. - Vĩnh Phong thư thái trả lời, bàn tay to lớn cầm dù che gần hết
cho Hiểu Đồng.

- Còn bé Đường...

- Yên tâm, bé Đường
ngủ rồi, anh mới ra đây. Về nhà thôi! - Giọng trầm ấm cậu giục, bàn tay vòng
qua người Hiểu Đồng đang run lên vì lạnh.

- Ừm! - Hiểu Đồng
mỉm cười gật đầu, cảm giác cái lạnh bao trùm quanh cô bị đánh tan đi từ lúc
Vĩnh Phong xuất hiện.

Đột nhiên, Hiểu Đồng
cảm thấy chân như bị chuột rút, cô vịn chặt cánh tay Vĩnh Phong để khỏi ngã.

- Em sao vậy?

- Chân em thấy tê
quá! Tại đi lại nhiều nên hay bị tê. Đứng yên một lát sẽ hết tê thôi!

Vĩnh Phong cau mày
nhớ lại lúc trước ở quán bar cũng thấy Hiểu Đồng bị tê chân một lần. Cậu ngồi
xuống tay đưa cây dù lên cao ra lệnh:

- Lên đi, anh cõng
em về!

Hiểu Đồng miễn cưỡng
trèo lên, tay cầm lấy cây dù trên tay Vĩnh Phong nói:

- Để em cầm giùm
anh cây dù.

Họ cứ thế đi dưới
trời mưa. Cây dù quá nhỏ bé không thể che cho hai người khỏi cái ướt của mưa
nhưng cái cảm giác ấm áp bao trùm xung quanh họ.

Bên hàng cây, bóng
hai người đổ xuống mặt đường. Khung cảnh lãng mạn này làm người ta thấy thật hạnh
phúc. Hiểu Đồng vòng tay ôm chặt lấy bờ vai của Vĩnh Phong. Bờ vai to lớn cõng
lấy cô bước đi nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp phả ra hòa quyện vào nhau. Hạnh phúc
này xin trời cho mãi mãi.

***

Báo cáo nội dung xấu