Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 130

Chương 130: Chuyên
gia đánh chó

- Đúng rồi, Từ tiên sinh, những phỉ nhân Bạch Liên giáo đó, ngươi định xử
trí bọn chúng như thế nào?

Lâm Vãn Vinh đột nhiên cảm thấy hứng thú hỏi.

- Tra hỏi cho ra tên trùm sỏ, nhất định không bỏ qua.

Từ Vị đáp ngắn gọn.

- Cái tên đầu lĩnh kia ta có biết, có phải tên là Lục Trung Bình không?
Ngày trước ta làm khách của 'Bạch Liên Giáo', đối với hắn cảm tình khá thâm
sâu.

Lâm Vãn Vinh cười nói. Cảm tình giữa ông nội cùng cháu trai sao có thể
không sâu chứ?

- Lâm tiểu ca biết tên Lục Trung Bình?

Từ Vị nói:

- Lần này hắn đích thực là thủ lãnh, nhưng tuyệt không phải là người đứng
phía sau.

Trong lời nói của Từ Vị đầy thâm ý, Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Từ tiên sinh muốn tra hỏi cái gì sợ rằng sớm đã có manh mối rồi, việc gì
phải phí sức một cách vô ích.

- Tróc gian tróc song, nã tặc nã tạng (bắt
gian dâm thì phải bắt cả đôi, bắt trộm thì phải bắt cả tang chứng)
. Dĩ
nhiên phải có minh chứng mới có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục, để cho
tên chủ tử đứng sau kia không còn lời gì có thể nói.

Từ Vị trong mắt chợt lóe thần quang, lời nói lại đầy hàm ý sâu xa.

- Chỉ tiếc, lão hủ lần này đi vội vàng, bên cạnh tuy đều là hộ vệ tinh
thông công phu nhưng phương diện thẩm vấn lại không am hiểu. Cái tên Lục Trung
Bình này ngang ngạnh vô cùng, hỏi mãi cũng không nói ra vài câu hữu dụng.

Lão tựa như lẩm bẩm nói với bản thân.

Ài, ông không phải rõ ràng là đang mời mọc ta đấy chứ. Biết ta cùng Bạch
Liên giáo có cừu oán, khẳng định sẽ cảm thấy hứng thú đối với việc này. Lão Từ
này thật sự là người có nhiều tâm kế a. Phải nói rằng việc thẩm vấn tuy bản
thân chưa bao giờ làm qua nhưng chưa gặm móng lợn vẫn chưa thấy lợn chạy thế
nào, lấy ớt trát lên vết thương, tùy tiện đưa ra vài cách xem xem thằng cháu
trai này có chịu nhận hay không.

Lớn đến như vậy còn chưa thẩm vấn qua người nào, ta hôm nay đến đập cái tên
Lục Trung Bình vương bát đó, lão tử chuyên đánh chó.

Nghe thấy có chuyện tốt như vậy, tâm tình của Lâm Vãn Vinh vốn đang buồn
chán bỗng nhiên xóa hết. Trời, làm cảnh sát, có chuyện chơi vui như thế, kẻ ngu
mới không định làm.

- Thế này, Từ tiên sinh, ta muốn đi xem qua một chút.

Lâm Vãn Vinh ra vẻ ngượng ngập nói. Từ Vị liếc mắt nhìn hắn, bắt đầu ha ha
cười to.

Nơi Lục Trung Bình bị nhốt là một gian phòng nhỏ âm u, cả người hắn bị khóa
bằng xiềng xích, sắc mặt nhợt nhạt, tỏ ra thập phần tiều tụy.

Lúc Lâm Vãn Vinh theo Cao Tù đi vào, hắn vừa bị tra tấn nằm trên đất ngẩng
đầu lên nhìn thấy Lâm Vãn Vinh, trong mắt bắn ra lửa giận nói:

- Tên họ Lâm kia, ngươi tới đấy làm cái gì?

Trời, đã bị bắt rồi còn hung hăng như thế, ngươi nghĩ đây là cái nhà bếp
của ngươi a. Lâm Vãn Vinh Cười nói:

- Ta tới thăm thân.

- Thăm thân cái gì?

Lục Trung Bình cả giận nói.

- Đi thăm cháu nội a.

Lâm Vãn Vinh hắc hắc nói.

Lục Trung Bình trên mặt giật giật, hét lớn:

- Tên họ lâm kia, ta thề không đội trời chung với ngươi.

Con mẹ ngươi, bắt lão tử tới Bạch Liên giáo, nếu không có Tiên Nhi cứu ta,
lão tử chắc đã chết trên tay người và tên Đào vương bát đó rồi. Lão tử đội trời
chung với ngươi khi nào vậy?

Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười, nói với Cao Tù:

- Cao đại ca, nghe nói tiểu tử này là võ lâm cao thủ sao?

Cao Tù gật gật đầu, Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Võ lâm cao thủ, con mẹ nó, danh đầu này quả thực khiến người ta phải sợ,
phá đi công phu của võ lâm cao thủ thì phải thế nào?

- Đâm thủng khí hải, khóa xương tỳ bà.

Cao Tù đáp ngắn gọn.

- Ây, nghe có vẻ rất hấp dẫn. Cao đại ca, vậy phiền ngươi mỗi trò thử làm
một trăm lần.

Lâm Vãn Vinh kẻ cả nói.

Lục Trung Bình giật nảy mình, cả kinh nói:

- Lâm Tam, ngươi dám?

Cao Tù cũng giật mình, Lâm công tử này thật là quá độc ác. Mỗi đòn một lần,
tên họ Lục này coi như đã bị phế, hắn còn muốn làm một trăm lần, cứ như đây là
thái rau vậy.

- Mẹ nó, ta có gì mà không dám chứ?

Lâm Vãn Vinh vỗ mạnh cái bàn, quát:

- Ngươi có bao giờ thấy ta chuyện gì chưa dám làm không? Đối với chủ tử của
ngươi, lão tử còn không sợ, thì sợ gì đứa cháu trai nhà ngươi?

Lục Trung Bình sắc mặt trắng bệch, ngày đó Lâm Tâm bị bắt, so với mình còn
hung hăng hơn. Hôm nay thân phận hoán đổi, hắn sợ gì mà ko hung hăng chứ? Đối
diện với những cao thủ ở bên cạnh Từ Vị, Lục Trung Bình không sợ chút nào,
nhưng đối mặt với Lâm Tam mang đầy tà khí này, muốn không sợ thì thật là khó.

- Ngươi, ngươi dám? Lâm Tam, ngươi có dũng khí thì cùng ta đơn đả độc đấu.

Thấy Cao Tù từng bước từng bước tới gần, Lục Trung Bình vội vàng cao giọng
hô hoán, thanh âm cũng hơi run run. Sự đau đớn về da thịt hắn không sợ, nhưng
phế đi võ công, như vậy đúng là sống không bằng chết.

Đơn đả độc đấu ư? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nhìn Cao Tù nói:

- Cao đại ca, huynh dẫn mười vị đại ca võ nghệ cao cường đến đây.

Cao Tù chỉ trong chốc lát đã dẫn theo mười người tiến vào, nhìn trong mắt
có tinh quang, mỗi người đều không phải hạng dễ chơi.

Lâm Vãn Vinh đứng trước mười người kia, chỉ vào Lục Trung Bình nói:

- Đừng nói ta chưa cho ngươi cơ hội a, ngươi muốn chọn quần ẩu hay đơn
khiêu?"

Lục Trung Bình không rõ ý tứ trong lời nói của hắn, liền hỏi:

- Thế nào là quần ẩu, thế nào là đơn khiêu?

- Cái gọi là quần ẩu, chính là chúng ta cả đám đập một mình ngươi.

Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười nói.

- Còn đơn khiêu thì sao? Ta chọn đơn khiêu.

- Đơn khiêu? Ngươi một mình đánh cả đám chúng ta.

Lục Trung Bình cả giận nói:

- Lâm Tam, ngươi cực kỳ vô sỉ.

Lâm Vãn Vinh bước lên đá cho hắn một cước nói: Con mẹ nó, ta cho tới bây
giờ chưa từng nói bản thân mình cao thượng. Mẹ nó, đường đi là do chính ngươi
chọn lấy.

- Các vị đại ca, mọi người cùng tiến lên, nam nhân chỗ nào yếu đuối nhất
thì đánh vào đấy!

Vừa nói xong xuất một cước là trầm trọng ngay giữa háng hắn. Lục Trung Bình
hét thảm một tiếng, ngoài mười dặm cũng nghe thấy.

Lâm Vãn Vinh hôm nay tâm tình bực bội, đá được hai cước, các lỗ chân lông
trên dưới toàn thân đều thở ra dễ chịu. Ngay cả Cao Tù cũng thấy Lâm công tử
này thực sự rất là vô sỉ, Lục Trung Bình này còn đang bị trói, một đứa con gái
cũng có thể khiến hắn thê thảm, vậy mà hắn xuống tay lại không chút lưu tình.

Biết được Lâm Vãn Vinh ngày trước bị Bạch Liên giáo bắt, hắn trong lòng
liền hiểu được, nhất định là ngày trước Lâm công tử đã bị hành hạ không ít, nào
có biết vi Lâm công tử này thực ra rất thoải mái.

…..

Lục Trung Bình sắc mặt tái nhợt, không dám nói gì. Cao Tù hỏi:

- Lục Trung Bình, ngươi có khai ra hay không?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:

- Cao đại ca, chúng ta đừng hỏi hắn có khai hay không, ta còn có nhiều
chiêu thú vị vẫn chưa làm lắm.

Cao Tù đối với Lâm công tử thật sự bội phục, liền phối hợp cười nói:

- Còn có chiêu gì chưa làm?

- Ta nghe nói có một loại phương pháp lột da, thật sự rất hấp dẫn, không
biết Cao đại ca có nghe qua hay chưa?

Lâm Vãn Vinh nói.

- Là loại phương pháp lột da nào?

Cao Tù tò mò hỏi.

- Chuyện là thế này, chặt toàn bộ tứ chi của một người, làm thành một cây
côn thịt, chôn thẳng vào trong đất cát, mặc cho mặt trời thiêu đốt. Sau đó,
trên da đầu hắn khoét một lỗ thật rộng, rắc một ít hoa mật, phong mật, hồ tiêu
phấn, diêm ba, bát giác, tự nhiên sẽ có vô số ruồi nhặng, bươm bướm, muỗi, rệp
bò tới. Người này, toàn thân sẽ ngứa ngáy, da đầu râm ran, càng vùng vẫy thì
càng ngứa, càng ngứa thì càng vùng vẫy, cuối cùng chịu không nổi, thế là, những
thứ đó từ trong da đầu nhảy ra, da thì bỏ lại... Phương pháp này rất là lý thú,
ta chưa từng thử qua bao giờ, Cao đại ca lúc nào có hứng thú, có thể thử xem
sao.

- Quả thực có phương pháp này à? Như vậy có thể thử.

Cao Tù cười nói, lại tựa như hữu ý mà vô ý nhìn Lục Trung Bình.

Lục Trung Bình nghe thấy mà da đầu phát ngứa, thầm nhủ ngày đó bắt được tên
Lâm Tam này, sao lại không nghĩ ra những pháp môn này. Đều là tại cái tên Đào
Đông Thành quân sư chó chết, làm cái gì hoài nhu chi kế, hại lão tử đến chết
mất.

Hắn biết đây là Lâm Vãn Vinh đang doạ nạt mình, nhưng ai biết hắn có thử
thật hay không. Chết thì không đáng sợ, nhưng cách chết thảm như thế, trong
lòng hắn lại cực kỳ sợ hãi.

- Kỳ thật, thế cũng chưa phải thú vị nhất đâu.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Cao đại ca, nghe nói các ngươi trên giang hồ, có một loại thuốc gọi xuân
dược đúng không. Sau khi ăn vào, phải tìm tiểu nữ tử để phát tiết.

Nhắc tới xuân dược, Lục Trung Bình cảm thấy run rảy, ngày đó xuân hương của
Đại tiểu thư, chính là hắn tự mình đốt, quả nhiên bây giờ bị quả báo.

Cao Tù nói:

- Cái này a, có đấy, hiệu quả rất tốt, khá có tiếng tăm, có "Ngã ái
nhất bổng chùy, kỳ dâm hợp hoan tán, Quan Âm thoát y sam, Như Lai đại phật
côn."

Quan Âm thoát y sam, Như Lai đại phật côn? Trời, hai loại này ta chưa từng
nghe qua? Đúng là ý dâm vô chi cảnh a. Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Cao đại ca, một nam nhân ăn xuân dược này cần làm cái gì?

- Đương nhiên là tìm nữ tử giao hợp rồi.

- Nếu là một con chó đực ăn xuân dược?

- Đương nhiên là tìm một con chó cái để hoan hảo.

- Thế nếu một nam nhân ăn xuân dược, cùng một con cẩu đực ăn xuân dược, thả
chung vào trong một phòng, thì sẽ xuất hiện tình huống gì?

Lâm Vãn Vinh vẻ mặt mơ màng hỏi.

Cao Tù cả người liền nổi da gà, ngay cả chuyện này cũng có thể nghĩ ra
được. Luận về tà ác, Lâm công tử mà nhận đệ nhị thì thiên hạ chắc không ai dám
nhận đệ nhất. Lục Trung Bình nghe được cả người run rẩy, thân thể run như cầy
sấy.

- A, tốt nhất là gian phòng này đặt trên đường lớn, như vậy, mới có thể có
nhiều bách tính tới xem cái màn kinh thế hãi tục này. Thật sự rất là lý thú a.

Lâm Vãn Vinh lẩm bẩm nói.

Lục Trung Bình sắc mặt tím tái, run run nói:

- Ta... ta xin khai."

- Mẹ nó, nói sớm ra có phải thống khoái hơn không.

Lâm Vãn Vinh đá một cước lên trên người Lục Trung Bình, cả giận nói:

- Hại lão tử bản thân buồn chán hết nửa ngày.

Lâm Vãn Vinh sải bước ra ngoài, rất thống khoái, mẹ nó thật thống khoái, tư
vị làm cảnh sát đúng là dễ chịu a. Nỗi buồn bực của hôm nay, xem như đã tống được
triệt để đi rồi. Lục Trung Bình này thật thê thảm, không biết tối nay có gặp ác
mộng hay không.

Từ Vị đang đứng tại cửa, nhìn hắn cười nói:

- Lâm Tiểu ca, ngươi bác học cổ kim, lão hủ thật sự rất bội phục. Nếu ngươi
vào triều đường, bằng khẩu tài cơ trí cùng thủ đoạn của ngươi, muốn phong vương
bái tướng cũng không phải là không thể.

Nực cười, lão đùa ta ư, Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Làm một chút thủ đoạn nhỏ nhoi ta còn có thể nhưng tính đại âm mưu, trước
mặt Từ tiên sinh, ta còn phải cam bái hạ phong.

Từ Vị cùng hắn hiểu rõ nhau, cứ giả vờ thờ ơ, ha ha cười to:

- Lâm tiểu huynh, ngươi thật sự không hề suy nghĩ chuyện gì sao?

Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:

- Từ tiên sinh, việc này sau không cần nói nữa, ta vẫn thích một cuộc sống
đơn giản.

Từ Vị biết khó lòng khuyên nhủ hắn, chỉ đành thở dài nói:

- Lão hủ những năm trước, thật là không giống như tiểu huynh đệ nhìn xa
trông rộng. Tuổi trẻ lông bông, theo đuổi hư danh giả dự, bỏ phí đi bao năm
tháng. Người sống được sáu mươi năm mới đến lúc tỉnh ngộ, tuy đã lớn tuổi mà
người vẫn vướng bận trần tục, nên không thể thoát ly được. Ai đã thương ta đầu
bạc, lá rụng hoàng hôn mộng ngư tiều. Lão hủ này cả đời, thật là hồ đồ, hồ đồ
lắm.

Từ Vị nói đến đoạn sau đã cảm khái liên tục. Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, không
phải là người nào sống cả đời mới hiểu, lão cũng được coi là giỏi, có người cho
đến khi chết vẫn còn không hiểu được đạo lý này.

- Con người ai cũng có chí hướng riêng, tiểu huynh không màng danh lợi, lão
hủ không dám miễn cưỡng. Nếu có ngày tiểu huynh tới kinh thành, nhất định phải
đến nhà lão hủ uống cốc rượu, cũng là để ta và Khanh Liên bày tỏ cảm kích.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Đương nhiên là như vậy. Hôm qua ta có nói với Tô tiểu thư, ngày sau nàng
tất nhiên sẽ phải cảm tạ ta, hôm nay không phải là ứng với những lời kia sao?

Từ Vị vuốt râu cười, cảm thấy rất vui mừng. Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhớ tới
một chuyện, nhìn Từ Vị nói:

- Từ tiên sinh, ngài tại kinh thành giao du rộng rãi, có từng gặp qua hay
nhìn thấy một nữ tử như vầy, nàng chừng hai mươi tuổi, bộ dáng xinh đẹp, khí độ
phi phàm, đại khái cũng là xuất từ danh môn, khuê danh gọi là Tiếu Thanh Tuyền?

- Tiếu Thanh Tuyền?

Từ Vị cau mày suy nghĩ trong chốc lát nói:

- Đây là tiểu thư nhà ai? Lão hủ lại chưa bao giờ nghe qua. Vị tiểu thư này
cùng Tiểu ca quan hệ ra sao?

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói:

- Là thê tử của ta.

- Tiểu ca đã thành thân rồi ư?

Từ Vị ngạc nhiên nói, rồi lại cười nói:

- Với tài của Tiểu ca, Tiếu tiểu thư này định nhiên tài mạo phẩm đức phải
hơn người. Chỉ là nếu đã thành thân, tại sao Lâm tiểu huynh ngay cả thân phận
thê tử của mình là không biết?"

Hừ, ngươi tưởng ta muốn vậy sao, lão tử bây giờ cũng sắp biến thành hồ đồ
rồi, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, đem diện mạo Tiếu thanh tuyền cẩn thận
miêu tả lại một phen, Từ Vị lại vẫn không nhận biết được:

- Trong kinh thành, danh môn vọng tộc rất nhiều, các vị tiểu thư cũng vô
số, Tiếu tiểu thư ư, bạn bè ta không ít, chỉ là không biết ngươi tìm người
nào?"

Lâm Vãn Vinh từ cổ lấy ra ngọc bội mà Tiếu Thanh Tuyền để lại cho mình, đưa
cho Từ Vị nói:

- Từ tiên sinh, ngươi có từng thấy qua cái này chưa?

Từ Vị thấy nhiều biết rộng, thấy ngọc thạch này long lanh óng ánh, lưu
quang dật thải, cả kinh nói:

- Đây là Hoa Điền Vương a, Lâm tiểu huynh kiếm được bảo vật này ở đâu
vậy?"

Lâm Vãn Vinh nói:

- Đây là Thanh Tuyền để lại cho ta.

- Đây là cực phẩm Hòa điền chi ngọc, thế gian hiếm thấy, ngay cả trong
hoàng cung cũng khó có thể nhìn thấy loại bảo bối này. Vị nương tử của Lâm tiểu
ca nhất định là người đại phú đại quý a.

Từ Vị thở dài.

Thấy Từ Vị cũng không biết gì về thân phận và lai lịch Tiếu Thanh Tuyền,
Lâm Vãn Vinh trong lòng hơi thất vọng. Nhưng hắn trời sinh lạc quan, liền cười
nói:

- Đã như thế, vậy ta đợi năm sau tự mình tới kinh thành, đi tìm nương tử.

Từ Vị gật đầu nói:

- Lâm tiểu huynh, bằng tài hoa của ngươi, tới kinh thành, tự nhiên sẽ nổi
trội hơn người. Ở kinh thành có rất nhiều thứ để học hỏi, lão già ta kiêu ngạo
là kẻ học rộng, viết vài bài thơ, vẽ vài bức tranh mà cứ tưởng là xuất sắc lắm
rồi. Bằng tài hoa cơ trí của ngươi, đến lúc đó cùng họ đấu trí một phen, để
những lão gia hỏa biết được cái gì là thiếu niên anh tài, ha ha, đến lúc đó có
kịch hay để xem. Trong kinh hơn nhiều năm không có náo nhiệt như vậy, lão hủ
đối với sự giá đáo của tiểu huynh đệ thật sự là rất mong chờ.

Lâm Vãn Vinh nghe xong toát mồ hôi, Từ Vị lão nhân này, cũng là thơ hay vẽ
giỏi, chẳng phài cũng là thành viên trong những lão già ư? Tiếp xúc nhiều cùng
Từ Văn Trường, hắn phát hiện ra lão nhân này thập phần thú vị, khi tranh đấu
thì sẽ rất tâm ngoan thủ lạt, còn nhắc đến thi thoại thì trở thành hòa ái khả
thân. Nói cho cùng, có lẽ chính trị đã làm mai một đi bản sắc thư sinh của lão
mới có thể có loại tính cách mâu thuẫn thế này.

Sau khi chia tay Từ Vị, Lâm Vãn Vinh không biết đi về nơi đâu, Đại tiểu thư
để mình một mình chạy nhông. Nũ tử này, cũng không biết bị làm sao, tính tình
càng ngày càng cổ quái.

Đi được vài bước đã thấy phía trước có một cỗ xe ngựa dừng lại, nhìn rất
quen mắt. Tứ Đức, Tiêu Phong, Tiểu Thúy mọi người đều đứng ở hai bên xe, thấy
hắn đã đến đều cao hứng bắt đầu kêu to:

-Tam ca, chờ ngươi nãy giờ, nhanh lên, chúng ta mau quay về Kim Lăng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3