Mị Công Khanh - Phiên ngoại 36 + 37 + 38 (Hết)

Phiên ngoại:
Huynh muội gặp lại

Lúc này, đội
nhân mã càng ngày càng gần, giờ có thể thấy rõ được gương mặt.

Trần Dung vẫn
ngẩng đầu nhìn, lúc này gương mặt bọn họ đập vào mắt, nàng nhất thời kêu lên
vui mừng, thả người nhảy xuống xe ngựa.

Đội ngũ kia
nhìn thấy Trần Dung xuống xe, thì cũng huýt sáo một tiếng, sau đó, đồng thời
dừng lại.

Ba kỵ sĩ giục
ngựa đi ra.

Ba bóng dáng
một lớn hai nhỏ vừa tới gần liền nhảy xuống ngựa xoay người quỳ xuống, hướng
tới Vương Hoằng và Trần Dung dập đầu ba cái, trong trẻo kêu lên: “Phụ thân, mẫu
thân!”

Vương Hoằng
cúi đầu, nhìn ba nhi tử, mỉm cười nói: “Được rồi, đứng lên đi.”

Về phần Trần
Dung, nàng đã lao tới trước mặt ba nhi tử, nhìn ngắm bọn họ, hốc mắt đỏ lên,
chảy lệ muốn nói gì đó nhưng chỉ nghẹn ngào nức nở.

Lúc này, xiêm
y của nàng bị ai đó kéo một cái.

Trần Dung kinh
ngạc quay đầu, không đợi nàng nhìn kỹ, bóng người nho nhỏ đã kéo nàng phía sau,
tiếp đó, bé đã đứng chắn trước mặt Trần Dung.

Ngửa đầu,
Vương Quân với gương mặt lãnh tuấn như khắc ra từ khối băng nghiêm túc đánh giá
ba huynh trưởng, chỉ thấy bé vươn ra bàn tay nhỏ, đầu tiên là nắm chặt, sau đó
vung trước mặt ba huynh trưởng, so sánh thân hình cao lớn của bọn họ, lại so
sánh nắm tay của bọn họ lớn hơn của mình không biết bao nhiêu lần, rồi thu bàn
tay mình về đặt trước mặt xem xét, rốt cuộc bé thành thật buông tay ra, chắp
hai tay sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng dường như không có việc gì đi
thong thả đến phía sau Trần Dung, đẩy nàng một cái, để nàng đứng trở về chỗ cũ.

Hành động của
tiểu oa nhi vừa đột ngột lại cổ quái, cặp song sinh nhìn thoáng qua nhau, lên
tiếng hỏi mẫu thân: “Mẫu thân, đây là ai vậy?”

“Ngốc quá, mẫu
thân, đây là tiểu muội sao?”

Vương Túc khó
khăn thốt ra hai chữ tiểu muội rồi lại nghẹn lời, sau đó nó vươn tay chỉ vào
mặt oa nhi, gần như là đột nhiên lại cất tiếng cười to.

Vương Túc
cười, Vương Lăng cũng đi theo cười ha hả, ngay cả khóe môi Vương Hiên cũng run
rẩy, nhưng vẫn cố gắng duy trì uy nghiêm của Đại huynh.

Cặp song sinh
cười lăn cười lộn, giọng nói lạnh lùng trong trẻo của oa nhi vang lên: “Các
huynh cười cái gì?”

Cặp song sinh
ngưng cười.

Bọn họ đồng
thời nhìn về phía Vương Hoằng, đối diện với gương mặt lạnh nhạt như gió xuân
của phụ thân, cặp song sinh cười hì hì, Vương Túc nói: “Phụ thân, đây là muội
muội oai hùng của con đúng không?”

“Chúc mừng phụ
thân đã được như ý nguyện, chúc mừng, chúc mừng.”

“Trong phạm vi
Nam Sơn, hùng tuấn sơn thủy có vô số, sao phụ thân không ngừng cố gắng?”

“Đừng vội nói
như thế.” Người nói câu này là Vương Túc, nó chắp hai tay sau lưng, học bộ dạng
của Vương Hoằng chậm rãi đi thong thả, miệng lại thở dài: “Đây là thiên ý, đây
là thiên ý mà!” Ngữ khí cũng học theo Vương Hoằng.

Lúc này, oa
nhi ngửa đầu nhìn về phía Trần Dung, nghiêm túc hỏi: “Bọn họ đang cười cái gì
vậy?”

Trần Dung
nghẹn lời, nàng không thể nói cho nữ nhi rằng các ca ca đang giễu cợt diện mạo
oai hùng của bé được.

Dưới ánh mắt
trong trẻo của nữ nhi, Trần Dung nghiêng đầu, chớp mắt.

Vương Hiên đi
lên một bước, khẽ quát: “Câm miệng!”

Hai chữ vừa
thốt ra, hai đệ đệ quả nhiên lập tức ngậm miệng.

Vương Hiên
tiến lên, cậu đi đến trước người muội muội, ngồi xổm xuống, rồi vươn tay bế
muội muội, hạ giọng, nói với vẻ ôn nhu: “Quân nhi, ta là Đại huynh của muội.”

Vương Hiên từ
nhỏ đã yêu nghiệt, đến hiện tại dung sắc đã quá mức xinh đẹp, vượt qua sự tưởng
tượng của thế nhân, bởi vậy cậu luôn đeo mặt nã gỗ trên mặt, mặt nạ này được
chế tác theo phong cách cổ xưa, đi đôi với mắt phượng yêu mị trên gương mặt
cùng với nửa chiếc mũi cao lộ ra làn môi mỏng, vừa kỳ dị lại có khí chất của
tướng lĩnh.

Vương Quân
nhìn Vương Hiên, cất giọng trong trẻo gọi: “Đại huynh.”

Thấy muội muội
không hề tránh né nhìn mình, dường như việc mình đeo mặt nạ chỉ là chuyện bình
thường đối với bé, Vương Hiên cười nói: “Quân nhi, có muốn Đại huynh bỏ mặt nạ
xuống không?” Giọng nói của cậu trong trẻo lại hơi trầm trầm, dụ hoặc lòng
người.

Vương Quân lắc
đầu.

Vương Hiên
càng thêm tò mò, cậu bế tiểu muội tùy ý hỏi: “Vừa rồi Quân nhi vung quyền ở
trước mặt các ca ca là có ý gì vậy?”

Vương Quân trả
lời: “Ta đã đáp ứng mẫu thân, nhìn thấy các huynh thì đánh cho mỗi người một
quyền.” Trên gương mặt tuấn dật tinh xảo của bé lộ ra một chút khó xử, bé cúi
đầu, cất giọng non nớt: “Huynh đã thấy rồi đó, nắm tay của các huynh lớn hơn
của ta, phụ thân đã nói qua, không nên dùng sở đoản của bản thân để công kích
sở trường của người khác. Ta nghĩ rằng đành phải nuốt lời với mẫu thân thôi.”

Trong lúc ba
người Vương Hiên ngẩn ngơ, Vương Quân mếu máo, nhìn sang Trần Dung rầu rĩ nói:
“Mẫu thân, việc này chờ Quân nhi lớn lên chút lại nói sau.” Vừa nói, bé vừa
giãy khỏi người Vương Hiên, đi thẳng đến bên xe ngựa, vươn tay nhặt đoản kiếm
lạnh lẽo lên, tiểu nữ oa ôm kiếm trèo lên xe ngựa.

Đúng lúc này,
cặp song sinh phản ứng lại, bọn họ đồng thời kêu một tiếng, một trái một phải
xông về phía Vương Quân.

Hai huynh đệ
đồng thời vọt tới bên xe ngựa, vén rèm xe, vươn tay về phía Vương Quân.

Vương Túc tươi
cười, nó gọi với vẻ lấy lòng: “Muội muội đừng phiền não, muội để Nhị huynh bế
một cái, Nhị huynh cho muội đánh một quyền, được không?”

Vương Lăng đã
ở một bên ăn nói khép nép: “Quân nhi Quân nhi, lại đây để cho ta bế một cái.”

Đối với cặp
song sinh mà nói, bọn họ mồm thì nói nhưng tay chưa bao giờ nhàn rỗi, bởi vậy,
bọn họ vừa dỗ dành vừa nhanh nhẹn mau chân quăng đoản kiếm của Vương Quân sang
một bên, mạnh mẽ ôm bé vào trong lòng.

Vương Túc bế
muội muội, giơ cao nàng lên tới đỉnh đầu, tươi cười rạng rỡ kêu lên: “Quân nhi
Quân nhi, đến Kiến Khang Nhị huynh sẽ mang muội đi chơi.”

Vương Lăng
đứng bên cạnh muội muội, nó để muội muội cưỡi ở trên vai, vừa giữ người bé, vừa
thét to lao ra.

Từ rất xa, hai
huynh đệ cười vui không ngớt, nhưng tiểu nữ oa mà bọn họ dỗ dành lúc này lại
nghiêng đầu, im lặng chớp mắt to, tò mò đánh giá bọn họ.

Vương Hiên đi
đến bên cạnh Trần Dung, dựa vào người mẫu thân, vừa theo thói quen xoa bóp bả
vai cho nàng, vừa nhỏ nhẹ thầm oán: “Mẫu thân, muội muội là nữ oa, sao người
lại để cho bé nghịch kiếm đánh người vậy? Chẳng lẽ hai người thật sự muốn bồi
dưỡng bé thành một người oai hùng sao?”

Nói tới đây,
cậu liếc nhìn phụ thân.

Trần Dung mang
vẻ mặt đau khổ, nàng lúng ta lúng túng nói: “Ta cũng không biết, có đôi khi ta
chỉ tùy ý nói ra thôi. Lúc ấy các con nghe xong cũng không để ý, nhưng bé lại
nhớ kỹ.”

Gương mặt nàng
nhăn nhó: “Thanh đoản kiếm này là chính bé bảo hộ vệ đúc nên, khi đúc kiếm, bé
còn canh giữ bên cạnh cả một ngày, kiếm vừa thành hình thì bé coi như trân bảo
mà trân trọng.”

Nói tới đây,
Trần Dung trông mong nhìn về phía con, nói: “Hiên nhi, con có cách nào để thay
đổi muội muội con không?”

Vương Hiên
không trả lời, cậu nhìn về phía phụ thân.

Đối với phụ
thân vân đạm phong khinh, Vương Hiên cong khóe miệng.

Cậu nhìn Trần
Dung mang vẻ mặt đau khổ, thản nhiên cười, nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân lo lắng
chuyện về sau bé lập gia đình ư?” Rồi cậu tiếp lời: “Mẫu thân suy nghĩ nhiều
quá rồi, bé là đích nữ của Lang Gia Vương thị, lại có phụ thân cùng ba huynh đệ
chúng con che chở, cho dù trời sập xuống cũng không thể bị đè bẹp… Ngay cả
không thể lập gia đình, thì có thể tìm một hiền tế ở rể.”

Nhi tử này
chính là một tri kỷ.

Trần Dung trầm
tĩnh lại, cũng đúng, Quân nhi không giống mình, địa vị của bé tôn quý, cả đời
không cần lấy chồng cũng được, bản thân đã lo lắng vô ích.

Phiên ngoại:
Phiền não a phiền não

Trần Dung ngửa
đầu nhìn con, thấy cậu đứng trước mặt người nhà vẫn đeo mặt nạ, thần thái hồn
nhiên đã quên mất hiện giờ cậu không hề bộc lộ khuôn mặt thật. Xem ra, cậu mang
mặt nạ này cũng khá lâu rồi.

Nghĩ đến đây,
Trần Dung không khỏi nhủ thầm: Lúc trước Thất lang đối diện với gương mặt của
Hiên nhi thì luôn thở dài, ta còn trách chàng nghĩ quá nhiều, hiện tại xem ra,
thà rằng diện mạo của Hiên nhi bình thường một chút.

Lúc này, đoàn
xe lại tiếp tục chạy về phía trước.

Vương Hiên
trèo lên xe ngựa của mẫu thân, vừa thủ thỉ với mẫu thân, vừa thỉnh thoảng trả
lời vài câu của phụ thân.

Mà bên cạnh,
cặp song sinh nhìn thấy muội muội càng nhìn càng yêu, càng đùa càng vui. Thường
thường có tiếng thét to truyền đến, Trần Dung ngẩng đầu nhìn, hai mắt mở to.

Chỉ thấy Vương
Túc cưỡi trên lưng ngựa giơ cao tiểu muội ném lên trời, thân mình nhỏ nhắn bay
lên theo hình vòng cung rồi được Vương Lăng vội vàng giục ngựa chạy đến tiếp
được. Ngay khi tiểu muội rơi xuống tay Vương Lăng, ba tiếng cười đồng thời vang
lên, tiếng cười này ngoại trừ của Vương Túc và Vương Lăng thì đó của Vương
Quân.

Vương Quân
luôn rất lạnh lùng, giờ phút này lại cười khanh khách sung sướng, giống như một
tiểu nữ oa bình thường.

Nhìn hai huynh
đệ đùa nghịch nữ nhi như món đồ chơi, Trần Dung nhíu mày kêu lên: “Nhẹ chút,
thấp một chút.” Tuy rằng nàng luyện võ nên đã quen mắt, thấy thân thủ của hai
nhi tử cao hơn nàng rất nhiều nhưng nàng vẫn lo lắng bọn họ lỡ tay.

Trả lời của
nàng không phải cặp song sinh mà là tiểu oa nhi, bé non nớt kêu lên: “Đừng nghe
mẫu thân nói… Người nhát gan lắm, không hề giống như đại trượng phu.”

Lời của tiểu
muội vừa thốt ra, Vương Túc vui vẻ nói: “Mẫu thân là phụ nhân, đương nhiên
không phải là đại trượng phu rồi.”

“Chẳng lẽ,
Quân nhi là đại trượng phu sao?”

Lời của Vương
Lăng làm cho Vương Quân nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt trong veo chuyển vòng,
nghiêm túc gật đầu: “Phụ thân nói Quân nhi là một người oai hùng. Ta oai hùng,
tất nhiên là đại trượng phu rồi.”

Bé nói xong,
ba ánh mắt đồng thời nhìn về phía Vương Hoằng.

Đối diện với
vẻ mặt buồn cười của ba nhi tử, Vương Hoằng hừ nhẹ một tiếng, chàng vươn tay
xoa trán, thầm nghĩ: Ngay cả A Dung cũng nói như vậy, hài tử này cái nên nghe
thì không nên nghe, cái không nên nghe thì lại nhớ rất rõ.

Thấy cặp song
sinh lại đùa nghịch tiếp, Trần Dung quay đầu lại, hỏi han Vương Hiên: “Con ta
đã mười bảy, có nữ lang nào vừa ý không?”

Vương Hiên cúi
đầu xuống.

Đối mặt với
mẫu thân, mắt phượng nheo lại, cậu cất giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
“Nữ lang vừa ý ư? Mẫu thân dùng sai từ rồi. Trên thiên hạ, ngoài nữ lang vẫn
còn rất nhiều thứ có thể sử dụng hai chữ ‘vừa ý’.”

Trên thực tế,
đối với một thiếu niên hăng hái thì những lời này thực bình thường.

Cũng không
biết vì cái gì, tim Trần Dung đập thót một cái, nhịn không được nhỏ giọng hỏi:
“Ngoại trừ nữ lang, Hiên nhi còn vừa ý cái gì nữa?”

Một lời thốt
ra, Vương Hiên trừng mắt phượng, Vương Hoằng nghiêng đầu nhìn Trần Dung.

Theo bản năng,
Trần Dung rụt đầu, thành thật cúi đầu xuống.

Vương Hiên hừ
một tiếng, nói với giọng ảo não: “Mẫu thân, nếu người khác nói lời này dù thế
nào con cũng phải làm cho hắn nằm ba ngày không thể xuống giường.” Cậu thở phì
phì: “Nhi tử là con ruột, chẳng lẽ có yêu thích gì mà mẫu thân còn không biết
sao?”

Trần Dung nghe
lời chỉ trích nghiêm khắc lại rụt đầu.

Vương Hiên tức
giận không khỏi nghẹn lời, cậu cắn răng nói: “Nhi tử cũng giống như phụ thân,
đường đường là trượng phu, việc nam sắc luyến đồng không thể ưa thích nổi.”

Trần Dung liên
thanh đáp: “Đúng, đúng.” Quả thực thành kẻ phụ hoạ.

Vương Hiên vẫn
đang phiền não, cậu trừng mắt nhìn mẫu thân một cái, rồi tháo mặt nạ xuống.

Khi mặt nạ
được tháo xuống, Vương Hiên mười bảy tuổi, mặt trắng như ngọc, đôi mắt phượng
lập tức trở nên hoa lệ chói mắt.

Ngay lập tức,
Trần Dung chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe sáng, xe ngựa vốn giản dị trở nên hoa
lệ xa xỉ.

Có lẽ là do
hàng năm đội mặt nạ, gương mặt Vương Hiên lạnh lùng, ánh nhìn lưu chuyển cũng
lấp lánh ánh sáng.

Ngũ quan hình
dáng của cậu hoàn mỹ đến cực điểm, hưởng di truyền từ sự hoàn mỹ cao quý của
Vương Hoằng, lại đi đôi với diễm sắc trên gương mặt cậu, tạo thành một nét mặt
hiếm thấy.

Năm năm trước,
tuy rằng Vương Hiên diễm mĩ, nhưng dù sao vẫn còn nét trẻ con, thoạt nhìn là
một thiếu niên xinh đẹp đến cực điểm. Nhưng hiện tại, mày cậu như kiếm, ánh mắt
sắc bén, môi nhẹ nhàng mím chặt, cả khuôn mặt tựa như bức tranh sơn thủy, tuyệt
mỹ bức người, cũng khí thế bức người.

Diện mạo thế
này chỉ sợ đi đến đâu cũng sẽ khiến xung quanh trở nên lặng ngắt như tờ.

Vương Hiên
tháo mặt nạ xuống, quay đầu nghiêm túc nhìn Trần Dung, căm tức nói: “Mẫu thân.
Bộ dạng hiện tại của nhi tử có phải là đại trượng phu hay không?”

Trần Dung vội
vàng gật đầu, dùng sức gật đầu, trong lòng âm thầm kêu khổ: Nàng cũng chỉ hoài
nghi một chút, Hiên nhi trưởng thành sẽ trông như thế nào?

Vương Hiên
thấy mẫu thân tội nghiệp nên khẽ hừ một tiếng, quyết định buông tha nàng.

Khi còn nhỏ,
Vương Hiên đã là người thông minh đa tài, giống như phụ thân, cậu luôn lo lắng
cho mẫu thân, luôn âm thầm thu xếp mọi việc. Vì thế với thói quen này, cậu ở
bên Trần Dung bớt đi sự kính sợ, giống bằng hữu hơn là giống mẫu tử.

Giáo huấn mẫu
thân một phen, thấy nàng đã thành thật nhận sai, Vương Hiên khẽ hừ một tiếng,
cúi đầu, gác mặt bên gáy nàng: “Mẫu thân, ta hận nhất bị người ta cho là kẻ đoạn
tụ.”

Cậu nói với
giọng oán giận: “Phụ thân lo lắng đúng mà, điều không nên nhất đó là lớn lên
giống như mẫu thân.”

Trần Dung nói
với vẻ ôn nhu: “Mẫu thân cũng không phải cố ý mà.”

Vẻ mặt nàng
đau khổ, nàng thì thào nói: “Bốn người các con phụ thân đều không vừa lòng.
Nhưng từ sau khi sinh ra muội muội, phụ thân con đã chấp nhận rồi, cũng không
đi nhìn ngắm sơn thủy nữa.”

Vương Hiên chê
cười rồi nói: “Đúng vậy, người muốn một hài tử oai hùng, trời xanh cho người
một hài tử oai hùng, tiếc rằng đó lại là nữ nhi. Đương nhiên phải chấp nhận
rồi.”

Tuy rằng cậu
cười nhạo nhưng thấp giọng, rõ ràng là không muốn để phụ thân đang giục ngựa
chạy bên ngoài nghe thấy.

Hai mẫu tử nói
nói cười cười, thời gian cũng trôi qua rất nhanh. Sau nửa canh giờ, cặp song
sinh chơi mệt, bọn họ giục ngựa lại đây. Vương Túc giơ hai tay, ném muội muội
vào trong lòng Vương Hiên ngồi trong xe ngựa.

Vương Hiên
tiếp nhận, cúi đầu, đối diện với đôi mắt đen láy trong veo như nước của muội
muội. Bé đối mặt với Đại huynh, hiển nhiên bị diện mạo của cậu chấn động, vươn
bàn tay nhỏ bé xoa mặt cậu.

Vừa xoa mặt
Đại huynh, Vương Quân vừa chớp mắt to một cách tò mò. Một hồi lâu, bé cọ cọ vạt
áo cậu, vòng ôm cổ Vương Hiên.

Lúc này, Trần
Dung cũng vươn tay qua.

Vừa duỗi tay
ra, tay oa nhi ôm Vương Hiên càng thêm chặt, bé buồn bực kêu lên: “Không cần
mẫu thân đâu.”

Trần Dung cười
nói:“Quân nhi, Đại huynh con mệt mỏi, vẫn để mẫu thân bế đi.”

“Không cần.”

Vương Quân vừa
trả lời, vừa vươn tay xoa mặt Đại huynh, đột nhiên, bé nói với giọng nghiêm
túc: “Đại huynh rất đẹp, ta gả cho huynh.”

Lời này vừa
thốt ra, xung quanh trở nên yên tĩnh.

Trần Dung kêu
lên: “Quân nhi chớ có nói bậy, lại đây, để mẫu thân bế.”

Vang lên đồng
thời với câu nói của nàng còn có giọng điệu rầu rĩ của Vương Túc Vương Lăng:
“Quân nhi không tốt, Nhị huynh đối tốt với Quân nhi như vậy mà Quân nhi cũng
không nói gả cho ta.”

“Quân nhi
khiến cho Tam huynh thương tâm mà.”

Nghe thấy
tiếng hai huynh trưởng oán giận, Vương Quân vẫn ôm chặt Vương Hiên, khuôn mặt
nhỏ nhắn dán lên mặt Đại huynh, chớp mắt to cất giọng trong trẻo non nớt: “Phụ
thân có câu cửa miệng, đã làm thì phải làm tốt nhất. Đại huynh đẹp nhất, Quân
nhi phải gả cho người đẹp nhất.” Mới nói đến đây, bé lại bổ sung: “Không đúng,
là cưới, Quân nhi muốn cưới người đẹp nhất.”

Phiên ngoại:
Cố nhân

Nghe thấy từ “cưới”,
Vương Hiên cứng đờ.

Sắc mặt của
cậu tái mét, cậu trừng mắt nhìn tiểu muội, môi mím chặt, nói rất nghiêm túc:
“Quân nhi, Đại huynh là đại trượng phu.”

Thốt ra một
câu này, cậu sầm mặt, nhét oa nhi vào lòng Trần Dung.

Lúc này, oa
nhi không giãy dụa, bé im lặng nằm trong lòng mẫu thân, nghiêng đầu đánh giá
Đại huynh.

Trong lúc xe
ngựa xóc nảy, bé hơi mếu máo, sau đó cúi đầu xuống.

Cảm giác được
hơi thở nữ nhi dán bên gáy có chút rầu rĩ, Trần Dung cười nói: “Quân nhi không
vui ư?”

Oa nhi kéo vạt
áo của nàng, cũng không trả lời.

Trần Dung vươn
tay nâng cằm bé lên, ngắm nhìn mặt bé.

Vừa nhìn lên,
oa nhi đã đẩy tay nàng ra, tiếp tục dán mặt bên gáy nàng.

Một hồi lâu,
oa nhi cất giọng non nớt gọi: “Đại huynh.”

Thấy oa nhi
đang hờn dỗi lại chủ động mở miệng, Trần Dung và Vương Hiên đều cả kinh, Vương
Hiên cười nói: “Không giận Đại huynh nữa sao?”

Oa nhi “ừ” một
tiếng, nói: “Quân nhi đỉnh thiên lập, không vì mỹ nhân mà giận dỗi làm gì!”

Lời thốt ra,
gương mặt tuyệt mỹ của Vương Hiên trở nên xanh mét, mà bên ngoài cặp song sinh
đang nghiêng tai lắng nghe không hẹn mà cùng cất tiếng cuồng tiếu.

Tiếng cười
kích động vang lên trong trời đất được sơn cốc hưởng ứng.

Lúc này, đội
ngũ chạy đến ngã ba trên quan đạo, bên trong đội ngũ có tiếng cười to khiến
người qua đường liên tiếp ngoái đầu nhìn lại.

Ở trong đình
cách đó tầm năm mươi bước, một hán tử đội đấu lạp thuận theo liếc nhìn một cái.

Chỉ thoáng
nhìn, y lại ngẩn ra.

Nhìn dấu hiệu
đoàn xe đang chậm rãi chạy đến, giọng nói khàn khàn từ tính của y từ từ truyền
đến: “Lang Gia Vương Hoằng ư?” Giọng nói có vẻ phức tạp.

Đứng ở phía
sau y, một văn sĩ gầy yếu nghe vậy, nhìn thoáng qua đoàn xe rồi dựa vào gần
thấp giọng nói: “Đúng là Lang Gia Vương Hoằng, nghe nói Vương thị không ổn, yêu
cầu hắn xuống núi.”

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ
tại www.gacsach.com -
gác nhỏ cho người yêu sách.]

Nói tới đây,
văn sĩ cười nói: “Chủ công tung hoành ngang dọc, chỉ sợ chưa từng chú ý tới
danh sĩ người Tấn nho nhỏ này.” Trong giọng điệu có sự kiêu ngạo nói không nên
lời.

Hán tử đội đấu
lạp lại giống như không có nghe thấy, y lẳng lặng nhìn xe ngựa càng ngày càng
gần, cúi đầu, khàn khàn hỏi: “Vương Hoằng xuống núi? Vậy còn thê nhi của hắn
thì sao?”

“Nhi tử sao?”
Hán tử lặp lại: “Nhi tử của nàng?”

Kinh ngạc nhìn
xe ngựa càng ngày càng gần, hán tử đột nhiên đứng dậy, thả người nhảy lên lưng
ngựa.

Hắn vừa cử
động, mười mấy hán tử trong đình đồng thời đứng lên.

Hán tử kia
cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Các ngươi đứng ở nơi này.”

Dứt lời, y
giục ngựa chạy đi.

Thấy y phóng
thẳng hướng tới đoàn xe của Lang Gia Vương thị, văn sĩ kêu lên sợ hãi: “Không
nên đâu, chủ công không thể!” Hắn nói tới đây, cũng xoay người lên ngựa, vội
vàng đuổi theo.

Hán tử kia
giục ngựa tới bên đường, cũng không biết nghĩ đến cái gì, y ngừng lại.

Nghiêng đầu, y
vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, dường như đã trải qua tịch mịch ngàn năm.

Khi đoàn xe
chạy qua, y mới chậm rãi quay đầu.

Chỉ hơi
nghiêng đầu, y không dời mắt nhìn về phía chính giữa đoàn xe.

Chính giữa là
mấy chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá.

Bên xe ngựa,
Vương Hoằng mặc áo trắng như tuyết cùng hai nhi tử song sinh tuấn mỹ vô cùng
giục ngựa chạy đi, nói nói cười cười.

Về phần trong
xe ngựa kia thì có một thiếu niên tuyệt mỹ ngồi ngay ngắn dựa vào trên vai một
phụ nhân, trên nét mặt quật cường lộ ra sự ỷ lại sâu đậm.

Trong tay phụ
nhân còn bế một tiểu nam hài tuấn mỹ.

Hán tử nhẹ
nhàng nâng đấu lạp, nhìn về phía phụ nhân đó.

Mười bảy năm
rồi.

Ước chừng đã
mười bảy năm.

Nàng vẫn diễm
mĩ như thế, giống như đóa hoa hồng đang kỳ nở rộ, luôn hướng tới thái dương,
hướng tới mùa xuân, không kiêng nể gì bày ra vẻ đẹp cùng mị thái.

Khác với trước
kia là trên mặt trên người nàng không còn vẻ ngây ngô mà đã trở nên trưởng
thành hơn.

Thần thái của
nàng an tường, đôi mắt luôn lấp lánh cũng không còn vẻ bén nhọn nữa.

Trên mặt,
trong ánh mắt của nàng chỉ có bình thản, chỉ có an tường, chỉ có một loại lười
nhác giống như mèo con được nuông chiều đã quen.

Tựa hồ, nàng
đã rất nhiều năm chưa từng trải qua sự âm u, nàng đã quên móng vuốt sắc bén của
mình, mà cũng đánh mất sự bén nhọn khí thế của bản thân.

Tựa hồ, nàng
chỉ luôn giữ vẻ xinh đẹp cùng tự tại hướng về ánh mặt trời, tựa hồ, cuộc sống
khổ sở vật lộn với cái chết đã hoàn toàn trôi xa trong cuộc đời nàng, còn lại,
chỉ có ánh mặt trời cùng hạnh phúc.

Nhìn ngắm, hán
tử phát hiện mắt mình chua xót.

Đây là một
chuyện kỳ quái, đã bao nhiêu năm rồi? Y nghĩ rằng mình không có nước mắt, không
có người tình cảm giống như của người bình thường nữa.

Y vốn định giục
ngựa đi qua.

Nhưng chỉ liếc
mắt một cái, y lại không muốn làm như vậy.

Sao phụ nhân
này có thế an nhàn tốt đẹp như thế? Trên thiên hạ này, khắp nơi hỗn loạn, chém
giết, thống khổ cùng tử vong, là điều chủ yếu mà nhân gian phải chịu đựng, thất
bại cùng bi thương tràn ngập toàn bộ trời đất. Bao nhiêu người Hán sắp xếp đội
ngũ, y quan chỉnh tề tự nhảy vào sông tự tử.

Sao mọi hỗn
loạn cùng thống khổ đều không hề liên quan đến nàng như thế?

Sao nàng có
thể sống tốt đẹp như thế? Chẳng lẽ nàng có được một mảnh Niết bàn duy nhất trên
thế gian này ư?

Suy nghĩ đến
đây, hán tử nhịn không được nhìn về phía Vương Hoằng.

Mười bảy năm,
thiếu niên ngày xưa tuấn dật quang hoa thì nay vẫn tuấn dật, có điều chín chắn
hơn rất nhiều.

Nhìn chàng,
hán tử dần dần cúi đầu xuống.

Y cứ đứng ở
bên đường, ở một chỗ mà ai cũng không nhìn ngó tới, hán tử thi lễ với Vương
Hoằng, cất giọng khàn khàn nói chỉ có bản thân nghe thấy: “Thiên hạ đại loạn,
ngươi có đại tài lại coi như không nghe không thấy, tuy nhiên ta vẫn kính trọng
ngươi, vì ngươi vẫn bảo vệ được phụ nhân này, cho nàng một mảnh Niết bàn.”

Trên thế gian
này ai có thể khiến một phụ nhân sống an tường lười nhác hưởng nhiều hạnh phúc
cùng sủng ái đến vậy?

Trên thế gian
này, có thể khiến một phụ nhân sắc bén tàn nhẫn thu hồi móng vuốt và roi ngựa
của mình, đứng ở trước nàng thay nàng che chắn mưa gió, đây là nam nhân mạnh mẽ
lại bao che khuyết điểm đến cỡ nào?

Đúng lúc này,
Vương Hoằng giục ngựa đi trước dường như có dự cảm, chàng chậm rãi quay đầu
lại.

Một khắc kia,
hán tử đè đấu lạp, giục ngựa rời đi.

Chàng chỉ nhìn
thấy bóng dáng cao lớn của hán tử kia.

Bóng dáng này
quen thuộc, lại xa lạ đến thế, mang theo một loại khí huyết chém giết giữa
thiên quân vạn mã, cũng có một loại cao ngạo hùng vĩ đứng trên thế nhân.

Nhìn ngắm,
Vương Hoằng khẽ nhíu mày. Lúc này, giọng nói ôn nhu tò mò của Trần Dung vang
lên: “Thất lang, chàng đang nhìn gì vậy?”

Vương Hoằng
quay đầu lại.

Đối mặt với
thê tử và nhi tử đang dựa vào người nàng, chàng hé môi cười, ôn nhu nói: “Không
có việc gì.”

HOÀN

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

Ariko Yuta – HallaLasbler – H.y

(Tìm - Chỉnh sửa – Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3