Mị Công Khanh - Phiên ngoại 4 + 5 +6

Phiên ngoại:
Giấc mộng của Nhiễm Mẫn [4]

Nghĩ thì nghĩ
như vậy, Trần Vi cắn môi, vẫn đi vào trong điện.

Dù cho thế
nào, nàng ta đã là thiếp thất của y, đây là sự thật. Hiện tại điều nàng ta có
thể làm là vẫn nên cố gắng hết sức để lấy lòng y, khiến y vui vẻ. Trừ phi, có
biến cố nào đó phát sinh.

Trần Vi vừa
động, Nhiễm Mẫn cũng động, y dùng lực quăng binh khí, quát lớn: “Chuẩn bị nước
nóng.”

“Vâng.”

Trả lời y,
không phải tỳ nữ, mà là giọng nói ẩn tình thảo mị kia của Trần Vi. Nhưng nàng
ta cười lấy lòng vẫn không thể khiến y quay đầu liếc nhìn một cái.

Nước nóng đã
được chuẩn bị xong, Nhiễm Mẫn đi nhanh bước vào dục điện (phòng tắm),
trong chốc lát đã cởi xong y bào.

Nhìn thân thể
y dương cương lưng rộng chân dài, hoàn mỹ vô trù, Trần Vi phát hiện tâm mình
đang lạnh lùng lại có chút kích động.

Nàng ta xấu hổ
mang chút khiếp sợ đi về phía y.

Tay nhỏ bé vừa
mới cầm khăn, bước tới một bước, tiếng quát của Nhiễm Mẫn đã truyền đến: “Đi ra
ngoài!”

Giọng nói của
y rất lạnh lùng, giống như băng đá.

Trần Vi đáp
lời, nàng ta nhận ra chút sát khí trong câu nói kia, nhưng chỉ đảo mắt đã biến
mất, nàng ta vội vàng cúi đầu rời khỏi đó.

Đêm hơi lạnh,
Trần Vi đi dạo trong sân. Hôm nay không chỉ là Nhiễm Mẫn không vui, tâm tình
của nàng ta cũng không tốt. Nàng ta đã gặp A Dung, rõ ràng nàng đã xuất gia,
trở thành đạo cô, vì sao nàng vẫn vui vẻ, tự tại như thế?

Nàng cười rất
đắc ý, nàng còn nói với mình, Nhiễm Mẫn muốn cưới nàng, ngay cả khi nàng đã
thất thân, Nhiễm Mẫn vẫn nguyện ý cưới nàng làm thê.

Vừa mới nghĩ
đến đây, cơ trên gương mặt trắng trẻo của Trần Vi giật giật. Nàng ta nghiến
răng nghiến lợi.

Mối hận của
nàng ta với Trần Dung không biết đã xuất hiện từ lúc nào, có lẽ là từ lần đó
khi Nhiễm Mẫn vào Trần phủ, tỷ muội các nàng đồng thời gặp y. Có lẽ, là khi gia
tộc cố ý hứa gả mình cho Nhiễm Mẫn, Nhiễm Mẫn lại hỏi về A Dung.

Nàng ta vẫn
không rõ, nàng ta chỉ biết là, nàng ta chán ghét A Dung, nàng ta hận không thể
làm cho nữ nhân kia chết đi với phương thức bi thảm tàn khốc nhất!

Một nữ nhân
tao mị thấp tiện như vậy sao có thể khiến cho Nhiễm Mẫn và Vương Thất lang đều
trầm mê đến vậy? Nữ nhân như nàng vốn không thể đạt được gì cả. Vì sao nàng đã
mất trinh tiết, Nhiễm Mẫn còn có thể không thèm để ý tới?

Cắn răng, Trần
Vi lại nhủ thầm: Tức cái gì? Ngay cả khi nàng gả cho Nhiễm Mẫn, nàng ta cũng có
biện pháp đối phó với nàng!

Trần Vi không
biết miên man suy nghĩ bao lâu, đến khi một tỳ nữ lại đây, nhẹ giọng hỏi:
“Tướng quân, tại sao tắm giặt lâu như vậy?”

Trần Vi ngẩn
ra, nàng ta phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn lại, nàng ta kêu sợ hãi một tiếng,
nói: “Đã một nửa canh giờ rồi sao?”

Nàng ta vội
vàng xoay người, đứng ngoài phòng, cẩn thận gõ một cái, nhẹ nhàng, cất giọng ôn
nhu như nước kêu gọi: “Phu chủ, phu chủ?”

Nàng ta gọi
vài tiếng cũng không có ai trả lời, Trần Vi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Vừa nhìn, nàng
ta lắc đầu, cười nói: “Tướng quân đang ngủ, không được, như vậy sẽ nhiễm phong
hàn mất.” Vừa nói, nàng ta vừa đi vào bên trong.

Nhiễm Mẫn ngủ
rất say, mày y nhíu chặt, thường thường, một bên mày còn hơi giật giật, vẻ mặt
biến đổi từ thống khổ, bi thương, vô lực, còn có tức giận đến mức nghiến răng
nghiến lợi.

Trần Vi ngẩn
ngơ, nàng ta nhẹ nhàng gọi: “Phu chủ? Phu chủ?”

Vừa nói đến
đây, trong lúc ngủ mơ trên trán Nhiễm Mẫn chảy mồ hôi lạnh, đột nhiên, y lớn
tiếng kêu lên: “Đừng, đừng –”

Y đang gầm rú,
Trần Vi hoảng sợ, vội vàng lui ra phía sau vài bước. Nhìn Nhiễm Mẫn bình tĩnh
trở lại, nàng kinh ngạc thầm nghĩ: Y nằm mơ thấy gì vậy?

Ngay khi Trần
Vi suy nghĩ, Nhiễm Mẫn đột nhiên mở mắt.

Đột nhiên y mở
mắt ra, Trần Vi hoảng sợ, không khỏi lui về phía sau vài bước.

Nhưng mà,
Nhiễm Mẫn trừng nhìn nàng ta có chút mờ mịt, mơ hồ còn có bi thương. Y trống
rỗng nhìn phía sau nàng ta, khẽ nói:“Nhân ở kiếp trước, quả ở kiếp sau. Đó là
kiếp trước sao? Vì sao lại như thế?”

Y nặng nề nhắm
hai mắt lại.

Trần Vi cẩn
thận đi đến trước mặt y, khẽ gọi: “Phu chủ?”

Nhiễm Mẫn hơi
giật mình một cái.

Y chậm rãi
ngẩng đầu.

Liếc nhìn nàng
ta với ánh mắt tỉnh táo, Nhiễm Mẫn thấp giọng hỏi: “A Vi, gia tộc của ngươi hứa
gả ngươi cho ta, nhưng ta lại vừa ý A Dung, ngươi có hận nàng không?”

Trần Vi sợ hãi,
ôn nhu cười nói: “Đó là muội muội của ta, làm sao ta có thể hận muội ấy được?”
Dừng một chút, nàng ta cúi đầu, nhu nhược đáng thương nói: “Có điều khi cân
nhắc kỹ lưỡng thì không khỏi có chút oán thán. Thiếp không hận muội ấy, thật
sự, thiếp không hề hận muội ấy. Muội ấy rất đáng thương, thiếp còn có phụ
huynh, nhưng mà muội ấy còn không có phụ huynh.” Nàng ta vội vàng nói xong,
giọng nghiêm túc mà chân thành, yếu đuối cùng bi thương trong mắt lại khiến
người ta đau lòng thay nàng ta: Xem đi, nàng ta đã bị hại đến mức này mà còn
không hề hận thù.

Nhiễm Mẫn nhìn
nàng ta chăm chú, chậm rãi cười, y lại nhắm mắt, thì thào nói: “Ta thật sự là
ngu không ai bằng!”

Thấy y đột
nhiên mắng bản thân, Trần Vi lại ngây người.

Nàng ta không
rõ, vì sao Nhiễm Mẫn nghe xong lời nói này lại không cảm động, mà còn mắng bản
thân y?

Đúng lúc này,
nàng ta thấy một giọt lệ theo khóe mắt Nhiễm Mẫn rơi xuống.

Nhiễm Mẫn giết
người vô số, uy dũng vô song, trên đời này, ai từng nghĩ rằng y cũng sẽ rơi lệ?
Lần này, Trần Vi ngây ra như phỗng. Nàng không dám tin mở to mắt nhìn y, chớp
vài cái mới tin tưởng y thật sự rơi lệ.

Nhiễm Mẫn từ
từ nhắm hai mắt, giọng nói khàn khàn: “Trần thị hứa gả ngươi cho ta, nhưng lúc
đó hôn ước chưa định. A Dung có chút giảo hoạt, thừa dịp ta say rượu, dùng lời
nói kích thích ta sửa lời mà cưới nàng. Vừa mới tân hôn, ta lại phụng quân lệnh
mà xuất môn. Khi trở về, ngươi ngăn cản trước ngựa của ta, cầu ta thu nạp
ngươi. Trong nửa tháng, ngươi luôn nịnh hót, ra vẻ ôn nhu khiến ta vui vẻ. Lời
ngươi thốt ra đều là nói A Dung rất tốt, nhưng đồng thời cũng chỉ ra rằng nàng
ác độc. Vừa mới lúc nãy, ta đứng ở cửa nhìn thấy A Dung vung mấy roi với một tỳ
nữ… Khi ta ở trong phủ, hầu hết mọi nữ nhân đều nói A Dung không phải, chỉ có
ngươi lúc nào cũng bảo vệ nàng. Nhưng mỗi một lần ngươi nói nàng tốt, ta lại
càng chán ghét nàng. Cũng là nữ nhi Trần thị, nàng làm việc kiên cường, ngươi
thì chú ý tới việc lấy lòng, dù là tỳ nữ hay là thân vệ đều nói là ngươi tốt.
Lần đó ta liếc nhìn một nữ nhân vài lần, thậm chí ngươi còn trăm phương nghìn
kế khuyên nàng ta làm thiếp cho ta.”

Trần Vi không
hiểu ra sao mở to mắt nhìn Nhiễm Mẫn, nghe y nói với vẻ mê man, nhất thời không
biết nên làm thế nào cho phải.

Lúc này, Nhiễm
Mẫn lại trầm mặc.

Qua hồi lâu, y
lại mở mắt ra.

Lẳng lặng nhìn
Trần Vi chằm chằm, ánh mắt Nhiễm Mẫn trống rỗng mà thê lương: “Vì sao đến lúc
này, ta mới biết được chỉ có nàng yêu ta tới tận xương tủy? Trừ nàng ra, ngươi
cũng thế, hay nữ nhân khác cũng thế, đều chỉ biết tính kế, đều chỉ muốn mưu cầu
lợi ích với ta mà thôi.”

Trần Vi tự
dưng nghe thấy lời lên án như vậy không khỏi nhẹ nhàng kêu lên: “Phu chủ?”
Giọng nói của nàng ta mang theo ủy khuất cùng thương tâm.

Phiên ngoại:
Giấc mộng của Nhiễm Mẫn [hoàn]

Nhiễm Mẫn
không để ý đến nàng ta, y tự đứng lên. Nhìn thấy thân thể trần trụi tinh tráng,
hoàn mỹ giống như điêu khắc của y, Trần Vi lộ ra ra một nụ cười e lệ.

Nhiễm Mẫn đi
đến dục điện, y lấy khăn mặt, tự chà lau thân thể, nói với vẻ mờ mịt: “Biết rõ
chưa từng phát sinh, nhưng mọi thứ đều diễn ra rành mạch ngay trước mắt. Thật
sự là buồn cười, ta lại tin điều đó!” Đúng vậy, y tin. Không chỉ là y, ngay cả
Trần Dung cũng tin đúng không? Chỉ có Trần Vi hoàn toàn không biết gì cả, vẫn
đứng trước mặt y ngụy trang với bộ dạng điềm đạm đáng yêu.

A Dung từng là
của y lại tự thiêu chết trước mặt y!

Mà y lại không
hề quan tâm, còn nắm tay Trần Vi xoay người rời đi.

Trong biển
lửa, nàng cười điên cuồng đến vậy, nhưng trong lòng nàng chất chứa bao nhiêu
đau khổ?

Suốt đời mình
lăn lộn trong đao sơn biển máu, luôn khát vọng ôn nhu cùng thật tình. Nhưng
người duy nhất si tình đốt tốt với mình thì lại tự thiêu mà chết.

Con người sống
trên thế gian thương hải tang điền, sống chết trong giây lát, thật vất vả có
người còn coi trọng ngươi hơn cả chính tính mạng của nàng, nhưng bản thân lại
bị hồ dán bịt mắt.

Y biết, nếu
không phải Trần Vi hao hết tâm cơ chửi bới Trần Dung, chắc gì y sẽ không cho
Trần Dung cơ hội chứng minh bản thân.

Nhưng thế thì
sao? Từ đầu đến cuối người sai đều là y!

Là y hủy hoại
nàng, là y khiến cho nàng không có chỗ dung thân, là y làm cho nàng không có
đường lui, là y buộc nàng dùng phương thức thảm khốc nhất chấm dứt cuộc sống
của nàng cùng với sự lưu luyến si mê của nàng đối với y.

… Hóa ra,
không phải y chưa từng gặp được Ngu Cơ của mình, mà Ngu Cơ kia tính cách cương
liệt, nhóm phụ nhân chung quanh lúc nào cũng âm mưu tính kế chèn ép không có
đường sống!

Rõ ràng y vẫn
đều khát vọng có thể gặp được một người mạnh mẽ si tình như lửa giống Ngu Cơ,
nhưng tại sao lại để nước mắt của người khác khiến con tim trở nên hồ đồ?

Tùy ý khoác
ngoại bào, Nhiễm Mẫn bước ra dục điện. Chỉ chốc lát, Trần Vi nghe thấy mệnh
lệnh trầm thấp truyền đến: “Chuẩn bị một chút, ngày mai lên đường.”

Ngày mai lên
đường?

Trần Vi kinh
hãi: Thành Kiến Khang này thật tốt mà, vừa phú quý lại yên ổn, nàng ta không
muốn trở về nơi hoang vu kia nhanh như vậy.

Nàng ta vội
vàng đi ra, đứng phía sau Nhiễm Mẫn gọi: “Phu chủ?” Giọng nói của nàng ta ôn
nhu mà lấy lòng: “Phu chủ không phải còn có rất nhiều việc sao? Cần gì sốt ruột
vậy?”

Lúc này nàng
ta đã quẳng lời cảnh cáo của Trần Dung dặn bọn họ nên nhanh chóng rời đi ra sau
đầu. Trên thực tế, Nhiễm Mẫn có gặp nguy hiểm thì cũng đâu có liên quan nhiều
đến nàng ta?

Nhiễm Mẫn từ
từ quay đầu lại.

Trong bóng
đêm, ánh mắt y nhìn nàng ta chăm chú vô cùng lạnh lùng, giống như nhìn một
người xa lạ, cũng giống như, nàng ta suy nghĩ cái gì, trong lòng y đều hiểu rõ.

Dưới ánh mắt
này, Trần Vi cảm thấy hoảng hốt, đầu nàng ta cúi thấp đến tận ngực.

Nhiễm Mẫn nhìn
nàng ta chằm chằm, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần đi cùng.”

Dứt lời, ống
tay áo của y vung lên, đi nhanh về phía trước.

Trần Vi ngây
người một lúc mới phản ứng lại, nàng ta vội vàng đuổi theo vài bước, vội vàng
gọi: “Phu chủ, phu chủ…” Mới gọi hai tiếng, nàng dừng bước chân, tim đập nhanh:
Mặc kệ lời nói lung tung vừa rồi của Nhiễm Mẫn có hàm nghĩa gì nhưng rõ ràng y
đã ghét cay ghét đắng ta. Thân là một thiếp thất, bị phu chủ chán ghét thì đó
là chuyện khó có thể vãn hồi.

Nghĩ đến đây,
đáng ra nàng ta phải rơi vào khủng hoảng, nhưng nàng ta vẫn rất bình tĩnh.
Chẳng những bình tĩnh, nàng ta thậm chí còn thở dài nhẹ nhõm: Nếu miễn cưỡng đi
theo y, nói không chừng y lại vứt bỏ ta ở nơi hoang vu nào đó, không bao giờ để
ý đến nữa. Ta ở lại thành Kiến Khang, nơi này có phụ huynh, còn có rất nhiều
quý tộc.

Ngày hôm sau,
Nhiễm Mẫn rời đi.

Trần Vi không
đi theo.

Nàng ta về bên
cạnh phụ huynh, sau khi phát hiện phụ huynh bị gia tộc đuổi đi, nàng ta lại vội
vàng chạy về gia tộc. Dù sao nàng ta cũng là nữ nhi Trần thị, nói đến nói đi,
gia tộc không hề biết Nhiễm Mẫn đã chán ghét nàng ta nên vẫn đối xử với nàng ta
khách khí.

Thời gian trôi
qua từng ngày.

Sau đó, Trần
Dung được bệ hạ ưu ái, ban cho chức quan. Kế tiếp, Trần Dung được Vương Hoằng
mang theo tới thành Nam Dương, rơi vào tay người Hồ.

Rồi sau đó,
Nhiễm Mẫn và Vương Hoằng liên thủ, cứu thoát Trần Dung.

Trần Vi chú ý
tới diễn biến mọi việc. Điều khiến nàng ta thống hận là, tiện nữ nhân tính tình
cứng rắn kia càng sống càng phong quang, mà nàng ta thì càng sống càng không
được coi trọng.

Sau khi gia
tộc liên hệ với Nhiễm Mẫn, biết được Nhiễm Mẫn đã không còn cần nàng ta thì
đuổi nàng ta đi.

Nàng ta chạy
về bên cạnh phụ huynh.

Nhưng phụ
huynh lúc này cầu quan khắp nơi luôn gặp cản trở, dư tài lại bị cạn kiệt. Sau
đó, phụ huynh lại mưu tính với nàng ta.

Bọn họ thương
lượng muốn bán cho nàng ta làm thiếp cho một thương nhân tầm năm mươi tuổi.

Nghe lén biết
được tin tức này, Trần Vi kinh hãi. Lúc này, nàng biết Vương Hoằng đã mất địa
vị thừa kế Vương thị, chàng đã trở nên nghèo túng.

Thật tốt quá,
Vương Hoằng nghèo túng, tuy mình đã là thiếp thất của người khác nhưng sẽ có cơ
hội tiếp cận chàng.

Nàng ta tin
rằng ngay cả Trần Dung cũng khiến Vương Hoằng trầm mê thì nàng ta chỉ cần có cơ
hội giống như A Dung, nàng ta có thể được chàng chú ý tới.

Vì thế, nàng
ta tìm được A Dung, tìm được Vương Hoằng.

Nhưng nàng ta
thật sự không ngờ rằng A Dung lại thô bạo như vậy, không sợ Vương Hoằng biết
nàng là một dân đen thô lỗ vô lễ lại thấp hèn, dám đá mạnh nàng ta một cái, còn
sai người ném nàng ta ra khỏi cửa phủ.

Chuyện kế tiếp
tựa như ác mộng.

Nàng ta trở
lại chỗ phụ huynh, phụ huynh lại tránh né giống như nàng ta là ôn dịch. Thậm
chí, khi nàng ta nguyện ý gả cho thương nhân kia làm thiếp, phụ huynh đều liên
tục xua tay, chỉ cầu nàng ta rời đi. Lập tức, bọn họ không nói hai lời đuổi
nàng ta tới tiểu viện rách nát. Ngay cả khi nàng ta đứng ở bên ngoài chịu gió
đội mưa liên tục mấy ngày cũng không có ai để ý tới.

Trong thời
gian đó, mỗi khi phụ huynh nhìn thấy nàng ta đều né tránh từ xa. Nàng ta muốn
tới gần, bọn họ sẽ quyền đấm cước đá, còn nói với người ngoài rằng nàng ta là
đồ đĩ thóa bại hoại gia phong, làm hại nàng ta giống như chuột chạy qua đường
bị hàng xóm xông tới đuổi đánh, ngay cả mái hiên để che mưa cũng không có.

Trần Vi chết
tâm, cố gắng nói mấy lời đả động phụ huynh, nhận được một ít ngân lượng cùng
quần áo thì nàng ta đi ra khỏi thành.

Nàng ta muốn
tìm kiếm Nhiễm Mẫn.

Ở chung với
Nhiễm Mẫn khá lâu, nàng ta biết, nam nhân kia sẽ không tuyệt tình, sẽ cho nàng
một chén cơm. Nàng dùng tới công phu miệng lưỡi, nói không chừng một lần nữa y
sẽ thích nàng ta, thậm chí, sẽ quý trọng giống như trước, xuất hành đều phái hộ
vệ bảo vệ người yếu ớt khiến cho ai cũng thương tiếc như nàng ta.

Nàng ta biết y
sẽ làm như vậy, tính cách của y nàng ta chỉ cần liếc mắt một cái thì rõ.

Nàng ta không
tìm được Nhiễm Mẫn, bởi vì không có một đoàn xe nào nguyện ý cho nàng ta đi nhờ
tới phương bắc… Thật lâu sau, nàng ta mới biết được, sớm đã có người truyền ra
lời đồn đãi nói nàng ta là đồ đĩ thóa không tuân thủ nữ tắc, Nhiễm tướng quân
hận nàng ta thấu xương, nếu ai giúp đỡ nàng ta thì sẽ kết thù với Nhiễm tướng
quân.

Ở nơi hoang dã
hơn bốn mươi ngày đằng đẵng, bị cướp tiền, lại bị kẻ lang thang lăng nhục vài
lần, Trần Vi tuyệt vọng đi theo một hán tử răng vàng xấu xí vào một điếm viện,
trở thành một kỹ nữ hạ đẳng.

Phiên ngoại về
Vương Hoằng: Nhớ lại lần gặp mặt năm đó

Lần đầu tiên
Vương Hoằng gặp Trần Dung là ở Trần thị ở Bình thành, nghe nói nữ lang này mới
chỉ mười bốn, mười lăm tuổi mà đã biết tán bớt gia tài, lúc ấy chàng nghĩ rằng:
Xem ra là một nữ lang lanh lẹ trong số trượng phu.

Bình thành này
quá nhỏ bé, chàng nhàn rỗi nên nhàm chán, vì thế tới xem thử.

Và chàng đã
gặp nàng.

Trong tiếng
đàn của chàng, nữ lang này đi lại nhàn nhã, mỗi lần tiếng guốc mộc gõ xuống đất
lại đúng vào nhịp chuyển của tiếng đàn, khiến tiếng đàn vài lần suýt nữa bị
gián đoạn.

Nữ lang này
đang biểu hiện tài hoa của nàng.

Vương Hoằng
cũng không hiếm lạ nhưng khiến chàng kinh ngạc chính là, nữ lang này mới chỉ mười
bốn, mười lăm tuổi, vẫn ở độ tuổi non nớt nhưng lại có hương vị xinh đẹp mê
người của một phụ nhân trưởng thành. Đây là chuyện rất kỳ quái, nữ lang này tập
trung vẻ đẹp của một thiếu nữ và một thiếu phụ.

Nhưng mà điều
này cũng không có gì đáng để để tâm, chàng đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân. Chàng
nghĩ rằng, trên thế gian này ít thiếu thốn nhất chính là mỹ nhân, huống chi,
với thân thế địa vị của chàng mà nói, nữ nhân không xinh đẹp thậm chí còn không
dám xuất hiện ở trước mắt chàng.

Kế tiếp, nữ
lang này lại thể hiện trí tuệ hơn người của nàng, hoàn toàn khác biệt với vẻ
đẹp bên ngoài, chàng cũng thế, mà đại trượng phu trên đường đi cũng thế đều âm
thầm gật đầu không thôi.

Nhưng điều
thật sự khiến chàng để tâm là một khúc Phượng Cầu Hoàng vào buổi tối kia.

Trong yến
tiệc, chàng nghe thấy Trần Nguyên cố ý tặng nàng cho Nam Dương vương.

Đúng lúc này,
trong sân truyền đến tiếng đàn và tiếng ồn ào.

Chàng đi ra
ngoài.

Chàng trông
thấy một mỹ nhân đang đánh đàn dưới ánh trăng.

Khúc mà mỹ
nhân tấu chính là Phượng Cầu Hoàng!

Ở trước mặt
tộc nhân và vô số trượng phu nàng lại tấu khúc Phượng Cầu Hoàng!

Nàng tấu đàn
cho chàng. Khi nhìn thấy chàng đi tới, nàng nâng mắt nhìn lại, trong khoảnh
khắc, đôi mắt của nàng chớp chớp lộ vẻ ngượng ngùng, sợ hãi, còn có hèn mọn
cùng cầu xin.

Chỉ liếc mắt
một cái, nàng lại đỏ mặt cúi đầu xuống.

Nàng nói: “Cầm
là tục khúc, người cũng là người tục, chỉ có tâm ý là đáng trân trọng.” Đây là
lời nói dối, chàng nhận ra nàng đang lợi dụng mình! Nữ lang có trí tuệ tuyệt
đỉnh này khẳng định đã biết gia tộc muốn tặng nàng cho người khác, vì thế mượn
chàng để thoát thân.

Nhưng chàng
vừa nghĩ như vậy, nữ lang này lại nói: “Từ thiên cổ tới nay, chưa từng có người
tấu khúc Phượng cầu hoàng để làm thiếp!”

Chẳng lẽ, nàng
còn muốn trở thành thê tử của chàng?

Lời này vừa
thốt ra, lập tức tiếng cười nổi lên bốn phía.

Trong tiếng
cười vang ồn ào, chàng nhìn thấy nàng cúi gằm mặt xuống, nở rộ tươi cười đắc ý.
Chàng nhìn thấy nàng làm bộ ngượng ngùng liếc mắt nhìn chàng một cái, rồi cúi
đầu thối lui.

Chàng trông
thấy bóng dáng cô độc mà thẳng lưng của nàng ở trong tiếng cười vang của mọi
người.

Trăng sáng như
nước, gió xuân phe phẩy, tiểu mỹ nhân này xinh đẹp như vậy, giảo hoạt như vậy!

Nhưng nàng coi
chàng là người nào chứ? Quân tử khoan dung độ lượng sao? Hay là một thần tiên
chính trực thiện lương, không nhiễm khói lửa nhân gian?

Chàng nhìn
dáng người yểu điệu xinh đẹp của nàng, âm thầm cười tự nhủ: Thú vị, thật sự thú
vị!

Lại nói tiếp,
chàng đã từng tuổi này, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được một nữ lang thú vị như
thế.

Hết thảy như
chàng dự kiến, trong lúc chàng chờ đợi, nữ lang vẫn nhẫn nại không tìm đến
chàng. Nàng vẫn giữ nguyên tâm ý, nàng thích chàng nhưng nàng không xứng với
chàng. Nàng còn nói rằng muốn chàng chủ động thay nàng giải vây.

Lợi dụng mình
thoát khỏi an bài của gia tộc, chỉ trong chớp mắt lại muốn nhả chàng ra, muốn
tìm một phu quân tốt sao?

Không thể
được! Chọc chàng, khơi dậy hứng thú của chàng, trò chơi kia, không phải do nàng
bảo ngừng thì chàng sẽ ngừng.

Chàng nhìn
bóng dáng xinh đẹp của nàng dưới ánh trăng khiến tim người ta đập nhanh kia,
rốt cuộc nhịn không được tiến lên một bước, ôm nàng, hôn nàng.

Hương vị nụ
hôn này quá mức ngọt ngào, khi chàng thu tay lại thì có chút chật vật.

Lúc rời đi,
chàng nghĩ rằng: Xem ra, bên cạnh mình cần có thêm một thiếp thất.

Kế tiếp, hết
thảy đều hợp tình hợp lẽ, chàng dùng vài mỹ nhân cứu nàng ra khỏi tay của Nam
Dương vương.

Chàng hoàn
toàn đặt nàng ở trong lòng, cũng thề sẽ không bao giờ buông tay, là khi chàng
bị vây hãm ở thành Mạc Dương, nàng lại tới cứu giúp.

Chàng đã trải
qua tang thương, biết rõ rằng trên đời này, lòng người luôn luôn lạnh bạc, ai
cũng sẽ không thật sự đặt ai ở trong lòng, lại càng không vì đối phương mà trả
giá bằng sinh mệnh của bản thân.

Ít nhất, chàng
chưa bao giờ biết rằng trên đời có một nữ nhân sẽ vì chàng mạo hiểm tính mạng!

Chàng không
thể tin được, không thể tin!

Nhưng nàng lại
làm được!

Biết rõ chàng
sẽ chết, biết rõ thành bị vây tứ phía, trượng phu người Tấn người nào nghe thấy
người Hồ mà trong lòng lại không run sợ? Vậy mà nàng ngược lại, cứ thế chui đầu
vào lưới.

Có lẽ, nàng
không hoàn toàn là vì chàng mà còn vì Tôn Diễn.

Nhưng với
chàng mà nói, như vậy là đủ rồi. Chàng nghĩ rằng nữ nhân này, cho dù chết chàng
cũng sẽ không buông tay. Chàng muốn giữ nàng ở lại bên người, để nàng hưởng thụ
tôn vinh cả một kiếp.

Với thân phận
hèn mọn của nàng, tuyệt đối không thể làm thê tử của chàng. Nhưng mà là một quý
thiếp dưới sự che chở của chàng, để nàng trải qua cuộc sống phú quý có thể diện
hoàn toàn khác biệt so với lúc trước là điều tất nhiên.

Chỉ cần chàng
không chết, chàng nhất định sẽ cho nàng cả đời phú quý!

Nhưng nàng lại
cự tuyệt!

Trưởng bối
Vương thị ra mặt, nói với nàng về chuyện nạp thành quý thiếp, vậy mà nàng lại
cự tuyệt.

Nghe thấy phụ
nhân này không chút do dự cự tuyệt, Vương Hoằng lẳng lặng nhìn nàng một cái,
chàng vẫy tay ngắt lời tộc thúc định nói, cười cười, thầm nghĩ: Xem ra phụ nhân
này vẫn còn chưa yêu thương ta. Thật sự là thất bại, ta cũng không muốn buông
tay, thế mà nàng vẫn không yêu thương ta, vậy sao được?

Cơ hội rất
nhanh đã tới. Một lần kia, nàng bị người ta dùng danh nghĩa của chàng lừa ra
khỏi thành, cả đêm không về.

Chàng mang
theo nhóm hộ vệ chạy ra khỏi thành từ nửa đêm.

Chàng muốn cứu
nàng.

Đây là là cơ
hội hiếm có, chàng muốn lợi dụng cơ hội này để chiếm được lòng nàng.

Quả nhiên.

Nàng đã cảm
động.

Đúng vậy, nghĩ
đến với thân phận của nàng, ai có thể vì cứu giúp nàng mà chạy ra ngoài vào nửa
đêm chứ? Phụ nhân trong thiên hạ luôn cảm động đến rơi nước mắt trước người anh
hùng đã cứu nàng, nàng không phải là ngoại lệ.

Không, người
tính tình mạnh mẽ, luôn có ý thức tự bảo vệ bản thân như nữ lang này, điều nàng
khó cự tuyệt nhất chính là tình nghĩa của người khác. Người khác có một phần
thật tình, nàng vĩnh viễn sẽ lấy hai phần để báo đáp.

Nàng yêu
thương chàng.

Chàng nhận ra
trong đôi mắt đẫm lệ của nàng có sự cô tịch không nơi nương tựa, cảm động cùng
tình yêu như thủy triều ập tới, không thể ngăn cản.

Chàng nghĩ
rằng mình đã có được nàng!

Phụ nhân cố
chấp như vậy, một khi yêu thương tất nhiên sẽ khó mà quên đi. Từ nay về sau, nàng
sẽ dùng tính mạng để yêu thương chàng, đúng vậy hay không?

Khi nghĩ như
vậy, Vương Hoằng lẳng lặng nhìn nàng, mỉm cười, lần đầu tiên trong cuộc đời
chàng cảm thấy có chút không tự tin: Yêu thì yêu, vì sao phát hiện bản thân đã
yêu thương ta mà phụ nhân này lại có biểu hiện cô đơn như thế? Đây là một
chuyện tốt đẹp thuần túy, vì sao nàng lại rơi lệ? Còn nói rằng muốn chàng đâm
một kiếm từ sau lưng nàng. Thậm chí còn nói rằng chỉ có giờ khắc này, nàng mới
cảm thấy viên mãn, chỉ cần vừa ra đi, mọi thứ lại hồi phục như bình thường.

Một nữ lang
sao có thể ở thời khác động tâm mà có thể biểu hiện cô đơn, bình tĩnh như thế?

Chàng nghĩ
rằng, mình không hiểu hết về nàng.

Thật lâu về
sau, nhớ tới giờ khắc này, chàng mới phát hiện, thông qua tính toán, khiến nàng
khăng khăng một mực yêu thương mình, đồng thời, chàng cũng bị trầm mê.

Tâm của chàng
đã loạn!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3