Mị Công Khanh - Chương 203 + 204

Chương 203: Trả lại nàng một đao

Nhìn lên đỉnh
đầu, Trần Dung kinh ngạc ra đến mức thất thần.

Lúc này, nàng
không hề rơi lệ, vẻ mặt tràn ngập cô độc.

Sự cô độc này,
Vương Hoằng luôn luôn nhìn thấy trên vẻ mặt nàng, nhưng chưa bao giờ lại khiến
chàng cảm thấy khó chịu như một khắc này.

Chàng giữ chặt
vòng eo nàng, nói giọng khàn khàn: “A Dung, có ta là đủ rồi, cần gì nghĩ nhiều
như thế?”

Có chàng là đủ
rồi?

Trần Dung ngơ
ngác thầm nghĩ: Chàng là trưởng tử Vương thị cao cao tại thượng, rốt cục chàng
đã nguyện ý cưới ta, nguyện ý mạo hiểm tiến đến cứu ta, còn rơi lệ vì ta… A
Dung, hẳn ngươi phải thấy đủ rồi, có phải hay không? Nhưng vì sao, trong lòng
vẫn cảm thấy buồn bực bất mãn?

Nàng ngẩn ngơ
nhìn đỉnh đầu, một hồi lâu, khàn khàn trả lời: “Thất lang.”

Trong lúc
Vương Hoằng trầm mặc không đáp lại, Trần Dung khẽ nói: “Thất lang, trong lòng
ta rất khổ sở.”

Nàng chậm rãi
cúi đầu, không hề chớp mắt nhìn Vương Hoằng, vươn tay vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ
của chàng, nàng thì thào nói: “Chàng rõ ràng đã cho phép ta chiếm được rất
nhiều thứ, nhưng vì sao ta vẫn cảm thấy khổ sở?”

Nàng thu tay,
chậm rãi nhắm lại hai mắt, chậm rãi dịch người khỏi lòng Vương Hoằng, từ từ nằm
xuống.

Nàng đưa lưng
về phía chàng, thấp giọng nói: “Ta phải suy nghĩ cẩn thận… Thất lang, ta muốn
rời khỏi nơi này, rời khỏi chàng, muốn một mình suy nghĩ một chút.”

Tay nàng bất
tri bất giác xoa bụng. Trước kia nàng chưa từng mang thai, cho tới bây giờ cũng
không biết, sau khi mang thai, trong lòng sẽ có một cảm giác kiên định như thế.
Rõ ràng nói ra lời phải rời khỏi Vương Hoằng, cảm thấy từng đợt buồn đau, nhưng
nàng chỉ cần vuốt ve nơi này, đau đớn kia như kỳ tích giảm bớt rất nhiều.

Trong phòng
trở nên lạnh lẽo.

Vương Hoằng
cúi đầu, chàng vẫn không nhúc nhích nhìn Trần Dung chăm chú, môi mấp máy khẽ
hỏi: “A Dung muốn rời khỏi ta ư?”

Trần Dung lắc
đầu, nàng thấp giọng nói: “Không phải, ta chỉ là muốn suy nghĩ cẩn thận.” Nàng
ngoái đầu nhìn lại Vương Hoằng, trong đôi mắt vẫn còn sót lệ lấp lánh, diễm mị
bức người. Khóe miệng cong lên, Trần Dung cười mà vẫn rưng rưng lệ, khẽ nói:
“Thất lang mới vừa nói, thế sự không có chuyện hoàn mỹ. Nhưng chàng vẫn là
người không chấp nhận được điều miễn cưỡng mà. Trong lòng ta mang theo đau khổ
mà ở chung với chàng, kỳ thật chàng sẽ thấy mất hứng đúng hay không? Vậy để
chúng ta tách xa một thời gian đi.”

Vương Hoằng
lạnh lùng nhìn nàng, khàn khàn nói: “Nàng đang mang thai, có dung mạo thế này,
còn có cừu oán với hoàng thất, có thể chạy đi đâu?”

Trần Dung nghe
vậy, hoảng hốt khẽ cười, nàng cúi mặt, nhẹ giọng nói: “Không phải ta có chút
điền sản ở thành Nam Dương, Mạc Dương sao? Ta sẽ thay đổi cách ăn mặc diện mạo,
cùng Đại huynh đến thành Nam Dương, trải qua cuộc sống nông thôn cũng tốt.”

Nói như vậy,
cũng không hẳn theo như lời của nàng chỉ rời đi một thời gian, mà là quyết tâm
muốn hai người bất hòa, cứ như vậy hoàn toàn rời khỏi chàng sao?

Vương Hoằng
khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng nói: “Nam Dương Mạc Dương là nơi người Hồ hay lui
tới.”

Trần Dung lắc
đầu, nàng hé môi cười: “Có Nhiễm tướng quân ở đó, dù người Hồ có xâm phạm, cũng
sẽ không gặp nguy hiểm.” Nàng nói với sự khẳng định mà an tường, có ý nhắc nhở
Vương Hoằng, nàng biết rõ một số việc.

Vương Hoằng
nhìn nàng chăm chú.

Chàng vươn tay
xoa môi nàng, mơn trớn gáy nàng, giọng nói nỉ non giống như gió xuân: “Nàng
muốn tìm Nhiễm Mẫn làm nơi nương tựa sao?” Giọng nói lạnh lẽo đến kỳ dị.

Trần Dung lắc
đầu, nàng tươi cười với chàng, nói: “Ta đã có hài tử, y sẽ không chấp nhận
đâu.” Cho dù Nhiễm Mẫn nói rất dễ nghe nhưng Trần Dung biết, y sẽ không chấp
nhận hài tử này. Trừ phi, nàng nguyện ý làm thị thiếp của Nhiễm Mẫn, hài tử của
nàng vĩnh viễn an phận thủ thường, vĩnh viễn hèn mọn chỉ biết nhét cơm vào mồm
ăn mà thôi.

Trần Dung tươi
cười, lúc này giọng của nàng đã khôi phục vẻ trong trẻo ôn nhu: “Vả lại, ta là
người của Thất lang mà, ta chỉ rời đi một thời gian thôi, nói không chừng khi
nào đó ta hiểu ra, lại chạy về cầu Thất lang thu lưu. Ngay cả khi Thất lang
thay đổi tâm ý, không muốn làm vậy thì cả đời này của ta cũng sẽ không dính líu
đến người khác.”

Vương Hoằng
nhìn tươi cười bình thản trên mặt nàng, nhìn ánh mắt nàng đã trở nên trong
suốt, trong lòng giống bị cái gì đó đập mạnh một cái.

Rõ ràng đang
ngồi trên tháp, đột nhiên chàng lung lay như bị mất đi chỗ dựa. Vươn tay, nắm
chặt cột trụ của tháp, chàng nắm quá chặt đến mức tay lộ ra cả gân xanh.

Chàng cắn
răng, cố gắng một hồi lâu, giọng thốt ra mới đạm mạc như bình thường: “Ta đã
nguyện ý cưới nàng vậy mà nàng còn muốn rời đi sao? Không hề để ý bản thân đang
mang thai mà muốn rời đi sao?”

Lời của chàng
vừa dứt, Trần Dung khẽ cười, nàng ngẩng đầu nhìn chàng.

Nhìn chàng,
trong đôi mắt xinh đẹp của nàng mang ý cười, vươn tay vuốt ve chiếc mũi cao
thẳng, vành môi hoàn mỹ của chàng, Trần Dung khàn khàn cười nói: “Đúng vậy,
Thất lang đã nguyện ý cưới ta… Chàng xem, việc ta rút đao từ trong cơ thể ra
rốt cục đã làm Thất lang cảm động, làm cho chàng nguyện ý cưới ta rồi.” Nhưng
mà, nàng lại muốn càng nhiều, càng nhiều hơn nữa… Điều nàng mong mỏi, tuyệt đối
không phải là sự bố thí vì lòng cảm động

Huống chi,
nàng khiến chàng mất đi địa vị thừa kế tộc trưởng Vương thị. Có lẽ không có
nàng, chàng vẫn có thể tiếp tục phát triển tiền đồ, trở thành trọng thần trong
triều. Làm sao Trần thị A Dung nàng dám dùng tiện mệnh này để đổi lấy sự thương
tiếc, hủy hoại tiền đồ của chàng đây? Trần thị A Dung nàng đâu thể nguyện ý dựa
vào sự thương tiếc ấy mà coi như không có việc gì cùng chàng đi khắp núi rừng
đây?

Vương Hoằng
nghe ra trào phúng trong lời nói của Trần Dung, chàng hơi nhếch môi, nói:
“Không phải ý tứ này.”

Chàng nhìn
nàng chăm chú, còn nói thêm: “Ta không phải có ý tứ này.” Lần đầu tiên, Vương
Hoằng cảm thấy cạn ý.

Trần Dung rủ mắt,
nàng nhợt nhạt cười nói: “Đúng, Thất lang không có ý như thế.” Nàng quay đầu
nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thào nói: “Trời sáng rồi, Thất lang còn chưa ngủ đủ,
sao không trở về phòng nghỉ tạm đi?”

Nàng đang hạ
lệnh trục khách.

Vương Hoằng
nhìn tươi cười yếu ớt bình thản trên mặt nàng, lần đầu tiên cảm thấy nó chói
mắt vô cùng. Mím môi, chàng nói với giọng mềm mại: “A Dung, nàng đã đáp ứng ta…
Bất cứ lúc nào, vô luận ở chỗ nào, nàng sẽ vĩnh viễn yêu ta. Nàng đã thề rồi.”

Giọng nói của
chàng thật sự rất ôn nhu, thật sự mềm mại, giống như đang làm nũng.

Trần Dung
nghiêng đầu, ánh mắt sáng ngời, lúm đồng tiền như hoa nhìn chàng, nàng mím môi
cười nói: “Ừ, ta vĩnh viễn ái mộ chàng, yêu chàng, vĩnh viễn chỉ có chàng
thôi.” Nàng vươn tay xoa bụng, mỉm cười nói: “Ngay cả khi ta già đi, răng rụng,
đi đường cũng không nổi, ta vẫn chỉ yêu mỗi Thất lang.” Có điều Thất lang khi
đó, nhất định nữ nhân đầy cả sảnh đường đúng không? Trên đời người đáng thương
nhất vĩnh viễn là loại người ngu si như nàng. Thất lang thông minh cơ trí tuyệt
quyết như thế, cũng không biết chàng có thể nhớ mong nàng đủ một năm hay không?

Trần Dung lại
đẩy Vương Hoằng ra, sẵng giọng: “Đi đi, đi ngủ một chút đi.”

Vừa mới đẩy
một cái, nàng lại nâng mặt chàng, nhẹ nhàng hôn một cái, cất giọng nỉ non: “Tha
thứ cho ta, nếu ta chưa từng ái mộ chàng như thế vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Như vậy, hiện tại nhất định nàng sẽ rất vui vẻ trở thành thê tử của chàng.

Cổ tay nàng
lại bị nắm chặt.

Chính là do Vương
Hoằng nắm lấy.

Nhìn Trần Dung
chăm chú, Vương Hoằng nói với giọng nghèn nghẹn: “Ta đã thừa nhận sai lầm rồi,
khanh khanh, khi nhìn thấy nàng bất tỉnh ngủ say mãi không tỉnh, ta đã biết ta
sai lầm rồi, ta sai nhiều lắm.”

Chàng từ từ
nói: “Lúc ấy ta nghĩ rằng, tương kế tựu kế mới là biện phải giải quyết nhanh
nhất tốt nhất việc giữa nàng và ta. A Dung, ta không thích bệ hạ quản đông quản
tây với nàng, rồi lại còn chuyện tứ hôn. Ta cũng không muốn để đêm dài lắm
mộng, chỉ cần không lưu ý thì nàng sẽ gặp phải bất trắc. Trên binh pháp cũng đã
nói, vì lợi ích lớn hơn có thể bỏ đi một số thứ thích hợp, ta cũng nghĩ như
vậy. Ta thật sự muốn bảo vệ A Dung không chết, ta thật sự muốn nắm mọi quyền
chủ động trong tay… Nhìn thấy gương mặt nàng trắng bệch như tờ giấy nằm trên
tháp, không thể động đậy, giống như đã không còn hô hấp, ta mới cảm thấy hoảng
sợ như bài sơn đảo hải ập đến. Ta mất rất nhiều sức lực mới làm cho bản thân
bình tĩnh trở lại.”

Chàng cầm tay
Trần Dung lên che mắt mình, khàn khàn nói: “Ta cố gắng nhiều như vậy, A Dung
lại tức giận ta, thật không công bằng.”

Chàng từ từ
buông tay nàng ra, đứng lên.

Trần Dung kinh
ngạc nhìn chàng rời khỏi tháp, nhìn chàng lẳng lặng đứng ở đầu giường, dài thân
ngọc lập, mặt trầm như nước.

Cứ đứng bên
tháp, Vương Hoằng từ từ nói: “Cho tới bây giờ ta vẫn không muốn địa vị tộc
trưởng như đồ bỏ kia.” Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Dung, giọng của chàng
trầm thấp như chuông đồng: “Thế đạo này, các đại gia tộc cũng thế, hoàng thất
cũng thế, đều chiếm được thứ mà mình muốn, ai cũng không nguyện ý phá vỡ sự cân
bằng. Nếu lúc này làm tộc trưởng, còn không bằng làm một ẩn sĩ. Trước khi chưa
gặp được A Dung, ta vẫn luôn tìm thời cơ ẩn lui.”

Chàng nhìn
nàng chăm chú, giọng nói xuống thấp, ngữ khí cũng chuyển thành ôn nhu: “Khanh khanh
vẫn không hiểu ý của ta sao. Ta cưới nàng không phải bởi vì thương tiếc nàng.”
Chàng cười lạnh một tiếng, ngẩng cằm cao ngạo nói: “Người như ta sao có thể bởi
vì thương tiếc một phụ nhân mà không để ý đến điều gì khác, liều lĩnh cứu nàng,
cưới nàng chứ?”

Chàng nghiêng
người về phía trước, vuốt nhẹ môi Trần Dung, thì thào nói: “Ta không biết tâm
tình của ta đối với A Dung là gì. Ta chỉ là, khi nghe thấy nàng rơi vào tay Mộ
Dung Khác, hôm qua nhìn thấy nàng mê man bất tỉnh, đột nhiên ta cảm thấy sợ hãi
tột đỉnh. Đột nhiên nghĩ rằng, nếu A Dung của ta thật sự đã chết, vậy mọi thứ
đâu còn ý nghĩa gì nữa?” Vương Hoằng khẽ cười, nói với vẻ tự giễu: “Ta làm việc
luôn không thích giải thích. Thật sự trong mười mấy năm qua, lời muốn nói cũng
không nhiều bằng hai ngày nay.”

Vương Hoằng
đứng thẳng lưng, chàng nhìn xuống Trần Dung, phụ nhân này, ngay từ lúc ban đầu
chàng đã dùng hết mọi thủ đoạn, cho dù là đẩy nàng vào giữa sóng gió cũng không
chịu buông tay.

Trước kia, khi
chàng làm việc này lại không hề bận tâm. Lúc này cũng không biết vì sao lại
thật sự có chút chán ghét, thật sự không muốn nhìn thấy sự quyết tuyệt trong
ánh mắt của nàng.

Vương Hoằng
than nhẹ một tiếng, buông rủ hai mắt, chàng xoay người, thong thả bước tới vách
tường phía bên phải, vừa đi, chàng vừa nói: “Một lời của trượng phu, ngàn vàn
cũng khó mà mua nổi. Lời nói của ta đều thốt ra từ tâm can phế phủ, nếu A Dung
không tin, ta cũng không có tài cán gì thêm.”

Chàng vươn tay
sờ bội kiếm treo trên tường rồi “roẹt” một tiếng rút xuống.

Giơ kiếm lên,
chàng xoay người nhìn về phía Trần Dung, tóc khẽ bay, trên gương mặt tuấn dật
thanh hoa mang theo tươi cười cao nhã ung dung, tay áo màu trắng phất phơ trong
gió thổi qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng. Mắt chàng sáng ngời, ngữ khí nhẹ nhàng
chậm chạp: “A Dung bị Cửu công chúa đâm một đao lại canh cánh trong lòng như
thế, là do ta chuẩn bị không chu toàn… Nếu như thế, ta nợ nàng một đao, nếu
không chết, vậy coi như một đao trả một đao, như thế nào?” Lời vừa dứt, chuôi
kiếm vừa chuyển, trong tiếng thét kinh ngạc chói tai của Trần Dung, “Phập” một
tiếng, bội kiếm đâm thật mạnh vào chính ngực bên phải của chàng.

Chương 204: Buông tay?

Trần Dung bất
chấp trên người có thương tích, vội ngã nhào ra khỏi tháp lao tới. Nàng run run
người nhìn miệng vết thương kia, đã thấy kiếm đâm vào đó, lại không dám vươn
tay.

Run rẩy, Trần
Dung nức nở nói: “Người đâu – người đâu mau tới –”

Nàng vừa mới
gọi, Vương Hoằng đã che miệng của nàng lại.

Trần Dung cả
kinh, vội vàng kêu lên: “Chàng không nên cử động.” Vì miệng bị bịt cho nên tiếng
nói mơ hồ không rõ.

Vương Hoằng
che miệng nàng, trên gương mặt tuấn dật thanh hoa vẫn tươi cười, có điều bởi vì
đau đớn mà có chút tái nhợt. Chàng khẽ cười nói: “A Dung, quả nhiên vẫn đau
lòng.”

Trần Dung vội
la lên: “Gọi đại phu đi, mau gọi đại phu đi mà.” Có điều vẫn bị Vương Hoằng che
miệng nên tiếng nói của nàng vẫn không thể rõ ràng.

Vương Hoằng
cười cho qua, cúi đầu nhìn kiêm đâm vào ngực, nói: “Từ nhỏ, tóc ta rơi xuống
mấy sợi đều có tỳ nữ chịu trách nhiệm… Cũng nhìn người khác trúng kiếm mấy lần,
nhưng đến giờ phút này mới biết, bị đâm một kiếm lại đau đớn như thế.”

Sắc mặt của
chàng tái nhợt, tươi cười lại vô cùng ngây thơ. Chàng còn nghiêng đầu, nghiêm
túc nhìn thanh kiếm cắm trên ngực, rồi dòng máu dọc theo thân kiếm uốn lượn
chảy xuống.

Máu kia từ từ
chảy ra, chỉ một lát đã khiến làm ẩm ướt non nửa bộ quần áo màu trắng.

Chàng quan sát
thật sự nghiêm túc, giống như đang tinh tế thể hội cảm giác này.

Nhìn ngắm một
hồi lâu, Vương Hoằng thì thào nói: “Trước khi gia gia qua đời từng nói với ta,
nếu không âm mưu quỷ kế, há có thể thành đại sự? Nếu muốn làm chủ trăm họ, cần
phải biết nỗi đau của kẻ kém cỏi, hay sự nghèo túng, sự e ngại vì bất lực.
Người còn nói, tính ta chấp nhất, không hiểu đến việc bỏ qua. Người trả lại cho
ta một đao nhỏ, muốn ta tự cắt lấy một miếng thịt của mình, từ sự đau đớn đó mà
thể hội đạo lý nắm lấy hay buông bỏ. Nhưng ta cự tuyệt. Đến hôm nay mới cảm
giác được.”

Chàng nói tới
đây, buông tay đang che miệng Trần Dung ra, nhìn thẳng hai mắt nàng, ôn nhu
nói: “A Dung, ta đã hiểu bản thân sai lầm rồi… Sai thì cũng đã làm, nếu nhất
định A Dung không chịu buông bỏ, ta sẽ để nàng rời đi.”

Chàng còn nói,
chàng sẽ để nàng rời đi.

Trần Dung vội
ngẩng đầu lên, mở to hai mắt đẫm lệ, không dám tin nhìn chàng.

Vương Hoằng
cười, nhẹ giọng nói: “Hài tử ngốc, ngày xưa ta bức bách nàng quá nhiều. Nếu
nàng không muốn tha thứ cho ta, vậy cũng hợp tình hợp lý.” Chàng lẳng lặng nhìn
Trần Dung, chậm rãi buông rủ hai mắt: Chàng thật sự không thích hương vị đau
lòng như bị giày xéo này, tuyệt đối không thích. Mà theo sau sự đau đớn này chủ
yếu là, nó làm cho người ta cảm thấy bất lực, làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Thế đạo này đã khiến người ta thực vô lực, nếu ngay cả trái tim cũng không thể
làm chủ thì không khỏi quá mức đáng sợ. Nếu một kiếm này có thể để bản thân
hiểu được việc buông tay, vậy cũng đáng giá.

Chàng nói tới
đây, cất cao giọng quát: “Người đâu.”

Một loạt tiếng
bước chân truyền đến. Hai tỳ nữ vừa bước vào cửa phòng thì đồng thời hét ầm
lên, trong tiếng kêu khóc của các nàng nhóm hộ vệ xông tới, quản sự vội vã, rơi
lệ đầy mặt quát: “Mau, mau mời đại phu, mau mời đại phu.”

Những người
này làm sao từng thấy qua Vương Hoằng như vậy, một đám thất kinh, tiếng thét
chói tai, tiếng kêu khóc không dứt bên tai.

Lúc này, Vương
Hoằng khẽ quát: “Im lặng.”

Lúc này, ngữ
khí của chàng đã hơi yếu ớt.

Nhìn sắc mặt
chàng chuyển thành tái nhợt, quản sự quỳ trên mặt đất, run giọng hỏi: “Lang
quân, lang quân, đây là có chuyện gì? Là ai làm vậy?”

Trong phòng
vẫn chỉ có Vương Hoằng và Trần Dung, quản sự nói ra lời này, thì có không ít
người nhìn về phía Trần Dung.

Vương Hoằng rủ
mắt, chàng thản nhiên nói: “Ngươi không thấy sao? Vết thương này, tất nhiên là
tự ta đâm mình rồi.” Chàng chuyển mắt nhìn các hộ vệ đứng đầy phòng, nhẹ giọng
nói: “Nếu cơ, ngươi tới xử lý vết thương đi.”

Hộ vệ kia nhìn
chàng, trầm giọng nói: “Thuộc hạ không dám.”

Vương Hoằng
thản nhiên nói: “Lại đây đi. Chẳng lẽ đại phu không đến thì cứ để cho lang quân
nhà ngươi đổ máu đến chết sao?”

Hộ vệ kia
nghiêm nghị, lớn tiếng đáp: “Dạ.”

Khi hắn nhanh
chóng tiến lên, đã có tỳ nữ lấy kim sang dược tới.

Trần Dung đứng
ở một bên, nhìn hộ vệ tay chân lanh lẹ rút kiếm ra khỏi vết thương, nhìn hắn
dùng tốc độ nhanh nhất bôi kim sang dược lên tấm vải, nhìn hắn băng bó vết
thương của Vương Hoằng.

Sau khi băng
bó xong, hộ vệ kia nặng nề mà thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán, nói: “May
mắn vết đâm không sâu.”

Lúc này sắc
mặt Vương Hoằng đã trắng bệch như tuyết, làn môi cũng mất đi huyết sắc, chàng
dựa vào cánh tay của tỳ nữ để mình vững vàng đứng ở nơi đó, nghe vậy mỉm cười
nói: “Da thịt là của mình, bất tri bất giác vẫn nương tay.” Hộ vệ kia cũng gật
đầu nói: “Đúng, nhìn miệng vết thương này, người bên ngoài không thể đâm vào.”

Lời này của
hắn vừa thốt ra, mọi người mới hoàn toàn tin tưởng, kiếm là do chính Vương
Hoằng tự đâm bị thương.

Băng bó miệng
vết thương xong, mọi người nâng Vương Hoằng lên, chậm rãi đi về phía tẩm phòng
của chàng. Chỉ chớp mắt, trong phòng vừa rồi còn náo nhiệt vô cùng đã trở nên
lạnh lùng, ngoại trừ một vũng máu trên đất kia thì cũng không còn gì khác.

Dường như tất
cả mọi người đều quên mất sự tồn tại của Trần Dung.

Trần Dung kinh
ngạc nhìn cửa phòng, nhìn đám đông kia đi xa. Nàng vừa mới chuẩn bị cất bước đi
theo, giọng của một tỳ nữ từ ngoài cửa truyền đến: “Lang quân nói, người vẫn
đang bị trọng thương không nên cử động. Nữ lang vẫn nên nằm lại tháp đi.” Bất
tri bất giác, nàng ta đã sửa lại xưng hô, gọi nàng là nữ lang.

Trần Dung được
nhắc nhở mới phát hiện miệng vết thương đau đớn không chịu nổi, cả người không
còn chút sức lực. Nàng chậm rãi dựa vào thành tường, dịch người về phía tháp.

Nằm trên tháp,
Trần Dung nhắm chặt hai mắt.

Một hồi lâu,
nàng khẽ hỏi: “Đại phu đến chưa?”

Giọng của tỳ
nữ qua một lúc mới truyền đến: “Dạ rồi.”

“Hắn nói như
thế nào?”

“Đại phu nói,
lang quân không bị thương đến tạng phủ, nếu trong vòng hai ngày không bị sốt
thì chỉ nửa tháng sẽ khỏi hẳn.”

Trần Dung
không nói gì, nàng nhìn lên đỉnh tháp.

Đảo mắt, hai
ngày trôi qua. Khi trong lòng Trần Dung run sợ lo lắng, Vương Hoằng cũng không
bị sốt.

Trong hai ngày
này, Trần Dung uống thuốc đúng giờ, cẩn thận chăm chút bản thân, thương thế
cũng chuyển biến tốt.

Trong hai ngày
này, nàng chỉ cần tỉnh lại sẽ không tự chủ được nhìn chằm chằm chỗ cửa phòng,
thời thời khắc khắc nàng đều muốn hỏi về thương thế của Vương Hoằng nhưng lại
không dám.

Ngày thứ ba,
sau khi Trần Dung ngẩn ngơ một lúc thì khẽ hỏi: “Có kiệu không?”

“Có.”

“Nâng ta đi
gặp Thất lang.”

“Vâng.”

Một lát sau,
bốn tỳ nữ tiến lên, các nàng cẩn thận nâng Trần Dung dậy, đặt nàng nằm trong
kiệu, rồi hai hộ vệ nhấc kiệu lên đi về phía tẩm phòng của Vương Hoằng.

Ngoài sân,
nhóm hộ vệ tỳ nữ vẫn lui tới như thường, bọn họ nhìn thấy Trần Dung thì đồng
thời cúi đầu lui về phía sau. Tuy rằng cung kính, nhưng Trần Dung thật sự cảm
thấy bọn họ đang trách mình… Cũng đúng, ai mà vô duyên vô cớ tự đâm mình một
kiếm chứ? Việc này không cần nghĩ cũng biết là vì nàng.

Chỉ chốc lát,
Trần Dung đã tới ngoài tẩm phòng của Vương Hoằng.

Bên trong có
vài tiếng người nói lanh lảnh, hiển nhiên Vương Hoằng đang nghị sự. Hai hộ vệ
dừng chân, nhẹ nhàng đặt kiệu xuống, tĩnh lặng chờ một bên.

Nghe thấy
giọng của Vương Hoằng vang lên, Trần Dung không khỏi dựng lỗ tai: “Thái Hậu thế
nào rồi?”

Một giọng nói
vang dội truyền đến: “Thái Hậu không thuận theo không buông tha. Bà ta nói với
khả năng của hoàng thất sao lại không tìm thấy vài hạ nhân, một nho sinh? Hẳn
là lang quân đứng giữa làm khó dễ.”

Sau một lúc
trầm mặc, giọng nói thấp mà suy yếu của Vương Hoằng lại vang lên: “Phải bảo vệ
những người này cho tốt. Nếu bị thương một người nào thì ta sẽ hỏi tội các
ngươi.”

“Vâng.”

Một người khác
tiến lên, nói: “Bẩm lang quân, từ sau ngày Quang Lộc đại phu mặc y phục màu đỏ,
xuất hiện trước mặt thế nhân, nay trong thành Kiến Khang toàn bộ ca kỹ cơ thiếp
đều mặc y phục màu này. Còn có Địa Hạ Ám quán phát ngôn bừa bãi, nguyện lấy một
vạn kim mua Quang Lộc đại phu, chỉ cần không chết thì đều được.” Dừng một chút,
người này nói: “Ám quán này phát ngôn bừa bãi, là chuyện hai tháng trước.” Hai
tháng trước? Khi đó Vương Hoằng và nàng còn chưa trở lại thành Kiến Khang mà,
lúc đó đã có Địa Hạ Ám quán theo dõi nàng rồi sao?

Trần Dung rùng
mình. Địa Hạ Ám quán thì nàng biết, nó tồn tại đã lâu, cũng không biết có bao
nhiêu đại quý tộc, có bao nhiêu đệ tử Tư Mã thị tham dự trong đó. Ở đó ngươi có
thể đạt được tất cả những gì mình muốn. Có lời đồn đãi rằng, Lý Thái Hậu trên
đường đi về phía nam bị mất tích, có người ở Địa Hạ Ám quán thấy nàng ta, khi
đó nàng ta đã thành nô lệ để những người này phát tiết tình dục. Vì nhi tử của
Lý Thái Hậu đã chết vì bệnh tật, xưa nay nàng ta lại không bồi dưỡng thế lực,
người muốn ra tay với nàng ta không phải bận tâm điều gì.

Giọng nói lạnh
lùng của Vương Hoằng truyền đến: “Địa Hạ Ám quán?” Chàng tiếp lời: “Bọn họ thật
sự cho rằng ta không dám động vào nó sao?”

Người nọ vội
vàng nói: “Lúc này lang quân ở đầu sóng ngọn gió, cần nhẫn nại một chút.”

Vương Hoằng
lắc đầu, nói: “Ta đã nhận lời để nàng rời đi. Phải xử lý Ám quán này.” Dừng một
chút, dường như chàng lấy gì đó ra ném xuống dưới: “Ngươi cầm lấy cái này. Đây
là lệnh tập kết chỉ trưởng tử của Vương thị mới có, vừa mới làm ra, có thể điều
động mọi thế lực của Vương thị. Đi đi, ta muốn không còn người nào trong thành
Kiến Khang nghe thấy cái tên Địa Hạ Ám quán nữa.”

Người nọ kinh
hãi, khẽ nói: “Lang quân, lệnh tập kết này, cả đời chỉ có thể dùng một lần
thôi. Ngươi dùng nó vì một phụ nhân sao?”

Giọng nói thản
nhiên của Vương Hoằng truyền đến: “Đây là ta nợ nàng.”

Đây là ta nợ
nàng.

Sao giọng của
chàng lại lạnh lùng như vậy?

Dường như lần
đầu tiên Trần Dung nghe thấy chàng dùng giọng điệu lạnh lùng như thế nhắc về
mình. Chẳng lẽ, chàng muốn báo đáp ân tình của mình, suy nghĩ tìm cách kết thúc
quan hệ giữa hai người sao?

Dù vài lần
Trần Dung đã tuyệt quyết muốn rời khỏi nam nhân này, nhưng hiện tại, khi nàng
nghe thấy giọng nói đó của chàng, tâm vẫn trầm xuống…

Lúc này, giọng
nói của Vương Hoằng chuyển thành nhu hòa: “Thương thế của nàng thế nào rồi?”

Một tỳ nữ trả
lời: “Đã có chuyển biến tốt, theo diễn tiến thì chỉ cần một tháng nữa là khỏe
lại.”

“Thật không?”
Vương Hoằng khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Nàng muốn trở về thành Nam Dương… Ngươi
đi Nam Dương một chuyến, trước cảnh cáo Nam Dương vương cùng chúng quý tộc một
phen. Rồi mua ngàn mẫu ruộng tốt, hai tòa thôn trang cho nàng. Về hộ vệ thì
phái ba mươi người, mười tỳ nữ, bắt bọn họ phải hoàn toàn trung thành với nàng.
Bản thân ngươi thì sẽ trở thành quản sự của nàng. Nếu nàng mở miệng hỏi đến,
ngươi nói cho nàng biết, ta đã hứa rồi, nếu nàng có nam nhân nào thì có thể gả
đi. Nếu nàng không muốn để cho ta biết mọi chuyện của nàng thì cũng có thể tìm
kiếm mấy người đáng tin cậy rồi để các ngươi rút về.”

Chàng nói tới
đây, dường như vô cùng mỏi mệt. Nhắm mắt lại, Trần Dung dựng thẳng hai lỗ tai,
nghe thấy tiếng chàng nói nhỏ: “Bị phụ nhân mình yêu đề phòng oán hận thực
không có ý nghĩa gì. Nàng muốn đi thì để cho nàng đi đi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3