Mị Công Khanh - Chương 173
Chương 173: Rồng có vảy ngược (vảy ngược: ám chỉ điểm yếu,
điều tối kỵ)
Người nọ ha hả
cười nói: “Hay cho câu vui mừng được như ý nguyện, thật sự là mỗ bất công rồi.”
Đứng ở trên
thuyền, người nọ hướng tới Vương Hoằng vái chào từ xa, trong tiếng cười to,
thân thuyền đã xoay chuyển về hướng ngược lại.
Vương Hoằng
mỉm cười không nói, cũng không hỏi tên họ của người nọ, người nọ không để ý,
chỉ cười lớn càng đi càng xa.
Lúc này, phía
trước xuất hiện một khúc rẽ, mấy chiếc thuyền đều chèo theo hướng đó.
Trần Dung hai
tay ôm gối, ngồi ở bên cạnh người Vương Hoằng, học theo chàng ngắm nhìn bầu
trời.
Lúc này, một
cánh tay ấm áp ôm eo nhỏ của nàng.
Trần Dung
không đẩy ra, chẳng những không đẩy, nàng còn dựa hẳn vào trong lòng chàng, cọ
cọ vài cái.
Trên đỉnh đầu,
một giong nói ôn nhu, trêu tức truyền đến: “Vì sao khanh khanh lại dựa gần vào
ta?”
Trần Dung ngắm
nhìn bầu trời, không chút để ý trả lời: “Muốn gần thì gần thôi.”
Lời này vừa
thốt ra, tiếng cười khẽ vang lên.
Trần Dung liếc
mắt một cái, trong con ngươi hắc bạch phân minh mang theo vẻ tiếu lí tàng đao:
“Thất lang đã quên rồi ư, A Dung ta đã phụng chỉ được phép nuôi dưỡng mĩ thiếu
niên mà.”
Giọng nói hòa
hoãn như gió, lơ đãng truyền ra xa.
Nhưng đồng
thời, tươi cười trên khuôn mặt tuấn tú của Vương Hoằng trở nên cứng đờ, mà bốn
phía vang lên tiếng ho khan liên tiếp. Tráng hán phát ra tiếng ho khan này, khi
Vương Hoằng và Trần Dung nhìn lại, không hẹn mà cùng cúi đầu tránh đi, có điều
tiếng ho càng thêm vang dội.
Trần Dung cong
mắt, thưởng thức tươi cười cứng ngắc kia của Vương Hoằng: “Thất lang đừng buồn
bực, trong Kiến Khang, chỉ sợ không ít người cũng nghĩ như thế.” Nàng cười tủm
tỉm nói: “Chàng buồn bực cũng vô dụng.”
Bệ hạ hứa để
nàng nuôi dưỡng mĩ thiếu niên, mà nàng quay đi quay lại cũng chỉ có quan hệ mờ
ám với mĩ thiếu niên trước mắt này, hơn nữa, đêm đã khuya còn gắn bó dựa vào
nhau… không phải cũng hợp với ý chỉ của bệ hạ sao?
Vương Hoằng
liếc mắt nhìn Trần Dung với ý cười trong suốt, hai mắt đặc biệt sáng ngời, hừ
một tiếng, quyết định không để ý tới bộ dạng tiểu nhân đắc chí của nàng,
nghiêng đầu chuyên chú nhìn về phía chân trời.
Trần Dung thấy
chàng không chiến mà lui, vô cùng đắc ý, cong môi cười khanh khách, càng dựa
vào người chàng. Nàng ôm cánh tay chàng, lẩm bẩm: “Ta là ngoại thất của chàng,
chàng là tình nhân của ta, Thất lang, chàng và ta như thế, ở trong mắt người
khác có tính là gian phu dâm phụ hay không?”
Nàng cười rất
nhẹ, ngữ khí cũng thực ôn nhu, bởi vậy, bốn chữ “Gian phu dâm phụ” thô tục kia
bớt đi vài phần lỗ mãng, lại thêm vài phần liếc mắt đưa tình.
Vương Hoằng
mím môi, hừ nhẹ một tiếng, chàng hơi nghiêng người, không thèm quan tâm đến
Trần Dung.
Trần Dung thấy
thế, cười càng vui vẻ.
Đây là lần đầu
tiên nàng khiến chàng á khẩu không trả lời được.
Trong tiếng
cười vui khanh khách của Trần Dung, đột nhiên, Vương Hoằng đưa lưng về phía
nàng lạnh lùng nói: “Khanh khanh chớ để vui quá hóa buồn.”
Tiếng cười của
Trần Dung càng vang.
Ước chừng hơn
nửa canh giờ sau, thuyền con bắt đầu chuyển hướng, chèo thẳng tới bên bờ sông.
Trong nháy
mắt, thuyền cập bờ, Trần Dung nhìn quan đạo mênh mông dưới ánh trăng, nhìn đoàn
xe cùng người ngựa đứng ở trên quan đạo. Nàng than nhẹ một tiếng, nói thầm:
“Cuối cùng đã đến rồi.”
Trong lúc nàng
nói thầm, bóng dáng mặc áo trắng kia đã vung tay áo, ung dung đi về phía trước,
Trần Dung thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Đoàn xe có tầm
hai mươi, ba mươi chiếc xe ngựa, còn lại là vô số xe la xe bò, Trần Dung nhìn
đoàn xe tít tắp không thấy điểm cuối này chăm chú rồi nói: “Đây là đoàn xe vận
chuyển lương thực sao?”
Nàng chuyển
sang nhìn Vương Hoằng, hai mắt sáng ngời: “Giờ phút này thành Nam Dương vừa mới
trải qua kiếp nạn, tất nhiên người dân đang đói khát. Lúc này vận chuyển đến
Nam Dương sẽ có lợi nhuận gấp mười.” Nói tới đây, nàng rất háo hức, nếu sớm
biết rằng Vương Hoằng cố ý đi Nam Dương, dù thế nào nàng cũng phải chuẩn bị mang
theo mấy chục xe lương thực.
Trong lúc Trần
Dung đang suy tư, nàng không hề chú ý tới, bốn phía có vài ánh mắt kinh ngạc
tán thưởng nhìn về phía nàng.
Khi Vương
Hoằng nhíu mày nhìn lại, tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, một văn sĩ tầm hai
bảy, hai tám tuổi bước đến, hắn nhìn Trần Dung chăm chú, cất giọng tán thưởng:
“Đúng là lợi nhuận gấp mười.”
Nói tới đây,
hắn chuyển sang nhìn Vương Hoằng hỏi: “Lang quân, nàng có kiến thức kinh thương
hơn người, có thể chuyển nhượng cho ta hay không?”
Trần Dung đi
theo bên cạnh Vương Hoằng, tuy bản thân là nữ lang, nhưng khuôn mặt tao mị, dù
thế nào cũng chỉ giống như một cơ thiếp. Cơ thiếp được sủng ái đến đâu cũng chỉ
là thiếp, đối với quý tộc thượng đẳng, bọn họ hoàn toàn có thể thoải mái cầu
hoan, đùa giỡn nàng ở trước mặt chủ nhân.
Tuy rằng văn
sĩ này không phải tầng lớp quý tộc thượng đẳng, nhưng cũng có chút thân phận,
bởi vậy lời này hắn nói ra rất đương nhiên.
Nhưng lúc này,
hắn vừa dứt lời, hắn mẫn cảm phát hiện, không khí quanh đó bỗng căng thẳng.
Văn sĩ kia
ngước nhìn mọi người, dần dần, tươi cười trên mặt trở nên cứng ngắc.
Trong sự trầm
mặc, Vương Hoằng nhàn nhã mở miệng: “Ngươi nói nàng sao?” Khóe miệng chàng bỗng
chốc cong lên, chậm rãi tiếp lời: “Nàng thì ngươi nhận không nổi đâu.” Dừng một
chút, chàng gằn từng tiếng nói: “Phụ nhân của ta, không ai có thể chiếm đoạt.”
Nói tới đây,
Vương Hoằng đi về phía đoàn xe ở trước mặt.
Chàng vừa bước
đi, mọi người vội vàng đuổi theo.
Một gia phó
trong Vương phủ đi chậm lại phía sau, chờ khi Vương Hoằng đã đi xa, hắn tới trước
mặt văn sĩ kia, hạ giọng nói một cách thương hại: “Dương Tử Hưu, lần này ta
không giúp được huynh rồi.”
Dương Tử Hưu
kinh hãi, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn run giọng hỏi: “Ngay cả cao
quý như công chúa cũng sẽ không tuyệt đường lui của người khác ngay trong một
câu như thế chứ?”
Gia phó kia
của Vương phủ lắc đầu, khẽ nói: “Rồng có vảy ngược.” Thốt ra bốn chữ này, hắn
thở dài một hơi nói với Dương Tử Hưu đang sợ hãi: “Trở về đi, về sau, đừng xuất
hiện ở Kiến Khang nữa.”
Dứt lời, hắn
vung ống tay áo, vội vàng đuổi theo đám người Vương Hoằng.
Dương Tử Hưu
ngã ngồi xuống đất, lúc này sắc mặt của hắn xanh mét, mồ hôi lạnh túa ra như
mưa, hắn trừng mắt nhìn bóng hình yểu điệu của Trần Dung ở phía xa, khẽ cười tê
tái, lẩm bẩm: “Đúng là vảy ngược của hắn sao? Đã quý trọng người đó như thế, vì
sao không giấu ở trong nội thất? Đúng rồi, hành động này của hắn là đang giết
gà dọa khỉ, muốn cảnh cáo người trong thiên hạ. Có điều ta không gặp may mà
thôi.”
Mấy chục năm
trước, một vị trưởng tử của Lang Gia Vương thị sau khi uống say đã cởi sạch
quần áo bắt nạt thê tử của bằng hữu ở trước mặt mọi người… Chuyện như vậy, mọi
người cũng chỉ ngăn hắn lại, coi là trò cười trong bữa tiệc.
Mấy trăm năm
nay, quý tộc cũng thế, danh sĩ cũng thế, đến làm khách ở nhà người khác, nhìn
trúng một nữ nhân xinh đẹp thì sẽ trực tiếp kéo đến một chỗ yên tĩnh vắng người
làm chuyện yêu đương, đây vốn là việc bình thường không thể bình thường hơn.
Mà mình mới
chỉ nói ra một câu đã bị Vương gia Thất lang truất lạc, liên luỵ tới gia tộc,
chỉ có thể nói là vận khí không tốt, đúng lúc gặp phải phụ nhân mà Vương Hoằng
muốn bảo vệ triệt để, dù là về thân thể hay về tôn nghiêm của nàng.
Chàng làm như
thế để giết gà dọa khỉ, cảnh cáo mọi người, nhắc nhở chúng quý tộc, nàng là vảy
ngược của chàng, còn bản thân thì tự rơi vào hố sâu… chỉ với một câu nói như
thế.
Trần Dung lại
không biết chuyện xảy ra lúc này. Nàng bước lên xe ngựa của Vương Hoằng, thành
thật ngồi bên cạnh chàng, rồi ló đầu ra ngắm nhìn xung quanh.
Lúc này, sau
lưng này truyền đến giọng nói ôn nhu thanh nhuận của Vương Hoằng: “Đúng rồi, A
Dung biết việc kinh thương mà. Ngày xưa khi ở Bình thành, rõ ràng nàng đã chia
bớt gia tài, đến Nam Dương rồi vẫn thiết lập gia nghiệp điền sản, tới Kiến
Khang cũng rất biết cách chi tiêu.”
Chàng nói với
giọng thoáng chút đăm chiêu: “A Dung có điều giấu giếm.”
Trần Dung chỉ
cười, không trả lời.
Thấy nàng
không nói, Vương Hoằng cười cười, chàng dựa vào nàng, nhẹ giọng nói: “Ngủ một
chút đi.”
Trần Dung lên
tiếng, chỉnh lại rèm xe.
Lúc này, bởi
vì không lo lắng gặp phải người Hồ, mọi người đều đi con đường gần nhất thông
thẳng tới Nam Dương. Bởi vậy, chỉ qua hai mươi ngày, đoàn xe đã tiến đến khu
vực ngoài thành Nam Dương.
Nhìn thành trì
Nam Dương dần dần xuất hiện ở phía trước, Vương Hoằng nghiêng người tựa vào
tháp, gọi: “A Dung.”
Khi Trần Dung
nhìn lại, chàng tựa tiếu phi tiếu nói: “Lúc này, nàng có thể suy nghĩ một chút,
xem nên xả giận thế nào.”
Trần Dung khó
hiểu nhìn chàng, cười hỏi: “Là ý gì?”
Vương Hoằng
cười, nhẹ nhàng ngâm nga: “Thế sự hưng vong đều nói, cát hung họa phúc luôn là
điều khó biết trước.”
Trần Dung vẫn
cảm thấy không hiểu, nhưng chàng không nói rõ, nàng khẽ hừ một tiếng, quay đầu
đi.
Nhìn hai bên
cát vàng mờ mịt, còn có thành trì đồ sộ ở dưới thành trì, mọi cảnh tưởng trải
qua năm trước hiển hiện ở trước mắt từng chút một.
Đột nhiên,
Trần Dung quay đầu hỏi Vương Hoằng: “Khi ở thành Mạc Dương, vì sao Mộ Dung Khác
muốn vây bắt chàng? Kỳ quái thật, chàng đến đó cũng chỉ mới vài ngày thôi, sao
gã đã có tin tức nhanh nhạy mà đến vây quanh thành như thế?”
Vương Hoằng
thản nhiên liếc nàng, mỉm cười: “Khi ở Nam Dương, ta cũng bị vây bắt như vậy mà…
Khanh khanh nhắc tới việc thành Mạc Dương là có ý gì?”
Ý gì? Tất
nhiên là bởi vì kiếp trước chàng chết ở đó mà.
Khi Trần Dung
ngẩn ra, không biết nên trả lời thế nào, Vương Hoằng nhìn ra bên ngoài, miệng
chàng khẽ cong lên, nói: “Vấn đề này, hẳn sắp biết được đáp án rồi.”
Hóa ra một
trong những mục đích chàng đến Nam Dương là muốn điều tra chuyện này sao?
Trong lúc Trần
Dung đang suy nghĩ, chàng đặt tay lên tay nàng, lẳng lặng nhìn nàng nói: “Quả
nhiên A Dung là người có trí tuệ.”
Trần Dung lại
chỉ nở nụ cười.
Đoàn xe càng
ngày càng gần.
Dần dần, tường
thành của Nam Dương xuất hiện rõ ràng ở trước mặt Trần Dung.
Nhìn nó, ánh
mắt Trần Dung chuyển dời nhìn về phía đám người đông nghịt ở cửa thành.
Những người
này khi đoàn xe càng ngày càng tới gần thì phát ra từng đợt hoan hô cùng ồn ào
náo động.
Dần dần, sau
khi lớp cát bụi tan đi, gương mặt của mọi người xuất hiện ở trong tầm nhìn.
Đứng ở phía trước
là một văn sĩ cao gầy văn nhã, bên cạnh có một nam tử trẻ tuổi tầm trên dưới
hai mươi tuổi. Nam tử này có gương mặt hình chữ nhật, ngũ quan đoan chính, màu
da nâu đậm, một đôi mắt to có thần, lưng thẳng tắp, không phải Trương Hạng thì
là ai?
Thật không ngờ
hơn nửa năm không gặp, hắn đã thăng quan tiến chức, còn có tư cách xuất hiện
trong trường hợp này, thậm chí có thể đứng ở vị trí kẻ có quyền thế.
Tiếng hoan hô
càng ngày càng vang dội.
Dần dần, tiếng
kêu gọi “Thất lang, Thất lang –” cao vút tận trời xanh.
Xe ngựa đi
chậm lại.
Hai hạ nhân
tiến lên, bọn họ kéo rèm của xe ngựa Vương Hoằng lên, để gương mặt của chàng và
Trần Dung xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Dưới từng ánh
mắt nóng bỏng, tiếng kêu la đinh tai nhức óc.
Văn sĩ cao gầy
kia cùng Trương Hạng tiến lên vài bước, khom người nghênh đón: “Vương gia nhà
ta biết Thất lang tiến đến, đặc biệt bảo ta chờ ở nơi đây.”
Sau khi hoàn
lễ xong, văn sĩ kia ha hả cười, nói với Vương Hoằng: “Lần này Thất lang mang
lương thực đến, đúng là giải cứu thành Nam Dương trong lúc khẩn cấp.”
Hắn nói tới
đây, ánh mắt chuyển sang Trần Dung, khẽ kêu lên: “Vị nữ tử này là Quang Lộc đại
phu danh khắp thiên hạ đây sao?”
Đoàn xe còn
chưa vào thành đã có đội quân tiền tiêu đi trước bẩm báo, bởi vậy, người này
cũng biết thân phận mới của Trần Dung.
Sau khi chào
hỏi, hắn hướng tới Trần Dung vái chào thật sâu, cười nói: “Thất lễ, thất lễ.”
Hắn đặc biệt hành lễ như thế ở trước mặt Vương Hoằng, thật sự coi nàng là một
đại nhân vật mà mình đã từng gặp qua.
Cấp bậc lễ
nghĩa thật sự chu toàn. Đầu tiên, Trần Dung hơi ngẩn ngơ, đảo mắt lại cười lạnh
thầm nghĩ: Đúng rồi, hắn là người của Nam Dương vương… Nam Dương vương bị nhóm
sĩ tộc coi thường, lại bị người Hồ tấn công khiến cho tổn thất, không thể không
nịnh bợ một phụ nhân có quan hệ thân thiết với bệ hạ như ta.
Lúc này nàng
rốt cuộc hiểu ra vì sao Vương Hoằng lại nói lần này nàng có thể xả giận rồi.
Trương Hoằng
và mọi người nghe thấy câu hỏi của văn sĩ kia đồng thời ngẩn ngơ, nghiêm túc
nhìn về phía Trần Dung.
Ánh mắt của
Trương Hạng vẫn trong suốt bình thản như xưa. Hắn nhìn ngắm, đột nhiên dường
như nhớ ra cái gì đó, há hốc miệng không nói gì.
Nhớ ra thân
phận của Trần Dung không chỉ là hắn, ở phía sau có mười mấy người khe khẽ nói
nhỏ: “Quang lộc đại phu này rất quen mặt.”
“Ta đã gặp qua
nàng rồi, nàng là một thứ nữ trong chi hệ của Trần thị, lần trước thành Nam
Dương bị vây, không phải là nàng dẫn dắt chúng sĩ tốt lao ra phá vây sao? Nhất
định là vì việc lần đó mới được bệ hạ quý trọng.”
“Thật sự là
nàng đó sao?”
“Thế sự đúng
là khó lường, một nữ lang tục diễm như thế đảo mắt đã có thể ngồi chung xe với
Lang Gia Vương Thất?” Theo như cấp bậc lễ nghĩa của văn sĩ kia mà nói, thân
phận hiện tại của Trần Dung không phải là cơ thiếp của Vương Hoằng, mà là quý
tộc có tư cách ngồi chung xe với chàng.
Trong tiếng
nghị luận đầy kinh ngạc, hâm mộ, Trần Dung cười nhẹ, nàng liếc nhìn văn sĩ kia
một cái rồi bình thản thu hồi ánh mắt.
Thấy nàng như
thế, văn sĩ nhắm mắt theo đuôi phía sau xe ngựa tươi cười, hắn lùi lại hai
bước, liếc nhìn Trương Hạng một cái, khẽ phân phó: “Phụ nhân này không thích
ta, ngươi tới tiếp cận nàng đi.”
Trương Hạng
mang theo ánh mắt phức tạp nhìn Trần Dung, một hồi lâu mới đáp: “Vâng.”
Dừng một chút,
hắn nhủ thầm: Quang Lộc đại phu này hẳn là có cảm tình với ta. Trước kia khi
gặp qua ở phủ Nam Dương vương, nàng còn cố ý cười với ta một cái.
Là một nam
nhân, theo bản năng hắn tin rằng tươi cười đó không giống với bình thường.
Trong lúc đó,
hắn đã đi chậm sau xe ngựa vài bước, vì vậy hắn lại nhanh chóng cất bước theo
sát.
Lúc này, đoàn
xe được mọi người vây quanh chạy vào thành. Văn sĩ kia đi ở bên cạnh xe ngựa,
hãy còn thao thao bất tuyệt: “Vương gia nhà ta vốn muốn tự mình ra nghênh đón,
thật không ngờ bị cảm phong hàn. Nếu có chỗ nào đắc tội, còn thỉnh Thất lang
đừng để ý.”
Đảo mắt, hắn
nhìn Trần Dung, lại nhếch miệng cười nói: “Từ lâu đã nghe thấy danh xưng của
Quang Lộc đại phu, quả nhiên. Lúc này đại phu đến Nam Dương, cần tận dụng cơ
hội ngắm cảnh mới được.”
Trong lúc hắn
giới thiệu danh lam thắng cảnh, Trần Dung ngắm nhìn cảnh vật phía trước, nhìn
ngã tư đường quen thuộc, dòng người quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn,
thần trí như rời khỏi thể xác.