Mị Công Khanh - Chương 152 + 153

Chương 152: Trần Dung và Vương Hoằng

Sau khi Trần
Dung đi được vài chục bước, nhịn không được quay đầu, hướng tới hai người Trần
Vi nhìn lại.

Lúc này Trần
Vi đã đứng lên, nàng cúi đầu lấy tay áo lau nước mắt, gầy yếu ủy khuất.

Mà tráng hán
kia đang đứng tại chỗ trầm tư.

Liếc mắt một
cái, Trần Dung thu hồi ánh mắt, nhanh chóng trở về.

Đêm nay trôi
qua hoàn toàn bình lặng.

Sáng sớm ngày
hôm sau bắt đầu bằng sự ồn ào náo động, nghe động tĩnh bên ngoài, dường như là
các quý tộc đến đây từng đám một.

May mắn, việc
này đã có người Vương phủ xử lý.

Trần Dung rửa
mặt chải đầu xong, hơi mệt mỏi, cũng vì ngày hôm qua cảm xúc phập phồng, nên
nàng nằm trên tháp, nhắm mắt dưỡng thần.

Chỉ chốc lát,
một loạt tiếng bước chân truyền đến. Bước chân nhẹ nhàng mà mau mắn, là Bình
ẩu.

Tiếng bước
chân đi đến bên cạnh Trần Dung, sau khi bận rộn xong, Bình ẩu cười nói: “Nữ
lang, lại có một công chúa tới nữa.” Bà vui vẻ nói: “Công chúa này thật đúng là
vừa xinh đẹp lại cao quý, hạ phó của nàng ta cung kính hỏi lễ, rất khách khí.
Lão nô trước kia đều không nghĩ tới, có một ngày có thể gặp được công chúa hay
quý nhân, bọn họ còn có thể đối với ta có lễ như vậy.”

Nói tới đây,
bà nói thầm: “Đây đều là nhờ Thất lang chiếu cố.”

Thấy Trần Dung
không để ý tới, Bình ẩu chần chờ một hồi, bà bước tới gần Trần Dung, nhẹ nhàng
hỏi: “Nữ lang?” Lời vừa thốt ra, bên ngoài lại trở nên ồn ào. Bình ẩu vội vàng
chạy ra ngoài cửa xem xét.

Chỉ một khắc,
bà chạy về, cười nói với Trần Dung: “Là một tiểu thái giám, chậc chậc, nữ lang
khẳng định chưa từng gặp qua mĩ thiếu niên như vậy, nhìn diện mạo kia của hắn,
chỉ sợ toàn bộ Kiến Khang cũng không có mấy nữ lang có thể so sánh được với
hắn. Hắn đi cùng với công chúa, công chúa đối với hắn cũng là cung kính khách
khí có lễ.”

Nghe Bình ẩu
bên người líu ríu nói chuyện, Trần Dung đột nhiên ngẩng đầu nhìn bà, hỏi: “Hôm
nay tâm tình của ẩu rất tốt. Đã xảy ra chuyện vui gì sao?”

Bình ẩu vội
vàng lắc đầu đáp: “Không đâu, không đâu.”

Trần Dung
cười, không nhìn bà nữa.

Thấy Trần Dung
nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ mà ngẩn người, Bình ẩu lại bận rộn một lúc
rồi ngồi xuống phía sau nàng: “Nữ lang?”

Ngữ khí của bà
ngập ngừng như có lời muốn nói.

Trần Dung khẽ
lên tiếng: “Nói đi.”

Bình ẩu do dự
một hồi rồi lên tiếng: “Lão nô vừa rồi ở bên ngoài, nghe thấy đám quý nhân nói,
Thất lang vì người lại xông vào Ứng vương phủ, bọn họ còn nói, hôm qua Cửu công
chúa ngăn lại xe ngựa của Thất lang, trước mặt mọi người chất vấn Thất lang,
người là gì của ngài ấy.”

Bình ẩu nói
tới đây, Trần Dung chậm rãi quay đầu lắng nghe.

Bình ẩu cười
rất thoải mái, bà khoái trá nói: “Đám quý nhân nói, Thất lang bật cười, chỉ nói
một câu, trong lòng ngài ấy người là người đẹp nhất. Ngay lập tức đã khiến Cửu
công chúa tức giận mà rơi lệ.”

Bình ẩu nở nụ
cười hai tiếng, nhìn thấy vẻ mặt Trần Dung trầm tĩnh, không nhận ra hỉ giận,
thì không khỏi kinh ngạc hỏi: “Nữ lang, Thất lang tán thưởng người như thế,
người còn không cao hứng sao?”

Trần Dung
cười, thấp giọng nói: “Không, ta cao hứng.”

Nói là cao
hứng, trên mặt nàng chỉ là tươi cười thản nhiên.

Bình ẩu thấy
dường như nàng không có hứng thú lắm, có chút kinh ngạc cũng có chút thất vọng,
bà lại than thở: “Nữ lang được Thất lang ngưỡng mộ như thế, thật sự có phúc…
Lão nô còn ngóng trông, có một ngày bệ hạ sẽ cho phép nữ lang hoàn tục. Chờ
hoàn tục rồi, nữ lang có thể vào phủ của Thất lang.”

Trần Dung nghe
đến đó lại chỉ cười, tươi cười này vẫn rất đạm mạc, dường dù thế nào cũng không
cảm thấy hứng thú.

Bình ẩu thấy
thế, thở dài một tiếng.

Lúc này, bên
ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Hai người cũng
không để ý tới.

Bình ẩu còn
đang nhìn Trần Dung, bà rầu rĩ nói: “Lần đó ở Ứng vương phủ, nếu không phải
Thất lang tiến đến cứu giúp, hậu quả thật sự là không dám nghĩ tới. Lão nô còn
tưởng rằng, nữ lang tiếp nhận người Vương phủ tới quản lý đạo quan, đó là đã
đáp ứng tình cảm của Thất lang.”

Bình ẩu lúng
ta lúng túng nói: “Vừa rồi đám quý tộc cũng nói, nữ lang là ngoại thất mà Vương
Thất phong lưu nuôi dưỡng ở đạo quan… Lão nô nghĩ rằng, làm ngoại thất tuy rằng
so ra kém quý thiếp, nhưng thắng ở tự tại. Hơn nữa chỉ cần Thất lang có tâm,
cho phép nữ lang vì ngài ấy sinh một ra một nhi tử thuộc về dòng họ Lang Gia
Vương thị, cả đời này của nữ lang cũng sẽ không sống uổng phí.”

Bình ẩu nói
tới đây, vẻ mặt chờ mong nhìn Trần Dung, chờ nàng trả lời.

Trần Dung liếc
nhìn bà một cái, cười cười, quay đầu đi, rồi khẽ lắc đầu.

Bình ẩu ngẩn
ra, gọi: “Nữ lang?”

Trần Dung rủ hai
mắt, nói: “Ẩu, ta chỉ muốn như thế này… Thầm nghĩ cứ thế canh giữ nơi núi non
chim ca này, im lặng vượt qua cuộc đời này!”

Những lời này
trảm đinh tiệt thiết!

Vừa dứt câu,
Bình ẩu vội kêu lên: “Nữ lang?” Bình ẩu kêu to, làm người bên ngoài chậm rãi đi
đến dừng chân.

Trần Dung nhìn
Bình ẩu, trong ánh mắt có ý cười, cũng có sự an ủi bà. Nàng nói: “Ẩu, chuyện
của ta, về sau ngươi đừng nóng vội thay, cũng đừng quản làm gì. Hết thảy ta đều
có chủ trương.”

Nàng dừng một
chút, lại cất giọng lanh lảnh: “Không sai, Thất lang rất tốt với ta, chiếu cố
đủ đường. Với chuyện Kiến Khang vương, nếu không phải có chàng tương trợ, nói
không chừng trên đời này đã không còn ta nữa rồi.”

Trần Dung đứng
lên, đi đến màn lụa mỏng bên cửa sổ, nàng nhìn cảnh xuân sắc xanh đậm nhạt đan
xen bên ngoài, nói với vẻ trầm ngâm: “Chàng đối tốt với ta, ta nhớ rõ… Lần đó
khi ta và Thượng tẩu bị người ta lừa ra bờ sông ngoài thành, suýt nữa rơi vào
kẻ xấu tay, đó là Thất lang có tâm, nửa đêm còn ra ngoài tìm ta, cứu ta.”

Nàng ôn nhu
thở dài một tiếng rồi nói: “Cả đời này của ta còn chưa từng được một nam nhân
coi trọng, yêu quý như vậy. Cho tới bây giờ, đều là ta đem hết tâm tư… Chưa
từng có một người, vì ta nửa đêm chạy ra khỏi thành, tìm kiếm nơi hoang sơn dã
lĩnh. Lúc ấy ta thật sự là say trong hạnh phúc. Huống chi, chàng còn là Lang
Gia Vương thị Thất lang cao quý bất phàm như vậy.”

Trần Dung nói
tới đây, thì lại cười nói: “Chàng đối tốt với ta, ta vẫn nhớ rõ, vẫn đều nhớ
rõ.”

Dừng một chút,
tươi cười của Trần Dung nhạt dần: “Nhưng mà nhất mã quy nhất mã (một ngựa
trả một ngựa, ý nói nợ cái gì trả cái đó, không muốn nợ nần
)!” Nàng quyết
đoán nói: “Ta nhận tình của chàng, nhưng ta và chàng từ nay về sau chỉ có thể
coi nhau như bằng hữu. Ẩu, ngươi quên chàng đi, cả đời này của nữ lang nhà
ngươi, chắc chắn chỉ làm nữ quan thôi. Qua một thời gian nữa, chờ Thất lang
cưới thê tử, hoặc là có niềm vui mới, chờ tộc trưởng Lang Gia Vương thị lên
tiếng, rút đám đạo cô, quản sự, hạ nhân này về, ta nghĩ khi đó, quý tộc trong
thành Kiến Khang cũng sẽ không còn cảm thấy hứng thú với một phụ nhân nho nhỏ
như ta nữa đâu.”

Nàng nói tới
đây lại có chút thoải mái: “Ẩu, tới lúc đó, chúng ta không cần cái gì cả, lặng
lẽ rời khỏi nơi này, tìm một tòa nhà ở nơi yên tĩnh. Sau đó, chúng ta lại cách
xa Kiến Khang một chút, sẽ không để các quý tộc cảm thấy hứng thú, sẽ không bị
xâm chiếm chỗ ở mà đặt mua chút điền sản. Khi đó tuổi của ta cũng đã lớn, diện
mạo này cũng không còn gì đáng chú ý, chúng ta hẳn là có thể sống vui vẻ qua
ngày.”

Nàng nói với
vẻ hưng trí bừng bừng: “Ẩu, ta ngẫm nghĩ lại rồi, lần này ta nhất định có thể
được như ý nguyện.” Vừa nói, đôi mắt nàng sáng trong lưu chuyển, lúm đồng tiền
như hoa quay đầu nhìn về phía Bình ẩu.

Nàng khoái
hoạt quay đầu lại.

Tươi cười của
nàng còn giữ trên gương mặt, rạng rỡ như thế.

Sau đó, nàng
đối mặt với Bình ẩu, trông thấy nam nhân đang dựa vào cánh cửa, áo trắng như
tuyết, tóc đen như mực, đang lẳng lặng nhìn nàng.

Trần Dung ngẩn
ngơ.

Nàng trừng mắt
nhìn, lại trừng mắt nhìn, chậm rãi, tươi cười trên mặt nàng cứng đờ lại.

Nàng khẽ hé
miệng nhỏ nhắn, ngạc nhiên nhìn mĩ thiếu niên dựa cửa nhìn mình. Nhìn ngắm, môi
nàng khẽ mấp máy, thì thào nói: “Ta không biết chàng đã đến rồi.”

Một câu vừa
mới thốt ra, Trần Dung suýt nữa tát cho mình một bạt tai: Thật là, không nghĩ
cách cứu vãn, ngược lại còn nói ra như vậy!

Đứng cạnh,
Bình ẩu nhìn bên này, lại nhìn bên kia, rồi bà cúi đầu, lén lút đi ra ngoài.

Bà mới rời
khỏi, nam nhân được nắng sớm vờn quanh thản nhiên tươi cười, chàng cong khóe
môi, khẽ vung ống tay áo, từ từ đi về phía Trần Dung.

Nhìn thấy
chàng đến gần, Trần Dung không tự chủ được lui về phía sau một bước, vừa lui,
sau lưng đã chạm vào màn cửa sổ bằng lụa mỏng.

Không làm sao
hơn, Trần Dung chỉ có thể cúi đầu xuống.

Mùi thơm ngát
ập đến, nam nhân đi đến trước mặt nàng.

Ôn nhu nhìn
nàng, giọng của chàng thanh nhuận thư hoãn, êm tai vô cùng: “Ảo não sao?”

Trần Dung gật
đầu.

Chàng vươn tay
thon dài nhẹ nhàng mơn trớn bả vai Trần Dung, ngón tay kia như chuồn chuồn lướt
nước, chỉ sượt qua vai, rồi đặt lên bậu cửa sổ.

Trong lúc lơ
đãng, chàng phủ bóng lên người nàng.

Chàng cúi đầu
nhìn nàng.

Theo động tác
của chàng, một lọn tóc đen rơi xuống, ôn nhu chạm vào hai má Trần Dung, giống
như gần giống như xa.

“Khanh khanh.”
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng khoan khoái của chàng thổi vào trên mặt nàng, dưới ánh
mặt trời, khiến gáy nàng ngứa ngáy.

Vương Hoằng
thở dài một tiếng, nói với giọng vô cùng ôn nhu: “Suy nghĩ này của khanh khanh
đã có từ lâu rồi, hiện giờ bị ta nghe thấy, phải làm sao bây giờ?”

Chàng cúi đầu
xuống, chóp mũi khẽ chạm vào trán nàng, nói với vẻ an ủi: “Có phải khanh khanh
lại đang nghĩ cách khác không?” Chàng mím môi, có chút bất đắc dĩ giải thích:
“Khanh khanh đã biết con người của ta… Việc này ta không biết cũng đành thôi,
nhưng một khi đã biết, sẽ nhịn không được muốn nhúng tay, sẽ nhịn không được
muốn an bài một chút.”

Chàng thở dài
một tiếng, có sự vô lực với bản thân tiếp tục nói: “Ừm, ngay cả gia tộc, bệ hạ
sẽ an bài thê tử nào đó cho ta, ta vừa nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc của ta,
khanh khanh của ta ở đây vỗ tay tỏ ý vui mừng, rục rịch suy nghĩ tìm đường lui,
ta sẽ không khoái hoạt, ta cũng không thích.”

Giọng của
chàng thực ôn nhu, thật cẩn thận: “Khanh khanh, nàng nói làm sao bây giờ?”

Giọng của
chàng đặc biệt ôn nhu, ngữ khí của chàng đặc biệt mềm nhẹ, nỉ non, trong sự mềm
mại mang theo tính trẻ con, trong ôn nhu mang theo một loại tùy hứng.

Trần Dung vốn
có tình cảm cảm thấy chột dạ với chàng, làm sao chịu được ngữ khí, lời lẽ như
thế của chàng? Lập tức nàng đỏ mặt, co rụt người lại, dùng ống tay áo ôm đầu và
mặt mình, Trần Dung buồn bực hét lớn: “Chàng, chàng xách xa ra một ít, còn nữa,
đừng gọi ta là khanh khanh!”

Nói đến đây,
Trần Dung quật cường ngẩng đầu trừng nhìn chàng cảnh cáo: “Vương Thất lang,
hiện tại ta là nữ quan đã xuất gia! Không cho phép chàng gọi ta là khanh
khanh!” Tiếng cảnh cáo vừa mới dứt, Trần Dung đã võ trang bản thân một lần nữa.
Lập tức, nàng nghiêm mặt đứng thẳng.

Vừa muốn vươn
tay đẩy Vương Hoằng ra, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó,
Ứng Cô ở bên ngoài thưa bẩm: “Tiên cô, bệ hạ phái người đến đây, nói muốn đón
người vào cung một chuyến.”

Chương 153: Hoàng thất

Trần Dung mày
nhíu lại, theo phản xạ ngửa đầu nhìn về phía Vương Hoằng.

Vừa ngẩng đầu,
nàng liền đối diện với hai tròng mắt sáng như nước, khi nhìn nàng, ánh mắt kia
ôn nhu vô cùng. Trần Dung vội vàng cúi đầu tránh đi, thấp giọng hỏi: “Thất lang
nghĩ rằng phải làm thế nào bây giờ?”

Vương Hoằng
cười, cất cao giọng: “Thỉnh người tới chờ một chút, để A Dung tắm rửa thay quần
áo.”

Ứng Cô nghe
thấy giọng của Vương Hoằng, lập tức lớn tiếng đáp: “Vâng.”

Ứng Cô vừa lui
xuống, Vương Hoằng cúi đầu nhìn về phía Trần Dung, ngón tay thon dài của chàng
xoa gương mặt của Trần Dung, giọng nói thanh nhuận như nước: “Đừng sợ, có ta
rồi.”

Giọng nói mặc
dù thấp, nhưng thật sự ôn nhu vô hạn.

Trần Dung khẽ
đáp: “Vâng.” Nàng nhẹ nhàng đẩy Vương Hoằng ra, đi về phía trước.

Vương Hoằng
nghiêng đầu, hai tròng mắt trong suốt vô cùng, lẳng lặng nhìn bóng dáng nàng
rời đi. Nhìn ngắm, ánh mắt của chàng không tự chủ được nhìn về phần lưng nàng.
Lưng nàng thẳng tắp như thế, đúng là cứng ngắc thẳng tắp… Phụ nhân này thật sự
quật cường mà.

Trần Dung tắm
rửa thay quần áo xong, đi ra cửa chính của đạo quan.

Bên ngoài,
chiếc xe ngựa do hoàng đến phái tới đang đỗ ở đó, nhìn thấy nàng xuất môn, thái
giám kia lớn tiếng kêu lên: “Khởi giá.”

Trần Dung
hướng tới thái giám đó thi lễ, bước lên xe ngựa. Đến khi xe ngựa khởi động, Trần
Dung vẫn quay đầu nhìn lại.

Vương Hoằng
không thấy đâu.

Trần Dung thu
hồi ánh mắt.

Xe ngựa chạy
ra đạo quan, tiến vào ngã tư đường.

Trần Dung đã
không nhớ rõ, bản thân đã bao lâu không ra đường phố… Nàng biết diện mạo của
mình rất dễ nhận ra, vì tránh phức tạp nên vẫn áp chế xúc động muốn được dạo
chơi.

Xe ngựa chạy
đến đâu, người đi đường cũng thế, kỵ sĩ cũng thế, xe ngựa cũng thế, tất cả đều
nhường đường.

Lúc này, xe
ngựa chạy qua Thúy Liễu Hạng, nơi này là chỗ mà nhóm nữ nhóm lầu xanh tiếp
khách, cờ xí đủ màu diễm lệ tung bay trên lầu các, ở đó còn có một đám tiểu mỹ
nhân tô son điểm phấn hoặc đậm hoặc nhạt.

Đám mỹ nhân
đang dựa vào trên lan can, chỉ trỏ người đi đường phía dưới rồi vui cười. Ngay
khi xe ngựa của Trần Dung chạy đến, một mỹ nhân lấy ra một cây tiêu ngọc bích,
đôi mắt ẩn tình nhìn về phía trước, ai oán thổi tiêu.

Tiếng tiêu
vang lên không lâu, một mỹ nhân diện mạo giống nàng ta như đúc xoay người tới
gần. Nàng ta dựa vào mỹ nhân thổi tiêu kia, váy dài khẽ lướt, cất giọng ngâm
nga: “Lang quân nhà ai nhan như ngọc, ỷ mã nam kiều xuân sam bạc?”

Lời ngâm nga
của mỹ nhân này tiết tấu rõ ràng, hợp với tiếng tiêu, phảng phất giống như
tiếng ca.

Bất tri bất
giác, mọi người kể cả Trần Dung đều nhìn theo ánh mắt của mỹ nhân kia.

Bên trái, tiểu
kiều lưu thủy, liễu rủ dưới ánh mặt trời.

Mà dưới tàng
cây kia, quả nhiên có một thiếu niên mỹ mạo đứng tựa bên ngựa, làn da của cậu
trắng trẻo, hai tròng mắt đen láy, môi đỏ mọng, mũi cao, trường bào áo dài,
dáng người cao thon như liễu. Một đôi mắt tinh thuần, lẳng lặng, có chút xuất
thần nhìn về phía trước.

Thiếu niên
này?

Trần Dung
không khỏi nghiêng người về phía trước, xốc lên rèm xe định thần xem xét.

Mỹ mạo thiếu
niên eo nhỏ như liễu, xinh đẹp động lòng người, không phải là Tôn Diễn sao?

Sao cậu lại
đến đây? Đến đây lúc nào? Đúng rồi, khẳng định là đi cùng Nhiễm Mẫn. Cậu là đệ
tử thế gia, có cậu ở đây, Nhiễm Mẫn ở Kiến Khang làm việc sẽ tiện hơn rất
nhiều.

Nghĩ đến đây,
Trần Dung không khỏi cắn môi: Nói như vậy, trong ngắn hạn, Nhiễm Mẫn sẽ không
rời khỏi thành Kiến Khang ư? Vừa suy nghĩ, Trần Dung vừa tới gần rèm xe.

Vừa mới chuẩn
bị để lộ hoàn toàn khuôn mặt của mình, để Tôn Diễn nhìn thấy, thì phía sau Tôn
Diễn có một người đi tới. Người nọ là một thân vệ hàng năm đi theo bên cạnh
Nhiễm Mẫn. Thân vệ đứng sau lưng Tôn Diễn, cùng cậu thấp giọng nói chuyện. Mới
nói hai câu, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tôn Diễn sầm xuống, giữa hai
hàng lông mày cũng nhíu chặt lộ vẻ nặng nề.

Mà xe ngựa của
Trần Dung đã dần dần đi xa.

Trần Dung
buông rèm xe, bật cười, nghĩ ngợi: Hiện tại coi như ta đã danh mãn Kiến Khang,
nếu huynh ấy muốn tìm ta, tùy thời đều có thể tiến đến.

Nàng quay đầu,
nhìn đám oanh oanh yến yến trên lầu còn đang tiếp đón Tôn Diễn, khẽ cong khóe
miệng, một chút ấm áp trào ra trong lòng.

Xe ngựa chạy về
phía hoàng thành.

Càng tới gần
nơi đây, phồn hoa tầng tầng lớp lớp, bốn phía xe ngựa càng đa dạng. Mỗi một
chiếc xe ngựa chạy tới đều để lại mùi huân hương.

Cửa cung đang
mở rộng.

Trần Dung hít
một hơi, chỉnh trang xiêm y đầu tóc.

Đúng lúc này,
một tiếng ca từ phía sau truyền đến. Bước chân trầm mà hữu lực đạp trên tảng
đá, phát ra cảm nhạc rất có tiết tấu. Trong tiếng nhạc, một giọng hùng hậu khàn
khàn hát vang: “Hồng lâu mỹ nhân nghiễm tụ chiêu, chu môn tửu nhục nhưỡng thành
tao.”

Tiếng ca khàn
khàn, rõ ràng là ca công tụng đức, nhưng đi đôi với tính đặc trưng của tiếng ca
này lại có một loại cảm giác thê lương bất đắc dĩ.

Trần Dung quay
đầu lại.

Nàng đối mặt
là một bóng dáng tóc tai bù xù. Tấm lưng kia ngửa đầu, sau khi ngâm xướng câu
đó hai lần, đột nhiên lên tiếng thét dài. Tiếng thét đó như bi như khóc, như ca
như sầu.

Khi Trần Dung
đang đánh giá, ngoài xe ngựa, giọng nói oán hận của thái giám truyền đến: “Lại
là kẻ điên này của Hoàn phủ! Phi! Hiện tại dám ở ngoài hoàng thành xướng ca đảo
loạn lòng người… Nhìn xem ngươi còn có thể sống được vài ngày hay không!”

Giọng của thái
giám kia có chút sắc nhọn, nghe qua cực kỳ chói tai. Trần Dung nghe thấy sự
chán ghét trong giọng nói của hắn, không khỏi kinh ngạc thầm nghĩ: Hai câu thơ
này, căn bản không hề mắng ai mà!

Khi Trần Dung
vừa nghĩ như thế, chỉ thấy cửa cung phía trước bốc lên cát bụi. Một kỵ sĩ phóng
tới cực nhanh, vó ngựa khẩn trương dồn dập.

Ở nơi phồn hoa
như Kiến Khang, ngay cả thiếu niên quý tộc đi đường đều thích được hạ nhân nâng
đỡ. Khi nào thì gặp qua tiếng vó ngựa dồn dập như thế?

Không tự chủ
được, hơn mười chiếc xe ngựa đồng thời xốc lên rèm xe, kinh ngạc nhìn về phía
kỵ sĩ kia.

Kỵ sĩ kia
phóng tới bóng người đang hát vang kia.

Cát bụi bốc
lên xông thẳng tới. Ngay khi Trần Dung lơ đãng nhìn lại, hai mắt của nàng tức
thì trợn to đến cực điểm!

Chỉ thấy kỵ sĩ
vừa lao ra kia đang ép tới gần bóng dáng cất cao giọng hát, đột nhiên giương
cung cài tên, trước mắt bao người bắn về phía lưng người nọ!

Trần Dung theo
bản năng muốn thét chói tai, nàng vội vàng vươn tay che miệng.

Đồng thời lúc
nàng làm động tác này, lập tức kỵ sĩ đã kéo căng dây cung!

“Vút –” một
tiếng!

Tên lao vụt
tới!

Trong tiếng xé
gió bén nhọn, tên dài như tia chớp xông ra, “Phập”, nó vững vàng đâm vào phần
lưng người đang hát vang kia! Tức thì, máu chảy như suối.

Người điên kia
lên tiếng thét dài, chậm rãi đứng lại, rồi chậm rãi quay đầu.

Gió thổi tung
trường bào của hắn, thổi bay tóc rối của hắn, hiện ra gương mặt trẻ tuổi, ngũ
quan trong sáng minh tú. Đây vẫn chỉ là một thanh niên chưa đủ hai lăm tuổi.

Hai mắt của
nam tử kia sáng ngời vô cùng. Hắn nhìn chằm chằm kỵ sĩ phóng tên bắn lén mình,
từ từ, hắn vươn tay về phía sau, kéo mũi tên đang cắm trên lưng ra.

Máu tươi văng
khắp nơi, nam tử kia cầm mũi tên đang cắm ở trên lưng kéo mạnh một cái.

Máu tươi văng
khắp nơi, bốn phía trong xe ngựa truyền đến tiếng khóc nháo kinh hoàng. Trần
Dung nghe thấy trong xe ngựa ở bên cạnh, một quý tộc tầm ba mươi tuổi co rúm
người lại, hắn dùng hai tay áo ôm đầu, khóc nói: “Máu! Nhiều máu quá… Ô ô, ta
sợ máu, ta sợ máu mà.” Trong tiếng khóc, hai mỹ tỳ xiêm y mỏng manh, ngực lộ ra
một nửa đi lên, một người ra đằng trước, một người vươn tay từ sau lưng, ôm hắn
an ủi.

Sau khi nam tử
kia vươn tay kéo mũi tên ra, hai mắt nhìn chằm chằm kỵ sĩ, hắn cứ nhìn chằm
chằm như thế, chậm rãi, hắn cầm mũi tên máu chảy đầm đìa đặt bên miệng.

Tức thì, máu
tươi kia chảy vào trong miệng hắn.

Trong lúc đó,
bốn phía tiếng nức nở, tiếng thét chói tai của các quý tộc càng vang vọng.
Trong đủ loại tiếng kêu, Trần Dung ngửi thấy một mùi khai nồng, nàng quay đầu
nhìn lại, chính là thái giám nghênh đón mình kia đang so vai rụt cổ, mà hạ thân
hắn đã trở nên ướt đẫm, trên đất còn có một vũng nước.

Nam tử kia đặt
mũi tên đầy máu bên miệng liếm liếm, sau khi nuốt xuống vài giọt máu, hắn chậm
rãi buông xuống.

Cứ cầm tên như
thế, nam tử kia nhìn kỵ sĩ, nhìn về phía hoàng thành, đột nhiên, hắn cất tiếng
cười to.

Theo tiếng
cười to của hắn, miệng vết thương trên lưng máu chảy như suối, đảo mắt, trên bộ
quần áo đã ướt đẫm máu tươi.

Nam tử kia
cường điên cuồng, cười cười, khóe mắt hắn thấm ra hai giọt lệ.

Sau một lúc
cuồng tiếu, nam tử kia kêu lên: “Chỉ hận anh em họ Tào kia! Chỉ hận anh em họ
Tào kia! Nếu không phải hắn cùng với hai nhà Ngô Thục sống mái với nhau, tận
dụng hết huyết khí của Trung Nguyên ta! Nếu không phải hắn vô đức vô năng,
không sinh ra được con cháu tài giỏi, không giữ được giang sơn Ngụy thị, sao có
thiên hạ bẩn thỉu như ngày hôm nay? Sao lại tùy ý để Tư Mã thị ngu xuẩn vô năng
chỉ huy thiên hạ, đánh mất non sông? Ha ha ha!”

Nếu tiếng ca
vừa rồi của hắn còn hàm súc, hiện tại trong lời nói, từng câu từng chữ đều chỉ
thẳng vào đương triều!

Mặt kỵ sĩ kia
đỏ phừng, hai chân kẹp lại, sau khi giữ vững thân người, hắn lại giương cung
cài tên.

Nhìn mũi tên
lạnh lẽo của kỵ sĩ kia giơ về phía mình, nam tử cười càng vang, theo âm điệu
cười của hắn, tóc đen tung bay trong gió, thân hình cao lớn lung lay, như ngọc
sơn băng giá.

Trong tiếng
cười lớn, nam tử kia thét dài một tiếng, hắn khinh miệt liếc nhìn kỵ sĩ kia,
kêu lên: “Tiểu đầy tớ! Ta đường đường là Trường Tô Hoàn thị, ngươi không xứng
đoạt tính mạng của ta!”

Trong tiếng
cười cuồng ngạo, khinh bạc, nam tử kia xoay tay phải lại, mũi tên trong tay
nhanh như chớp đâm thẳng vào ngực mình.

“Phập” một
tiếng, mũi tên đẫm máu lại nặng nề mà cắm trên ngực hắn.

Mà lúc này,
mũi tên trong tay kỵ sĩ cũng đã thoát dây cung lao ra, cắm ở trên vai nam tử
kia.

Lúc này, nam
tử kia vẫn đang cất tiếng cười to. Có điều, hắn vừa mở miệng thì đã phun ra
toàn máu tươi.

Cũng không
biết qua bao lâu, tiếng cười to dần dần dừng lại. Chậm rãi, thân hình cao lớn
của nam tử kia nặng nề ngã xuống, không hề động đậy nữa.

Mà chỗ hắn ngã
xuống, máu bắn tung tóe!

Nhìn chỗ nam
tử kia ngã xuống, Trần Dung trong xe ngựa từ từ đứng lên, nàng hướng tới hắn
thi lễ, cúi đầu, nhắm hai mắt, nghiêm túc nói nhỏ: “Thiếp biết quân là anh hùng
Hán gia.”

Bên ngoài xe
ngựa là tiếng kêu to, tiếng khóc gào liên tiếp, còn có mệnh lệnh: “Mau, mau
mau, đi mau!”

“Còn ở tại chỗ
này làm gì? Đi thôi đi thôi.”

“Oa oa, ta
muốn mẫu thân.”

“Đáng ghét,
chảy nhiều máu như thế, thật là dơ bẩn.”

Trong tiếng
kêu la hỗn loạn, Trần Dung nghe thấy một giọng nói trầm đục truyền đến: “Ở ngay
bên đường bắn chết sĩ tộc ư? Không phải nói không được hành hình trước mặt mọi
người sao? Ai, càng ngày càng rối loạn.”

Trong khung
cảnh hỗn loạn, xe ngựa của Trần Dung lại khởi động.

Chỉ chốc lát,
xe ngựa của nàng hướng tới cửa cung, chạy vào bên trong.

Khi xe ngựa
càng chạy càng xa, bên ngoài ồn ào náo động cũng thế, máu tanh cũng thế, dần
dần khuất nẻo, lọt vào tai chỉ là tiếng sanh nhạc cùng tiếng cười của nữ tử.

Xe ngựa chạy
trên con đường rải đá rộng mở, rồi rẽ vào một rừng cây nhỏ.

Đến nơi này,
cung nữ thái giám ra vào hai bên đường rõ ràng nhiều hơn. Trần Dung nhìn ngắm
cẩn thận.

Đám cung nữ
này, người người đều ăn mặc loè loẹt, vô cùng hoa diễm. Đây mới chỉ là mùa
xuân, xiêm y trên người các nàng đã vô cùng đơn bạc, yếm lót ngực bên trong
kia, ngay cả màu sắc hoa văn đều hiện ra rõ rành rành trong tầm nhìn của nàng.

Trần Dung ngửi
thấy mùi hương nồng đậm tỏa ra từ người các nàng, nhìn xuân sắc quanh đây rồi
thu hồi ánh mắt.

Xe ngựa vẫn
chạy về phía trước.

Xuyên qua cây
cối xanh rì, rừng đào còn chưa nở hoa, ở đình đài phía bên phải truyền đến một
tiếng kêu sắc nhọn: “Đó là nữ tử nhà ai?”

Câu hỏi của
thái giám kia tất nhiên ý chỉ Trần Dung.

Dẫn đường cho
Trần Dung vốn là thái giám đầu lĩnh, nhưng vì quần bị ẩm ướt, hắn vừa vào cung
thì đã giao Trần Dung cho một tiểu thái giám, còn bản thân được bọn thái giám
nâng đỡ rời đi.

Tiểu thái giám
kia mới mười lăm, mười sáu tuổi, hắn nghe thấy tiếng hỏi sắc nhọn, lập tức rùng
mình, vội vàng thi lễ, cười tươi định mở miệng.

Cũng không chờ
hắn nói chuyện, người có giọng sắc nhọn đã không chút khách khí ra lệnh: “Đánh
xe lại đây.”

Mệnh lệnh vừa
dứt, xa phu không nói hai lời đánh xe ngựa, hướng tới lương đình.

Trong ngoài
lương đình có năm sáu thái giám cung nữ đứng đó. Một người tầm ba mươi tuổi
trắng trẻo mập mạp đang ngồi giữa đình đài.

Giờ phút này,
kẻ mập mạp kia hai tay bắt lấy cánh tay của hai thái giám bên cạnh, gương mặt ửng
hồng.

Mà dưới khố
của hắn, bên dưới trường bào rộng đang có cái gì đó nhúc nhích. Nhìn kỹ lại thì
thấy lộ ra một bóng dáng tinh tế yểu điệu của nữ tử. Dường như, còn có thể
trông thấy đầu nàng đang chuyển động.

Trần Dung chỉ
liếc mắt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên. Nàng hơi nhếch môi, nhanh chóng
dời tầm mắt.

Mà lúc này, kẻ
mập mạp kia hai chân dần dần banh thẳng, đột nhiên, hắn kéo nữ tử dưới thân ra,
nhấc hạ thân lên, đem vật kia nhét vào miệng nàng ta.

Trần Dung mím
môi.

Lúc này, bên
tai nàng vẫn đang quanh quẩn tiếng hát vang của nam tử Hoàn thị bị giết kia,
lúc này, nàng cũng có một loại xúc động muốn cất cao giọng thét dài… Đây là một
loại xúc động tuyệt vọng cùng bi thương.

Thái giám kia
không biết nói câu gì, chỉ thấy kẻ béo trắng kia hữu khí vô lực, mỏi mệt phất
phất tay, nói: “Mỹ nhân của Vương Hoằng sao? Không gặp, không gặp, hiện tại
không muốn gặp.”

Hắn vung tay
lên, vì thế xe ngựa của Trần Dung lại tiếp tục chạy tới chỗ của hoàng đế.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3