Mị Công Khanh - Chương 136 + 137

Chương 136: Nổi bật

Nhìn cửa phòng
đóng chặt kia, Vương Hoằng thầm than một tiếng, giũ giũ ống tay áo, xoay người
rời đi.

Chàng vừa đi,
chúng tỳ nữ và hạ nhân tấp nập xuất hiện. Trần Dung buồn bực một lúc, nghe thấy
tiếng nói nhỏ bên ngoài, không khỏi bước đi tới cửa phòng.

Ngay khi nàng
đặt tay lên cánh cửa, Trần Dung cười khổ: Vì sao ta phải ảo não? Nàng biết, tuy
sân viện này để mình làm chủ, nhưng ở trong lòng mọi người, thân thế của nàng
chắc gì đã cao hơn đám hạ nhân tỳ nữ kia.

Suy nghĩ một
lúc, Trần Dung vẫn mở cửa phòng đi ra.

Nàng lẳng lặng
nhìn mấy tỳ nữ hạ nhân kia, trong lúc nhìn chằm chằm, Trần Dung cười khinh
miệt, vung tay áo dài, xoay người trở về.

Nhìn cửa phòng
đóng chặt, mấy tỳ nữ nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, tuy
rằng Trần Dung không nói gì cả, nhưng ánh mắt khinh miệt của nàng vẫn khiến bọn
họ có chút xấu hổ.

Một ngày này,
thành Kiến Khang vô cùng náo nhiệt.

Đám người Trần
Công Nhương vào thành.

Đương nhiên,
người đến cũng không chỉ là Trần Công Nhương, mà là một đội ngũ lớn gồm mấy vạn
người. Trong mấy tháng qua, thế tộc có môn quy lớn nhất hướng tới phía nam, bọn
họ đã đến nên khơi dậy ngàn cơn sóng lớn.

Trần Dung ngồi
ở trong xe ngựa.

Ngoài xe ngựa,
người mang theo chúng Trần thị Kiến Khang đi nghênh đón tộc nhân vẫn là Tứ thúc
Trần Tử Phương. Xung quanh xe ngựa của nàng đều là dân chúng trong thành Kiến
Khang đông đúc nhốn nháo.

Bình ẩu hướng
ra phía ngoài liếc mắt một cái, cười nói: “Trần Công Nhương trở về, ngày diện
thánh của nữ lang sắp tới rồi.” Bà nhìn về phía cung thành, vẻ mặt hâm mộ: “Nô
còn không biết nhóm công chúa hoàng tử sẽ có bộ dạng thế nào đây. Nghĩ đến,
nhất định là người người tuấn mỹ bất phàm, giống như thần tiên vậy.”

Trần Dung cũng
chỉ cười.

Đúng lúc này,
Bình ẩu đột nhiên kéo kéo Trần Dung, thấp giọng nói: “Nữ lang mau nhìn, đó là
lang quân và Đại tẩu của người kìa. Bọn họ đang nhìn chằm chằm nơi này.”

Trần Dung nghe
vậy, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ giọng phân phó: “Kéo rèm xe xuống một
chút.”

Kéo rèm xe
xuống một chút? Loại sự tình này đang giáp mặt với nhau, đúng là tổn thương
lòng người. Bình ẩu giật mình, nhìn thấy Trần Dung mím môi, vẻ mặt quật cường,
bà đáp nhẹ một tiếng, vươn tay hạ rèm xuống.

Lúc này Trần
gia Đại tẩu đang ngẩng đầu cực lực nhìn về phía xe ngựa của Trần Dung. Ả vừa
ngó nghiêng vừa lôi kéo nam nhân nhà mình nói: “Mau nhìn mau nhìn, đó đúng là
muội tử của chàng mà, chàng gọi nàng, chàng gọi nàng đi!”

Trần gia Đại
huynh do dự mà nhíu mày nói: “Không ổn. Nếu thật sự muốn gặp muội ấy, ta nên
đến Trần phủ cầu kiến mới phải.”

Lời này vừa
thốt ra, Trần gia Đại tẩu tức giận, ả hung hăng đá một cước trên lưng hắn, khẽ
nói: “Chàng điên hay bị choáng váng vậy? Chỉ có ở trước mặt mọi người gọi nàng,
nàng mới không dám không đáp ứng, cũng không dám không tiếp nhận!” Nói tới đây,
ả lại dùng mũi chân đá một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gầm nhẹ: “Gọi
đi!” Ả còn nói thêm: “Xem kìa, lão nô kia đã nhìn thấy chúng ta.”

Trần gia Đại
huynh mím môi, do dự mở miệng.

Đúng lúc này,
rèm xe bị kéo xuống, ngăn cách tầm mắt bọn họ nhìn về phía Trần Dung.

Gì vậy?

Lão nô kia rõ
ràng đã thấy được Trần gia Đại huynh mà còn kéo rèm xe xuống như thế, hiển
nhiên là không muốn tỏ ra quen biết với hắn!

Trong khoảng
thời gian ngắn, Trần gia Đại huynh ngây dại, Trần gia Đại tẩu cũng ngây dại.

Nhưng chỉ một
lát, Trần gia Đại tẩu tức giận, thịt béo trên mặt hung hăng nhảy lên vài cái.

Tay phải duỗi
ra, ả nhéo lỗ tai Trần gia Đại huynh, thét to: “Ngươi đúng là phế vật vô dụng!
Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, ngươi mỗi ngày đều nhắc tới muội tử này, nhưng
người ta thì sao? Người ta ngay cả gặp ngươi cũng không nguyện ý!”

Giọng của ả có
chút cao giọng, ngay cả khi toàn thành đang ồn ào náo động vẫn có thể rơi vào
trong tai một vài quý nhân đi lại gần đó.

Tức thì, vài
hộ vệ quay đầu nhìn về phía ả.

Trần gia Đại
tẩu vừa thấy, sợ tới mức mặt co rút, lại đối diện với ánh mắt hèn mọn chán ghét
của mọi người xung quanh, ả thật sự chột dạ, lập tức vội vàng nặn ra tươi cười,
cầm tay Trần gia Đại huynh lui sang một bên.

Đảo mắt, đoàn
xe của Trần Dung đã đi tới cửa thành.

Đoàn xe ngừng
lại, tiếng ồn ào náo động cũng dừng, mọi người bắt đầu xếp sang hai bên, chờ
cát bụi bốc cao càng ngày càng gần.

Lúc này, giọng
của tỳ nữ truyền đến: “Nữ lang.”

Trần Dung lên
tiếng.

Tỳ nữ kia thấp
giọng nói: “Sau khi Trần Công Nhương đến, xin người hãy làm bạn bên cạnh ngài,
cùng ngài vào thành.” Dừng một chút, tỳ nữ kia nhẹ nhàng giải thích: “Vừa rồi
có vài vị quý nhân đến đây.”

Trần Dung rùng
mình, đáp: “Được rồi.”

Tỳ nữ kia vừa
lui xuống, Trần Dung liền nhìn mình trong gương đồng, nàng đang mặc quần áo màu
lam nhạt xen lẫn với màu vàng, trên thường phục chiết điệp tung bay thêu từng
cành hoa nhỏ, xiêm y như thế đi đôi với gương mặt không thoa son phấn của nàng,
có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, loại nhẹ nhàng khoan khoái này hòa cùng vẻ diễm lệ
quyến rũ của nàng, tăng thêm một phần thuần túy trong trẻo.

Không sai,
mình thế này có thể gặp mặt quý nhân.

Khi Trần Dung
vừa lòng thu hồi ánh mắt, Bình ẩu ở phía sau nàng nói: “Nữ lang, có cần vấn tóc
lại không?” Vì để giản tiện, đầu nàng chỉ vấn một búi tóc đơn giản, mặt trên
cài một cây trâm, đồng thời, trên chân đi đôi guốc gỗ đang lưu hành thời này.
Như vậy tuy rằng đơn giản, có điều lại không đủ thận trọng.

Trần Dung lắc
đầu, thản nhiên nói: “Không cần, không cần quá mức cầu kỳ.”

Lời nàng vừa
dứt, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào cùng tiếng cười.

Trần Dung quay
đầu nhìn lại.

Vừa nhìn, nàng
thấy hơn mười cỗ xe ngựa chậm rãi tới gần. Thấy là xe ngựa có ký hiệu của Lang
Gia Vương thị, Trần Quận Tạ thị, Trần Dung không có hứng thú thu hồi ánh mắt.

Lúc này, cát
bụi bốc cao đã càng lúc càng mờ nhạt, cát bụi dần tan, đám người đã hiện ra rõ
ràng.

Nhìn đội ngũ
không có biên giới này, một giọng trầm thấp của nam tử từ trong đám người
truyền đến: “Lần này người đến rất nhiều, tuy là phân biệt theo bốn cửa thành
tiến vào, số lượng kia cũng là kinh người.”

Một người khác
lại nói: “Sai lầm rồi, người có quý tiện cao thấp, sao có thể cùng nhau vào
thành? Nghe nói là phân ra bốn đoàn.”

Trong tiếng ầm
ĩ la hét, nghị luận, đoàn xe ngoài cửa thành càng ngày càng gần.

Trần Dung ló
đầu ra nhìn phát hiện đi đằng trước là Trần thị ở Nam Dương!

Đúng rồi, đám
người Lang Gia Vương thị cùng Dũ Chí, Hoàn Cửu lang đều đã rời đi trước, trong
số thế gia còn lại, Trần thị có địa vị tôn quý nhất, tất nhiên là bọn họ dẫn
đầu.

Khi cờ xí và
xe ngựa của Trần thị Nam Dương xuất hiện ở trong tầm nhìn của mọi người, tiếng
cười đùa càng lớn hơn nữa.

Đúng lúc này,
mười cỗ xe ngựa chạy ra, không hề bận tâm lướt qua đám người cùng đoàn xe,
giọng nói kinh ngạc của Bình ẩu vang lên: “Nữ lang, ở đây có xa giá của công
chúa.”

Xông lên trước
quả thật là xa giá của công chúa, theo sát phía sau là một số ngoại thích cùng
nhóm nữ lang sĩ tộc mà Thái Hậu cùng bệ hạ tín nhiệm trọng dụng.

Đám thiếu nữ
hô to gọi nhỏ xông ra. Các nàng cười đùa, kêu la, có người vung roi ngựa, còn
có người lung tung xướng ca, thực rõ ràng, nhóm nữ lang này là tới gây náo
động.

Đúng lúc này,
giọng của tỳ nữ từ bên ngoài truyền đến: “Nữ lang, người cũng đi lên đi.”

Trần Dung ngẩn
ra, lập tức hiểu ra rồi dặn dò Thượng tẩu.

Xe ngựa của
Thượng tẩu cũng xông ra ngoài.

Khi nhóm nữ
lang tôn quý lao ra, bên cạnh các nàng mang theo các tùy tùng cao lớn tuấn mỹ,
cũng chỉ cưỡi ngựa vội vàng đi theo bảo hộ. Dưới tình huống như vậy, xe ngựa
Trần Dung lao ra không có bất luận kẻ nào chú ý.

Trong nháy
mắt, xe ngựa của nàng vọt tới trước đội ngũ của Trần thị Nam Dương.

Xe ngựa đột
nhiên dừng lại, bên ngoài vươn ra một bàn tay xốc lên rèm xe nhìn nàng, đúng là
một tùy tùng bên người của Trần Công Nhương. Tùy tùng kia cung kính nói: “Nữ
lang thỉnh xuống xe.”

Trần Dung lên
tiếng, nhảy xuống xe ngựa.

Nàng đi theo
tùy tùng đến bên cạnh xe ngựa của Trần Công Nhương.

Sau rèm xe,
Trần Công Nhương hiền lành nhìn nàng, đánh giá từ trên xuống dưới một lát rồi
cười nói: “Rất tốt, lên xe đi.”

“Vâng.”

Trần Dung vừa
lên xe, hai tay đặt trước người, thấp giọng bẩm: “Nói có quý nhân ở đây, muốn A
Dung cùng công vào thành.”

Trần Công
Nhương vuốt vuốt râu dài, ha ha cười nói: “Cũng được.”

Lời của hắn
vừa thốt ra, hai tỳ nữ trong xe ngựa tiến lên, các nàng giúp Trần Dung dọn
tháp, sau khi an bài để nàng cùng Trần Công Nhương ngồi ở chính giữa xe, các
nàng xốc lên rèm xe, lùi về một góc.

Phía trước
tiếng ồn ào càng ngày càng vang.

Chậm rãi, đội
ngũ tiến lên bắt đầu kéo rộng khoảng cách, hộ vệ hai bên giục ngựa lui xuống,
giữa các xe ngựa cũng cách xa nhau.

Đi đằng trước
là xe ngựa của Trần Công Nhương.

Đảo mắt, xe
ngựa của hắn vào cửa thành.

Vừa vào cửa
thành, xe ngựa liền ngừng lại, lúc này, đoàn xe theo sát phía sau cũng dừng
lại.

Trần Công
Nhương vén rèm xe đi xuống, hắn hướng tới Trần Tử Phương chắp tay, kêu lên: “Tử
Phương, làm phiền rồi.”

Đảo mắt, hắn
đối mặt với xe ngựa của Lang Gia Vương thị cùng Tạ thị Trần Quận cùng, vái
chào.

Mà phía sau
hắn, Trần Dung nhắm mắt theo đuôi, miệng nàng mỉm cười, khẽ cúi đầu thi lễ.

Nàng vừa có
mặt, gần như là trong nháy mắt, hơn một ngàn đôi mắt phát sáng nhìn về phía
nàng.

“Nàng ta ngồi
chung xe với Trần Công Nhương, là người nào vậy?”

“Cử chỉ tự
nhiên, lúm đồng tiền nở rộ, chắc hẳn là đại tài nữ của Trần thị Nam Dương.”

“Tài nữ ư? Tài
nữ có diện mạo mị nhân như thế, cũng không biết lang quân nhà ai có phúc khí.
Ha ha.”

Trong tiếng
cười, tiếng ồn ào náo động, một tiếng cười to truyền đến.

Tiếng cười này
cao nhọn mà vang dội, trong đó lộ ra vẻ lỗ mãng.

Cùng với tiếng
cười kia, mọi ồn ào náo động đều ngừng lại. Tiếp theo, đám người khẽ nhường
đường, một chiếc xe ngựa vọt ra.

Lao tới là một
chiếc xe ngựa cực kỳ bình thường, không đánh dấu gia tộc gì cả. Xe ngựa kia
nhằm thẳng về phía hàng đầu đội ngũ, hướng tới mọi người Trần phủ.

Đảo mắt, xe
ngựa vọt tới trước cửa thành, cách Trần Dung chưa đến mười bước thì giảm tốc
độ.

Cũng không chờ
xe ngựa ngừng ổn, rèm xe được xốc lên, tiếp theo, một nam tử tầm hai bảy, hai
tám tuổi làn da tái nhợt, ngũ quan tú lệ từ trong xe ngựa nhảy xuống.

Khi nam tử kia
nhảy xuống, hộ vệ quanh thân nhất tề cả kinh, đồng thời tiến lên đỡ.

Nam tử lao về
phía trước hai bước, cũng không chờ đứng vững, hắn liền vội vẫy lui mọi người.
Sau đó hắn vươn tay ra, vừa định bám vào thứ gì đó thì hắn sờ phải bộ ngực của
một đại tẩu tầm ba mươi tuổi. Đại tẩu này có vẻ mặt dữ tợn, cặp mắt đục ngầu,
bộ dạng có chút tương tự với Đại tẩu của Trần Dung.

Lại nói thanh
niên kia cảm giác được mềm mại trong lòng bàn tay, vội vàng quay đầu lại, vừa
thấy phụ nhân này, hắn lại há miệng nôn khan.

Chương 137: Bệ hạ, thỉnh phong thiếp làm nữ quan

Nam tử vừa nôn
khan vừa vội vàng thu tay về, hắn lấy ra khăn sạch, dùng sức lau lòng bàn tay,
nói với vẻ chán ghét: “Xấu xí béo ục như thế, sao lại chen vào đây? Người đâu,
đem mụ ta cho chó ăn.”

Một lời thốt
ra, vài hộ vệ lập tức tiến lên, bọn họ hiển nhiên đã được huấn luyện qua, phụ
nhân kia vừa trừng lớn hai mắt, sợ hãi định thét chói tai, miệng đã bị một vật
nhét vào, đồng thời, hai tay cũng bị áp chế.

Đảo mắt, mụ bị
chúng hộ vệ lôi xuống, biến mất ở trong đám người.

Nam tử kia sau
khi ra mệnh lệnh, rốt cục đã lau tay sạch sẽ, hắn ném khăn lụa đi, bước nhanh
về phía đám người Trần Công Nhương và Trần Dung.

Khi đứng ở
trước mặt hai người, nam tử nghiêng đầu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trần
Dung. Gần như là đột nhiên, hắn vươn tay chỉ vào Trần Dung, kêu lên: “Ta thích
nàng.” Mấy chữ vừa vang lên, Vương Hoằng đang nhắm mắt dưỡng thần lặng lẽ mở
mắt ra.

Lúc này, nam
tử kia chuyển sang Trần Công Nhương, hắn mở to một đôi mắt sáng, há mồm định
nói gì đó.

Không đợi hắn
mở miệng, Vương Hoằng trong xe ngựa hơi hơi gật đầu.

Ngay khi nam
tử này vừa mới nói với Trần Công Nhương: “Nữ nhân này rất khá, ngươi để nàng…”

Hắn nói tới
đây, một tiếng kêu chỉnh tề vang dội truyền đến: “Gặp qua bệ hạ! Bệ hạ vạn
thọ!”

Mười tiếng nói
vang dội chỉnh tề vừa rống, tức thì, mọi người cả kinh. Ngay sau đó, vô số câu
nói “Gặp qua bệ hạ” “Gặp qua bệ hạ” loạn thất bát tao vang lên, cùng với tiếng
kêu này, còn có tiếng quỳ xuống liên tiếp, chính là mọi người vây xem không
ngừng đón chào. Như các quý tộc còn đang cúi hạ mình, nhóm thứ dân phân tán ở
bốn phía, giờ phút này cũng đã quỳ lạy.

Âm thanh vang
dội, ầm ỹ vô cùng, ngay cả câu nói kế tiếp của chính nam tử kia cũng bị chìm
nghỉm.

Bệ hạ?

Trần Dung cả
kinh, nàng mở to hai mắt nhìn nam tử một cái, lui về phía sau nửa bước thi lễ.

Nam tử nhíu
mày, chờ tiếng ồn ào biến mất, hắn nhếch miệng, bất mãn quay đầu nhìn quanh
trái phải, kêu lên: “Làm cái quỷ gì vậy? Không phải đã nói không được nhận ra
trẫm sao?”

Nhìn thấy tất
cả mọi người cúi đầu, thứ dân còn sợ hãi rụt rè lui về phía sau, nam tử có vẻ
vô cùng thất vọng, hắn than thở vài tiếng, quay đầu nhìn về phía Trần Dung.

Đối mặt với bộ
dạng của Trần Dung cúi thấp mặt đến tận ngực, thanh niên thất vọng thở dài một
hơi.

Hắn nhìn chằm
chằm Trần Dung, trong miệng lại nói: “Đều đứng lên đi.”

“Tạ bệ hạ.”

Nam tử nhíu
mày, lại ra lệnh: “Đều tản đi.”

“Vâng.”

Lĩnh mệnh tản
đi, chỉ có một bộ phận thứ dân, hộ vệ mà chính hắn mang đến cũng chỉ là lui về
phía sau ba bước. Về phần người quyền quý ở bốn phía thì không hề lui đi nửa
bước.

Đối mặt với
tình hình này, nam tử hiển nhiên sớm đã thành thói quen, hắn cũng không để ý
tới, chỉ tiến lên một bước, dựa sát vào Trần Dung.

Nam tử vừa dựa
sát vào Trần Dung, cận thần theo sát sau hắn liền nhận được vô số ánh mắt. Lập
tức, cận thần kia cũng chạy tới, dựa vào gần thanh niên kia, thấp giọng nói:
“Bệ hạ, ở đây quá nhiều người.”

Mấy chữ vừa
thốt ra, trên gương mặt tú lệ của nam tử đầy vẻ mất hứng.

Hắn nhăn mặt,
có điều đồng thời lúc đó, ánh mắt vẫn khóa chặt trên thân Trần Dung.

Một hồi lâu,
hoàng đế đột nhiên hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Ta gọi là Tư Mã Chương, nàng thì
sao? Nàng tên gì?”

Trần Dung thật
sự không ngờ, đường đường là hoàng đế sẽ dùng ngữ khí như thế nói chuyện với
mình. Nàng ngẩn ngơ, vừa mới ngẩng đầu lên. Một bên Trần Công Nhương đã chặp
hai tay lại, mang vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Bẩm bệ hạ, nàng là Trần thị A
Dung.”

Nam tử nổi
giận, hắn bất mãn nói: “Ta đang hỏi nữ lang mỹ mạo này, cần ngươi trả lời làm
cái gì?”

Đường đường là
lửa giận của hoàng đế vậy mà không khiến cho Trần Công Nhương bất an, thậm chí
đám quý tộc và hộ vệ ở bốn phía nghe thấy đối thoại này, vẻ mặt cũng không hề
có gì dị thường.

Trong lúc nam
tử kia đang nổi giận, Trần Công Nhương cười nhẹ, hắn lạy dài không dậy nổi, cất
tiếng, nghiêm túc nói: “Bệ hạ có từng nghe qua? Có một phụ nhân, khi Mộ Dung
Khác vây công thành Mạc Dương, vì ân nghĩa mà một mình xông vào đó? Có một phụ
nhân, khi thành Nam Dương bị bao vây mặc quần áo trắng nhuốm máu xung phong
liều chết xông ra?”

Hắn lớn tiếng
nói tới đây, đứng thẳng thân mình, chỉ về phía Trần Dung, cao giọng kêu lên:
“Bệ hạ, phụ nhân đó là nàng! Đó là Trần thị A Dung này!”

Tiếng kêu lanh
lảnh, bốn phía hồi âm không dứt!

Mấy ngàn người
Kiến Khang vây quanh ở bốn phía, đầu tiên là cả kinh, đảo mắt lại lên tiếng
nghị luận.

Trong lúc đó,
Trần Dung dưới sự ám chỉ của Trần Công Nhương bước lên phía trước hai bước.

Nàng đứng ở
trước người Trần Công Nhương.

Trần Dung hơi
ngẩng đầu, để khuôn mặt của mình tinh tường hiện ra trước mắt mọi người, nàng
lại hướng tới hoàng đế thi lễ, cất giọng trong trẻo: “Thiếp, Trần thị A Dung
gặp qua bệ hạ.”

Hoàng đế hiển
nhiên còn đang khiếp sợ, hắn trừng mắt nhìn Trần Dung, đột nhiên, hắn hỏi với
vẻ kinh ngạc: “A? Sao nàng lại muốn chịu chết? Còn sống không phải tốt hơn
sao?”

Trần Dung ngẩn
ngơ, đảo mắt, nàng cười khẽ, bình tĩnh trả lời: “Gia quốc không tồn, thân này
còn đâu? A Dung cũng chỉ là làm việc nên làm thôi.”

“Phải không?”
Hoàng đế đối với câu trả lời của nàng hình như có chút thất vọng.

Hắn còn đang
đánh giá Trần Dung, nhìn ngắm, hắn nhếch miệng, rầu rĩ nói: “Trẫm không thích
phụ nhân nghiêm túc uy vũ như thế.”

Lời này vừa
thốt ra, các đại thần phía sau hoàng đế đều nhíu mày. Triều đại có phụ nhân
tiết nghĩa, bệ hạ vốn càng nên tán thưởng. Nào biết đâu rằng hắn lại bật ra một
câu không thích? Ai, thôi thôi, bệ hạ cho tới bây giờ đều là như vậy!

Về phần Trần
Dung, vừa có chút buồn cười cũng có chút kinh ngạc. Cho dù nàng vì hôm nay,
nghĩ tới vô số đối sách, cũng không dự đoán được, bệ hạ là một bệ hạ thế này.

Hoàng đế mất
hứng thở dài một tiếng, vung tay áo dài, nói với Trần Dung: “Nói đi, nàng muốn
được phong thưởng cái gì?”

Trần Dung thi
lễ, nàng còn chưa mở miệng, một cận thần tiến đến, hắn đối với hoàng đế nhẹ
giọng nói: “Bệ hạ, bực phụ nhân tiết nghĩa này nên để làm gương.”

Hoàng đế nghe
vậy, nhíu mày ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Hắn chuyển
sang nhìn Trần Dung, vừa muốn mở miệng, Trần Dung cũng đột nhiên lui về phía
sau nửa bước, “Bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất!

Trần Dung làm
động tác này nằm ngoài dự kiến của mọi người. Hai mắt hoàng đế sáng ngời, hưng
phấn mà hỏi: “A, vì sao nàng phải lạy trẫm?”

Trần Dung
ngẩng đầu lên, hai tròng mắt nàng sáng ngời nhìn hoàng đế, cất giọng trong
trẻo: “Thiếp có một chuyện muốn nhờ, thỉnh bệ hạ cho phép.”

Nàng vừa mở
miệng đã cầu xin, hoàng đế không khỏi nhếch miệng, Trần Dung thấy thế, khẽ
nghiêng đầu, nghịch ngợm nhìn hắn một cái.

Động tác này
thật sự đáng yêu, hoàng đế vô cùng vui mừng, hắn vui vẻ hỏi: “Nói đi, nàng yêu
cầu chuyện gì?”

Trần Dung cố
lên tinh thần, nàng nhìn lên hoàng đế, kiềm chế sự khẩn trương, mỉm cười rồi
nói: “Thiếp, thiếp muốn bệ hạ phong thiếp làm một nữ quan, chung thân không cần
lập gia đình!”

Thiếp muốn bệ
hạ phong thiếp làm một nữ quan, chung thân không cần lập gia đình!

Thiếp muốn bệ
hạ phong thiếp làm một nữ quan, chung thân không cần lập gia đình!

Vương Hoằng
ngay lập tức ngồi thẳng người, hắn hơi nhếch môi, mười ngón tay nhanh chóng nắm
lấy càng xe, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Dung!

Không chỉ là
Vương Hoằng, ngay cả Trần Công Nhương, Trần Tử Phương, người quyền quý ở bốn
phía, và cả Trần gia Đại huynh và Trần gia Đại tẩu vây quanh ở cách đó không xa
lúc này đều há to miệng, váng đầu hoa mắt.

Không có bất
luận kẻ nào dự đoán được, một nữ lang như Trần Dung, dựa vào tính mạng lập nên
công lao, không dễ dàng chiếm được sự tán thành của chúng danh sĩ, rồi được gặp
mặt bệ hạ, giờ nàng lại đưa ra một yêu cầu như thế!

Hoàng đế trừng
mắt nhìn, hắn ngơ ngác hỏi: “Nàng muốn làm nữ quan ư?”

Khi hắn hỏi
như vậy, Trần Công Nhương tiến lên một bước, vái chào thật sâu, cũng không chờ
Trần Công Nhương mở miệng, giọng của Trần Dung bỗng nhiên cất cao. Nàng mỉm
cười ngây thơ nhìn hoàng đế, nói với vẻ nghịch ngợm: “Yêu cầu này của thiếp vừa
thốt ra, tất cả mọi người đều bị dọa choáng váng, bệ hạ không thấy rất thú vị,
chơi rất vui sao? Hì hì, vì sự thú vị này, bệ hạ nên đáp ứng thiếp đi, bệ hạ,
người đáp ứng thiếp đi.”

Hai câu cuối
cùng, giọng nói mềm mại, giống như làm nũng.

Hoàng đế vừa
nghe thì trở nên vui vẻ, liền hướng Trần Công Nhương vung tay áo, quát: “Không
cho ngươi mở miệng.”

Mệnh lệnh này
Trần Công Nhương không dám vi phạm, lập tức hắn nhanh ngậm miệng lại.

“Lui ra phía
sau đi, đừng che ở giữa trẫm và A Dung.”

Trần Công
Nhương không biết làm sao, đành thi lễ với hoàng đế, lui ra phía sau hai bước.

Khi hoàng đế
ra lệnh cho Trần Công Nhương, ánh mắt cũng không từng nhàn hạ, hắn hứng thú
nhìn mọi người ở bốn phía, thưởng thức vẻ mặt của bọn họ. Nhìn nhìn, hắn quay
đầu chớp mắt vài cái với Trần Dung, lặng lẽ nói: “Nàng nói đúng, đúng là chơi
rất vui.”

Nói tới đây,
hắn ho khan một tiếng, thu hồi tươi cười trên mặt. Vừa thấy bộ dáng này của
hắn, Vương Hoằng lại đưa mắt ra hiệu với một cận thần.

Cận thần kia
vội vàng tiến lên.

Cũng không chờ
cận thần kia mở miệng, hoàng đế đã nghiêm túc gật đầu, lanh lảnh quát: “Duẫn!”
(Cho phép)

Cận thần kia
làm sao dự đoán được hoàng đế đã đáp ứng ngay lập tức như thế? Lập tức bước
chân cứng đờ, gần như là đột nhiên, hắn cảm thấy phía sau lưng rét lạnh.

Trần Dung mừng
rỡ, nàng lại cúi lạy, cất giọng trong trẻo kêu lên: “Tạ đại ân của bệ hạ.” Nàng
hướng tới hoàng đế dập đầu mạnh một cái.

Đối với cảm tạ
của mỹ nhân, nhóm quyền quý bốn phía giật mình ngạc nhiên, hoàng đế có vẻ vô
cùng thoải mái, hắn càng đề cao giọng: “Như vậy đi, đạo quan ở Tây Sơn rất đẹp,
nàng ở đó đi.”

Tây Sơn đạo
quan?

Trần Dung mừng
rỡ, đạo quan kia là nơi có phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần nổi tiếng ở thành
Kiến Khang, quan trọng nhất là, thuộc về đạo quan kia còn có gần ngàn mẫu
ruộng! Gần ngàn mẫu, đối với nàng mà nói, thật sự là ban thưởng rất lớn.

Lập tức, Trần
Dung vui vẻ ra mặt: “Tạ ơn bệ hạ! Bệ hạ anh minh!”

Hoàng đế còn
đang vây trong khoái hoạt, hắn lại liếc về phía nhóm quyền quý ở bốn phía, nhìn
thấy bọn họ dường như mất hứng, vẻ mặt đều xám ngắt.

Hắn lại ho
khan một tiếng, nhìn nhóm quyền quý, nói với giọng nghiêm túc: “Trần thị A Dung
này không sợ sinh tử, thật sự đáng kính. Trẫm nói cho các ngươi biết, các ngươi
không thể nhìn thấy người ta bộ dạng xinh đẹp mê người thì muốn động vào nàng.
Nàng chính là nữ quan được trẫm thân phong!”

Hắn nói tới
đây, ha hả cười, chắp hai tay sau lưng, đắc ý dào dạt đi lên xe ngựa của mình.

Hoàng đế vừa
rời đi, dần dần, có ánh mắt cố ý vô tình liếc về phía Vương Hoằng, ánh mắt này
vừa liếc nhìn Vương Hoằng một cái thì chuyển sang Trần Dung.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3