Mị Công Khanh - Chương 134
Chương 134: Quý nhân
Trần gia Đại
huynh cả kinh, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, nhíu mày quát nhẹ: “A Dung, trưởng tẩu
như mẫu, sao muội có thể nói ra lời như thế?”
Nói tới đây,
hắn thấy Trần Dung cúi mặt xuống, trong lòng mềm nhũn, vội vàng ôn nhu nói:
“Một nữ lang như muội, nói ra thế này, nếu để người ngoài nghe thấy, chẳng phải
sẽ nói muội không biết tôn ti nặng nhẹ hay sao? A Dung, thánh nhân đã nói,
trưởng tẩu như mẫu, muội như vậy sẽ khiến thế nhân thóa mạ bất hiếu bất nghĩa.
Nhưng mà A Dung cũng đừng khổ sở, nơi này chỉ có Đại huynh, Đại huynh tuyệt đối
sẽ không nói ra đâu.”
Trần Dung nghe
đến đó, thấp giọng nói: “Vâng, A Dung không dám.” Nàng vẫn biết, Đại huynh nhà
mình có chút cổ hủ, bởi vậy, khi nàng nói lời này đều bảo mọi người lui xuống.
Trần gia Đại
huynh thấy Trần Dung nhận lỗi thì thở dài một tiếng, thì thào nói: “A Dung, Đại
tẩu kia của muội tuy rằng tục tằn thô bạo, nhưng dù sao nàng cũng vì Đại huynh
sinh hạ con cái. Hơn nữa, mấy năm nay nàng dốc hết sức chống đỡ, cũng có ủy
khuất.”
Trần Dung lại
khẽ vâng một tiếng.
Hai huynh muội
tiếp tục ôn chuyện, ước chừng cho tới lúc mặt trời chiều ngả về tây, Trần gia
Đại huynh mới vội vàng rời đi.
Vừa ra khỏi
sân viện của Trần Dung, Trần gia Đại huynh liền quay đầu lại, hắn nhìn môn hộ
tinh xảo kia, thầm nghĩ: Thật sự không ngờ, chỉ cách vài năm, muội tử nghịch
ngợm kia của ta đã trưởng thành nhanh như vậy. Nàng chỉ là một nữ lang mồ côi
một mình đi về phía nam, chẳng những có thể kết giao danh sĩ, còn có thể đặt
mua phòng ốc trong thành Kiến Khang.
Ngẫm nghĩ, hắn
cười sung sướng, xoay người nhẹ nhàng trở về nhà.
Còn chưa bước
vào nhà, Trần gia Đại huynh đã nghe thấy phụ nhân nhà mình đang dắt cổ họng
chửi bậy, mà đối tượng ả chửi bậy tất nhiên là Như phu nhân được cưới vào trước
ả.
Nghĩ đến A Như
mỗi lần bị mắng đều có bộ dạng sợ hãi rụt rè, vụng trộm rơi lệ, Trần gia Đại
huynh cảm thán một tiếng, hắn dừng bước chân.
Một hồi lâu,
trong sân trở nên im lặng, Trần gia Đại huynh mới nặn ra nụ cười trên mặt, bước
vào sân viện nhà mình.
Sau khi tiến
vào trong phòng, Trần gia Đại huynh xem xét, A Như đang bận việc, trên mặt nàng
ta còn vết nước mắt chưa khô, về phần thê tử thì đang ngồi ở tẩm phòng vẫn
không nhúc nhích, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Trần gia Đại
huynh cất bước đi về phía thê tử.
Hắn mới bước
vào, giọng nói sắc nhọn vang dội của thê tử truyền đến: “Đáng chết, ngươi cũng
biết trở về sao?”
Trần gia Đại
huynh vội vàng nặn ra khuôn mặt tươi cười: “Vừa rồi ta đi gặp A Dung.” Nhìn
thấy thê tử quay đầu trợn mắt nhìn, vừa muốn chửi ầm lên, Trần gia Đại huynh
lại tiếp lời: “Cũng thật sự thú vị, ta vừa mới vào cửa thì nhìn thấy trưởng tử
Cửu lang của Hoàn phủ ngồi xe ngựa ra khỏi sân viện của A Dung. Muội tử của ta
thật sự rất giỏi, một mình đi về phía nam vậy mà còn có thể kết bạn với danh sĩ
này.”
Trong giọng
nói tràn đầy tự hào.
Trần gia Đại
huynh biết, thê tử nhà mình rất thích nghe loại chuyện này. Quả nhiên, lời của
hắn vừa thốt ra, Trần gia Đại tẩu đứng phắt dậy, ả trừng lớn hai mắt, cả kinh
kêu lên: “Trưởng tử của Hoàn phủ ra vào chỗ ở của nàng?”
“Đúng vậy.”
Trần gia Đại
huynh ha ha cười, cao hứng phấn chấn nói tiếp: “Lúc ấy ta cũng lắp bắp kinh
hãi, còn tưởng rằng A Dung là ngoại thất của hắn. Nào biết vừa hỏi mới rõ ràng,
danh sĩ người ta coi nàng là bằng hữu. Ha ha, A Dung rất giỏi mà.”
Hắn vừa nói
xong, đột nhiên, “Bốp” một tiếng, Trần gia Đại tẩu tự tát cho mình một cái.
Cái tát này
rất nặng. Trần gia Đại huynh vừa ngẩn ra lập tức hiểu được trên ảo não trên mặt
ả từ đâu mà đến. Tức thì, hắn cũng có chút hối hận: Ta biết rõ phụ nhân này có
tính tham lam, sao lại nói với ả chuyện này chứ? Ai.
Hắn luôn như
vậy, có chuyện tốt gì thì luôn không tự chủ được muốn kể cho thê tử, muốn chiếm
được tươi cười của ả hoặc đổi lấy một ngày an bình. Làm như vậy đã quen, có đôi
khi không quản được miệng của mình.
Đúng lúc này,
Trần gia Đại tẩu đứng dậy, ả tiến lên ôm cánh tay Trần gia Đại huynh, giọng nói
nhu hòa, tươi cười cũng rất thân mật: “Phu quân mau nói, ở chỗ muội tử chàng
còn có cái gì nữa? Cửu lang Hoàn phủ kia có nói chuyện với chàng không? Còn bọn
người hầu thì sao? Vừa rồi chàng nói nàng có sân viện, phòng ở trong thành Kiến
Khang quý như thế, sao nàng có thể mua được?”
Trong tiếng
hỏi liên tiếp của ả, Trần gia Đại ca một bên do dự, một bên lại nhất nhất trả
lời từng câu.
Lắng nghe,
Trần gia Đại tẩu buông tay hắn, ả đứng dậy, kêu lên: “A Như, A Như, mau mang
theo con gà trong nhà kia, chúng ta đi thăm muội tử.”
Vừa nói đến
đây, ả nhìn bên ngoài hôn ám, sương đêm bao phủ bầu trời, lại lẩm bẩm: “Cũng
muộn rồi, nên để ngày mai đi.”
Dứt lời, ả
không kiên nhẫn nhìn A Như từ từ tới gần trừng mắt một cái, cất giọng mắng:
“Nhìn ta làm cái gì? Bản thân không biết nhìn sắc trời sao? Đã trễ thế này,
không nhanh đi đốt lửa đi, lão nương còn chờ tắm rửa mà.”
“Vâng, vâng,
vâng.” A Như vâng dạ liên tiếp, rồi vội vàng lui ra.
Một buổi tối
này, Trần gia Đại tẩu ngủ không ngon, ả luôn túm lấy Trần gia Đại huynh hỏi đi
hỏi lại tình huống của Trần Dung, ép buộc đến giờ tý mới mơ màng đi vào giấc
ngủ.
Trời vừa sáng,
Trần gia Đại huynh đã nghe thấy tiếng gào trung khí mười phần của phụ nhân nhà
mình: “Mang nhiều như vậy làm gì? Ta đã gặp qua muội tử rồi, có một con gà mái
là đủ rồi.” Đảo mắt, ả lại bảo: “Đi, gọi Đại cữu công cùng Tiểu cữu công tới,
chúng ta cùng đi qua gặp nữ lang.”
Nghe đến đó,
Trần gia Đại huynh xuống tháp, kêu lên: “Gọi hai vị cữu công làm cái gì?” Hắn
mới nói đến đây, Trần gia Đại tẩu quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn một
cái. Cái liếc mắt này làm cho Trần gia Đại huynh co rụt đầu, những lời còn lại
đều nuốt hết vào trong bụng.
Thái dương vừa
mới dâng lên, đoàn người đã chậm rãi đi tới bên ngoài sân viện của Trần Dung.
Nhìn phòng ốc
tinh xảo rõ ràng đẹp hơn của nhà mình, Trần gia Đại tẩu mắt mở tròn xoe. Đảo
mắt, ả lại mang mặt cười, lúc lắc thân hình mập mạp đi đến chỗ cửa viện.
Lúc này, Đại
ca cao lớn thô kệch ăn chơi của ả tiến đến, hắn ta vươn tay vỗ vài cái lên cánh
cửa, quát to: “Mở cửa, mở cửa.”
Một tiếng động
nhẹ nhàng chậm chạp lề bước truyền đến.
Chỉ chốc lát,
tiếng của một nam tử có vẻ già cả truyền đến: “Người đến là người nào?”
Trần gia Đại
tẩu vội vàng tiến lên một bước, cười nói: “Nhanh đi bẩm báo cho nữ lang nhà
ngươi, bảo Đại tẩu của nàng đến thăm nàng, kêu nàng đi ra nghênh đón.”
Lời ả vừa dứt,
lão bộc liền quyết đoán trả lời: “Đại tẩu của nữ lang nhà ta sao? Ở Kiến Khang
này, nữ lang nhà ta không có Đại huynh, tại sao lại có Đại tẩu?”
Trả lời đến
đây, tiếng kêu của lão bộc lại truyền đến: “Nghe kỹ cho ta, nếu có người không
liên quan đến quấy nhiễu thì đuổi hết đi.”
Lời này vừa
thốt ra, gương mặt Trần gia Đại tẩu xanh mét, ả tức giận đến mức cả người run
run. Một bên tiểu đệ của nàng ta trắng nhợt, gầy yếu như con khỉ ngạc nhiên
hỏi: “Sao lại thế này? Không phải nói là muội tử của nam nhân vô dụng nhà tỷ
sao? Sao lại không có can hệ?”
Trần gia Đại
tẩu không trả lời. Sau một lúc lâu, ả lại kêu lên: “Lão bất tử chó hoang nhà
ngươi dám nói với lão nương như thế sao? Đi nói cho nữ lang nhà ngươi biết,
huynh trưởng như phụ nhân, nàng còn biết trên đời này có chữ hiếu nữa hay
không? Nói cho nàng biết, trên đời này còn có đạo lý không có thân nhân hay
không.” Ả nói tới đây, thầm thì hai tiếng, thầm nghĩ: Không được, không thể
mắng chửi.
Lúc này, bên
cạnh ả truyền đến tiếng kêu lớn của Đại ca nhà mình: “Nói nhiều như vậy làm gì?
Cứ phá cửa xông vào là được, Đại tẩu tới cũng dám không cho vào cửa, nữ lang
như thế phải giáo huấn một chút.”
Dù là Trần gia
Đại tẩu hay là Đại ca ăn chơi của ả, giọng của bọn họ đều đã được rèn luyện,
sắc nhọn vang dội, chấn đắc khiến mọi người ù hết cả tai. Sân viện phía trước
của Trần Dung vốn đang im lặng, lúc này vài hộ vệ thế gia cao lớn từ chỗ cửa
hông cách tầm một trăm, năm mươi bước đi ra, bọn họ trừng mắt nhìn, tay ấn vào
đao bên thắt lưng, lớn tiếng quát: “Người nào mà ồn ào như thế?”
Chỉ một câu,
chỉ trừng mắt nhìn, tức thì, Trần gia Đại tẩu cũng vậy, hay Đại ca của ả cũng
được, nhất thời đều cúi hạ thắt lưng, vội vàng tươi cười, đáp lời: “Không phải
ồn ào, không phải ồn ào, chúng ta là tới nhận người thân.”
Nhưng đám hộ
vệ này khi nào thì cùng với những người có địa vị thế kia giảng đạo lý? Lập tức
bọn họ sầm mặt, đi nhanh về phía những người đó. Khi bọn họ đi lại, đao bên
thắt lưng được rút ra một tấc hàn khí dày đặc, bào phục đại biểu cho địa vị thế
gia cũng theo gió bay phấp phới làm người ta khiếp đảm.
Trần gia Đại
tẩu bối rối, ả mang vẻ mặt cầu xin kêu lên: “Chúng ta đi, đi ngay đây.” Ả vừa
kêu lên vừa thực hiện ngay, đảo mắt, đoàn người mặt xám mày tro trở về.
Bình ẩu vẫn
nhìn qua khe cửa thấy thế thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, bà đi đến tẩm phòng của
Trần Dung, nói với Trần Dung đang sửa chữa huyền cầm: “Mấy người đó đi rồi.”
Đảo mắt Bình ẩu lại thở dài: “May mắn nữ lang trí tuệ, may mắn nữ lang trí tuệ
mà.” Bình ẩu đã biết rõ tính cách của Trần Dung, nghĩ đến ngày hôm đó nếu nữ
lang nhà mình không quyết đoán chấm dứt như thế, vậy hiện tại thì sao? Chỉ là
ngẫm lại đã khiến cho người ta bất an.
Ngày bình an
thanh thản thật sự trôi đi quá nhanh. Từ sau hôm đó, Trần gia Đại tẩu phái
huynh đệ nhà mình lặng lẽ tới hai lần, sau đó chính ả cũng đến đây hai lần.
Cũng mặc kệ ả dùng lời nói nhỏ nhẹ hay lời khách sáo, tươi cười rạng rỡ, chúng
phó vừa thấy ả đến, phản ứng đầu tiên là đóng chặt cửa viện.
Không làm sao
được, Trần gia Đại tẩu đành phải đi tìm trượng phu nhà mình, nhưng Trần gia Đại
huynh kia là hủ nho, xưa nay tuy rằng đối với ả khúm núm, nhưng vừa liên quan
đến chuyện Trần Dung, hắn liền nói thẳng, đã cùng muội tử cắt đứt quan hệ, ả
không thể không có mặt mũi như thế. Có một lần ả ra lệnh hai huynh đệ ép buộc
lôi hắn đi, nhưng trượng phu vô dụng của ả chỉ nhẹ nhàng gọi hai tiếng, thấy
người ở bên trong không để ý tới thì quay đầu rời đi, ả muốn đuổi cũng đuổi
không kịp.
Tuy rằng Trần
gia Đại tẩu thầm hận trong lòng, nhưng lại không thể không kính nể, có một
ngày, ả chẳng những nhìn thấy xe ngựa của Hoàn phủ ra vào, thậm chí, ả còn thấy
được xe ngựa của bổn gia họ Trần.
Thấy bổn gia
họ Trần đến, Trần gia Đại tẩu lui về phía sau một bước, dựa vào tường đá trong
ngõ nhỏ, một đôi mắt lấp lánh mở to nhìn về phía đó.
Ở cửa viện, nữ
lang kia bộ dạng tao mị, mặc quần áo màu nhạt viền xanh da trời, chân đi guốc
gỗ, tóc búi gọn, trên búi tóc có gắn trân châu to bằng đầu ngón tay khẽ đung
đưa làm người ta lóa mắt.
Nàng đang chào
đón ba chiếc xe ngựa, sau khi thi lễ, ba người vừa thấy cũng biết là quý nhân
không thể đắc tội đi xuống.
Nhìn cảnh
tượng náo nhiệt người người đi vào bên trong, Trần gia Đại tẩu nuốt một chút
nước miếng: “Quả nhiên là vậy.” Mới nói đến đây, ả hung hăng khẽ nói: “Nàng cố
ý nói với ta như thế, sao huynh muội vừa mới gặp mặt, nàng ta đã đoạn tuyệt
quan hệ huynh muội rồi, hóa ra nàng là sợ chúng ta dính phúc của nàng ta mà.” Ả
nhổ một ngụm đờm xuống đất, mắng: “Ta khinh, huynh trưởng nàng ta thấy nàng ta,
nước mắt cũng không biết chảy mấy dòng, Đại tẩu như ta ngay cả gà mái già nhà mình
cũng đem ra… Đây thật sự là kẻ vong ân phụ nghĩa, còn không bằng súc sinh.”
Mắng đến đây,
Trần gia Đại tẩu quay đầu trừng mắt nhìn A Như và một tỳ nữ trốn ở trong góc,
thấp giọng kêu lên: “Các ngươi đi lên, đi nói với đám quý nhân này, vạch trần
rõ mọi chuyện ra.” Nói tới đây, ả ngẫm nghĩ rồi lại lắc đầu.
Trần gia Đại
tẩu tiến lên một bước, thân mật cầm tay A Như, trong khi nàng ta đang sợ run
rẩy, Trần gia Đại tẩu đầu tiên là trừng mắt nhìn một cái, rồi lại vội vàng cười
nói: “Ngươi đi lén lút gặp người kia, nhớ kỹ trước tiên là nói lời dễ nghe, nếu
nàng vẫn không chịu gặp, ngươi liền nói cho nàng biết, ngươi sẽ khiến nàng ta
mất mặt ở trước đám quý nhân, đi đi.”
Vừa nói, ả vừa
đẩy mạnh A Như một cái.
Nhìn thấy A
Như đi được hai bước liền dừng lại, Trần gia Đại tẩu hung hăng trừng một cái,
quát khẽ: “Nếu ngươi không đi, quay đầu lại ta sẽ bán ngươi cho kỹ viện.”
A Như nghe vậy
sắc mặt trở nên trắng bệch như tuyết, nàng ta run run, từng bước một hướng tới
cửa viện của Trần Dung.
Nào biết đâu
rằng, nàng ta khó khăn đi được một nửa, khi cách cửa viện còn tầm mười bước,
một tiếng quát khẽ truyền đến: “Người nào?”
Trong tiếng
quát, vài hộ vệ cao lớn đi ra.
Mấy hộ vệ này
so với đám hộ vệ trên đường phố còn cao lớn, uy nghiêm hơn hẳn.
A Như ngẩn
ngơ, miệng khẽ hé, đang muốn mở miệng, Bình ẩu trong sân vươn đầu ra kêu lên:
“Là một số người không hiểu chuyện, nhìn thấy nữ lang nhà ta thân cô thế cô nên
muốn giở trò. Vài vị tráng sĩ, cứ đuổi đi.”
Vài hộ vệ
hướng tới Bình ẩu khách khí gật đầu, ngay lập tức rút ra bội đao bên hông.
Vừa thấy động
tác này, A Như không khỏi hét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Nàng ta khóc vọt
tới trước mặt Trần gia Đại tẩu, quỳ xuống, ôm hai chân ả kêu lên: “Chủ mẫu chủ
mẫu, ta không có cách nào khác, ta thật sự không có cách nào khác.”
Trần gia Đại
tẩu lúc này đối diện với ánh mắt sát khí nặng nề của mấy hộ vệ, đã sớm mồ hôi
chảy như tắm, hai chân nhũn ra, nghe thấy A Như cầu xin tha thứ, ả tát nàng ta
một cái: “Mau cút.” Vừa kêu, ả vừa quay đầu vội vàng thối lui.
Trong sân viện
của Trần Dung.
Một quản sự
của Trần phủ ở Kiến Khang đi ra từ phía sau, hắn hướng tới Trần Dung chắp tay,
khách khí cười nói: “Xin báo để nữ lang biết, ngày ấy nữ lang dâng bái thiệp,
là một hạ phó mới vừa vào phủ tiếp nhận, hạ phó kia là người không hiểu chuyện,
lão nô đã đuổi hắn đi rồi.”
Lúc này quản
sự mang khuôn mặt tươi cười đón chào, một người tầm tuổi trung niên đứng phía
trước Trần Dung đã nở nụ cười: “Được rồi, được rồi, không cần nhiều lời. A Dung
thu thập một chút đi.” Hắn liếc nhìn sân viện một cái, nhíu mày nói: “Sân này
mặc dù bỉ lậu cũng có một hai chỗ tốt. Nơi này con để lại vài người trông nom
đi.”
Trần Dung nghe
đến đó, cười cười, nàng hướng tới người đó thi lễ, nhẹ giọng đáp: “Trưởng giả
có lời, A Dung không dám không theo.”
Người trung
niên thấy nàng đồng ý thì lại cười, nói: “Rất tốt, rất tốt. A Dung, hai ngày
nữa Trần thị Nam Dương sẽ đến, ta nghe nói, con đã quy về danh nghĩa của Trần
Công Nhương đúng không? Như vậy đi, con sẽ ở trong sân viện được an bài cho
Trần Công Nhương vậy.”
Trần Dung thi
lễ, cung kính đáp: “Vâng.” Tuy người trước mắt này hòa ái dễ gần nhưng thân
phận cũng không bình thường, đây là Trần thị hệ Toánh Xuyên. Với thân phận như
thế, thuộc hàng tôn quý tiến đến nghênh đón một nữ lang như mình vào phủ, đã
chứng tỏ thái độ của bổn gia.
Nàng sẽ gặp
mặt bệ hạ, dĩ nhiên đáng để tới thăm.
“Đi thôi.”
“Vâng.”
Từ lúc những
người này tiến đến đã có hạ nhân thông tri Trần Dung. Bởi vậy người trung niên
này vừa ra lệnh một tiếng, xe ngựa liền bắt đầu khởi động.
Lúc này, Trần
Dung chỉ mang theo Bình ẩu và Thượng tẩu, những người hầu khác đều để lại trông
chừng sân viện.
Khi xe ngựa
của bọn họ chậm rãi đi ra đường, bốn phía thỉnh thoảng có người vươn đầu ra
nhìn xung quanh.
Trần gia Đại
tẩu vẫn chưa rời đi.
Ả lui ở trong
góc, không hề chớp mắt nhìn đoàn xe càng ngày càng gần. Ở phía sau cách ả không
xa, một quý tộc ngạc nhiên hỏi: “Đúng là Trần thị ở Toánh Xuyên sao? Còn có cả
Hoàn phủ nữa? Kì quái, không biết là quý nữ phương nào lại nương nhờ trong sân
viện nho nhỏ phía sau phủ của ta?”
Trong giọng
nói tràn ngập kính sợ cùng ý mừng.
Lại là giọng
của một quý tộc khác truyền đến: “Đúng là kỳ quái, thật không ngờ trong ngõ nhỏ
của chúng ta lại xuất hiện Trần thị cùng trưởng tử của Hoàn thị.”
Lời của hắn
vừa thốt ra, một tiếng thở dài nho nhỏ truyền đến: “Sớm biết thân phận nàng bất
phàm như thế, nhiều ngày qua hẳn nên gặp mặt hỏi thăm.” Quý nhân nói xong lời
này, bên cạnh hắn có vài hộ vệ đứng đó. Mà mấy hộ vệ này, Trần gia Đại tẩu chỉ
liếc mắt một cái liền vội vàng rụt đầu về. Bọn họ là đám người mấy ngày trước
đây ra mặt can thiệp khi ả cùng huynh đệ đến gây sự.
Đoàn xe càng
ngày càng gần.
Dần dần, chúng
quý nhân ngừng ồn ào, khi xe ngựa lướt qua, bọn họ nhất tề cúi đầu, lui về phía
sau một bước, hoàn toàn biểu lộ kính ý.
Đến khi xe
ngựa đi xa hai mươi bước, những người này mới lại ngẩng đầu lên.
Trong tiếng
nghị luận, cặp mắt mở to có chút dại ra của Trần gia Đại tẩu mới chuyển động
một chút.
Ả chậm rãi
ngậm miệng, nhìn xe ngựa dần dần biến mất ở trên ngã tư đường kia, tay phải
duỗi ra, lại cho bản thân một cái tát.
Tiếng bạt tai
trong treo vang lên, tỳ nữ và A Như đồng thời ngẩng đầu nhìn ả. Trần gia Đại
tẩu hung hăng liếc các nàng một cái, khiến các nàng sợ tới mức co rúm người
lại, Trần gia Đại tẩu lại tát bản thân thêm một cái, đứng ở góc tối, một bên
hâm mộ nhìn xe ngựa xa xa, một bên oán hận mắng chửi: “Đánh chết lão bà nhà
ngươi, nếu không phải ngươi có mắt không nhìn thấy vàng ngọc, giờ phút này ngồi
ở trong xe ngựa nhận thi lễ của nhóm quý nhân cũng có phần của lão bà nhà ngươi
rồi.”
Sau khi cho
mình vài cái tát, hai mắt ả sáng ngời: Không đúng, nữ lang này rất coi trọng
huynh trưởng của mình, chỉ cần ta đối tốt với đồ vô dụng kia, cuối cùng cũng có
cơ hội dính chút phú quý.
Nghĩ đến đây,
tâm tình ả tốt lên, lập tức vung hai tay, lắc lư thân hình mập mạp, vội vàng đi
về sân viện của mình. Khi đi, ả còn không quên phân phó: “A Như, trở về thì
giết con gà mái già kia để bồi bổ sức khỏe cho phu chủ. Ai, mấy năm nay, ta
thật sự có chút xem nhẹ chàng.” Lúc nói lời này, trên gương mặt rung rung thịt
béo của ả lộ vẻ ôn nhu. Lúc này bước chân của ả nhẹ nhàng mà phu quân xưa nay
làm cho ả ghét không thôi, hiện giờ nghĩ đến đều lộ vẻ thỏa mãn cùng yêu
thương. Loại thỏa mãn cùng yêu thương này, chỉ có ở một tháng lúc ả cùng hắn
vừa mới thành thân kia thì đã từng xuất hiện qua.