Mị Công Khanh - Chương 111 + 112

Chương 111

Nhiễm Mẫn làm
việc luôn quyết đoán, sáng sớm ngày hôm sau, y bố trí một chút rồi mang theo
Trần Dung chạy tới thành Nam Dương.

Lúc này y thay
trường bào bình thường của kẻ sĩ, ngay cả Trần Dung cũng giả trang thành thiếu
niên, quần áo trường bào màu xanh nhạt, trên đầu còn đội đấu lạp, nếu không
dáng người thướt tha kia thật sự không giấu nổi.

Nơi cửa vào là
ở một khe núi sau cửa thành phía tây của Nam Dương, Nhiễm Mẫn giao tọa kỵ cùng
binh khí cho thân binh, nắm tay Trần Dung đi vào bên trong.

Nơi này khá
nhỏ, chỉ có thể cho phép một người đi qua, Nhiễm Mẫn đi phía trước mở đường,
Trần Dung nhìn y, thấp giọng hỏi: “Tướng quân cũng không mang theo một thân
binh nào, liệu có gì bất ổn hay không?”

Giọng nói trầm
thấp của Nhiễm mẫn rầu rĩ quanh quẩn: “Bất ổn ư? Chỉ cần không cho Nam Dương
vương nhìn thấy thì sẽ không sao cả.”

Y cười cười,
lấy một loại ngữ khí trào phúng nói: “Kẻ sĩ Tấn nhân chúng ta phong nhã, không
có mấy ai biết dùng sức mạnh, nữ lang yên tâm, bọn họ thấy ta, chỉ sợ sẽ phải
chịu đau khổ thôi.” Trần Dung nghe ra, ngữ khí này, nếu như nói là trào phúng,
không bằng nói là một loại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Toàn bộ Tấn
nhân, các quý tộc đã quen hưởng xa hoa, nhóm kẻ sĩ so với bất cứ kỳ ai còn văn
nhược tao nhã hơn, có đôi khi, ngay cả Trần Dung cũng sẽ đau lòng. Đương nhiên,
kiếp trước khi nàng còn chưa gả cho Nhiễm Mẫn, nàng cũng không có cảm khái dư
thừa.

Trong này tối
đen, Nhiễm Mẫn giơ cây đuốc, bước thấp bước cao đi tới, có y ở phía trước, Trần
Dung cũng không cảm thấy con đường này âm trầm cho lắm. Bất tri bất giác, con
đường tầm bốn năm trăm bước, đã đi tới tận cùng.

Nhiễm Mẫn nhét
cây đuốc vào trong tay Trần Dung, vươn tay chậm rãi đẩy tảng đá che ở phía
trước ra.

Đảo mắt, ánh
sáng rọi vào mắt Trần Dung.

Nhiễm Mẫn nhảy
lên, nhìn xuống nàng, vươn bàn tay ra: “Đi lên đi.”

Trần Dung lên
tiếng, tắt cây đuốc, cẩn thận đặt xuống, rồi nắm tay y nhảy lên.

Vị trí nàng
đứng là một chuồng to có mùi phế khí. Ở chỗ đường ra vừa rồi là bên cạnh vách
tường chỉ có chứa một đường. Bốn phía của chuống trống trơn, bùn đất cùng lá
rụng chồng chất, rõ ràng đã lâu không có ai ra vào.

Trần Dung quay
đầu nhìn, lẩm bẩm: “Ta còn nghĩ rằng sẽ có cơ quan gì đó, hóa ra là một tảng đá
cồng kềnh cản đường.” Tảng đá như thế, đổi lại là một người văn nhược, thật
đúng là không thể chuyển ra nổi.

Trần Dung ngắm
nhìn khắp xung quanh, Nhiễm Mẫn đã đội đấu lạp, khoanh tay đi xa.

Trần Dung vội
vàng đuổi theo.

Từ chuồng này
đi ra không đến ba trăm bước, đã là một tường vây rách nát, bên ngoài tường là
một ngõ nhỏ, ngoài ngõ nhỏ tầm hai trăm bước là phố nam ở Nam Dương.

Đi trong phố
nam, Trần Dung nhìn người đi đường sắc mặt hoảng sợ, nhìn các cửa hàng đóng
chặt cửa kia, đột nhiên nàng có một cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Hai người xen
lẫn trong dòng người, sau một lúc, đại môn Trần phủ đã xuất hiện ở trước mắt.

Lúc này, Nhiễm
Mẫn chuyển bước chân, đi về phía một nhà mở tiệm rượu.

Tiệm rượu này
vốn cũng là một nơi phồn hoa, có điều lúc này trong đại đường rộng rãi có thể chứa
tới trăm người dùng cơm vô cùng vắng vẻ. Thấy hai người Nhiễm Mẫn đi vào, chủ
quán mang vẻ mặt đau khổ liếc nhìn bọn họ một cái, hữu khí vô lực kêu lên:
“Quân tử, tiểu điếm không rượu không thịt, chỉ có cháo trắng, còn muốn dùng
không?”

Nhiễm Mẫn gật đầu,
trầm giọng nói: “Tất nhiên là muốn dùng.” Y tùy tay ném ra một mảnh vàng lá.

Chủ quán liếc
mắt nhìn vàng lá kia, thở dài một tiếng, nói: “Cũng không biết thứ này còn dùng
được trong đời nữa hay không.” Hắn hữu khí vô lực thu hồi vàng lá, chuyển vào
trong hậu đường thu xếp.

Chỉ chốc lát
sau, hai bát cháo trắng to có thể nhìn thấy đáy xuất hiện ở trước mặt Trần Dung
và Nhiễm Mẫn. Chủ quán hiển nhiên là người lắm miệng, hắn một bên dọn bát đũa,
một bên cảm thán: “Chỉ có mấy thứ này thôi. Ai, nếu là ngày xưa, quân tử đưa
cho vàng lá kia, chỉ sợ có thể mua được một chiếc xe lương thực, hiện tại với
hoàn cảnh hiện này, cũng chỉ đáng giá hai chén cháo trắng. Ai, lão bà của ta
cũng đang mắng mỏ, tính đến ngày mai tiểu điếm ta đã mở được hai mươi năm này
cũng phải đóng cửa. Nói đến nói đi, người Hồ vây quanh thành, vàng bạc gì đó
đều là phế vật, chỉ có chút cháo trắng này còn có thể cứu sống mạng người.”

Nhiễm Mãn vốn
không để ý đến chủ quán đang lải nhải.

Nhìn thấy y
chỉ cúi đầu chậm rãi húp cháo, Trần Dung liếc nhìn cửa hông của Trần phủ ở đối
diện một cái, thấp giọng hỏi: “A bá, Trần phủ này sao lại vắng vẻ lạnh lùng như
thế, thật không giống với xưa kia?”

Chủ quán theo
ánh mắt nàng quay đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: “Vắng vẻ ư? Hồ binh sẽ vây
thành, trọng binh của Nam Dương vương gác cửa thành, chỉ được phép vào không
cho phép ra, nay mọi phủ đệ thị tộc đều rất vắng vẻ.”

Trần Dung liếc
nhìn Nhiễm Mẫn trầm mặc không hé răng một cái, muốn hỏi về chuyện Vương Hoằng,
ngẫm nghĩ, vẫn thay đổi chủ ý: “Vậy a bá có nghe nói gì về Trần Nguyên không?”

Trần Dung cười
tiếp lời: “Trước đó không lâu nhìn thấy vị này, hắn thật là phong quang, cũng
không biết hiện tại như thế nào?”

“Trần Nguyên?
Người tới từ phía nam sao?” Trong sự chờ mong của Trần Dung, chủ quán lắc đầu,
nói: “Hôm qua thấy hắn có vẻ vội vàng, gầy đi rất nhiều. Ai, thời điểm này,
ngay cả Nam Dương vương cũng phải bạc đầu.”

Trần Dung thấy
không hỏi được việc mình muốn nghe nên khẽ nhíu mày.

Vừa rồi khi đi
ngang qua phố nam, nàng thấy cửa hàng của mình đều đã đóng cửa, xem ra, muốn
tìm hiểu tình huống trong phủ thật đúng là không dễ dàng.

Đúng lúc này,
Nhiễm Mẫn ném ra một mảnh vàng lá từ trong tay áo, cười nhẹ: “Làm phiền chủ
quán, ngươi đi vào từ cửa hông này, tìm một hạ nhân gọi là Thượng tẩu, nói là
có cố nhân muốn gặp. Nghĩ đến hiện tại Trần phủ sẽ không đề phòng người ngoài
như ngươi ra vào.”

Chủ quán nhìn
vàng lá kia, nghĩ nghĩ rồi vươn tay cầm lấy, nói: “Vậy để ta đi thử một lần.”

Chủ quán vừa
mới đi ra, chỉ thấy đối diện có một chiếc xe ngựa chạy tới.

Sau khi xe
ngựa dừng lại chỗ cửa hông của Trần phủ, một thanh niên từ trong xe ngựa lắc lư
bước xuống, hắn vừa đi vừa mắng mỏ xa phu đang đánh xe: “Tiện nô tiện nô, đã
tới cửa nhà, còn luyến tiếc đoạn đường này ư?”

Trong sự hùng
hùng hổ hổ, hắn lại quát người gác cổng đứng ở phía xa: “Tiện nô nhà ngươi,
nhìn thấy lang quân không ra nghênh đón, không đến đỡ, chán sống rồi sao?”

Giọng nói thô
bạo, mang theo mùi rượu nồng nặc.

Trần Dung nhìn
thanh niên kia, hai mắt sáng ngời, khẽ nói: “Là Trần Tam lang.”

Nàng quay phắt
đầu nhìn về phía Nhiễm Mẫn, trong ánh mắt lộ vẻ chờ mong. Thấy Nhiễm Mẫn không
thèm quan tâm, Trần Dung kêu lên với chủ quán: “Chủ quán, cũng không cần ngươi
vào Trần phủ gọi người, ngươi gọi lang quân say rượu kia tới đây đi.”

Chủ quán kia
đáp: “Được rồi.” Rồi chạy bước nhỏ về phía Trần Tam lang.

Chủ quán vừa
mới chạy đến trước mặt hắn, còn chưa mở miệng, Trần Tam lang nghiêng ngả lảo
đảo đã vung mạnh tay, đẩy chủ quán đi thật xa.

Chủ quán vội
vàng đứng vững, lại tiến lên, khuôn mặt tươi cười nói một câu gì đó, lời của
hắn vừa thốt ra, Trần Tam lang đã ha hả cười nói: “Đi, đi gặp hắn thôi.”

Dứt lời, hắn
lắc la lắc lư đi vào trong điếm.

Trần Dung lại
nhìn Nhiễm Mẫn, y vẫn đang húp cháo, không hề có ý tứ đứng lên chào đón. Trần
Dung đành phải đứng lên, tiến ra đón, khẽ cười nói: “Lang quân là Trần Tam lang
đúng không? Tiểu nhân đã sớm nghe nói qua Trần Tam lang tài hoa bất phàm, phong
tư xuất chúng, nếu sinh ra ở Lang Gia Vương gia, tất sẽ không thua kém Lang Gia
Vương Thất.”

Khi Trần Dung
đang thao thao bất tuyệt thổi phồng, Nhiễm Mẫn ngẩng đầu lên, y nghiêng mặt đi,
mắt đen giấu dưới đấu lạp mang theo ý cười, nhìn Trần Dung hoàn toàn bất đồng
so với ngày thường.

Trần Tam lang
luôn tự phụ tài danh, đối với danh sĩ cao cao tại thượng vẫn hay đố kỵ. Nghe
thấy Trần Dung tán dương như thế, hắn cười ha ha, mắt say lờ đờ tà nghễ nhìn
nàng, nói: “Đúng đúng đúng, tiểu tử nói lời này rất đúng, thực xuôi tai.”

Một bên cười,
hắn vừa vươn tay dựa vào bả vai Trần Dung.

Trần Dung thở
ra một hơi, né sang một bên.

Nàng chỉ về
phía tháp, cười nói: “Lang quân thỉnh ngồi trên tháp.”

Trần Tam lang
không hề động đậy. Hắn nghiêng đầu, hai mắt vằn tơ máu mơ hồ mở to nhìn Trần
Dung, nói: “Sao ngươi lại quen mặt như thế?”

Trần Dung nghe
vậy, ha ha cười, nàng dường như tùy ý đè tay lên đấu lạp, nói: “Thế nhân có
nhiều người giống nhau, lang quân nhất định là hoa mắt rồi.”

Trần Tam lang
còn đang hồ nghi nhìn nàng, hắn hít mũi, nói thầm: “Vẫn là không đúng.” Vừa
nói, hắn vừa lắc la lắc lư đi đến tháp ngã xuống, ngửa mặt lên trời, nằm như
thế một lúc, gần như là đột nhiên, “A…” một tiếng, Trần Tam lang tê rống lên.
Sau khi chủ quán cùng Trần Dung cả kinh giật mình một cái, hắn đột nhiên kêu
lên: “Người đâu, mang rượu tới.”

Không đợi chủ
quán mở miệng, Trần Dung đã rót một ít cháo ra, vừa đem bát nhét vào trong tay
hắn, vừa thân thiết hỏi: “Sao lang quân uống nhiều rượu như vậy? Chẳng lẽ là
người nào vô liêm sỉ đui mù chuốc rượu lang quân sao?”

Lời nói phố
phường quê mùa vừa ra khỏi miệng nàng, Nhiễm Mẫn lại nghiêng đầu, tựa tiếu phi
tiếu xem xét nàng.

Thời gian này,
Trần Tam lang ngày ngày dùng rượu tiêu sầu đã sớm buồn khổ không chịu nổi, nghe
thấy Trần Dung hỏi, hắn dùng tay áo che mặt, òa lên khóc lớn.

Vừa khóc, hắn
vừa nói: “Ngột ngạt ư? Ông trời đáng chết này khiến ta ngột ngạt mà.”

“Đúng, đúng,
ông trời thật sự kém cỏi, sao có thể khiến lang quân ngột ngạt vậy?” Trần Dung
cũng không dám thóa mạ ông trời, từ sau khi trọng sinh, nàng đối với quỷ thần
luôn kính trọng e ngại.

Trần Tam lang
nghe thấy lời phụ họa của nàng, bưng lên cháo đặt bên miệng, vừa uống vừa nói
một câu: “Rượu ngon.” Sau đó, dưới sự dụ dỗ của Trần Dung, hắn lại nức nở:
“Xong rồi, xong rồi, đều xong rồi, đều xong rồi…”

Trần Dung cố
đè nén vui mừng, vội vàng hỏi: “Vì sao lang quân nói xong rồi?”

Trần Tam lang
không nghe thấy câu hỏi của nàng, hắn vẫn còn đang khẽ nói: “Xong rồi, đều xong
rồi. Phụ thân xong rồi, ta cũng xong rồi. Ô ô ô…”

Trần Dung vội
vàng rót một ít cháo đưa qua, lại hỏi: “Phụ thân của lang quân vì sao xong
rồi?”

“Vì sao xong
rồi?” Trần Tam lang khàn khàn cười ra tiếng, hắn nghẹn ngào nói: “Đã đánh mất
lương thực Nam Dương vương gom góp, lại đánh mất người trong gia đình mẫu thân
để kết phường thu mua lương thực. Ô ô… Người Hồ sẽ vây thành, ta lại có một phụ
thân ngu xuẩn như thế, nhân khẩu rỗng tuếch, không được tộc nhân đối đãi, còn
có Nam Dương vương luôn bắt thóp phụ thân ta.” Thời đại hiện nay hiếu đạo cao
hơn hết thảy, ngay cả trong lúc say sưa, trong lòng hắn cũng vẫn sợ hãi, không
dám thóa mạ phụ thân.

Trong lúc Trần
Dung không giấu được tươi cười, Trầm Tam lang tiếp tục nức nở: “Còn nói cái gì
mà người cùng với họ Lý họ Hứa nội tặc cấu kết, ở thời điểm mấu chốt đâm lão ta
một đao. Nếu không phải có bá phụ ra mặt, đầu phụ thân ta cũng rơi xuống đất
rồi. Ô ô, xong rồi, cái gì cũng đều xong rồi.”

Chương 112: Lang quân vẫn vậy

Trần Tam lang
nói đến chỗ thương tâm òa khóc lên, say sưa nói lời mơ hồ.

Trần Dung hỏi
vài câu, thấy rốt cuộc không hỏi ra gì nữa, lại nhìn thấy vài người vội vã chạy
tới đây. Nàng biết, nhóm Quý châu truyền thừa mấy trăm năm luôn tuân theo cổ
huấn rằng việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra bên ngoài, ngay cả trước
mặt người ngoài, dù thế nào cũng phải giữ mặt mũi. Mấy người kia, nhất định là
sợ Trần Tam lang say rượu hồ ngôn loạn ngữ nên mới chạy tới.

Nàng đứng lên,
thấp giọng nói với chủ tiệm quán rượu: “Lão bá, làm phiền đỡ vị lang quân này
ra, giao cho người nhà hắn.”

Chủ quán nhận
được vàng lá, tất nhiên là nguyện ý đỡ Trần Tam lang ra ngoài.

Khi bọn họ tới
cửa điếm, vài người đã chạy đến nơi. Mấy người tiếp đón Trần Tam lang, quay đầu
nhìn về phía Trần Dung. Nhưng lúc này Trần Dung đã đứng ở trong góc, bộ mặt mơ
hồ, bóng người mơ hồ, mấy người căn bản thấy không rõ.

Nhìn bọn họ
rời đi, đột nhiên, Nhiễm Mẫn cười nhẹ: “Nữ lang, đã như ý nguyện chưa?”

Trần Dung quay
đầu, nàng thi lễ với y, khoái hoạt nói: “Đúng, như ý nguyện rồi.” Trần Nguyên
kia đã đắc tội với Lang Gia Vương thị, lại đắc tội với Nam Dương vương, có thể
nói, cho dù là Kiến Khang hay là thành Nam Dương, hắn đã không còn nơi nào để
sống yên ổn nữa rồi.

Mà Trần Nguyên
sụp đổ, cho dù là Trần Tam lang hay là Trần Vi, giá trị con người sẽ bị chuyển
biến đột ngột. Ngay cả Nguyễn thị, hẳn ở trong Quý châu cũng khó mà ngóc đầu
làm người.

Lúc này Trần
Dung mỉm cười yếu ớt, không chút nào che giấu khoái ý.

Trong âm u,
Nhiễm Mẫn thâm trầm nhìn nàng, lại mỉm cười.

Đúng lúc này,
tiếng ồn ào náo động truyền đến.

Trong tiếng ồn
ào mang theo hoan hô cùng tiếng nữ tử kêu la, đối với toàn thành đang bất an,
âm thanh tràn ngập vui vẻ này thật sự là hiếm thấy.

Nhiễm Mẫn
ngẩng đầu nhìn, Trần Dung lại chạy vài bước ra cửa điếm.

Ở chỗ ngã tư
phía trước xuất hiện một chiếc xe ngựa.

Chỉ liếc mắt
một cái, Trần Dung đã cứng đờ.

Chậm rãi, nàng
mở to mắt nhìn, nhẹ nhàng cười.

Chung quanh xe
ngựa vây đầy thiếu niên nam nữ. Trong tiếng cười nói, Trần Dung nghe thấy Trần
Kỳ kêu lớn: “Thất lang, Thất lang, ta biết việc người Hồ vây thành không liên
quan đến chàng, trăm ngàn lần chàng đừng để ý.”

Một nữ lang
khác yêu kiều kêu lên: “Có Thất lang ở đây, thành Nam Dương tất nhiên không
đáng lo.”

Một thiếu niên
cũng hét lớn: “Lang Gia Vương thị tinh binh vô số, ngay cả Mộ Dung Khác cũng
không thể làm gì được.”

Liên tiếp đều
là an ủi, đều là sung sướng quát to, nhìn đám thiếu niên nam nữ cười nói, Trần
Dung biết trong thâm tâm của bọn họ luôn cảm thấy Vương Hoằng nhất định có thể
giải quyết nguy cơ này.

Lúc này, phía
sau Trần Dung truyền đến giọng nói trầm thấp của Nhiễm Mẫn: “Lão bá đối với
Lang Gia Vương Thất cũng không có một câu oán hận?”

Chủ quán trả
lời với vẻ nhu hòa: “Mọi kẻ sĩ đều nói, Vương Thất lang đáng tin cậy, nghĩ đến
hẳn là đáng tin cậy.”

Lời chủ quán
vừa dứt, Nhiễm Mẫn thở dài một tiếng, tràn ngập buồn bực cùng chua xót: “Chỉ vì
hắn là Lang Gia Vương Thất ư? Quả nhiên là nổi danh trong thiên hạ!”

Trần Dung vẫn
còn nhìn xung quanh.

Nàng xuyên qua
đầu người trùng trùng điệp điệp, hoa phục váy dài chồng chất, nhìn về phía
người trong xe ngựa.

Trong xe ngựa
lay động, ngẫu nhiên liếc mắt một cái, nàng có thể nhìn thấy một đôi mắt cao xa
trong suốt. Ngay cả giờ phút này, đôi mắt kia cũng mang theo ý cười, ôn nhu,
yên tĩnh… Tự tại như vậy, thong dong như vậy, giống như việc sắp đối mặt với
cường địch, che đậy mưa gió trong thiên địa, chẳng qua chỉ là một bữa yến hội
trong nhân gian thái bình. Không gì hơn chuyện này, càng đừng nói đến tai ương!

Đây là một đôi
mắt có thể khiến người ta bình thản, có thể khiến người ta vừa nhìn thấy không
tự chủ được mà mỉm cười theo chàng. Trần Dung chỉ liếc mắt một cái cảm thấy an
bình yên tĩnh, bất tri bất giác, nàng cũng tươi cười, nhẹ nhàng ngâm nga: “Quân
tử có biết năm tháng tĩnh lặng.”

Một câu cực
đơn giản, ngâm vịnh xuất trướng cực kỳ tùy ý, trong con ngươi mang ý cười của
Trần Dung đã ẩm ướt.

Đúng lúc này,
trong xe ngựa con người thản nhiên cao xa thản nhiên kia đột nhiên chuyển mắt
nhìn về phía nàng.

Ngay lúc chàng
vừa liếc nhìn, Trần Dung rùng mình, theo phản xạ định lùi đầu về.

Người nọ trong
xe ngựa cũng chỉ là tùy ý liếc mắt một cái rồi thu hồi, không hề nhìn về phía
nàng nữa.

Trần Dung thầm
thở dài một hơi, có điều đồng thời lúc nhẹ nhõm thở ra này, nàng đột nhiên cảm
thấy trong miệng có chút đắng chát.

Cắn chặt răng,
Trần Dung nặn ra một tươi cười, quyết đoán quay đầu, trở về trong điếm.

Trong góc
điếm, bóng dáng cao lớn vĩ ngạn kia đang ngửa đầu nhìn phòng ốc, trên gương mặt
tuấn mỹ hình dáng rõ ràng có sự cô đơn, tịch mịch, còn có tang thương mãi mãi.

Trần Dung liếc
mắt một cái liền cúi đầu, đi tới gần chậm rãi ngồi xuống bên cạnh y.

Nàng rủ hai
mắt, lẳng lặng nhìn hai tay của mình, ánh mắt đờ đẫn, tâm tư bay xa.

Giờ này khắc
này, trong điếm im lặng như thế.

Bên ngoài ồn
ào náo động, tiếng cười đùa vẫn còn đang tiếp tục.

Vương Hoằng
trong xe ngựa lúc này thản nhiên nói một câu.

Tức thì, xe
ngựa gia tốc.

Xe ngựa vừa
gia tốc, đám người vây quanh liền tự động tản ra. Thiếu niên thiếu nữ lẳng lặng
lui ra, lẳng lặng nhìn xe ngựa Vương Hoằng phóng về phía trước, không hề làm
ồn. Bọn họ biết, lúc này Thất lang nhất định có nhiều chuyện cần xử lý, bọn họ
không thể khiến tâm chàng rối loạn.

Xe ngựa vọt
tới trước cửa hàng.

Sau rèm xe,
thiếu niên tuấn mỹ cao xa kia quay đầu, không chút để ý liếc nhìn trong điếm
một cái, sau đó, mỉm cười gọi: “Mộc Tử.”

Một thanh niên
hộ vệ tầm hai mươi tuổi giục ngựa tới gần: “Lang quân có gì phân phó?”

Vương Hoằng
cong khóe miệng, giọng nói mang ý cười: “Phái người đi thăm dò điếm kia, nhớ rõ
phải nhanh chóng, cẩn thận, có người thì trốn đi.”

Thanh niên hộ
vệ vội vàng đáp: “Vâng.” Rồi giục ngựa quay lại.

Xe ngựa Vương
Hoằng vừa rời khỏi, Nhiễm Mẫn liền đứng lên, y đè đấu lạp, ra lệnh: “Đi thôi.”

“Vâng.”

Trần Dung cũng
vội vàng đè chặt đấu lạp, đi theo phía sau y ra ngoài.

Vừa mới đi ra
vài bước, còn chưa tới cửa, Trần Dung đột nhiên dừng lại chân, kinh hỉ kêu lên:
“Là Thượng tẩu.”

Một chiếc xe
ngựa chạy lại đây, lão nhân đánh xe kia không phải Thượng tẩu thì là ai?

Nhiễm Mẫn liếc
nhìn Trần Dung đang trông mong nhìn mình một cái, bước chân vẫn không ngừng.

Trần Dung thấy
thế, há miệng thở dốc, vẫn đi theo y. Có điều khi nàng vừa đi, vừa liên tiếp
quay đầu, nhìn về phía xe ngựa của Thượng tẩu.

Hai người đi
tới một con đường.

Lúc này, Nhiễm
Mẫn ngừng lại, Trần Dung nhìn y lại chỉ thấy bóng dáng y chắp hai tay sau lưng,
lẳng lặng đứng thẳng.

Mà lúc này, xe
ngựa Thượng tẩu đã tới gần.

Đột nhiên,
Trần Dung hiểu được ý tứ của y.

Nàng xông ra
vài bước xa, cất giọng trong trẻo: “Thượng tẩu!”

Tiếng kêu của
nàng vừa thốt ra, Thượng tẩu liền vội ngẩng đầu.

Đảo mắt, lão
thấy được Trần Dung. Tuy rằng nàng mặc bào phục thiếu niên, tuy rằng nàng đội
đấu lạp, nhưng Thượng tẩu chỉ liếc mắt một cái thì đã biết đây là nữ lang nhà
mình.

Lập tức,
Thượng tẩu đỏ hốc mắt, môi khô nẻ run run sau một lúc há mồm định kêu to.

Lúc này, Trần
Dung còn nói thêm: “Đừng để lộ ra.”

Nơi này ngã tư
đường người đi lại rất thưa thớt. Dù là như thế, khi Trần Dung nói cũng đè thấp
giọng. Thượng tẩu nghe vậy, lập tức tỉnh táo. Lão vươn tay áo lau đi nước mắt
bất tri bất giác đã trào ra.

Ngay khi
Thượng tẩu giục ngựa tới gần, một bóng dáng xuất hiện ở bên cạnh Trần Dung,
chính là Nhiễm Mẫn, cũng không cần Thượng tẩu dừng xe ngựa, y đã vén rèm xe
nhảy lên.

Trần Dung còn
chưa phản ứng lại, Nhiễm Mẫn ngồi trong xe ngựa duỗi tay phải ra, cầm cánh tay
nàng, kéo nàng lên.

Động tác liên
tiếp, Nhiễm Mẫn thực hiện lưu loát như mây bay nước chảy, nhanh như thiểm điện.
Thượng tẩu chưa kịp phản ứng, trong xe ngựa đã truyền đến giọng nói kinh hỉ đè
thấp của Trần Dung: “Tẩu, mau nói đi, hiện tại Trần phủ thế nào? Các ngươi thế
nào?”

Thượng tẩu
phục hồi tinh thần, lão đáp: “Vâng. Trong phủ hiện tại có chút loạn.”

“Sao lại nói
vậy?”

“Còn không
phải là vì Trần Nguyên kia sao. Nghe nói hắn lầm lỡ đại sự gì đó của Nam Dương
vương cùng nhà mẹ đẻ của Nguyễn thị, khiến hai nhà đều phẫn nộ, Nam Dương vương
tức tối, chém ca ca Lý thị cũng là Như phu nhân của hắn, còn muốn chém cả Trần
Nguyên. Trần Nguyên bối rối, vội vàng hưu Lý thị kia, quỳ gối trước mặt Trần
Công Nhương khóc lớn, lúc này mới được miễn tội chết.”

Thượng tẩu
nhìn thoáng qua xung quanh, thấy có người liền ngậm miệng lại. Một hồi lâu, đi
vào chỗ yên ắng, lão mới tiếp tục nói: “Thời gian này, A Vi kia mỗi ngày lấy lệ
rửa mặt, nhà mẹ đẻ của phu nhân Nguyễn thị phát ngôn bừa bãi, nói Nguyễn thị từ
nay về sau không còn liên quan đến bọn họ nữa. Trần Nguyên cùng Nguyễn thị lại
đóng cửa không ra, nữ lang không biết đâu, hiện tại, bọn người hầu đều nói tộc
bá của người đã thất thế, luôn không có sắc mặt hòa nhã. Ai, nghe nói Trần thị
Nam Dương họp mặt vài lần, nói muốn đuổi toàn gia bọn họ đi.”

Nói tới đây,
ngữ khí Thượng tẩu có chút khổ sở, lão thở dài: “Trần Nguyên xảy ra chuyện cũng
sẽ liên lụy đến chúng ta. May mắn nữ lang không ở đây.”

Trần Dung trầm
mặc.

Tất nhiên nàng
biết khẳng định sẽ liên lụy nàng. Mặc kệ nói như thế nào, nàng hiện tại cũng
được quy về danh nghĩa của Trần Nguyên, nếu Trần thị Nam Dương muốn khu trục
Trần Nguyên, nhất định cũng sẽ khu trục nàng.

Có điều loại
tổn thất này, nàng tuyệt đối không để ý. Giờ này khắc này, trào ra trong nội
tâm nàng chỉ có khoái cảm trả thù.

Nhịn vui mừng,
Trần Dung nhìn về phía Nhiễm Mẫn.

Lúc này, nam
nhân này đang nhắm mắt trầm tư, mày rậm của y nhíu chặt, cũng không biết suy
nghĩ cái gì.

Nhìn y, Trần
Dung thầm nghĩ: Cũng không biết hắn cụ thể đã thả tiếng gió gì ra? Có thể khiến
Trần Nguyên cùng Nguyễn thị chật vật như vậy?

Giọng Thượng
tẩu vẫn còn truyền đến: “Mấy ngày trước đây, Nguyễn thị lại đây hạ lệnh, nói hạ
nhân trong viện chúng ta chỉ có thể chừa lại một người trông viện. Còn lại toàn
bộ đuổi đi. May mắn Trần Công Nhương phái người đến, người nọ nói, nữ lang là
người có tình có nghĩa, dù thế nào cũng không thể chủ nhân sinh tử chưa rõ mà
đã tản mát gia nô.” Nói tới đây, trong giọng nói Thượng tẩu tràn ngập khoái ý:
“Người nọ còn nói, có những người tự mình đã làm sai chuyện, còn giận chó đánh
mèo người khác. Thật sự là tiểu nhân. Ha ha.”

Trần Dung nghe
đến đó mới hiểu ra, trách không được lần này Thượng tẩu nói tới Trần Nguyên,
trong ngữ khí không có một chút cung kính, hóa ra sau đó còn xảy ra một chuyện
thế này.

Đúng lúc này,
Thượng tẩu nhịn không được dừng lại xe ngựa, quay đầu nhìn nàng, nói: “Nữ lang,
trong gia tộc mọi người nghĩ rằng người đã xảy ra chuyện.” Dừng một chút, lão
hạ giọng, ấp a ấp úng nói: “Đoàn người đi cùng nữ lang không có một ai trở về,
lời đàm tiếu nào cũng có. Ngay cả lão nô cũng khóc mấy lần…” Vừa nói, lão vừa
lén lút liếc về phía Nhiễm Mẫn ở trong góc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3