Mị Công Khanh - Chương 022 + 023 + 024
Chương 22: Tái hiện
Xe ngựa của
Trần Dung đảo mắt đã đến hàng đầu của đội ngũ.
Vài trưởng bối
đang cùng Nhiễm Mẫn nói chuyện, Trần Dung không tiện quấy rầy, nàng im lặng
đứng ở một bên.
Cô nương văn
nhược xinh đẹp kia lúc này thu hồi ánh mắt, nàng ta đảo mắt thấy được Trần
Dung, liền được tỳ nữ nâng đỡ đến gần, nhìn nàng cười nói: “Muội là A Dung sao?
Mới vừa rồi mọi người đã kể về muội, đều khen không dứt miệng.”
Nói tới đây,
cô nương ngượng ngùng bổ sung: “Ta gọi là Trần Vi, là tộc tỷ của muội.”
Trần Dung
đương nhiên biết nàng ta là tộc tỷ của mình.
Nàng buông rủ
hai mắt, thấp giọng nói: “Gặp qua tỷ tỷ.” Bất tri bất giác, nàng phát hiện tay
mình nhanh chóng vò góc áo. Trần Dung hít một hơi thật sâu, thả lỏng tay ra.
Gương mặt Trần
Vi đỏ hồng, trên nét mặt tú lệ, mang theo vẻ xấu hổ của một cô nương nảy mầm
xuân tâm. Nàng ta lại si ngốc liếc nhìn Nhiễm Mẫn một cái, vô tâm nói với Trần
Dung: “A Dung, muội nói chàng có phải trượng phu chân chính hay không?”
Chàng trong
miệng nàng ta, tất nhiên là Nhiễm Mẫn.
Trần Dung quay
đầu nhìn về phía Nhiễm Mẫn, lúc này, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo tươi cười
thản nhiên, trong con ngươi đen láy âm hỏa cũng đã biến mất, cả người thoạt
nhìn thật sự tao nhã.
Trần Dung liếc
nhìn y một cái rồi dời tầm mắt, thản nhiên nói: “Ừ, y đúng là trượng phu.”
Được Trần Dung
khẳng định, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi càng đỏ, nàng ta vui sướng nhìn
Nhiễm Mẫn, khoái hoạt nói: “Hóa ra A Dung cũng thấy chàng là trượng phu chân
chính? Thật tốt quá.” Mặt nàng ta đỏ hồng đến tận gáy, Trần Vi cúi đầu, ngượng
ngùng nói với Trần Dung: “Không biết vì sao, ta vừa gặp A Dung, trong lòng liền
có cảm tình, có gì cũng muốn kể với muội.”
Thật không?
Dưới đáy lòng Trần Dung cười lạnh một tiếng.
Nàng rủ mắt,
mỉm cười nói: “Tỷ tỷ tựa như hoa sen, tinh thuần xuất tục.”
Lời đánh giá
này của Trần Dung vừa thốt ra, Trần Vi mừng rỡ, hai mắt nàng ta sáng trong nhìn
Trần Dung, lần đầu tiên đem lực chú ý hoàn toàn đặt lên thân Trần Dung.
Nhìn thấy trên
mặt Trần Vi không hề che giấu vui mừng đắc ý, Trần Dung không khỏi ngẩn ra:
Thật sự là, nàng đã quên, trải qua chuyến đi vừa rồi, nàng đã không còn là Trần
Dung trước kia. Nàng thốt ra lời đánh giá, đã có chút phân lượng (ý chỉ lời
đánh giá được người coi trọng).
Lúc này, chúng
trưởng gia vây quanh Nhiễm Mẫn đã tản ra, một văn sĩ trung niên hướng tới Trần
Dung vẫy vẫy tay, ý bảo nàng tới gần.
Trần Dung vội
vàng bảo Thượng tẩu đánh xe ngựa qua đó, bước xuống xe, hướng tới văn sĩ trung
niên kia thi lễ, cúi đầu thành thật nói: “Trần Dung ở Bình thành, gặp qua tộc
bá.”
Văn sĩ trung
niên kia gật đầu, nói: “A Dung đúng không? Không cần tự giới thiệu, ta biết phụ
huynh của con là ai. Một năm trước, phụ huynh của con sau khi gặp qua ta, liền
đi theo mọi người đến Kiến Khang rồi.”
Dừng một chút,
văn sĩ trung niên hướng tới Trần Vi vẫy tay.
Ánh mắt Trần
Vi vội vàng thu hồi từ trên người Nhiễm Mẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng chạy
đến bên người phụ thân.
Văn sĩ trung
niên chuyển sang nhìn Trần Vi, từ ái nói: “Vi nhi, phụ huynh của A Dung không ở
đây, chúng ta là người nhà của nàng, tỷ muội các con phải chiếu cố lẫn nhau mới
phải.” Dứt lời, hắn lại nói với Trần Dung: “Nếu phụ huynh của con không có ở
đây, ta là tộc trưởng, đến Nam Dương, con và Vi nhi sẽ ở cùng một chỗ.”
Trần Dung khẽ
mím môi, muốn nói gì đó, nhưng nàng nghĩ nghĩ, vẫn chỉ thấp giọng đáp: “Vâng.”
Trần Vi mím
môi cười, vui mừng nói: “Đã biết phụ thân, vừa rồi con cùng A Dung nói rất
nhiều, nàng còn khen con giống như hoa sen đó.”
Trong giọng
nói mang theo vài phần ngây thơ, văn sĩ trung niên ha ha cười, xoa đầu nàng ta
lắc đầu nói: “Con nha, mãi mà không người lớn. Được rồi, con và A Dung đi chơi
đi.”
Trần Vi khanh
khách cười, chạy đến bên người Trần Dung, nắm tay nàng chạy về phía mọi người
đang tụ tập. Ngay cả đang chạy đi, nàng vẫn nhịn không được quay đầu, lại nhìn
về phía Nhiễm Mẫn.
Vừa nhìn tới
nam tử tuấn mỹ cao lớn kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vi lại đỏ hồng.
Đúng lúc này,
có lẽ là cảm giác được ánh mắt của Trần Vi, Nhiễm Mẫn đột nhiên quay đầu, ánh
mắt thâm thúy như điện bắn về phía hai người.
Mặt Trần Vi đỏ
tới gáy, nàng ta vội vàng cúi đầu xuống, cơ hồ thấp đến tận ngực.
Nhiễm Mẫn thấy
thế, kinh ngạc nhíu mày rậm, hắn hướng tới hai nàng tinh tế liếc mắt một cái,
nhấc chân lên đi về phía các nàng.
Tay Trần Vi
nắm tay Trần Dung không khỏi run run, nàng ta run rẩy hỏi: “Chàng, chàng lại
đây, A Dung, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Trong giọng nói vừa thẹn vừa
mừng lại là sợ hãi.
Trần Dung lẳng
lặng nhìn nam nhân kia nhanh đi tới, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chỉ lại đây mà
thôi, cũng không ăn thịt người, sợ cái gì?”
Nói thì nói
như vậy, tay trái giấu trong tay áo lại gắt gao nắm thành quyền - kiếp trước,
nàng vẫn đều không hiểu nam nhân này. Sau từng ấy năm tháng, nàng vô số lần nhớ
tới tình cảnh này, nghĩ rằng, hơn phân nửa y đối với tộc tỷ rất có cảm tình,
cho nên mới đi về phía các nàng.
Trọng sinh lại
lần nữa, rốt cục có thể nhìn thấu rõ ràng mọi thứ.
Lúc này, Nhiễm
Mẫn đã đi tới trước mặt hai nàng.
Vóc người y
rất cao, cứ như vậy đứng ở trước mặt hai nàng, từ trên cao nhìn xuống, khí thế
bức người. Bất tri bất giác, cả người Trần Vi đều trở nên run rẩy.
Trần Dung bình
tĩnh vô cùng, mặt mày nàng nhu hòa, ánh mắt chưa từng nhìn về phía Nhiễm Mẫn,
cũng không nhìn về phía Trần Vi, nàng chỉ đứng nơi đó, tựa hồ cũng không biết,
y đứng ở ngay trước mặt nàng.
Nhiễm Mẫn nhìn
Trần Vi một cái, đảo mắt nhìn về phía Trần Dung, mở miệng hỏi: “Các nàng tên
gọi là gì?” Giọng nói trầm thấp, thập phần êm tai.
Đúng rồi, kiếp
trước, y vừa mở miệng cũng là một câu này.
Lúc này đây,
Trần Dung không đáp lời trước, ánh mắt của nàng chuyển về phía tộc tỷ, chờ nàng
ta nói trước.
Trần Vi đỏ
mặt, hướng tới Nhiễm Mẫn bối rối thi lễ, lúng ta lúng túng nói: “Thiếp, thiếp,
thiếp gọi là Trần Vi.”
Ánh mắt Nhiễm
Mẫn chuyển về phía Trần Dung.
Trần Dung khẽ
hé miệng, thấp giọng nói: “Ta gọi là Trần Dung.”
Nhiễm Mẫn gật
đầu, nói: “Trần thị A Dung? Ta biết nàng.” Kiếp trước, y cũng không nói những
lời này, lúc ấy ánh mắt y nhìn về phía nàng đang cầm roi ngựa, hỏi: “Nàng biết
dùng roi sao?” Lúc ấy mình trả lời thế nào? Vốn đinh xác nhận, nhưng vừa nghĩ
đến thế tục đối với việc nữ tử dùng roi có cái nhìn khác, lại vội vàng giấu roi
ra phía sau, nói: “Đây là của người khác, ta chỉ lấy để chơi đùa thôi.’
Nhiễm Mẫn nói “Ta
biết nàng”, tuy rằng chỉ là vài chữ đơn giản, nhưng y vừa thốt ra, khuôn mặt
nhỏ nhắn đang đỏ bừng của Trần Vi bỗng trở nên trắng bệch, nàng ta rút tay đang
nắm tay Trần Dung về.
Trần Dung liếc
mắt nhìn Trần Vi một cái, lần này không trả lời Nhiễm Mẫn.
Nhiễm Mẫn nhìn
Trần Dung một lúc, gật gật đầu, xoay người bước đi.
Đến tận khi
bóng dáng của y biến mất trong tầm mắt của Trần Dung, Trần Dung vẫn không nhúc
nhích, Trần Vi cũng vẫn không nhúc nhích.
Đột nhiên,
Trần Vi xoay người, trở về trong xe ngựa.
Nhìn bóng dáng
Trần Vi rời đi, Trần Dung nghi hoặc nhíu mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ, y đối với
tộc tỷ cũng chỉ đến thế sao? Trước kia ta nghĩ rằng lần đầu tiên y nhìn thấy
tộc tỷ đã yêu thích, điều này chỉ là suy đoán lung tung thôi sao?
Chương 23: Liếc mắt một cái, bồi cả một đời
Ngay lúc Trần
Dung đang ngẩn người, một giọng nói trong trẻo từ phía sau nàng truyền đến: “A
Dung?”
Là giọng nói
của Vương Ngũ lang.
Trần Dung quay
đầu, khóe miệng cong lên, nói: “Gặp qua Ngũ lang.”
“Nàng và ta
không cần đa lễ như thế.” Vương Ngũ lang nhảy xuống từ trên xe ngựa nhảy xuống,
đi đến bên cạnh Trần Dung, chần chờ một hồi rồi hỏi: “A Dung, vừa rồi tộc bá
của nàng có nói phụ huynh nàng nay ở Kiến Khang là hoàn cảnh gì không?”
Trần Dung kinh
ngạc nhìn về phía hắn: “Hoàn cảnh gì nữa?”
Vương Ngũ lang
nói: “Nói đúng ra là, phụ huynh nàng hiện tại làm chức quan gì?” Những lời này
mới thốt ra, Vương Ngũ lang lại liên thanh nói: “Ta chỉ thuận miệng hỏi một
chút, thuận miệng hỏi một chút thôi.”
Trần Dung nhìn
hắn, cười cười, khi hắn vừa xoay người, đột nhiên trả lời: “Có lẽ vẫn là Thị
Trung bát phẩm mà thôi.”
Lời này vừa
dứt, Vương Ngũ lang ngừng bước chân, hắn nhíu mày, biểu tình có chút nghiêm túc
hỏi: “Vậy huynh trưởng của nàng thì sao?”
“Dường như
cũng chỉ là bát phẩm.”
“Vậy sao?”
Trong giọng nói của Vương Ngũ lang mang theo thất vọng, hắn gật đầu với Trần
Dung, thối lui về phía sau.
Hắn vừa mới
rời khỏi đó, Vương thị Thất nữ bảo xa phu đánh xe ngựa tới gần, nàng ta liếc
nhìn Trần Dung một cái, hỏi: “Ngũ ca, nàng nói như thế nào?”
Vương Ngũ lang
cau mày, mất hứng nói: “Phụ huynh vẫn chỉ là tiểu quan bát phẩm.”
Vương thị Thất
nữ hừ lạnh một tiếng, nói: “Sau khi chúng sĩ tộc trở lại Kiến Khang, thăng quan
thêm tước là chuyện bình thường, thật không ngờ phụ huynh nàng lại vô dụng như
thế, vẫn chỉ là tiểu quan bát phẩm.” Nàng ta nói tới đây, ánh mắt chuyển sang
nhìn Vương Ngũ lang, nghiêm túc nói: “Ngũ ca, một khi đã như vậy, huynh không
thể cưới Trần Dung làm chính thê.”
Vương Ngũ lang
gật đầu, hắn chần chờ nói: “Nhưng mà, nếu bảo nạp nàng làm thiếp, hẳn nàng sẽ không
chấp nhận đâu?” Ánh mắt của hắn chuyển về phía Trần Dung, dưới ánh mặt trời,
khuôn mặt nhỏ nhắn thanh diễm của Trần Dung khiến người ta lóa mắt, nhìn ngắm,
tim Vương Ngũ lang đập mạnh loạn nhịp. Hắn nói: “Đây là đại sự, ta vẫn nên
thương lượng với phụ thân một chút.” Dừng một chút, hắn quyết đoán dời mắt khỏi
Trần Dung, cắn răng quyết định: “Ta sẽ nói với phụ thân, trở lại Nam Dương rồi
bàn luận việc này sau.”
Lúc này, đoàn
xe lại lên đường.
Trong đội ngũ
của Trần thị, văn sĩ trung niên Trần Nguyên ha ha cười vui.
Tiếng cười của
hắn vô cùng vang dội, chúng đệ tử Trần thị kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn.
Đối diện với
ánh mắt của mọi người, Trần Nguyên đắc ý nói: “Thực sự không ngờ, A Dung lại có
trí tuệ bất phàm như thế. Tốt, tốt, tốt!” Hóa ra là nói về Trần Dung, chúng
thiếu niên gật gật đầu, không để ý tới nữa - từ lúc Trần Nguyên và Nhiễm Mẫn
nói chuyện, chúng đệ tử sĩ tộc đứng xen lẫn trong đó cũng đã sớm nghe nói qua
về chuyện của Trần Dung. Dù sao, Trần Dung chỉ là một nữ lang, lại có thể đoán trúng
ba việc, việc này hiếm lạ lại lộ ra bất phàm, thực dễ dàng trở thành câu chuyện
để người khác đàm luận trong lúc trà dư tửu hậu.
Trần Vi ngồi ở
trong xe ngựa, nghe nhóm huynh trưởng bên ngoài nói về Trần Dung, đầu tiên là
oán hận mím môi, đảo mắt, cũng không biết nghĩ tới cái gì, nàng ta cắn chặt
răng, vén rèm xe lên.
Trần Vi ra
lệnh bảo xe ngựa tới gần Trần Dung, cách qua lớp rèm xe, sợ hãi, ôn nhu nói: “A
Dung, mới vừa rồi là tỷ vô lễ, xin chớ trách.”
Giọng nói của
nàng ta vang lên, Trần Dung cũng vội vén rèm xe, vẻ mặt nàng ủy khuất khó hiểu:
“Tỷ, thật sự ta không hiểu nổi, vừa rồi vì sao tỷ lại giống như tức giận vậy?”
Trần Vi ngẩn
ra.
Nàng ta tinh
tế nhìn ngắm Trần Dung, thấy nàng ủy khuất không giống như giả bộ, cắn môi, cúi
đầu nhẹ giọng nói: “A Dung, muội, sao muội lại quen biết với Nhiễm Mẫn tướng
quân vậy?”
Trần Dung khó
hiểu nhìn về phía nàng ta, ngạc nhiên nói: “Đoàn người không phải đều đang nói
ta liệu sự như thần sao? Y cũng nghe qua mà, tất nhiên có thể nói là quen
biết.”
Trần Vi bừng
tỉnh đại ngộ, nàng ta cười cười, có chút ngượng ngùng nói: “Ta, ta, ta còn nghĩ
rằng chàng vui mừng vì thấy muội.”
Thật không?
Trần Dung nhìn
tộc tỷ kiều kiều lạc lạc trước mặt này, lại cảm thấy hoảng hốt, bất tri bất
giác, tay của nàng đã nắm chặt thành quyền.
Nhưng chỉ đảo
mắt, nàng liền thả lỏng tay ra.
Trần Vi thấy
Trần Dung không đáp, nâng lên hai mắt nhìn nàng chăm chú, nghiêm túc nói: “A
Dung, muội không thích chàng đúng không? Muội nói cho ta biết đi, muội không
thích chàng mà.”
Trần Dung mím
môi cười, buông rủ hai mắt, chậm rãi nói: “Tỷ, hôn nhân đại sự là do phụ mẫu
ước định.”
Nàng mới nói
ra câu này, Trần Vi lập tức trả lời: “Phụ thân ta cố ý gả ta cho chàng, A Dung,
chỉ cần muội không thích chàng là được.” Trần Vi khẽ nâng đầu, xem xét Trần
Dung cách qua lớp rèm xe, sắc mặt u ám không rõ. Xem xét một lúc, lòng của nàng
ta hơi khẩn trương, không biết vì sao, nàng ta luôn cảm thấy vị tộc muội trước
mắt này, tuy rằng diện mạo không nhất định xinh đẹp hơn mình, nhưng bộ dạng của
nàng câu dẫn, phong thái cũng không giống các nữ lang khác, nếu nàng nguyện ý,
bản thân khẳng định không phải là đối thủ của nàng.
Tuy rằng, nàng
chỉ là một thữ nữ, phụ thân là con vợ kế trong tộc, mình là thứ nữ của trưởng
tử trong bản tộc, luận về thân phận mà nói, mình cao hơn nàng rất nhiều.
Biểu tình của
Trần Vi có chút gấp gáp.
Trần Dung thấy
thế, mày nhíu lại, nghĩ nghĩ, nàng chuyển mắt về phía đám người, ánh mắt trong
lúc bất tri bất giác lại nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ âm liệt kia.
Nhìn y một
cái, Trần Dung âm thầm cười lạnh một tiếng, lại rủ hai mắt, ngượng ngùng nói:
“Tỷ, đừng nói về chuyện thích hay không thích nữa.” Nói tới đây, nàng nhăn nhó
nghiêng người đi, đưa lưng về phía Trần Vi.
Câu nói này,
cũng đâu phải là đáp lời.
Trần Vi chỉ
cảm thấy u ám dâng tràn trong lòng, nàng ta cắn môi, muốn truy vấn thêm, nhưng
cuối cùng vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Đảo mắt, đã là
hoàng hôn, đoàn xe bắt đầu dừng lại, nhóm phó dịch vội vàng hạ trại nấu cơm.
Từ sau khi
người Hồ bị Nhiễm Mẫn dọa lui hai lần, chúng sĩ tộc trong đoàn xe đều mang lòng
cảm kích đối với Nhiễm Mẫn. Mọi người đều biết, nếu hôm nay không có y tương
trợ, vận mệnh của bọn họ sẽ rất khổ sở.
Bất tri bất
giác, bên người Nhiễm Mẫn vây quanh chúng danh sĩ, trưởng giả như Vương Trác
cũng đều ngồi ở bên cạnh y, đối với y chấp lễ cung kính.
Nhưng mà,
dường như Nhiễm Mẫn không cảm nhận thấy, y không để ý đến trưởng giả danh sĩ
vây quanh bên cạnh, y chỉ cúi đầu, dùng khăn sạch tinh tế lau một thanh trường
mâu, lưỡi mâu rất sắc bén, trong ánh tịch dương chiếu lên thân trường mâu, nhìn
qua, dường như đang lau vết máu chảy ra.
Một lát sau,
Vương Trác nói mấy câu thấy không được đáp thì khẽ nhíu mày, hắn đứng lên, vung
tay áo dài, xoay người rời đi.
Qua một lúc,
tất cả mọi người bất mãn đứng lên, giống như Vương Trác xoay người rời đi.
Đến cuối cùng,
ngồi cạnh Nhiễm Mẫn, chỉ còn lại có Vương Hoằng. Lúc này Vương Hoằng đang cúi
đầu điều chỉnh dây cầm, cũng không biết có chú ý tới một thất phu khát máu đang
ở bên cạnh chàng, không hiểu phong tình mà đùa nghịch binh khí hay không?
Trần Vi cắn
môi, có chút lo lắng nói: “Chàng, tất cả mọi người đều coi trọng chàng như thế,
sao chàng không biết quý trọng, đàm luận một chút phong nguyệt huyền lí, lại
đùa nghịch binh khí làm gì chứ. Chỉ hy vọng phụ thân sẽ không thay đổi chủ ý.”
Trần Vi nói
tới đây, quay đầu nhìn về phía Trần Dung, thấy nàng đang ngắm nhìn Nhiễm Mẫn
chăm chú, không khỏi kêu lên: “A Dung, A Dung, muội đang nhìn cái gì vậy?”
Nàng ta phải
kêu to vài tiếng, Trần Dung mới dường như đột nhiên bừng tỉnh. Chỉ thấy Trần
Dung quay phắt đầu lại, thả người nhảy xuống xe ngựa, không thèm quan tâm đến
Trần Vi, bước về phía phương xa.
Trần Vi thấy
thế, cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ phiền não.
Lúc này, Trần
Dung vội vàng đi về phía trước, hai tay nắm thành quyền, thầm nghĩ: Sẽ không,
không bao giờ nữa, không bao giờ nữa… Kiếp trước, chính tại một khắc này mà
nàng đã yêu thương nam nhân kia.
Chỉ liếc mắt
một cái, mà phải bồi cả đời!
Chương 24: Trượng phu thực thụ
Trần Dung lao
ra ngoài năm mươi bước, đột nhiên ngừng bước chân.
Nàng quay đầu
lại, sau đó, miệng nàng bất giác mỉm cười, chậm rãi đi trở về.
Trần Vi nhìn
thấy Trần Dung đến gần, hừ mạnh một tiếng, kéo rèm xe xuống.
Nhưng ngoài dự
kiến của nàng ta là, Trần Dung không đi đến bên cạnh nàng ta mà vượt qua người
nàng ta, tiếp tục đi về phía trước, lấy tư thế thanh thản, tao nhã đi về hướng
Vương Hoằng, cũng là hướng về Nhiễm Mẫn.
Chỉ chốc lát,
nàng đi tới bên cạnh Vương Hoằng, Trần Dung vẫy tay bảo đám người Bình ẩu đi
theo lui xuống, rồi ngồi xuống tấm vải lụa của Vương Hoằng.
Lần này, nàng
làm điều mà mọi cô nương ở đây đều khát vọng, nhưng cũng không dám làm, nhất
thời, chúng nữ đồng thời trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm về phía Trần Dung.
Vương Hoằng
đang hết sức chuyên chú chỉnh dây cầm, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có thêm
một người thì không khỏi nhíu mày.
Chàng quay đầu
lại thì nhìn thấy là Trần Dung hai tay ôm chân, đang đưa mắt nhìn phía chân
trời suy nghĩ xuất thần.
Vương Hoằng á
khẩu không cười nổi, trầm thấp nói: “Hiếm khi khanh ngồi bên cạnh ta, lại là vì
thưởng thức mây bay chân trời mà đến sao?” Giọng nói khẽ khàng, tình ý ẩn hàm.
Bởi vậy, câu
nói vừa thốt ra, chúng cô nương đồng thời phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Dung, mà
Vương Ngũ lang thì ngẩng đầu, không hề chớp mắt đánh giá Trần Dung, trên mặt
lại lộ ra vẻ khó xử giãy giụa.
Trần Dung lười
biếng quay đầu nhìn chàng. Khi đối diện với đôi mắt đoạt hồn người kia, ánh mắt
của Trần Dung vẫn trong suốt.
Miệng nàng khẽ
nhếch.
Sau đó, nàng
nhìn thẳng Vương Hoằng, thái độ nghiêm túc lại tự nhiên vô cùng mà nói một cách
chậm rãi: “Thất lang, chàng xem mây trắng kia tự tại đến mức nào? Nếu không có
bạo phong (gió lốc), nó có thể vĩnh viễn tự tại như thế. Nhưng vừa có
bạo phong, nó sẽ đem theo đầy ngập buồn giận, hóa thân thành mưa, tẩy rửa đại
địa. Hoặc là, nó cứ ở nơi nào đó, gió thổi tan cũng thế, gió bắt nó cuốn thành
mây đen cũng thế, hóa thành mưa cũng thế, chỉ cần nó nhớ rõ chính mình vốn là
một mảnh mây bay nhàn nhã trong thiên địa, thì luôn luôn có thể tự do tự tại.”
Đôi mắt của
nàng sáng ngời mà sâu không thấy đáy, chậm rãi cong lại thành một vầng trăng
khuyết nhìn Vương Hoằng và Nhiễm Mẫn quay đầu nhìn lại. Sau đó, nàng lộ ra hàm
răng tuyết trắng cười nói: “Theo ta thấy, Thất lang cùng Nhiễm quân, đều là
trượng phu thực thụ trên thế gian.”
Nàng đứng dậy:
“Trượng phu thực thụ, trên thế gian này không nhiều lắm đâu.” Dứt lời, nàng thi
thi nhiên nhiên xoay người rời đi, bỏ lại Vương Hoằng đang nhíu mày nhếch môi
cùng Nhiễm Mẫn đang kinh ngạc chăm chú nhìn nàng ở phía sau.
Giọng nói của
Trần Dung cũng không cao, chỉ đủ để hai người nghe rõ.
Nàng vừa
nghiêng người đi, vài cô nương liền vây quanh nàng. Một cô nương mặt thon cằm
nhỏ tú lệ trừng mắt nàng, hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Một cô nương
khác cũng líu ríu nói: “Nói mau, ngươi đã nói cái gì? Khi Thất lang thanh tĩnh
không thích người khác tới gần. Vì sao ngươi có thể tới gần chàng, còn khiến
chàng cười thoải mái như thế? Ta nói Trần thị A Dung ngươi nha, ngươi không
xứng với hai trượng phu tuấn mỹ này đâu, ngươi vẫn nên đi ra xa chút đi.”
Cô nương này
mới nói đến đây, ngay lập tức đối diện với ánh mắt của Trần Dung.
Ánh mắt của
nàng mang theo sát khí mơ hồ.
Cô nương cả
kinh, vội vàng ngậm miệng.
Trần Dung thu
hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Xứng đôi thì thế nào? Không xứng đôi thì sao?”
Dứt lời, nàng phất tay áo rời đi.
Lúc này con
người có xu hướng bàn luận giải thích, thích lăn qua lộn lại cân nhắc suy tưởng
về một câu nói. Tuy rằng những lời này của Trần Dung đơn giản, nhưng cũng khiến
người bên cạnh nghe thấy, bọn họ bắt đầu suy ngẫm tầng ý nghĩa khác trong lời
của nàng.
Chỉ chốc lát, Trần
Dung đã lên xe ngựa của mình. Nàng làm như không trông thấy Trần Vi đang dáo
dác nhìn lại, kéo ngay rèm xe xuống.
Ngồi trở lại
trong xe, khóe miệng Trần Dung nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh.
Màn đêm càng
ngày càng đậm, cây đuốc được đốt lên liên tiếp, chiếu sáng toàn bộ bãi cỏ hoang
vu.
Như ngày
thường, chúng đệ tử sĩ tộc trải tấm lụa, tụ tập thành đôi, chuyện trò vui vẻ.
Vương Hoằng
dựa vào tháp, một bên nhìn lên trăng sáng trên trời, một bên nói chuyện: “Đầy
ngập buồn giận, hóa thân thành mưa, tẩy rửa đại địa. Nhiễm Mẫn, Trần thị nữ
lang rất tôn sùng với huynh đó.”
Nhiễm Mẫn
không giống chàng, chàng là người của Lang gia Vương thị, có thể nói, chỉ nhờ
dòng họ này, đã khiến cho chàng có được vô số hào quang, dựa vào dòng họ này,
chàng làm chuyện gì đều được người ta cho là phong nhã, nếu lại làm hai ba
chuyện đáng để nhắc tới, thì sẽ đi lên ngồi trên ghế danh sĩ.
Mà Nhiễm Mẫn
này, nhũ danh Cức Nô, tuy rằng tổ tiên bất phàm, nhưng chính phụ thân y lại là
một sĩ tử rất nhân nghĩa của Hồ tộc, một nam nhân ngay cả dòng họ đều phải sửa
lại, mặc kệ y làm chuyện gì đều rất khó được sĩ tộc Trung Nguyên coi trọng.
Lời nói kia
của Trần Dung khẳng định là khen ngợi hai người bọn họ. Loại ca ngợi này, đối
với Vương Hoằng chỉ là dệt hoa trên gấm (vốn cũng không cần thiết, làm việc
thừa thãi), nhưng đối với Nhiễm Mẫn mà nói, cũng rất hiếm thấy.
Hai tay Nhiễm
Mẫn ôm ngực, miệng ngậm một nhánh cỏ xanh, nghe vậy quay đầu lại, ánh mắt thâm
thúy âm liệt hướng về phía trong đám người.
Dưới ánh
trăng, đầu người đông đúc, hoa phục sặc sỡ tỏa hương, rõ ràng là trên đường
chạy nạn, lại giống như đang du sơn ngắm cảnh. Ánh mắt y đảo qua, xẹt qua mọi
người cũng không dừng lại, lại ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời.
Y không trả
lời Vương Hoằng, Vương Hoằng cũng nhắm hai mắt, ngẩng mặt cảm thụ gió se lạnh
ngày mùa thu, không mở miệng nữa.
Hai người cứ
như vậy trầm mặc ngồi bên cạnh nhau, đều thực tự tại, cũng đều không để ý đến
đối phương.
Đồng thời,
trong đội của Trần thị gia tộc, Trần Dung đang cúi đầu, im lặng dùng điểm tâm.
Ở phía trước nàng, là Trần Vi đang nói chuyện cười đùa với các tỷ muội trong
tộc.
Đêm nay, Trần
Vi nhìn thấy Trần Dung, đều mang theo gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt, không có
nửa phần hòa nhã.
Nhưng mà, cho
tới bây giờ, Trần Dung cũng không vì sự vô lễ của nàng mà xin lỗi Trần Vi. Vốn,
thân phận của Trần Vi cao xa hơn Trần Dung, nàng ta có thể dùng khuôn mặt tươi
cười đối diện với Trần Dung đã là hạ mình rồi, ít nhất, các cô nương khác trong
bản tộc Trần thị đều không làm được điều này.
Cũng không
biết qua bao lâu, đến lúc Trần Vi không chịu nổi, nàng ta nhích lại gần về phía
sau, mím miệng buồn bực hỏi: “Mới vừa rồi muội chạy đến chỗ Vương Thất lang nói
gì vậy? Vì sao ánh mắt chàng nhìn muội lại trở nên khác thường?”
Những lời này
của Trần Vi đều là lời chúng nữ muốn hỏi, nàng ta vừa mở miệng, hai nữ lang
Trần thị ngồi ở bên cạnh Trần Vi nghe thấy đều quay đầu nhìn Trần Dung, chờ
nàng trả lời.
Trần Dung chậm
rãi nuốt vào một miếng điểm tâm, nói: “Không có gì, ta chỉ lĩnh giáo thủ pháp
đánh đàn của Vương Thất lang thôi. Về phần Nhiễm tướng quân, có thể y sẽ cho
rằng ta là kẻ lớn mật.”
Một nữ lang
bên trái Trần Vi bật cười trả lời: “Muội quả thật quá lớn mật.”
Trần Dung
không để ý đến.
Nữ lang kia
trừng mắt nhìn nàng một cái, hỏi: “Dám ở trước mặt Thất lang bàn về cầm kỹ,
chẳng lẽ cầm kỹ của muội rất tốt sao?”
Trần Dung vẫn
không trả lời, nàng chỉ buông điểm tâm trong tay, nói với Bình ẩu ở phía sau:
“Lấy cầm đến đây.”
“Vâng.”