Mị Công Khanh - Chương 005 + 006

Chương 5: Vương gia có Thất lang

Đến tận khi
Trần Dung vung tay áo dài, xoay người trở về tẩm phòng, mọi người vẫn còn hai
mặt nhìn nhau. Sau một lúc lâu, một người hỏi Bình ẩu: “Bình ẩu? Lời ấy của nữ
lang là thật sao?”

Bình ẩu trừng
mắt nhìn người nọ một cái, nói: “Mặc kệ là thật hay không, chuẩn bị thỏa đáng
cũng sẽ tốt hơn.”

“Vâng vâng.”

Mọi người tấp
nập tản đi, khi bắt đầu bận việc, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến,
người canh cửa đầu đầy mồ hôi chạy tới, hướng tới tẩm phòng của Trần Dung nói:
“Bẩm nữ lang, Vương gia Thất lang đến đây.”

Xôn xao –

Tất cả mọi
người dừng bước, quay đầu, kinh ngạc nhìn cửa phòng của Trần Dung.

Đúng là Vương gia
Thất lang! Trời ạ, đúng là Vương gia Thất lang tự mình đến đây!

Vương gia cũng
không phải là dòng dõi bình thường, trong Bình thành, Vương gia là phú gia số
một số hai. Huống chi, người đến lại là Vương gia Thất lang.

Ở trong một
địa phương như Bình thành, những người cư ngụ tất nhiên là các nhà thuộc hệ
nhánh của các đại gia tộc, như phụ thân của Trần Dung, hoặc là một nhánh của
Trần gia tại Giang Nam, Vương gia cũng là như thế.

Nhưng Vương
gia Thất lang này, lại là người có thanh danh trong cả Vương tộc! Hắn biết cưỡi
ngựa, bắn cung, diện mạo phong lưu, lại có học thức uyên thâm. Thân phận như
thế, lại có người trong bộ tộc làm quan lớn nơi triều đình, tính ra được chừng
mười mấy người! Gia tộc như vậy, có thể nói là giống như hoàng gia, là người
đứng ở trên đám mây cao cao, để thế nhân ngước lên nhìn ngắm!

Thế nhân đều
nói, những lang quân có xuất thân gia cảnh như thế đều giống như thần tiên. Bọn
họ không biết lời ấy có đúng như vậy hay không, nhưng mỗi người trong Bình
thành đều biết, ba tháng trước Vương gia Thất lang vừa tới Bình thành thật sự
chính là thần tiên trong đám thần tiên!

Đối với gia
phó này mà nói, Trần Dung cũng là người có thân phận cao quý, nhưng nếu so sánh
nàng cùng với Vương gia Thất lang, đúng là khác nhau một trời một vực, cách xa
như sông ngân hà!

Lại có tiếng
gõ cửa, Trần Dung liền vội vàng đi ra - nàng đã phân chia bớt gia tài, ném vỡ
san hô, dự đoán sẽ được Vương thị coi trọng. Nếu có thể đồng hành cùng bọn họ,
dọc theo đường đi sẽ an bình hơn rất nhiều, còn nếu có thể kết giao với bọn họ,
sau khi đến phía nam lại càng có lợi hơn. Nàng thật không ngờ hiệu quả rất tốt,
vậy mà có thể câu được Vương gia Thất lang trong bản tộc Vương thị, danh xưng
ngọc thụ lâm phong đến đây!

Lúc này, mái
tóc đen bóng của Trần Dung được vấn đơn giản, y bào rộng rãi màu tím, làm nổi
bật da thịt như ngọc, gương mặt tinh mỹ, hai mắt rạng rỡ sáng ngời, không những
thế còn mang theo một ít khí chất ngây thơ.

Trần Dung cũng
không hỏi Vương gia Thất lang đang chờ ở cửa nào, cứ thế bước ra khỏi sân viện.
Quả nhiên, nàng vừa mới đi ra, liền nghe thấy ở phía trước truyền đến một tiếng
đàn du dương.

Tiếng đàn
phiêu đãng, giống như nước suối chảy róc rách, mây trôi lững lờ, bộc lộ sự tự
do thản nhiên không thể miêu tả bằng lời.

Theo tiếng
đàn, Trần Dung đi tới trước quảng trường, nơi đó có một chiếc xe ngựa hoa lệ đỗ
ở đó. Tiếng đàn đúng là vang lên từ trong xe ngựa.

Bên ngoài xe
ngựa, có hai mươi mấy người đứng vây quanh, những người này đều dùng ánh mắt
kính trọng mang theo si ngốc nhìn vào trong xe ngựa, dựng thẳng hai tai lắng
nghe tiếng đàn.

Trần Dung
không như vậy, nàng bước nhanh hướng tới xe ngựa kia, theo bước chân của nàng,
tiếng guốc mộc thỉnh thoảng vang lên, xen lẫn với tiếng đàn phiêu đãng này có
vẻ đặc biệt đột ngột cùng chói tai. Điều phiền não nhất là, cũng không biết
nàng cố ý hay là vô tình, mỗi khi guốc mộc chạm xuống mặt đất, đều vào lúc
tiếng đàn đang biến chuyển, khiến người ta cảm giác bị quấy nhiễu, nghẹn ở ngực
rất khó chịu.

Trong lúc bất
tri bất giác, tất cả mọi người trợn mắt nhìn Trần Dung, lúc này bọn họ hồn
nhiên quên mất Trần Dung chính là chủ tử của mình.

Tiếng đàn
trong xe ngựa im bặt, một tiếng cười thanh duyệt thản nhiên truyền đến: “Nữ
lang đột nhiên mà đến, là do tiếng đàn không hay sao?”

Bước chân của
Trần Dung vẫn không ngừng lại, nàng lập tức hướng tới cỗ xe ngựa kia, khanh
khách cười, thanh thúy trả lời: “Tiếng đàn vô cùng tuyệt hay, nhưng mà trong
lòng thiếp có việc, tiếng đàn thản nhiên này lại không thể lọt vài tai thiếp.”

Trong xe ngựa,
tiếng cười thanh duyệt càng thêm vang dội.

Người kia hỏi:
“Nữ lang lo lắng điều gì?”

Trần Dung
cười, lúc này nàng đã đi tới bên cạnh xe ngựa.

Trong lúc mọi
người đang kinh ngạc, chỉ thấy nàng vươn thẳng tay, một bên định vén rèm xe
lên, một bên vô cùng tự nhiên trả lời: “Sớm nghe nói qua Vương gia Thất lang có
phong thái thần tiên, vô cùng tuấn mỹ, nhưng vẫn không có duyên gặp gỡ, hôm nay
nghe thấy quân tiến đến, thiếp không khỏi vui sướng. Cũng không biết có khiến
lang quân mất hứng hay không, nhưng nếu không cho phép Trần Dung được diện kiến,
trong lòng thiếp sẽ hoảng loạn!”

Tiếng nói vừa
dứt, nàng đã vén rèm xe lên một góc!

Xôn xao –

Một tia sáng
bảy sắc cầu vồng bắn vào trong mắt nàng, giờ khắc này, nàng không tự chủ được
nghiêng mặt đi, lánh người qua.

Ngay lúc nàng
tránh đi, đồng thời, người trong xe ngựa khẽ cười: “Nữ lang vì gặp ta mà đến.
Nếu đã nhìn thấy, vì sao còn dời mắt?”

Trần Dung vươn
tay xoa xoa mắt, đáp: “Thiếp chỉ là một tiểu cô nương tuổi thanh xuân, nhìn
thấy dung mạo như thiên tiên của lang quân, trong lòng khẩn trương, thật không
dám nhìn thẳng!”

Trong xe ngựa,
tiếng cười càng vang vọng. Tiếng cười như băng ngọc va vào nhau, cực thanh thúy
cực ôn nhuận!

Mà Trần Dung,
lúc này rốt cục quay đầu lại, đưa mắt nhìn thiếu niên ngồi trong xe ngựa.

Đây là một mỹ
nam tử hiếm thấy, chàng ước chừng mười bảy, mười tám tuổi.

Thiếu niên
tuấn mỹ như ngọc, hai mắt chàng đen lay láy, đang hàm chứa cười nhìn nàng.
Không biết vì sao, vừa đối diện với tươi cười của chàng, tim của Trần Dung thật
đúng là đột nhiên nhảy nhót hai cái!

Phải biết rằng,
nàng vừa mới trải qua tình trường, vừa được sống lại một lần nữa. Vốn nàng nghĩ
rằng, tim của mình sẽ không bao giờ vì nam nhân mà đập loạn nữa. Nhưng dưới
tình huống này, nàng cảm giác được có chút động tâm, có thể thấy được người
trước mắt tuấn mỹ đến mức nào.

Ngũ quan của
thiếu niên tuấn mỹ ra sao tất nhiên là không cần phải nói, quan trọng nhất là,
thần sắc trong ánh mắt của có một loại khí chất thản nhiên thần bí, giống như
hàn băng ngàn năm ở trên núi không tan chảy, được ánh nắng chiếu vào lấp lánh
tỏa sáng, cũng giống như nước trong đầm sâu, cành liễu phiêu diêu trong ngày
xuân, có một loại yên tĩnh đến cực hạn.

Trong lúc bất
tri bất giác, Trần Dung đúng là ngắm đến ngây ngốc.

Mỹ nam tử nhìn
nàng, thấy tuy rằng nàng nhìn đến ngây người, hai tròng mắt đen láy lại rất
thanh tỉnh, không khỏi cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng hỏi: “Khanh đã nhìn đủ
chưa?”

Trần Dung
giương môi cười, hai mắt không hề chớp nhìn gương mặt tuấn mỹ không sứt mẻ của
chàng, nói: “Hôm nay mới biết, cái gì gọi là thần tiên!”

Mỹ nam tử ha
ha cười.

Trong tiếng
cười của chàng, Trần Dung lui về phía sau, không chút nào để ý, cũng không chút
do dự kéo rèm xe xuống, ngăn cách tầm mắt giữa hai người.

Tiếng cười
thanh duyệt của Vương gia Thất lang lại truyền đến: “Khanh đã có lòng yêu thích,
cớ gì vội vàng thối lui như thế?”

Trần Dung thở
dài một tiếng, trả lời: “Dung mạo của lang quân quá chói mắt. Thiếp còn muốn
lập gia đình sinh nhi tử, hôm nay thấy quân rồi, từ nay về sau còn có nam nhân
phương nào có thể lọt vào mắt được nữa?”

Vương gia Thất
lang vui vẻ, chàng cất tiếng cười to, sau một lúc, tiếng đàn du dương lại vang
lên.

Trong giai
điệu mềm mại như nước suối mùa xuân, Vương gia Thất lang cười nhẹ nói: “Ta đến
Bình thành đã mấy tháng, vẫn không có thu hoạch gì. Đến tận ngày hôm nay mới
vừa nghe thấy tiểu thư Trần gia tán bớt gia tài. Vội vàng tiến đến, đúng là
chuyến đi này không tệ!”

Chàng nói tới
đây, nhẹ quát một tiếng: “Đi thôi.” Hai chữ vừa phun ra, tiếng đàn dừng lại.

Thẳng đến khi
xe ngựa của chàng chạy ra cửa phủ, chàng cũng không bước xuống xe ngựa, càng
không nói với Trần Dung về việc muốn nàng cùng người Vương gia đồng hành một
chuyến.

Một lão bộc
nghi hoặc nhìn xe ngựa rời đi, đi đến phía sau Trần Dung, bất an nói: “Nữ lang,
Vương gia đây là có ý tứ gì?”

Trần Dung thu
hồi ánh mắt, cười đắc ý: “Có ý tứ gì? Vương gia đồng ý rồi, ngày mai chúng ta
sẽ khởi hành cùng bọn họ!”

Chương 6: Ra đi

Trần phủ bắt
đầu bận bịu, mười mấy nô bộc ở lại, bắt đầu chất gạo và vải vóc đồ vật không
còn nhiều lắm lên xe ngựa.

Trần Dung đã
tán bớt gia tài, số tài vật còn lại, chỉ cần dùng mười chiếc xe ngựa, trong đó
ba chiếc dùng để chứa gạo, lương thực và các tạp vật, một chiếc là chứa quần áo
đồ vật của nàng, sáu xe ngựa còn lại, đều là dùng để chứa thẻ tre sách cuộn.

Kiếp trước,
Trần Dung chỉ dùng một xe ngựa chở sách vở, mà đây chỉ là số sách vở có chứa
vàng lá, còn lại đều chở các thứ khác. Sau khi trở lại phía nam mười mấy năm,
trên lưng nàng luôn phải vác thanh danh là kẻ tục, nhóm kẻ sĩ khiển trách nàng,
nói nàng thà rằng nhồi trang sức ăn mặc ở trong xe ngựa, cũng không nguyện ý
mang theo sách vở cực kỳ trân quý.

Tại thời đại
này, trong không khí đều tràn ngập “thanh nghị tao nhã”, thanh danh kẻ tục hoàn
toàn có thể phá huỷ tiền đồ của một cô nương trong sĩ tộc. Từ đó về sau, cho dù
nàng dùng hết tâm cơ, hao hết thủ đoạn, cũng không có biện pháp vãn hồi thanh
danh đã bị phá hủy.

Muộn rồi.

Một đêm này,
đại môn đóng chặt, Trần phủ thay phiên thủ vệ, từ đầu đến cuối đều thực im
lặng, vẫn đều không có khách nhân ngoài ý muốn tới chơi. Nghĩ đến cũng đúng,
ban ngày khi Trần Dung tán bớt gia tài, hành vi này đã truyền khắp Bình thành.
Người nào làm đạo tặc có mắt mà lại mạo hiểm phiêu lưu đến cướp bóc loại cá nhỏ
tôm tép này chứ?

Ngày hôm sau
đảo mắt đã tới.

Sáng sớm,
Vương phủ liền phái phó dịch tiến đến, thông tri người trong Trần phủ trực tiếp
đi trước đến cửa thành phía nam để tập trung.

Lúc này, Trần
gia đã sửa sang hành lý xong, Trần Dung ngồi trên xe ngựa, chậm rãi hướng tới
chỗ hẹn.

Trên ngã tư
đường, nơi nơi đều là xe ngựa, trong khung cảnh ồn ào nhốn nháo, tất cả mọi
người đều đến cửa thành phía nam.

Khi xe ngựa
của Trần Dung chạy trên đường, thỉnh thoảng có người nhìn về phía nàng, mơ hồ
còn có thể nghe thấy giọng nói nghị luận không dứt bên tai: “Nàng là Trần Thị A
Dung đó.”

“Đúng là một
tiểu mỹ nhân.”

“Nghe nói hôm
qua nàng đã chia bớt gia tài cho phó dịch và tỳ nữ trong phủ, huynh xem đoàn xe
của nàng, cả Trần phủ to như vậy, mà chỉ có hơn mười chiếc xe ngựa, tin tức đó
quả nhiên là thật.”

“Tất nhiên là
thật rồi, Vương gia Thất lang thần tiên cũng tự đến bái phỏng mà.”

“Lúc nguy nan
gặp người có tâm, nghe nói Trần Thị A Dung vẫn còn rất nhỏ tuổi, nhưng trong
lúc rối ren này còn có cử chỉ trọng nghĩa khinh tài, thật là hiếm có, thật là
hiếm có.”

Trong tiếng
nghị luận liên tiếp, Trần Dung mỉm cười, chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Chỉ chốc lát,
Trần Dung liền tới cửa thành phía nam. Vừa đến nơi, nàng đã thấy được đoàn xe
của Vương gia, liếc mắt một cái nhìn lại, từ đầu đến cuối cửa thành, đều là cờ
xí của Vương phủ. Quả nhiên thanh thế rất lớn.

Xe ngựa của
Trần Dung vừa đến gần, có một nam tử tầm hai mươi tuổi giục ngựa tới, cao giọng
hỏi: “Là Trần Thị A Dung sao?”

Một ngày hôm
đó, thanh danh của Trần Thị A Dung vang vọng khắp Bình thành. Nếu là lúc trước,
nam tử kia sẽ chỉ biết gọi là “Trần thị” mà thôi.

Trần Dung vén
rèm xe lên một góc, thanh thúy đáp: “Đúng. Thiếp là Trần Dung.”

Nam tử kia mặc
quần áo màu tím, ngũ quan đoan trang tuấn tú, nghe vậy hắn ha ha cười nói: “Quả
nhiên là mỹ nhân. Trần phủ các nàng ít người, vẫn nên gia nhập vào đội ngũ này đi,
như vậy sẽ an toàn hơn một chút.”

Trên khuôn mặt
nhỏ nhắn thanh mỹ của Trần Dung lộ ra một chút cảm kích, nàng ngồi trong xe
ngựa hướng tới nam tử kia thi lễ, nói: “Đa tạ Ngũ lang.”

Ánh mắt Vương
Ngũ lang sáng ngời nhìn Trần Dung, lắc đầu nói: “Thất lang nói qua tuy Trần thị
A Dung là nữ tử, nhưng tính tình lại sơ lãng. Thật không ngờ A Dung ở trước mặt
ta lại đa lễ như thế.” Hắn nói tới đây, liên tục lắc đầu, giống như có vẻ thất
vọng.

Trần Dung mím
môi cười, thầm nghĩ: Ngươi cũng không phải là Vương gia Thất lang. Nếu ở trước
mặt ngươi mà cấp bậc lễ nghĩa không đủ, sẽ bị chuốc phiền toái mà!

Dưới sự dẫn
đường của Vương Ngũ lang, xe ngựa của Trần gia gia nhập vào trong đội ngũ. Xe
ngựa của Vương phủ nhiều như thế, cố gắng nhìn ngắm cũng không thấy giới hạn.
So sánh với bọn họ, Trần phủ rất không có uy thế.

Một đường đi
qua, Trần Dung nghe thấy người trong Vương phủ thấp giọng nghị luận, theo lời
của bọn họ mới biết được, lúc này đây số gia tộc nhỏ muốn cùng Vương phủ đồng
hành đếm không hết, có rất nhiều gia tộc thậm chí dâng lên vật phẩm so với san
hô Trần Dung lấy ra kia còn trân quý hơn, nhưng đều bị Vương phủ cự tuyệt toàn
bộ.

Xe ngựa của
Trần phủ vừa vào đội, đoàn xe liền xuất phát, vó ngựa tung bay cát bụi cuồn
cuộn nổi lên, dần dần che khuất tầm mắt của mọi người.

Trần Dung quay
đầu nhìn tường thành của Bình thành càng lùi càng xa. Ở trong trí nhớ của nàng,
một tháng sau quân Hồ tấn công thành này, cướp bóc những người ở trong thành
chưa từng rời đi không còn sót lại chút gì, dùng đuốc thiêu đốt tiểu Giang Nam
phồn hoa này biến thành tro tàn.

Kiếp trước,
nàng đã sống mười lăm năm ở Bình thành, nó đã trở thành cái tên trong trí nhớ
của nàng. Chỉ có đêm khuya nằm mơ, nàng mới thấy sân viện quen thuộc, những
gương mặt quen thuộc.

Suy tư, Trần
Dung khẽ thở dài một hơi.

Đột nhiên,
tiếng cười của Vương Ngũ lang truyền đến: “Vì sao A dung lại than thở?”

Trần Dung thấp
giọng trả lời: “Nghĩ đến không hẹn gặp lại, trong lòng khó chịu.”

Vương Ngũ lang
trở nên trầm mặc.

Sau khi đội
ngũ đi được hai canh giờ, làm hết lễ tiết của chủ nhân, Vương Ngũ lang liền cáo
từ rời đi, về tới đội ngũ phía trước.

Kế tiếp, Trần
Dung nhắm mắt dưỡng thần. Từ rất xa, tiếng cười của nhóm nữ lang của Vương gia
đi ở hàng đầu không ngừng truyền đến. Các cô nương xưa nay được nuôi dưỡng ở
khuê phòng, làm sao đã từng được xuất môn xa nhà? Tuy rằng hiện giờ là chạy
nạn, nhưng trong lòng các nàng vẫn cảm thấy mới mẻ hơn bao giờ hết.

Khi đi tới
giữa trưa, mọi người bắt đầu dùng cơm.

Ngồi ở trong
xe ngựa, Trần Dung nhìn Vương phủ trải trên cỏ một hàng tháp dài, âm thầm lắc
đầu.

Trên các tháp,
rượu thịt tỏa hương. Nàng chú ý tới, người trong Vương phủ, trước mặt mỗi một
nữ lang và lang quân đều xếp bốn tháp. Trên mỗi tháp lại bày đầy đồ ăn.

Nàng biết,
người nhà như thế, ăn không hết đồ ăn nhất định sẽ ném đi.

Nghĩ nghĩ,
Trần Dung nói với Thượng tẩu đang làm phu xe: “Lão Thượng, tiến lên chút đi.”

“Vâng.”

Xe ngựa của
Trần Dung vừa xuất hiện trước mắt mọi người trong Vương phủ đang dùng cơm, thì
ngay lập tức có mấy chục ánh mắt bắn về phía nàng. Từ rất xa, Vương Ngũ lang
đứng lên, hắn giơ chén rượu trong tay hướng tới Trần Dung, cười nói: “A Dung
đến đây sao? Vậy thì, cùng ngồi ăn ở trên tháp này đi.”

Trần Dung lắc
đầu, hướng hắn đáp lễ, sau đó nàng bảo Thượng tẩu vội vàng điều khiển xe ngựa
đi tới chỗ của tộc trưởng Vương Trác của Vương phủ.

Ánh mắt Trần
Dung thoáng nhìn, không thấy Vương Thất lang, liền vội vàng thu hồi tầm mắt.

Nàng đi xuống
xe ngựa, làm lễ với Vương Trác đang dùng cơm, thanh thúy nói: “Gặp qua Vương
công.”

Vương Trác
kinh ngạc nhìn nàng, trên gương mặt tròn tròn lộ ra tươi cười hiền lành: “Vì
sao A Dung đến đây?”

Trần Dung lại
cúi người, nói: “Tiểu nữ tử có lời muốn nói.”

“Xin mời.”

“Chuyến đi đến
phía nam này, ngoại trừ sĩ tộc giống như chúng ta ra, còn có phần lớn thứ dân
bình thường khác. A Dung nghĩ rằng, cho dù thứ dân vơ vét mọi gia tài, có thể
mang theo, cũng chỉ là đồ ăn đủ dùng mười ngày nửa tháng thôi.”

Thời điểm mọi
người trong Vương phủ đang dùng cơm, nàng đột nhiên tiến đến, chậm rãi mà nói
như thế, trong khoảng thời gian ngắn, nữ lang đệ tử trong Vương phủ đều nhíu
mày: Có gì mà phải nói vào lúc đang ăn uống, trong lúc người ta đang dùng cơm
mà Trần Thị A Dung lại đến đây, đã là thất lễ rồi. Vậy mà, nàng còn đàm luận về
đám thứ dân thô lậu dơ bẩn gì đó, thật sự là không hề nể mặt. Cũng không biết
ánh mắt của Thất lang thế nào, sao lại khen không dứt miệng với nữ tử này chứ?

Mọi người
trong Vương gia đều nhìn với ánh mắt bất mãn, Trần Dung nhận thấy được hết.
Nàng lại chỉ mỉm cười, tiếp tục chậm rãi mà nói: “Có câu: Áo cơm no nê trước
mới biết vinh nhục. A Dung nghĩ rằng, sau khi đám thứ dân dùng hết đồ ăn của
mình, chỉ sợ sẽ bởi vì đói khát mà bí quá hoá liều.”

Ánh mắt Trần
Dung quét về phía dãy tháp đựng đồ ăn xếp thành hàng dài kia: “Một hai lưu dân
hẳn Vương công sẽ không sợ, nếu là mấy trăm mấy ngàn thì sao? A Dung nghĩ rằng,
ở trong thời điểm như thế này, ẩm thực có thể đơn giản hơn một chút.”

Dứt lời, nàng
lại hướng tới Vương Trác trong suốt thi lễ, khẽ quát một tiếng, bảo Thượng tẩu
đánh xe ngựa rời đi.

Xe ngựa vừa mới
quay đầu, Trần Dung nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng bật cười khinh
thường: “Trần Thị A Dung này thật sự là cẩn thận quá mức rồi. Chính nàng ta sợ
hãi đám thứ dân, tán bớt gia tài còn không tính, vậy mà còn dám chỉ trỏ khuyên
can chúng ta. Hừ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3