Hồ Quý Ly - Chương 05 - Phần 5

4

Quay trở lại cuộc đối đầu Chiêm - Việt trên sông
Hoàng Giang. Khi còn chưa được điều đi đánh Phạm Sư Ôn và còn phụ trách tiền
quân chống Chiêm, Hoàng Phụng Thế đã sai đóng cọc ở ba khúc sông, tạo nên tuyến
phòng thủ rất vững chắc, thuyền của Chế Bồng Nga muốn tiến vào sâu cũng rất
khó. Vua Chiêm là tay lão tướng, rất thận trọng. Ông ta biết rõ rằng trận chiến
ở đây gay go và khác hẳn trận đánh quân Việt trên sông Lương, Thanh Hóa. Trận ấy
sở dĩ thắng nhanh vì ở đó đang có loạn làm cho tinh thần quân Đại Việt dao động.
Mục đích đó họ Chế đã thành công. Sau trận sông Lương, Chế Bồng Nga xem xét
tình thế, thấy hoàn toàn thuận lợi cho quân Chiêm. Lần này, hàng tướng Nguyên
Diệu là một đại thần, ngoài ra trong tay Chế lại có thư của mấy viên tư đồ,
Thái bảo... những dại thần khác của người Việt cầu xin ông giúp đỡ, và hứa làm
nội ứng. Hơn nữa, tin tức về quân Phạm Sư Ôn nổi loạn chiếm Thăng Long lại càng
làm cho ông thêm quyết tâm. Do đó, khi đánh xong trận sông Lương, thời tiết lúc
đó rét đậm, đáng lẽ theo thường lệ ông sẽ rút quân về chờ mùa gió nồng năm sau.
vì người Chiêm kém chịu rét, vả lại nếu tiến vào vùng châu thổ sông Hồng mùa
đông, thuyền quân ông sẽ bị ngược gió rất bất lợi trong việc tiến quân. Nhưng
ông vua khôn ngoan đó đã ra một quyết định táo bạo: Phải chớp lấy thời cơ Đại
Việt đang suy yếu, đang bị chia rẽ nặng nề, đang phải lo đối phó nhiều mặt, để
tổng tấn công vào sào huyệt nhà Trần.

Vùng châu thổ sông Hồng vốn là địa bàn cơ sở, nơi bắt
đầu dấy lên của nhà Trần. Phủ Thiên Trường nằm ngay giữa đồng bằng là quê hương
thứ hai của họ Trần. Ở khắp nơi, đều có thái ấp của những vương hầu, công chúa,
quận chúa, hoàng tử và tướng quân nhà Trần: Nộn Sơn là trang và nơi tu hành của
công chúa Thụy Bảo vợ Trần Bình Trọng; tại ngã ba Sa có thái ấp của tướng quân
Trần Khánh Dư; ở Quắc Hương, thái ấp của gia đình Trần Thủ Độ; vùng Bình Lục,
thái ấp của Trần liễu và Trần Quang Khải; ấy là chưa kể đến những làng xã được
gọi là Trần Xá, nơi ở của người họ Trần hoặc chịu ơn họ Trần cư ngụ. Như vậy,
Chế Bồng Nga đang dấn thân vào vùng ảnh hưởng, hoặc có thể nói vào hang ổ của
nhà Trần.

Tháng mười một, khi quân Chiêm bắt đầu tiến vào vùng
châu thổ, Chế cho người của Quang Diệu đi khắp nơi phao tin người Chiêm Thành
ra đây chỉ cốt giúp đỡ phục hồi cơ nghiệp nhà Trần và trừng trị tên đại gian thần
Hồ Quý Ly: Chế Bồng Nga chỉ mong có một quý tộc nhà Trần nào đó có thái ấp tại
đây dấy binh nổi loạn, nhưng đáng tiếc chẳng có tôn thất quý tộc Trần nào chịu
theo ông ta.

Khi Trần Khát Chân phụng chỉ đến Hoàng Giang. Ông dùng
một thuyền nhẹ đi quan sát địa thế. Khi hội tướng bàn bạc tình hình. Hoàng Phụng
Thế nói:

- Chế Bồng Nga vẫn giấu mặt, chỉ cho La Ngai xuất hiện.
Chưa thấy địch động tĩnh. Có lẽ chúng còn chờ tình hình, xem Phạm Sư Ôn ra sao.
Hơn nữa, ta đã đóng cọc trên sông và gió bấc đang thổi mạnh làm thuyền bè khó
ngược dòng...

Trần Khát Chân trầm ngâm:

- Sông Hoàng Giang quá rộng, khó có địa thế bố trận.
Đánh giặc nơi đây không lợi. Phải nhử địch đến một nơi khác, theo thế trận của
ta. Hiện nay ta vẫn phải dàn hai tuyến: tuyến trước vẫn do ông Thế đảm nhiệm,
còn tuyến sau do cánh quân ông Khả Vĩnh vừa mới ở Thanh ra. Quân ông Vĩnh đi đường
còn mệt mỏi, ở tuyến sau vài bữa nhưng sẽ phải lên tuyến trước ngay. Tình hình
sắp phải thay đổi lớn. Mong hai ông vô cùng khẩn trương và cẩn trọng, còn tôi sẽ
phải đi tìm nơi bố trận ngay.

Tối hôm ấy, Khát Chân cho thuyền về trang ấp của tổ
tiên, vùng ngã ba sông. Trước khi vào trận đánh lớn, ông muốn về thăm quê, dâng
lễ trước bàn thờ tổ. Bùi Bá Kỳ và Vũ Soạn, hai tì tướng thân tín, đã đốt đuốc đứng
trên bãi cát chờ ông. Khát Chân sai mang ngay đồ lễ lên nhà từ đường. Ông kính
cẩn khấn vái: “Con là Trần Khát Chân, được mệnh vua mang quân đi dẹp giặc. Thế
giặc đang quá mạnh. Con xin anh hồn của các bậc tiền nhân, vốn là những anh hùng
tận trung với nước, hãy phù hộ độ trì, giúp đỡ cho con, để diệt tan giặc dữ, bảo
vệ được giang sơn trong cơn sóng gió...” Ông thắp hương trên bàn thờ riêng của
Đại Hành hoàng đế và Bảo Nghĩa vương Trần Bình Trọng rồi kính cẩn quỳ lạy. Sau
đó, ông ra ngay nhà khách bàn việc cấp tốc với Bá Kỳ và Vũ Soạn.

- Ông Kỳ đã làm xong những việc tôi giao chưa?

- Bẩm tướng quân, tôi và ông Soạn đã chia làm hai ngả,
đưa thư của tướng quân đến tận tay các vương hầu ở khắp các trang ấp lớn. Cả
ngày qua, cả hôm nay, lúc chạy ngựa, lúc bơi thuyền... Công việc đã xong xuôi.
Khắp nơi đều hưởng ứng, chuẩn bị chu đáo cho từng gia đình dân, lại chuẩn bị
các đội hương binh sẵn sàng khi giặc đến.

- Thực sự khí thế trong dân ra sao?

Soạn nói:

- Mọi lần trước, khi giặc Chiêm đến, bên ta đều thua
cả, thành thử dân vẫn có phần sợ hãi. Tuy nhiên, lần này ta có chuẩn bị trước,
lại chuẩn bị kĩ càng, nên dân đã chủ động, bớt lo. Chúng tôi lại cho quân sĩ đi
khắp nơi bố cáo cho mọi người cùng rõ Trần Nguyên Diệu đã đầu hàng phản nước và
Chế Bồng Nga dứt khoát là giặc, không bao giờ thương dân lành. Như thế mới đánh
tan được mưu đồ dụ dỗ của giặc.

Khát Châu và hai tì tướng giở bản đồ ra thảo luận với
nhau về địa điểm bố trận. Cả ba người đều rất thông thuộc những con sông, những
đường tắt, những khúc nối ngang dọc của hệ thống đường thủy vùng Châu thổ. Họ
tranh cãi mãi cuối cùng mới chọn sông Đáy làm nơi bày trận. Đó là một khúc sông
vừa phải không quá hẹp, rộng, hai bên bờ lại có làng xóm tiện cho việc giấu
quân.

Khát Chân chỉ chợp mắt chừng một canh giờ đã bị đánh
thức dạy. Ông quỳ xuống nhận mật chỉ khẩn cấp của Nghệ Hoàng. Ông vua già theo
lời thái sư, bí mật cử Hoàng Phụng Thế bí mật đem binh thuyền đến Nộn Châu đánh
úp Phạm Sư Ôn.

Khi tướng quân họ Hoàng cho quay thuyền rút lui, Chế
Bồng Nga vẫn án binh bất động. Ông ta sợ mắc phục binh. Nhưng, sau khi thăm dò
không thấy khác lạ, quân Chiêm mở cọc tiến lên và đụng độ với quân của tướng Khả
Vĩnh từ tuyến sau đi lên. Chế Bồng Nga lại cho dừng binh. Hai bên cứ thụt thò,
dền dứ như chơi trò ú tim.

Khát Chân đã cho ém quân ở một khúc sông Đáy. Tuy
nhiên ông vẫn phấp phỏng lo lắng. Ngày đêm, ông quên ăn ngủ cùng tướng Khả Vĩnh
lo giữ vững phòng tuyến chờ tin của Hoàng Phụng Thế. Ông lo lắng bởi vì khi Thế
chia quân đi, quân lực của ta trên sông Hoàng Giang cũng bị dàn mỏng. Cho đến
hôm sau, khi nghe tin chiến thắng ở Quốc Oai báo về, Khát Chân mới thở phào nhẹ
nhõm.

Còn Chế Bồng Nga cũng ưu tư không kém. Ông ta vẫn
theo dõi tình hình Đại Việt và tính toán nước cờ. Bọn phản thần nhà Trần, từ Lục
đầu Giang, đã gửi thư cho Chế biết tình hình ông thầy chùa chiếm Thăng long ba
ngày. Diệu hỏi:

- Sao ta không nhân sự bối rối của đối phương lúc
này, thừa cơ đem quân đánh một trận...

Chế Cười:

- Phạm Sư Ôn vào Thăng Long nhưng đã gặp một kinh
thành trống rỗng. Ta cũng đã vào Thăng Long sau phải rút ngay. Sư Ôn cũng vậy
thôi. Thăng Long dễ đánh, nhưng rất khó giữ. Phạm Sư Ôn nhập kinh đô song có phải
đánh nhau với ai đâu. Quân của Quý Ly hầu như đã rút hết khỏi nơi đó, và chẳng
hề bị sứt mẻ chút nào.

- Vậy thế tọa sơn quan hổ đấu vẫn chưa được thực hiện?

Khi quân Hoàng Phụng Thế rút khỏi Hoàng Giang. Họ Chế
cứ hỏi:

- Thế rút quân vì cớ gì? Định nhử ta hay định làm
gì?

Khi nghe tin Thế chỉ một đêm đã phá tan ba vạn quân
thầy chùa, Chế nói:

- Quá nhanh! Thật không ngờ! Ta cẩn thận tính toán
hóa ra lại có lợi cho Đại Việt. Trận thắng này làm hoàn hồn quân Việt. Ta có
nên đánh tiếp không?

La Ngai nói:

- Thực ra nước họ vẫn chưa hoàn hồn. Dân chúng vẫn
chưa mấy ai quay trở lại Thăng Long. Dân Việt nói: “Đến một toán giặc cỏ ô hợp
như Sư Ôn còn chẳng giữ được kinh sư huống hồ người Chiêm Thành thiện chiến.”
Vua tôi họ rút chạy khỏi kinh đô đã làm nhân tâm xao xuyến. Tuy Hoàng Phụng Thế
diệt được Sư Ôn, nhưng thực chất giang sơn Đại Việt lúc này đang chấn động rung
rinh.

- Ta vừa lưới nhận được thư từ triều đình nhà Trần.
Họ nói hai vua Trần đang ở Bình Than. Triều đình Việt phân nửa không ưa Quý Ly.
Ta chỉ còn một điều chưa rõ: Trần Khát Chân là người thế nào?

- Ông ta dòng dõi võ tướng, chưa nổi danh. Chỉ ở
hàng tường nhỏ, bỗng nhiên được vua Trần cất nhắc lên tới hàng thống lĩnh quân
đội.

- Như vậy chứng tỏ có sự lục đục bên trong. Vua Trần
không tin vào những vị tướng tay chân của Thái sư Vua Trần muốn dùng người
trong họ Trần dù người ấy chưa nổi danh. Ông vua già muốn binh quyền vẫn phải ở
trong tay ông ta.

La Ngai vui vẻ:

- Bệ hạ nhận định rất đúng.

Chế Bồng Nga đi đến quyết định:

- Quân ta đánh giặc xa nhà đã lâu, lại gặp mùa rét
phía Bắc, đó là điều ta vẫn tránh suốt mấy chục năm chinh chiến với Đại Việt.
Tuy nhiên, đây là thời cơ chưa từng có. Trong vòng nửa năm đã xảy ra ba cuộc
làm loạn. Đại Việt đang hỗn loạn. Tông thất đại thần ngả nghiêng. Phải dùng đến
cả tướng chưa kinh nghiệm, chưa giỏi chiến trận. Trời giúp ta... chẳng lẽ trời
cho mà ta không nhận. Chúng ta sẽ tiến đánh, tuy nhiên, ông quên nhớ không được
phép có một sai sót nhỏ trong việc dụng binh.

Chế Bồng Nga là tay chinh chiến lão luyện. Ông ta đã
lao tâm khổ tứ, vào sinh ra tử suốt ba mươi năm ròng rã để đánh phá Đại Việt.
Ông đã thắng, nhưng ông còn muốn toàn thắng. Ông có tầm mắt rộng, biết kết hợp
nhiều mặt trận. Ông thực tế, nếu không biết chắc ăn sẽ không liều lĩnh. Nhưng
ông cũng là người thức thời, quyết không bỏ lỡ cơ hội.

Vì vậy, quyết định đánh lớn của ông đã làm nức lòng
tướng sĩ. Quân đội của ông tuyệt đối tin cậy ở ông. Ông đã bảo phen này sẽ bắt
Đại Việt phải đầu hàng. Tất cả người lính Chiêm Thành đều nức lòng, chuẩn bị tiến
vào Thăng Long lần thứ năm.

Có thể nói, việc chuẩn bị tấn công của Chế Bồng Nga
khá hoàn hảo. Ông ưa sự chu đáo, tỉ mỉ. Ông nói với La Ngai: “Trong việc dụng
binh, phải chú ý cả đến những điều nhỏ nhặt nhất”, nhưng ông lại phạm một sai lầm
nhỏ.

Tháng trước, sau trận thắng ở Thanh Hóa. Chế Bồng
Nga mở tiệc khao quân, trước khi tiến quân vào lưu vực sông Hồng. Quân sĩ được
phép uống rượu lu bù. Đến nửa đêm, mọi người đều say bí tỉ. Bọn lính từng tốp rủ
nhau vào các làng lân cận bắt đàn bà con gái để hành lạc. Ba Lậu Kê là viên
quan nhỏ theo hầu Chế Bồng Nga. Vua Chiêm luôn cần hắn bên cạnh, nên hắn không
được phép rời nơi đóng quân, theo bọn lính vào làng. Họ Chế thường nói với binh
lính.

- Ngày xưa, quân Việt mạnh, lúc thắng ta họ vẫn thường
bắt đàn bà con gái làm thê thiếp, đàn ông bắt làm nô tì hầu hạ. Trong bữa tiệc,
chúng bắt đàn bà Chiêm múa hát, đàn ông phải quỳ đầu đội đèn sáng cho chúng ăn
uống. Vậy nên, nay quân Chiêm mạnh, ta cũng làm như họ. Của cải của họ là của cải
của chúng ta, đàn bà con gái của họ là thê thiếp của chúng ta...

Trong đội ca múa của Chế Bồng Nga có nhiều con gái
Việt. Da dẻ họ đã trắng trẻo, giọng hát của họ lại líu lo và chân tay họ múa
cũng mềm mại, yểu điệu, chẳng kém gì con gái Chiêm Thành. Có thể các cô vũ nữ
người Việt chẳng đẹp hơn các cô gái Chiêm, nhưng họ là những của vật lạ. Và cái
gì lạ cũng đều hấp dẫn. Đêm hôm ấy, Ba Lậu Kê, có thể vì say, có thể xa nhà đã
lâu, có thể vì thói mê thích của lạ, nên nhân lúc ngọn đèn khi mờ khi tỏ, và mọi
người đều chuếnh choáng chẳng ai chú ý đến ai, đã ôm lấy cô vũ nữ người Việt
trong đoàn ca múa cung đình mà anh ta hằng ao ước. Cô gái giãy giụa, Ba Lậu Kê
hổn hển cười. Cô ta chạy. Ba Lậu Kê đuổi theo. Anh lính hầu túm được vạt áo cô
gái, vạt áo rách toạc, để lộ ra làn da nõn nà làm anh không thể cầm lòng. Ba Lậu
Kê ôm chầm lấy cô, cắn vào má, vào vai, vào đôi vú tròn trịa. Cô gái Việt lúc đầu
chỉ chạy không kêu... bởi vì quá sợ, nhưng rồi cô cũng hét lên được. Cô gào to:
“Cứu tôi với.” Và điều này Ba Lậu Kê không hề
nghĩ tới.

Mọi người đều say, riêng vua Chế không say. Mọi người
đi tìm thú vui, riêng mình ông lại suy nghĩ. Lúc đó ông đứng giữa sân rộng,
nhìn lên trời, ngắm những ngôi sao nhấp nháy, như ngắm nhìn những quân cờ để
tính thừng nước đi sắp tới. Bầu trời bao la, những ngôi sao thưa thớt lạnh lẽo
những rất sáng đã gợi hứng cho những tưởng tượng chiến trận của ông. Ông đang
khoan khoái, tâm hồn luôn căng thẳng của ông chẳng mấy khi được những phút thư
giãn thế này... Bỗng ông giật mình như tỉnh mộng, vì chợt nghe thấy tiếng kêu cứu
ông vội chạy vào, và chợt bắt gặp cảnh cô vũ nữ đang bị lõa lồ.

Còn thêm một điều nữa mà Ba Lậu Kê không ngờ tới: Chế
Bồng Nga rất yêu thích cô vũ nữ người Việt này. Trong mọi việc xảy ra giữa binh
sĩ Chiêm và người Việt, vua Chiêm thường vẫn đứng về phía đồng bào của mình. Ở
đây không lấy lẽ công bằng làm chuẩn mực, vua Chiêm cũng biết đó là điểm yếu của
mình, song ông vẫn thích đối xử thiên lệch như vậy. Âu cũng là lẽ thường tình
khi hai bên thù địch. Binh lính Chiêm Thành cũng vì cách đối xử thù hận ấy của
Chế Bồng Nga nên rất quý ông; họ hy sinh hết lòng vì sự nghiệp của ông phần nào
cũng do mối đồng thù hận ấy.

Nhưng lần này lại hoàn toàn khác. Khi vua Chiêm
trông thấy làn da trắng nõn của cô gái bị phô ra trong ánh nến. Ông bỗng nhíu
mày lại. Ông trừng mắt, rồi sầm sầm đi tới trước Ba Lậu Kê. Anh lính hầu tỉnh
ngay rượu, mặt xám ngoét. Chế Bồng Nga vung tay lên, dùng hết sức tát vào má
người lính. Họ Chế nổi lôi đình, quát mắng và đuổi Ba Lậu Kê ra ngoài. Khi người
lính đi khỏi, cô vũ nữ cũng nhân cơ hội lẩn đi đâu mất. Còn lại một mình, cơn tức
giận của ông cũng dần dần xẹp xuống. Ông đi ra sân, ngẩng đầu nhìn trời, nhưng
thấy hoàn toàn mất hứng. Ông ngẫm nghĩ, chợt hối hận. Sao lại xảy ra như thế?
Ta có bao giờ đối xử thế này? Sao ta có thể đánh con người hèn mọn đã cúc cung
tận tụy với ta hơn một năm nay? Anh ta xa nhà, xông pha hiểm nguy để được ta đối
xử như thế sao? Lòng bối rối không sao yên được, ông đích thân tìm khắp nơi, rồi
sai thuộc hạ đi tìm Ba Lậu Kê ngay đêm hôm ấy, nhưng không thấy. Sáng hôm sau
anh ta cũng không về. Cứ tưởng anh ta hết giận sẽ quay lại, song Ba Lậu Kê đã
biệt tăm. Người lính hầu đã bỏ trốn. Không ai có thể ngờ Ba Lậu Kê đã giả trang
dân Việt tìm đến vùng Hoàng Giang. Anh ta đã sống nhiều với người Việt nên ăn
nói hoàn toàn như người Việt.

Đêm hôm ấy, khi Trần Khát Chân đang bàn việc quân với
các tướng, bỗng được tin có một người lính Chiêm đầu hàng, xin gặp chủ tướng để
báo việc cơ mật. Khát Chân cho mọi người lui, chờ gặp tên hàng binh, Bùi Bá Kỳ
dẫn một người nhỏ thó, da nâu sẫm, tóc loăn xoăn bước vào. Anh ta khúm núm
chào.

- Tên nhà ngươi là gì?

- Tiểu nhân tên Ba Lậu Kê.

- Quê quán, cha mẹ, ở đâu, làm gì?

- Bẩm, quê quán Châu Ô, cha là Ba Lậu Khiêm người
Chiêm Thành, mẹ là Thị Hiền người Việt đều đã chết trong loạn lạc.

- Thảo nào! Anh nói tiếng Việt quá sõi! Anh muốn báo
cho ta việc gì?

- Tôi là kẻ hầu cận ở cạnh Chế Bồng Nga... nên biết
được nhiều chuyện không mấy ai biết.

- Nhà ngươi cứ nói... Biết chuyện gì nói hết. Chỉ có
điều, phải nói cho thật đúng.

Ba Lậu Kê đưa mắt nhìn Khát Chân, rồi lại liếc sang
Bá Kỳ, hắn gãi đầu rồi mới quyết định nói:

- Bẩm, tiểu nhân ngày đêm hầu hạ vua Chiêm nên được
biết có một số quan đại thần nhà Trần vẫn thư từ liên hệ với Chế Bồng Nga.

Bùi Bá Kỳ đưa mắt nhìn Khát Chân. Vị thống lĩnh vỗ
bàn đứng dậy:

- Nhà ngươi có biết mình đang nói gì không? Phải
chăng ngươi làm kế ly gián? Tội chết đấy ngươi hiểu không?

Bùi Bá Kỳ vòng tay nói:

- Bẩm tướng quân, năm xưa đức Vua Duệ Tông vào đất
Chiêm, viên tiểu quan của Chế Bồng Nga là Thu Bà Ma đã trá hàng, nói dối rằng
quân Chiêm thua chạy, để nhử quân ta sa vào ổ phục kích của chúng. Xin tướng
quân cho đem chém tên Ba Lậu Kê này. Chẳng qua hắn cũng là kẻ trá hành.

Ba Lậu Kê quỳ xuống run rẩy:

- Kẻ hèn mọn này cũng biết việc Thu Bà Ma năm xưa,
sao lại dám tái diễn trò cũ, sao lại dám dại dột rước vạ vào thân. Kẻ hèn mọn
này xin thề hoàn toàn nói lời trung thực. Nếu sai xin chịu chết chém.

- Người lấy gì làm bằng chứng?

- Dạ, vua Chiêm để tất cả thư từ liên lạc vào trong
một chiếc hòm nhỏ màu xanh, luôn để bên người.

- Điều ngươi nói làm sao tin được, bởi vì ngươi đâu
có mang cái hòm đó tới đây.

- Dạ, dạ... - Ba Lâu Kê luống cuống. - Bẩm bằng chứng...
A! Kẻ hèn mọn này có rồi, có bằng chứng rồi... Hiện nay trên sông Hoàng Giang
có mấy chiếc thuyền Chiêm đang giả làm thuyền đánh cá để theo dõi tình hình
quân Việt... Họ đều là người Chiêm, tiểu nhân nhận được mặt. Chập tối, tiểu
nhân đội nón rách núp bên sông, thấy một chiếc thuyền của chúng lảng vảng gần đấy,
trên đó có hai người: một tên là Nạc Mậu, một tên là Chế Ma Na.

Trần Khát Chân vội sai ngay Bùi Bá Kỳ cấp tốc đi bắt
gian tế. Khi mọi người đã ra ngoài hết, tướng quân mới hỏi riêng Ba Lậu Kê:

- Tên những đại thần ngầm liên hệ với Chế là ai?

- Tiểu nhân nghe thấy nhiều, nhưng chỉ nhớ được hai
người, vì tên của họ luôn được nhắc tới. Đó là quan tư đồ Trần Nguyên Đĩnh và
quan thiếu bảo Trần Tông.

- Dĩnh và Tông ư? - Khát Chân rung động trong lòng.
Ông thầm suy ngẫm một lát rồi nói. - Điều này vô cùng hệ trọng... Ngươi phải biết
nếu giả trá, tính mạng ngươi ra sao rồi chứ?

- Bẩm, kẻ hèn mọn này hiểu, bởi vậy chưa dám hé môi
với ai... Và khi nãy, vì có người nên tiểu nhân cũng không dám nói tên hai người
đó.

- Ngươi tinh ma lắm!

- Đại nhân quá khen. Chỉ là thói quen thôi ạ. Ở gần
các bậc vua chúa phải biết khi nào cần nói.

- Ngươi tinh ma thế, tại sao Chế Bồng Nga lại bạc
đãi ngươi?

- Bởi vì... Ông ta tính đa sát.

- Đa sát?

- Vua Chiêm chẳng tin ai bao giờ. Ông ta hay để bụng. Có thể ngoài miệng ông rất ngọt,
nhưng nếu đã phật lòng, trước sau ông ta cũng giết. Cứ mỗi năm, ông ta lại thay
đổi người hầu cận một lần... Mà con đã hầu hạ cận kề bên ông ta hơn một năm rồi...
Con đã biết quá nhiều chuyện.

- Nhưng tại sao lần
này vua Chiêm nổi giận với ngươi?

- Con đã quá say.
Sau trận sông Lương, có tiệc khao quân, con uống quá chén... Vâng, khi say người
ta thật dại dột. Con đã cả gan xúc phạm một cô nương vũ nữ... Cô nương này lại
được vua Chiêm yêu quý... Con biết nhưng quá say...

Giọng kể chuyện thật
thà của Ba Lậu Kê làm Trần Khát Chân chú ý. Ông hỏi rất nhiều chuyện tỉ mỉ về
Chế Bồng Nga:

- Ông ta thích gì?

- Vua Chiêm rất
thích hát múa. Lúc nào bên cạnh ông cũng có một đoàn vũ nữ được tuyển chọn kĩ
lưỡng, vì Chế Bồng Nga rất sành nhạc và múa. Quan giữ việc nhạc sau khi chọn
xong, chính vua Chiêm lại đích thân duyệt từng người. Thậm chí có gia đình mắc
tội nhưng có con gái đẹp và hát múa giỏi đem dâng, cũng sẽ được miễn tội. Ngay
cả khi đem quân đi chinh chiến, nguy hiểm thế, bận bịu thế, vua Chiêm cũng
không quên mang theo đội ca múa.

Nói tới đây, Ba Lậu
Kê ngừng lại, liếc nhìn vẻ mặt của Khát Chân. Anh ta sợ câu chuyện của mình quá
dông dài, ba hoa, hoặc giả anh ta ngừng vì câu chuyện đến đây mới là cái nút.
Khát Chân tỏ ra rất quan tâm:

- Nhà ngươi cứ tiếp...
à, ta muốn hỏi điều này... Vậy có phải chiếc thuyền vua Chiêm ngự là chiếc thuyền
trên đó có dàn nhạc cung đình, có đoàn ca múa?

Ba Lậu Kê mỉm cười
ranh mãnh:

- Đây cũng là điều
con muốn nói riêng với tướng công. Như kẻ hèn mọn đã nói, Chế Bồng Nga vốn đa
nghi và mưu mẹo. Không bao giờ ông ta ngự trên chiếc thuyền có đàn nhạc hát
múa. Chiếc thuyền đó lộng lẫy, sơn màu vàng rực rỡ, treo đèn gấm, nhưng chỉ là
chiếc thuyền ngụy trang đánh lừa đối phương. Thỉnh thoảng vua Chiêm có xuất hiện
trên thuyền rồng, nhưng chỉ là khi tiệc tùng hội họp. Còn hàng ngày, Chế Bồng
Nga bao giờ cũng ở trên một chiếc thuyền nhỏ khác. Thuyền này sơn màu xanh
xoàng xĩnh, nhưng tiện nghi. Thoạt trông, nó hoàn toàn giống như trăm ngàn chiếc
thuyền chiến của đám thủy binh tầm thường.

Mắt Trần Khát Chân
bỗng sáng lên:

- Người lạ có thể
nhận ra chiếc thuyền đó không?

- Rất khó nhận biết.
Nhưng riêng tiểu nhân, lúc nào cũng nhận ra ngay, bởi vì tiểu nhân hàng ngày ở
trên đó đã một năm nay...

Khát Chân gật đầu bằng
lòng:

- Cũng có lý. Ta có
thể tin ngươi. Nhưng cũng cần nhắc lại: nếu nói đúng ngươi sẽ được trọng thưởng,
còn nếu man trá...

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3