Bất Tử - Chương 29 - 30
Chương
29
SÁNG NGÀY 21 THÁNG 12, TÔI LỌ MỌ ĐI XUỐNG CẦU THANG.
Mặc dù bị chóng mặt, mờ mắt, và cảm giác khó chịu
do uống rượu quá nhiều, nhưng tôi chuẩn bị cà phê và bữa sáng thật
tươm tất, với mong muốn cô Sabine trước khi đi làm nghĩ rằng tất cả
mọi chuyện đều ổn. Và thế là tôi có thể quay lên phòng và uống nốt
phần rượu còn lại.
Ngay sau khi nghe tiếng xe cô chạy đi, tôi bỏ chén đĩa
vào bồn rửa, đi thẳng lên lầu, lấy chai rượu giấu dưới gầm giường ra
và mở nắp. Dòng rượu ấm nóng sẽ xoa dịu tinh thần tôi, làm tiêu tan
bao đau đớn, lo lắng và sợ hãi trong tôi, cho đến khi không còn gì đe
dọa tôi nữa.
Không biết vì sao, tôi lại nhìn chằm chằm vào tờ
lịch treo trên bàn học. Con số của ngày hôm nay như nhảy ra, hét lên,
vẫy tay tung tăng trước mặt tôi. Tôi đứng dậy bước đến gần nó, liếc
nhìn khoảng trống xung quanh con số. Không có ghi chú, không có cuộc
hẹn nào, không phải là ngày sinh nhật của ai. Chỉ có mấy chữ Ngày
Đông Chí được in nhỏ màu đen, cái ngày mà Nhà xuất bản cho là
quan trọng, nhưng lại không có ý nghĩa gì với tôi.
Tôi quay trở lại giường mình, đầu tựa vào gối khi
nốc một hơi dài. Tôi nhắm mắt lại trong khi cảm giác nóng ấm tuyệt
vời lan tỏa trong người, xoa dịu tâm trí tôi – giống như cái cảm giác
khi được Damen nhìn đăm đăm.
Tôi uống một ngụm nữa, rồi tiếp tục, rất nhanh, hoàn
toàn không giống như cách uống tôi đã tập trước đây. Những ký ức về
Damen lại hiện về, trong khi tôi chỉ muốn xóa bỏ nó. Vì thế tôi tiếp
tục, uống, nhấm nháp, nốc, nuốt ừng ực cho đến khi tôi thư giãn hoàn
toàn, cho đến khi những ký ức về anh biến mất.
Khi tôi tỉnh dậy, trong tôi tràn đầy cảm giác ấm áp,
cảm giác thật là yên bình. Giống như tôi được bọc trong những tia
nắng mặt trời óng ánh, thật an toàn, thật hạnh phúc. Tôi muốn được
thế này và sống thế này mãi mãi. Tôi nhắm nghiền đôi mắt, cố nắm
giữ khoảnh khắc kỳ diệu ấy, cho đến khi cái mũi bị ngứa ngứa vì
có vật gì đó bay trong phòng, làm tôi mở mắt và đi ra khỏi giường.
Tôi đưa tay lên ngực mình, cảm thấy tim đập rất mạnh
khi nhìn thấy một chiếc lông chim màu đen nằm trên gối.
Giống như cái lông chim màu đen tôi dùng trong buổi
tiệc hóa trang thành Marie Antoinette.
Giống như cái lông chim đen mà Damen đã xin, như
một món quà kỷ niệm.
Và tôi biết anh đang ở đây.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, tự hỏi sao mình ngủ lâu đến
thế. Trên góc tường phía xa, bức tranh tôi để trong cốp xe đã được
treo lên. Thoạt đầu, tôi nghĩ đó là bức tranh Người Phụ Nữ
Tóc Vàng của Damen, nhưng không phải vậy. Trước mặt tôi là
hình một cô gái tóc vàng nhưng tái nhợt, đang chạy qua hẻm núi tối
đen đầy sương.
Cái hẻm núi giống như trong giấc mơ của tôi.
Không biết tại sao, tôi chộp lấy chiếc áo khoác, xỏ
vội đôi dép hai quai, rồi chạy đến phòng cô Sabine, lấy chùm chìa
khóa xe mà cô đã giấu trong ngăn kéo. Sau đó tôi chạy xuống cầu thang,
rồi đi thẳng ra ga ra, mà không biết rõ là sẽ đi đâu, và tại sao. Tôi
chỉ biết rằng tôi phải tới đó, và sẽ biết đó là đâu khi tôi thấy
nó.
Tôi chạy về hướng Bắc, thẳng đến thị trấn Laguna. Rồi
vòng vèo qua MainBeach trước khi chạy vào đường Broadway. Ngay khi chạy
qua khỏi những con đường đông người, tôi nhấn mạnh ga và chạy theo bản
năng. Rồi thì dừng xe lại ở khu đất bỏ hoang, bỏ chìa khóa và điện
thoại vào túi, vội đi nhanh đến phía trước.
Sương mù dày đặc mịt mờ. Một phần nào đó trong tôi
bảo tôi nên quay trở lại về nhà, rằng đến nơi âm u một mình thế này
thì thật là điên dại, nhưng tôi không thể dừng lại, một phần khác
trong tôi thôi thúc phải tiến tới, như thể đôi chân tôi tự di chuyển, và
tôi chỉ việc đi theo.
Tôi bỏ tay vào túi để bớt lạnh, dạo bước mà không
biết mình đang đi đâu. Không có điểm đến trong đầu, cũng giống như tâm
trạng khi quyết định đến đây. Tôi sẽ biết khi thấy nó.
Bất chợt, chân tôi vấp phải một tảng đá. Tôi ngã
xuống, đau thấu người. Vừa lúc đó thì điện thoại reo lên.
“Vâng?” Tôi lắp bắp, cố đứng dậy, hơi thở ngắn và
nhanh.
“Phải cậu không? Nghe chả được gì cả!”
“Có chuyện gì thế, Miles?” Tôi tiếp tục bước, cố cẩn
thận hơn.
“Bọn tớ đang có một buổi tiệc rất vui và tớ nghĩ
nên mời cậu. Có đến hàng trăm người ăn mặc, hóa trang như ma cà rồng
ở đây này…”.
“Haven có đó không?” Tôi hỏi, không hiểu sao lòng quặn
lại khi vừa nhắc tên Haven.
“Haven đang tìm Drina. Nhớ sự kiện bí mật lớn không?
Haven không thể giữ bí mật được, ngay cả bí mật của mình!”
“Mọi người… ăn mặc kiểu của Haven hết hả?”
“Còn ghê hơn nữa. Tới đây đi!”
Những bước chân vô định tiếp tục đưa tôi đến đỉnh đồi.
Vừa tới nơi, tôi đã nhận ra cả thung lũng tràn ngập ánh đèn.
“Cậu nói cậu đang ở hẻm núi hả?”
“Ừ”.
“Tớ cũng vậy. Thật ra, tớ gần như ở đó!” Tôi nói,
bắt đầu đi xuống phía bên kia sườn đồi
“Khoan… Cậu đang ở đây hả?”
“Vâng, tớ đang đi theo hướng ánh đèn nè”.
“Cậu có đi qua đường hầm trước không?” Khi tôi không
phản ứng, Miles hỏi tiếp: “Làm sao cậu biết buổi tiệc vậy?”
Ơ, tôi tỉnh dậy sau khi say rượu. Có một chiếc lông vũ
bay qua mũi tôi và một bức tranh treo trên tường phòng tôi. Vì thế tôi
làm cái việc của người điên: Chộp vội cái áo khoác, xỏ vội đôi dép
lê, chạy ra khỏi nhà với một bộ quần áo ngủ!
Biết rằng mình không thể nói ra điều đó, tôi chọn
giải pháp im lặng. Chính điều này càng làm cho Miles nghi ngờ hơn.
“Haven nói với cậu à? Thế mà Haven thề, tớ là người
duy nhất được biết!”
“Không, Miles! Tớ thề Haven không có nói, tớ chỉ tự
tìm đến. Tớ sắp đến rồi, chắc chỉ khoảng vài phút nữa, nếu tớ
không bị lạc trong sương mù...”
“Sương mù? Đâu có sương...”
Trước khi Miles nói hết câu, chiếc điện thoại đã bị
giật phăng khỏi tay tôi.
Và tôi thấy nụ cười của Drina.
“Chào Ever! Tôi đã nói là sẽ gặp lại cô mà!”
Chương
30
TÔI BIẾT TÔI NÊN BỎ CHẠY, HÉT TOÁNG LÊN, HAY LÀ LÀM
MỘT ĐIỀU GÌ ĐÓ. Nhưng không! Tôi chỉ đứng im, người đông cứng lại. Đôi
dép lê dính chặt xuống nền đất cứ như thể chúng bị mọc rễ rồi. Tôi
nhìn chằm chằm Drina, tự hỏi làm thế nào có thể kết thúc những
chuyện này?
“Cô thích làm một kẻ lẳng lơ quyến rũ lắm mà?” Cô ta
nhếch môi cười. “Gặp được người đàn ông trong mộng này, một người
tốt đến mức cứ như là hoàng tử đến từ giấc mơ này. Thế rồi sau đó
thì trở nên khốn khổ và cô độc đến tận cùng. Sao nào, rượu có giúp
giải quyết được gì cho cô không?”
Cô ta chộp lấy cánh tay tôi. Những cái móng sắc nhọn
cấu nhẹ trên da thịt.
“Cô nghĩ đến cái chết à?” Cô ta nghiến hai hàm răng
lại với nhau. “Ôi chao, cô nghĩ tôi dày công sắp xếp tất cả những thứ
này để rồi kết thúc mọi thứ nhanh chóng thế? Đâu có dễ dàng vậy!
Quỷ tha ma bắt, nếu tôi muốn, tôi đã có thể ra tay bất cứ lúc nào,
hiểu không. Đâu có cần dựng nên sân khấu này. Và thế thì chẳng vui
chút nào, cô đồng ý với tôi chứ?”
Tôi thở hổn hển. Drina, trước mắt tôi, kiêu kỳ hoàn
hảo trong chiếc váy lụa đen dài. Khi cô ta vung tay lên, tôi nhìn thấy
trên đó một hình xăm con rắn cắn đuôi mình lóe sáng. Nhưng rất nhanh,
ngay khi tôi vừa chớp mắt, nó lập tức biến đi.
“Xem nào... Để xem nào! Cô nghĩ rằng Damen đã dẫn dắt
cô đến đây? Ồ, tôi xin lỗi vì sự thất vọng đáng tiếc này, Ever. Nhưng
tôi phải nói sự thật cho cô biết rằng, đó là tôi, chứ không phải anh
ấy. Tôi yêu ngày 21 tháng 12. Chao ôi, cái ngày Đông chí, ngày có đêm
dài nhất trong năm...”
Cô ta nhún vai.
“Bây giờ thì nói đến chuyện tôi sẽ đưa cô đi đâu! Cô
nghĩ mình sẽ làm gì? Chạy trốn à? Không, tôi nhanh hơn. Tìm kiếm các
bạn của cô à? Ối chào, tôi tệ nhỉ. Haven thậm chí còn không có ở
đây nữa. Có vẻ như tôi đưa cô nàng đó đến một buổi tiệc khác, một
hẻm núi khác rồi. Cô ta đang đi loanh quanh trong lúc chúng ta nói
chuyện, rồi thì cứ lách mình qua khỏi đám đông hàng trăm người hóa
trang thành ma cà rồng để tìm kiếm tôi!”
“Cô... cô muốn gì?” Tôi nghiến răng. Thấy đau nhói khi
Drina bóp chặt tay mình.
“Đừng hối thúc tôi!”
Cô ta nheo đôi mắt xanh, rọi một thứ ánh nhìn hư ảo
lên tôi.
“Chúng ta đang có một khoảng thời gian rất tuyệt cơ
mà. Cô ngắt tôi ở chỗ nào ban nãy nhỉ? À, chúng ta đang nói về cô. Cô
không thích nữa. Thế bây giờ cô mong tôi nói về chuyện gì? Tôi e rằng
cuộc đời cô, cô cũng chẳng biết mình mong gì, đúng không? Sự thật là,
cô biết đấy, Damen và tôi sẽ trở lại với nhau. Sau chừng ấy năm ròng
rã bên nhau, cô nghĩ rằng tôi có thể xa anh ấy dễ dàng vậy à?”
Tôi nhìn chằm chằm xuống đất, tự hỏi sao mình có
thể ngốc nghếch, ngây thơ đến thế.
“À, đừng khắc nghiệt với bản thân mình. Đây đâu phải
là lần đầu cô mắc phải sai lầm cơ chứ. Tôi đếm không hết nổi những
sai lầm của cô nữa cơ!”
Drina vẫn tiếp tục, thong thả như thể có tất cả thời
gian trên cuộc đời này.
Đột nhiên, tôi nhớ đến những gì Damen nói với tôi ở
bãi đậu xe, rằng anh không bao giờ để mất tôi lần nữa. Nhưng
khi tôi ngẩng lên, thấy gương mặt Drina rắn đanh trở lại, tôi vội vã
xóa sạch ý nghĩ đó trong đầu mình vì nhận ra cô ta có thể đọc
chúng dễ dàng.
Cô ta bước xung quanh tôi, hai cánh tay vung vẩy. “Được
rồi... Hãy xem nào! Tôi không dài dòng nữa. Chúng ta sẽ chơi một trò
chơi... Cô đã bao giờ quan sát một con mèo vờn chuột như thế nào chưa?”
Trong một giây, tôi nghe lạnh người. Còn cô ta thì thong
thả đưa lưỡi liếm quanh môi.
“Ôi chao... Sao mà chúng thích thú với món đồ chơi
của chúng thế cơ chứ! Chẳng có con mèo nào ăn chuột ngay cả, Ever. Chúng
say mê đùa giỡn với con vật màu xám xịt tội nghiệp kia trong một
khoảng thời gian dài, cho đến khi chúng thật sự thấy chán ngắt và
kết thúc công việc của mình bằng một cú vồ!”
Tôi nhắm mắt lại, không muốn nghe thêm chút gì nữa,
tự hỏi nếu cô ta muốn giết mình, tại sao cô ta không làm nhanh lên và
hoàn tất việc đó cho xong đi?
“Ừm, đấy là một cảm giác rất thú vị, ít nhất là
với tôi...” Cô ta bật cười. “Còn chuyện gì với cô à? Cô không tò mò
chút nào sao?”
Khi thấy tôi vẫn không có phản ứng gì, cô ta thở dài.
“Cô đúng là đối thủ tối tăm, đần độn nhất mà tôi
từng phải đối diện đấy. Thôi được, nếu như cô không thể nghĩ ra được
trò gì hay ho, thì tôi đành phải nghĩ giùm vậy. Chúng ta sẽ chơi như
chơi trò đuổi bắt ấy. Tôi sẽ đứng đây, nhìn cô chạy quanh, cố gắng
thoát khỏi tôi. Thế nào? Cô thấy có thú vị không? Một cái chết thong
thả, chậm rãi. Tốt rồi đấy, nào... Bây giờ thì phải đứng dậy và
chuẩn bị chạy đi thôi. Đồng hồ bắt đầu đếm rồi!”
“Sao cô lại muốn giết tôi?” Tôi nhìn cô ta. “Sao cô không
để tôi yên? Damen và tôi chẳng còn gì với nhau cả. Tôi đã không gặp
anh ấy suốt mấy tuần qua!”
Đáp lời tôi, Drina chỉ phá lên cười.
“Tôi có thể nói gì nhỉ? Rằng Damen và tôi gắn kết,
gần gũi với nhau nhiều hơn rất nhiều trước lúc cô. Cô xuất hiện và
làm thay đổi tất cả!”
Một câu nói ấy khiến tôi giật mình, trong một thoáng
thấy bừng tỉnh và thay đổi hẳn suy nghĩ. Điều đó có nghĩa là Damen
vẫn nghĩ đến tôi, rằng tôi thật sự có một ý nghĩa nào đó với anh?
Tôi sẽ không đầu hàng nếu không đấu hết mình với Drina trong cuộc
chiến này.
Cô ta lắc đầu và nhìn tôi, vẻ thất vọng hiện lên trên
gương mặt. “Không hiểu anh ấy nhìn thấy gì ở một kẻ ngốc nghếch điên
khùng như cô. Thôi được rồi, đến lúc bắt đầu cuộc chơi rồi đấy. Đi đi...”
Cô ta lùi lại một bước, như để tôi tự do. Tôi lập tức
phóng mình đi trong hẻm núi, biết rằng không có ai, không điều gì có
thể cứu mình, nhưng vẫn phải thử cơ hội cuối cùng này.
Tôi vuốt ngược mái tóc ra sau, lao đi như một người mù
trong màn sương dày đặc, hy vọng mình có thể quay ngược trở lại đúng
nơi bắt đầu. Tôi nghe hơi thở của mình hổn hển. Người đau. Chân đau. Nỗi
sợ hãi phập phồng trong lòng ngực. Nhưng tôi vẫn tiếp tục chạy.
Tôi chạy băng qua những tảng đá lạnh lẽo và sắc nhọn.
Băng qua những cành cây. Mấy lần, tôi thét lên vì đau và vì sợ một
khi cành cây nào đấy xước trúng mặt, trúng tay, trúng chân mình. Người
tôi tả tơi sau những cú xước ấy. Nhưng tôi vẫn chạy. Chạy vì cuộc đời,
vì sự sống của tôi – mặc dù thật sự tôi cũng không biết rằng cuộc
đời ấy, sự sống ấy có đáng giá hay không.
Khi tôi chạy, tôi nhớ đến những lần mình từng chạy
như thế này. Trong mơ.
Nhưng cũng như trong những giấc mơ của mình, tôi hoàn
toàn không biết nó sẽ kết thúc thế nào.
Khi tôi chới với dừng chạy, nhận ra mình chạm đến bên
một mép vực thăm thẳm, tôi quay người lại và phát hiện Drina đang
bước ra khỏi đám sương mù dày đặc, đứng ngay trước mặt tôi.
Chưa kịp phản ứng gì, tôi đã nhận ngay một cú đấm
như trời giáng từ bàn tay với những chiếc móng dài, sắc nhọn.
Tôi nằm dưới đất, cố mở mắt ra, biết rằng cả một
vũng máu đang chảy từ gương mặt mình. Chạm tay lên mũi, tôi e rằng nó
đã gãy, lệch hẳn sang một bên, cảm giác đau đớn đến tận cùng.
Tôi chập choạng đứng dậy, nhổ nước bọt trong miệng ra.
Kèm theo nước bọt là máu và vài chiếc răng bị gãy. Môi tôi, miệng
tôi đều có vị mằn mặn của máu.
“Ôi trời ơi... trông cô thật là kinh khủng, Ever!” Cô ta
nhăn mặt, đầy vẻ ghê tởm và giễu cợt. “Tôi nói nghiêm túc đấy. Trông
hãi hùng lắm cơ! Cái cô nàng xinh đẹp mà Damen mơ tưởng là thế này
à?”
Cơ thể tôi như sắp khuỵu xuống vì cảm giác choáng
váng do mất máu và bị đau. Nhưng tôi vẫn gắng gượng bám một cành cây
để đứng lên cho vững.
“Thôi được rồi... trước khi chúng ta bắt đầu tiếp, tôi
nghĩ rằng cô muốn biết một vài chi tiết thú vị, hay hay. Tôi sẽ bật
mí cho cô, như một phần thưởng nho nhỏ trước khi cô trở lại bước vào
vòng đua kế tiếp. Ôi, đứng yên nào! Cô làm tôi buồn cười không chịu
nỗi khi nhìn thấy vẻ mặt quá sốc của cô như thế này. Tôi đã nói
rồi, cuộc chơi chưa kết thúc ở đây mà...!”
Drina phá lên cười, ngắm nghía mấy chiếc móng tay rồi
tiếp.
“Tôi không biết tại sao, nhưng vì một vài lý do, tôi
chưa bao giờ chán việc chạy chơi với cô như thế này. Tôi thừa nhận nó
rất sôi động, hấp dẫn và thú vị... Nào, bắt đầu từ đâu? Cô muốn
bắt đầu từ đâu?”
Cô ta nhìn tôi, môi mím chặt, những ngón tay với móng
sắc nhọn gõ nhẹ nhẹ trên hông. “Được, chúng ta bắt đầu từ bức tranh
lấy từ cốp xe của cô. Cô nghĩ cô là người phụ nữ tóc vàng trong đó?
Tôi-không-nghĩ-thế! Tôi chắc Picasso sẽ điên tiết lên nếu biết cô nghĩ
thế!”
Cô ta bật cười.
“À, tôi cũng là người đã gửi đến chiếc lông chim màu
đen. Damen là người đa cảm thật đấy. Một chiếc lông chim làm món quà
kỷ niệm. Hừ... Tôi cũng là người đã gieo giấc mơ này vào trong đầu
cô. Tôi phải gieo rất nhiều lần đấy, chứ không phải đơn giản đâu...! Ồ
không, tôi sẽ không giải thích bằng cách nào và tại sao, vì đó là
một câu chuyện quá dài, quá nhiều chi tiết mà cô không thể hình dung,
không thể tưởng tượng nổi. Kỹ thuật đó phức tạp lắm, cô bạn thân
mến ạ. Chỉ biết rằng thật tệ khi cô đã không chết trong tai nạn xe
hơi ngày trước. Giá mà lúc đó cô chết, thì đã tránh cho chúng ta bao
nhiêu là rắc rối nhỉ. Cô có chút ý niệm nào về những chuyện kinh
khủng cô đã gây ra không? Chính bởi vì cô mà gia đình cô chết,
Evangeline đã chết. Và Haven... cũng cận kề cái chết. Tôi muốn nói
rằng chính cô đấy Ever ạ, cô ích kỷ biết chừng nào!”
Cô ta nhìn tôi nhưng tôi không phản ứng.
“Có vẻ cô không tin nhỉ. Thế thì để tôi thề vậy...”
Cô ta đưa bàn tay phải lên như thể đang nói một lời
thề nghiêm chỉnh nhất. “Tôi, Drina Magdalena Auguste”. Cô ta
dừng lại vài giây, đủ lâu để tôi phải há hốc miệng khi nghe họ của
mình, cái họ của người phụ nữ sau khi kết hôn, được lấy theo họ của
chồng. “_thề rằng những gì đã nói là sự thật!”
Cô ta nhếch môi cười. Nụ cười ác độc và nhuốm vẻ
thâm hiểm.
“Vâng, đúng như cô đã nghi ngờ, tôi đã dự định đánh
cắp cô bạn Haven của cô. Nhưng không như cô tưởng là tôi muốn làm hại
cô nàng ấy đâu. Tôi thuyết phục Haven tạo một hình xăm, thứ suýt chút
nữa thì giết chết cô ấy. Nhưng chỉ vì tôi quyết định sau khi giết
chết cô ta, tôi sẽ mang cô ta trở lại và biến cô ta thành người bất
tử. Thế là cô ta có được một cuộc sống rất dài, rất thú vị. Thế
nhưng cô đã chen ngang vào. Chính cô tưởng mình đã làm được rất nhiều
cho những người thân yêu của mình, trong khi thực tế chỉ mang đến cho
họ những rắc rối, những nguy hiểm và thậm chí là làm cho họ mất
mạng hoặc suýt mất mạng!”
Tôi nhìn trừng trừng Drina. Tự hỏi tại sao một con
người có vẻ ngoài xinh đẹp như thế lại ẩn chứa bên trong những thứ
xấu xa chừng ấy. Và tại sao cô ta cứ muốn nhắm vào tôi?
“Tôi muốn cô nếm trãi cảm giác cô đơn đến mức nào
trong cuộc đời của cô. Tôi muốn cô hiểu được cảm giác rằng những
người thân yêu nhất của cô sẽ sẵn sàng rời bỏ cô để đến với một thứ
khác mà họ nghĩ rằng tốt hơn, thú vị hơn, sôi động hơn. Haven, Miles,
cả bà cô Sabine nữa... Cô có cảm nhận được không? Cô hoàn toàn cô đơn,
Ever ạ! Hoàn toàn bị cô lập. Không còn ai yêu thương. Chỉ có một mình...”
Cô ta ngừng lại một vài giây, mỉm cười.
“Và bây giờ, đến phần thú vị nhất... Tôi sẽ ban cho
cô một ân huệ, một thứ quý giá, mặc dù tôi chắc rằng cô thậm chí
còn không biết cảm ơn nữa kìa!”
Tôi nhìn chằm chằm cô ta, kín đáo bước lùi một bước
với hy vọng cô ta không chú ý.
Tôi không còn có chút liên hệ gì với Damen nữa. Chúng
tôi đã chia tay nhau rất lâu trước đó. Tại sao cô không đi tìm anh ta đi?
Tôi cố đánh lừa Drina bằng những suy nghĩ trong đầu
mình, vì biết rằng cô ta sẽ dễ dàng đọc được chúng.
Nhưng cô ta cười phá lên, trợn mắt.
“Tin tôi đi, cô là người duy nhất còn sót lại trên thế
giới áp dụng những chiêu thức trẻ con, ngây thơ vớ vẩn thế này!”
Rồi cô ta lại bước đến bên tôi.
“Cô thấy đấy, Damen là của tôi. Anh ấy luôn luôn là
của tôi. Nhưng thật không may, cô luôn xuất hiện. Cô, cái
kẻ ngốc nghếch, chán phèo, đầu óc non nớt ngây thơ với những suy
nghĩ lòng vòng, kể từ khi cô xuất hiện và cứ khăng khăng làm cho
được cái việc quyến rũ anh ấy như thế này, thì công việc của tôi
đành phải làm là theo cô sát gót, hạ gục cô và giết chết cô hết
lần này đến lần khác”.
Cô ta bước tới bước nữa. Tôi thì bước lùi. Máu từ
bàn chân tôi ứa ra khi lại vừa dẫm trúng một tảng đá sắc cạnh khác.
Tôi nhắm nghiền mắt, chờ đợi.
Khi Drina đứng sát bên tôi, tay chống lên eo, mày nhướng
lên, tôi không chạy nữa. Tôi từ chối mọi chuyển động lúc này, từ
chối tham gia vào một cuộc rượt đuổi ngốc nghếch khác. Tôi hiểu cô ta
đúng. Cuộc đời của tôi bây giờ chỉ là một đống hỗn loạn, rối bời
khủng khiếp, với những cô đơn cùng cực. Tất cả những người tôi yêu thương
đều gặp phải những điều không may.
Tôi nhắm mắt, nhớ đến khoảnh khắc hạnh phúc và bình
yên cuối cùng của mình trước tai nạn xe hơi. Có cả gia đình bên cạnh.
Ấm áp và dễ chịu trên chiếc ghế da. Tôi có thể thấy cả chiếc đuôi
con Buttercup vẫy vẫy trên đùi mình. Có thể nghe Riley hát ầm lên bằng
tất cả sức lực của nó. Tiếng nó chói và kinh khủng như tiếng đàn
lạc dây, nhưng thật đáng yêu biết bao. Tôi có thể thấy mẹ tôi mỉm
cười khi bà quay xuống nhìn con bé ở ghế sau. Bàn tay mẹ chạm nhẹ
trên đầu gối con bé. Tôi có thể thấy bố tôi... Đôi mắt của bố. Chúng
như đang rọi thẳng vào tôi, đầy yêu thương, đầy hóm hỉnh, đầy những
cảm giác bình yên nhất của thế giới này.
Tôi giữ khoảnh khắc ấy trong đầu. Từng cảm giác. Từng
mùi hương. Từng âm thanh. Từng nỗi xúc động. Từng ánh sáng và màu
sắc. Giữ tất cả. Cứ như thể chính tôi đang ở ngay nơi đó. Thật dễ
chịu rằng giây phút cuối cùng trước lúc mình phải ra đi, tôi có thể
nhẹ nhõm và hạnh phúc thật sự như thế.
Tôi không biết mình đã bồng bềnh trong niềm hạnh phúc
ấy bao lâu, cho đến khi tôi nghe tiếng Drina hét toáng lên, hơi thở hổn
hển.
“Cái quái gì thế này?”
Tôi mở mắt, nhìn thấy sự sững sờ trên mặt cô ta. Đôi
mắt cô ta đầy vẻ hoang mang, miệng há hốc. Khi tôi nhìn xuống dưới
chân mình, đến phiên tôi ngạc nhiên khi nhận ra bàn chân tôi không còn
chảy máu. Đầu gối tôi không còn nát vụn. Và khi tôi đưa lưỡi kiểm
soát trong miệng, tôi có thể nhận ra rằng răng của tôi vẫn còn nguyên,
cũng không còn cảm giác mằn mặn lúc răng chảy máu. Mũi tôi đã lành.
Khuôn mặt tôi đã được chữa lành từ bao giờ không biết. Tôi chẳng hiểu
chút gì tất cả những chuyện kỳ lạ này. Điều duy nhất tôi có thể
biết, là mình phải hành động thật nhanh, trước khi mọi thứ trở nên
quá trễ.
Khi Drina bước lùi một bước, mắt mở to, đầy ắp những
câu hỏi trong đó, tôi lao thẳng đến cô ta, mặc dù cũng chưa biết bước
kế tiếp mình phải làm gì. Tất cả những gì tôi biết là mình sắp
cạn kiệt quỹ thời gian của đời mình, khi nhảy xổ đến trước cô ta như
thế.