Bất Tử - Chương 01
Chương
1
“ĐOÁN XEM LÀ AI?”
Hai bàn tay ấm và ẩm ướt của Haven bịt thật chặt
vào đôi mắt và khuôn mặt tôi, làm cho chiếc nhẫn đầu lâu màu bạc hằn
lên da thịt. Mặc dù mắt bị che nhưng tôi có thể biết rõ mái tóc
nhuộm đen của đứa bạn mình đang được chẻ ngôi giữa. Một chiếc áo
nội y màu đen có túi đệm bên trong, phía ngoài là áo cổ lọ (tuân
thủ đúng đồng phục của trường), rồi thì chiếc váy sa tanh đen dài
quét đất có một lỗ thủng gần gấu váy, ngay nơi mũi giày ống hiệu
Doc Marten. Và mắt của Haven có màu vàng – không phải màu mắt thật
mà đó chỉ vì cô nàng mang kính sát tròng màu như thế.
Cái động tác va chạm rất mơ hồ cũng giúp tôi biết
bố của Haven thật sự không hề đi “công tác” như ông nói; còn
người huấn luyện viên riêng của mẹ cô thì đang làm chuyện “riêng”
nhiều hơn là chuyện “huấn luyện”. Và nữa... Thằng em trai thì
đã làm vỡ cái đĩa CD của cô mà chưa dám báo cho cô biết.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho
người yêu sách.]
Vâng, tôi biết tất cả những điều ấy...!
Nhưng không phải tôi biết vì do thám, nghe lén hay được
kể lại
Tôi biết, bởi trong người tôi có một năng lực siêu
linh!
“Nhanh lên! Đoán xem! Chuông reo bây giờ!” Haven hấp tấp
nói, giọng khàn khàn, bực tức.
Trong một tíc tắc, tôi cảm nhận được
rõ rệt đứa bạn của mình muốn tôi đoán nhầm cô ấy với ai.
“Có phải Hilary Duf không?”, tôi lên tiếng.
“Không phải. Hihi... Đoán lại xem!” Hai tay Haven ép
mạnh hơn, chẳng hề biết rằng tôi không cần phải thấy hết
mới biết.
“Vậy thì... Có
phải là Marylin Manson?”
Haven bật cười, buông hai bàn tay ra. Rồi cô đưa ngón
tay như thể muốn chà nhẹ lên vết hằn mà chiếc nhẫn của cô đã tạo ra
trên mặt tôi. Lập tức, tôi đưa tay cản lại.
Không phải tôi ngại động tác quan tâm của cô bạn. Tôi
biết đứa bạn của mình hoàn toàn chỉ có ý tốt. Nhưng... Chỉ là tôi
không muốn cô chạm tới tôi một lần nữa.
Những động tác chạm vô tình thế này làm tôi quá mệt
mỏi. Vì thế, tôi cố tránh bằng mọi cách.
Haven chụp lấy cái mũ trùm đầu trên chiếc áo choàng
dài tay của tôi, kéo bật cái mũ ra. Cô liếc nhìn chăm chăm chiếc tai
nghe và cao giọng: “Cậu đang nghe gì vậy?”
Tôi thò tay vào trong cái túi để iPod, làm một động
tác điều chỉnh cho tiếng nhạc lớn lên. Đứa bạn háo hức chộp ngay
lấy: “Ai hát đấy? Cậu cho lớn thêm chút nữa được không?” Rồi cô đung
đưa chiếc iPod giữa hai chúng tôi để cả hai đều có thể nghe được
tiếng Sid Vicious đang gào thét về tình trạng vô chính phủ ở Vương
quốc Anh. Thật sự nghe là nghe thế, chứ tôi cũng không biết bài hát
của Sid ủng hộ hay phản đối tình trạng ấy.
Tôi chỉ biết điều duy nhất rằng ông ấy hát quá to,
làm đờ đẫn hết cả các siêu giác quan của tôi.
“Ban nhạc Sex Pistols”, tôi lẩm bẩm, rồi tắt nhạc và
trả chiếc iPod về lại chỗ bí mật ban đầu.
“Này, tớ ngạc nhiên vì tớ đã thử đổi giọng rồi mà
cậu vẫn có thể đoán ra đấy!” Cô bạn toe toét cười trong lúc tiếng
chuông vào lớp inh ỏi vang lên.
Nhưng tôi chỉ nhún vai.
Tôi không cần phải lắng nghe mới biết. Nhưng
tôi giấu suy nghĩ ấy cho riêng mình, chỉ nói với bạn rằng tôi sẽ gặp
lại cô ấy vào bữa trưa, rồi đi thẳng lên lớp.
Khi đi ngang qua sân trường, thốt nhiên, tôi cảm giác
được hai gã lén lút theo sát phía sau Haven, đạp lên gấu váy cô, làm
cô suýt ngã. Nhưng khi cô quay lại, làm một dấu hiệu cảnh báo và
trừng trừng đôi mắt màu vàng vào họ, cả hai gã lập tức lùi lại để
cô yên. Tôi thở dài nhẹ nhõm bước vào lớp học, biết rằng bạn mình
chắc chắn sẽ an toàn.
Bước chân vào phòng, tôi đi thẳng đến chỗ ngồi của
mình nơi cuối lớp, tránh cái ba lô mà Stacia Miller cố tình để ngay
giữa đường đi, và lờ đi khúc nhạc đầy vẻ khiêu khích mà cô ta đang
khe khẽ ư ử trong cổ họng. Tôi ngồi xuống ghế của mình, lấy sách,
tập, bút, viết từ trong ba lô ra, nhét tai nghe vào lỗ tai, trùm cái
nón của chiếc áo choàng trùm đầu lên, xếp cái ba lô rỗng không của
mình vào chiếc ghế không người ngồi bên cạnh, và bình thản chờ thầy
Robins.
Thầy Robins lúc nào cũng trễ.
Nguyên nhân là vì ông thích uống vài cốc rượu nhỏ
(bằng chiếc cốc bạc của mình) vào khoảng thời gian giữa hai tiết
học. Còn nguyên nhân sâu xa hơn nữa thì là vì vợ của ông cứ hay la
mắng, gào thét inh ỏi. Con gái ông nghĩ bố mình là người thất bại,
và ông cũng ghét cuộc sống của chính mình.
Tôi biết được những điều đó từ ngày
đầu tiên đến trường này, khi tay tôi vô tình chạm vào đỡ ông lúc ông
bị trượt chân.
Một va chạm nhỏ. Và tôi biết tất cả.
Cũng chính vì thế mà bây giờ, mỗi khi cần đưa ông
cái gì, tôi chỉ để nó ở cạnh bàn ông thay vì trực tiếp đưa như
những học trò khác.
Tôi nhắm mắt lại và chờ.
Những ngón tay của tôi lọ mọ bên trong chiếc áo ấm
dài tay, chuyển bản nhạc gào thét quá mức của Sid sang bản nào đó
nhẹ nhàng, êm dịu hơn. Những âm thanh to lớn đó bây giờ không còn cần
thiết nữa bởi vì tôi đang ở trong lớp, nơi có lẽ chẳng mấy người có
thứ năng lực siêu linh kỳ lạ này.
Thật ra, không phải lúc nào tôi cũng khác thường. Tôi
từng có những ngày tháng tuổi thơ rất trong lành, giản dị. Những
ngày tháng đi học... Cũng mơ mộng, cũng có nhiều “fan” hâm mộ, cũng
ngấm ngầm tự hào về mái tóc dài vàng hoe cột cao như đuôi ngựa của
mình. Tôi cũng từng có mẹ, có bố, có đứa em gái tên Riley, và một
con chó dễ thương màu vàng tên Buttercup. Tôi sống trong một căn nhà
xinh xắn, có những người láng giềng tốt, ở thành phố Eugene, tiểu
bang Oregon. Tôi khá nổi tiếng và hạnh phúc. Mọi thứ trong những ngày
đó đều thật tuyệt vời. Nhưng... Lại phải dùng đến chữ “nhưng”! Rõ
là cuộc sống không cho ai mọi thứ. Luôn có những điều gì đó chờ đợi
bạn phía trước. Nghe có vẻ bà cụ non và đầy sách vở nhưng đó lại
là sự thật mỉa mai.
Những gì tôi có thể nhớ sau đó chỉ là:
Tôi-sắp-chết!
Tôi nhớ những người trong bệnh viện thì thào bảo nhau
rằng tôi sắp GĐXT – cách nói “né” đi của chữ “gần đất xa trời” ấy
mà. Nhưng họ đã sai. Bởi vì tin tôi đi, không có cái gì “gần” điều
đó cả.
Tôi không chết.
Song đó không hẳn là điều tốt.
Bạn không thể biết cảm giác đó đâu. Cảm giác trong
phút chốc, đứa em gái Riley và tôi đang ngồi phía sau chiếc xe hơi thể
thao của bố cùng với con Buttercup. Đầu của nó gối lên váy Riley, còn
cái đuôi thì vẫy nhè nhẹ quệt vào chân tôi... Chuyện tiếp theo mà tôi
biết là túi hơi bung ra, chiếc xe vỡ tan tành và tôi thấy mình ở
ngoài chiếc xe, chứng kiến tất cả những chuyện đó.
Tôi nhìn chằm chằm vào những mảnh vụn nát của cửa
kính. Càng trước xe dính chặt vào cây thông. Chuyện gì nhỉ? Tôi gần
như không biết chuyện gì đã xảy ra. Điều duy nhất tôi biết là mình
đã cầu nguyện cho tất cả mọi người đều thoát được.
Sau đó, tôi nghe tiếng sủa quen thuộc. Tôi ngoái lại,
thấy mọi người – những người thân của tôi - đang lững
thững đi về phía cuối đường, với con Buttercup vẫy đuôi dẫn đầu.
Tôi hối hả theo sau họ. Lúc đầu cố chạy
để ráng bắt kịp, nhưng sau đó thì tôi chạy chậm hơn. Tôi thấy mình
thơ thẩn qua cánh đồng mênh mông thơm ngát hương cây cỏ và hoa. Tôi
thấy mọi người run rẩy. Tôi thấy mình nhắm mắt lại
vì một tia chớp sáng rực lóe lên làm mắt tôi chói lòa. Và rồi mọi
thứ sáng bừng lên.
Tôi tự hứa với lòng mình rằng đấy chỉ là một
khoảnh khắc ảo giác thôi. Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ quay trở lại và
tìm ra họ. Nhưng khi tôi cố nhìn những người thân của mình
lần cuối, tôi loáng thoáng bắt gặp họ tươi cười, vẫy
tay và đi xa dần, xa dần... Khi ngang qua một cây cầu, chỉ trong tích
tắc, tất cả họ đều biến mất.
Tôi kinh hoàng.
Tôi nhìn khắp mọi nơi.
Tôi chạy hoảng loạn từ nơi này sang nơi khác. Nhưng
tất cả cảnh vật đều trông giống như nhau – ấm áp, trắng lóa, lấp
lánh, lung linh, xinh đẹp, không thật, u u mê mê.
Và tôi té xuống đất, lạnh cắt da, toàn thân tôi co
rúm. Tôi khóc lóc, kêu la, gào thét, van xin, hứa hẹn những điều mà
tôi biết mình không bao giờ thực hiện được.
Rồi tôi nghe tiếng một ai đó nói: “Ever! Ever! Hãy mở
mắt ra và nhìn anh này. Em nhìn thấy anh không?”
Tôi thấy mình vấp té trở lại mặt đất. Trở lại nơi
mà mọi thứ đều đau đớn, đau đớn tột cùng. Một cảm giác nhoi nhói ở
trán. Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cố sức lay tôi. Đôi
mắt anh thẳm sâu, đen láy. Tôi nhìn vào đó và thì thào: “Vâng, tôi là
Ever!” trước khi bất tỉnh, ngất lịm đi một lần nữa...