Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 545 - Phần 1

Chương 545: Cả nhà đi dạo hội hoa đăng

Đi tới một cửa hàng bán hoa đăng, hai
đứa bé Vân Tiểu Mặc và Đoan Mộc Tĩnh ương ngạnh dừng lại, ngẩng đầu lưu luyến
nhìn hoa đăng treo đầy trước mặt.

"Phụ thân, chúng con muốn hoa
đăng."

"Tiểu Bạch cũng muốn."

Tất cả đều quay đầu nhìn lại hai
người, hai mắt chớp chớp, tràn ngập mong chờ.

Vân Khê kéo tay Long Thiên Tuyệt,
cũng ngẩng khuôn mặt đẹp khuynh thành lên, đôi môi chu lại: "Thiên Tuyệt,
ta cũng muốn!”

Long Thiên Tuyệt cúi đầu cười, nhìn
đôi môi mềm mại cong lên, hạ thân sít chặt, ánh mắt cũng ảm đạm đi, đột nhiên
nhìn ra xa nói:

"Nàng muốn thứ gì?” Hắn cố ý hỏi
mập mờ, mang ánh mắt bốc lửa nhìn kỹ đôi môi như lưu ly kia, ánh mắt như đôi
tay vô hình, khẽ vuốt nhẹ trên đôi môi. Trên mặt Vân Khê hơi nóng lên, trừng
mắt nhìn hắn một cái, hé miệng cười trộm.

Thực không chịu được, người này lúc
nào cũng có thể bốc lên dục hỏa.

"Phụ thân." Giọng nói đầy
chờ mong của Vân Tiểu Mặc lại lần nữa truyền tới, chặt đứt cảm xúc của hai
người.

Long Thiên Tuyệt quay đầu, nhìn con,
rồi đưa tay nói: "Đi đi, con muốn gì thì cứ lấy."

"Tốt quá, tốt quá!” Hai tiểu gia
hỏa vui sướng kêu lên, bắt đầu ríu rít thảo luận nên chọn cái nào.

Long Thiên Tuyệt quay đầu, tiếp tục
nhìn thiên hạ bên cạnh, đưa tay ôm lấy eo nàng, để nàng dựa vào lòng, cúi đầu
ghé sát tai nàng, giọng đầy từ tính nói: "Nói cho ta biết, nàng cuối cùng là
muốn gì?”

Vân Khê vặn vẹo thân mình, hé miệng
cười nói: "Muốn hoa đăng!”

Long Thiên Tuyệt híp mắt lại, lắc đầu
nói: "Đáp án không chính xác."

Vân Khê tiếp tục hé miệng cười:
"Muốn đèn lồng!”

Long Thiên Tuyệt nhéo eo nàng như
trừng phạt, như cũ nói: "Đáp án vẫn không chính xác."

"A!” Trong miệng Vân Khê khẽ hô
lên, xin tha nói: "Được rồi, muốn chàng, muốn chàng!”

Khóe môi hoàn mỹ khẽ cong lên, Long
Thiên Tuyệt lộ ra một tia hài lòng cười: "Đáp án chính xác! Đêm nay sẽ
thỏa mãn nàng. Bây giờ thưởng cho nàng một cái hôn." Nói rồi, hắn vô sỉ
cúi đầu, ngậm lấy đôi môi khẽ mím chặt của nàng, từ từ nhấm nháp.

Khát vọng vừa rồi, cuối cùng cũng
được như ý nguyện, cái miệng nhỏ nhắn này, thế nào cũng không thấy đủ, nàng
nhất định là hạ chú hắn rồi, nếu không sao thế nào cũng không thể thỏa mãn khát
vọng mãnh liệt trong lòng thế?

"Tại sao tiểu đệ đệ tiểu muội
muội còn không ra? Chúng hẳn là phải đi ra rồi chứ?”

"Không biết có phải giống gà mái
đẻ trứng không? Đầu tiên là đẻ trứng, sau đó lại chậm rãi ấp?”

"Tiểu Bạch không hiểu, Tiểu Bạch
rất mơ hồ...”

Đột nhiên nghe được tiếng thảo luận
của hai đứa trẻ và Tiểu Bạch, Long Thiên Tuyệt và Vân Khê cùng quay đầu, lại
thấy bọn chúng đang tò mò đánh giá họ, hơn nữa ánh mắt của hai đứa lại ở nửa
người dưới của mình, ánh mắt kia như đang muốn nhìn xem trứng trong truyền
thuyết rốt cuộc là từ đâu mà ra.

Vân Khê đầu ong ong, dở khóc dở cười,
không nhịn được nhéo mạnh eo Long Thiên Tuyệt. Đều tại hắn, trước mặt hai đứa
bé cũng dám làm càn như vậy, giờ thì hay rồi, để bọn trẻ nhìn thấy, chàng đợi
mà trả lời những câu hỏi siêu cấp của chúng đi.

Long Thiên Tuyệt lại ra vẻ không có
chuyện gì xảy ra, khóe miệng hơi cười, nói với hai đứa trẻ: "Tiểu đệ đệ
tiểu muội muội chúng rất mắc cỡ, lúc mới sinh, sợ nhất là thấy ánh sáng. Các con
xem, ở đây nhiều hoa đăng như thế, chúng dù có muốn ra thì cũng bị dọa về
rồi."

"Thì ra là vậy." Đoan Mộc
Tĩnh chợt hiểu ra.

"Là như vậy sao?” Vân Tiểu Mặc
lại có vẻ mặt hồ nghi.

Tiểu Bạch gãi đầu, suy nghĩ nói:
"Tiểu Bạch vẫn còn mơ hồ."

"Thế nào, các con chọn hoa đăng
xong chưa?” Đối với nghi vấn của con mình, Long Thiên Tuyệt mặt không đỏ, tim
không đập mạnh, tùy ý xoay chuyển vấn đề.

"Chọn xong rồi! Tiểu Tĩnh muốn
một cái, còn hai cái này là của con và Tiểu Bạch." Vân Tiểu Mặc chỉ lên
mấy cái hoa đăng trên đầu mình, kiễng chân muốn lấy.

Ông chủ cửa hàng nhìn cả nhà, không
khỏi trợn tròn mắt. Bởi vì hắn mới rõ ràng nghe thấy tiếng tiểu thú nói chuyện,
bây giờ lại thấy trong móng vuốt của tiểu thú cũng có một chiếc hoa đăng, thực
là đùa chết người. Ông chủ dụi mạnh mắt mình, cho là mình hoa mắt.

Một đường đi loanh quanh, nhã hứng
càng nhiều.

Theo dòng người đi tới bên sông đào
ngoài thành, thấy có người thả đèn xuống sông, từng chiếc đèn theo sông trôi
đi, làm cho cảnh đêm nay, càng tăng thêm diễm lệ.

"Phụ thân, mẫu thân, chúng con
cũng muốn chơi." Trên mặt Vân Tiểu Mặc và Đoan Mộc Tĩnh tràn ngập hưng
phấn.

"Các con đợi một chút, phụ thân
đi mua đèn." Giương lông mày lên, trong đôi mắt tràn đầy ý cười, Long
Thiên Tuyệt quay đầu lại, nói nhỏ vào tai Vân Khê: "Ta đi xử lý cái đuôi
phía sau một chút, sẽ quay lại ngay."

"Đi đi." Vân Khê đưa tay
khẽ cười, nàng sớm đã phát hiện mấy cái đuôi phía sau, chỉ là không có hứng
quét, cho nên không phản ứng.

Long Thiên Tuyệt vừa rời đi, hai đứa
trẻ liền kích động chạy về phía bờ sông. Vân Khê từ xa nhìn lại, cũng không hề
ngăn cản. Bên mình vừa hay có một thân cây, nàng khẽ dựa vào đó.

Gió đêm khẽ thổi qua mặt nàng, thổi
bay mái tóc nàng. Nàng tối nay được hưởng thụ sung sướng, tâm tình cũng nhẹ
nhàng. Khóe miệng nàng khẽ cong lên, thoáng hiện một nét cười tuyệt đẹp, dung
nhan xinh đẹp xuất hiện, tao nhã không nói lên lời. Chỗ nàng đứng dòng người
như nước, dáng người mềm mại dựa bên gốc cây, mang theo vài phần lười nhạc,
trong thời gian ngắn, dẫn tới vô số ánh mắt truy đuổi. Dung nhan khuynh thành
tuyệt sắc của nàng, cùng khí chất thanh lệ xuất trần, cơ hồ là khiến mọi người
nghĩ rằng nàng là tiên tử giáng trần.

Long Thiên Tuyệt rất nhanh đã thu
thập được mấy cái đuôi bám theo, lại mua mấy cái đèn. Cất bước quay về, thấy
được một màn mị nhân này, ánh mắt tràn ngập si ý. Hắn khép hờ mắt lại, xem ra
sau này không thể tùy ý để nàng một mình ở giữa trung ương được. Vì cái này
không ngờ lại dẫn tới nhiều ong bướm si mê nàng đến thế.

Đang nghĩ, thì bên gốc cây đã xuất
hiện một kẻ si mê. Hắn cau mày, sát khí nồng đậm quanh người, chậm rãi đi tới.

Mái tóc của Vân Khê bị gió thổi bay,
ánh mắt nhìn chăm chú vào hai đứa trẻ đang nô đùa, lại đắm chìm trong suy nghĩ
của mình. Bên mình bỗng có một đợt gió thổi tới, mang theo mùi rượu nồng đậm.
Nàng cau nhẹ mày, đột nhiên quay đầu, đi tìm kẻ phát ra mùi rượu đáng ghét này.

"A, đây không phải Vân tiểu thư
sao? Thế nào đêm nay lại chỉ có một mình đứng đây vậy?”

Vân Khê nhận ra đối phương, chính là
Tư Đồ Anh Kiệt ngày đó gặp trong phủ thành chủ. Cả người hắn nồng nặc mùi rượu,
mặt đỏ bừng bừng, nhìn nàng mang theo vẻ tục tĩu.

Vân Khê quay đầu, không muốn để ý đến
hắn, không muốn vì hắn mà phá hỏng tâm tình tốt đẹp đêm nay.

Thân hình Tư Đồ Anh Kiệt hơi run rẩy,
ánh mắt lờ đờ mông lung. Mấy ngày nay vì bảo vật U Cốt Thúy Diễm của Tư Đồ gia
bị mất, ngũ trưởng lão chẳng những bị mù, còn bị phế mất một cánh tay, tâm tình
rất tệ, nên trút giận lên đám đệ tử bọn hắn, hắn cũng không thể tránh được, còn
bị lệnh cưỡng chế bắt buộc phải tìm được U Cốt Thúy Diễm ở Luyện Đan Sư đại
hội, nếu không ai cũng đừng mong thoải mái.

Tư Đồ Anh Kiệt làm gì có bản lĩnh tìm
được U Cốt Thúy Diễm, lại không dám về gặp ngũ trưởng lão, nên cũng chỉ dám
uống say trong quán rượu, tạm quên đi phiền não. Tối nay, vừa đắc ý uống rượu
một hồi, đang nghĩ muốn đi thanh lâu thoải mái một chuyến, ai biết được giữa
đường gặp được hình ảnh kia.

Đi tới gần, hắn nhận ra Vân Khê, hơi
rượu bốc lên, hắn quên mất giáo huấn lần trước, nhìn chằm chằm đánh giá nàng,
sắc tâm nổi lên.

"Có hứng thú uống rượu cùng ta
không?”

Ánh mắt Vân Khê khép lại, nàng thề
rằng tối nay nàng muốn làm một thục nữ, không muốn đánh nhau, nhưng trời cao
không muốn nàng như ý, tự động đưa một bao cát đến, sao nàng có thể để hắn thất
vọng chứ.

Bàn tay trong tay áo nắm lại, nàng
đang nghĩ xem nên cho hắn một đấm bên trái hay bên phải, thì Long Thiên Tuyệt
đã từ phía trước bước đến, trên khuôn mặt như ngọc của hắn có sát khí lưu động.

Vân Khê khẽ nhếch miệng, bàn tay nắm
lại đã buông lỏng.

Tối nay, nàng vẫn nên là một thục nữ
dựa vào một người khác đi.

"Tư Đồ công tử xác định muốn mời
ta uống rượu sao?” Khóe miệng Vân Khê như câu dẫn, ánh mắt như nước lưu chuyển,
đẹp không tả xiết.

"Đó là tự nhiên, ta thành tâm
muốn mời, Vân tiểu thư sẽ không không nể mặt chứ?” Ánh mắt si mê của Tư Đồ Anh
Kiệt càng đậm hơn, lại muốn bước đến bên nàng, bàn tay đã tiến đến, lại cúi đầu
ngửi mùi thơm trên người nàng, trong mũi hít dồn dập: "Thơm quá! Vân tiểu
thư quả là một mỹ nhân khuynh thành tuyệt sắc!”

Hắn vuốt mái tóc rối bù của mình, bày
ra một tư thế tự cho là dễ mê hoặc nhất, híp mắt nhìn về phía Vân Khê:
"Vân tiểu thư muốn đi trong đình bên bờ hồ hay là về hàn xá của tại hạ
uống rượu? Chẳng qua tối nay gió lạnh, tại hạ cho rằng, về hàn xá của tại hạ
tương đối...”

Vân Khê nhìn khuôn mặt kia, trong
lòng cảm thấy buồn nôn. Người cổ đại đều như vậy sao?

Trong mắt, thân ảnh của Long Thiên
Tuyệt càng lúc càng lớn. Nàng mím miệng, trong lòng nổi lên cảm giác muốn trêu
chọc. Nàng đột nhiên cười nhẹ nhàng với Tư Đồ Anh Kiệt, ánh mắt dụ người, phong
hoa vô hạn: "Ta cũng cảm thấy đêm nay gió quá lạnh, nước trong hồ lạnh,
không thích hợp để ngồi ở đó uống rượu. Tư Đồ công tử cũng cần cẩn thận một
chút, nhất định đừng để ngã vào hồ, sẽ bị nhiễm lạnh đó."

"Ha ha." Hắn còn tưởng rằng
nàng sẽ giống lần đầu gặp mặt không cho hắn sắc mặt hòa nhã, sự tình lại ngoài
dự liệu của hắn. Tư Đồ Anh Kiệt trong lòng một trận vui mừng, hướng về phía Vân
Khê khoe khoang vẻ phong tao: '' Vân tiểu thư quan tâm tại hạ như vậy, tại hạ
cảm kích vô cùng, chúng ta bây giờ đi liền thôi."

"Tư Đồ công tử, ngươi muốn đi
đâu?” Từ phía sau hắn, một giọng nói biếng nhác, thanh nhã truyền đến.

Tư Đồ Anh Kiệt quay đầu lại nhìn
thoáng qua, cảm thấy lạ mặt, cũng lười phản ứng, hướng hắn quát lớn:
"Chúng ta đi đâu, ngươi quản được sao!”

"Ngươi chọc ghẹo phu nhân của
ta, ngươi nói có liên quan đến ta không?” Long Thiên Tuyệt hơi nhếch môi, sắc
mặt thản nhiên, một đôi con ngươi như ngọc đen lóe ra ánh sáng trong trẻo nhưng
lạnh lùng.

"Phu nhân?” Tư Đồ Anh Kiệt hốt
hoảng, trái phải nhìn hai người, không có chút phản ứng.

Đáng tiếc, Long Thiên Tuyệt không cho
hắn thời gian phản ứng, tay áo rộng thùng thình vung mạnh lên, mang theo một
trận cuồng phong, đôi mắt nhất thời một mảnh hàn băng sắc bén.

"A a a a a a!"

Tư Đồ Anh Kiệt bị hất tung lên cao,
vẽ thành một đường vòng cung rồi nặng nề rơi xuống giữa dòng sông chật ních hoa
đăng.

"Tõm," một tiếng động lớn,
khiến dân chúng đang ở bên bờ thả hoa đăng cả kinh, nhao nhao tản ra xa bờ,
không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

"Thiên Tuyệt, chàng thật bạo lực
quá đi!” Vân Khê kéo kéo vạt áo Long Thiên Tuyệt, hướng hắn tinh nghịch nháy
mắt, khóe miệng lén mỉm cười.

"Nghịch ngợm!” Long Thiên Tuyệt
khẽ véo chiếc mũi xinh xắn của nàng, hắn sao lại không biết tâm tư muốn đùa dai
của nàng, đáy mắt hiện lên một tia cười khổ.

Lúc này Vân Tiểu Mặc và Đoan Mộc Tĩnh
từ phía bờ sông chạy về.

"Phụ thân, mẫu thân, bên kia có
người rơi xuống nước, hình như là hình như là thúc thúc xấu xa trong phủ thành
chủ hồi trước a."

Long Thiên Tuyệt nhướng lông mày nhìn
về phía Vân Khê, mang theo vẻ thắc mắc. Vân Khê nhẹ nhàng cười, vuốt đầu nhi tử
nói: "Ừ, nước ở đây đã bị người làm dơ, chúng ta đem hoa đăng lên trên kia
thả đi."

Sau đó quay sang trừng mắt nhìn Long
Thiên Tuyệt, nói: "Đúng như Tiểu Mặc nói, chỉ là thúc thúc xấu xa mà
thôi.”

Không có hỏi thêm gì, Long Thiên
Tuyệt dẫn ba người một thú, dọc theo bờ sông hướng thượng du đi đến.

Tối nay hai người Lam Mộ Hiên và Mộ
Vãn Tình cũng cùng nhau đi dạo hội hoa đăng, sợ bị đoàn người Vân Khê gặp được,
hai bên cùng xấu hổ, cho nên hai người cố ý chờ cả nhà Vân Khê đi được một lúc
mới chậm chạp xuất phát.

Cả nhà Vân Khê vừa đi khỏi cây đại
thụ, hai người bọn họ cũng vừa đi tới đây, hai người cùng nhau tâm sự, tâm tình
đều có chút hưng phấn lẫn khẩn trương. Dọc theo đường đi Lam Mộ Hiên run run,
muốn nắm tay Mộ Vãn Tình, thế nhưng mỗi khi sắp chạm đến thì lại căng thẳng mà
thu tay về. Đưa lên thả xuống, không biết bao nhiêu lần, thấy thế đáy lòng Mộ
Vãn Tình sốt ruột, nhịn không được nghĩ muốn cầm tay hắn.

Xa xa, nghe được có người hô cứu
mạng, Mộ Vãn Tình thấy giọng nói nghe quen tai, liền vội bước đến, theo hướng
phát ra giọng nói.

Trên bờ sông đứng không ít dân chúng,
đều vây xem Tư Đồ Anh Kiệt vùng vẫy trong nước, nhưng lại không ai tiến lên
giúp đỡ. Mà Tư Đồ Anh Kiệt cũng là vận đen không gì sánh được, cư nhiên lại là
một con vịt lên cạn, không biết bơi lội, một người ở trong nước giãy giụa hô
cứu mạng, chính là không ai tới giúp, gấp đến độ hắn cảm thấy choáng váng không
biết nói gì, thiếu chút kêu cha gọi mẹ.

"Biểu ca" Mộ Vãn Tình nhận
ra người đang giãy giụa trong nước, nên khẽ cau mày, không nói hai lời nhảy
xuống nước. Bởi vì từ nhỏ cùng Tư Đồ Anh Kiệt cùng nhau lớn lên, nàng biết Tư
Đồ Anh Kiệt không biết bơi, niệm tình cũ, nàng không chút do dự nhảy xuống nước
cứu hắn.

"Mộ tiểu thư." Lam Mộ Hiên
đuổi theo sau, muốn ngăn cản nàng, nhưng phát hiện đã không còn kịp rồi. Nàng
đã không suy nghĩ nhảy xuống nước, hắn nhăn mày, nhìn chằm chằm nơi giữa dòng,
trong lòng lo lắng vạn phần.

Mộ Vãn Tình nhanh chóng lặn vào trong
nước, thân thể linh hoạt tựa như một con cá, chỉ một lát đã bơi đến bên cạnh Tư
Đồ Anh Kiệt.

"Biểu ca, nắm lấy tay ta!”

Tư Đồ Anh Kiệt đang thống khổ giãy
dụa nghe được giọng nói của nàng, trong lòng mừng như điên, nước mắt vui mừng
cũng chảy ra. Vẫn là biểu muội tốt nhất, tuy rằng nàng lớn lên không xinh đẹp
lắm nhưng tâm địa thiện lương, đối với hắn cũng tốt. Biết vậy chẳng làm những
việc kia, vốn đang tốt đẹp lại đi trêu chọc nữ nhân khác, các nàng tuy xinh đẹp
tuyệt trần nhưng tâm địa rắn rết ác độc, hắn hiện tại hối hận không thôi.

Nắm tay biểu muội, theo nàng chậm rãi
bơi vào bờ, Tư Đồ Anh Kiệt nhớ lại chuyện vừa rồi, ôm Mộ Vãn Tình khóc rống:
"Biểu muội, may là ngươi đã đến! Bằng không đêm nay ta thực sự chết đuối ở
đây, ta không cam lòng a... "

"Biểu...”

Nhìn Tư Đồ Anh Kiệt đường đường một
đại nam nhân thế nhưng lại khóc oa oa, những người vây xem đồng thời hít khí
lạnh, ầm ầm bàn tán.

Lam Mộ Hiên cúi đầu nhìn hai người
đang ôm nhau, trong lòng bốc hỏa ngùn ngụt, rất muốn xông lên phía trước, đem
nam nhân nước mắt tèm lem đang ôm ấp Mộ Vãn Tình khóc rống ném xuống dòng sông
lần thứ hai. Thế nhưng hắn, hắn không thể làm như vậy, bởi vì trên lí thuyết
bọn họ đều là quan hệ huynh muội họ hàng, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, tự
nhiên quan hệ gần gũi hơn so với hắn.

Không thể làm gì hơn, hắn đành đứng ở
một bên nhìn họ, đáy lòng không kìm được lửa cháy.

"Biểu ca, nếu không có việc gì,
ngươi mau đứng lên! Như vậy còn thể thống gì nữa!” Mộ Vãn Tình có chút đau đầu,
đường đường một nam tử hán, cư nhiên nhu nhược vô năng, nếu không phải nhớ đến
máu mủ ruột rà, nàng cũng chẳng muốn cứu hắn.

Tư Đồ Anh Kiệt không chỉ không buông
nàng ra, trái lại càng ôm chặt lấy nàng: "Biểu muội, ngươi đối với ta thật
tốt! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cưới ngươi, trên đời này không có nữ nhân
nào tốt hơn ngươi. Ngày mai ta nhất định phải đi cầu hôn...”

Mộ Vãn Tình khóe miệng run rẩy, trong
lúc vô tình nâng mắt, thấy được Lam Mộ Hiên đứng sừng sững ở một bên sắc mặt âm
trầm, Mộ Vãn Tình trong lòng căng thẳng, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đẩy
Tư Đồ Anh Kiệt từ trên người ra.

"Lam công tử, biểu ca ta hắn từ
nhỏ không biết bơi...” Mộ Vãn Tình vội vã giải thích, chỉ sợ Lam Mộ Hiên hiểu
lầm.

Lam Mộ Hiên nhàn nhạt nở nụ cười, đáy
mắt tản ra ánh sáng nhu hòa bốn phía, lắc đầu nói: "Không có việc gì, nếu
không thì chúng ta đưa hắn trở về đi."

Mộ Vãn Tình đáy lòng thở phào nhẹ
nhõm, cũng nở nụ cười ôn nhu, hoàn hảo, hắn không có hiểu lầm, bằng không nàng
thực sự không biết nên làm cái gì bây giờ.

Thượng du dòng sông, cả nhà Vân Khê
chơi đùa vui vẻ. Sau khi thả hết hoa đăng liền thuê một con thuyền nhỏ, xuôi
xuống hạ lưu một đường du ngoạn.

Vân Tiểu Mặc cùng với Đoan Mộc Tĩnh
hai người ghé vào bên mép thuyền, ngắm hoa đăng trôi hai bên, tiếng cười vang
vọng. Tiểu Bạch nhảy qua lại hai bên, chơi đến mệt chết đi.

Vân Khê tựa đầu vào vai Long Thiên
Tuyệt, ngẩng đầu ngắm trăng, trong lòng cảm thấy buổi tối hôm nay thật sáng
sủa, thật tuyệt vời, ngay cả bầu trời đầy sao cũng phá lệ sáng chói, lộng lẫy.

Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn nàng,
môi khẽ nhếch, đôi mắt hẹp dài chợt lóe sáng, mở miệng hỏi mở miệng hỏi: “Vừa
rồi cầu xin điều gì?”

Vân Khê quay đầu lại, hướng về phía
hắn nháy mắt mấy cái, vẻ mặt tươi cười nói: "Tâm nguyện nếu nói ra sẽ có
thể mất linh."

"Nàng không nói, ta đây đành
đoán vậy." Hắn nhướng mày, tay áo vung lên, phát ra một cỗ kình lực, men
theo dòng nước lên xuống, dễ dàng đem hoa đăng nàng vừa thả giữa dòng thu vào
lòng bàn tay.

Vân Khê khẽ hô, vội vã đem hoa đăng
từ trong tay hắn đoạt về, giấu ở trong lòng: "Đáng ghét, không được nhìn!”

Vân Tiểu Mặc từ chỗ mép thuyền quay
đầu lại, hiếu kỳ nhìn chằm chằm hoa đăng trong lòng nàng, giọng nói êm dịu hỏi:
"Mẫu thân, người rốt cuộc ước cái gì? Tiểu Mặc cũng muốn biết nha."

Vân Khê kiên quyết lắc đầu: "Ai,
cũng, không, được, nhìn lén."

"Mẫu thân thật nhỏ mọn nga!” Vân
Tiểu Mặc tặng nàng một ánh mắt xem thường.

Xoay chuyển tầm mắt, bé thò tay từ
trong nước vớt lên một cái hoa đăng khác, cười khanh khách nói: "Là hoa
đăng của Tiểu Tĩnh a! Ta muốn biết Tiểu Tĩnh rốt cuộc ước cái gì."

"A, Tiểu Mặc ca ca, ngươi xấu
lắm!” Đoan Mộc Tĩnh dẩu cái miệng nhỏ nhắn, muốn đoạt lại hoa đăng nhưng vẫn
chậm một bước.

Vân Tiểu Mặc cười ha hả mà đọc:
"Nguyện cả nhà Tiểu mặc ca ca vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3