Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 544 - Phần 1

Chương 544: Tình ý trong sân

Vân Khê tìm được
Địa Liên hỏa diễm, liền một lòng nhào vào nghiên cứu nó.

Địa Liên hỏa
diễm (lửa đỏ), U Cốt thúy diễm (lửa xanh biếc), Hỏa Vân hải diễm (lửa xanh da
trời), ba loại lửa kỳ quái trên Bảng xếp hạng dị hỏa lần lượt đứng hàng thứ tư,
thứ tám và thứ mười. Những ngọn lửa này, khác nhau về màu sắc, phẩm chất, uy
lực, nhưng đều là bảo vật, đều là mơ ước của người luyện đan.

Mộ Tông Minh sau
khi biết tin, liền xông ào vào phòng luyện đan, muốn thấy bảo vật mà bao người
luyện đan sư mơ ước, ba vật này mặc dù không sánh bằng Long Chi Diễm (lửa
rồng), nhưng đối với hắn mà nói, cũng đã là ngoài mong muốn.

Hôm nay vừa vặn
huynh muội Mộ thành chủ tới quán rượu thăm hắn, nghe nói Vân Khê tìm được Địa
Liên hỏa diễm, liền cùng tới phòng luyện đan cùng kiểm định và chiêm ngưỡng.

Sau khi ở Quỷ
Cốc U Lâm vào sinh ra tử, Vân Khê liền đem Mộ Cảnh Huy coi là bạn tốt, nên cũng
không định giấu hắn điều gì, muội muội của hắn Mộ Vãn Tình thì càng không cần
phải nói rồi, trong lòng nàng sớm đã coi nàng là vợ của tên đồ nhi ngốc nghếch
kia rồi.

"Thật tốt
quá! Lão phu đang nằm mơ sao? Lại có thể ở trong một ngày nhìn thấy ba loại dị
hỏa trên Bảng xếp hạng thập đại dị hoả!” Mộ Tông Minh sợ hãi than, cả người
hưng phấn kích động.

Hai huynh muội
Mộ Cảnh huy cũng đều là người yêu thích luyện đan, thấy ba loại dị hỏa, trên
mặt của mỗi người đều lộ rõ vẻ vui mừng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm ba
loại dị hỏa.

Mộ Vãn Tình vừa
nhìn mấy ngọn lửa, ánh mắt lại rũ xuống, mơ hồ có chút thất vọng.

"Vân tiểu
thư...”

"Hả?” Vân
Khê thuận miệng đáp, ánh mắt như cũ ở trên ba loại dị lửa.

Mộ Vãn Tình do
dự, ấp úng hỏi nói: "Lam... Lam công tử sao không có ở đây?”

Vân Khê hơi nâng
mắt, đã thấy nàng vẻ mặt lúng túng, lúc này mới hiểu, liền ho nhẹ một tiếng
nói: "Tiểu Hiên Tử mới vừa biết được mình không phải là con ruột của gia
chủ Lam gia cho nên một mình một người tinh thần chán nản a."

"A?” Mộ Vãn
Tình ánh mắt chợt lóe, hiện vẻ lo lắng "Làm sao lại phát sinh chuyện như
vậy? Hắn nhất định là rất đau khổ đi? Vậy... Vậy hắn bây giờ đang ở đâu?”

Vân Khê vẻ mặt
nghiêm nghị gật đầu nói: "Cũng phải! Gặp chuyện như vậy, ai có thể không
đau lòng chứ. Không bằng Mộ tiểu thư đi giúp ta an ủi hắn, hắn hiện tại ở trong
phòng mình."

"Được, ta
đi khuyên nhủ hắn!” Mộ Vãn Tình giờ phút này tâm loạn thành một đoàn cho nên
không chú ý tới khóe miệng Vân Khê cười có chút xảo quyệt, chỉ lo vội vàng xoay
người rời đi.

Vân Khê cúi đầu
nở nụ cười, nói không chừng kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc cũng nên, đồ nhi ngốc
của nàng cuối cùng cũng gặp được một cô nương tốt. Mặc dù biết hắn không phải
Lam đại thiếu gia cũng không ghét bỏ, ngược lại một lòng vì hắn lo lắng. Nữ tử
như vậy, nếu bỏ lỡ sợ rằng không tìm được người thứ hai.

Mộ Cảnh Huy còn
đang nghiền ngẫm tin tức kinh người nàng vừa mới nói, đường đường Lam đại thiếu
gia lại không phải là con ruột của gia chủ Lam gia, chuyện lớn như thế, trên
giang hồ làm sao ngay cả chút tin đồn cũng không có? Hắn còn đang nghi hoặc,
thì chợt nhìn thấy được khóe môi Vân Khê gợi lên ý cười, lập tức hiểu rõ, cũng
theo nàng mỉm cười.

"Mộ thành
chủ, ngày khác nếu đồ nhi của ta kết thông gia với ngươi, ngươi nên giúp ta
chiếu cố hắn, nếu không ta sẽ hỏi tội ngươi!” Vân Khê nhíu mày nhìn hắn, hai
người trong lòng đều hiểu rõ.

Mộ Cảnh Huy
phóng khoáng cười nói: "Đó là đương nhiên! Nhưng nếu lệnh đồ cùng tiểu
muội thật có thể nên duyên, như vậy chúng ta cũng thành người một nhà, người
một nhà như thế nào lại nói hai nhà đây?”

Mộ Tông Minh lại
càng cười đến mức con mắt híp lại: "Đúng đúng đúng, việc hôn sự nhất định
phải thành! Không cần nói gì nữa, lão phu hiện tại liền làm chủ, đem nha đầu
Vãn Tình kia gả cho đồ nhi của ngươi! Hắn cũng không cần chuẩn bị sính lễ gì
cả, trực tiếp tới cửa cầu hôn là tốt rồi!”

Vân Khê mỉm
cười, hai vị này quá nhiệt tình đi? Người ta vợ chồng son còn chưa xem bát tự
(ngày sinh tháng đẻ), đã muốn người ta mau chóng thành lương duyên a?

Vân Khê cũng
sang sảng phá lên cười, quả nhiên, cùng người thẳng thắn kết bạn thật vui vẻ.

"Vân nha
đầu, mau mau! Chúng ta hiện tại thử để cho Địa Liên hỏa diễm nuốt chửng hai
ngọn lửa khác, xem một chút nó rốt cuộc có thể tăng uy lực tới đâu." Mộ
Tông Minh lại đem lực chú ý chuyển dời đến ba loại dị hỏa, con ngươi phát sáng,
biểu hiện ham mê cuồng nhiệt.

Vân Khê tĩnh
tâm, tập trung tư tưởng, hai tay thành thạo thao tác trên ba loại dị hỏa.

" Phùùù...”

Địa Liên hỏa
diễm tỏa ra ngọn lửa màu đen, giống như đầu sư tử đánh về phía hai loại dị hỏa
kia, khí thế mạnh mẽ, giống như chúa tể. Không thể không nói, nó rất cuồng
vọng, rất tự phụ, nghĩ chỉ một lần liền đồng thời nuốt chửng hai loại dị hỏa
kia.

Hai ngọn lửa màu
xanh đậm và màu xanh biếc vốn bị kinh sợ nên sững sờ, đến lúc thấy rõ Địa Liên
hỏa diễm chính là ngọn lửa màu đen khí thế hung mãnh, muốn đem cả hai nuốt
chửng, thì hai loại dị hỏa đồng chung cảm giác, rối rít hợp sức chống cự.

Trong khoảng
thời gian ngắn, ngọn lửa màu đen cùng hai ngọn lửa màu xanh đậm và màu xanh
biếc cắn xé dung hợp rồi tách ra, không phân cao thấp.

Ba người thấy
vậy rất kinh ngạc, cũng vì tranh đấu tàn khốc của mấy ngọn lửa mà cảm thán
trong lòng, mặc dù kẻ yếu thực lực không lớn, nhưng một khi gặp phải nguy hiểm
dồn dập, cũng sẽ quyết chí phản kháng, phát huy hết khả năng tiềm tàng.

Chỉ tiếc, đây là
một thế giới tàn khốc. Có đôi khi kẻ yếu vô luận cố gắng như thế nào, cuối cùng
cũng khó có thể tránh khỏi số phận bị kẻ mạnh giết chết. Cho nên, kẻ yếu muốn
chiến thắng kẻ mạnh, chỉ có một cách duy nhất, chính là làm cho mình mạnh lên,
mạnh đến đủ để chiến thắng tất cả những kẻ khác.

"Bụp bụp
bụp...”

Hai ngọn lửa màu
xanh đậm và màu xanh biếc phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng rồi từ từ biến mất,
thay vào đó là ngọn lửa màu đen càng thêm to lớn và xinh đẹp. Nếu cẩn thận nghe
kĩ thì còn có thể nghe được Địa Liên hỏa diễm phát ra tiếng kêu gào thắng lợi.

Tiếng thở dài từ
trong miệng Mộ Tông Minh truyền ra, hắn cúi người, không nháy mắt nhìn một màn
này, trong ánh mắt đều là vẻ say mê.

"Quá tốt
rồi! Bây giờ uy lực của Địa Liên hỏa diễm đã tăng thêm một tầng!”

"Nhưng nếu
có thể để nó nuốt chửng thêm những loại dị hỏa khác, không biết Địa Liên hỏa
diễm rốt cuộc có thể tăng lên tới cảnh giới nào...” Vân Khê con ngươi lóe lên,
trong đầu không khỏi nhớ tới những dị hỏa khác trên Bài Hành Bảng. Con người
luôn có lòng tham không đáy, nàng cũng không ngoại lệ, chẳng qua, nàng cũng
không muốn tìm kiếm, chỉ mong có duyên thì gặp.

"Tiểu Bạch,
ngươi làm gì vậy?” Từ ngoài cửa phòng luyện đan, tiếng Vân Tiểu Mặc truyền vào.
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một làn khói trắng từ ngoài cửa nhẹ nhàng đi
vào, đến khi nhìn kỹ rõ ràng chính là Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch,
ngươi vào đây làm cái gì?” Vân Khê nhíu mày liếc nó một cái.

"Ai... Không
có gì, chẳng qua là, chỉ đi...” Tiểu Bạch một bước nhảy lên mặt bàn đặt dị hỏa,
ánh mắt sáng quắc nhìn Địa Liên hỏa diễm, cổ họng của nó không ngừng nuốt nuốt,
trong miệng ấp úng, thần sắc này giống như là...

Vân Khê nhìn nó,
trong lòng mơ hồ dâng lên dự cảm xấu "không phải là nó muốn...” Không đợi
nàng kịp phản ứng, đột nhiên Tiểu Bạch vọt người nhảy lên, một ngụm nuốt luôn
Địa Liên hỏa diễm vào bụng, y hệt lần trước nó nuốt chửng Long Chi Diễm.

Ngọn lửa màu đen
xinh đẹp biến mất không còn gì!

Tất cả mọi người
sửng sờ nhìn một màn này, ngạc nhiên nhìn Tiểu Bạch vuốt bụng, vẻ mặt thỏa mãn.

"Tiểu Bạch!"
Giọng nói tức giận từ trong miệng Vân Khê phun trào, trợn trừng mắt nhìn chòng
chọc như muốn ăn tươi nuốt sống nó. Nó không những nuốt chửng Long Chi Diễm,
hiện tại đem Địa Liên hỏa diễm nuốt luôn.

A a a a, tức chết nàng mà!

Tiểu Bạch vô tội nhìn nàng, sau đó
dùng hai bàn chân che mặt của mình, sợ hãi nói: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch
không phải cố ý, Tiểu Bạch cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng mà đáy
lòng dường như có một giọng nói nói cho Tiểu Bạch, không ngừng mà nói, ăn nó,
ăn nó... Sau đó, Tiểu Bạch liền ăn nó...”

Giọng nói của nó từ từ nhỏ đi, hé ra
bàn chân lén lút nhìn quanh, muốn nhìn thần sắc của nữ ma đầu. Đôi mắt nữ ma
đầu bốc lửa ngùn ngụt, Tiểu Bạch bị dọa nhảy dựng lên. Bóng người đằng trước
tiến dần về phía nó, nó ở giữa không trung hưu một tiếng bay ra ngoài, lúc đến
là một luồng khói trắng, đi lúc cũng lại là một luồng khói trắng, tốc độ lúc
sau nhanh hơn lúc trước, khó gì bì kịp.

"Nữ ma đầu,
đừng cố bắt ta! Tiểu Bạch không muốn bị biến thành thịt khô!”

"Tiểu Mặc
Mặc, chạy mau! Nữ ma đầu muốn giết ta!”

Ngoài cửa phòng
luyện đan, tiếng Tiểu Bạch sợ hãi kêu càng lúc càng xa, nào còn thấy bóng dáng
nó chứ?

Vân Khê tức giận
nhìn sân trống không, không muốn tốn hơi thừa lời nữa.

Mộ Tông Minh
thật vất vả mới phản ứng lại, lộ ra ánh mắt khó tin: "Nó, nó cư nhiên đem
Địa Liên hỏa diễm nuốt chửng, hơn nữa không bị ảnh hưởng chút nào?”

Mộ Cảnh Huy cũng
không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại nghĩ đến một việc "Nó, tốc độ của nó
quá nhanh đi! Không hổ là hậu duệ Long Tộc...”

Vân Khê cũng mặc
kệ những thứ này, thật vất vả mới có được Địa Liên hỏa diễm, sao có thể cứ vậy
để mất chứ!

Hùng hổ chạy ra
khỏi phòng, Vân Khê phát hiện, mình bây giờ ngay cả tốc độ cùng thú cưng cũng
không bằng. Nàng buồn bực, buồn bực muốn chết, chỉ muốn tìm người phát tiết hết
thảy.

Màu xanh biếc
phủ kín tiểu viện, bên trong có hai cây cổ thụ cao ngút trời, dưới gốc cây là
một bàn đá cùng mấy cái ghế đá, lúc này đang có hai nam tử tựa như trích tiên
ngồi đó đánh cờ, chuyện trò vui vẻ.

Người ngồi bên
trái, ngũ quan như ngọc, mắt như sao lạnh, khoác trên mình một bộ trường sam
màu xanh rộng rãi, tuấn dật nho nhã, khó nói lên lời. Toàn thân tỏa ra sự sắc
sảo, khóe môi hàm chứa ý cười, ngón tay thon dài đang cầm một quân cờ màu
trắng, tư thế ưu nhã cùng với nhàn hạ.

Đối thủ của hắn
là một nam tử tuấn mỹ, trường sam không có hoa văn mà chỉ toàn một màu đen tỏa
ra hơi thở thần bí, song hắc ám thần bí chẳng qua chỉ là ý nghĩ, trường sam màu
đen cũng không thể che hết vẻ thanh khiết rực rỡ giống như vị thần của hắn. Hắn
thoải mái chống cằm, ngón tay thon dài như ngọc cầm lên một quân cờ màu đen,
ánh mắt trong vắt sáng như sao khẽ lưu chuyển, phóng khoáng biến ảo khôn lường.
Tư thái thong dong, vẻ mặt biếng nhác kết hợp với cử chỉ nhàn nhã, dáng vẻ này vô
luận là ai nhìn thấy cũng sẽ nhịn không được mà bị câu hồn đoạt phách.

Vân Khê nổi giận
đùng đùng từ phòng luyện đan đi ra ngoài, bất ngờ lại nghe thấy trong sân có
tiếng nói chuyện, nàng liền theo tiếng mà đi đến nơi đó. Từ xa thấy hai người
đang ngồi đánh cờ, nàng không khỏi hơi bất ngờ, hai người này từ khi nào thì
quan hệ lại tốt đẹp như vậy? Chẳng lẽ là biết nhau từ trước?

Ánh mắt chăm chú
quan sát hai người một phen, mọi người ai cũng thích cái đẹp, có thể đồng thời
thưởng thức hai cực phẩm mỹ nam đánh cờ cũng là chuyện tốt, nhất là cả hai đều
là yêu nghiệt.

Dù sao đi nữa,
Dạ Hàn Tinh một thân khí độ bất phàm, hào hoa phong nhã chỉ tiếc
đứng cùng một chỗ với Long Thiên Tuyệt, hào quang liền lu mờ, ảm
đạm.

Tầm mắt nàng
đảo đến trên người Long Thiên Tuyệt, chỉ thấy hắn điệu bộ ung dung,
toàn thân tản ra mị thái yêu dã động lòng người. Ánh mắt của nàng
nhìn hắn si mê trong chốc lát rồi lại chau mày lộ ra ý bất mãn.
Biết rõ mình là yêu nghiệt mà thỉnh thoảng còn bày ra bộ dáng hớp
hồn người này, hắn đây là muốn làm gì, trêu hoa ghẹo nguyệt sao?

Vân Khê chuyển
tầm mắt, nhìn về phía Dạ Hàn Tinh, quả nhiên phát hiện ánh mắt của
hắn càng xem càng có cái gì không đúng, còn có khoé miệng chứa ý
cười, thấy gian gian nha!

Dạ Hàn Tinh,
hắn sẽ không có đam mê biến thái nào, rồi nổi lên tư tâm không nên có
với Thiên Tuyệt của nàng chứ? Mắt lạnh khẽ nheo lại, Vân Khê khẽ
vuốt cằm, âm thầm suy ngẫm, càng nghĩ càng thấy có khả năng này, nếu
không tại sao có thể cùng đi đến nơi này, hơn nữa nhìn hai người họ
còn hài hoà như thế?

Dạ Hàn Tinh
cảm thấy có ánh mắt sáng quắc đang nhìn mình, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng
qua, rất nhanh liền phát hiện Vân Khê đang ngó chằm chằm hắn, hắn liền
nhanh chóng trưng ra vẻ mặt có chút vô tội, không rõ mình đã làm gì
chọc nàng mà phải nhận ánh mắt "quan tâm" như thế.

Long Thiên
Tuyệt cũng quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên sáng lên. Đến lúc thấy
rõ ánh mắt của nàng đều đặt trên người Dạ Hàn Tinh, thì con ngươi
đang sáng như ngọc của hắn lại ảm đạm như cũ.

Mâu quang hẹp
dài híp lại, cũng nhìn theo về phía Dạ Hàn Tinh, hắn không thể hiểu
được, chẳng lẽ tên kia lớn lên so với mình còn xuất sắc hơn cho nên
tầm mắt nàng mới lưu lại trên người tên đó?

Dạ Hàn Tinh
đồng thời tiếp nhận hai đạo ánh mắt "không có thiện ý" soi
mói từ đầu đến chân, không khỏi thẳng người ngồi nghiêm chỉnh. Hắn
rốt cuộc là trêu chọc người nào, làm sao cả hai đều dùng ánh mắt
quái dị để đánh giá hắn thế, hay trên người hắn có chỗ nào không ổn?

"Vân tiểu
thư, Long huynh, các người có ý gì đây?” Dạ Hàn Tinh nhịn không được
nữa bèn hỏi.

Vân Khê nhấc
chân tiến tới trước bàn đá, nhếch đuôi lông mày, ý vị thâm trường
nhìn chằm chằm hắn, lúc này mới dời tầm mắt, ngồi xuống giữa hai
người.

"Hai người
các ngươi biết nhau từ trước?” Nàng nhìn Long Thiên Tuyệt, hỏi.

Long Thiên Tuyệt từ từ ngẩng đầu, bàn
tay cầm con cờ đen cũng chuyển hướng đến đôi tay mềm mại của nàng, nhẹ nhàng
nắm, con ngươi đen sâu nhìn thân ảnh của nàng, ẩn chứa ý cười bên trong.

"So với ngươi sớm hơn nhiều
lắm." Nhìn Dạ Hàn Tinh rồi có chút thần bí nói.

Vân Khê lần nữa liếc mắt về phía
hắn: "Rốt cuộc là từ bao giờ?”

Dạ Hàn Tinh vừa vặng đem Ngân phiến
(cây quạt bạc) mang theo bên người ra, có chút đắc ý, con ngươi chói lọi như
sao trời bật ra một ít ánh hào quang: "Dù sao lúc ta cùng Tuyệt quen
biết, ngươi vẫn hãy còn ở trong phủ tướng quân học tập may vá thêu thùa
đấy."

Tuyệt? Ngươi còn dám gọi thân thiết
như thế?

Vân Khê hung hăng quắc mắt nhìn
hắn, quả nhiên, hắn có ý đồ bất lương a!

Muốn cùng nàng tranh sự chú ý
của Thiên Tuyệt? Hắn chán sống rồi sao!

"Thật ngại quá, bổn tiểu thư
chưa bao giờ học may vá thêu thùa, nhưng thật ra có học một ít tuyệt kỹ
phi châm, Dạ công tử ngươi có muốn thử một lần hay không?” Mũi châm màu bạc
chợt lóe, trong tay của nàng bỗng nhiên có thêm ba cây ngân châm, lộ ra hàn
quang lạnh lùng.

Dạ Hàn Tinh không bị ngân châm trong
tay nàng dọa đến, bên môi ý cười càng lúc càng nhiều, tầm mắt xẹt qua
nàng, nhìn về phía Long Thiên Tuyệt: "Tuyệt, bàn cờ này của chúng ta xem
ra không có cách nào tiếp tục nữa rồi, nếu không buổi tối tiếp tục vậy?” Mắt
phượng khiêu mi, ánh mắt khiêu khích hướng về phía Vân Khê

Vân Khê lạnh lùng trừng hắn, vừa quay
đầu liếc về phía Long Thiên Tuyệt, đợi câu trả lời của hắn, ánh mắt sáng quắc,
thật giống như chỉ cần hắn gật đầu, nàng sẽ phải nhào tới hung hăng đánh nhau
một trận cho ra hồn.

"Buổi tối sao...” Long Thiên
Tuyệt cố ý dừng một chút, bên môi ý cười càng sâu, nâng tay nàng lên đưa đến bên
mép khẽ hôn, hắn nhướng lông mày nói "Buổi tối tất nhiên là phải ở cùng
phu nhân ta, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, tại sao có thể phí công sức
nhàm chán đi đánh cờ chứ?”

Trên mặt Vân Khê hơi nóng, không kìm
được mà nổi lên một mảnh mây hồng, khẽ trừng mắt liếc hắn một cái, mang theo
vài phần xấu hổ, giận dữ. Nhưng chính phản ứng đáng yêu này của nàng đã làm cho
con ngươi đen như ngọc của Long Thiên Tuyệt nổi lên si mê, chăm chú nhìn nàng
thật lâu, đã sớm quên mất bên cạnh còn có một cây nến to đùng.

Dạ Hàn Tinh khoa trương run run
người, có chút chịu không được bọn họ, nhấc trường sam tơ lụa đứng dậy, vốn
định nói cái gì đó, nhưng lại cảm giác mình vốn là không khí, nói thêm thì càng
dư thừa hơn. Bọn họ giờ phút này tình ý dạt dào nhìn nhau, nào còn nhớ tới hắn
đứng ở nơi này.

Ai, trọng sắc khinh bạn, quá đả
thương người a!

Dạ Hàn Tinh nhanh nhẹn rời đi.

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai
người tiếp tục nhìn nhau, hoàn toàn không để ý hắn.

"Khê Nhi, chuyện luyện hỏa
xong rồi sao?” Long Thiên Tuyệt cúi đầu, nhẹ nhàng hôn tay nàng, như chuồn
chuồn lướt qua mặt nước, hai mắt thì lóe sáng rực rỡ ngắm nhìn nàng.

Nhớ tới chuyện vừa rồi, Vân Khê liền
không nhịn được ủ rũ nói:

"Đừng nói nữa, ta đã vất vả để
cho Địa Liên Hỏa Diễm nuốt chửng hai dị hỏa kia, kết quả lại bị Tiểu Bạch
nuốt vào trong bụng, chàng nói có thể không giận hay không?”

" Phải không?” Long Thiên Tuyệt
bỗng nhiên tâm tình vui vẻ nở nụ cười, khóe môi vẽ ra đường cong thật lớn.

Tiểu Bạch, thật là quá tốt ấy chứ!

Không có dị hỏa, nàng sẽ không
còn không quan tâm hắn nữa? Nghĩ tới đây, nụ cười trên khóe môi hắn càng
thêm rạng rỡ.

Vân Khê híp mắt lại, nhìn chằm
chằm nụ cười không có hảo ý của hắn, hỏi: "Chàng cười cái gì? Tại sao
ta cảm thấy nụ cười của chàng có chút hả hê thế?”

"Không, nàng nhìn lầm rồi!”
Khẽ ho nhẹ, Long Thiên Tuyệt vội vàng thu hồi nụ cười lộ liễu của mình,
tiếp tục hôn nhẹ nàng, vừa tinh tế, êm dịu mà lại trần trụi. Bàn tay trắng
trẻo thon dài, quyết định dùng đến "nhu tình" để biện giải cho
mình, "Ta làm sao mà có ánh mắt hả hê được? Vì giúp nàng tìm kiếm dị
hỏa, ta bất chấp gian nguy không do dự mà lao đến."

"Có thật vậy hay không?” Vân Khê
nhếch miệng, nhìn về phía hắn bày tỏ phẫn nộ, đừng tưởng rằng tùy tiện
nói đôi ba lời ngon tiếng ngọt là có thể thuyết phục nàng. Ánh mắt của nàng
rất rõ ràng, cái nụ cười vừa rồi của hắn, hoàn toàn, từ đầu đến
cuối, thế nào cũng thấy có chút hả hê!

"Ha ha ha, thật đáng yêu!” Ngón
tay thô ráp của hắn khẽ vuốt ve má nàng. Hắn thích nhất là ngẫu
nhiên nàng lộ ra kiều thái thiếu nữ, mỗi khi nàng lộ ra thần sắc khả ái như
vậy, từ nội tâm hắn lại phát ra vui mừng

"Khê nhi... " Long Thiên
Tuyệt khẽ gọi, con ngươi bỗng dưng ảm đạm, tay hắn tăng thêm lực đạo, ôm
nàng vào trong ngực của mình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3