Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 539 - Phần 1

Chương 539: Bảo tàng! Thân thế Tiểu
Bạch?

Đây là một thế
giới mộng ảo.

Vô số tinh thạch
cùng dạ minh châu chiết xạ ra ánh sáng lóng lánh phân ra ngũ sắc, khắp nơi sáng
bóng nhu hòa, các loại kỳ trân dị bảo bày ra chất đống, nơi này chính là một
tàng bảo trân bảo a.

"Thật nhiều
bảo vật!” Hách Liên Tử Ngọc vui mừng kêu lên, bỏ lại Hách Liên Tử Phong, để
rảnh tay mà chạy về phía bảo vật rực rỡ muôn màu.

Trên mặt mấy
người còn lại cũng hiển lộ ra chút vẻ vui mừng, nhưng không có một người nào
thất thố như hắn vậy.

Tầm mắt Vân Khê
nhanh chóng theo dõi số bảo vật, chân mày nhẹ chau lại, bước nhanh đi về phía
vị trí Hách Liên Tử Phong ngã xuống đất, đưa tay đỡ lên. Mâu quang ở trong nháy
mắt lạnh thêm mấy phần, nàng như có điều suy nghĩ, liếc nhìn bóng lưng Hách
Liên Tử Ngọc tước dược tầm bảo, không khỏi đồng tình tiếc nhìn Hách Liên Tử
Phong.

Thì ra là, trong
tình nghĩa huynh đệ, so sánh với những thứ hấp dẫn khác trên thế gian còn kém
rất xa, khó trách hắn cả đời này phải trải qua đau khổ như thế, khó trách hắn
nói, không nên bị hình ảnh bên ngoài mê hoặc, cái thế giới này vượt qua xa
những gì ngươi nghĩ.

Mới vừa rồi vẫn
không có thời gian cho trị liệu cho hắn, hiện tại rốt cục đã có thời gian, nàng
cũng không có vội vã đi xem động này rốt cuộc có bao nhiêu bảo vật, mà trước
mắt phải thay hắn liệu trị đả thương.

Mộ Cảnh Huy cùng
Dạ Hàn Tinh hai người cũng cùng đi theo vào đến trung tâm khu bảo vật, vừa giám
định và thưởng thức, vừa chọn lựa bảo vật mình thích để cất giấu. Độc Cô Mưu
thì bình tĩnh hơn nhiều so với mấy người bọn họ, hắn ôm kiếm đứng ở nơi xa,
không nhúc nhích. Tầm mắt cũng âm thầm rơi vào trên người Vân Khê đang chữa
thương cho Hách Liên Tử Phong, hắn rất kinh ngạc, nữ nhân này không phải từ
trước đến giờ đều rất hám lợi, rất xảo trá đấy sao? Hiện tại đối mặt với vô số
bảo vật, nàng lại làm như không thấy, còn có tâm tư đi chữa thương cho người
khác? Hơn nữa, lúc trước Hách Liên Tử Ngọc rơi xuống khe nứt, nàng còn quên
mình muốn cứu hắn đầu tiên.

Hắn không khỏi
có chút mê mang, nàng rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào? Mặt ngoài nhìn như
lãnh tình lãnh tâm, hám lợi vô cùng, nhưng trong nội tâm lại có tình cảm chân
thành tha thiết nhất, chẳng lẽ đây mới chân thật là nàng?

Không biết làm
sao, sự chán ghét đối với nàng ở đáy lòng đã giảm bớt vài phần.

Hách Liên Tử
Phong ho nhẹ một tiếng, từ trong bụng phun ra một ngụm máu, từ từ tỉnh lại.

Vừa mở mắt, đập
vào mắt là Vân Khê đang ngưng thần chuyên chú bức ngân châm ra, khóe môi hắn
khẽ động, bộ mặt sương lạnh cũng trở nên nhu hòa mấy phần.

Vân Khê đang
chuyên chú bức hai phiến ngân châm ra, trên cổ tay đột nhiên cảm thấy lực đạo
tăng hơn một chút, mắt nàng nhìn lại, thì ra Hách Liên Tử Phong đã tỉnh. Hắn
đang chăm chú ngắm nhìn nàng, đáy mắt phản chiếu ánh sáng nhu hòa giống như
sóng nước hướng phía nàng vọt tới, uyển chuyển ấm áp như nước biển đem cả người
nàng toàn bộ bao vây, ánh mắt này vừa quen thuộc vừa xa lạ, chẳng qua là trừ ôn
nhu ra đã không có vẻ ngoan lệ ngày thường.

Vân Khê tăng
thêm lực đạo, đưa ngân châm trong cơ thể bức ra, làm liền một mạch.

Đút cho hắn ăn
vào mấy viên đan dược, sau đó nàng liền lui ra bên cạnh hắn, lấy công lực của
hắn, chỉ cần tự mình điều tức chốc lát, là có thể khôi phục khỏi hẳn, cho nên
giờ phút này, hắn không cần nàng trợ giúp nữa.

Tay Hách Liên Tử
Phong vững vàng nắm cổ tay của nàng, không cho nàng rời đi, hắn nhếch môi, nhìn
nàng thật sâu, trong đôi mắt đen sâu thẳm là nồng đậm quyến luyến.

Vân Khê dùng sức
đẩy tay của hắn ra, không chút nào lưu luyến xoay người rời đi, chỉ để lại cho
hắn một bóng lưng trong trẻo lạnh lùng và hờ hững.

Nàng không muốn
cho hắn bất kỳ hy vọng gì, bởi vì như thế sẽ chỉ làm hắn càng lún càng sâu, Vân
Khê cũng không quay đầu lại, cất bước đi về phía vô số bảo vật đang phát sáng.

Đáy mắt chợt lóe
lên vẻ mất mát, Hách Liên Tử Phong cúi đầu, thấy được một bình sứ màu trắng
nàng để lại bên người hắn, vẻ mất mát rất nhanh bị một mảnh ánh sáng nhu hòa
thay thế, khóe môi hắn kéo nhẹ, vẽ ra nụ cười tựa tiếu phi tiếu.

"Tỷ tỷ, mau
nhìn! Những thứ kỳ trân dị bảo này thế gian hiếm thấy, mỗi một vật đều giá trị
liên thành đấy!”

Hách Liên Tử
Ngọc không mất bao lâu thì đã lấy ra rất nhiều bảo vật, trên người chứa không
nổi, hắn liền bỏ đi áo khoác trên người, dùng nó bao bọc bảo vật. Trên mặt của
hắn vẫn là nụ cười sáng lạn như cũ, chẳng qua đã mất đi phần hồn nhiên, mà thay
vào đó là lòng tham không đáy xấu xí.

Vân Khê lạnh lùng
liếc qua hắn, trong lòng sinh ra vài phần chán ghét, có lẽ Hách Liên Tử Phong
nói đúng, thế gian này lòng người là khó hiểu rõ nhất. Hách Liên Tử Ngọc có thể
đọc hiểu lòng thế nhân, nhưng mà chưa chắc là có thể đọc hiểu tâm tư chính hắn!

Ánh mắt khẽ lướt,
Vân Khê đại khái quét nhìn qua một đám bảo vật, thật sự nàng có chút động tâm,
nhưng mà nàng cũng biết một người khi động lòng tham, cũng rất dễ bị lạc mất
lòng. Những thứ nên thuộc về nàng, một lượng bạc nàng cũng không bỏ xuống,
không thuộc về nàng, nàng sẽ không liều mình đi cầu.

Nơi này tổng
cộng có sáu người, nếu mỗi người đều có lòng tham không đáy, muốn tranh đoạt
bảo vật, như vậy, đến lúc đó ai cũng đừng nghĩ sống rời đi.

"Nơi này
nhiều bảo vật như vậy, chúng ta một lần cũng mang đi không hết, không bằng như
vậy, mỗi người lựa chọn cho mình ba bảo vật ưng ý nhất. Còn lại, thì chờ chúng
ta ước định tốt xong, lần sau sẽ cùng nhau tới lấy, mọi người thấy như thế
nào?” Vân Khê đề nghị.

"Chỉ lấy có
ba bảo vật, ít như vậy? Ai biết tiếp theo còn có thể tìm tới nơi này được
không?” Hách Liên Tử Ngọc cau mày, cúi đầu xem một chút bảo vật mình vơ vét,
hơi có chút không đồng ý.

Mộ Cảnh Huy tính
tình chững chạc, quyết đoán, nên liền buông xuống mấy bảo vật trong tay, gật
đầu phụ họa nói: "Đề nghị lần này của Vân tiểu thư rất tốt! Trước mắt
chúng ta còn đang ở trong hiểm cảnh, có thể bình yên thoát thân hay không còn
là một vấn đề, nếu có lòng tham không đáy, chẳng những không thể lấy đi bảo
vật, sợ rằng còn phải đem mệnh để lại, như thế quả thật không đáng giá!”

Dạ Hàn Tinh dùng
ngón tay thon dài vuốt chiết phiến rồi tùy ý liếc nhìn các loại bảo vật, một
cái cũng không lấy, hắn khẽ động đuôi lông mày, thanh nhã cười nói: "Ta
không sao cả, các ngươi muốn thế nào thì thế đó!”

Những bảo vật
này đúng là không tệ, nhưng mà hắn căn bản không để vào trong mắt, hiện tại
trong lòng hắn lo lắng nhất là bệnh tình của huynh trưởng. Nếu những bảo vật
này có thể giúp hắn cứu sống huynh trưởng, như vậy hắn nhất định sẽ hao tổn hết
tâm cơ đem toàn bộ chúng trở về. Đáng tiếc, bệnh của huynh trưởng cũng không
phải chỉ cần kim ngân tài bảo là có thể chữa khỏi, cho nên ở trong mắt hắn bảo
vật như cặn bã, không đáng giá nhắc tới!

Độc Cô Mưu thì
vẫn duy trì tư thế ôm kiếm như ban đầu, không có lên tiếng, cũng không có ý
định vơ vét bảo vật.

Hách Liên Tử
Phong ngồi xuống nguyên tại chỗ, đang từ từ điều tức khôi phục, nghe được mấy
người họ nói chuyện, trong đầu hắn cũng không nghĩ nhiều, hai mắt nhìn chăm chú
thật lâu vào cái bình sứ nhỏ bày ở trước mặt, thần sắc bị chi phối. Cả động rất
nhiều kỳ trân dị bảo, hắn đều làm như không thấy, phảng phất như chỉ có một
bình sứ nho nhỏ này mới là bảo vật hắn trân quý nhất.

Ánh mắt Vân Khê
nhàn nhạt quét qua vẻ mặt mỗi người, nàng khẽ nhếch môi cười một tiếng, đều nói
hoạn nạn sẽ thấy chân tình, lâu ngày mới biết lòng người, quả nhiên không sai!
Đối mặt với sự hấp dẫn, mới có thể dò xét ra lòng người, nàng rất may mắn, mỗi
người ở bên cạnh nàng không phải ai cũng đều có lòng tham lam không đáy, bên
cạnh nàng vẫn còn có những quân tử đáng giá để tương giao.

"Phong tao
nam, Độc Cô, cả hai người các ngươi không có muốn lấy gì, vậy tất cả bảo vật
của các ngươi chọn sẽ đưa cho ta! Thay ta lấy thêm mấy cái, ta mang về cho Tiểu
Mặc cùng Tiểu Tĩnh chơi!” trên gương mặt Vân Khê hiện lên thần sắc vui thích
thật xinh đẹp, nàng vừa hướng Huyền Dực vẫy vẫy tay, nói, "Huyền Dực,
ngươi cũng coi như một thành viên! Chỉ cần chọn ba bảo bối, không cho tham
lam!”

Đuôi lông mày Dạ
Hàn Tinh nhướng lên, không nhịn được cúi đầu cười, nàng thật đúng là một chút
cũng không chịu thiệt a.

Khóe miệng Độc
Cô Mưu ở dưới mũ che cũng run rẩy, quả nhiên, nàng vẫn như thế, có thể chiếm
tiện nghi thì tuyệt sẽ không bỏ qua!

Vân Khê tiếp tục
sưu tầm bảo vật, một bảo khố lớn như vậy, nhất định có mấy vật khiến nàng đặc
biệt thích ý, cho nên nàng cũng không vội chọn lựa, ở góc động phía Tây Bắc,
nàng mơ hồ thấy có một chút ánh sáng âm u từ khóe mắt nàng thổi qua, đưa tới
lực chú ý của nàng.

Đây là cái gì?
Nàng tò mò men theo nguồn sáng âm u kia đi tới.

Chỉ kém ba bước
nữa, thì bên cạnh đột nhiên có một bóng người hiện lên, đoạt lấy bảo vật lúc
trước nàng thấy được.

Vân Khê kinh
ngạc, ngước mắt thấy vẻ mặt Hách Liên Tử Ngọc vui mừng, hắn ôm trong ngực một
bụi thủ ô đang phóng ra ánh sáng âm u, rồi mừng rỡ như điên.

"Là Cửu
khiếu thủ ô trong truyền thuyết, Cửu khiếu có hình dạng người!”

Cửu khiếu thủ
ô?!

Bốn chữ này,
giống như là một tiếng sét đánh mạnh vào trong lòng Vân Khê. Là Cửu khiếu thủ
ô, một trong hai vị dược liệu trân quý thiếu hụt mà nàng đang đau khổ truy để
luyện chế Cửu Chuyển Thái Cực đan, trừ Lam Tâm Tuyết Sâm ra, một vị thuốc còn
lại chính là nó!

"Tử Ngọc,
đem thủ ô đưa cho ta!” Vân Khê đưa tay về phía hắn, chân thành muốn xem, có
phải là Cửu khiếu thủ ô mà nàng đang tìm kiếm hay không.

Hách Liên Tử
Ngọc nhìn ánh mắt của nàng, mang theo sự cảnh giác đem Cửu khiếu thủ ô bỏ vào
trong ngực, lắc đầu nói: "Tỷ tỷ, cái này không thể cho tỷ! Nó là đệ nhìn
thấy trước, hẳn phải thuộc về đệ!”

Sắc mặt Vân Khê
chợt lạnh mấy phần, nhìn chằm chằm hắn, trong lòng không chút suy tính, cũng vô
hình trung cho hắn rất nhiều áp lực.

Hách Liên Tử
Ngọc đọc không ra tiếng lòng của nàng, ánh mắt hắn lóe lên, nghiêng người đem
Cửu khiếu thủ ô trực tiếp giấu vào trong ngực, rồi ngẩng đầu lên nói: "Tỷ
tỷ, bảo vật này đối với đệ mà nói rất quan trọng! Đệ không thể cho tỷ! Bảo vật
còn lại, tỷ muốn cái gì, đệ cũng sẽ không tranh giành, chẳng qua cái này thì
không được."

"Tại sao
không được?” Vân Khê vẫn chặt chẽ theo dõi hắn như cũ, muốn xem thấu tâm tư của
hắn.

Hách Liên Tử
Ngọc quanh co nói: "Bởi vì... Bởi vì đây là bảo vật mà phụ thân đệ tìm
nhiều năm, đại thọ năm mươi của người đã đến gần, đệ muốn cầm nó đi tặng cho
phụ thân, để lão nhân gia vui vẻ."

"Phụ thân
ngươi tại sao phải muốn Cửu khiếu thủ ô?” Vân Khê híp lại mắt lạnh, nói,
"Ngươi cũng đã biết Cửu khiếu thủ ô rốt cuộc là có tác dụng gì à?”

"Đệ nghe
cha nói, nó cùng Lam Tâm Tuyết Sâm đều là hai vị dược liệu quan trọng để luyện
chế đan dược rất lợi hại, nếu hắn có thể nhận được này hai vị dược liệu này,
thì sẽ luyện chế thành ra đan dược lợi hại này, như vậy hắn là có thể vĩnh cửu
thanh xuân, giải trừ bách bệnh! Đây là tâm nguyện nhiều năm qua của phụ thân,
đệ hiện tại thật mới vất vả tìm được nó, sao có thể dễ dàng buông bỏ chứ? Chờ
đệ lấy được Lam Tâm Tuyết Sâm nữa, như vậy là tập hợp đủ hai vị dược liệu, sẽ
đem toàn bộ tặng cho phụ thân làm thọ lễ, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ."
Hách Liên Tử Ngọc vừa nói, vừa đem Cửu khiếu thủ ô giấu kĩ càng hơn, hắn nháy
ánh mắt nhìn như đơn thuần vô tội, khẩn cầu, "Tỷ tỷ, tỷ đừng cùng đệ tranh
giành bảo vật này a. Nơi này nhiều bảo vật như vậy, tỷ tìm những thứ khác đi!”

Hmm, theo như
cách nói của hắn, nàng bỗng biến thành người cướp đoạt bảo vật của hắn? Vân Khê
thật dở khóc dở cười, hắn thật sự là hài tử tâm địa đơn thuần sao? Thần thái
của hắn chói lọi như ánh mặt trời, nhưng tâm địa rốt cuộc được bao nhiêu phần
sáng?

Vân Khê đối với
hắn hơi có chút thất vọng, bất quá, nàng cũng không đến nỗi đi tranh đoạt bảo
vật cùng một hài tử.

Nàng hờ hững
xoay người, tiếp tục hướng nơi khác tìm kiếm, nếu có thể tìm ra một bụi Cửu
khiếu thủ ô, thì có lẽ sẽ tìm được bụi thứ hai.

Hách Liên Tử
Ngọc thấy nàng bỏ qua, lúc này mới yên tâm chút ít, sờ sờ Cửu khiếu thủ ô giấu
ở trong ngực, đáy mắt trong suốt của hắn xẹt qua tinh quang. Chỉ cần hắn đem
Cửu khiếu thủ ô cùng Lam Tâm tuyết sâm toàn bộ hiến tặng cho phụ thân, phụ thân
sẽ càng thương yêu hắn hơn, có lẽ sẽ một lần nữa suy nghĩ lại, đem vị trí gia
chủ truyền cho hắn, mà không phải đại ca của hắn.

Mẫu thân đã nói,
đại ca là dã chủng (con hoang), bị mẫu thân ruột thịt vứt bỏ, hắn không có tư
cách thừa kế vị trí gia chủ của Hách Liên gia. Vị trí gia chủ của Hách Liên gia
tuyệt đối không thể rơi vào trong tay một dã chủng, chỉ có hắn mới là người
thừa kế danh chánh ngôn thuận của Hách Liên gia! Mặc dù hắn không ham muốn vị trí
gia chủ, song vì địa vị ngày sau ở Hách Liên gia của của hắn và mẫu thân, còn
có tỷ tỷ nữa, hắn phải đem vị trí gia chủ đoạt vào tay!

Nghĩ tới đây,
ánh mắt của hắn càng kiên định thêm mấy phần.

Hai người Mộ
Cảnh huy cùng Dạ Hàn Tinh liếc nhìn nhau một cái, tựa hồ cũng từ trong lời nói
của Hách Liên Tử Ngọc cùng Vân Khê mà chiếm được chút tin tức ẩn giấu nào đó,
nên có thể thấy ánh sáng sắc bén trong đáy mắt lẫn nhau, đồng thời có chút hiểu
được.

Thì ra, để chế
luyện Cửu Chuyển Thái Cực đan trừ Lam Tâm Tuyết Sâm ra, một vị thuốc cuối cùng,
chính là Cửu khiếu thủ ô!

Khó trách Hách
Liên Tử Phong lại giương cờ giống trống đòi lấy Lam Tâm Tuyết Sâm, thậm chí còn
tự mình đi đến Mộ Tinh Thành, chẳng lẽ chính là vì tranh nhau hiếu kính cho gia
chủ kính của Hách Liên gia?

Không chỉ trong
lòng họ hiểu, trong lòng Vân Khê lại càng nghi ngờ nặng nề, cách điều chế Cửu
Chuyển Thái Cực đan đã không còn là bí mật, Hách Liên gia có cách điều chế,
trong tay Mộ lão cũng có cách điều chế, nhưng mà trong chuyện này thật giống như
có ẩn tình gì, cho nên vô luận thế nào họ cũng không có thành công luyện chế ra
Cửu Chuyển Thái Cực đan.

Vân Khê không
khỏi to gan suy đoán, có lẽ cách điều chế Cửu Chuyển Thái Cực đan thật sự tồn
tại, chẳng qua không biết nguyên nhân vì sao có không trọn vẹn, Hách Liên gia
chiếm được nửa phần sau cách điều chế, mà Mộ lão thì chiếm được nửa phần đầu
cách điều chế, cho nên song phương đều không thể thành công luyện chế ra Cửu
chuyển Thái Cực đan.

Nhất định là như
vậy! Nếu không bằng vào thế lực to lớn của gia tộc Hách Liên, một khi đã có
cách điều chế Cửu Chuyển Thái Cực đan đầy đủ, làm sao lại không dốc toàn lực
tìm kiếm dược liệu trân quý cần có đây?

Vân Khê lắc lắc
đầu, nàng nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?

Hách Liên gia
cho dù là chân chính chiếm được Lam Tâm Tuyết Sâm cùng Cửu khiếu thủ ô, nhưng
nếu không có kỹ thuật luyện đan cùng mồi lửa phẩm chất cao xứng đôi thì cũng vô
dụng.

Cơ hồ tìm hết cả
cái động rộng rãi, cũng không có phát hiện gốc Cửu khiếu thủ ô thứ hai, Vân Khê
không tiếng động mà thở dài, chẳng lẽ đây là ý trời?

Huyền Dực trong
lúc bất chợt như nhận ra cái gì, long thân đột nhiên rung lên, mở miệng nói:
"Chủ nhân, ta nghe thấy tiếng rồng ngâm, thật sự có tiền bối của Long Tộc
sống ở nơi này!”

Vân Khê từ trong
đống bảo vật ngẩng đầu dậy, ánh mắt sáng lên: "Ở đâu? Mau dẫn chúng ta
đi!”

Vân Khê tùy tiện
chọn lấy mấy bảo vật, sau đó liền nhảy lên sống lưng của Huyền Dực, mấy người
còn lại cũng lần lượt nhảy lên lưng Huyền Dực, chuẩn bị đi theo Huyền Dực tìm
kiếm Long Tộc.

"Tỷ tỷ, chờ
đệ một chút!” Hách Liên Tử Ngọc chiếm được Cửu khiếu thủ ô, nhưng còn không
thỏa mãn, không ngừng đem bọc quần áo lúc trước làm bao chứa bảo vật toàn bộ
mang theo, ngoài ra hai tay còn bắt lấy rất nhiều bảo vật.

Thấy những người
khác đều đã nhảy lên lưng Huyền Dực, hắn vội vàng ôm bảo vật đuổi theo.

Đám người Vân
Khê đều nhíu lại chân mày nhìn về phía hắn, trong đôi mắt tất đều xẹt qua vẻ
chán ghét, mọi người không để ý đến hắn, nhất tề quay đầu, nhìn về phía trước.

Hách Liên Tử
Ngọc vẫn đắm chìm trong vui sướng nhận được bảo vật, không nhận thấy được thần
sắc khác thường của mọi người, nên mới vừa nhảy lên lưng rồng, Huyền Dực liền
chán ghét đánh cái đuôi xuống, thân thể bay vút lên, nghênh ngang rời đi!

Hách Liên Tử
Ngọc trên người vốn tràn đầy bảo vật, thân thể mới vừa ngồi vững vàng, đuôi
rồng đột nhiên vung vẩy, hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, trong lòng ôm đầy bảo
vật cũng theo quán tính bay ra ngoài, rơi tán loạn giữa không.

"Bảo vật
của ta, bảo vật của ta" khuôn mặt Hách Liên Tử Ngọc ảo não.

"Dừng một
chút, dừng một chút! Bảo vật của ta rơi hết rồi...!”

Hắn hô lớn, đôi
mắt trông mong nhìn những bảo vật kia cách hắn càng ngày càng xa, trong lòng
một mảnh lo lắng.

Dạ Hàn Tinh miễn
cưỡng mím môi, cúi đầu chê cười, có chút hả giận.

Mộ Cảnh Huy
chẳng qua là nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, liền quay lại phía trước, đem
tầm mắt chuyển hướng nơi khác, không rảnh mà để ý.

Độc Cô Mưu thì
mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, hoàn toàn coi như hắn là không khí.

Về phần hai
người còn lại, Hách Liên Tử Phong lặng yên ngồi ở phía trước, bóng lưng như núi
nguy nga, thương thế trên người tốt lên cũng khỏi hẳn được bảy tám phần. Tầm
mắt của hắn vẫn nhìn thẳng phía trước, cả người giống như là một pho tượng Phật
lạnh lẽo, cứ như vậy thẳng lưng ngồi, không nhúc nhích, không chút gợn sóng sợ
hãi.

Vân Khê ánh mắt
quét nhẹ một cái về phía Hách Liên Tử Ngọc bên cạnh, cố ý đề cao âm điệu, lạnh
lùng nói: "Huyền Dực, đi mau!” Nói xong, tầm mắt của nàng như có như không
rơi vào bóng lưng Hách Liên Tử Phong, chuyện trên đời này nàng vẫn không thể
nào nhìn thấu.

Lúc trước tới U
Lâm, nàng thấy Hách Liên Tử Phong vì tiểu nhân lãnh huyết vô tình, song khi đệ
đệ của hắn gặp phải nguy nan, hắn lại có thể phấn đấu quên mình đi cứu giúp,
Hách Liên Tử Ngọc được nàng coi là hồn nhiên rực rỡ, nhưng khi đối mặt với bảo
vật hấp dẫn, liền lộ ra bản tính tham lam của hắn, thậm chí ngay cả sống chết
của ca ca hắn cũng có thể xem như không. Thì ra nàng không đủ hiểu rõ lòng
người, rốt cuộc ai thiện ai ác, người nào hữu tình người nào vô tình, chỉ có
lâu ngày mới biết tâm người!

Hách Liên Tử
Phong thật giống như đã nhận ra ánh mắt nàng nhìn chăm chú, hắn khẽ ghé mắt,
chỉ lộ ra nửa bên mặt nghiêng, tầm mắt của hắn còn chưa đủ chạm đến nàng, song
Vân Khê vẫn cảm thấy tầm mắt hắn sáng quắc nóng bỏng.

Hách Liên Tử
Phong, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?

Vân Khê không tự
chủ lắc đầu, nàng rất không thích cảm giác hiện tại, không có ánh sáng rực rỡ,
không có không khí ấm áp, rồi từ từ lòng của nàng cũng trở nên tối tăm rồi.

Quả nhiên, người
sống đơn giản một chút tương đối tốt hơn.

Bỗng nhiên nàng
rất nhớ Tiểu Mặc, nhớ Thiên Tuyệt, chỉ khi cùng bọn họ ở chung một chỗ, nàng
mới có thể cảm nhận được ánh sáng rực rỡ cùng ấm áp vô tận.

Thật ra thì,
hạnh phúc là một chuyện đơn giản, nhưng thường thường mọi người đem nó nghĩ đến
phức tạp.

Vân Tiểu Mặc
cùng Tiểu Bạch ngồi trên lưng đại điểu bay vọt qua đầm lầy, vừa mới đến gần bờ
bên kia, toàn thân đại điểu liền run run, nó vội vàng hạ xuống, đợi một người
một thú trên lưng bước xuống, nó liền không quay đầu lại bay đi, thật giống như
nơi này tồn tại một lực lượng khiến nó e sợ, khiến cho nó không dám ở lâu.

"Tiểu Bạch,
nó sao thế? Hình như rất sợ?”

Tiểu Mặc Mặc,
đừng để ý tới nó! Yên tâm đi, không có việc gì!

Tiểu Bạch hướng
về phía hắn liên tiếp gật đầu, bày ra bộ dạng an ủi. Bởi vì nó đã nghe được
giọng nói thuộc về của nó, trong giọng nói kia tràn đầy nồng đậm ôn nhu, không
có bất kỳ gì ác ý.

Kéo kéo chéo áo
Vân Tiểu Mặc, Tiểu Bạch nhảy xuống, hướng phía trước nhảy tới.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3