Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 536 - Phần 1
Chương 536: Đốt
đi, càng đốt càng thích!
Hôm nay là ngày
người thần bí kia đến gửi bán dược liệu trân quí, Vân Khê đến bảo dược* một
mình từ sớm, đợi người kia xuất hiện.
(*Tiệm thuốc.)
Bảo dược hiện
tại đang vắng khách, Vân Khê trong lúc nhàm chán, đành ngồi xem xét dược liệu
trong quầy.
"Chưởng
quầy, ngươi đem hai loại thảo dược này đặt cùng một nơi, không sợ chúng nó khắc
nhau sao? Đến khi có khách nhân mua dược liệu, chẳng những không đạt hiệu quả
khi chữa bệnh, ngược lại còn trúng độc, thì lúc ấy ắt hẳn ngươi sẽ bị kiện
đó."
"Hai loại
thảo dược này tương khắc? Sao ta lại không biết?”
Một giọng nói
trong trẻo truyền đến từ phía sau, không phải giọng nói của chưởng quầy! Vân
Khê hơi kinh ngạc quay đầu lại, thì bắt gặp một thiếu niên tuấn mỹ, tuổi xấp xỉ
khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.
Đi tới gần hai
loại thảo dược nàng chỉ, thiếu niên kia tò mò đánh giá, dung nhan tuấn tú nở ra
nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời: "Tỷ tỷ, tỷ nhất định là một luyện đan
sư xuất sắc đúng không? Cư nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra hai
loại thảo dược này tương khắc, thật lợi hại!”
Khe khẽ chớp
hàng mi cong dài, Vân Khê cẩn thận đánh giá thiếu niên kia. Hắn nhiệt tình như
lửa, như một vật quý phát sáng, như ánh mặt trời chiếu ra những tia sáng rực
rỡ, khuôn mặt tuấn lãng ấm áp kia khiến người ta không nhịn được muốn thân cận.
Đặc biệt nhất là ánh mắt trong sáng của hắn, như chứa đựng toàn bộ quang cảnh
tốt đẹp nhất trên đời, thuần khiết động lòng người lại khiến người ta không dám
khinh thường.
Không hiểu sao,
nàng có chút cảm tình với hắn, có lẽ do một tiếng "tỷ tỷ" vô cùng
thân thiết kia, cũng có lẽ do trên người hắn tràn đầy khát vọng sáng rỡ.
Vân Khê nhìn
hắn, như nhìn thấy tiểu đệ đệ bên cạnh nhà, nàng dịu dàng cười, thu hồi thảo
dược trong tay hắn, phân chúng ra hai khay bất đồng.
"Vạn vật
trên thế gian này khi sinh ra đều có vật khác tương khắc, lúc ngươi tìm hiểu
hai loại dược liệu, đầu tiên phải biết thuộc tính của nó, hơn nữa phải biết rõ
dược liệu tương khắc với nó, chỉ có như vậy, ngươi mới có đủ tư cách trở thành
một luyện đan sư."
Thiếu niên kia
nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của nàng, không khỏi sửng sốt, sau đó "A"
một tiếng: "Tỷ tỷ, nhìn tỷ trông rất quen thuộc, dường như đệ đã gặp ở đâu
đó."
Thiếu niên nọ
nhíu mày, tinh tế suy nghĩ, đột nhiên mi tâm giãn ra, kinh ngạc kêu lên:
"A, đệ nhớ ra rồi! Tỷ chính là người trong bức họa."
"Người trong
bức họa?” Vân Khê hơi ngạc nhiên.
"Đúng rồi,
đúng rồi, tỷ chính là người trong bức họa! Khi đệ vào thư phòng đã bắt gặp chân
dung của tỷ...” Thiếu niên cười thần bí, kề sát mặt nàng nói: "Tỷ tỷ,
chẳng lẽ tỷ lại là người trong lòng của đại ca đệ, đại tẩu tương lai của đệ
sao?”
Vân Khê khinh
thường trừng mắt nhìn hắn một cái, nếu đổi là người khác, nàng đã sớm quăng hắn
ra xa, bất quá trên người thiếu niên này có một cỗ thân tình khiến nàng không
đành lòng làm vậy.
"Đừng nói
bậy! Ta căn bản không biết đại ca của đệ!”
Theo ánh mặt
trời, từ ngoài cửa bước vào mấy người, chưởng quầy hướng nàng ra tín hiệu, ám
chỉ trong đó có một người là người nàng muốn tìm. Nàng thu tâm lại, không thèm
để ý tới thiếu niên đó nữa, thẳng chân bước về phía đám người kia.
"Tỷ...”
Thiếu niên kinh ngạc, cũng nối chân bước theo.
Người đến là một
gã tiểu đồng khoảng mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt phấn nộn, khí chất non
trẻ. Hắn thương lượng giá tiền với chưởng quầy sau đó để lại một cây mạt tây
cùng mấy loại dược liệu khác. Vân Khê quét mắt nhìn sơ qua, đều là các loại
dược liệu tương đối quí hiếm, hơn nữa đều được nuôi trồng, không phải thảo dược
hoang dại. Nàng quả nhiên đoán không sai, đối phương nhất định tự mình trồng
không ít những thảo dược quí hiếm, thường xuyên bán cho bảo dược này.
"Tiểu ca ca
này, ta muốn mua một lượng lớn mạt tây, không biết ngươi có thể bán cho ta hay
không?”
Tiểu đồng ngẩng
đầu nhìn về phía nàng, có chút rụt rè, muốn nói gì đó lại thôi, nhưng rốt cuộc
cũng nhỏ giọng: "Ta, ta không biết, ta chỉ phụng mệnh chủ nhân, gửi bán
dược liệu, về phần những thứ khác, ta không biết rõ lắm." Nói xong, hắn
vội vã định rời đi.
"Tiểu ca
ca, vội như vậy làm gì?” Vân Khê vỗ tay vào đầu vai hắn.
Tiểu đồng nhanh
chóng tránh đi: "Thật ngại, ta thật sự cái gì cũng không biết." Hắn
bước đi gấp gáp, sợ có người theo dõi, vừa đi vừa quay đầu xem thử, thần sắc
vội vàng.
Vân Khê không
đuổi theo, chỉ đứng nhìn theo phương hướng hắn rời đi, ánh mắt biến chuyển, đáy
mắt hiện lên ánh sáng giảo hoạt.
Phía sau, thiếu
niên kia không biết từ khi nào thì sáp lại gần, cười đùa nói: "Tỷ tỷ, tỷ
thật là xấu nha, cư nhiên động tay động chân trên người hắn."
Vân Khê khẽ giật
mình, chẳng lẽ động tác của nàng rõ ràng như vậy sao?
"Tỷ tỷ nhất
định rất tò mò, sao đệ lại biết được đúng không?” Thiếu niên thần bí nhếch môi,
khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, lắc lắc đầu nói: "Đệ không nói cho tỷ biết,
đây là bí mật!”
Vân Khê liếc mắt
nhìn hắn, không biết nên nói gì, chỉ cần hắn không phá hư chuyện của nàng là
tốt rồi, nàng cũng lười so đo với hắn.
Thiếu niên nhìn
chằm chằm vào mắt nàng, đột nhiên thu hồi khuôn mặt tươi cười, trở nên ủ rũ đôi
chút, dùng giọng ủy khuất nói: "Tỷ tỷ, tỷ cư nhiên bỏ mặc đệ, thật khiến
đệ đau lòng."
"Ách!” Vân
Khê hoàn toàn ngơ ngẩn, sao nàng lại cảm thấy hình như hắn có thể đọc được tâm
tư của nàng, thật là một đứa nhỏ khó hiểu.
Thiếu niên tiếp
tục chu môi đỏ mọng, nói như lên án: "Tỷ tỷ, sao lại coi đệ là đứa nhỏ
chứ, người ta cũng đã mười sáu tuổi, không còn là một đứa nhỏ a."
Lời nói và việc
làm ấu nhã* như vậy, có khác đứa nhỏ điểm nào đâu?
(*Trình độ non nớt như trẻ con.)
Khóe mắt Vân Khê
không nhịn được giật giật, thật đáng sợ, đứa nhỏ này thật sự có thuật đọc tâm?
Nghĩ vậy, nàng vội vàng xoay người rời khỏi bảo dược.
"Tỷ tỷ, chờ
đệ một chút!” Thiếu niên đuổi theo nàng.
Đây là rốt cuộc
là con cái nhà ai, sao lại bám dai như vậy cơ chứ?
Toàn bộ ấn tượng
tốt đẹp ban đầu bị phá bỏ, Vân Khê cảm thấy đứa nhỏ này giống như ruồi bọ*,
nàng đi tới đâu, hắn liền bu tới đó, như thế nào cũng không cắt đuôi đi được.
(*Gốc là khối da trâu, nhưng e thấy
chuyển vầy khá đúng nghĩa.)
"Tỷ tỷ,
đừng bỏ đệ lại mà! Đệ muốn cùng tỷ đi xem náo nhiệt." Thiếu niên kia kéo
kéo góc áo của nàng, bĩu môi như cún nhỏ, bộ dáng y chang Tiểu Mặc khi làm
nũng, không khác biệt chút nào, Vân Khê bất đắc dĩ thở dài, thôi, muốn đi cùng
thì cứ đi.
"Ha ha, tỷ
tỷ, tỷ đáp ứng rồi! Tỷ tỷ, tỷ thật tốt!” Thiếu niên nở nụ cười trong sáng, soi
rọi một góc trời.
Vân Khê dùng
biện pháp của mình, theo dõi tiểu đồng tới một biệt viện ngoài ngoại ô. Một con
sông chảy qua nơi này, cách đó không xa là một đồng ruộng bạt ngàn, thanh nhã
uyên tĩnh như một u nguyên.
"Nơi này
đẹp quá, đẹp hơn hoa viên nhà đệ luôn!”
Vân Khê cười
khẽ, không biết nên tiếp lời hắn thế nào, lấy một chỗ thanh nhã yên tĩnh tựa u
nguyên, so sánh với hoa viên nhà hắn, nàng thật sự không thể tưởng tượng được,
rốt cuộc thì hắn sinh ra trong một gia đình như thế nào, mới có lối suy nghĩ
quái dị như thế.
"Tỷ tỷ, đệ
đi gõ cửa!”
"Đừng...”
Vân Khê chưa kịp ngăn cản, hắn đã hưng trí bừng bừng chạy về phía trước gõ cửa nhà
người ta.
Thiếu niên gõ
hồi lâu, cũng không có người ra mở cửa, hắn hơi liếc mắt về Vân Khê, không biết
tiếp theo nên làm thế nào.
Vân Khê bất đắc
dĩ thở dài, nàng dự định lặng lẽ lẻn vào trong biệt viện do thám, sau đó mới
quyết định bước kế tiếp, ai ngờ hắn phá vỡ tất cả, giành đi gõ cửa trước.
Gõ đi, cứ gõ đi,
ai bảo ngươi thích gõ cửa như vậy cơ chứ.
"Tiếp tục
gõ, cho đến khi có người ra mở cửa mới thôi."
Thiếu niên ủy
khuất, mếu máo, không thể phản kháng, đành tiếp tục gõ cửa.
"Ai a, đừng
gõ, ra liền đây." Rốt cuộc, biệt viện có động tĩnh, có tiếng bước chân vội
vội vàng vàng chạy đến.
"Tỷ tỷ, có
người đến đây." Thiếu niên thở phào một hơi, cong môi tươi cười, hắn nhìn
Vân Khê, vẻ mặt như muốn đòi phần thưởng.
Người kia tiến
tới vài bước, định đi bẩm báo, lại quay đầu lại hỏi: "Không biết nên xưng
hô với hai vị như thế nào?”
Thiếu niên vui
vẻ cười nói: "Ta là Hách Liên Tử Ngọc, vị cạnh ta là... Đúng rồi, tỷ tỷ,
đệ còn chưa biết tên tỷ nha!?”
"Hách Liên
Tử Ngọc?” Vân Khê khi nghe đến tên của hắn, tâm không khỏi chấn động, cư nhiên
là đệ đệ của Hách Liên Tử Phong!
Thiếu niên tiếp
tục cười, nói: "Đúng vậy, đệ gọi là Hách Liên Tử Ngọc, còn tỷ, tỷ tỷ?”
"Vân
Khê." Vân Khê ổn định tâm thần, ngữ khí trong khoảnh khắc ấy trở nên lạnh
lùng hơn vài phần, cư nhiên là đệ đệ của tên kia, vậy về sau tốt nhất vẫn nên
cách xa hắn một chút.
Thiếu niên nhìn
ánh mắt nàng, tươi cười trong nháy mắt thu hồi, hiện ra vẻ mất hứng: "Tỷ
tỷ, vì sao khi biết đệ là đệ đệ của ca ca, lại muốn tránh xa đệ? Là đệ làm gì
sai sao? Tỷ tỷ có thể đừng không để ý tới đệ được hay không?”
Vân Khê ngẩng
đầu, đột nhiên chạm phải ánh mắt tinh khiết như gương soi của hắn, trong lòng
có chút dao động.
Thở dài, thôi,
hết thảy thuận theo tự nhiên đi!
"Tỷ tỷ, tỷ
đừng nghĩ nhiều! Đệ sẽ không thương tổn tỷ." Hách Liên Tử Ngọc đột nhiên
thay đổi tâm tình, ngẩng cao đầu, vẻ mặt nghiêm túc, khiến Vân Khê cảm thấy
buồn cười.
Không bao lâu
sau, tiểu đồng vừa đi đã quay lại, nghênh đón hai người vào nhà.
"Chủ nhân
đang ở phía trước đợi chờ hai vị, mời đi theo ta."
Bước trên con
đường mòn của biệt viện, Vân Khê thẳng tiến một đường, khắp nơi đều là dược
liệu trân quí được tỉ mỉ chăm sóc. Đi vào biệt viện, như đi vào bách thảo viên,
dược hương nhè nhẹ lan tỏa, thấm vào lòng người.
"Tỷ tỷ, nơi
này thật nhiều dược thảo, tỷ biết hết sao?” Hách Liên Tử Ngọc đi theo nàng, tỏ
vẻ hưng phấn quá mức, lôi lôi kéo kéo Vân Khê, hết hỏi đông lại hỏi tây, y
chang một đại nam hài không lớn.
Vân Khê im lặng,
chỉ chăm chú nhìn hắn, tinh tế đánh giá. Tuy nói đều là người của Hách Liên gia
tộc, nhưng mà tính tình hai huynh đệ sao lại khác biệt như thế cơ chứ?
Một người lạnh
lùng, khiến không ai dám thân cận, một kẻ lại nhiệt tình như lửa, chói sáng như
ánh mặt trời.
Bọn họ mà là
huynh đệ sao? Vân Khê không khỏi hoài nghi trong lòng.
"Tử Ngọc,
Hách Liên Tử Phong thật sự là ca ca của đệ?” Nàng rốt cuộc không nhịn được hỏi
ra nghi vấn trong lòng.
Hách Liên Tử
Ngọc giương khuôn mặt tuấn lãng, cười thật to, nói với nàng: "Đó là đương
nhiên! Chẳng qua chúng ta là huynh đệ cùng cha khác mẹ!”
"Tỷ tỷ, tỷ
hẳn là biết đại ca đệ nhỉ? Nếu không tại sao trong thư phòng của huynh ấy...?”
Hách Liên Tử Ngọc bỗng dưng đứng trước mặt nàng, dùng đôi con ngươi trong suốt
chăm chú nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng, lửa nóng trong đôi mắt hắn như có thể
xuyên thấu lòng của nàng, hiểu rõ lòng nàng.
Vân Khê nghiêng
mặt, tránh đi ánh mắt nóng bỏng kia, nàng có cảm giác, chỉ cần hắn nhìn vào mắt
nàng thì sẽ có thể đọc được tâm tư nàng.
"Ta không
quen đại ca đệ, ta nghĩ có lẽ đệ nhớ nhầm!”
"Thật vậy
à?” Hách Liên Tử Ngọc hoài nghi nhìn nàng.
"Tất nhiên
là thật." Vân Khê trả lời chắc chắn, không hề phân tâm.
Hách Liên Tử
Ngọc nhìn chằm chằm vào mắt nàng thật lâu, song thủy chung không tìm ra được
manh mối, đành buông tha.
Đi thêm một đoạn
đường, phía trước xuất hiện một mảnh đất trống trồng đầy dược liệu, một ông lão
đang đứng trong đó, khom người chăm sóc dược thảo. Áo của lão màu tro, không có
ống tay áo, nhìn như một vị nông phu bình thường, nhưng khí chất thanh hoa trên
người lão lại không thể nào che lấp được.
Vân Khê dừng
cước bộ, nhìn chăm chăm vào ông lão, ánh mắt của lão thực chuyên chú, thứ đang
chăm sóc trong tay chính là một cây mạt tây non. Nàng mỉm cười, nhanh chóng xác
định được rằng lão chính là chủ nhân của biệt viện này. Vân Khê chậm rãi mở
miệng, nói: "Cây mạt tây trời sanh có tính thích nóng, lấy rượu mạnh tưới
là tốt nhất, rượu mà lão nhân gia sử dụng không phải là loại rượu thượng hạng,
nếu có thể dùng loại rượu hảo hạng mà tưới, như vậy cây mạt tây sẽ mọc ra hoa
năm cánh có hình như ngọn lửa nhỏ."
Ông lão ngẩng
đầu khỏi dược điền*, ánh mắt cơ trí thâm trầm hướng về phía Vân Khê, hơi hơi
quay đầu nói: "Vân tiểu thư không hổ là người đam mê luyện đan, đối với
thuộc tính của dược liệu rõ như lòng bàn tay."
(*Ruộng thuốc.)
Lão giả đứng
dậy, thong thả bước ra khỏi dược điền, cước bộ trầm ổn, sắc mặt ung dung. Một
đôi mắt tinh duệ nhìn chằm chằm Vân Khê, đánh giá từ trên xuống dưới, lão cười
nhẹ, nói: "Hôm nay, Vân tiểu thư đại xá quang lâm, không biết có việc gì
quan trọng?”
"Lão nhân
gia, người chân thật nói lời ngay thẳng, ta sẽ không vòng vèo với ngài. Ta đến
là vì muốn mua một số lượng mạt tây lớn, nếu có thể, ta muốn mua toàn bộ số mạt
tây ở nơi này."
Lão giả híp hai
mắt, hơi trầm ngâm, nói: "Lấy mạt tây làm thuốc dẫn cho đan dược không
nhiều lắm, vân tiểu thư cần một lượng mạt tây lớn như thế, chẳng lẽ là muốn
luyện chế băng ngưng đan?”
Lão vậy mà lại
biết thuốc dẫn chế băng ngưng đan?!
Chuyện này chỉ
có những người đam mê luyện đan mới biết được!
"Lão nhân
gia, ngài có đồng ý nhượng lại số mạt tây này hay không? Chúng ta có thể thương
lượng giá cả thật tốt."
"Đây không
phải là vấn đề giá cả! Ngươi muốn số lượng lớn cây mạt tây, có thể, chỉ cần
ngươi luyện chế được một viên băng ngưng đan ngay tại đây, nếu ngươi có thể làm
được, lão phu nguyện ý tặng toàn bộ số mạt tây này cho ngươi miễn phí."
Luyện chế băng
ngưng đan ngay tại chỗ? Chuyện này đối với nàng chính là khảo nghiệm, có nên
thử hay không?
Trong lòng Vân
Khê đang phân vân.
Hách Liên Tử
Ngọc sáp vào cạnh nàng, ghé sát tai nàng, nói nhỏ: "Tỷ tỷ, vị lão nhân gia
này muốn thử thách tỷ, xem thử tỷ là người có trình độ cao hay chỉ như những
luyện đan sư tầm thường khác."
Vân Khê thầm
giật mình, quay trái quay phải, nhìn Hách Liên Tử Ngọc cùng lão giả, hôm nay
hết chuyện này đến chuyện kia liên tục xảy ra khiến nàng có chút chưa thích
nghi được. Thì ra trên thế gian này, mọi chuyện đều không theo ý mình, vận mệnh
như một bàn tay, nắm giữ cuộc đời con người. Có lẽ, nàng cũng đang bị người nào
đó khống chế mà không hề hay biết, sau lưng bất giác đổ mồ hôi lạnh, không
thích cảm giác này, bị người khác nhìn thấu tâm tư quả thật rất khó chịu.
"Lão nhân
gia, ta...” Ổn định tâm tình, nàng vừa định trả lời thì lại bị người khác cắt
ngang.
"Sư huynh,
ngươi già rồi nên hồ đồ à? Cư nhiên lại bảo một nữ oa tử luyện chế băng ngưng
đan? Ngươi cho rằng nàng giống như đồ nhi tốt của ngươi - Hàn Nhật, thiên tư
thông minh, là một thiên tài luyện đan sao?” Tiếng cười to cuồng ngạo từ trên
trời giáng xuống, trong biệt viện bỗng nhiều thêm hai người, một già một trẻ, tuổi
của lão giả đang cười xấp xỉ với chủ biệt viện, bên cạnh hắn còn có một người
đi theo, khoảng cỡ hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, một thân y bào đỏ như lửa,
mi hồng tóc hồng, cực kỳ khoa trương.
Một già một trẻ
vừa đến, lập tức đánh vỡ toàn bộ sự tĩnh lặng của biệt viện.