Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 529 - Phần 1
Chương 529: Tiểu Mặc ca ca
"Huyền Dực, ngăn cản hắn!”
Một cái bóng rồng màu xanh xông về
phía Độc Cô Mưu trước nàng một bước, mượn Huyền Dực che chở, ba miếng ngân châm
trong tay Vân Khê cũng bay ra theo.
Đang trong khắc ngắn ngủi đó, nàng
không có bối rối, khoảng cách thời gian ngân châm bay ra ngoài, chỉ nháy mắt
khoảng một phần hai giây, mục tiêu chính xác. Góc độ của mỗi một châm đều tính
toán rất chuẩn, đem phản ứng đầu tiên mà Độc Cô Mưu có thể hành động tính toán
đúng ở trong đó, hơn nữa mỗi góc độ của mỗi cây ngân châm đều quỷ dị, người
bình thường căn bản muốn tránh cũng không được.
Song, Độc Cô Mưu không phải là người
bình thường, phản ứng đầu tiên của thân thể hắn không nằm trong dự đoán của
nàng.
Vân Khê trơ mắt nhìn hắn cơ hồ chỉ
dùng một kiếm đã cùng lúc đánh rơi ba miếng ngân châm của nàng, mà không khỏi
ngây người.
Đây chính là thực lực của thiên hạ đệ
nhất sát thủ sao?
Nàng rõ ràng thấy người của hắn ở chỗ
này, căn cứ theo tốc độ của hắn chạy trốn, bên trái của hắn, bên phải, còn có
phía sau, bỗng dưng toát ra ba ảo ảnh, mỗi một ảo ảnh cùng lúc rút kiếm ra, chém
một nhát, sau đó thì tra kiếm vào vỏ, giống nhau như đúc. Nàng không dám tin
vào hai mắt của mình, cõi đời này lại còn có thân công phu như vậy sao, song
khi nàng còn đang nhìn chăm chú, thì hắn lại lần nữa khôi phục tư thái chạy
trốn.
Hắn thậm chí cũng không có quay đầu
lại liếc mắt nhìn, trong đôi mắt hắn chỉ có mục tiêu trước mặt, sát thủ vĩnh
viễn chỉ nhìn chằm chằm con mồi của mình, không đạt mục đích sẽ không bỏ qua!
Lúc này, thân thể cao lớn của Huyền
Dực đã bay tới trước mặt hắn, hơi trì hoãn hắn, làm bước chân của hắn chậm lại
chưa từng có từ trước đến nay.
Vân Khê thừa dịp này phản kích, lướt
qua hắn, chạy về phía tiểu tiểu thư của Đoan Mộc Gia.
Nghe nói sát thủ đều cổ quái, như vậy
nàng sẽ tới đánh cuộc một keo cổ quái với hắn!
Tổng quản Đoan Mộc Gia đột nhiên thấy
có người viện thủ cứu giúp, không khỏi một trận mừng rỡ, thấy Vân Khê đuổi tới,
liền ôm tiểu tiểu thư thả chậm cước bộ: "Đa tạ phu nhân xuất thủ cứu giúp!”
"Cứu giúp? Ngươi tạ ơn không
khỏi quá sớm đó!” Vân Khê quỷ dị cười một tiếng, đột nhiên một chưởng đánh về
phía hắn, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, đem hài tử trong ngực hắn
kéo vào ngực của mình.
"Tôn gia gia.”
"Tiểu tiểu thư.”
Cô bé trong ngực bắt đầu giãy dụa, Vân
Khê giảm thấp giọng nói, ở bên tai nàng nói "Muốn sống, thì phải tin tưởng
ta!”
Cô bé kinh ngạc ngẩng đầu, một đôi
ánh mắt tinh khiết trong suốt, thẳng tắp nhìn vào đáy mắt của Vân Khê, nàng khẽ
ngẩn ra, nhưng ngay sau đó gật đầu, cặp mắt trong suốt trong sáng lóng lánh kia
phát ra một đạo ánh sáng chói mắt. Không có lộ ra vẻ kinh hoàng, cũng không có
khóc la, biểu hiện trấn định như thế, thắng được hảo cảm của Vân Khê.
Bên này, thân hình Độc Cô Mưu nện
bước quỷ dị, đối mặt với việc Huyền Dực ngăn trở, bước tiến của hắn không loạn
chút nào, ngược lại xuất thủ tàn bạo. Mỗi một kiếm đều như xé rách không gian, thế
đến không thể đỡ, giống như rắn đi xuyên qua bụi cỏ, khinh linh quỷ dị, khó
lòng phòng bị. Song mỗi một kiếm lại là tuyệt chiêu tất sát, hung ác sắc bén, gọn
gàng linh hoạt, không hổ là thiên hạ đệ nhất sát thủ!
Hoặc là không xuất chiêu, vừa xuất
chiêu, chính là sát chiêu tuyệt mệnh!
Vân Khê nhìn thân thủ của hắn, không
khỏi than thở.
Huyền Dực tuy là Thần Long, nhưng
hàng năm bị nuôi, thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu. Nhất là khi chống lại Độc Cô
Mưu, cái loại cao thủ kinh nghiệm chiến đấu phong phú hàng năm lấy giết người
mà sống thì thật sự nó ăn thiệt thòi không ít.
Mắt thấy hắn đem sĩ khí của Huyền Dực
dần dần đè ép xuống, từ từ chiếm thế thượng phong, con ngươi nàng híp lại, bắn
ra hai đạo ánh sáng lạnh, cất giọng nói: "Độc Cô Mưu, nghe nói phàm là
nhiệm vụ mà ngươi nhận, không bao giờ không thành công. Hôm nay, ta liền muốn
ngươi phá lệ, giết nàng trước ngươi một bước!”
Nơi lòng bàn tay của nàng, một tia
ngân quang chớp lóe, dưới ánh mặt trời, đặc biệt chói mắt. Ngân châm trong tay
nàng, không dừng lại chút nào, thẳng tắp cắm vào cần cổ cô bé.
"Tiểu tiểu thư.” Ttừ góc độ này
của Tôn tổng quản, vừa lúc có thể thấy chi tiết tất cả động tác của nàng, cả
người nhất thời sôi trào lên, tức giận đánh về phía nàng.
"Ta liều mạng với ngươi!”
Huyền khí màu tím kèm theo sự rống to
của hắn, tuôn ra như thủy triều.
Vân Khê ôm cô bé, lách né thân thể, ánh
mắt ngoan lệ trừng hướng hắn: "Muốn cho tiểu tiểu thư của các ngươi chết
không toàn thây, ngươi có thể thử một chút!”
Tôn tổng quản xông đến nửa đường, nhìn
thấy nàng lại cầm thi thể của tiểu tiểu thư đưa ra để ngăn cản công kích của
hắn, hắn vội vàng thu công lui ra.
Tiểu tiểu thư đã ra đi, hắn không thể
để cho nàng chết không toàn thây!
Chỉ một thoáng, nước mắt đã tuôn đầy
mặt!
Không nghĩ tới trốn chạy vất vả, vẫn
không thể nào chạy khỏi tay địch. Còn có nữ nhân này nữa, nàng hại chết tiểu
tiểu thư, cuộc đời này hắn sẽ không đội trời chung cùng nàng!
Độc Cô Mưu từ trong chiến đấu quay
đầu lại, ánh mắt tàn bạo bắn về phía nàng, ánh mắt lợi hại kia cách một tầng mũ
che, nhưng so với kiếm trong tay hắn càng thêm sắc bén.
Sát khí nồng đậm từ trong thân thể
hắn bắn ra, lan tràn ra ngoài, Huyền Dực cả kinh, không nhịn được mà sợ run cả
người.
Cõi đời này làm sao mà nhiều kẻ điên
biến thái như vậy?
Lúc trước hàng phục nó đã có một
người, tên tử y kia cũng coi như thêm một người, hiện tại lại tới một nữa, đúng
là kẻ điên bay đầy trời a!
Huyền Dực xoay người phịch một cái, trở
lại bên người Vân Khê, dùng long thân của mình, đem nàng tầng tầng hộ vệ.
Vân Khê lạnh lùng ngưng mắt nhìn Độc
Cô Mưu, cất giọng nói: "Ta đã trước ngươi một bước giết nàng! Từ nay về
sau, tôn hiệu thiên hạ đệ nhất sát thủ của ngươi, chỉ sợ sẽ không còn."
Hắn mang theo mũ che đỉnh đầu, hướng
về phía trước, giương lên một góc độ, thật giống như đang nói: "Chỉ bằng
ngươi?”
"Không sai! Từ hôm nay trở đi, ta
chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ! Bởi vì ta giết được người ngươi không thể
giết, chỉ bằng điểm này, ta hoàn toàn xứng đáng!”
Tiếng hừ lạnh từ dưới mũ che phun ra.
"Ngươi đừng không phục! Sát thủ
không phải từ việc giết người đầu tiên mà bắt đầu sao? Tuy thực lực bây giờ của
ta có lẽ không bằng ngươi, nhưng tôn hiệu đệ nhất thiên hạ, không phải là do
ngươi giết được nhiều người thì chính là đệ nhất thiên hạ, mà là xem ngươi có
lỡ tay đánh mất con mồi hay không. Một người sát thủ liên tiếp thất thủ khi
giết người, thì làm sao xứng với tôn hiệu đệ nhất thiên hạ đây?”
Vân Khê chọn cau mày nói: "Ngươi
dám cùng ta đánh cuộc không? Không tới mười năm, danh hiệu thiên hạ đệ nhất sát
thủ của ngươi, sẽ là của ta!”
"Hay là... Ngươi sợ ta vượt qua
ngươi, không dám cùng ta đánh cuộc?”
"Dĩ nhiên, hiện tại ngươi cũng
có thể giết ta, thừa dịp ta cánh chim chưa lớn, ngươi giết ta, như vậy ngày sau
sẽ không có ai cùng ngươi tranh đoạt vị trí thứ nhất."
Yên lặng, hắn vẫn yên lặng, tựa hồ là
đang nổi lên một loại tâm tình.
Tim Vân Khê đập liên hồi như nổi
trống, song ánh mắt của nàng dị thường kiên định, nàng không ngừng muốn thuyết
phục đối phương, ngay cả chính nàng, nàng cũng muốn thuyết phục.
Mười năm thời gian, nàng muốn vượt xa
hắn, thay thế hắn, trở thành thiên hạ đệ nhất sát thủ!
Cái mục tiêu này đối với nàng mà nói
không có chút ý nghĩa nào, song giờ này khắc này, nàng phải thuyết phục hắn, nói
với hắn, đồng thời, cũng muốn thuyết phục mình. Bởi vì chỉ có làm cho mình cũng
tin, đối phương mới có thể chân chính tin mình.
Màu sắc trang nhã của mâu quang ở đáy
mắt đã lưu chuyển, nồng đậm sát khí lan tràn.
"Chờ.”
Giọng nói hắn trầm thấp từ dưới mũ
trùm truyền ra, cũng là một chữ rất làm cho người ta khó hiểu.
Vân Khê nhíu mày, không biết rốt cuộc
hắn muốn biểu đạt cái gì, cho đến hồi lâu, hắn rốt cục đã phun ra một chữ.
"Chết.”
Tiếng nói của hắn còn giữ âm cuối
thật dài, mà người đã trong nháy mắt hư không tiêu thất rồi, biến mất không
còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thiên hạ đệ nhất sát thủ, xuất quỷ nhập thần, thật
là mạo hiểm vạn phần a!
Vân Khê thật dài thở ra một hơi, trời
mới biết, mới vừa rồi nàng nói ra những lời đó, rốt cuộc đã hao phí bao nhiêu
tâm lực. Thật ra thì nàng thuần túy là đang đánh cuộc, lấy tánh mạng chính mình
đánh cuộc, đánh cuộc ngạo khí của hắn, đánh cuộc nguyên tắc của hắn. Ở trong
lần thập đại mỹ nam tụ hội, nàng đã hướng người hỏi thăm qua một ít sự tích của
Độc Cô Mưu, cùng với tính tình cổ quái của hắn, nên nàng đã âm thầm nhớ kỹ.
Sát thủ chân chính sẽ không cho phép
bất luận kẻ nào khiêu chiến, đây là ngạo khí của bọn hắn, nàng hướng hắn đưa ra
khiêu chiến, nên ngạo khí của hắn không cho phép hắn thất bại, hắn nhất định sẽ
dùng hành động thực tế hướng nàng chứng minh, đem nàng hoàn toàn đánh tan!
Hắn còn có một nguyên tắc cổ quái nữa,
nếu không có nhận được tiền thù lao của người mướn, hắn sẽ không giết người.
Mỗi một người hắn giết, đều phải nhận được tiền thù lao, chỉ sợ dù là một văn
tiền. Một khi thu tiền thù lao, như vậy coi như là đuổi đến chân trời góc biển,
cũng phải giết cho được!
Đây chính là pháp bảo nàng dựa dẫm để
giữ mạng sống, đánh cuộc hắn sẽ không giết nàng!
"Tiểu tiểu thư! Ta phải giết
ngươi, vì tiểu tiểu thư báo thù!” Tôn tổng quản không muốn sống nữa nên lao về
phía Vân Khê đánh tới.
Lúc trước hộ vệ Đoan Mộc Gia đang
chém giết cùng Hắc y nhân, hiện tại thấy Đoan Mộc Tĩnh đã chết, liền cũng không
tiếp tục dây dưa nữa. Bọn hộ vệ rời khỏi thân, cũng rối rít hướng phía tiểu
tiểu thư nhà mình chạy tới. Bọn họ mới vừa rồi cũng nghe được tin tức tiểu tiểu
thư bị giết, mọi người tức giận không thôi, cũng nhất tề giơ kiếm hướng Vân Khê
đâm tới.
"Trả mạng cho tiểu tiểu thư
chúng ta!”
Long Thiên Thần, Phong hộ pháp cùng
Lam Mộ Hiên ba người đều có chút kinh ngạc sững sờ, bọn họ không phải là tới
cứu người đấy sao? Làm sao giờ ngược lại lại đem người giết đi vậy?
"Nhanh đi cứu mẫu thân!” Vân
Tiểu Mặc quát lên, thân ảnh nho nhỏ từ bên cạnh bọn hắn như một trận gió chạy
vội ra ngoài.
Ba người lúc này mới kịp phản ứng, rối
rít tiến lên ngăn trở những cao thủ của Đoan Mộc Gia.
"Hết thảy dừng tay cho ta! Tiểu
tiểu thư nhà các ngươi, không có chết!”
Tiếng hét to của Vân Khê, cùng ánh
mắt như kiếm quét qua một lượt, sau đó ôm Đoan Mộc Tĩnh ngồi xuống tại chỗ.
Tôn tổng quản cùng bọn hộ vệ cũng rối
rít ngừng tay, nghe được tiểu tiểu thư không có chết, vô luận là thật hay giả, bọn
họ cũng nguyện ý tin tưởng đó là thật. Mọi người nhất tề vây lại, nín hơi nhìn
Vân Khê vận công đem ngân châm cắm vào cần cổ Đoan Mộc Tĩnh từ từ bức ra ngoài.
Chuyện này, sao có thể làm được?
Tôn tổng quản có chút khó có thể tin,
cái huyệt vị kia rõ ràng là tử huyệt, ngân châm cắm vào hẳn phải chết không thể
nghi ngờ, tiểu tiểu thư làm sao có thể còn sống?
Trong lòng hắn nghĩ như thế, những
người còn lại cũng đều đồng dạng có cùng một ý nghĩ, bao gồm cả Độc Cô Mưu.
Vân Khê lợi dụng ý nghĩ này của tất
cả mọi người, nên mới thiết kế cho Đoan Mộc Tĩnh chết giả, vũ khí nàng am hiểu
nhất, chính là ngân châm của nàng, đối với lực đạo khống chế ngân châm, cùng
năng lực nhận thức huyệt vị của nàng đã đạt đến lô hỏa thuần thanh, nên khi ra
tay là không thể sai.
Không sai, một châm đâm xuống, bình
thường cũng là một kích chí mạng.
Song nàng đã tính toán chuẩn xác góc
độ cùng độ mạnh yếu của ngân châm, thậm chí cả chiều dài cùng chiều sâu cắm vào,
tất cả chi tiết đều ở trong đầu của nàng, chỉ trong nháy mắt đã làm ra tính
toán, cho nên, châm này, chỉ có thể khiến cho Đoan Mộc Tĩnh hôn mê, mà không
lấy đi tánh mạng của nàng.
"Tiểu tiểu thư nàng rốt cuộc có
chết hay không?” Tôn tổng quản chậm chạp không thấy tiểu tiểu thư có bất kỳ
động tĩnh gì, không khỏi nôn nóng.
Vân Tiểu Mặc ngồi chồm hỗm ở bên cạnh
Vân Khê, lẳng lặng yên tĩnh nhìn, nghe được Tôn tổng quản lên tiếng quấy rầy, không
khỏi biện hộ nói: "Mẫu thân nói nàng không có chết, nàng nhất định sẽ
không có chết, ngươi đừng quấy rầy mẫu thân chữa trị cho nàng!”
Thần sắc Tôn tổng quản hơi chững lại,
không cách nào khác, chỉ phải bình tĩnh, lẳng lặng chờ.
"Ừm...” Âm thanh mềm nhẹ từ
trong miệng của Đoan Mộc Tĩnh phun ra, một tiếng kêu nhẹ này, cũng khiến tất cả
mọi người kích động sôi trào lên.
"Tiểu tiểu thư!"
"Tiểu tiểu thư, người thật không
có chết, thật tốt quá.”
Vân Khê đứng dậy, đem Đoan Mộc Tĩnh
trả lại vào trong tay Tôn tổng quản, lạnh lùng nói: "Nhanh chóng mang theo
nàng đi đi! Độc Cô Mưu nếu nổi lên lòng nghi ngờ, nói không chừng rất nhanh sẽ
trở lại."
"Cám ơn phu nhân, cám ơn phu
nhân cứu giúp!” Tôn tổng quản cảm kích quỳ xuống trước mặt Vân Khê, dập đầu, bọn
hộ vệ còn lại cũng nhất tề quỳ theo.
Có thể từ trong tay thiên hạ đệ nhất
sát thủ chạy trốn, cơ hồ là việc không có khả năng, song nữ tử này trước mắt đã
dùng hiểm chiêu, để cho tiểu tiểu thư của bọn họ tìm được đường sống trong chỗ
chết, bọn họ trừ cảm kích chính là kính nể.
"Đi mau! Các ngươi tốt nhất toàn
bộ đổi lại trang phục khác, ăn mặc bình thường sẽ dễ dàng ẩn vào trong thành, nhớ
kỹ, vẫn đi về phía trước, vô luận phát sinh chuyện gì, cũng không được quay đầu
lại!”
Tôn tổng quản ngẩng đầu, chống lại
ánh mắt lạnh lùng của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên chấn động. Nàng
rốt cuộc là ai, vì sao khí thế trên người so với gia chủ đã chết đi còn hơn
nhiều như thế?
"Xin phu nhân lưu lại tên họ, chúng
ta ngày sau sẽ đáp tạ."
"Nếu như không muốn chết, ngươi
còn có thể dài dòng thêm nữa!” Vân Khê lạnh lùng liếc hắn một cái, cứu bọn họ, thuần
túy chỉ vì bốn chữ "Đồng bệnh tương liên", nhưng cũng không tỏ vẻ
nàng sẽ nguyện ý cùng bọn họ kết giao.
Lần này, chỉ thỉnh thoảng đụng phải
nàng mới ra tay, nếu tiếp còn gặp mặt nữa, nàng chưa chắc sẽ xuất thủ cứu giúp.
Trên mặt Tôn tổng quản quẫn bách, hắn
chẳng qua chỉ nghĩ muốn đáp tạ đối phương, lại không ngờ đổi lấy tình cảnh lúng
túng như thế, trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết làm gì.
"Chúng ta cũng đi thôi."
Không lý do mà chọc tới một cường địch đáng sợ như Độc Cô Mưu, trong lòng Vân
Khê rầu rĩ, nhưng nàng không hối hận. Nếu đổi chỗ, kiếp trước nàng cũng gặp gỡ
tình cảnh đồng dạng, nàng cũng hy vọng có thể có người xuất thủ cứu giúp, vì
nàng mà ngăn cản cường địch đuổi giết, đáng tiếc, nàng không có may mắn như vậy,
không người nào nguyện ý vì nàng xuất thủ, cũng không có ai giúp được nàng nữa.
Sau một đường đi tiếp, Vân Khê vẫn
đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, trán cứ nhăn lại.
Vân Tiểu Mặc ôm Tiểu Bạch ngồi ở một
bên, cũng duy trì trầm mặc, chẳng qua là lẳng lặng nhìn nàng, biết điều làm cho
người khác phải thương yêu.
Lúc màn đêm buông xuống, đoàn người
đã đi tới một trấn nhỏ.
"Phu nhân, tối nay cứ tạm thời ở
khách điếm tìm nơi ngủ trọ, ngày mai lại tiếp tục lên đường?”
"Ừ."
Chiếm được Vân Khê đáp ứng, Phong hộ
pháp liền dẫn đầu vào khách điếm, đi trước chuẩn bị.
Vân Khê cúi đầu nhìn một chút, nhi tử
hơi có vẻ mỏi mệt, không khỏi có chút đau lòng, bôn ba một đường, ngay cả nàng
cũng có chút mệt mỏi, càng đừng nói nhi tử tuổi nhỏ như thế.
"Tiểu Mặc, có mệt hay không?”
"Không mệt."
Vân Khê vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé ra vẻ
kiên cường của nhi tử, không khỏi hiểu ý cười một tiếng.
Nắm tay của nhi tử, vào khách điếm.
Bọn họ đoàn người vừa đến, liền rước
lấy những ánh mắt tò mò đếm không hết kia. Không vì cái gì khác, đơn giản là
trong đoàn người bọn họ tuấn nam mỹ nữ, còn có một hài tử như tiên đồng, tổ hợp
dưỡng nhãn như thế, không làm cho người ta chú ý là không thể nào.
"Mấy vị khách quan, xin ngồi bên
này, muốn gọi chút rượu và thức ăn không?”
Tiểu nhị ân cần đem đoàn người dẫn đi
đến một bàn trống, cái khăn lau rủ trên đầu vai, hắn thuần thục đem nó kéo
xuống, chà lau xong cái bàn.
"Ta muốn chim bìm bịp hầm hạt dẻ!”
"Ta muốn cá trích nấu đậu hủ!”
"Ta muốn thịt thỏ nướng!”
"...”
Một bàn người giống như quỷ đói đầu
thai vậy, tiểu nhị vừa mới hỏi một câu, thì mọi người khẩn cấp gọi thức ăn.