Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 527 - Phần 1

Chương 527: Gặp Ở Lăng Thiên Cung

Nam Cung Thắng
cảm giác mình rất thất bại, thần tử không ra thần tử, nhi tử không ra nhi tử, lại
không có một người nào có thể tin tưởng. Hắn ngửa mặt lên trời thở dài, chẳng
lẽ hắn thật sai lầm rồi? Ngồi ở vị trí cao nhất mấy chục năm, nên đã đem tất cả
người đáng giá, tín nhiệm cùng quý trọng bên cạnh hết thảy loại trừ đi?

Trường kiếm mang
theo tiếng ma sát sắc bén cắm xuống mặt đất, Nam Cung Thắng chống đỡ toàn bộ
sức nặng cả người bên trên nó, nghiên thân thể lộ ra thần thái, hai mắt dại ra,
mờ mịt nhìn mặt đất lâm vào trầm tư. Bên tai nhiều tiếng đao thương đụng nhau, ở
cửa cung nhiều tiếng kêu xé rách bầu trời, từ từ biến mất trong tai của hắn.

"Hoàng
thượng, hoàng thượng," thái giám bên cạnh cùng thị vệ không ngừng gọi, nhưng
hắn mắt nhắm tai ngơ.

Tiếng va chạm
nhau từ ngoài cửa cung truyền vào, cửa cung lúc này có thể nói giống như tường
đồng vách sắt cuối cùng, đang khó khăn chống đỡ, phong hầu bái tướng quả thật
rất có sức hấp dẫn, quân phản loạn nỗ lực công phá cửa cung.

"Giết giết
giết.” Binh sĩ đầu tiên vọt vào cửa cung, khuôn mặt kích động, hắn là người đầu
tiên vọt vào trong cung, phía trước có ban thưởng phong hầu bái tướng đang chờ
hắn!

Hai mắt hắn bắn
ra tia sáng cuồng nhiệt tán loạn, cõi đời này không có ai có thể ngăn cản được
sự hấp dẫn của quyền lực!

Song, hắn tuyệt
sẽ không nghĩ đến, đợi chờ hắn cũng không phải là phong hầu bái tước gì đó mà
là những mũi tên vô tình.

"A a a!"
Vô số phi tiễn xuyên thấu thân thể hắn, cả người bắn thành con nhím, đến một
khắc trước khi chết, trong tim của hắn còn đang mơ đến tiền đồ tốt đẹp mà cuồng
nhiệt sôi trào.

Người xông vào
phía sau hắn cũng rối rít trúng tên ngã xuống, khiến cho đại quân sắp xông vào
trong cung tạm hoãn bước chân, chính là một phút hơi trì hoãn này, để cho Nam
Cung Thắng vẫn đắm chìm trong suy nghĩ chạy thoát đi nơi khác.

"Thái tử
điện hạ, không xong! Hoàng thượng chạy mất.”

"Cái gì?” Nam
Cung Tỉ một thân khôi giáp màu đen, mũ chiến màu đỏ, cầm trong tay trường kiếm,
đi đầu chỉ huy thủ hạ tướng sĩ, nghe được tin tức này, trong đôi mắt hắn bắn ra
hai đạo ánh sáng lạnh sắc bén.

"Truyền
lệnh xuống, nội cung bất kỳ ai dám can đảm phản kháng hết thảy giết không tha!
Bao gồm, hoàng thượng"

Thị vệ liền giật
mình, chỉ cảm thấy toàn thân một trận lạnh lẽo, nhưng ngay sau đó lĩnh mệnh nói:
“Vâng, thái tử điện hạ."

"Chờ một
chút!” Nam Cung Tỉ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hắn nói "Đi dẫn Tĩnh vương
gia tới cho bổn thái tử."

“Vâng, thái tử
điện hạ." Đợi thị vệ vội vã rời đi, Nam Cung Tỉ đưa mắt nhìn tình hình
chiến đấu kịch liệt phía trước, khóe miệng xé ra một nụ cười âm hàn, chỉ cần
hắn trừ đi phụ hoàng cùng đệ đệ, như vậy cõi đời này sẽ không có ai cùng hắn
tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hắn chính là tân hoàng thuận lý thành chương của
Nam Hi quốc!

Về phần Vân gia,
hắn có biện pháp để đối phó bọn họ, bởi vì cái gọi là có tiền có thể khiến cho
quỷ xay cối, chỉ cần hắn nguyện ý trả đủ, hắn cũng không tin không có người
chịu giúp hắn trừ đi người Vân gia!

Phía trước hoàng
cung, ngự lâm quân còn đang làm ngoan cố chống cự, Nam Cung Tỉ đứng kế hộ vệ, canh
giữ ở bên cạnh cửa cung, không nhịn được mà dạo bước. Hắn không có quá nhiều
thời gian, chậm thì sinh biến, hắn sợ tiếp tục trì hoãn tiếp không biết sẽ phát
sinh thêm biến cố gì.

Không lâu lắm, một
đội binh lính áp tải Tỉnh Vương gia rốt cục đến.

" Thái tử
điện hạ, Tĩnh vương gia đã được dẫn tới."

Nam Cung Tỉ quay
đầu lại, một đôi mắt thâm trầm nhìn Nam Cung Dực, mép miệng hắn kéo ra độ cung,
sau đó tiếng cười càng lớn.

"Nam Cung Dực,
ngươi không nghĩ tới sao? Ngươi cũng có ngày hôm nay?” Nam Cung Tỉ đến gần Nam
Cung Dực, nhìn đánh giá hắn, hai tay của hắn bị bẻ ngược về phía sau, một thân
áo bào màu bạc vẫn sáng rõ như cũ, nhất là khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng, để
cho hắn càng xem càng ghen ghét. Từ khi Nam Cung Dực sinh ra, sự xuất sắc cùng
tài hoa của hắn ta, liền đem toàn bộ hào quang của mình che phủ đi. Người người
đều ca tụng Tĩnh vương gia thật là tốt, Tĩnh vương gia xuất sắc, còn tặng cho
liễu hắn mỹ danh "Một bộ áo bào màu bạc khuynh thiên hạ", mà hắn thì
sao? Hắn cái gì cũng không có, thời điểm mọi người nói tới con cháu hoàng gia
Nam Hi quốc, người thứ nhất nghĩ đến chính là Nam Cung Dực, mà không có Nam
Cung Tỉ hắn. Nếu không phải mẹ hắn là hoàng hậu, hắn có La gia ở sau lưng làm
chỗ dựa, thì thái tử vị sợ rằng đã sớm khó giữ được, cho nên hắn ghen ghét Nam
Cung Dực, thậm chí muốn trừ đi cho thống khoái!

Nam Cung Dực khẽ
hừ một tiếng, đưa mắt nhìn tràng diện kịch chiến ở hướng cửa cung, lạnh lùng
nói: "Phụ hoàng đâu? Ngươi rốt cuộc đã làm gì phụ hoàng?”

"Phụ hoàng?”
Nam Cung Tỉ tàn khốc cười lạnh, " Ngươi bây giờ hẳn nên quan tâm chính là
sinh tử của mình trước? Ngươi cho rằng, ta còn để ngươi sống ở dưới mắt của ta
sao?”

"Sinh tử
của ta không cần gấp gáp, ta chỉ quan tâm sinh tử của phụ hoàng! Đại ca, ngươi
chẳng lẽ vì ngôi vị hoàng đế, đem nhân tính đánh mất? Đó chính là phụ hoàng
sinh ra chúng ta nuôi chúng ta, cùng ngươi có huyết mạch tương liên...”

Nam Cung Tỉ cười
lạnh nói: "Vậy thì như thế nào? Hắn mặc dù phong ta làm thái tử, nhưng
người hắn mỗi ngày trong miệng nhắc tới cũng là ngươi, ngươi mới là người được
chọn vào ngôi vị thái tử mà trong suy nghĩ hắn coi trọng nhất! Cho nên, vì có
thể vững vàng ngồi lên ngôi vị hoàng đế, ta không còn chọn lựa...”

"Cho nên, ngươi
đưa phụ hoàng vào chỗ chết? Ngươi quả thực không có nhân tính!" Nam Cung
Dực giận dữ trách cứ hắn, ai cũng không có phát hiện, khi mâu quang hắn lưu
chuyển trong nháy mắt, có sự hưng phấn sắc bén ở chỗ sâu trong đáy mắt hắn lóng
lánh mà vụt qua.

"Nhân tính
thì coi là cái gì? Chỉ cần ta đoạt được ngôi vị hoàng đế, cả Nam Hi quốc là của
ta, ta muốn gió được gió muốn mưa được mưa, ta cái gì cũng có rồi, còn muốn
nhân tính không đáng giá tiền làm cái gì?” Nam Cung Tỉ cuồng ngạo cất tiếng
cười to, thật giống như hết thảy hắn đã nắm trong lòng bàn tay.

Lúc này, bên
trong cung tiếng đánh nhau từ từ yếu đi xuống, Ngự Lâm quân thủ vững cửa cung
cuối cùng đã bị đánh tan, hoàng cung thất thủ. Nam Cung Tỉ đi nhanh mấy bước, bước
vào cửa cung, hắn đưa mắt nhìn lên dạ lớn cung khuyết, cùng đình các chung
quanh, hoàn toàn là vẻ vui thích, tất cả hết thảy, rất nhanh liền là của hắn.

"Ha ha
ha" Hắn giống như điên cuồng cười lớn, tiếng cười của hắn ở bầu trời cung
cấm vang lên thật lâu, đem tất cả giọng nói đao kiếm đánh nhau thanh toàn bộ đè
xuống.

Nam Cung Dực
nhìn hắn, con ngươi híp lại, mép miệng là nụ cười âm lãnh. Hắn không khỏi vui
vẻ quá sớm đi, cũng đem chuyện tưởng tượng được quá mức đơn giản, người người
hướng tới ngôi vị hoàng đế, há có thể dễ đoạt như vậy? Rốt cuộc ai có thể cười
đến cuối cùng còn chưa biết...”

"Thái tử
điện hạ, chúng ta bắt được hoàng thượng!”

"Thật?” Nam
Cung Tỉ dừng lại tiếng cười, trong con ngươi thâm trầm giờ phút này có chút cảm
xúc kích động cùng khẩn trương, “Mau, mau đem hắn dẫn tới cho bổn thái tử"

“Vâng, thái tử
điện hạ!”

Nam Cung Tỉ xoay
người lại, ánh mắt đắc ý nhìn về phía Nam Cung Dực, nói: "Ngươi thấy được
sao? Ngay cả phụ hoàng cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta, càng đừng nói
ngươi. Ngươi đã hiếu thuận phụ hoàng như vậy, ta liền thành toàn ngươi, lập tức
đưa ngươi cùng phụ hoàng đồng thời lên đường, các ngươi trên đường đến tây
thiên cũng có bạn, ha ha...”

"Vậy ta cần
phải tạ ơn hoàng huynh nhiều lắm!” Nam Cung Dực hung hăng cắn răng nói.

Cách đó không xa, Nam Cung Thắng bị
một đội binh lính dẫn vào, đi về phía bên này, bộ dạng hắn có chút chật vật, ngự
mão trên đầu đã không cánh mà bay, tóc dài tán loạn rơi xuống đầu vai, long bào
trên người có vài chỗ bị rách, là dấu vết mới vừa rồi trong khi giao chiến cùng
bọn lính lưu lại. Hắn tức giận, khuôn mặt đỏ lên, ngẩng đầu thấy được hai đứa
nhi tử của mình, hắn nhất thời cuồng nộ gầm thét “Nam Cung Tỉ, ngươi thật to
gan! Ngươi lại dám mưu phản làm loạn, ngươi biết tội gì không?”

"Dực nhi, làm sao ngươi cũng bị
hắn bắt?” Thời điểm nhìn đến Nam Cung Dực, trên khuôn mặt tức giận của hắn lộ
ra chút vẻ ân cần. Hắn phân biệt đối xử như thế, rơi vào trong mắt Nam Cung Tỉ
lại thành một cây gai, thật sâu đâm vào tim hắn.

Đều là hoàng tử, phụ hoàng luôn thiên
vị hoàng đệ, mỗi lần đều ở trước mặt các đại thần tán dương đệ đệ, điều này làm
sao hắn chịu nổi?

Mặt Nam Cung Tỉ từ từ vặn vẹo, trường
kiếm mang theo hàn quang chói mắt, từ từ hướng về tim của Nam Cung Thắng:
"Làm sao ngươi không hỏi ta, ta vì cái gì muốn làm phản? Ta chính là thái
tử một nước, người thừa kế ngôi vị hoàng đế danh chánh ngôn thuận, ta vì sao
phải làm phản? Phụ hoàng, chẳng lẽ ngươi thật không có nghĩ tới sao?”

Nam Cung Thắng đi về trước một bước, cách
bức tường thị vệ hướng về phía Nam Cung Tỉ mắng: "Nghịch tử! Ngươi phạm
thượng làm loạn, trong mắt không có phụ hoàng, người có bản tính giống như
ngươi, lại còn nghĩ thừa kế ngôi vị hoàng đế, ngươi quả thực vọng tưởng! Trẫm
nói cho ngươi biết, ta đã sớm nghĩ truyền ngôi vị hoàng đế cho Dực nhi, chỉ có
hắn mới gánh nổi trọng trách làm vua một nước, mà ngươi? Ngươi không tài không
đức, xử sự lỗ mãng hoang đường, ta làm sao có thể đem giang sơn Nam Hi quốc hai
tay đưa cho ngươi?”

Nam Cung Tỉ đột nhiên yên tĩnh không
tiếng động, cả người lâm vào lạnh lẽo trước nay chưa từng có, chỉ có trước ngực
của hắn không ngừng phập phồng cho biết, giờ phút này hắn thịnh nộ cùng thất
vọng. Quả nhiên, ở trong mắt phụ hoàng, hắn không là cái gì cà, ngay cả một đầu
ngón tay của Nam Cung Dực cũng kém hơn... Hắn không cam lòng! Hắn cố gắng bỏ ra
nhiều như vậy, đau khổ canh chừng thái tử vị, làm sao có thể chắp tay nhường
cho người khác? Cúi đầu từng tiếng cười lạnh từ trong miệng hắn bật ra, hắn
không giận ngược lại cười, ngẩng đầu nói: "Rất tốt! Ngươi đã quyết định
chủ ý, sẽ không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta, như vậy ta cũng vậy không
cần nhớ tình cha con...”

Hắn âm lãnh cười, từng bước đi về
phía Nam Cung Thắng, vẻ mặt như từ địa ngục tu la đi tới. Trong tay của hắn
trường kiếm kéo trên mặt đất tạo ra một đạo dấu vết thật dài, ánh lửa lóe ra, phát
ra giọng nói rợn người.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ngươi
thật muốn giết vua giết cha?” Nam Cung Thắng nhìn vẻ mặt đáng sợ của nhi tử, đáy
lòng không khỏi hoảng loạn lên, ở trong lòng tưởng tượng qua vô số khả năng, duy
nhất không có nghĩ qua chính là nhi tử đích thân giết cha!

“Đúng thì thế nào?” Nam Cung Tỉ sắc
mặt bỗng dưng trầm xuống, trường kiếm đâm thấu trái tim Nam Cung Thắng, giờ
khắc này gọn gàng linh hoạt, không chút lưu tình!

"Phụ hoàng!" Nam Cung Dực
cả kinh kêu lên, trên mặt thần sắc rất là phức tạp, có giãy dụa, có thống khổ, có
mê mang, cũng có ngoan lệ quyết tâm

"Ngươi ngươi ngươi.” Trong miệng
Nam Cung Thắng phun ra một ngụm máu tươi, bộ mặt một trận thống khổ dữ tợn, hai
mắt hắn rốt cục từ từ nhắm lại.

Chung quanh đám binh sĩ toàn bộ nín
hơi, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên cực kỳ yếu ớt.

Trường kiếm vừa từ trong cơ thể Nam
Cung Thắng rút ra, kiếm khí ma sát xương cốt mang theo âm thanh đè nặng đặc
biệt rõ ràng, máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ vạt áo trước ngực Nam Cung Tỉ, còn có
vài giọt máu phun ở trên môi của hắn, hắn lè đầu lưỡi liếm, nếm đến hương vị
máu của phụ hoàng. Tanh mà ngọt, còn mang theo chút nhiệt độ. Hắn từ từ yêu
thích loại mùi vị thị huyết này.

Không để ý thân ảnh ngã xuống của Nam
Cung Thắng ở phía sau, Nam Cung Tỉ xoay người, đôi tay đẫm máu thật giống như
quỷ mị chỉ thắng hướng Nam Cung Dực. Chỉ cần giết hắn nữa, Nam Hi quốc liền
không có ai cùng mình tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

“Hiện tại, nên đến phiên ngươi.” Hắn
từng bước đi về phía Nam Cung Dực, đó là thần sắc khát máu, so với vừa rồi càng
thêm đáng sợ.

Song, Nam Cung Dực phản ứng như có
chút vượt quá lẽ thường, trong nháy mắt hắn khôi phục thần sắc thong dong, sắc
mặt lạnh lùng, đôi mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Tỉ, trong mắt hắn bắn ra những
tia nhìn âm lãnh. "Nam Cung Tỉ ngươi thật cho là mình thắng sao? Ngươi quá
ngây thơ rồi, quay đầu lại xem một chút phía sau ngươi, bọn họ rốt cuộc là nghe
theo mệnh lệnh của ngươi, hay là nghe theo mệnh lệnh của ta?”

Nam Cung Dực đan điền trầm xuống, đột
nhiên hướng ra phía ngoài đột nhiên phát ra một trận kình lực, đem dây thừng
trói tay hắn toàn bộ đứt đoạn.

"Ngươi ngươi ngươi.” Nam Cung Tỉ
lui một bước, theo ánh mắt của hắn quay đầu nhìn về phía sau mình. Từng đạo màu
trắng kiếm quang nhất thời lung lay mắt của hắn, hắn mâu quang chớp động, trước
mắt một trận choáng váng, chăm chú nhìn lại phát hiện đám người mới vừa đem Nam
Cung Thắng áp tải tới là một đội binh lính toàn người lạ mặt, hắn một cũng
không biết mặt. Mới vừa rồi hắn một lòng toàn bộ đặt vào trên người Nam Cung
Thắng, hoàn toàn không có chú ý tới những binh lính áp tải, hiện tại mới nhìn
kỹ, cũng đã muộn.

"Sao, làm sao như vậy? Các
ngươi rốt cuộc là ai?”

"Đại ca, ngươi
mở mắt thấy rõ ràng rồi chứ, bọn họ không phải là người của ngươi, mà là tử sĩ
ta bồi dưỡng nhiều năm. Trừ ta, bọn họ sẽ không nghe theo lệnh bất luận kẻ nào!”
Nam Cung Dực đưa tay từ trong tay một tên binh lính tạm giam hắn túm lấy kiếm, đúng
là Bảo kiếm hắn ngày thường tùy thân đeo! Nam Cung Tỉ lúc này mới tỉnh ngộ, hắn
cư nhiên khinh thường, cũng không biết người mình phái đi đuổi bắt Nam Cung Dực
đã sớm thành người của Nam Cung Dực, còn có bảo kiếm, đang ở dưới mắt của y, hắn
không biết chút nào.

Quả nhiên, hắn
bị thắng lợi liên tiếp làm cho hôn mê liễu đầu óc, cho nên mới phải chìm vào
tình cảnh nguy hiểm này.

"Có ai
không, hộ giá!” Hắn cao giọng hướng ra ngoài la lên, cung đình to lớn, hắn cũng
không tin khắp nơi đều là người Nam Cung Dực. Rốt cục, có mấy người thân tín
của hắn nghe được tiếng hắn kêu cứu, cầm kiếm từ các phương hướng đánh trở lại.

Nam Cung Tỉ
phảng phất thấy được hi vọng, không khỏi địa ngửa mặt lên trời cười lớn lên:
"Ha ha ha... Nam Cung Dực, ngươi cao hứng quá sớm! Ngươi có tử sĩ, bổn
thái tử cũng có tử sĩ, cho dù ngươi giết bổn thái tử, bọn họ cũng sẽ không đầu
hàng ngươi! Ngươi muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, không khỏi cao hứng được quá
sớm."

"Phải không?”
Nam Cung Dực cười lạnh, trong tay áo run lên, hướng trên bầu trời ném ra đi một
quả đạn tín hiệu. Đạn tín hiệu ở giữa không trung nổ tung, chiếu ra một đồ án
đặc biệt, thật lâu không tiêu tan. Lúc này, các góc hoàng cung, không biết từ
chỗ nào nhô ra rất nhiều hắc y nhân, hành động của bọn họ mau lẹ vừa hạ thủ tàn
nhẫn, một kiếm chính là vài cái nhân mạng, đem những binh sĩ muốn xông lên cứu
giá hết thảy cản trở trở về.

"Lên...” Nam
Cung Tỉ sắc mặt đại biến, đáy lòng thật vất vả dâng lên hi vọng trong nháy mắt
dập tắt, hắn lảo đảo lui về phía sau mấy bước, lần nữa ngẩng đầu, trước mắt một
mảnh thanh minh.

"Ngươi đã
sớm nghĩ đến, ngươi đã sớm biết ta muốn mưu phản, cho nên ngươi tương kế tựu kế
sớm mai phục cao thủ ở trong cung. Ngươi cũng muốn mưu phản, muốn giết quân
giết cha, nhưng mà ngươi sợ gánh trên lưng tội giết quân giết cha, cho nên
ngươi cố ý chọc giận ta, mượn tay ta giết phụ hoàng, sau đó thì ngươi giết ta, như
vậy ngươi mới có thể vô tư ngồi lên bảo tọa hoàng đế. Ngươi thật nham hiểm! Mưu
kế thật cao sâu! Mệt cho ngươi mới vừa rồi còn mèo khóc chuột, làm ra một bộ
hiếu tử, thật chất người chân chính ác độc, không quân không cha chính là
ngươi." Nam Cung Tỉ thân thể không giữ vững mà loạng choạng, dưới chân
cũng từng bước lui về phía sau, cách phía sau hắn không xa, chính là thành cung
tường đồng vách sắt. Song hắn không một chút phát hiện, tiếp tục lui về.

"Nam Cung
Dực, ngươi cho rằng ngươi đã thắng sao? Ngươi cho rằng chỉ dựa vào những thứ tử
sĩ này là có thể đoạt được giang sơn Nam Hi quốc sao? Ngươi nghe xem, đây là âm
thanh gì?” Hắn cánh tay vung lên, chỉ hướng ngoài cửa cung, chỉ thấy cửa cung
đông nghịt một mảnh binh lính như thủy triều đang từ bên ngoài cửa cung hướng
cửa cung phương hướng vọt tới. Trong miệng bọn hắn tựa hồ ở hô lớn cái gì, tiếng
la rung trời. Nam Cung Dực chân mày cau lại, nhìn lại phương hướng theo tay hắn
chỉ. Ở đó một mảng lớn đông nghịt binh sĩ, có vài lá cờ thêu chỉ vàng vung lên
cao, bên trên rõ ràng là chữ "Vân" tung bay hữu lực! Là quân của Vân
gia! Nam Cung Dực đuôi lông mày cau lại, vốn là hắn và Vân gia ước định, chỉ
cần tín hiệu của hắn, người Vân gia liền dẫn binh tiến vào, trước mắt một màn
chính là chuyện trong dự liệu. Song, sau khi hắn chân chính thấy được đại quân
dưới trướng Vân gia, trái tim hắn cũng bắt đầu lo sợ bất an, trong thân thể máu
không ngừng sôi trào đập mạnh. Một quân đội như vậy, mang theo sát khí xơ xác
tiêu điều, khí thế như hồng, tuyệt đối không phải là ngự lâm quân cùng cung
đình cấm vệ quân hàng năm đóng tại hoàng thành có thể so sánh. Một quân đội như
vậy, làm cho người ta nghe thấy sợ hãi! Một sát niệm ở trong lòng hắn đột nhiên
dâng lên, Vân gia như vậy, tuyệt không thể giữ!

Hắn tuyệt không
thể giữ lại một gia tộc tùy thời có thể uy hiếp địa vị cùng quyền thế của hắn, làm
cho mình ngày ngày lo lắng đề phòng, hắn rốt cuộc hiểu rõ, vì sao phụ hoàng cả
ngày hoảng loạn, luôn cố gắng trừ đi Vân gia, bởi vì... một gia tộc có thế lực
bàng bạc thật sự đáng sợ.

"Nam Cung
Dực, ngươi sợ chưa? Nam Hi quốc chỉ cần có Vân gia tồn tại, dù ai cũng không
cách nào thanh thản ổn định địa ngồi vững vàng ngôi vị hoàng đế." Nam Cung
Tỉ cười lớn, nhìn có chút hả hê, tựa hồ đã sớm đem sinh tử của mình không để ý,
hắn bây giờ chỉ muốn lôi kéo Nam Cung Dực xuống địa ngục, bởi vì là hắn ta làm
hại hắn, là hắn ta để cho hắn lưng đeo tội danh giết quân giết cha, là hắn ta
cướp đi hết thảy vinh quang của hắn, là hắn ta phá hủy hắn! Nếu muốn chết, vậy
hắn nhất định phải lôi kéo hắn ta cùng chết!

Ánh mắt âm lãnh
của Nam Cung Dực bắn tới, giọng nói lãnh khốc sâu kín vang lên: "Bất kể
sau này rốt cuộc như thế nào, tóm lại giờ khắc này, là ta thắng!” Trong tay của
hắn trường kiếm phút chốc ném ra ngoài, nhắm đến phương hướng đối diện chính là
tim Nam Cung Tỉ.

Nam Cung Tỉ hai
mắt mở lớn hơn, xoay người muốn chạy trốn, ai ngờ hắn vừa mới xoay người đã
đụng vào thành cung phía sau. Đợi xoay người lần nữa, trường kiếm đã tới, tiếng
răng rắc thanh thúy lọt vào tai, thẳng tắp cắm vào trái tim của hắn. Hai mắt
hắn mở lớn, gắt gao nhìn Nam Cung Dực, một hơi không có thở lên, tắt thở tại
chỗ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3