Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc (Quyển 2) - Chương 523 - Phần 1

Chương 523: Cuộc thi đá cầu ở thư viện
(2)

"Vân tiểu
thư, Vân tướng quân cùng Vân lão tướng quân dạo này vẫn khỏe chứ?”

"Nghe nói, tình
hình biên cương ở phía tây đang rất hỗn loạn, Vân tướng quân có ý định nhận lệnh
xuất chinh hay không?”

"Vân tiểu
thư, tiểu tử nhà ta muốn nhập ngũ, không biết tiểu thư có thể thay hắn nói
chuyện hay không, an bài cho hắn một vị trí dưới trướng Vân tướng quân? Tiểu tử
kia nhiều bệnh, ta sợ hắn không chịu được cực khổ."

Chịu khổ không
được, còn muốn nhập ngũ?

Vân Khê nghe bọn
quan viên không ngừng ầm ĩ, thầm nghĩ muốn đánh người, nàng bất quá chỉ đến xem
trận đấu của nhi tử, cớ sao còn không để cho nàng yên?

"Các vị, ta
chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nữ tử, chuyện triều chính, ta vốn không biết gì.
Ta tới vì chỉ muốn xem con ta tranh tài, trận đấu sắp bắt đầu, xin các vị giữ
im lặng, đừng quấy rầy ta xem thi đấu."

Vân Khê trên mặt
tỏ vẻ hiền lành, dưới đáy lòng lại không nhịn được mà mắng bọn họ, nếu không
phải sợ rằng toàn bộ bọn họ sẽ theo La gia, cô lập Vân gia, nàng đã sớm đứng
lên đưa tay chỉ vào mũi bọn họ mà mắng. Bọn họ rốt cuộc có phải đến để xem thi
đấu không thế? Nếu thuần túy muốn tranh giành lợi ích chính trị, vậy mau đổi
địa điểm, tửu lâu cũng được mà thanh lâu cũng không sao, chính là đừng làm bẩn
một nơi thanh khiết như thư viện.

Bọn quan viên
rốt cuộc câm nín, im lặng ngồi vào chỗ.

Nhận thấy một
ánh mắt mãnh liệt trên khán đài đối diện bắn về phía mình, Vân Khê quay đầu
nhìn qua, thấy được chủ nhân ánh mắt kia không ai khác chính là kẻ đã bị nàng
phế đi tay chân - La Ý Diễm, hắn hôm nay cư nhiên cũng đến. Ngồi cạnh hắn là
một lão giả trên dưới bảy mươi tuổi, xem tư thái cùng quần áo của hắn, ắt hẳn
chính là La Thần tướng.

Tầm mắt thanh
lương của Vân Khê quét qua, chống lại ánh mắt ghen ghét của hắn, nàng nhếch môi,
con ngươi có ánh sáng lạnh lưu chuyển.

Ánh mắt La Ý
Diễm nhất thời nổi lửa, thân thể cũng run rẩy theo. Ngồi bên cạnh, La Thần phát
hiện điểm dị thường của hắn, theo ánh mắt bắn ra lửa của nhi tử nhìn qua, ánh
mắt của hắn chợt biến hóa, bắn ra một đạo nhiệt.

Cha con hai
người nhìn Vân Khê tóe lửa, muốn dùng ánh mắt thiêu đốt Vân Khê thành tro tàn.

Vân Khê nhìn hai
cha con hắn, bỗng nhiên cười nhạt, con ngươi băng lãnh, bao phủ sương mù:
"La Thần tướng cùng La công tử, ta tốt xấu gì cũng là nữ nhân còn chưa
xuất giá, các ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy, thật khiến ta ngượng
ngùng."

Giọng nói của
nàng không cao không thấp, vừa đủ cho bọn quan viên trên đài thu hết vào trong
tai, nghe được nội dung của lời nàng nói, bọn họ đều có chút buồn cười. Ai cũng
biết Vân gia cùng La gia có mối thù truyền kiếp, nàng phế đi tay chân của La
đại công tử, khiến hắn thành phế nhân, không những từ nay về sau vô pháp luyện
võ, mà cả những việc thường ngày muốn làm cũng cần hạ nhân giúp. Cừu nhân gặp
mặt, hết sức đỏ mắt, ý tứ muốn giết nàng trong lòng hai người kia, lại bị nàng
xuyên tạc thành cái gì kia chứ?

La gia cha con
đáy mắt nổi lửa, gân xanh nổi lên, La Thần tướng căm giận trừng mắt nhìn nàng, nói:
"Ngươi đừng vội đắc ý! Ngày lành của Vân gia sẽ mau chóng chấm dứt thôi, đến
lúc đó, đừng có mà khóc lóc cầu lão phu."

"Thật vậy à?”
Hai mắt Vân Khê híp lại, mũi nhọn dưới đáy mắt không che giấu mà phụt ra:
"Nếu Vân gia thật sự có một ngày như vậy, trước tiên ta sẽ giết hết La gia
các người, lấy các ngươi làm đệm lót mông!”

La Thần tướng
thấy ánh mắt đáng sợ của nàng, không nhịn được run run, đến giọng cũng run
theo: "Tốt, tốt lắm! Chúng ta cứ chờ đi, xem Vân gia hay La gia ai mới là
kẻ thắng cuối cùng."

"Chuyện này
còn cần hỏi sao?” Đôi mi tinh tế của Vân Khê khẽ chớp, cúi đầu cười nói:
"Lão đầu ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, thử tính xem còn có thể cười thêm
bao nhiêu năm? Ngươi tốt nhất vẫn nên kiềm chế chút, tránh phí sức, đợi ngày
ngươi về tây thiên, vãn bối ta sẽ không quên đốt tiền giấy cho ngươi, đốt loại
nhang thơm nhất."

"Ngươi...” La
Thần tức tới mức đỏ bừng mặt, thân mình không tự chủ run rẩy, một từ "ngươi.”
nói hơn mười lần, vẫn không thể nào nói tiếp vế sau.

Long Thiên Tuyệt
mỉm cười, sáp đến cạnh Vân Khê, quấn một tay quanh eo nàng. Tiểu nữ nhân này
thật có khả năng chọc người khác tức chết, đáng yêu như thế, thật sự khiến hắn
yêu thích không cách nào buông tay.

Vân hộ pháp cùng
Phong hộ pháp không hề thấy được điểm "đáng yêu" nào của nàng, chỉ sợ
có mỗi tôn chủ như quái thai, mới có thể cảm thấy phu nhân "đáng
yêu". Bọn họ đều âm thầm tự nhắc nhở chính mình, bản lĩnh của phu nhân
tuyệt đối không thua gì tôn chủ, sau này bọn họ nên thông minh lên chút, ngàn
vạn lần đừng đắc tội nàng.

La Ý Diễm thấy
phụ thân tức tới mức không nói nên lời, vội vàng trấn an: "Phụ thân, đừng
chấp nhặt với nàng, hoàng thượng sớm đã kiêng kị Vân gia, sớm muộn gì cũng sẽ
chỉnh đốn bọn họ, chúng ta chỉ cần đứng cạnh xem náo nhiệt. Ta thật muốn nhìn
xem thử nàng có thể càn rỡ được bao lâu!” Ánh mắt của hắn u ám, lãnh ý nổi lên,
rất có ý muốn giết người.

Hoàng đế?

Vân Khê hừ lạnh
dưới đáy lòng, phàm là kẻ muốn gây bất lợi cho Vân gia, nàng sẽ không dễ dàng
buông tha.

Lúc này, trên
sàn đấu vang lên một tiếng, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.

Trận đấu đã
chính thứ bắt đầu.

Hai đội đấu đứng
đối mặt nhau, do hai đội trưởng là Tiểu Mặc và Tiểu Viễn cầm đầu, thành viên
bên đội Tiểu Mặc đều ít tuổi, thân thể nhỏ bé. Mà thành viên bên đội kia, ngoại
trừ Tiểu Viễn hơi gầy, những kẻ còn lại phần lớn đều cao hơn Tiểu Mặc một cái
đầu, trong đó còn có hai kẻ khoa trương nhất, bộ dạng nhìn như người lớn.

"Cái trận
đấu kiểu gì vậy? Có công bằng đâu cơ chứ? Bên Tiểu thiếu chủ rõ ràng chịu thiệt
thòi." Phong hộ pháp phe phẩy chiết phiến, là kẻ đầu tiên kêu gào, căm
giận bất bình, trận đấu không công bằng như thế, thật khiến hắn đau mắt.

Vân hộ pháp cũng
hừ lạnh theo: "Tìm vài kẻ to cao đến đấu với những đứa nhóc, các ngươi
không biết xấu hổ sao? Ta thật vô cùng xấu hổ thay các ngươi."

Lời này của bọn
họ, chính là nói cho La Thần cùng những người bên cạnh nghe, bọn quan viên đứng
bên này nghe thế cũng không khỏi cười chê.

La Ý Diễm âm
lãnh cười: “Đây vốn là qui định trận đấu của bọn nhỏ, trước đó không hề qui ước
rằng thành viên tham gia phải là bạn cùng lứa, chỉ cần là đệ tử của thư viện, thì
không phân biệt lớn nhỏ, có gì công bằng với không công bằng. Giống như là ăn
cơm, người lớn cần ăn, kẻ nhỏ cũng phải ăn, không hề có khác biệt gì lớn."

"Thư viện
chỉ tuyển những đứa nhỏ dưới mười tuổi, ngươi đảm bảo rằng hai đứa kia đều chưa
tới mười tuổi sao?” Phong hộ pháp quăng ánh mắt hung hăng về phía hắn, cư nhiên
không biết xấu hổ mà so sánh với chuyện ăn cơm, có giỏi thì nói rằng kẻ nhỏ đái
dầm, mà người lớn cũng đái dầm đi?

"Bọn họ năm
năm trước đều mười tuổi, hơn nữa cũng là đệ tử của Nam Phong thư viện, hiện tại
nghe đến trận đấu ở thư viện, cố ý đến đây dự thi, chẳng lẽ không được sao? Bọn
họ đều là đệ tử của Nam Phong thư viện, chẳng lẽ không có tư cách tham gia trận
đấu?” Đáp án như thế đã sớm được chuẩn bị, La Ý Diễm cứ việc trả lời theo.

"Năm năm
trước? " Vân Khê khép mi suy tư, giương giọng nói: "Nếu ta không nhớ
nhầm, mười năm trước, ta cũng là đệ tử của thư viện, như vậy ta hẳn cũng có đủ
tư cách tham gia trận đấu hôm nay?”

Nam Phong thư
viện chuyên tuyển đệ tử từ hoàng tộc cùng các đại thần trong triều đình, Vân
Khê thân là nữ nhi của Tướng quân phủ, tất nhiên cũng không ngoại lệ. Nàng cười
lạnh, các ngươi có thể phái các đệ tử năm năm trước về dự thi, nàng há cũng có
thể tham gia trận đấu?

Cái gì gọi là
công bằng, chính là cái này a!

Khóe mắt La Ý
Diễm run run, sao có thể cho nữ nhân này tham gia được cơ chứ? Nữ nhân này nếu
tham gia, kiểu gì chẳng đem tay chân con hắn phế đi? Sau lưng hắn đổ một trận
mồ hôi lạnh.

"Danh sách
thành viên tham dự trận đấu sớm đã chốt hạ, Vân tiểu thư nếu có điểm bất mãn, sao
trước kia không nói? Hiện tại lên tiếng, đã quá muộn rồi."

Thật là vô sỉ!

Ai chẳng biết
danh sách thi đấu đã sớm bị các người âm thầm áp đặt?

Ngay cả lý do
này cũng nói ra, Vân Khê không thán phục không được.

Đưa mắt nhìn lên
sàn đấu, mấy đứa kia tuy rằng lớn tuổi, nhưng huyền giai cao lắm cũng chỉ đến
lục huyền chi cảnh, tin rằng Tiểu Mặc ắt có thể ứng phó. Chuyện quá thuận lợi
chưa chắc là chuyện tốt, có lẽ trận khiêu chiến này, có thể khiến con nàng
trưởng thành hơn.

Nghĩ vậy, nàng
hướng về sàn đấu hô to: "Tiểu Mặc, cứ việc thả lỏng tay chân, hung hăng đá
bọn chúng."

Vân Tiểu Mặc
giương khuôn mặt nhỏ nhắn, hướng về phía nàng mỉm cười ngọt ngào.

Long Thiên Tuyệt
hướng về phía nhi tử, nở nụ cười, quay đầu đối mặt Vân Khê, nói: "Yên tâm
đi, bọn hắn không phải đối thủ của Tiểu Mặc."

"Chuyện ấy
là đương nhiên!” Vân Khê sáp vào cạnh hắn, nép vào ngực hắn, khẽ nhếch môi, hiện
lên vẻ mặt vừa tự hào vừa đắc ý.

Mặt trời vừa lên
cao, có tiếng hô to, trận đấu chính thức bắt đầu. tiếng hô còn chưa xong, La
Tiểu Viễn liền dẫn đầu tiến lên, cướp được cầu.

Vân Tiểu Mặc
đứng yên tại chỗ, kinh ngạc một trận, như vậy cũng được á? Bọn họ cư nhiên
không tuân thủ qui tắc của trận đấu, búa ra hiệu còn chưa đập, bọn hắn đã cướp
cầu, hơn nữa đối phương đều có chân dài, hai cặp chân ngắn của bé sao chạy lại
cơ chứ?

Ủ rũ, thật ủ rũ!

"Tiểu Mặc, đừng
ngây ngốc, mau cướp cầu a!” Nam Cung Anh là thành viên nữ duy nhất trong đội, cũng
là người hung hãn nhất, cho nên không ai dám phản đối nàng gia nhập. Thấy Vân
Tiểu Mặc sững sờ, nàng vội hướng về phía hắn hô lớn, cùng lúc đó, nàng di
chuyển chân nhỏ, hùng hổ đuổi theo bóng dáng to lớn của đối phương.

Ừ, vì Tiểu Bạch,
bé nhất định phải cố gắng!

Vân Tiểu Mặc tự
khích lệ chính mình, tự tin lần nữa hiện lên trên mặt, chạy đuổi theo.

"Xông
lên."

Bé nhanh như tia
chớp, dưới chân nổi gió, thân ảnh trên sàn đấu di chuyển, chỉ để lại cái bóng
màu đen không theo qui tắc chạy qua chạy lại lẫn trong đám người.

"Wow."
Không biết là giọng nói ai cảm thán đột ngột vang lên trên khán đài.

"Vân tiểu
thiếu gia! Tốc độ thật nhanh a...”

"Phải thật
không vậy? Một đứa nhỏ năm tuổi cư nhiên có công phu cỡ này sao?”

"Là thật
đấy! Ngươi xem, trên người nó phát ra lam quang, chỉ có cao thủ lam huyền chi
cảnh mới có a!”

"Năm tuổi
đã là lam huyền cao thủ! Ta có đang nằm mơ hay không thế? Nhất định là đang
mơ."

Trên khán đài
một trận náo nhiệt, mọi người đều bàng hoàng trước thực lực của Tiểu Mặc.

Cha con La gia
kinh ngạc, đứa nhỏ này cư nhiên biết võ công, hơn nữa võ công không phải dạng
thường. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của bọn họ...

Hai tay Long
Thiên Tuyệt vòng quanh thắt lưng Vân Khê, hai người ôm nhau ngồi một chỗ, nghiễm
nhiên trở thành cảnh tượng chói mắt, khiến mọi người lâu lâu lại ghé mắt sang
nhìn lén. Thân phận của Long Thiên Tuyệt, sớm đã bại lộ, mọi người âm thầm đáng
tiếc thay Vân Khê, cư nhiên lại thân mật cùng kẻ trong tà phái.

Tuy nghĩ vậy
nhưng trên mặt bọn họ lại hiện lên vẻ cung kính cùng khách khí vô cùng.

Đùa chứ, ai mà
dám công khai đắc tội với một đời tà tôn? Thế chẳng phải ngại mệnh quá dài sao?

Long Thiên Tuyệt
cùng Vân Khê hoàn toàn không chú ý ánh mắt kẻ khác, vừa khe khẽ trò chuyện, vừa
quan sát trận đấu.

Vân hộ pháp cùng
Phong hộ pháp trước đây không hề biết rằng Tiểu Mặc có võ công, hiện tại nhìn
thấy biểu hiện xuất sắc của bé, hai người cũng hết sức kích động.

"Tiểu thiếu
chủ, quá đẹp! Đá hắn, lại đá hắn, hung hăng giáo huấn chúng!”

"Chạm vào
người đối thủ là phạm quy định... Tiểu thiếu chủ, nện hắn, dùng cầu nện mạnh
hắn!”

"Kéo áo hắn!”

"Đấm vào
mắt hắn!”

"Kéo thắt
lưng hắn!”

"Nện bọn họ
đi!”

"...”

Hai người càng
nói càng kích động, cuối cùng đành vọt tới dưới sát lôi đài, vừa hô to, vừa hoa
chân múa tay vui sướng.

"A, cướp
được cầu rồi! Tiểu thiếu chủ, ta yêu cậu, cậu quá tuyệt vời!”

Vân hộ pháp cùng
Phong hộ pháp hai miệng một lời, kích động ôm lấy nhau, rước lấy vô số ánh mắt
xem thường từ xung quanh. Kẻ không biết, còn tưởng hai người này là đoạn tụ...

Giữa sân, Vân
Tiểu Mặc được bao quanh bởi đồng đội thân mến, cùng tiếng hoan hô. Khuôn mặt
đáng yêu dính một tầng mồ hôi, dưới mặt trời chói chang, hắn như một tia nắng, chiếu
sáng đáy lòng âm u của mọi người.

Nhưng mà, cũng
có ngoại lệ.

Bên đội đối
phương có hai gã thiếu niên, liếc mắt nhìn nhau, thấy dưới đáy mắt họ đều là ảo
não cùng không cam lòng. Bọn họ cư nhiên thất bại dưới tay một đứa nhỏ năm tuổi,
nhục nhã như vậy, bọn họ há có thể nhận?

Hai người đồng
thời ra ám hiệu, tinh quang dưới đáy mắt chớp lên.

Trận đấu tiếp
tục diễn ra, Vân Tiểu Mặc nhanh nhẹn, linh hoạt mang cầu xuyên qua, như đi dạo
giữa chốn không người. Hai thân ảnh cao to nhất thời ngăn cản đường đi của bé, bé
khép hai chân, kẹp cầu ở giữa, phi thân lên trời, nhảy qua đầu đối phương.

Hai gã thiếu
niên sao dễ dàng bỏ qua? Bọn hắn thi triển khinh công, mỗi người vươn một tay, cư
nhiên muốn kéo hắn từ trên không trung xuống.

Vân Tiểu Mặc
liếc mắt nhìn thấy động tác của hai người bọn họ, đoán được ý đồ của chúng, liền
hạ khí trong đan điền xuống, rồi lại tăng cao, đem thân mình bay lên cao khoảng
ba trượng.

"Oa...” Một
đám gương mặt nhỏ nhắn của lũ nhỏ giương lên, sùng bái nhìn theo bé, thật cao
a.

Hai gã thiếu
niên kinh ngạc, điều này sao có thể? Huyền giai của hắn bất quá cao hơn bọn hắn
một cấp, sao lại có được khinh công cùng nội lực kinh người như thế?

Tất nhiên bọn họ
không biết, Vân Tiểu Mặc vì được hấp thụ huyền khí bên trong của ngọc thiềm, lại
được ăn một lượng lớn huyền linh quả, trong cơ thể tồn tại không biết bao nhiêu
năng lượng. Thân thể hiện tại của bé, như bảo tàng nhồi đầy kim khố, tùy thời có
thể vứt bớt vàng ra ngoài. Huyền giai của bé vẫn ở Lam huyền chi cảnh, bởi vì
muốn tăng huyền gia ngoại trừ cần huyền khí bên ngoài, còn cần cơ hội để lĩnh
ngộ.

So với huyền
giai của những kẻ khác, thực lực của bé tất nhiên cường đại hơn, cơ hội thăng cấp
cũng cao hơn.

"Quá giỏi!
Nhân tài của Vân gia xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thế hệ sau càng hơn thế hệ
trước a!” Trên khán đài, không biết ai cảm thán một câu, những người khác cũng
phụ họa theo, thực đề cao Vân gia.

Bên La gia sắc
mặt như trứng thối, khó coi vô cùng, bọn họ vốn muốn tìm hai cao thủ thừa dịp
trong trận đấu tạo ra sơ xuất, khiến đứa nhóc của Vân gia tàn tật, khiến Vân
gia cùng bọn họ đều chịu bi thống như nhau. Ai ngờ đứa nhỏ kia thực lực rất
mạnh, chẳng những biết võ, hơn nữa còn giỏi hơn những cao thủ mà họ sắp xếp.

Điều này sao có
thể?

Chẳng lẽ sỉ nhục
cùng cừu hận Vân gia mang đến cho họ, không thể nào trả lại sao?

Bọn họ tuyệt
không cam lòng!

Đến khi dùng hết
sức lực, hai gã thiếu niên đành kìm tốc độ lại rớt thẳng xuống, chật vật lảo đảo
vài cái, hoảng sợ nhìn nhau, rồi lại đồng thời liếc mắt nhìn về cha con La gia.

Làm sao bây giờ?
Chúng ta không phải đối thủ của hắn!

Hai người dùng
ánh mắt biểu thị tiếng lòng.

La Ý Diễm nhìn
về phía hai người, ánh mắt vụt ra tinh quang huyết lệ, bàn tay vô lực, run rẩy
giơ lên, hướng tới hai người tạo ám hiệu.

Hai người hiểu ý,
yên lặng giơ tay đáp trả, bọn họ sẽ từ bỏ việc đuổi theo Tiểu Mặc, ngược lại
công kích đồng đội của hắn.

Toàn bộ hiện
trường trận đấu, hoàn toàn biến thành buổi biểu diễn cá nhân của Tiểu Mặc, đá
cầu rồi lại phấn khích chụp lấy, gây ra từng tiếng rồi lại từng tiếng hô ủng
hộ.

Nhưng mà, sự
tình kỳ quái lại xảy ra, đồng đội của Tiểu Mặc hết người này đến người khác lần
lượt gặp rắc rối, người không bị đánh ngã, thì lại bị đá thương chân, một người
rồi lại một người rời khỏi sân đấu. Cuối cùng, nguyên bản hai bên có số người
ngang nhau, hiện tại bên này một người phải đấu với ba người.

Trên khán đài, bọn
quan viên nhìn thấy con cùng cháu mình bị thương, đau lòng vô hạn, nghĩ muốn lý
luận với La Thần tướng, lại nhận được một câu thuận miệng mà nói của đối
phương: "Đây là thi đấu, thi đấu khó tránh khỏi bị thương, nếu sợ bị
thương, thì đừng tham gia thi đấu!”

Một đám quan
viên tức giận đến lỗ mũi bốc khói, nhưng lại ngại thân phận của La thần tướng, không
dám cùng hắn tranh cãi, đành tạm thời nhẫn nhịn, trước tiên đem con mình đến
chỗ đại phu mới là chuyện quan trọng.

"Khốn kiếp!
Thật quá đáng khinh? Cư nhiên chơi xấu?”

"Trọng tài,
ngươi đứng giữa sân, chỉ để làm cảnh thôi à? Ngươi không thấy có kẻ liên tiếp
phạm quy hay sao?”

"Quá đáng!
Thật quá đáng, trong trận đấu của bọn nhỏ, cư nhiên cũng có nội tình đen tối!”

"Trận này
còn có gì là công bằng sao? Tiểu thiếu chủ, đừng khách khí với bọn họ! Ai đánh
ai, cũng chả có kẻ để ý!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3