Ngâm vịnh phong ca - Chương 12

Chương 12

Trong Ngự Thư phòng rất yên tĩnh, chiếc lư hương bằng vàng ròng tỏa ra
những làn khói nhẹ, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào gian phòng tạo nên cảm
giác cực kỳ ấm áp và dễ chịu. Nhưng giờ phút đó, khi Dạ Nguyệt Sắc nhìn những
người quỳ trên mặt đất, lại thấy như mình đang ở trong hầm băng, bị tầng tầng
khí lạnh vây chặt quanh người, bất kể là tay hay trái tim đều lạnh ngắt.

Sáu thiếu niên tuấn tú mặc cẩm y đang quỳ thẳng hàng trên sàn Ngự Thư
phòng, áng chừng mười bảy mười tám tuổi, nhìn cách để tóc thì đều đã qua tuổi
thành niên, người nào người nấy đều tuấn tú, nho nhã, tư thế quỳ cũng cực kỳ
chuẩn xác, hoàn hảo không khiếm khuyết, có thể nói mỗi người đều xứng đáng gọi
là thiếu niên tuấn mỹ. Song nhìn những thiếu niên đẹp đẽ này mà lòng Dạ Nguyệt
Sắc chỉ thấy lạnh giá, sau đó là một ngọn lửa giận dữ dần dần bùng lên rồi bắt
đầu bao trùm lấy toàn thân nàng.

“Năm sau bệ hạ phải chọn một trong số họ làm Hoàng phu cho mình.” Khi nói
những lời này trên mặt Tiêu Lăng Thiên không bộc lộ chút cảm xúc nào, trong đôi
mắt như có một lớp băng lạnh lẽo.

“Ngươi nói gì?” nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn hắn đã nhọn
hoắt như mũi kim.

“Trả giá!” sắc mặt hắn không thay đổi, bình thản nhìn thẳng vào nàng,
trong mắt là một khoảng phẳng lặng không thấy được buồn vui. Sau khi cho sáu
thiếu niên đó lui ra, hắn thản nhiên trả lời nàng: “Đây là cái giá mà người
phải trả.”

“Tất cả các ngươi cút hết cho ta,” lần đầu tiên trong đời nàng hét lên
giận dữ, cảm thấy bản thân mình sắp mất đi lý trí. Cả sáu thiếu niên kia cùng với
đám cung nhân nhìn thấy Tiêu Lăng Thiên gật đầu liền lập tức lui ra, chỉ để lại
hai người bọn họ.

“Là người muốn nói, nếu ta muốn rời khỏi hoàng cung, thì bắt buộc phải
chọn một Hoàng phu ư?” giọng nói của Dạ Nguyệt Sắc càng trở nên lạnh lẽo, song
ngọn lửa giận dữ trong lòng thì mỗi lúc một lớn thêm.

“Như thế cũng chưa đủ,” giọng nói của hắn bình thản, nhưng lại thấy đau
đớn trước sự tổn thương mà nàng đang phải chịu đựng. Dù vậy, hắn không thể
không dằn lòng để tự mình làm tổn thương nàng, “Người còn phải để lại một đứa
trẻ.”

Quả thực quá mức căm giận rồi, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy những tiếng ù ù
vang lên bên tai mình, chỉ nghe thấy giọng nói sắc nhọn của mình: “Bán bản thân
ta còn chưa đủ hay sao? Ngươi muốn ta còn bán cả đứa con của mình nữa ư?”

“Nếu người muốn tự do, thì người phải chấp nhận trả giá,” hắn cũng biết
câu trả lời của mình vô cùng độc ác, nhưng cả hai người bọn họ đều buộc phải
đối mặt với nỗi đau này.

“Ta là người thế nào trong mắt ngươi?” nàng giận tới mức bật cười, nhìn
chằm chằm vào đôi mắt hắn, từng bước từng bước tiến đến sát nơi hắn đứng, “Để
được tự do, có thể bán đi bản thân và cả con của mình sao? Ta là người như thế
ư?”

Nàng đẩy mạnh hắn một cái, hắn không hề né tránh, nghiêng về phía sau tựa
vào án thư. Dạ Nguyệt Sắc đưa tay túm lấy cổ áo Tiêu Lăng Thiên, khuôn mặt cúi
sát xuống nhìn hắn. Mặt hai người ở gần nhau tới vậy, hơi thở quấn lấy nhau,
song không gợi lên một chút dục vọng nào, chỉ có ngọn lửa hận cháy đùng đùng.

Trong lòng hắn đau đớn, song đôi mắt nhìn nàng không để biểu lộ. Hắn nhất
định phải giữ được sự thản nhiên.

“Người không phải là một người con gái bình thường mà là Nữ hoàng đế của
Ngâm Phong quốc. Dù người muốn đi, cũng phải vì đất nước này mà lưu lại huyết
mạch cho hoàng tộc, người phải hiểu rõ điều đó.”

“Vì đất nước này hay vì ngươi?” nàng cười lạnh lẽo, dứt khoát quay mặt
đi, “Ngươi tưởng ta là đứa ngốc chắc? Ngươi đương nhiên cần ta để lại huyết
mạch rồi. Nếu không ai sẽ là người dâng máu cho ngươi uống?”

“Người đã biết rồi thì còn gì phải hỏi nhiều làm gì.” Ngày thường nàng tỏ
ra lơ đãng, nhưng vẫn luôn là người thông minh, điều này hắn đã biết từ lâu.

Vì dùng lực quá mạnh mà những ngón tay mảnh dẻ trắng như ngọc siết lấy cổ
áo hắn trở nên xanh ngắt, nàng cảm thấy hơi thở khó khăn hơn. Từng mảnh ký ức
từ khi quen biết tới nay vấn vít trong lòng, người đàn ông ấy đã vỗ về trái tim
hoảng loạn, bất lực của nàng khi nàng rơi vào một không gian và thời gian khác,
bọn họ cùng nhau chia sẻ những nụ cười và niềm ấm áp, từ sự xa cách, nghi ngờ
ban đầu, giờ đây đã tin tưởng, dốc bầu tâm sự với nhau, đã trải qua một chặng
đường dài biết bao nhiêu. Khi hắn thề sẽ thả nàng đi, nàng biết hắn đã quay
lưng lại với chính quy tắc của hắn, đã vứt bỏ điều hắn luôn kiên trì theo đuổi
từ trước đến nay, thế nên khi hắn nói nàng phải trả giá, nàng cũng đã có sự
chuẩn bị về tâm lý. Thế nhưng, giờ đây nàng mới nhận ra mình đã tự tư biết bao
nhiêu, cái gọi là chuẩn bị tâm lý đó nàng vốn không hề có. Muốn nàng thành thân
với một người đàn ông mà nàng cơ bản không yêu, thậm chí còn để lại một đứa
trẻ, chuyện như vậy nàng không thể nào làm được!

Giờ đây người đàn ông này nhìn nàng lạnh lùng đến vậy, đôi bàn tay mà
nàng yêu quý muốn đẩy nàng vào lòng một người đàn ông khác, dù rằng từ trước
đến nay nàng chưa từng có tham vọng được ở bên hắn, nhưng tình cảnh này vẫn
khiến cho ngọn lửa căm giận thiêu đốt lý trí của nàng.

“Ngươi là đồ khốn kiếp,” không thể kiểm soát được bản thân hơn nữa, nàng
cúi đầu xuống, giận dữ hôn lên đôi môi lạnh ngắt của hắn, cắn thật mạnh khiến
môi hắn bật máu tươi.

Thoạt đầu Tiêu Lăng Thiên bị động tác của nàng làm thất kinh, song mùi
máu tanh nhanh chóng kích thích hắn. Hắn vốn đã có tình ý với nàng, chỉ có điều
vì biết là vô vọng nên luôn tìm cách đè nén bản thân mình, giờ đây phải tự tay
đẩy nàng vào vòng tay người khác, trái tim hắn cũng đã đau như muốn phát điên.
Giây phút đó nàng đột nhiên hôn hắn, mùi máu tanh nồng trên môi đã phá vỡ sự
lạnh lùng mà hắn khổ sở duy trì, đồng thời đánh thức sự ngang tàng cuồng điên
và cả bất kham trong hắn, cái gì là hận, cái gì là thù, lúc này đều không tồn
tại, thứ tồn tại chỉ là người con gái trước mắt hắn, người con gái mà hắn muốn.

Hắn vươn cánh tay ôm ghì lấy nàng, xoay người đè nàng lên trên án thư rồi
bắt đầu cướp đoạt một cách ngang ngược. Đầu lưỡi ấm nóng cạy mở hàm răng ngọc
của nàng, luồn vào trong miệng nàng, tận hưởng sự ngọt ngào của nàng. Điên
cuồng sục sạo, điên cuồng cướp đoạt từng tấc trong vòm miệng nàng, quấn chặt
lấy môi lưỡi của nàng.

Nàng giận đến choáng váng, khi ấy trong mắt nàng đó không còn là một nụ
hôn mà là một cuộc chiến, là một trận đấu giữa hắn và nàng, thế nên dù trúc
trắc, nàng vẫn ngang ngạnh đáp lại hắn, không mảy may lùi bước. Nụ hôn đáng lẽ
nên dịu dàng quyến luyến, nay đã biến thành cuộc đối đầu tàn khốc.

Hai tay hắn ôm ghì lấy phần eo mềm mại và mỏng manh của nàng, hận một nỗi
không thể gắn chặt nàng vào lòng mình. Những ngón tay không ngừng chà xát trên
cơ thể non nớt, khơi lên một ngọn lửa bập bùng, khiến hai chân nàng trở nên mềm
nhũn, trên môi thoáng mùi máu tanh nồng. Không biết từ lúc nào những ngón tay
nhanh nhẹn của hắn đã vén chiếc váy dài của nàng lên, cả bàn tay bắt đầu dạo
khắp phần da láng mịn của nàng, khiến nàng run rẩy hết lần này đến lần khác. Dạ
Nguyệt Sắc vừa giận vừa xấu hổ, trước lúc mất đi chút ý chí cuối cùng, nàng dốc
hết lực toàn thân đẩy hắn ra. Tiêu Lăng Thiên lùi về sau mấy bước, hơi thở gấp
gáp, cố gắng nén lại dục vọng đang trào lên dữ dội. Người con gái bé nhỏ này
đúng là khắc tinh của hắn, nên mới có thể khiến cho hắn mất kiểm soát dễ dàng
như vậy.

Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy hai chân mình không còn một chút sức lực nào, song
vẫn cố gắng đứng thẳng lên. Dùng tay vuốt ngực, nàng hít từng hơi sâu, song ánh
mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, không chịu dịch đi một chút nào, nếu nhìn đi
nơi khác tức là đã thua, mà hiện giờ, giây phút này, nàng không muốn bị thua.

Thấy Tiêu Lăng Thiên thở hổn hển, hai bàn tay buông thõng bên sườn nắm
chặt lại, trong đôi mắt ngày thường vẫn sâu hút như vực nước nhìn không thấy
đáy nổi lên một tia ham muốn, khóe miệng Dạ Nguyệt Sắc hiện lên một nụ cười
giễu cợt.

“Bây giờ còn muốn trẫm chọn Hoàng phu không? Điện hạ, trò chơi dối mình
lừa người này của ngươi còn muốn tiếp tục đến tận lúc nào đây?”

Nói xong, không buồn nhìn hắn, nàng quệt ngón tay cái lau vết máu trên
môi rồi quay người phẩy tay đi thẳng. Tiêu Lăng Thiên! Ta biết ngươi khó xử,
vẫn định giấu kín tình cảm của mình trong đáy lòng đến tận cuối đời, đến chết
cũng không cho ta biết. Hôm nay ngươi đã ép ta chọc thủng lớp giấy đó, vậy thì
đừng trách sau này ta sẽ từng bước chèn ép mạnh hơn. Ta vốn muốn tránh, nhưng
ngươi buộc ta đối mặt, vậy thì ta sẽ thản nhiên đối mặt, còn ngươi, ngươi cũng
sẽ phải đối mặt, đừng nghĩ tới chuyện trốn tránh.

Lăng Tiêu Thiên gần như phải dốc toàn lực siết chặt hai tay mới ngăn được
bản thân không kéo Dạ Nguyệt Sắc vào lòng và cướp đoạt thỏa thuê một lần nữa.
Cái đau và cả mùi máu tanh nồng trên môi vẫn kích thích bản tính hoang dã trong
con người hắn, hắn không thể không hít thở thật sâu để giúp mình bình tĩnh lại.
Nhìn nàng bước đi, hắn liếm vết máu trên môi, nỗi đau gợn lên cùng với lời nàng
nói trước lúc bỏ đi cứ lẩn quẩn trong lòng - trò chơi dối mình lừa người này
của ngươi còn muốn tiếp tục đến tận lúc nào đây?

Phải, là dối mình lừa người. Hắn cười đau khổ, làm sao hắn có thể không
biết đây? Chỉ là biết rõ như thế, nhưng việc gì phải bóc trần ra. Chưa kể đến
bóc trần ái hận tình thù, nếu chỉ nhìn tính tình nàng, ngày thường xem chừng
ngoan ngoãn lặng yên như vậy, trầm mặc và dễ thích ứng mọi hoàn cảnh, nhưng hắn
luôn cảm thấy một khát vọng tự do mãnh liệt tận sâu bên trong tâm thức của
nàng, hắn không nỡ bẻ gãy đôi cánh để giữ nàng ở lại bên mình, cũng cố gắng
tránh để bọn họ không đi đến kết cục đầy bi kịch. Chỉ là nếu nàng muốn đi, thì
nhất định phải trả cái giá này.

Nàng chắc chắn là đã tức quá tới mức mê muội rồi. Tay hắn chạm vào vết
cắn trên môi, vẫn còn thấy đau. Một cô gái nhỏ bé mà dám to gan làm như vậy,
quả là nằm ngoài dự liệu của hắn, hại hắn mất kiểm soát bản thân. Trong tay
dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của nàng, còn cơ thể hắn thì co cứng đến mức
đớn đau vì khao khát sự ngọt ngào mềm mại của nàng. Chết tiệt, sao hắn lại có
thể ham muốn sâu sắc một cô gái mới vừa tròn mười lăm tuổi đến mức ấy, còn nàng
lại có thể dễ dàng làm lay động cảm xúc trong hắn như vậy.

Tiêu Lăng Thiên không thể biết được khi đó Dạ Nguyệt Sắc đã hạ quyết tâm.
Từ kiếp trước tới kiếp này, nàng chưa từng cố chấp đến vậy với người nào hoặc
bất kỳ sự việc nào, bởi ngay cả sự sống còn ngắn ngủi, vậy thì vì sao phải cố
chấp? Nhưng hôm nay nàng đã bị dồn đến đường cùng, bản tính ngang ngạnh cố chấp
vốn được giấu kín trong tận xương cốt cuối cùng cũng bộc lộ ra, đem hết thảy ra
đánh cược, lần này nàng muốn dùng hết sức để giành giật một lần. Tình yêu của
nàng, sự tự do của nàng, hạnh phúc của nàng, lần này nàng phải chiến thắng được
tất cả để giành lấy.

Tiêu Lăng Thiên, đây là sự khiêu chiến của ta! Ta sẽ không để ngươi chạy
trốn nữa! Ngươi nhất định phải nghênh chiến!

Sương chiều buông xuống nặng nề, ánh tịch dương đã mất hút đằng tây,
nhưng một tia sáng cuối cùng vẫn nhuộm muôn vàn màu sắc cho đám mây phía chân
trời, màu vàng tối và ráng đỏ đan xen tương hỗ cho nhau, nhè nhẹ lan ra khắp
chốn, tạo nên một cảnh tượng cực kỳ tráng lệ. Dạ Nguyệt Sắc ngồi dưới gốc cây
hoa đào bên hồ Ngự Uyển, dường như đang nhìn về phía cảnh sắc mặt trời lặn đẹp
tuyệt vời, nhưng thực ra tâm trí đang phiêu du tận mấy tầng mây, để mặc cho
những cánh hoa đào lả tả rơi xuống tóc và váy áo, trông ba phần quyến rũ, bảy
phần yểu điệu.

Nàng ngồi ở đây đã được hai canh giờ, trưa nay sau khi rời khỏi Ngự Thư
phòng, nàng không buồn dùng bữa, thay triều phục rồi đến đây đi dạo. Nàng không
dám ở lại trong điện, ở không gian bị đóng kín đó, nàng sợ mình sẽ không chịu
nổi mà bật khóc. Thế nhưng nàng không được khóc, nàng vừa mới hạ quyết tâm sẽ
dốc toàn lực một lần, nếu như khóc, những dũng khí mà nàng liều mạng xốc lên
kia cũng sẽ tan biến mất, điều này tuyệt đối không thể được. Bởi vậy nàng đi ra
đây, nàng cần đứng dưới ánh mặt trời, hít thở không khí trong lành, ngẩng đầu
nhìn vầng thái dương và cảm nhận sự ấm áp tỏa ra từ đó. Đó là thói quen từ kiếp
trước của Tô Tái Tình, mỗi lần cảm thấy đau lòng hay ấm ức nàng đều làm như
vậy, dường như ánh mặt trời sẽ hóa giải được tất cả nỗi đau thương của nàng,
đem lại cho nàng dũng khí vô tận, giúp nàng lại có thể kiên cường đối mặt với
tất cả.

Cứ đi lang thang hồi lâu, khi dừng bước nàng nhận ra mình đã đứng ngay
dưới cây hoa đào trong lần đầu tiên gặp Tiêu Lăng Thiên, trong lòng không thể
không cười cay đắng. Đôi chân này dường như cũng có ý thức riêng của nó, luôn
đưa nàng đến những nơi vô cùng đặc biệt, như trước cửa Chính Kiền cung, như
dưới gốc cây này. Có lẽ đó là từ tiềm thức, bất luận bản thân có trốn tránh hay
không, nhưng tâm tư thì vẫn cứ luôn loanh quanh luẩn quẩn hướng về người đó -
Tiêu Lăng Thiên.

Hoa đào đã nở đến đỉnh điểm, một cây đỏ rực trông hệt như ngọn lửa đang
tỏa ra một lớp khói mỏng, lại thêm vài phần khí chất cao ngạo. Dạ Nguyệt Sắc
ngẩn ngơ nhìn cây đào ấy, dường như mất một lúc lâu, cuối cùng mới khẽ thở dài
một tiếng, tựa lưng vào gốc cây từ từ ngồi xuống.

Lúc nàng đi lang thang khắp chốn, Thương Hải và Nguyệt Minh đem theo mười
mấy cung nhân vẫn luôn theo sát đằng sau. Giờ đây nhìn thấy Nữ hoàng đế ngồi
xuống dưới gốc cây, họ lập tức quỳ rạp xuống, xin Dạ Nguyệt Sắc dùng bữa, mời
nàng quay về cung. Dạ Nguyệt Sắc đã mấy lần bảo bọn họ đi về mà không được,
trong lòng lại đang phiền não, nên lúc đó ngang bướng không buồn để ý đến họ
nữa, mặc cho cả đám quỳ ở đó, nàng chỉ coi như không nhìn thấy.

Ngồi dưới gốc cây, nàng cảm thấy lòng mình dường như trống rỗng, dường
như đã nghĩ suy trăm ngàn vạn mối, nhưng lại như chưa hề ngẫm ngợi đến điều gì,
tâm tư hốt hoảng, cứ vô thức như vậy không biết bao lâu. Khi Tiêu Lăng Thiên
đến, hình ảnh hắn nhìn thấy chính là cái bóng ngẩn ngơ của Dạ Nguyệt Sắc ngồi
dưới gốc cây.

Khi ấy đã đến lúc thắp đèn, Tiêu Lăng Thiên được hai cung nữ cầm đèn lồng
bằng ngọc lưu ly cán khảm vàng đi trước dẫn đường chậm rãi bước đi trong bóng
tối đã dần trở nên thẫm lại. Buổi chiều hắn được bẩm báo việc Nữ hoàng đế không
dùng bữa trưa, chỉ ngồi một mình trong Ngự Hoa viên. Hắn buộc mình phải bình
thản, không nghĩ đến nàng, chú tâm vào đọc tấu chương, song trong lòng vẫn cứ
phập phồng không sao yên nổi. Đến tối được biết Dạ Nguyệt Sắc vẫn không về cung
dùng bữa, cuối cùng hắn đành thở dài một tiếng, đứng lên đi ra đó gặp nàng.

Đến Ngự Hoa viên, nhìn thấy người con gái ngồi ngẩn ngơ dưới gốc cây cùng
đám tùy tùng quỳ dưới đất, đột nhiên hắn cảm thấy cảnh tượng này sao mà quen
thuộc thế. Cầm lấy chiếc đèn lồng trong tay cung nữ, cho đám người hầu lui về
hết, Tiêu Lăng Thiên đi tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, quỳ một gối xuống hỏi dịu
dàng:

“Bệ hạ đang nghĩ gì thế?”

Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu lên mới phát hiện ra sự xuất hiện của hắn. Nhìn
thấy khuôn mặt anh tuấn tới mức khó tin của người đàn ông đang ở trước mặt
mình, nàng bất giác giật mình bừng tỉnh, vừa định mỉm cười với hắn, nhưng đột
nhiên nhớ đến câu chuyện trưa nay. Đó cũng có thể coi như là cãi nhau, vừa cãi
nhau xong làm sao hắn có thể nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng đến thế kia cơ
chứ? Nàng còn chưa hết tức giận, môi hơi mím vào.

“Điện hạ để ý ta làm gì, hiện giờ chúng ta đang cãi nhau mà.”

“Cãi nhau?” hắn ngạc nhiên nhướng mày, nhìn thấy nàng vô ý để lộ vẻ nhõng
nhẽo của một cô gái nhỏ, trong lòng cảm thấy tràn đầy trìu mến, quên đi những
chuyện khác, chỉ muốn trêu cho nàng cười một chút. “Ta là nam tử, từ trước đến
nay chưa từng cãi nhau, ta cũng sẽ không cãi nhau.”

“Thế thì trưa nay tính là gì?” nàng hơi hất cằm, trông bộ dạng như muốn
khiêu chiến, nhưng vì tuổi còn nhỏ, vì thế trái lại càng làm tăng thêm vẻ đáng
yêu.

“Chỉ là một chút chút ý kiến trái ngược nhau thôi.”

“Một chút chút?” nàng lập tức cảm thấy đầu bốc hỏa không được, nàng phải
giữ bình tĩnh, nàng đã hạ quyết tâm phải dụ dỗ bằng được Tiêu Lăng Thiên, tuyệt
đối không thể để mất phong độ trước mặt hắn được.

“Hừm!” nàng cắn chặt môi, quyết định bỏ đi chỗ khác, nếu không thì có thể
nàng sẽ lại mất kiểm soát. Nghĩ đến mất kiểm soát, đột nhiên lại nhớ đến việc
mình làm trong Ngự Thư phòng hồi trưa, hai má nàng chợt đỏ ửng.

Nàng đứng bật dậy, chân tay luống cuống, chết tiệt, cái váy đang mặc quá
dài. Đột nhiên Tiêu Lăng Thiên vươn tay túm lấy tay áo rộng thùng thình của
nàng, ôm gọn nàng vào lòng. Dạ Nguyệt Sắc bị ôm bất ngờ, giật mình định giãy
giụa nhưng bị đôi tay ấm áp và căng tràn sức lực của hắn cứ ghì lấy như gọng
kìm.

“Đừng động đậy, ngoan nào, đừng động đậy,” hắn khẽ khàng vỗ về nàng, lúc
đó hắn đã ngồi xuống đất ôm hẳn nàng vào lòng. Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng ướt át
và quyến rũ của nàng, đôi má ửng hồng, hắn như ngơ ngẩn tâm thần.

Dạ Nguyệt Sắc nhìn hắn chỉ ôm mình bằng một tay, còn tay kia chậm rãi lùa
vào tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc chảy dài như nước, ánh mắt dường như
cũng trở nên mê mải. Gần nhau quá, trán họ còn chạm vào nhau, hơi thở quấn quít
lấy nhau, nàng còn ngửi thấy mùi hương tùng mộc thoang thoảng trên cơ thể hắn,
mùi hương dìu dịu nhưng cũng làm nàng thần trí mơ màng.

Ngón tay vuốt ve mái tóc nàng khi đó chuyển mục tiêu, lưu luyến không rời
trên đôi môi đỏ mọng của nàng. Cảm giác khi ngón tay nóng rực không ngừng chạm
vào vết thương ở trên môi khiến nàng sợ hãi, ấp úng muốn nói nhưng lại không
thốt nổi một tiếng nào.

“Có đau không?” giọng hắn mềm dịu biết bao, lại chất chứa một sự chiều
chuộng vô cùng tha thiết. Hơi thở của hắn ở gần đến vậy, nàng cảm thấy đầu mình
sắp sửa váng vất đến nơi.

“Lại chơi trò ca ca muội muội nữa ư?” giọng nói của nàng cũng đã trở nên
run rẩy.

“Huynh muội không bao giờ làm chuyện đó,” hắn thì thầm như đang nói mơ,
âm cuối biến mất trên đôi môi căng đỏ của nàng. Cuối cùng hắn cũng ngậm riết
lấy đôi môi xinh đẹp như một đóa hoa hồng của nàng, từ từ thưởng thức.

Khác với cái hôn thô bạo lúc trưa, lần này hắn cướp đoạt một cách dịu
dàng, xâm chiếm từng chút một, tấn công chậm rãi, đầu lưỡi linh hoạt men theo
đường viền đôi môi, tách mở hàm răng nàng từng chút một, cuối cùng quấn lấy đầu
lưỡi xinh xắn của nàng.

Ngọt ngào biết bao, hắn ngợp chìm thật sâu bên trong, chợt muốn có được
nhiều hơn, đi vào sâu hơn và có nhiều hơn hương vị ngọt ngào ấy. Hai tay hắn
không còn tự chủ được nữa mà cứ du ngoạn men theo những đường cong trên cơ thể
nàng. Người con gái này sắp khiến cho hắn phát điên lên rồi.

Dạ Nguyệt Sắc chưa từng trải qua hoàn cảnh tương tự, nhanh chóng bị cái
hôn của hắn làm cho thần trí đảo điên, đáp lại hắn một cách ngây thơ, cơ thể
như mềm nhũn, đầu óc không còn nghĩ suy được bất cứ điều gì. Mãi lâu sau, một
cơn gió đêm thổi tới, cuối cùng cũng khiến cho tâm trí nàng khôi phục lại được
vài phần.

Cảm thấy ngực mình đau tê dại, nàng tập trung nhìn, hóa ra Tiêu Lăng
Thiên đã đặt nàng nằm trên mặt cỏ tự bao giờ. Hắn đã buông đôi môi của nàng ra,
men theo cần cổ trắng như tuyết đi dần xuống dưới. Khi đó hắn chỉ dùng một tay
đỡ lưng nàng, còn một tay giữ bên hông nàng, đôi môi đang lưu luyến không rời
ngay trước bầu ngực trắng nõn của nàng. Hắn mở vạt áo của nàng ra, bầu ngực
thiếu nữ mười lăm tuổi đã nhô hẳn lên, hai trái thù du màu phấn hồng đứng thẳng
trong cơn gió mát của đêm hè. Tiêu Lăng Thiên ngậm đầu vú bên phải không ngừng
cọ xát, giống như đó là một mỹ vị tuyệt đỉnh đang mời hắn thưởng thức. Hắn cắn
khẽ khàng, mang lại cho nàng từng đợt khoái cảm như điện giật.

Nàng biết chuyện này không được, chắc chắn phải lập tức dừng lại. Song
toàn thân nàng không còn chút sức lực, đầu ngón tay cũng không thể động đậy. Cổ
họng nàng phát ra một tiếng rên rỉ như đang khóc: “Đừng.”

Tiêu Lăng Thiên cảm thấy cơ thể mình sắp bùng nổ, dục vọng ở toàn thân
đang kêu gào muốn được bộc phát, cái cơ thể thậm chí còn chưa hoàn toàn trổ mã
trước mặt đã khơi gợi lên những khát khao ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng hắn.
Hắn không ngừng tìm kiếm, không ngừng lục lọi, bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc. Cho
đến khi hắn nghe được tiếng khóc vỡ vụn đó của nàng.

“Đừng.”

Hắn vụt buông rời cơ thể nàng, ngồi bật dậy, thở gấp từng hơi vì sự buồn
bực và cố gắng khắc chế dục vọng trong mình. Hắn đúng là điên thật rồi, sao có
thể mất kiểm soát tới mức này, đến nỗi suýt nữa thì muốn nàng ngay trên bãi cỏ.
Ánh mắt lướt qua Dạ Nguyệt Sắc đang nằm thở dốc trên mặt đất, nàng thậm chí còn
không đủ sức che vạt áo về chỗ cũ, bầu ngực trắng như ngọc vẫn ở nguyên trước
mắt hắn, suýt nữa thì đã phá hủy hoàn toàn sự tự chủ bên trong hắn. Hắn giận dữ
cắn chặt môi, cắn tới mức bật máu, mới có thể kiểm soát được bản thân. Bước lên
hai bước, đỡ nàng dậy, dùng những ngón tay đang run rẩy cài lại vạt áo cho nàng,
sau đó khẽ khàng ôm lấy, tựa cằm vào đầu nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng nàng an
ủi.

“Ta xin lỗi, ta xin lỗi. Sẽ không như vậy nữa, ta sẽ không làm tổn thương
đến nàng. Đừng sợ, có được không?”

Dạ Nguyệt Sắc ở yên trong lòng hắn, gật đầu. Nàng không sợ, chỉ là hơi
xấu hổ và buồn bực. Ở thời phong kiến, khi xảy ra những chuyện như thế này, sẽ
cho rằng người đàn ông ức hiếp người phụ nữ, nhưng nếu nhìn bằng con mắt của
thời hiện đại, thì là việc hai bên cùng tình nguyện, thế nên nàng không hề
trách Tiêu Lăng Thiên. Chỉ có điều đột nhiên tiến triển đến mức này, nàng chưa
chuẩn bị tốt về tâm lý. Dù nói rằng nàng cố ý dụ dỗ Tiêu Lăng Thiên, nhưng Tiêu
Lăng Thiên cũng không phải là không phối hợp.

Tiêu Lăng Thiên chỉnh lại y phục cho nàng, thậm chí còn giúp nàng sửa
sang lại đầu tóc. Nhìn trang dung cơ bản là gọn gàng của nàng, hắn bèn vỗ vỗ
lên lưng.

“Đi về thôi, nàng còn chưa ăn cả bữa trưa lẫn buổi tối, đi về ăn một chút
gì rồi ngủ sớm đi.”

Nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của hắn, lại nghĩ đến chuyện hắn bắt mình
lấy chồng sinh con, đột nhiên nàng không muốn nghe lời hắn nữa, đứng bật dậy
rồi quay người bước đi, không nói một lời. Sắc mặt Tiêu Lăng Thiên hơi sầm lại,
trong lòng không khỏi buồn phiền.

Hoàng phu, con nối dõi, Nguyệt Sắc, số mệnh, biết bao nhiêu chuyện rối
bời cứ lấn cấn bên trong đầu hắn. Tất cả những chuyện này rốt cuộc rồi sẽ đi
đến đâu đây?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3