Mùa tuyết rơi - Chương 03 - Phần 1

Chương 3

Nếu được làm lại, tôi sẽ vẫn lựa
chọn rời xa Vân Dịch, rời xa người con trai tôi yêu tha thiết, cho dù tình yêu
tôi dành cho anh là khắc cốt ghi tâm.

Sáng sớm hôm sau, đoàn phim lại đến
con ngõ hôm trước. Cùng xuống xe với Mai Tử còn có Triển Vân Dịch. Anh đến đây
làm gì? Đầu tôi đau âm ỉ.

Đại Hải chạy đến đón, nói: “Tổng
giám đốc Triển đến xem Mai Tử đóng phim đấy à? Mời ngồi bên này”.

Mai Tử có Triển Vân Dịch đi cùng
thì giống như một con công xòe đuôi, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ huênh hoang. Cô ta
trở nên hoạt bát hơn hẳn so với hai hôm trước, cứ chạy đi chạy lại như con bướm
vờn hoa.

Tôi chăm chú nhìn cô ta, từ tận đáy
lòng nảy ra những ngôn từ cay độc, nhưng mà, không thể phủ nhận, trông cô ta rất
đẹp. Bộ quần áo diễn in hoa khoác lên người khiến cô ta càng giống với một cô gái trong trắng
thuần khiết. Trong lòng tôi phát ra một âm thanh, mày đang ghen tỵ với cô ta
phải không? Ghen tỵ vì cô ta đi cùng Vân Dịch, ghen tỵ vì anh đối xử tốt với cô
ta, ghen tỵ vì có thể đêm qua họ đã cùng chung chăn gối?

Tôi ngây người nhìn Mai Tử, hoàn toàn không
biết Triển Vân Dịch đã đến ngay bên mình. Anh cúi đầu, gần như kề sát vào tai
tôi mà bảo: “Ánh mắt của em cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy vậy. Tử Kỳ, em
đang ghen phải không?”.

Tôi hốt hoảng quay đầu lại, chút nữa thì mặt
chạm vào môi anh, hơi thở nồng nàn của anh làm má tôi nóng bừng. Tôi tức giận
lùi lại một bước: “Triển Vân Dịch, đừng có làm người khác giật mình như vậy
được không?”.

Anh vươn người, chiếc áo da trên mình làm tôn
thêm vẻ lạnh lùng của anh, khóe miệng nở nụ cười nhạt: “Anh không nghĩ khoảng
cách như vậy có thể làm em sợ”.

“Loài báo có thể đánh hơi thấy nguy hiểm từ
cách xa hàng trăm mét. Còn nữa, hành động của anh sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng
làm việc của Mai Tử. Tôi không muốn trong cả đoạn phim chỉ thấy cô ta liếc
ngang.”

Triển Vân Dịch bật cười: “Đi săn báo nguy hiểm
nhưng kích thích, em chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chạy chưa?”.

“Hai chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì
từ bốn năm trước, xin đừng dùng lời lẽ làm phiền tôi nữa, anh làm như vậy,
chồng sắp cưới của tôi sẽ không vui đâu.”

Khóe mắt Triển Vân Dịch giật giật mấy cái,
nhưng vẫn giữ vẻ mặt như cười: “Bây giờ đã biết cách tìm lá chắn cho mình rồi
à? Em cũng hiểu cái đó không dùng được mà”. Anh mỉm cười, chậm rãi đi về phía
Mai Tử.

Tim tôi đập thình thịch, làm sao mình lại ngớ
ngẩn cho rằng đã trời yên biển lặng, không còn chuyện gì xảy ra nữa được nhỉ?
Sao lại đen đủi tự chui đầu vào rọ như vậy! Hàng loạt ý nghĩ hiện lên trong
đầu, trong đó suy nghĩ đầu tiên là xin thôi việc và chuyển chỗ ở.

Đại Hải đến gần hỏi: “Quên chưa hỏi, chị quen
biết với người này từ bao giờ vậy? Quen biết anh ta thì việc gì phải co mình ở
thành phố C làm gì, ở đây nhất định luôn có chỗ dành cho chị”.

Tôi nói không mấy thiện cảm: “Anh ta là ‘chị
em’ của tôi, cậu có thể thử anh ta mà xem!”. Nói xong tôi liền bỏ đi, để lại
Đại Hải với bộ mặt vô cùng sửng sốt.

Dù sao thì đoạn phim cũng quay xong, tôi thở
phào nhẹ nhõm, định lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này, quyết không chậm
trễ một phút nào.

Triển Vân Dịch lên tiếng mời cả đoàn đi ăn
khiến mọi người hoan hô ầm ĩ. Tiếng ồn ào còn chưa dứt thì đã thấy các phóng
viên chuyên mục Giải trí đang thập thò ở phía đầu ngõ chờ phỏng vấn.

Tôi cười lạnh lùng bảo Đại Hải: “Tiêu đề của
tin lá cải ngày mai sẽ là nữ diễn viên Mai Tử bày tỏ tình yêu của mình, mong
muốn bước chân vào cửa nhà giàu sang”.

Đại Hải lúc này vẫn chưa hết cơn sửng sốt:
“Tổng giám đốc Tập đoàn Vân Thiên là ‘gay’, biết đâu tình cảm với người cũ còn
sâu nặng hơn với cô diễn viên hạng hai kia. Ồ, dù là thật hay giả, thì nhìn
qua, ít nhất anh ta cũng là ‘công’ chứ không phải ‘thụ’, cũng có thể là một
‘bisexual’ [1]?”.

[1] “Công” và “thụ” là hai từ chuyên được sử
dụng trong truyện đam mỹ (truyện đồng tính nam). “Công” để chỉ người đóng vai
nam còn “thụ” để chỉ người đóng vai nữ trong mối quan hệ của bọn họ. Còn “gay”
là từ chỉ những người đàn ông đồng tính, “bisexual” chỉ người có xu hướng tình
dục lưỡng tính, có thể quan hệ tình cảm với cả nam và nữ.

Tôi dở khóc dở cười: “Nghĩ lung tung gì thế,
thu dọn đồ đạc rồi đặt vé máy bay quay về”.

Phóng viên chen chúc ở đầu ngõ không thể nào
đi ra được, chúng tôi đành phải đứng sang một bên xem Triển Vân Dịch và Mai Tử
thể hiện.

Một cảm giác kỳ lạ tự nhiên nảy sinh trong
đầu, chắc hẳn Triển Vân Dịch phải rất ít xuất hiện trước đám đông. Nếu không,
tôi đã không thể nào không biết anh ta là Tổng giám đốc Tập đoàn Vân Thiên, và
tôi đã không đến dự buổi tiệc đen đủi kia.

Tôi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó khác thường.
Phóng viên muốn phỏng vấn thì sao không đến từ hôm qua hay hôm kia, tại sao cứ
phải đợi lúc Triển Vân Dịch xuất hiện rồi mới đến? Lại còn đồng loạt chen nhau
tới đông thế này, chẳng khác gì nhận được thư mời.

Chỉ nghe thấy phóng viên hỏi: “Tổng giám đốc
Triển đích thân đến thăm là vì coi trọng đoạn quảng cáo này hay vì cô Mai Tử?”.
Mai Tử đứng bên cạnh cúi đầu làm ra vẻ e lệ, im lặng tức là thừa nhận, thật
không hổ danh một diễn viên.

Triển Vân Dịch trả lời hết sức lịch sự: “Tôi
đến thăm vợ sắp cưới”.

Vừa dứt lời, đèn phía trước đồng loạt lóe
sáng, tất cả phóng viên đều bị kích động, cảnh tượng vô cùng huyên náo. Họ thi
nhau hỏi: “Bao giờ cô Mai Tử và ông Triển đính hôn?”, “Gia tộc họ Triển xưa nay
chưa từng kết hôn với người trong giới, ông nghĩ thế nào về điều này?”, “Liệu
cô Mai Tử có rút lui khỏi phim trường không?”.

Đại Hải chậc lưỡi: “Những kẻ giàu sang phú quý
yêu đương khó lường, câu nói này chẳng sai tí nào”.

Lòng tôi chợt thấy chua xót, đồng thời cũng
lại có chút nhẹ nhõm. Người ở hai thế giới khác nhau không thể chung sống cùng
nhau, có điều khi nghe được câu này tôi vẫn thấy khó chịu: “Còn không mau chóng
tìm cách rời khỏi đây, nếu không đi mau, chúng ta sẽ trở thành đối tượng để dò
la tin tức đấy”.

Đại Hải chợt tỉnh, nhìn ngó bốn phía, quả thực
không có lối nào để ra, rồi nhún vai bảo: “Đành chờ cho con sóng gió này qua
thôi”.

Đúng lúc đó thì nghe thấy Triển Vân Dịch chậm
rãi nói: “Vợ sắp cưới của tôi không phải cô Mai Tử mà là cô Đường Tử Kỳ phụ
trách việc quay phim quảng cáo ở đây”.

Tôi há hốc mồm, toàn thân hóa đá. Miệng Đại
Hải còn há to hơn tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ ngờ vực, sợ hãi, kinh ngạc. Cậu
ta chỉ vào tôi, lắp bắp: “Chị, chị, chị, lúc nào...”.

Tôi nhanh chóng lấy lại ý thức, Triển Vân Dịch
à, Đường Tử Kỳ hôm nay đã không còn là cô bé của ngày xưa để cho anh muốn vo
tròn bóp méo thế nào cũng được nữa đâu. Tôi nói là đã có chồng sắp cưới rồi,
anh cứ gọi cánh nhà báo đến mà tuyên bố tôi là vợ sắp cưới đi, nên bắt đầu diễn
từ đâu nhỉ? Anh tàn nhẫn, nhưng tôi cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt. Tôi kéo
Đại Hải, hét lên: “Đi mau!”. Lợi dụng thân hình to lớn của Đại Hải cản đường
mấy phóng viên đầu tiên kịp phản ứng, chúng tôi chạy thẳng ra ô tô khởi động
máy phóng đi.

Đại Hải gần như bỏ chạy, lái xe đi một cách vô
thức. Tôi quay nhìn lại, ở phía sau không xa, Triển Vân Dịch đang cười một cách
rất có ý đồ, Mai Tử mặt tái mét, cánh nhà báo chụp ảnh chiếc xe của chúng tôi,
cũng có một số vây lấy Triển Vân Dịch và Mai Tử chất vấn. Cảnh tượng vô cùng
hỗn loạn.

Lúc này mới phát hiện ra, chiếc xe chúng tôi
đang đi chính là xe cô trợ lý của Mai Tử. Tôi cười khổ: “Mai Tử hôm hay bị làm
cho mất mặt, không biết có báo cảnh sát chúng ta ăn trộm xe không nhỉ?”.

Đại Hải hốt hoảng, vừa lái xe vừa bảo: “Chị
nói thật đi, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Còn hôm qua, trước lúc vào dự tiệc
chị đã làm gì? Lại gây ra chuyện như thế này nữa? Tôi không chịu được bị tra
tấn kiểu này đâu!”. Cậu ta lải nhải mãi không thôi, “Trở về tôi biết ăn nói thế
nào với Ninh Thanh và Ninh Nhược, họ không lột da tôi mới lạ!”.

Tôi thở dài, bảo: “Đại Hải, đừng quên, mấy hôm
trước ai đã bảo có thể xả thân vì tôi hả?”.

Cậu ta cười trở lại: “Nói hay lắm, chị khai
báo thành khẩn là được rồi, xem ra việc đầu tiên cần làm bây giờ là trở về
khách sạn lấy đồ đạc rồi chuồn thôi”.

Tôi gật đầu đồng ý, mấy hôm nay tôi đã chịu
đựng quá đủ rồi, trước tiên là ăn không ngon ngủ không yên vì sợ gặp Triển Vân
Dịch, sau đó lại gặp anh mà không có bất cứ sự chuẩn bị nào. Vốn cho rằng sẽ
không còn chuyện gì bất ngờ thì ngay ngày hôm sau lại bị anh gióng trống mở cờ
tuyên bố là vợ sắp cưới.

Thu dọn đồ đạc, trả phòng, để lại lời nhắn cho
đoàn phim, sau đó ra thẳng sân bay. Tôi bỗng cảm thấy lo sợ, bảo Đại Hải: “Đại
Hải, tôi không đi máy bay nữa được không?”.

Đại Hải ngạc nhiên hỏi: “Vì sao thế?”.

Tôi cắn môi, cuối cùng nói: “Tôi sợ anh ta đợi
sẵn ở sân bay. Tôi không muốn trông thấy anh ta, tôi sợ”.

Đại Hải trợn mắt nhìn tôi, bật cười: “Đường Tử
Kỳ, chị cũng có lúc thấy sợ cơ à? Nghiêm trọng đến thế sao?”.

Tôi lườm lại: “Hồ Đại Hải, đã đến lúc cậu xả
thân vì tôi rồi đấy, có biết anh ta điên cuồng như thế nào không? Gọi đám phóng
viên giải trí quen thuộc kia đến thì chỉ có mình anh ta làm được thôi! Anh ta
không biết coi thể diện là gì đâu!”.

Đại Hải suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Đi thế
nào?”.

“Đi tàu hỏa, buổi chiều vừa hay có một chuyến
về thành phố C, bây giờ chúng ta đến ga vẫn còn kịp.”

Đại Hải gật đầu bảo taxi chạy về hướng nhà ga.

Còn gần mười phút nữa tàu mới chạy, tôi thấy
thấp thỏm không yên. Sau khi lên tàu, Đại Hải vung tiền bao trọn một toa giường
nằm, cho đến khi tàu lăn bánh, tôi mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Đại Hải buồn cười nhìn tôi, bảo: “Đường Tử Kỳ,
chị có nhất thiết phải thế này không? Cứ như thể đang chạy trốn không bằng. Bây
giờ đang là xã hội hiện đại, chị nghĩ đây vẫn là thời xưa với tục cướp dâu à?
Từ giờ tới lúc về đến nơi vẫn còn một ngày hai đêm nữa, chị cứ từ từ mà nói”.

Tôi nhìn cậu ta, đây là người bạn tốt của tôi,
là người tôi có thể tin cậy, cậu ta có thể giúp tôi, giống như Quyên Tử đã giúp
tôi. Ngắm nhìn cảnh vật vùn vụt chạy về phía sau, tôi chậm rãi cất tiếng: “Bốn
năm trước tôi rời xa anh ta, trước khi chia tay, chúng tôi đã yêu nhau bảy năm
rồi”.

Đại Hải một lần nữa há hốc mồm, kinh ngạc hỏi:
“Chị nói đã quen anh ta mười một năm rồi? Chị còn yêu anh ta những bảy năm? Chị
chính là cái cô Đường Tử Kỳ lạnh lùng như núi băng, không có dây thần kinh yêu
đương, là Đường Tử Kỳ chưa từng có điều tiếng gì về chuyện tình ái đó sao?”.

Tôi bực bội ngắt lời cậu ta: “Tôi chẳng qua
chỉ là đến thành phố C, bốn năm nay không yêu ai vì không muốn nói tới chuyện
yêu đương mà thôi. Cái gì mà không có dây thần kinh yêu đương? Cái gì là điều
tiếng? Hôm nay chẳng phải đã có rồi sao? Để đến mai xem báo đi”.

Là người trong giới giải trí, dùng ngón chân
để suy nghĩ cũng biết được rằng ngày mai giới truyền thông sẽ đưa tin gì. Với
việc đích thân ra tay của Triển Đại Hải, chuyện tình yêu và hôn nhân giữa lãnh
đạo Tập đoàn Vân Thiên với cô diễn viên trẻ được bóc trần trước đám đông, hoàn
toàn không cần phải lo lắng sẽ được viết như thế nào.

Tính tò mò của Đại Hải càng nổi lên: “Quen
biết nhau lâu như vậy mà chị không biết Vân Thiên là nhà của anh ta à?”.

“Hồi đó tôi còn rất trẻ, Triển Đại Hải không
nói về gia thế của mình. Nhiều nhất về sau tôi cũng chỉ biết nhà anh ta giàu có
thôi. Chúng tôi quen nhau lúc anh ta đang là học sinh lớp Mười hai, về quê cũ
của tôi học một năm, ở ngay trong nhà tôi. Sau này khi mẹ tôi qua đời cũng chỉ
nói rằng anh ta là con một người quen của chị họ mẹ tôi, vì nhà không còn ai
trong khi lại sắp thi tốt nghiệp nên nhờ mẹ tôi trông nom giúp. Lâu ngày nảy
sinh tình cảm, lúc đó chỉ đơn thuần là thích, rồi sau thành yêu, vì anh ta mà
tôi đã thi vào trường đại học ở thành phố B, sau đó chia tay. Hết!”

Đại Hải lắc đầu nói: “Đơn giản thế à? Hết rồi?
Tại sao hai người lại chia tay?”.

“Tất nhiên chuyện không đơn giản như vậy,
nhưng quá trình thì là thế.” Tôi cáu kỉnh trả lời, “Đại Hải, chuyến này về tôi
sẽ từ chức. Tôi không muốn bị anh ta tìm thấy. Tôi chỉ muốn một cách bình thản
thôi. Cậu không biết chứ, sau khi đến thành phố B học tôi mới phát hiện ra anh
ta ngang ngược đến mức nào. Anh ta yêu tôi, cũng rất chiều chuộng tôi, anh ta
là loại người... biết nói thế nào nhỉ? Lấy ví dụ: anh ta không chịu được khi
thấy tôi đi gần bạn nam; không cho tôi để thả mái tóc xoăn, anh ta bảo nữ sinh
thì phải thuần khiết; không được mặc váy ngắn, anh ta bảo chỉ có hạng con gái
không ra gì mới mặc thứ váy đó; loại son môi đỏ như tôi trang điểm hôm ấy tuyệt
đối không được dùng. Càng không nói gì đến chuyện hút thuốc hay là xưng anh
xưng em”.

Đại Hải cười bảo: “Chị bây giờ e rằng đã làm
tất cả những gì mà anh ta không cho phép rồi”. Cười xong, cậu ta lấy lại vẻ
nghiêm túc, hỏi tôi: “Tử Kỳ, chị vẫn còn yêu anh ta phải không?”.

Tôi khóc không ra nước mắt, đáp: “Đúng vậy,
tôi vẫn yêu anh ta, nhưng lại không đánh mất mình nữa, lúc không gặp thường hay
nghĩ đến những ngày tháng vui vẻ bên nhau, nhưng khi gặp rồi lại thấy sợ”.

“Rốt cuộc anh ta đã làm gì chị? Sao chị sợ như
vậy?”, Đại Hải hỏi.

“Không phải như cậu nghĩ đâu, chỉ vì anh ta
quá độc đoán, chuyện gì cũng muốn quản, cái gì cũng lên mặt dạy bảo. Trước lúc
ra đi, mẹ tôi giao phó tôi cho anh ta, anh ta liền làm như là phụ huynh tôi
vậy, tôi không chịu nổi”.

Đại Hải thở dài một tiếng: “Sao không từ từ
nói chuyện, xem không hợp nhau ở điểm nào?”.

“Không thể nói chuyện được, anh ta luôn độc
đoán chuyên quyền.” Tôi cũng thở dài.

Nếu được làm lại, tôi sẽ vẫn lựa chọn rời xa
Vân Dịch, rời xa người con trai tôi yêu tha thiết.

Năm ấy, tôi đến thành phố B học đại học với
bao niềm hưng phấn, nhưng Vân Dịch lại đi du học nước ngoài. Trung thu đầu
tiên, nhà trường phát cho hai chiếc bánh, tôi viết thư cho anh, bảo rằng để
phần anh một chiếc.

Lần đầu tiên trông thấy lá đỏ, tôi viết thư
bảo anh, “Em lạc đường mất rồi, lá đỏ cách xa em quá, chẳng ngắt được chiếc
nào”.

Trận tuyết đầu tiên đến âm thầm, trong thư tôi
bảo anh rằng, “Em đang một mình đi trên con phố dài, vẫn còn hơn nửa đường chờ
anh về dìu em”.

Lần đầu tiên đến công ty thực tập, tôi viết
thư kể cho anh nghe, tôi bị người ta mắng phát khóc, ngay cả cái biểu tượng
công ty đơn giản nhất tôi cũng không thiết kế nổi.

Lúc nào tôi cũng mang theo bên mình lá thư mới
nhất Vân Dịch gửi về. Nếu không như thế lòng tôi sẽ trở nên rất trống trải. Chỉ
có những lá thư của anh mới nói cho tôi biết rằng vẫn còn một con người như vậy
đang thực sự tồn tại.

Tôi nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ Quyên Tử.

Tôi viết thư cho Quyên Tử, nói: “Mình không
muốn ở đây, ở đây cô đơn quá”.

Quyên Tử an ủi: “Cậu nên thường xuyên đi chơi
với bạn bè, đừng có buồn bã một mình, dần dần quen rồi sẽ tốt thôi”.

Mấy năm đó, tôi đã thực sự hiểu được thế nào
là sớm nhớ chiều mong. Buổi sáng thức dậy đột nhiên nhớ đến anh, buổi tối nằm
mơ thấy cảnh anh và tôi đang nô đùa bên con sông nhỏ ở thị trấn. Có khi tôi gặp
ác mộng, thấy mình đi tìm anh khắp nơi, tìm mãi. Lúc tỉnh dậy tôi khóc, cảm
thấy đau buồn vô cùng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3