06. Ngày anh bảo em quên

Ngày anh bảo em quên

Có một ngày anh và
em không đi qua những con đường quen thuộc, không kể cho nhau nghe những
vụn vặt thường nhật vui buồn, không còn thấy bóng mình in trong khóe mắt đang
khẽ cười mỗi khi ngồi đối diện nhau…

Đó là ngày anh bảo em quên.

Anh bảo em quên rằng những
ngày qua chỉ là cách chúng ta tự cưỡng cầu với thứ hạnh phúc không thuộc về hai
đứa. Em vốn dĩ còn quá bận lòng với những người-không-phải-anh, dẫu chỉ là
những nỗi nhớ thảng hoặc đủ khiến em yên lòng mỗi khi anh không hiện diện bên
cạnh. Còn anh, tình yêu có lẽ quá chông chênh bởi “nhớ - quên” ngày cũ như tro
tàn bay đầy trên phố giữa tháng Bảy mùa mưa, dẫu chỉ là khoảnh khắc rồi cũng
theo mưa rơi hẫng mình trở về đất, nhưng đủ làm lòng xốn xang.

Anh bảo em quên đi những lời
hứa dở dang chưa kịp thành hình vì chúng ta đã tự lỗi hẹn với chính
mình. Cuộc đời là những lần gặp gỡ giữa ngã ba, và chúng ta có chờ nhau để
rẽ cùng một hướng hay mỗi người sẽ đăng trình ở những ngã đường khác
xa? Anh không thể trả lời, nên đành giữ lại những lời thương chưa kịp nói
– bởi chỉ thêm bận lòng em những ngày về sau thôi. Em cũng không thể trả
lời, nên đành yêu anh bằng một thứ tình cảm ngập tràn hoài nghi – luôn dành sẵn
những lời để nói lúc chia tay, luôn dành sẵn những vỗ về mỗi đêm “ngủ đi, nước
mắt”, luôn dành sẵn những quãng đường lạc bước quay ngoắt chẳng nhận ra nhau…

Anh bảo em quên bởi vì
tình yêu suy cho cùng cũng chỉ là một chuyện trần gian, chẳng thể đủ nhiều viển
vông và huyễn hoặc cho một kết cục không-chóng-tàn. Tình yêu bắt đầu từ
những cảm xúc và được duy trì bằng thói quen, tiếc thay cảm xúc thì chóng vánh
còn thói quen thường nhanh tẻ nhạt. Cuối cùng, chẳng còn lại gì
trong tay dù anh đã cố nắm thật chặt không buông rời – anh cuối cùng
lạc mất tay em, cuối cùng rơi mất kỷ niệm và cuối cùng đánh mất thương
yêu. Anh cuối cùng không là người cuối cùng của em.

Ngày anh bảo em quên, Sài
Gòn mùa mưa bỗng hanh hao đầy nắng. Anh thổi nỗi buồn vào gió cuốn đi yêu
thương không trọn vẹn của những ngày-còn-em, và em thả mưa trở ngược về trời để
lòng cạn khô đừng thêm nhiều vướng bận. Hai đứa an nhiên với niềm quên,
nỗi nhớ do chính mình tự đeo mang, dù đâu đó những yêu thương “ngày cũ – bây
giờ”, “xa – gần”, “quên – nhớ” vẫn cứ lập lờ và đan miết vào nhau kể từ Ngày
anh bảo em quên.

Ngày anh bảo em
quên
, hay cũng chính là Ngày hai đứa không bao giờ thôi nhớ…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3