Anh Có Thể Giữ Bí Mật? - Chương 23

Hai mươi ba

Ngoại trừ việc tất nhiên tôi không thể.

Tôi không thể quên Jack. Tôi không thể
quên cuộc cãi lộn của chúng tôi.

Gương mặt anh cứ liên tục xuất hiện
trong đầu tôi dù tôi không muốn. Cách anh nhìn tôi trong nắng, mặt anh nhăn
lại. Cách anh mua giỏ thạch nam may mắn đó.

Tôi nằm trên giường, tim đập mạnh, hồi
tưởng lại những hình ảnh đó hết lần này đến lần khác. Cảm nhận cùng nỗi đau đớn
vì tổn thương đó. Cùng nỗi thất vọng đó.

Tôi đã nói với anh mọi điều về chính
tôi. Mọi điều. Thế mà anh không nói với tôi lấy một...

Mà thôi. Mà thôi.

Tôi không quan tâm.

Tôi sẽ không nghĩ về anh nữa. Anh có thể làm điều anh
thích. Anh cứ giữ lấy những bí mật ngu ngốc đó của anh.

Chúc anh may mắn. Thế là hết. Anh ra khỏi đầu tôi.

Ra đi mãi mãi.

Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà tôi đến trong vài
phút.

Dù sao, ý anh là gì nhỉ? Chẳng lẽ để mọi người
biết sự thật về em lại một thảm họa đến như vậy?

Anh ta đã nói thế. Anh ta có thể nói thế.
Ngài Bí Ẩn. Ngài Tế nhị Phức tạp.

Lẽ ra tôi phải nói điều đó. Lẽ ra tôi phải nói...

Không. Đừng nghĩ về điều đó nữa. Hãy thôi nghĩ về anh
ta. Mọi chuyện đã hết.

Sáng hôm sau, khi bước vào bếp pha một tách trà, tôi
đã rất quyết tâm. Từ bây giờ tôi thậm chí sẽ không nghĩ về Jack.
Finito. Fin. Chấm hết.

“Này nhé. Tớ có ba giả thuyết.” Lissy thở hổn hển chạy
đến cửa bếp, vẫn mặc pyjama, trong tay là tập giấy.

“Sao cơ?” Tôi nhìn lên mệt mỏi.

“Bí mật lớn của Jack. Tớ có ba giả thuyết.”

“Chỉ có ba thôi sao?” Jemima nói, xuất hiện đằng sau
trong chiếc áo choàng ngủ màu trắng, nắm chặt quyển sổ Smythson. “Tớ có tám!”

“Tám?” Lissy nhìn cô ta chằm chằm, cảm thấy bị sỉ
nhục.

“Tớ không muốn nghe các giả thuyết,” tôi nói. “Nghe
này, cả hai cậu, chuyện này thực sự đau đớn đối với tớ. Chẳng lẽ các cậu không
thể tôn trọng cảm xúc của tớ và thôi chuyện này đi sao?”

Cả hai ngẩn ra nhìn tôi một giây, rồi quay sang nhìn
nhau.

“Tám?” Lissy nói lại lần nữa. “Sao cậu có tới tám?”

“Dễ như bỡn. Nhưng tớ chắc những giả thuyết của cậu
cũng rất hay,” Jemima nói vẻ tử tế. “Sao cậu không nói trước đi?”

“Được thôi,” Lissy hơi bực mình, và hắng giọng. “Thứ
nhất: Anh ta chuyển cả công ti Panther tới Scotland. Anh ta tới đó để thăm dò,
và không muốn cậu lan truyền tin đồn. Thứ hai: Anh ta dính líu đến một vụ gian
lận nào đó...”

“Sao cơ?” Tôi nhìn cô ấy chằm chằm. “Tại sao cậu lại
nói vậy?”

“Tớ tra tên những kiểm toán viên đã kiểm toán các tài
khoản gần đây nhất của công ti Panther, và mấy người đó có dính vào một vụ
scandal lớn. Chuyện đó không chứng minh được điều gì, nhưng nếu anh
ta hành động mờ ám và nói về việc chuyển...” Cô ấy chun mặt. Tôi nhìn cô ấy
chòng chọc, cảm thấy chưng hửng.

Jack là kẻ gian lận? Không. Không thể nào. Không thể.

Dù sao tôi cũng hơi đâu chẳng quan tâm.

“Liệu tớ có thể nói rằng cả hai giả thuyết đó đều có
vẻ bất hợp lí không?” Jemima nói, và nhướng mày.

“Vậy giả thuyết của cậu là gì?” Lissy cáu kỉnh.

“Phẫu thuật thẩm mĩ, tất nhiên!” Cô ta đắc thắng. “Anh
ta nâng mặt và không muốn bất cứ ai biết, vì thế anh ta nghỉ ngơi ở
Scotland. Hơn nữa tớ biết chữ B trong Kế hoạch B là gì.”

“Sao?” Tôi ngờ vực.

“Botox!” Jemima vung tay nói. “Đó là lí do anh ta vội
vã đi khi đang hẹn hò với cậu. Để làm nhẵn nếp nhăn. Bác sĩ đột nhiên có cuộc
hẹn bổ sung, vì thế bạn anh ta tới nói với anh ta...”

Jemima tới từ hành tinh nào vậy?

“Jack sẽ không bao giờ dùng Botox!” Tôi nói. “Hay nâng
mặt!”

“Cậu không biết điều đó!” Cô ta trao cho tôi một cái
nhìn hiểu biết. “Hãy so sánh một bức ảnh gần đây của Jack với một bức ảnh cũ,
và tớ cá rằng cậu sẽ thấy sự khác biệt...”

“Được thôi, cô Marple,” Lissy nói, đảo mắt. “Thế còn
bảy giả thuyết kia thì sao?”

“Để tớ xem…” Jemima lật một trang trong cuốn sổ. “Được
thôi, giả thuyết này khá hay. Anh ta thuộc giới mafia.” Cô ta dừng lại để tạo
hiệu ứng. “Cha anh ta bị bắn, và anh ta lên kế hoạch giết kẻ đứng đầu mọi gia
đình khác.”

“Jemima, đó là phim Bố già,” Lissy nói.

“Ồ.” Cô ta có vẻ bối rối. “Tớ cũng nghĩ nó có vẻ quen
quen.” Cô ta gạch đi. “Vậy thì đây là một giả thuyết khác. Anh ta có một người
anh trai tự kỉ...”

“Phim Rain Man.”

“Ồ. Khỉ thật.” Cô ta chun mặt và nhìn lại vào danh
sách. “Vậy thì rốt cuộc cũng không phải cái này... hay cái này...” Cô ta bắt
đầu gạch bớt. “Được thôi. Nhưng tớ còn có một giả thuyết nữa.” Cô ta ngẩng đầu
lên. “Anh ta có một phụ nữ khác.”

Tôi nhìn cô ta chằm chằm, cảm thấy choáng váng. Một
phụ nữ khác. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.

“Đó cũng là giả thuyết cuối cùng của tớ,” Lissy nói
với vẻ áy náy. “Một người phụ nữ khác.”

Cả hai cậu đều nghĩ có một người phụ nữ
khác sao?” Tôi nhìn từ gương mặt này sang gương mặt kia. “Nhưng... nhưng tại
sao?”

Đột nhiên tôi thấy mình thật nhỏ bé. Và ngu ngốc. Liệu
Jack có đùa cợt với tôi trong suốt thời gian đó không? Liệu tôi có ngây thơ hơn
mình nghĩ không?

“Đó có vẻ như là một lời giải thích hợp lí,” Jemima
nhún vai nói. “Anh ta có mối quan hệ bí mật với một phụ nữ ở Scotland. Anh ta
đang bí mật tới thăm cô ta thì gặp cậu. Cô ta cứ liên tục gọi cho anh ta, có lẽ
họ cãi cọ, sau đó cô ta bất ngờ tới London, vì thế anh ta vội vã bỏ đi trong
lúc đang hẹn với cậu.”

Lissy liếc nhìn gương mặt đau đớn của tôi.

“Nhưng cũng có thể anh ta định chuyển công ti,” cô ấy
nói để động viên tôi. “Hoặc dính vào một vụ gian lận nào đó.”

“Tớ không quan tâm anh ta đang làm ,”
tôi nói, mặt đỏ bừng. “Đó là việc của anh ta. Và anh ta cứ việc làm gì mình
muốn.”

Tôi lấy một bình sữa ra khỏi tủ lạnh và đóng sập cửa
tủ, bàn tay hơi run rẩy. Tế nhị và phức tạp. Có khi nào đó là mật mã của việc
“Tôi đang hẹn hò với một người khác?”

Ừm, được thôi. Cứ để anh ta có người phụ nữ khác. Tôi
không quan tâm.

“Đó cũng là việc của cậu!” Jemima nói.
“Nếu cậu muốn trả thù...”

Ôi, vì Chúa.

“Tớ không muốn trả thù, được chứ?” Tôi
nói, quay người lại đối diện với cô ta. “Chuyện đó không hay ho gì. Tớ muốn...
chữa lành vết thương và tiếp tục sống.”

“Đúng thế, và cho phép tớ nói với cậu một từ khác của
trả thù nhé?” Cô ta phản pháo với vẻ ngạc-nhiên-chưa. “Kết thúc!”

“Jemima, kết thúc và trả thù không hẳn là một,” Lissy
nói.

“Theo sách của tớ thì có đấy.” Cô ta trao cho tôi một
cái nhìn cảm động. “Emma, cậu là bạn tớ, và tớ sẽ không để cậu cứ ngồi đó mà
cho phép mình bị đối xử tồi tệ bởi một gã khốn kiếp nào đó đâu. Anh ta đáng
phải trả giá. Anh ta đáng bị trừng phạt!”

Tôi nhìn Jemima chằm chằm, cảm thấy một chút e sợ.

“Jemima, cậu sẽ không làm bất cứ điều
gì liên quan đến chuyện này đâu.”

“Tất nhiên tớ sẽ làm,” cô ta nói. “Tớ sẽ không đứng
ngoài nhìn cậu đau khổ đâu. Cái đó gọi là tình chị em, Emma!”

Ôi Chúa ơi. Tôi hình dung cảnh Jemima lục lọi thùng
rác của Jack trong bộ vest Gucci. Hay cào xước xe của anh bằng cái giũa móng
tay. “Jemima... đừng làm bất cứ điều gì,” tôi hoảng hốt nói. “Xin đừng. Tớ
không muốn cậu làm vậy.”

“Cậu nghĩ cậu không muốn. Nhưng sau
này cậu sẽ cảm ơn tớ...”

“Không đâu! Jemima, cậu phải hứa với tớ rằng cậu sẽ
không làm điều gì ngu ngốc.”

Cô ta nghiến chặt hàm đầy vẻ chống đối.

“Hãy hứa đi!”

“Được rồi,” cuối cùng Jemima cũng nói, và đảo mắt. “Tớ
hứa.”

“Cậu ấy làm dấu thánh giá sau lưng,” Lissy quan sát.

Sao?” Tôi trợn mắt nhìn Jemima với vẻ hoài
nghi. “Hãy hứa cho tử tế! Hãy thề trên thứ gì đó mà cậu vô cùng yêu thích.”

“Ôi Chúa ơi,” Jemima sưng sỉa. “Được thôi, cậu thắng.
Tớ thề trên chiếc túi da ngựa Miu Miu của tớ. Tớ sẽ không làm gì hết. Nhưng cậu
đang phạm một sai lầm lớn, cậu biết đấy.”

Cô ta thong thả đi ra khỏi phòng, và tôi quan sát cô
ta với đôi chút bứt rứt.

“Cô gái đó đúng là có vấn đề thần kinh,” Lissy nói,
thả người xuống ghế. “Tại sao chúng ta lại để cô ta vào đây ở cùng cơ chứ?” Cô
ấy uống một ngụm trà. “À, tớ nhớ ra rồi. Đó là bởi vì bố cô ta trả trước hộ
chúng ta một năm tiền thuê nhà.” Cô ấy nhận thấy vẻ mặt của tôi. “Cậu không sao
đấy chứ?”

“Cậu có nghĩ cô ta sẽ gây ra chuyện gì đó với Jack
không?”

“Tất nhiên là không đâu,” Lissy an ủi tôi. “Cô ta chỉ
nói thế thôi. Có lẽ cô ta sẽ gặp một đứa bạn ngốc nghếch, rồi sẽ quên bẵng
chuyện này ngay ấy mà.”

“Cậu nói đúng.” Tôi rũ bỏ bớt nỗi lo. “Cậu nói đúng.”
Tôi cầm tách trà lên và yên lặng nhìn nó một lúc. “Lissy, cậu có thực sự nghĩ
bí mật của Jack là một người phụ nữ khác không?”

Lissy há hốc miệng.

“Dù sao, tớ không quan tâm,” tôi nói thêm vẻ ngang
ngạnh, trước khi cô ấy kịp trả lời. “Tớ không quan tâm bí mật đó là gì.”

“Tất nhiên rồi,” Lissy nói, và cười với tôi đầy thông
cảm.

Khi tôi tới văn phòng, Artemis ngẩng lên khỏi bàn với
cái nhìn lanh lợi.

“Chào Emma!” Cô ta cười tự mãn với Catherine. “Gần đây
có đọc quyển sách trí tuệ nào không?”

Ồ, ha ha ha. Rất, rất hài hước. Mọi người khác ở chỗ
làm đã chán trêu tôi. Chỉ còn Artemis vẫn nghĩ chuyện đó hay ho lắm.

“Thực ra, Artemis, tôi có đọc đấy,” tôi vừa nói vui vẻ
vừa cởi áo khoác. “Tôi mới đọc một quyển sách rất hay, có tên là ‘Phải làm gì
nếu đồng nghiệp của bạn là một con bò cái hợm hĩnh chuyên môn ngoáy mũi khi cô
ta tưởng không có ai nhìn’.”

Tiếng cười ha hả lan khắp văn phòng, còn Artemis thì
đỏ mặt tưng bừng.

“Tôi đâu có làm thế!” Cô ta vội vã.

“Tôi có bảo cô làm vậy đâu,” tôi đáp lại ngây thơ, và
bật máy tính bằng một cử chỉ khoa trương.

“Sẵn sàng tới cuộc họp chưa, Artemis?” Paul nói, cầm
cặp và một quyển tạp chí bước ra khỏi văn phòng. “Nhân thể, Nick,” ông ta nói
thêm vẻ đe dọa. “Trước khi tôi đi, phiền anh cho tôi biết, cái quái gì xui
khiến mà anh lại quảng cáo thanh kẹo Panther trên...” ông ta nhìn lại trang
bìa, “tạp chí Bowling Monthli? Tôi cho rằng chính anh quảng cáo, vì
đây là sản phẩm của anh?”

Tim tôi thót lại, và tôi ngẩng đầu lên. Khốn thật.
Khốn hơn cả khốn. Tôi chẳng bao giờ nghĩ Paul sẽ phát hiện ra chuyện đó.

Nick bắn cho tôi một cái nhìn hằm hè và tôi làm vẻ mặt
đau khổ đáp lại.

“Thì...” anh ta bắt đầu một cách hung hăng. “Thanh kẹo
Panther đúng là sản phẩm của tôi. Nhưng thực tế là...”

Ôi Chúa ơi. Tôi không thể để anh ta nhận lỗi thay tôi.

“Paul,” tôi nói giọng run run, rụt rè giơ tay lên.
“Thực ra, đó là...”

“Bởi vì tôi muốn nói với anh,” Paul cười ngoác miệng
với Nick. “Quảng cáo này rất hiệu quả! Tôi vừa có số liệu phản hồi, và với số
lượng lưu hành không đáng kể... hiệu quả thật phi thường.”

Tôi nhìn ông ta sửng sốt. Quảng cáo đó hiệu quả?

“Thật sao?” Nick nói, rõ ràng cố gắng không tỏ ra quá
kinh ngạc. “Ý tôi là... tuyệt vời!”

“Cái quái gì xui khiến anh quảng cáo một thanh kẹo
thiếu niên cho những cụ già lẩm cẩm vậy?”

“Thế đấy!” Nick sửa khuy măng sét, không hề nhìn về
phía tôi. “Rõ ràng làm như vậy là hơi đánh bạc một chút. Nhưng đơn
giản là tôi cảm thấy có lẽ đã đến lúc... bay bằng loại diều mới... thử nghiệm
đối tượng khách hàng mới...”

Chờ chút. Anh ta đang nói vậy?

“Ừm, thử nghiệm của anh đã có hiệu quả.” Paul nhìn
Nick vẻ tán thành. “Và rất thú vị, nó trùng hợp với một nghiên cứu thị trường
Scandinavi mà chúng ta vừa nhận được. Nếu chốc nữa anh muốn gặp tôi, để thảo
luận…”

“Tất nhiên rồi!” Nick nói với nụ cười hài lòng.
“Khoảng mấy giờ?”

Không! Sao anh ta có thể làm thế chứ? Anh ta đúng là
một thằng khốn.

“Chờ đã!” Trước sự kinh ngạc của chính mình, tôi đứng
bật dậy giận dữ. “Chờ chút! Đó là ý tưởng của tôi!”

“Sao?” Paul nhíu mày.

“Quảng cáo trên tạp chí Bowling Monthli.
Đó là ý tưởng của tôi. Phải không nào, Nick?” Tôi nhìn thẳng vào
mắt anh ta.

“Có lẽ chúng tôi đã thảo luận ý tưởng đó,” anh ta nói,
tránh không nhìn vào mắt tôi. “Tôi không nhớ lắm. Nhưng cô biết đấy, có điều cô
phải học, Emma, rằng marketing luôn là hoạt động theo nhóm...”

“Đừng có tỏ vẻ hạ cố với tôi! Đây không phải là làm
việc nhóm. Đó hoàn toàn là ý tưởng của tôi. Tôi đặt quảng cáo đó là vì ông
tôi!”

Mẹ kiếp. Tôi không định bật ra câu đó.

“Trước tiên là bố mẹ cô. Bây giờ là ông cô,” Paul nói,
quay sang nhìn tôi. “Emma, hãy nhắc lại cho tôi, đây có phải là tuần Mang Cả
Gia Đình Tới Công Ti không?”

“Không! Chỉ là...” tôi bắt đầu, cảm thấy nóng bừng
dưới cái nhìn của ông ta. “Ông nói ông sẽ cắt bỏ thanh kẹo Panther, vì thế tôi…
tôi nghĩ tôi sẽ giảm giá một chút cho ông tôi và bạn bè của ông, để họ có thể
tích trữ. Tôi cố gắng nói với ông ở cuộc họp quan trọng đó, rằng ông tôi thích kẹo
Panther! Và tất cả bạn bè của ông tôi cũng vậy. Nếu ông hỏi tôi, ông nên quảng
cáo thanh kẹo Panther đó với họ, chứ không phải với mấy cô cậu nhóc ngoài kia.”

Yên lặng. Paul ngây người sửng sốt.

“Cô biết đấy, ở Scandinavi, họ cũng đi tới kết luận
đó,” ông ta nói. “Đó là điều mà nghiên cứu mới này cho thấy.”

“Ồ,” tôi nói. “Vậy... thế đấy.”

“Sao thế hệ cũ lại thích kẹo Panther đến vậy nhỉ,
Emma? Cô có biết không?” Giọng ông ta thực sự quan tâm.

“Có, tất nhiên là tôi biết.”

“Đó là nhờ sức mạnh kinh tế của giới trung niên,” Nick
chêm vào với vẻ hiểu biết. “Dịch chuyển nhân khẩu trong dân số về hưu chiếm...”

“Không phải vậy đâu!” Tôi kiên nhẫn. “Đó là bởi vì...
bởi vì...” Ôi Chúa ơi, ông ngoại sẽ giết tôi vì tôi nói điều này. “Đó là bởi
vì... nó không kéo răng giả của họ ra.”

Yên lặng choáng váng. Sau đó Paul ngửa đầu ra và phá
lên cười ngặt nghẽo. “Răng giả,” ông ta vừa nói vừa lau mắt. “Thật là thiên
tài, Emma. Răng giả!”

Ông ta lại cười thích thú một lần nữa và tôi nhìn lại
ông ta, cảm thấy mạch máu đập thình thịch trong đầu. Tôi có cảm giác lạ lùng
nhất. Như có gì đó lớn lên trong tôi, như thể tôi sắp sửa...

“Vậy tôi có được thăng chức không?”

“Sao cơ?” Paul nhìn lên.

Có phải tôi vừa nói điều đó không? Nói oang oang ra
ấy?

“Tôi có được thăng chức không?” Giọng tôi hơi run,
nhưng tôi không chùn bước. “Ông nói nếu tôi tự tạo ra cơ hội cho chính mình,
tôi có thể được thăng chức. Đó là điều ông nói. Đây chẳng phải là tự tạo ra cơ
hội cho chính tôi sao?”

Paul nhìn tôi một lúc, chớp mắt và không nói gì. “Cô
biết đấy, Emma Corrigan,” cuối cùng ông ta nói. “Cô là một trong những người...
một trong những người đáng ngạc nhiên nhất mà tôi từng gặp.”

“Đó có phải là câu trả lời đồng ý?” Tôi không chịu
buông tha.

Yên lặng bao trùm cả văn phòng. Mọi người đều chờ xem
ông ta sẽ nói gì.

“Ồ, vì Chúa,” ông ta nói, đảo mắt. “Được thôi! Cô có
thể được thăng chức. Thế đã đủ chưa?”

“Chưa,” tôi thấy mình tiếp tục nói, tim đập thậm chí
còn dữ dội hơn. “Còn nữa, Paul. Chính tôi đã làm vỡ cái cốc World Cup của ông.”

“Sao?” Ông ta sững sờ không nói nên lời.

“Tôi rất xin lỗi. Tôi sẽ mua cho ông chiếc cốc khác.”
Tôi nhìn quanh văn phòng đang yên lặng trố mắt nhìn. “Và lần đó chính tôi đã
làm kẹt giấy ở máy photo. Thực ra... tôi vẫn làm kẹt giấy suốt. Và cái mông
đó...” Trước những gương mặt xôn xao, tôi bước tới bảng tin và xé tờ photo chụp
cái mông mặc quần lọt khe. “Đó là tôi, và tôi không muốn nó ở trên đó nữa.” Tôi
quay người lại. “Còn Artemis, cái cây nhện của cô...”

“Sao cơ?” Cô ta nghi ngờ.

Tôi chằm chằm nhìn cô ả trong chiếc áo Burberry và cặp
kính sành điệu và cái vẻ mặt tự phụ tôi-giỏi-hơn-cô.

Được thôi, đừng có để bị cuốn đi. “Tôi... tôi không
hiểu nó bị làm sao.” Tôi mỉm cười với cô ta. “Chúc một cuộc gặp vui vẻ.”

Suốt thời gian còn lại trong ngày, tôi thấy cực kì hào
hứng. Vừa bị choáng vừa hồ hởi, tất cả diễn ra đồng thời. Tôi không tin nổi
mình đã được thăng chức. Tôi thực sự đã trở thành một Chuyên viên Marketing!

Nhưng không chỉ có vậy. Tôi không biết chắc điều gì đã
xảy ra với mình. Tôi cảm thấy mình là một con người hoàn toàn mới. Tôi làm vỡ
chiếc cốc của Paul thì đã sao? Ai quan tâm chứ? Người khác biết tôi cân nặng
bao nhiêu thì cũng đâu có sao? Ai quan tâm chứ? Tạm biệt Emma xưa cũ, vớ vẩn,
kẻ vẫn phải giấu chiếc túi mua hàng Oxfam dưới gầm bàn. Xin chào Emma tự tin
mới, người tự hào treo những chiếc túi đó trên ghế.

Tôi gọi cho bố mẹ để nói với họ rằng tôi đã được thăng
chức, và họ thực sự rất ấn tượng! Bố mẹ nói ngay lập tức rằng họ sẽ tới London
để đưa tôi ra ngoài ăn mừng. Rồi tôi có một cuộc chuyện trò thật lâu và dễ chịu
với mẹ về Jack. Mẹ nói rằng một số mối quan hệ sẽ kéo dài mãi mãi còn một số
thì chỉ kéo dài trong vài ngày, và cuộc sống là như vậy. Sau đó mẹ kể cho tôi
về một người đàn ông ở Paris mà mẹ đã có một mối tình chớp nhoáng tuyệt diệu
kéo dài bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Mẹ nói rằng mẹ chưa từng có trải nghiệm
khoái lạc thân thể đến như vậy, và mẹ biết điều đó không thể kéo dài mãi mãi,
nhưng vì thế mà chuyện tình đó càng cảm động hơn.

Sau đó mẹ nói thêm rằng tôi không cần phải nhắc đến
chuyện này với bố.

Trời đất. Tôi thực sự khá sốc. Tôi luôn nghĩ rằng mẹ
và bố... ít nhất, tôi chưa từng.

Thế đấy. Điều đó làm tôi hiểu ra.

Nhưng mẹ nói đúng. Có những mối quan hệ thật ngắn
ngủi. Jack và tôi rõ ràng sẽ chẳng đi đến đâu. Và thực tế, tôi hiểu chuyện đó.
Tôi gần như đã vượt qua được chuyện với anh. Tim tôi chỉ thắt lại một lần trong
ngày hôm nay, khi tôi tưởng mình trông thấy anh trong hành lang, sau đó tôi đã
nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cuộc đời hoàn toàn mới của tôi đã bắt đầu hôm nay. Tôi
thậm chí còn mong tối nay mình sẽ gặp được một anh chàng nào đó ở buổi diễn của
Lissy. Một luật sư cao lớn, sôi nổi. Đúng thế. Và chàng sẽ tới đón tôi ở chỗ
làm trong chiếc xe thể thao sành điệu tuyệt đẹp. Và tôi sẽ nhảy chân sáo vui vẻ
xuống bậc thềm, hất tóc về phía sau, thậm chí không thèm nhìn Jack
đang đứng ở cửa sổ văn phòng quắc mắt nhìn...

Không. Không. Jack sẽ không ở bất cứ đâu. Tôi đã vượt
qua chuyện với Jack. Tôi sẽ phải ghi nhớ điều này.

Có lẽ tôi sẽ viết điều đó lên bàn tay.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3