Anh Có Thể Giữ Bí Mật? - Chương 13

Mười ba

Chúng tôi tới một tiệm ăn ở Mayfair mà
tôi chưa từng tới. Thậm chí, tôi cũng còn không chắc liệu tôi đã từng tới
Mayfair chưa. Nó vô cùng sang trọng, sao tôi có thể từng tới đó được chứ?

“Nơi này khá riêng tư,” Jack thì thầm khi
chúng tôi đi ngang qua cái sân nhỏ có hàng cột. “Không nhiều người biết chỗ này đâu.”

“Anh Harper. Cô Corrigan,” một người đàn ông mặc bộ
vest Nehru đột ngột xuất hiện. “Xin mời đi lối này.”

Ái chà! Họ biết tên mình!

Chúng tôi đi qua vài cái cột vào một căn phòng lộng
lẫy có khoảng ba đôi nữa đang ngồi. Có một đôi ngồi bên phải chúng tôi, và khi
chúng tôi đi ngang qua, một phụ nữ trung niên tóc bạch kim mặc áo khoác màu
vàng bắt gặp ánh mắt của tôi.

“Xin chào!” Bà ấy nói. “Rachel!”

“Sao?” Tôi nhìn quanh, ngỡ ngàng. Bà ấy đang nhìn tôi
ư?

Bà ấy đứng lên khỏi ghế, hơi lảo đảo, và bước tới hôn
tôi. “Cháu thế nào, cháu yêu? Lâu lắm rồi không gặp cháu!”

Được thôi, ta có thể ngửi thấy mùi rượu từ năm mét kia
mà. Và khi tôi liếc nhìn người đang ngồi ăn cùng bà ấy, trông ông ta cũng bê
bết không kém.

“Có lẽ bác nhầm,” tôi lịch sự. “Cháu không phải là
Rachel.”

“Ồ!” Người phụ nữ nhìn tôi một lúc. Sau đó bà ấy liếc
sang Jack và nét mặt bà ấy như chợt bừng tỉnh. “Ồ! Ồ, bác hiểu rồi. Tất nhiên
cháu không phải Rachel.” Bà ấy nháy mắt với tôi.

“Không!” Tôi hoảng hốt. “Bác không hiểu. Cháu thực sự
không phải Rachel. Cháu là Emma.”

“Emma. Tất nhiên rồi!” Bà ấy gật đầu ra vẻ tiếp tay.
“Chúc cháu một bữa tối tuyệt vời! Và lúc nào đó hãy gọi cho bác.”

Khi bà ấy loạng choạng trở lại ghế, Jack nhìn tôi đầy
dò hỏi.

“Em muốn nói gì với anh không?”

“Có,” tôi nói. “Người phụ nữ đó say quá rồi.” Khi bắt
gặp cái nhìn của anh, tôi không thể không cười khúc khích, và miệng anh giật
giật.

“Vậy chúng ta sẽ ngồi xuống chứ? Hay em còn có bạn bè
mất liên lạc từ lâu mà em muốn chào?”

Tôi ngó quanh phòng.

“Không, em nghĩ chỉ có vậy thôi.”

“Nếu em chắc. Cứ thoải mái đi. Em chắc quý ông ngồi
đằng kia không phải là ông em chứ?”

“Em không nghĩ vậy...”

“Ngoài ra, em nên biết rằng đối với anh chuyện dùng
biệt hiệu không có vấn đề gì,” Jack nói thêm. “Chính anh cũng thường dùng cái
tên Egbert.”

Tôi cười phì, nhưng rồi vội kìm lại. Đây là một tiệm
ăn sang trọng. Mọi người đã bắt đầu nhìn chúng tôi.

Chúng tôi được đưa tới một cái bàn trong góc, cạnh lò
sưởi. Một người bồi bàn giúp tôi ngồi vào ghế và xếp khăn ăn lên đùi tôi, trong
khi một người khác rót nước, và một người khác mời tôi một khoanh bánh mì. Điều
tương tự cũng được thực hiện với Jack ở phía bên kia bàn. Chúng tôi có tận sáu
người phục vụ! Tôi muốn nhìn vào mắt Jack và cười, nhưng trông anh thật thản
nhiên, cứ như thể điều này chẳng có gì đáng nói vậy.

Có lẽ điều này bình thường với anh
ấy, tôi chợt nhận ra. Chúa ơi. Có lẽ anh ấy có cả quản gia pha trà cho anh ấy
uống và là báo cho anh ấy đọc mỗi ngày mất.

Nếu đúng vậy thì sao? Mình không thể để chuyện đó làm
mình bối rối được.

“Vậy,” tôi nói, khi mấy người phục vụ đã đi khỏi.
“Chúng ta sẽ uống gì đây?” Tôi đã nhìn kĩ li đồ uống của người phụ nữ mặc đồ
màu vàng kia. Nó có màu hồng, điểm thêm vài lát dưa hấu trang trí cho chiếc li,
và trông ngon tuyệt.

“Chuyện đó đã được giải quyết,” Jack cười nói, khi
người bồi bàn mang đến một chai sâm banh, bật nắp và bắt đầu rót. “Anh nhớ em
đã nói trên máy bay rằng cuộc hẹn hoàn hảo của em nên bắt đầu bằng một chai sâm
banh xuất hiện trên bàn như thể có phép thuật.”

“Ồ,” tôi nói, chế ngự cảm giác thất vọng chút xíu.
“Ờ... vâng! Em đã nói vậy.”

“Chúc sức khỏe,” Jack nói, chạm nhẹ vào li của tôi.

“Chúc sức khỏe,” tôi nhấp một ngụm, và sâm banh rất
tuyệt. Thực sự rất ngon. Rất nguyên chất và ngon.

Không biết thứ đồ uống có vài lát dưa hấu kia có vị
thế nào nhỉ. Thôi đi. Sâm banh thật hoàn hảo. Jack nói đúng, đây là điểm khởi
đầu hoàn hảo cho một buổi hẹn hò.

“Lần đầu tiên em uống sâm banh là khi em sáu tuổi...” tôi
bắt đầu.

“Ở nhà dì Sue của em,” Jack cười nói. “Em cởi hết quần
áo rồi ném xuống ao.”

“Ồ phải rồi,” tôi nói, bị chặn giữa chừng. “Đúng vậy,
em đã nói với anh, phải không?”

Vậy tôi sẽ không làm anh ấy phát chán với những chuyện
vặt vãnh đó nữa. Tôi nhấm nháp sâm banh và vội cố nghĩ về điều gì đó khác để
nói. Điều gì đó mà anh ấy chưa biết.

gì không cơ chứ?

“Anh đã chọn một bữa ăn rất đặc biệt, anh nghĩ em sẽ
thích,” Jack cười nói. “Tất cả đã được đặt trước, chỉ dành cho em.”

“Ôi chao!” Tôi nói, sửng sốt. “Thật... tuyệt vời làm
sao.”

Một bữa ăn đặt trước dành riêng cho tôi! Ái chà. Thật
không tin nổi.

Chỉ có điều... chọn đồ ăn là một nửa thú vui của việc
đi ăn ngoài phải vậy không? Đó gần như là phần ưa thích của tôi.

Dù sao. Chuyện đó không quan trọng. Mọi chuyện sẽ hoàn
hảo. Mọi chuyện vẫn đang thật hoàn hảo.

Được thôi. Hãy bắt đầu nói chuyện.

“Vậy anh làm gì trong thời gian rảnh rỗi vậy?” Tôi
hỏi, và Jack nhún vai.

“Anh đi chơi. Anh xem bóng chày. Anh sửa xe...”

“Anh có một bộ sưu tập xe cổ! Đúng thế. Ái chà. Em
thực sự... ừm...”

“Em ghét xe cổ.” Anh mỉm cười. “Anh nhớ mà.”

Khốn thật. Tôi đang hi vọng có lẽ anh đã quên.

“Em không ghét mấy chiếc xe đó,” tôi nói nhanh. “Em
ghét những người... những người...”

Khỉ thật. Câu đó nói ra nghe có vẻ không ổn. Tôi uống
nhanh một ngụm sâm banh, nhưng rồi bị sặc và bắt đầu ho. Ôi Chúa ơi, tôi thực
sự đang phun phì phì. Mắt tôi ướt nhoèn.

Và bây giờ cả sáu người khác trong phòng đều quay sang
nhìn tôi chằm chằm.

“Em không sao chứ?” Jack lo lắng hỏi. “Hãy uống chút nước
đi. Em thích Evian, phải không?”

“Ờ... vâng. Cảm ơn anh.”

Ôi, chết tiệt thật. Tôi ghét phải thừa nhận rằng
Jemima có thể đúng về điều gì đó. Nhưng chắc hẳn sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu tôi
có thể hào hứng nói, “Ôi, em ngưỡng mộ xe cổ!”

Dù sao thì có gì đáng bận tâm đâu.

Khi tôi đang uống nước thì một đĩa ớt đỏ nướng không
hiểu bằng cách nào hiện ra trước mặt tôi.

“Ái chà!” Tôi sung sướng nói. “Em thích ớt đỏ nướng.”

“Anh nhớ.” Trông Jack khá tự hào. “Em đã nói trên máy
bay rằng món ăn ưa thích của em là ớt nướng.”

“Thật sao?” Tôi nhìn anh chằm chằm, hơi ngạc nhiên.

Trời ơi. Tôi không nhớ điều đó. Ý tôi là, tôi thích ớt
nướng thật, nhưng lẽ nào tôi lại đi nói...

“Vì vậy anh gọi tới nhà hàng đề nghị họ làm riêng cho
em. Anh không ăn được ớt,” Jack nói thêm khi một đĩa sò xuất hiện trước mặt
anh, “không thì anh đã ăn cùng em.”

Tôi há hốc mồm nhìn đĩa của anh. Ôi Chúa ơi. Trông món
sò thật tuyệt. Tôi ngưỡng mộ món sò.

“Chúc em ngon miệng!” Jack nói vui vẻ.

“Ờ… vâng! Chúc anh ngon miệng!”

Tôi ăn một miếng ớt nướng. Rất ngon. Và anh thật chu
đáo khi nhớ điều đó.

Nhưng tôi không thể không ngắm món sò của anh. Chúng
khiến tôi phải ứa nước miếng. Nhìn thứ nước xốt màu xanh đó xem! Chúa ơi, tôi
cá rằng nó mọng nước và được nấu một cách hoàn hảo...

“Em có muốn thử một miếng không?” Jack nói, dõi theo
ánh nhìn của tôi.

“Không!” Tôi giật mình đáp. “Không, cảm ơn anh. Món ớt
này vô cùng... hoàn hảo!” Tôi cười rạng rỡ với anh và ăn một miếng lớn.

Đột nhiên Jack vỗ tay vào túi quần.

“Điện thoại của anh,” anh nói. “Emma, em có phiền
không nếu anh nghe điện thoại? Có thể có chuyện gì đó quan trọng.”

“Tất nhiên là không,” tôi nói. “Anh cứ nghe đi.”

Khi anh ra ngoài, tôi không thể dằn lòng được. Tôi với
sang, xiên một con sò. Tôi nhắm mắt vào nhai, để hương vị của nó xâm chiếm vị giác
của tôi. Thật là tuyệt diệu. Đó là thứ đồ ăn ngon nhất tôi từng nếm trong đời.
Tôi đang băn khoăn không hiểu liệu anh có biết không nếu tôi ăn con thứ hai và
dịch chuyển những con khác quanh đĩa một chút, thì ngửi thấy hơi rượu gin.
Người phụ nữ mặc áo vest vàng đang đứng ngay bên cạnh tôi.

“Hãy cho bác biết thật nhanh!” Bà ấy nói. “Chuyện gì
đang diễn ra vậy?”

“Chúng tôi đang... ăn tối.”

“Bác có thể thấy điều đó!” Bà ấy sốt ruột nói. “Nhưng
còn Jeremy thì sao? Cậu ấy có biết gì không?”

Ôi Chúa ơi.

“Nghe này,” tôi tuyệt vọng nói. “Tôi không phải là
người mà bà nghĩ đâu...”

“Bác hiểu rồi! Bác chưa từng nghĩ cháu là người thế
này.” Người phụ nữ đó siết chặt cánh tay tôi. “Tốt cho cháu. Hãy vui vẻ nhé,
bác chỉ muốn nói thế! Cháu đã bỏ nhẫn cưới ra,” bà ấy nói thêm khi liếc nhìn
vào tay trái tôi. “Cô gái khôn ngoan… Úi! Anh ta đang tới rồi! Bác nên đi
thôi!”

Bà ấy lại loạng choạng bước đi trong lúc Jack quay lại
chỗ ngồi, rồi tôi cúi người về phía anh, bắt đầu cười khúc khích. Jack sẽ thích
chuyện này đây.

“Anh đoán được gì không?” Tôi nói. “Em có chồng tên là
Jeremy! Người bạn của em ở đằng kia vừa lại đây cho em biết đấy. Anh nghĩ sao?
Liệu Jeremy cũng đang ngoại tình không nhỉ?”

Yên lặng, và Jack nhìn lên, vẻ căng thẳng hiện trên
nét mặt.

“Xin lỗi, gì cơ?” Anh nói.

Anh không nghe lấy một lời tôi nói.

Tôi không thể nói lại một lần nữa. Tôi sẽ cảm thấy
mình như con ngốc. Trên thực tế, tôi đã cảm thấy mình ngốc nghếch rồi. “Không
có gì quan trọng đâu,” tôi nói, và cố nặn một nụ cười.

Lại một khoảng yên lặng và tôi cố nghĩ ra điều gì đó
để nói. “Vậy, em có điều cần thú nhận,” tôi nói, chỉ vào đĩa của anh. “Em đã
lấy trộm một con sò của anh.”

Tôi chờ anh vờ như sửng sốt, hoặc giận dữ. Hoặc bất
cứ điều gì
.

“Không sao,” anh lơ đãng, và bắt đầu lấy dĩa chọc số
còn lại đưa vào mồm.

Tôi không hiểu. Chuyện gì đã xảy ra? Những câu đùa đã
trốn đi đâu? Anh đã hoàn toàn thay đổi.

Tới lúc chúng tôi ăn xong món gà với xa lát cải lông
và khoai chiên, cả cơ thể tôi căng lên vì đau khổ. Cuộc hẹn này thực là một
thảm họa. Một thảm họa hoàn toàn. Tôi đã nỗ lực hết sức để trò chuyện, bỡn cợt
và vui vẻ. Nhưng Jack đã nhận thêm hai cuộc điện thoại khác, rồi phần thời gian
còn lại anh ủ rũ và lơ đãng, và thú thực mà nói thì cứ như thể tôi không có mặt
ở đó vậy.

Tôi muốn phát khóc vì thất vọng. Tôi không hiểu. Mọi
chuyện đang diễn ra rất tốt đẹp. Chúng tôi đã rất hợp nhau. Có chuyện gì không
ổn chứ?

“Em sẽ đi rửa mặt,” tôi nói, khi đĩa đồ ăn chính được
dọn đi, và Jack chỉ gật đầu.

Phòng vệ sinh trông giống cung điện hơn là nơi đi vệ
sinh, với những cái gương màu vàng, những cái ghế sang trọng, và một người phụ
nữ mặc đồng phục đưa khăn lau tay cho ta. Trong giây lát, tôi cảm thấy hơi ngại
khi gọi điện thoại cho Lissy trước mặt bà ấy, nhưng chắc chắn bà ấy đã chứng
kiến đủ thứ chuyện, phải không nào?

“Chào cậu,” tôi nói khi Lissy nhấc điện thoại. “Tớ
đây.”

“Emma! Mọi chuyện thế nào?”

“Thật kinh khủng,” tôi buồn thảm nói.

“Ý cậu là sao?” Cô ấy hoảng hốt. “Sao có thể kinh
khủng được? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tệ hại lắm.” Tôi thả người xuống ghế. “Mọi chuyện bắt
đầu thật tuyệt. Bọn tớ đang cười đùa vui vẻ, tiệm ăn thật tuyệt vời, và anh ấy
đặt một thực đơn đặc biệt dành riêng cho tớ, bao gồm toàn những món ăn ưa thích
của tớ...”

Tôi nuốt khan. Giờ đây khi tôi kể lại như vậy, mọi
chuyện nghe ra cũng khá hoàn hảo.

“Nghe tuyệt đấy chứ,” Lissy sửng sốt. “Vậy làm sao
mà...”

“Rồi anh ấy nhận một cuộc điện thoại.” Tôi lau mũi.
“Và kể từ lúc đó, anh ấy hầu như chẳng nói lấy một lời với tớ. Anh ấy cứ liên
tục biến mất để nhận điện thoại, và tớ bị bỏ lại một mình, và khi anh ấy trở
lại, cuộc nói chuyện thật căng thẳng và cứng nhắc, rõ ràng anh ấy chẳng mấy ngó
ngàng tới tớ.”

“Có lẽ anh ấy lo lắng chuyện gì đó, nhưng không muốn
đổ gánh nặng đó lên vai cậu,” Lissy nói sau thoáng ngập ngừng.

“Đúng thế,” tôi nói chậm chạp. “Anh ấy trông khá bực
bội.”

“Có lẽ có điều gì đó kinh khủng đã xảy ra nhưng anh ấy
không muốn phá hỏng tâm trạng. Hãy cố gắng nói chuyện với anh ấy. Chia sẻ những
lo lắng đó!”

“Được rồi,” tôi nói, cảm thấy vui vẻ hơn. “Được rồi,
tớ sẽ thử. Cảm ơn, Lissy.”

Tôi trở lại bàn, cảm thấy tích cực hơn một chút. Một
người phục vụ xuất hiện giúp tôi ngồi vào ghế, và khi ngồi xuống, tôi trao cho
Jack một cái nhìn ấm áp nhất và thông cảm nhất mà mình có thể tạo ra. “Jack,
mọi chuyện ổn cả chứ?”

Anh ấy nhíu mày.

“Tại sao em lại hỏi vậy?”

“Ừm, anh cứ thoắt ẩn thoắt hiện. Em chỉ băn khoăn
không biết có chuyện gì… anh muốn nói không.”

“Không sao đâu,” anh nói cộc lốc. “Cảm ơn em.” Giọng
anh đúng kiểu “kết thúc câu chuyện ở đây,” nhưng tôi đâu có dễ dàng từ bỏ như
vậy.

“Anh có tin gì không vui sao?”

“Không.”

“Đó có phải... chuyện công việc?” Tôi khăng khăng muốn
biết. “Hay... đó là chuyện cá nhân...”

Jack ngước nhìn, một tia giận dữ lóe lên trên mặt.

“Anh đã bảo không có gì mà. Thôi đi.”

Tuyệt. Câu nói đó trả tôi về đúng vị trí của mình,
đúng không nào?

“Anh chị có muốn ăn tráng miệng không ạ?” Giọng một
người phục vụ cắt ngang suy nghĩ của tôi, và tôi cười gượng với anh ta.

“Thực ra, có lẽ là không.”

Tôi đã thấy quá đủ cho buổi tối hôm nay. Tôi chỉ muốn
kết thúc và về nhà.

“Được ạ.” Người phục vụ mỉm cười với tôi. “Cà phê?”

“Cô ấy muốn dùng tráng miệng,” Jack nói qua đầu tôi.

Sao? Anh ấy vừa nói ? Người phục vụ nhìn
tôi lưỡng lự.

“Không đâu!” Tôi cương quyết.

“Thôi nào, Emma,” Jack nói, và giờ đây giọng nói ấm
áp, trêu chọc của anh đã trở lại. “Em không cần phải giả bộ với anh. Em đã kể
với anh trên máy bay, em luôn nói vậy. Em nói không muốn ăn tráng miệng, trong
khi em thực sự muốn.”

“Lần này thì em thực sự không muốn.”

“Món này được làm riêng cho em.” Jack cúi về phía tôi.
“Haagen-Dazs, bánh trứng đường, với xốt Bailey ở viền...”

Đột nhiên tôi cảm thấy mình bị Jack đối xử như một kẻ
bề trên. Sao anh biết tôi muốn gì chứ? Có thể tôi chỉ muốn ăn hoa quả. Có thể
tôi chẳng muốn gì hết. Anh chẳng biết gì về tôi cả. Không hề.

“Em không đói.” Tôi đẩy ghế lại sau.

“Emma, anh hiểu em mà. Em muốn ăn, thực sự...”

“Anh không hiểu em!” Tôi kêu lên giận
dữ, trước khi kịp ngăn mình lại. “Jack, anh có thể biết vài điều ngẫu nhiên về
em. Nhưng điều đó không có nghĩa anh hiểu em!”

“Sao?” Jack nhìn tôi chằm chằm.

“Nếu anh hiểu em,” tôi run rẩy nói, “anh đã phải nhận
ra khi em đi ăn tối với ai đó, em muốn họ lắng nghe điều em nói. Em muốn họ đối
xử với em với chút tôn trọng, và không bảo em ‘thôi đi’ khi tất cả những gì em
cố gắng làm là trò chuyện...”

Jack đang sững sờ nhìn tôi.

“Emma, em ổn chứ?”

“Không. Em không ổn! Suốt cả buổi tối anh gần như đã
lờ em đi.”

“Nói thế là không công bằng.”

“Đúng thế đấy! Anh như được đặt ở chế độ lái tự động.
Kể từ khi điện thoại của anh bắt đầu reo...”

“Nghe này.” Jack xoa mặt. “Hiện giờ cuộc sống của anh
còn hơi lộn xộn, mấy chuyện đó rất quan trọng...”

“Được thôi. Vậy cứ để chúng diễn ra mà không có em.”

Nước mắt ngân ngấn, tôi đứng lên cầm lấy chiếc túi.
Tôi đã rất muốn tối nay là một tối hoàn hảo. Tôi đã rất hi vọng. Tôi không tin
nổi nó lại hỏng bét đến thế này.

“Đúng thế. Cô cho anh ta biết đi!” Người phụ nữ mặc áo
vàng lên tiếng ủng hộ tôi từ phía bên kia phòng. “Anh biết đấy, cô gái này cũng
có một người chồng đáng yêu,” bà ấy kêu lên với Jack. “Cô ấy không cần anh!”

“Cảm ơn vì bữa tối,” tôi nói, nhìn chằm chằm vào khăn
trải bàn, khi người phục vụ đột ngột đến bên cạnh cùng với áo khoác của tôi.

“Emma,” Jack nói, đứng lên với vẻ hoài nghi. “Em không
đi thật đấy chứ.”

“Có đấy.”

“Cho anh một cơ hội khác. Xin em đấy. Hãy ở lại uống
chút cà phê. Anh hứa anh sẽ nói chuyện...”

“Em không muốn uống cà phê,” tôi nói khi người phục vụ
giúp tôi mặc áo khoác.

“Vậy thì trà bạc hà. Sô cô la! Anh đã gọi cho em một
hộp kẹo sô cô la Gopa...” Giọng anh đầy khẩn khoản, và chỉ trong một giây tôi
đã dao động. Tôi rất thích kẹo Gopa.

Nhưng không, tôi đã quyết định.

“Em không quan tâm,” tôi hít thật sâu. “Em sẽ đi. Cảm
ơn anh rất nhiều,” tôi nói thêm với người phục vụ. “Sao anh lại biết tôi muốn
lấy áo khoác?”

“Nhiệm vụ của chúng tôi là phải biết mà,” người phục
vụ thận trọng nói.

“Anh thấy chứ?” Tôi nói với Jack. “Họ hiểu
em.”

Trong giây lát chúng tôi nhìn nhau chằm chằm.

“Được rồi,” cuối cùng Jack nói, và nhún vai chịu thua.
“Được thôi. Daniel sẽ đưa em về. Chắc anh ấy đang chờ trong xe.”

“Em không về bằng xe của anh!” Tôi kinh hoảng nói. “Em
sẽ tự đi về, cảm ơn.”

“Emma. Đừng ngốc như vậy.”

“Tạm biệt. Và cảm ơn rất nhiều,” tôi nói thêm với
người phục vụ. “Anh đã rất ân cần và tử tế với tôi.”

Tôi vội vã ra khỏi tiệm ăn để rồi phát hiện ra trời
bắt đầu mưa. Và tôi không có ô.

Tôi không quan tâm. Đằng nào tôi cũng đi. Tôi sải bước
dọc phố, hơi trượt chân trên vỉa hè ướt, nước mưa trộn lẫn với nước mắt. Tôi
không biết mình đang ở đâu. Tôi thậm chí không biết bến tàu điện ngầm gần nhất
ở đâu, hay...

Chờ đã. Có bến xe buýt. Tôi nhìn số xe và thấy có một
chuyến đi tới Islington.

Tốt rồi. Tôi sẽ đi xe buýt về nhà. Sau đó tôi sẽ uống
một tách sô cô la nóng. Và có lẽ ăn một chút kem khi ngồi xem ti vi.

Đó là một bến xe buýt có mái che và những chiếc ghế
nhỏ, và tôi ngồi xuống, cảm ơn Chúa vì tóc mình không bị ướt thêm. Tôi đang lơ
đãng nhìn vào mẩu quảng cáo xe hơi, băn khoăn không biết món bánh pudding
Haagen-Dazs có vị thế nào và chiếc bánh trứng đường là loại trắng cứng hay loại
caramen dẻo ngon tuyệt, thì một chiếc xe lớn màu bạc ghé vào vỉa hè.

Tôi không tin nổi.

“Xin em đấy,” Jack nói, bước ra khỏi xe. “Hãy để anh
đưa em về nhà.”

“Không,” tôi nói mà không quay đầu lại.

“Em không thể ngồi lại đây trong mưa.”

“Có đấy. Một số người chúng tôi sống ở thế giới thực,
anh biết đấy.”

Tôi quay đi vờ đọc một áp phích về AIDS. Giây tiếp
theo Jack bước vào bến xe buýt. Anh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh tôi và trong
giây lát cả hai chúng tôi cùng yên lặng.

“Anh biết tối nay mình thật không ra sao,” cuối cùng
anh nói. “Và anh xin lỗi. Anh cũng xin lỗi vì không thể nói với em bất cứ điều
gì về chuyện này. Nhưng cuộc đời anh… rất phức tạp. Và có một số chuyện rất tế
nhị. Em hiểu chứ?”

Không, tôi muốn nói. Không, tôi không hiểu, khi tôi đã
nói với anh mọi điều nhỏ nhặt nhất về tôi.

“Có lẽ vậy,” tôi nói, hơi nhún vai.

Mưa đang rơi xuống thậm chí còn nặng hơn, đập lộp bộp
trên mái che và chảy vào đôi xăng đan của tôi - của Jemima. Chúa ơi, hi vọng
mưa không làm bẩn nó.

“Anh xin lỗi vì tối nay đã làm em thất vọng,” Jack nói
to để át tiếng mưa.

“Không đâu,” tôi nói, đột nhiên cảm thấy thật có lỗi.
“Em chỉ... em đã rất hi vọng! Em muốn biết về anh một chút, và em muốn vui
vẻ... và muốn chúng ta cười đùa... và em muốn một li cocktail màu hồng, chứ
không phải sâm banh...”

Khỉ thật. Khỉ thật. Câu nói đó trôi tuột
ra trước khi tôi kịp ngăn lại.

“Nhưng... em thích sâm banh!” Jack sửng sốt nói. “Em
đã nói với anh. Cuộc hẹn hoàn hảo của em sẽ bắt đầu bằng sâm banh.”

Tôi không dám nhìn vào mắt anh.

“Đúng thế. Nhưng lúc đó em chưa biết về món cocktail
màu hồng, phải không nào?”

Jack ngửa đầu ra sau phá lên cười.

“Một điểm hợp lí. Rất hợp lí. Thậm chí anh còn không
cho em cơ hội, phải không?” Anh rầu rĩ lắc đầu. “Có lẽ em đã ngồi đó nghĩ, cái
gã khốn kiếp này, chẳng lẽ anh ta không biết mình muốn một li cocktail hồng?”

“Không!” Tôi vội nói ngay, nhưng má tôi đỏ lựng lên,
và Jack đang nhìn tôi với vẻ khôi hài đến nỗi tôi muốn ôm lấy anh.

“Ôi Emma. Anh xin lỗi.” Anh lắc đầu. “Anh cũng muốn
tìm hiểu về em. Và anh cũng muốn vui vẻ. Có vẻ như hai chúng ta cùng muốn một
điều. Do lỗi của anh mà hai ta không có được điều đó.”

“Đó không phải lỗi của anh,” tôi lầm bầm
vụng về.

“Anh không định để mọi chuyện xảy ra thế này.” Anh
nhìn tôi với vẻ nghiêm túc. “Em sẽ cho anh một cơ hội khác chứ?”

Một chiếc xe buýt hai tầng lớn màu đỏ lao sầm tới bến
xe buýt, và cả hai chúng tôi cùng nhìn lên.

“Em phải đi,” tôi nói và đứng dậy. “Đây là xe buýt của
em.”

“Emma, đừng ngốc thế. Hãy vào xe đi.”

“Không. Em sẽ về bằng xe buýt!”

Cánh cửa tự động mở ra, và tôi bước lên xe buýt. Tôi
giơ vé xe cho người tài xế và ông ấy gật đầu.

“Em thực sự định đi bằng thứ này?” Jack nói, bước lên
đằng sau tôi. Anh nhìn đám đông pha tạp thường đi xe buýt buổi đêm với vẻ ngờ
vực. “Liệu có an toàn không?”

“Anh nói cứ như ông em vậy! Tất nhiên là an toàn. Nó
đi tới cuối phố em ở.”

“Nhanh lên!” Người lái xe sốt ruột giục Jack. “Nếu anh
không có tiền, hãy xuống đi.”

“Tôi có thẻ tín dụng American Express,” Jack nói, sờ
túi quần.

“Anh không thể trả tiền vé xe buýt bằng thẻ tín dụng
American Express!” Tôi nói, đảo mắt. “Chẳng lẽ anh không biết điều đó sao? Mà
thôi.” Tôi nhìn chằm chằm vào tấm thẻ xe buýt của mình trong vài giây. “Em nghĩ
em muốn đi một mình, nếu anh không phiền.”

“Anh hiểu,” Jack nói bằng giọng khác. “Có lẽ tôi nên
xuống xe,” anh nói với người lái xe. Rồi anh nhìn tôi. “Em vẫn chưa trả lời
anh. Liệu chúng ta có thể thử lại một lần nữa? Đêm mai. Và lần này chúng ta sẽ
làm bất cứ điều gì em muốn. Em sẽ là người quyết định.”

“Được.” Tôi cố gắng nhún vai ra vẻ chẳng có gì quan
trọng, nhưng khi bắt gặp cái nhìn của anh, tôi nhận ra mình cũng mỉm cười.

“Lại tám giờ nhé?”

“Tám giờ. Và anh để xe ở nhà,” tôi khẳng định thêm.
“Chúng ta sẽ làm mọi việc theo cách của em.”

“Tuyệt! Anh mong chờ điều đó. Chúc em ngủ ngon, Emma.”

“Chúc anh ngủ ngon.”

Khi anh quay người dợm bước xuống, tôi trèo cầu thang
lên tầng trên. Tôi tới hàng ghế đầu, nơi tôi luôn ngồi khi còn bé, và nhìn trân
trân ra ngoài màn đêm mưa gió của London. Nếu tôi nhìn như thế đủ lâu, những
bóng đèn đường sẽ nhòe đi như kính vạn hoa. Như cảnh thần tiên.

Xoay mòng mòng trong đầu tôi là hình ảnh người phụ nữ
mặc áo vàng, li cocktail hồng, gương mặt Jack khi tôi nói tôi sẽ đi, người phục
vụ mang áo khoác tới cho tôi, xe của Jack đi tới bến xe buýt... Tôi gần như
không thể hiểu nổi mình đang nghĩ gì. Tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi
đó, nhìn chằm chằm ra ngoài trời, tiếp nhận những âm thanh dễ chịu quen thuộc
xung quanh. Tiếng ken két và gầm gừ quen thuộc của động cơ xe buýt. Tiếng cửa
roàn roạt mở ra và đóng lại. Tiếng chuông báo xuống chói tai. Tiếng bước chân
thình thịch leo lên trèo xuống cầu thang.

Tôi có thể cảm thấy xe buýt hơi lạng đi mỗi khi rẽ ở góc
phố, nhưng tôi hầu như không biết xe đang đi đến đâu. Cho tới khi những hình
ảnh quen thuộc bên ngoài bắt đầu tác động đến nhận thức của tôi, và tôi nhận ra
chúng tôi đã đi gần tới con phố tôi ở. Tôi lấy lại tinh thần, với lấy túi xách
và loạng choạng đi về phía đầu cầu thang.

Chiếc xe buýt bỗng đột ngột rẽ trái. Tôi vội tóm vào
tay ghế, cố gắng đứng vững. Tại sao chúng tôi lại rẽ trái chứ? Tôi nhìn ra
ngoài cửa sổ, thầm nghĩ sẽ thật bực mình nếu phải cuốc bộ, và chớp mắt ngỡ
ngàng.

Tất nhiên chúng tôi không...

Tất nhiên đây không thể là...

Nhưng sự thực là thế. Tôi nhìn xuống qua cửa sổ, lặng
đi vì sửng sốt. Chúng tôi đang ở con phố bé xíu của tôi.

Và giờ đây chúng tôi đã ở bên ngoài nhà tôi.

Tôi vội xuống cầu thang, suýt thì vỡ mắt cá chân, và
chằm chằm nhìn người lái xe.

“Số 41 phố Ellerwood,” ông ấy nói và đưa tay chỉ.

Không. Điều này không thể xảy ra.

Bối rối, tôi nhìn quanh xe, vài cậu thiếu niên say
rượu ngây ra nhìn lại.

“Chuyện gì vậy?” Tôi nhìn người lái xe. “Anh ấy đã trả
tiền
cho ông sao?”

“Năm trăm bảng Anh,” người lái xe nói, và nháy mắt với
tôi. “Cho dù anh ta là ai, cưng à, tôi sẽ bám chặt lấy anh ta.”

Năm trăm bảng? Ôi Chúa ơi.

“Cảm ơn,” tôi sửng sốt. “Ý tôi là, cảm ơn vì chuyến
đi.”

Cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ, tôi xuống xe và
đi tới cửa trước. Nhưng Lissy đã ở đó và đang mở cửa.

“Đó có phải là một cái xe buýt?” Cô ấy
nói, nhìn chằm chằm. “Nó làm gì ở đây vậy?”

“Đó là xe buýt của tớ,” tôi nói, “Nó đưa tớ về nhà.”

Tôi vẫy tay với người lái xe, và ông ấy vẫy tay lại,
rồi cái xe rầm rầm lao đi trong đêm.

“Tớ không tin nổi!” Lissy chậm chạp nói, nhìn theo khi
chiếc xe biến mất ở góc phố. Cô ấy quay sang nhìn tôi. “Vậy... rốt cuộc thì mọi
chuyện ổn cả chứ?”

“Đúng vậy,” tôi nói. “Đúng vậy. Mọi chuyện... ổn cả.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3