Anh Có Thể Giữ Bí Mật? - Chương 09 - Phần 1
Chín
Khi rời văn phòng tối hôm đó, tôi cảm
thấy bị kích động như một trong những quả cầu tuyết đó vậy. Tôi đã rất hài lòng
được là một người dân nhỏ bé tẻ nhạt bình thường. Nhưng giờ Jack Harper đã tới
lay động tôi, và những bông tuyết bay tung khắp nơi, xoay tròn theo các hướng,
không còn biết chúng nghĩ gì nữa.
Và những mảnh sáng lấp lánh nữa. Những
mảnh háo hức âm thầm sáng chói.
Mỗi lần bắt gặp ánh mắt anh ta hoặc nghe
giọng nói của anh ta, như thể có một mũi tên phóng vào ngực tôi.
Điều đó thật là lố bịch. Lố bịch.
Connor là bạn trai tôi. Connor là tương lai của tôi.
Anh yêu tôi và tôi yêu anh và tôi sẽ chuyển tới sống cùng anh. Và chúng tôi sẽ
có sàn gỗ, cửa sập, và bàn bếp bằng đá granit. Đã rất gần tới điều đó.
Đã rất gần tới điều đó.
Tôi về nhà và thấy Lissy đang quỳ gối trong phòng
khách, giúp Jemima chui vào chiếc váy da lộn màu đen chật nhất tôi từng thấy.
“Ái chà!” Tôi nói khi đặt túi xuống. “Thật tuyệt!”
“Đó!” Lissy thở hổn hển, và ngồi lên gót chân. “Khóa
đã được kéo xong. Cậu có thở được không?”
Jemima không động đậy chút nào. Lissy và tôi liếc nhìn
nhau.
“Jemima!” Lissy hoảng hốt. “Cậu có thở được không
đấy?”
“Hầu như là có,” cuối cùng Jemima cũng lên tiếng. “Tớ
sẽ ổn thôi.” Rất từ từ, với một cơ thể cứng đờ, cô ta lảo đảo tới chỗ chiếc túi
Louis Vuitton đang nằm trên ghế.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu cần vào nhà vệ sinh?” Tôi
nói, nhìn cô ta chòng chọc.
“Hoặc về nhà anh ta?” Lissy vừa nói vừa cười khúc
khích.
“Mới chỉ là cuộc hẹn thứ hai! Tớ sẽ không về chỗ anh
ấy!” Jemima hoảng hốt. “Đó không phải là cách…” cô ta vật lộn để thở, “... để
có được một viên đá trên ngón tay.”
“Nhưng nếu các cậu bị cuốn theo ham muốn?”
“Nếu anh ta vuốt ve cậu trên taxi?”
“Anh ấy không như vậy,” Jemima nói,
kèm theo cái đảo mắt. “Anh ấy tình cờ là Trợ lí thứ nhất của Thứ trưởng Bộ Ngân
khố.”
Tôi bắt gặp ánh mắt của Lissy và vì không thể nín
được, tôi liền phì cười.
“Emma, đừng cười,” Lissy nói, không để lộ cảm xúc gì.
“Chẳng có gì không ổn với việc làm bộ trưởng hết. Anh ấy luôn có thể tiến lên,
kiếm cho mình một vài bằng cấp...”
“Ô ha ha, buồn cười lắm đấy,” Jemima cáu kỉnh. “Các
cậu biết đấy, sẽ có ngày anh ấy được phong tước hiệp sĩ. Lúc đó chắc các cậu
không cười được nữa đâu.”
“Ồ, tớ cho rằng tớ sẽ cười,” Lissy nói. “Thậm chí còn
hơn thế.” Cô ấy đột nhiên chăm chú đến Jemima, lúc đó vẫn đang đứng cạnh ghế,
cố với lấy cái túi. “Ôi Chúa ơi! Cậu thậm chí không thể với được cái túi, phải
không?”
“Tớ có thể!” Jemima nói, thực hiện nỗ lực tuyệt vọng
cuối cùng để cúi người. “Tất nhiên là tớ có thể. Đó!” Cô ta xoay xở nhấc cái
quai túi lên bằng đầu móng tay sơn bóng, và đắc thắng đeo lên vai. “Thấy chứ?”
“Thế nếu anh ta gợi ý khiêu vũ?” Lissy tinh quái hỏi.
“Lúc đó cậu sẽ làm gì?”
Một ánh nhìn hoang mang lướt qua mặt Jemima, rồi biến
mất.
“Anh ấy sẽ không làm vậy đâu,” cô ta nói vẻ khinh
miệt. “Đàn ông Anh không bao giờ gợi ý khiêu vũ.”
“Hợp lí đấy.” Lissy cười ngoác. “Chúc cậu vui vẻ.”
Khi Jemima biến mất ngoài cửa, tôi nặng nề thả người
xuống sofa và với lấy một tờ tạp chí. Tôi ngước lên Lissy, nhưng cô ấy đang
nhìn về phía trước với một thoáng bận tâm trên mặt.
“Có điều kiện!” Cô ấy đột nhiên nói. “Tất nhiên! Sao
mình có thể ngốc vậy nhỉ?”
Cô ấy sờ soạng tìm bên dưới sofa, lôi ra vài mẩu trò
chơi ô chữ được cắt ra từ mấy tờ báo cũ và bắt đầu lục tìm.
Thực tình. Cứ như thể việc là một luật sư hàng đầu còn
chưa dùng hết trí não của mình vậy, Lissy suốt ngày chơi ô chữ và chơi cờ tướng
qua thư, và nhất là những câu đố đòi hỏi trí não đặc biệt mà cô ấy lấy từ nhóm
những người lập dị đặc biệt thông minh của mình. (Tất nhiên nó không được gọi
như vậy. Nó được gọi là cái gì đó đại loại như ‘Trí tuệ - cho những người thích
suy nghĩ’. Sau đó ở bên dưới ngẫu nhiên nhắc đến chuyện ta cần có chỉ số IQ sáu
trăm để gia nhập.)
Và nếu không thể giải một câu đố, cô sẽ không cứ thể
ném nó đi và nói “câu đố ngu ngốc” như tôi sẽ làm. Cô cất nó đi. Rồi khoảng ba
tháng sau, khi chúng tôi đang xem EastEnders hoặc chương trình
gì đó, cô đột nhiên nghĩ ra câu trả lời. Và cô sung sướng mê li! Chỉ bởi vì cô
tìm được từ cuối cùng trong ô chữ, hoặc bất kể cái gì.
Lissy là bạn thân nhất của tôi, và tôi thực sự yêu quý
cô. Nhưng đôi khi tôi thực sự không hiểu cô.
“Cái gì vậy?” Tôi hỏi khi cô viết câu trả lời. “Một
trò chơi ô chữ từ năm 1993?”
“Ha ha,” cô lơ đãng. “Vậy tối nay cậu làm gì?”
“Tớ định sẽ có một buổi tối yên tĩnh,” tôi nói, lật
qua tờ tạp chí. “Thực ra, tớ có thể dọn dẹp lại tủ quần áo,” tôi nói thêm, khi
đưa mắt nhìn đến bài báo Chăm sóc cần thiết đối với tủ quần áo.
“Làm gì cơ?”
“Chắc tớ sẽ kiểm tra xem có cái nào bị đứt khuy hay
đường viền bị tuột xuống,” tôi nói, đọc bài báo. “Và chải lại toàn bộ áo khoác
bằng bàn chải quần áo.”
“Cậu có bàn chải quần áo chưa?”
“Chải bằng lược vậy.”
“Ồ, được thôi.” Cô nhún vai. “Thế đấy. Bởi vì tớ chỉ
băn khoăn không biết cậu có muốn đi chơi không?”
“Ồ!” Tờ tạp chí của tôi trượt xuống sàn. “Đi đâu cơ?”
“Đoán xem tớ có gì này?” Cô nhướng mày trêu ngươi, rồi
lục tìm trong túi xách. Rất từ từ, cô lôi ra một vòng chìa khóa lớn, trên đó
treo một chiếc chìa Yale mới tinh.
“Cái gì vậy?” Tôi bắt đầu, ngơ ngác - rồi đột nhiên
nhận ra. “Không phải thế chứ!”
“Có đấy! Tớ đã gia nhập!”
“Ôi Chúa ơi, Lissy!”
“Tớ biết!” Lissy cười rạng rỡ với tôi. “Điều đó không kì
diệu sao?” Chiếc chìa khóa mà Lissy đang cầm là chiếc chìa khóa tuyệt diệu nhất
trên thế giới này. Nó mở cánh cửa vào một câu lạc bộ tư ở Clerkenwell, một câu
lạc bộ rất thời thượng và không có cách nào gia nhập.
Và Lissy đã vào được.
“Lissy, cậu là người tuyệt nhất!”
“Không đâu,” cô nói, trông rất mãn nguyện. “Đó là
Jasper làm việc cùng với tớ. Cậu ấy biết mọi người trong ủy ban.”
“Tớ không quan tâm đó là ai. Tớ rất ấn tượng!”
Tôi cầm chiếc chìa khóa từ tay cô ấy và nhìn nó như bị
thôi miên, nhưng chẳng có gì trên đó. Không tên, không địa chỉ, không logo,
không gì hết. Trông nó hơi giống chiếc chìa khóa mở cái lán trong vườn của bố
tôi, tôi thấy mình nghĩ vậy. Nhưng rõ ràng trông nó đẹp hơn rất, rất nhiều, tôi
vội vã nghĩ thêm.
“Vậy cậu nghĩ ai sẽ tới đây?” Tôi nhìn lên. “Cậu biết
đấy, rõ ràng Madonna là thành viên. Và Jude và Sadie! Và nam diễn viên mới cực kì
đẹp trai trong phim EastEnders. Ngoại trừ việc mọi người nói anh ta bị
đồng tính...”
“Emma,” Lissy cắt ngang. “Cậu biết đâu có gì đảm bảo
sẽ có những người nổi tiếng.”
“Tớ biết!” Tôi nói, hơi bực mình.
Trời. Lissy nghĩ tôi là ai chứ? Tôi là một người
London dễ thương và sành điệu. Tôi đâu có háo hức bởi đám người nổi tiếng ngốc
nghếch. Tôi chỉ nhắc đến chuyện đó, vậy thôi.
“Trên thực tế,” tôi nói thêm sau thoáng ngập ngừng,
“có lẽ không khí sẽ bị phá hỏng nếu chỗ đó đầy những người nổi tiếng. Ý tớ là,
cậu có thể nghĩ đến điều gì tệ hơn là ngồi ở bàn, cố gắng có một cuộc chuyện
trò vui vẻ bình thường, trong khi khắp xung quanh ta là những ngôi sao điện ảnh
và siêu mẫu và... và ngôi sao nhạc pop...”
Yên lặng khi cả hai chúng tôi cùng nghĩ về điều đó.
“Vậy,” Lissy hững hờ. “Ta nên đi chuẩn bị thôi.”
“Tại sao lại không chứ?” Tôi nói, cũng hững hờ không
kém.
Chuyện đó cũng chẳng mất thời gian. Ý tôi là, tôi sẽ
chỉ đi mặc một chiếc quần jean. Và có lẽ gội qua đầu, một việc đằng nào tôi
cũng làm. Và có lẽ trang điểm thật nhanh.
Một tiếng sau, Lissy xuất hiện ở cửa phòng tôi, mặc
quần jean, áo đen bó sát và đi đôi giày cao gót Bertie mà tôi tình cờ biết luôn
làm chân cô ấy phồng rộp.
“Cậu nghĩ sao?” Cô nói, vẫn bằng cái giọng hững hờ đó.
“Ý tớ là, tớ chưa thực sự nỗ lực mấy...”
“Tớ cũng vậy,” tôi nói, thổi lên lớp sơn móng tay thứ
hai. “Ý tớ là, đó chỉ là một buổi tối đi chơi thư giãn. Tớ hầu như chẳng buồn
trang điểm.” Tôi ngước lên nhìn chằm chằm vào Lissy. “Đó là mí mắt giả đấy à?”
“Không! Ý tớ là... phải. Nhưng lẽ ra cậu không được
nhận thấy. Nó được gọi là vẻ tự nhiên.” Cô ấy đi tới gương và tự nháy mắt với
mình đầy vẻ lo lắng. “Trông có rõ lắm không?”
“Không!” Tôi an ủi, và với lấy chiếc chổi đánh phấn.
Khi ngước lên lần nữa, tôi thấy Lissy đang nhìn vào vai mình.
“Cái gì vậy?”
“Cái gì cơ?” Tôi nói vẻ ngây thơ, và sờ vào trái tim
nhỏ xíu lấp lánh trên bả vai. “Ồ cái này hả. Đúng, nó được
dính vào đó. Tớ chỉ dính nó lên đó cho vui thôi.” Tôi lấy chiếc áo hở vai, buộc
dây, và đút chân vào đôi bốt da lộn mũi nhọn. Tôi mua nó trong cửa hàng Sue
Ryder cách đây một năm, và nó đã trầy xước đôi chỗ, nhưng trong bóng tối ta hầu
như không thể nhìn thấy.
“Cậu có nghĩ trông chúng ta hơi quá cầu kì không?”
Lissy nói khi tôi đi tới đứng cạnh cô ấy trước gương. “Thế nếu họ đều mặc quần
jean thì sao?”
“Chúng ta cũng đang mặc quần jean mà!”
“Nhưng nếu họ mặc những cái áo chui đầu dày cộp còn
chúng ta thì trông thật ngớ ngẩn?”
Lissy lúc nào cũng bị hoang tưởng về những gì người
khác sẽ mặc. Vào bữa tiệc Giáng sinh đầu tiên ở phòng luật sư, cô ấy còn không
biết liệu “lễ phục” có nghĩa là mặc váy dài hay chỉ cần áo lấp lánh, và buộc
tôi phải đi cùng, đứng ngoài cửa với khoảng sáu bộ quần áo trong túi để cô ấy
có thể nhanh chóng thay đổi. (Tất nhiên chiếc váy ban đầu mà cô ấy mặc hoàn
toàn ổn. Tôi đã nói với cô ấy thế rồi.)
“Họ sẽ không mặc mấy cái áo chui đầu dày cộp đâu,” tôi
nói. “Nào, đi thôi.”
“Chúng ta không thể!” Lissy nhìn đồng hồ. “Vẫn còn quá
sớm.”
“Ta có thể chứ. Chúng ta có thể làm một li trên đường
tới một bữa tiệc với những người nổi tiếng khác.”
“Ồ, đúng.” Mặt Lissy sáng lên. “Hay lắm. Đi thôi!”
Chúng tôi chỉ mất khoảng mười lăm phút đi xe buýt từ
Islington tới Clerkenwell. Lissy dẫn tôi đi dọc một con phố vắng vẻ gần chợ
Smithfield, toàn nhà kho và những tòa nhà văn phòng bỏ không. Sau đó chúng tôi
rẽ ở một góc phố, rồi một góc phố nữa, cho tới khi chúng tôi đứng trong một con
hẻm nhỏ.
“Được rồi,” Lisssy nói, đứng dưới cột đèn đường nhìn
vào một mẩu giấy nhỏ. “Nó được giấu kín ở nơi nào đó.”
“Không có biển hiệu nào sao?”
“Không. Điểm chính yếu là, không ai ngoài thành viên
biết nó nằm ở đâu. Ta phải gõ đúng cánh cửa và hỏi Alexander.”
“Alexander là ai?”
“Tớ không biết.” Lissy nhún vai. “Đó là mật khẩu.”
Mật khẩu! Chuyện này càng lúc càng trở nên tuyệt hơn.
Khi Lissy nhìn vào hệ thống liên lạc trên tường, tôi nhìn quanh vẩn vơ. Con phố
này hoàn toàn không có đặc điểm gì rõ rệt. Trên thực tế, trông nó khá tồi tàn.
Chỉ là những hàng cửa giống nhau và những ô cửa sổ trống hoác, và hầu như không
có dấu hiệu của sự sống. Nhưng hãy nghĩ mà xem. Ẩn dưới bề ngoài đáng sợ này là
cả một xã hội những người nổi tiếng của London!
“Chào, Alexander có ở đó không?” Lissy căng thẳng hỏi.
Một thoáng yên lặng, sau đó như thể có phép thuật, cánh cửa mở ra.
Ôi Chúa ơi. Nơi này giống như trong truyện cổ Aladin
hay gì đó. Nhìn nhau e dè, chúng tôi đi dọc một hành lang được chiếu sáng và
rộn ràng tiếng nhạc. Chúng tôi tới một cánh cửa thép không gỉ phẳng lì, và
Lissy lấy chìa khóa. Khi cánh cửa mở ra, tôi vội kéo lại áo và sửa lại tóc.
“Được rồi,” Lissy thầm thì. “Đừng nhìn. Đừng quá chăm
chú. Cứ tỏ ra tự nhiên.”
“Được rồi,” tôi thì thầm lại, và theo sau Lissy vào
câu lạc bộ. Khi cô ấy đưa thẻ thành viên cho một cô gái ngồi ở bàn, tôi cố ý
nhìn vào lưng cô ấy, và khi chúng tôi bước vào một căn phòng lớn có ánh sáng lờ
mờ, tôi gắn chặt mắt vào một tấm thảm lớn màu be. Tôi sẽ không trố mắt nhìn
những nhân vật nổi tiếng. Tôi sẽ không nhìn chằm chằm. Tôi sẽ không...
“Cẩn thận đấy!”
Úi. Tôi quá mải mê nhìn xuống sàn đến nỗi vấp ngay vào
Lissy.
“Xin lỗi,” tôi thì thầm. “Chúng ta sẽ ngồi xuống đâu
đây?”
Tôi không dám nhìn quanh phòng tìm chỗ trống, đề phòng
trường hợp tôi nhìn thấy Madonna và cô ta sẽ nghĩ tôi nhìn cô ta. “Đây,” Lissy
nói, hơi hất đầu về phía một cái bàn gỗ vẻ rất lạ.
Thế nào đó chúng tôi cũng ngồi được xuống, xếp túi gọn
gàng và cầm thực đơn cocktail lên, trong suốt thời gian đó chúng tôi chỉ biết
đờ người ra nhìn nhau.
“Cậu có thấy ai không?” Tôi thì thầm.
“Không. Còn cậu?”
“Không.” Tôi mở thực đơn cocktail và lướt mắt xem.
Chúa ơi, thật là căng thẳng. Mắt tôi bắt đầu đau. Tôi muốn nhìn quanh. Tôi muốn
thấy chỗ này.
“Lissy,” tôi suỵt. “Tớ sẽ nhìn xung quanh.”
“Thật sao?” Lissy nhìn tôi lo lắng, như thể tôi là
Steve McQueen và tôi thông báo sẽ vượt qua hàng rào thép gai vậy. “Ừm... được
thôi. Nhưng cẩn thận đấy. Hãy thận trọng.”
“Tớ sẽ thận trọng. Tớ sẽ ổn thôi!”