Phần VI- Hồi 9 (Hết cuốn 1)

Hồi thứ
chín: KHÔNG TRUNG NGỤT LỬA

Hội Tư Mã Khôi nấp mình vào một góc điện kiên cố, ngẩng đầu
lên, chỉ thấy thành cổ bị bửa đôi hình chữ V bắt đầu sụp đổ ầm ầm, rồi giữa vết
nứt rộng ngoác đen ngòm lộ ra vô số thân cây ngoằn ngoèo, chằng chịt, như cái
lưới nhện khổng lồ mắc lủng lẳng trên vách tường. Lúc này bộ rễ chính của
Udumbara đã bén lửa bốc cháy ngùn ngụt, rồi ngọn lửa hung dữ lại nhanh chóng
vươn cao, thiêu rụi toàn bộ tầng kén nằm sâu dưới huyệt động trong lòng đất.
Lưới lửa chế ngự hoàn toàn tòa thành Nhện Vàng, dường như cả không trung đang
rừng rực bốc cháy.

Mỗi cột trụ Udumbara - tán đội trời thân tựa đất, đều được
sinh ra từ tổ kén trong tầng đá bên dưới tòa thành. Thành cổ Nhện Vàng cả thảy
có tám huyệt động như những cặp mắt kép, từ đây, Udumbara đâm rễ và tán lá ra
ngoài che kín toàn bộ huyệt động dưới lòng đất, vô số đài hoa của nó không
ngừng tạo ra lớp sương mù dày đặc, hình thành một hệ sinh thái độc lập gần như
kín bưng. Ngoại trừ loài sinh vật máu lạnh bò sát ra, nơi này dường như cách
biệt hoàn toàn với cuộc sống bên ngoài, nó khiến bất cứ kẻ xâm nhập nào có ý đồ
nhòm ngó bí mật của quốc vương Chăm Pa đều phải nhận kết cục bi thảm, có đường
đi mà không có lối về.

Udumbara không sợ nước lửa, cho dù bị chất độc màu da cam
phá hủy, nó cũng nhanh chóng phục sinh, chỉ khi nào diệt trừ được bộ rễ chính
thì mới khiến nó chết hẳn, mà rễ chính lại được bức tường thành vững chãi bảo
vệ. Thế nhưng vào thời khắc này, khi cây chưa kịp phục hồi nguyên dạng, thì đã
lại bị lưỡi lửa hung dữ phun ra từ lòng đất bén mồi, ngọn lửa ngấu nghiến phá
hủy bức bình phong tầng thực vật từ trong ra ngoài, khiến bộ rễ của Udumbara
vươn dài khắp bốn phương tám hướng, từng chiếc từng chiếc dần đứt lìa khỏi thân
cây khô quăn queo. Cả tòa thành ầm ầm rung chuyển, nhiều chỗ bắt đầu rạn nứt
sụt lở, gạch vụn đá rơi rào rào, vương vãi khắp nơi.

Khe nứt lớn sâu hoắm trong lòng núi Dã Nhân vốn dĩ là do
mạch nước trong núi khô cạn khiến mặt đất nứt toác mà thành. Ai ngờ, chỉ một
dòng nước trông hiền hòa yếu ớt, mà lại đủ sức bào mòn chia cắt núi đá thành
một huyệt động khoáng đạt thênh thang. Lúc này trên mưa lớn dưới lửa mạnh,
Udumbara cùng lúc phải chịu sự công kích của cả nước và lửa, sương mù xung
quanh dần dần tản mát, rắn bay “ly chùy” đang nằm rình mồi trong đám mây mù dày
đặc cũng nháo nhác nhào ra tìm lối thoát thân. Thành Nhện Vàng ngả nghiêng nứt
vỡ liên hồi, rồi từ từ chìm nghỉm xuống lớp bùn sình đen ngòm dưới vực sâu
không đáy. Xem ra mọi bí mật cũng như huy hoàng một thời của vương triều Chăm Pa,
sẽ mãi mãi ngủ yên trong bóng tối. Trải qua bao tuế nguyệt, đằng đẵng sau hàng
ngàn năm không nhìn thấy mặt trời, giờ đây một lần nữa, thành cổ lại bị vùi
chôn vĩnh viễn.

Đúng lúc này, từ kẽ nứt trên mặt đất trong đại điện, một
dòng nước đen ngòm, lạnh thấu xương “ùng ục ùng ục” tuôn ra. Năm đó, sau khi
nguồn nước khô cạn, trừ một vài mạch nguồn nhỏ, còn lại tất cả sông ngòi, đầm
hồ, nước ngầm dưới lòng đất - kéo dài trăm dặm trong huyệt động sâu thẳm, đều
bị bùn lầy và khí metan lấp kín. Bây giờ, mưa to gió lớn vần vũ bên ngoài núi
khiến thủy triều nước ngầm lên xuống bất thường, cộng với khí metan sau khi bốc
cháy làm bùn đất nổ tung tóe, đã kích thích dòng nước vốn nằm im bao lâu dưới
lòng núi dềnh lên hẳn mặt đất. Dòng nước ngầm mênh mông vô bờ bến không ngừng
dâng cao, trong nháy mắt toàn bộ đáy động đã bị chìm ngập, thế nước hung bạo
cuồn cuộn trào lên, cộng hưởng với dòng khí lưu thông trong khe cốc, tạo ra
những âm thanh đinh tai nhức óc.

Hội Tư Mã Khôi sớm đã sức cùng lực kiệt, lại thêm bao vết
thương lớn nhỏ trên người, họ tự biết nếu trượt chân xuống dòng nước tất rơi
vào bàn tay tử thần, nên buộc phải bám chặt vào những mảnh tường vỡ, gắng sức
leo lên cao. Nhìn dưới chân dòng nước đen ngòm hung dữ cuồn cuộn chảy, trên đầu
khói bay mù mịt, lửa cháy ngùn ngụt che kín vòm trời, hai tai họ dường như điếc
đặc, đến nỗi không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì. Thảm cảnh trời tru đất diệt
trong khe động chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc ngẳn ngủi, mà mọi người ai nấy
mặt vàng như nghệ, lòng ngầm hiểu phen này cho dù có mọc thêm cánh cũng khó
thoát thân.

Lúc này Tuyệt kéo tay Tư Mã Khôi, chỉ cho anh thấy phía trên
đỉnh đầu. Tư Mã Khôi nhìn theo tay cô, thấy trong ánh lửa lập lòe mờ tỏ ẩn hiện
một bóng đen u ám thò ra nơi góc nghiêng ở đỉnh tòa thành, hình dáng phảng phất
như một còn chim lớn. Tư Mã Khôi lòng bỗng trở nên kích động mãnh liệt: “Hình
như đó là chiếc máy bay.”

Máy bay tiêm kích chở bom địa chấn đã bị phá hủy, ngay cả
xác cũng tiêu tan không dấu vết, vì thế chiếc máy bay nhìn thấy lúc này có lẽ
là máy bay vận tải số hiệu Rắn đen II của đoàn thám hiểm người Anh, và chắc nó
từ kén nhộng rơi xuống thành cổ. Toàn huyệt động khắp nơi tối mù mù, nếu
Udumbara không bốc cháy ngùn ngụt giữa không trung thì chắc chắn không thể phát
hiện ra bóng dáng của nó.

Ai nấy đều nhớ rõ trong khoang máy bay đựng rất nhiều đồ
dùng dự phòng của đoàn thám hiểm, trong đó có chiếc xuồng cứu sinh siêu tốc gắn
hai mô tơ, nên nếu muốn kịp thoát thân khỏi thành cổ trước khi bị đại hồng thủy
nhấn chìm, mọi người sẽ phải lấy được chiếc xuồng cao su đó ra khỏi xác máy
bay. Làm như vậy, ít ra họ cũng sẽ giành giật được chút tia hi vọng sống sót
trong cảnh tuyệt vọng.

Tư Mã Khôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, tay chỉ lên trên
ra dấu với ba người còn lại. Anh vừa tránh những mảnh đá vụn và dây mây rừng
bén lửa rơi vào người, vừa nhanh chóng bám sát vách đá từ từ bò lên. Khi Tư Mã
Khôi vào được bên trong xác chiếc máy bay nằm chênh vênh trên mép thành và tìm
thấy ca nô siêu tốc trong khoang hành lý, thì Ngọc Phi Yến - bằng thân thủ
nhanh như sóc, cũng đã theo sát ngay phía sau lưng; hai người tiện tay lấy cả
cuộn pháo phát tín hiệu và pháo sáng, rồi gắng hết sức lôi chiếc xuồng cao su
ra khỏi khoang máy bay.

Lúc này mực nước ngầm dưới lòng đất dâng lên càng lúc càng
nhanh, trên cao chỉ còn sót lại cuộn khói đen kịt và đám tro tàn vần vũ giữa
không trung, ở giữa có vô số những đốm lửa lập lòe bất định. Tư Mã Khôi biết
Hải ngọng và Tuyệt bị tụt lại phía sau, tình thế vô cùng nguy hiểm nên không
kịp nghỉ lấy hơi, anh lập tức bơm khí đầy căng chiếc xuồng cao su, rồi nhờ chút
ánh sáng tỏa ra từ đèn tín hiệu mà nhìn thấy vị trí hai người đang đứng, liền
cố hết sức đẩy bè cao su xuống nước.

Tư Mã Khôi và Ngọc Phi Yến lần lượt kẻ trước người sau trèo
lên xuồng cao su, kịp thời đến ứng cứu Hải ngọng và Tuyệt đang sắp sửa bị rơi
xuống nước. Cùng lúc ấy, dòng nước đen mênh mông gần như phủ kín toàn thành
Nhện Vàng, chiếc máy bay vận tải của đoàn thám hiểm người Anh cũng bị dòng nước
xoáy nhấn chìm, trong chớp mắt đã mất hút không sủi tăm. Chiếc xuồng cao su bị
xô vào đầu con sóng của vòng nước xoáy, bốn bề chỉ là thế giới của bóng đêm, và
rõ ràng ngồi trên mặt nước nhưng lại không hề nghe thấy tiếng nước chảy, cảm
giác này thật vô cùng rùng rợn. Ai nấy đều biết: chỉ cần Tư Mã Khôi chậm chân
nửa bước, kẻ rơi xuống trước tiên sẽ bị dòng nước xiết nuốt chửng vào vực sâu
đen ngòm, vĩnh viễn không thể tìm thấy. Giờ đây, sau khi giành giật được sự
sống, mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, lại phải lo đến những hiểm ác đang chờ
đợi ở phía trước. Ai nấy đều thở gấp, tim đập loạn xạ, để mặc chiếc xuồng cao
su dập dềnh trôi theo dòng nước, còn tất cả chỉ biết ngồi nhìn một cách bất
lực.

Họ trôi nổi trong màn đêm hỗn loạn không biết bao lâu, bỗng
dưới chân rung chuyển từng đợt, bên tai họ chỉ nghe thấy những âm thanh ầm ầm
vọng lại, dường như chiếc xuồng cao su đã bị cuốn vào một dòng nước chảy xiết.
Tư Mã Khôi trong lòng biết rõ, chắc chắn đợt hồng thủy đã đẩy nó vào khe nứt ở
men khe núi. Hệ thực vật sinh sống trong núi Dã Nhân năm này qua năm khác đều
không ngừng sinh sôi nảy nở, bành trướng qua khe núi, cộng thêm chịu tác động
của lực giãn đã khiến lòng núi nứt vờ, hình thành địa thế hiểm yếu độc nhất vô
nhị. Lúc đó, tuy chưa phân biệt được phương hướng, nhưng thấy thế nước cuồn
cuộn chảy xiết như thể chiếc xuồng sắp đâm vào vách đá lật nhào, rồi cả nhóm
sắp bị rơi xuống nước chôn thây trong bụng cá đến nơi, Tư Mã Khôi vội vã giơ
cao đèn tín hiệu hét gọi Ngọc Phi Yến cố gắng giữ yên chiếc xuồng. Ngọc Phi Yến
từng theo tàu thuyền ra khơi nhiều lần, đã trải qua bao nguy hiểm lật tàu trôi
bè nơi đầu sóng ngọn gió, cô ta rất thông thạo thủy tính của tàu thuyền, nên để
cô điều khiển chắc cũng không đến nỗi khiến chiếc xuồng cao su bị dòng nước
xiết hung tợn cuốn lật nhào tại chỗ.

Mặt bên chiếc xuồng cao su lắp cố định một ngọn đèn halogen,
Hải ngọng bật công tắc đèn chiếu, hướng chùm sáng ra phía trước, thì phát hiện
vách núi sừng sững hai bên huyệt động đột nhiên như bị ai nhổ bật ra, lủng lẳng
chi chít những rễ cây cổ thụ to lớn, còn giữa dòng sông giăng mắc màn sương
mỏng và lạnh, dòng chảy gấp gáp khác thường. Bốn người lái xuồng cao su trong
màn sương và làn nước đen ngòm, liên tục tránh né những khúc cua gấp của dòng
hà lưu và tàn tích thực vật trôi nổi trên sông. Không biết bao nhiêu lần họ đã
thoát hiểm trong tích tắc, chiếc xuồng cao su chẳng khác nào chiếc lá trong cơn
gió, xoay vần điên đảo dữ dội theo dòng nước cuốn. Ngọc Phi Yến đứng ở phía sau
đang gắng gượng hết sức giữ vững trọng tâm, bỗng nhiên thấy bên mình có một bóng
đen vụt lướt qua mặt nước. Nhanh như tên bắn, cô vội vàng co người né tránh,
nhưng vẫn chậm mất nửa giây, quần áo của cô đã bị quệt rách mất một miếng khiến
cô hốt hoảng thét lên. Giữa lúc hỗn loạn mịt mùng, cũng chẳng kịp nhìn rõ rốt
cục vật gì vừa xuất hiện dưới nước, cô vội vã bảo hội Tư Mã Khôi và Hải ngọng
xoay đèn chiếu về phía sau.

Mọi người vừa rọi ánh đèn vừa quay lại nhìn, chỉ thấy nhấp
nhô trong dòng nước ở phía thượng nguồn, không biết có bao nhiêu hài cốt sắc
nhọn như thanh kiếm Nhật đang lao ầm ầm về phía chiếc xuồng. Trong cơn kinh
hãi, mặt ai nấy đều biến sắc trắng bệch. Thì ra lớp vỏ địa chất ở núi Dã Nhân
rất yếu ớt, nên khí hậu quanh năm ổn định thì không sao, nhưng khi bị cuồng
phong giông tố công kích, thì lòng núi đã sớm vỡ vụn từ bao lâu nay, sẽ không
thể chống đỡ nổi nữa. Khe núi từ chỗ gần huyệt động vùi xương của bầy voi rừng
bị dòng nước chảy xiết đi ngang qua làm xoáy đổ một dải địa tầng rộng lớn ở hai
bên bờ sông, để lộ ra rất nhiều huyệt động ẩn sâu trong bụng núi, rồi bùn đá chảy
ra mang theo toàn bộ hóa thạch ngà và xương voi chồng chất cao như núi, cuốn đổ
ra sông.

Những bộ xương và ngà voi dài như thanh kiếm, cái nào cái
nấy sắc nhọn dị thường, một khi nổi trên mặt nước, lập tức trở thành vô số lưỡi
dao khổng lồ sắc nhọn, nó cũng chẳng khác nào cọc gỗ, mảnh tre vót nhọn thành
chông, trôi vèo vèo về hạ lưu với tốc độ kinh người. Tốc độ cuộn chảy của đám
hài cốt voi rừng vượt xa vận tốc của xuồng cao su, nên chỉ cần một chiếc ngà
sắc nhọn chạm phải thân xuồng, thì lớp cao su dày chắc nhất định sẽ bị đâm
thủng, không khí bơm căng bên trong nhanh chóng thoát ra ngoài làm những người
ngồi bên trên rơi tõm xuống dòng sông, mà cho dù may mắn họ không chết đuối,
thì cũng lao thẳng vào đám xương ngà voi, bị chúng xuyên táo chẳng khác gì kẹo
hồ lô.

Mắt nhìn dòng nước cuộn chảy tựa gió cuốn, điện xẹt, tình
thế vô cùng hiểm nghèo, vậy mà cả hội lại không có cách nào để dừng chiếc xuồng
ca nô lại. Trong lúc cấp bách, Tư Mã Khôi đành với tay lấy khẩu súng xung phong
Uzi mà Ngọc Phi Yến đang khoác trên người, ngắm chuẩn dòng nước phía sau liên
tục quét đạn, thử bắn vụn đám hài cốt voi rừng ở cách đó một quãng. Hải ngọng
và Tuyệt cũng lần lượt nắm lấy mái chèo gỗ dự phòng, liều chết nhoài nửa người
ra khỏi xuồng, gắng sức đẩy đám xương voi đang lao đến gần.

Một mình Ngọc Phi Yến không khống chế nổi phương hướng của
chiếc xuồng một cách hiệu quả, nhưng ba người còn lại cũng đang cuống quýt chân
tay, chẳng ai có thể hỗ trợ được cho ai, vì đã rơi vào tình cảnh này, thì chỉ
còn biết nghe theo mệnh trời sắp đặt. Lúc này địa thế càng lúc càng trở nên nhỏ
hẹp, hai bên vách đá cheo leo dựng đứng, chiếc xuồng trôi giữa dòng chẳng khác
gì phao tiêu, trong khi đó, trong dòng nước chảy xiết cuồn cuộn dâng trào, một
bộ xương voi hoàn chỉnh và khổng lồ đang sầm sập lao tới, đôi ngà vừa dài vừa
nhọn nghênh nghênh giơ ra phía trước cày nước bắn tung lên.

Tư Mã Khôi thấy tình hình không ổn, vội vã giơ súng, quét
liên tiếp mấy loạt đạn, trong khi chiếc xuồng cao xu đang xoay vần dữ dội; anh
định bụng sẽ bắn nát vụn bộ xương voi khổng lồ trước khi nó kịp đâm vào chiếc
xuồng. Trong màn mây mưa lạnh lẽo, từng loạt đạn lóe lên như dòng chảy đom đóm,
nhưng bộ xương voi đang vùn vụt trôi theo dòng nước này lại cứng rắn khác
thường, hơn nữa, chiếc xuồng cao su đang rung lắc dữ dội, khiến họng súng không
thể ngắm chuẩn mục tiêu, nên hầu như chẳng phát huy được mấy tác dụng. Bộ xương
voi vẫn dũng mãnh ầm ầm lao tới, tưởng như không gì trên đời có thể cản trở
được bước tiến của nó.

Giữa lúc ấy, dưới chân đột nhiên rung lắc mạnh mẽ, chiếc
xuồng chao đảo lúc chìm lúc nổi, thiếu chút nữa là mọi người đã bị quăng mình
lên không trung, vì phần sau chiếc xuồng dường như chạm phải một loài thủy tộc
to lớn nào đó, làm suýt lật nhào. Tư Mã Khôi nhìn kỹ lại, chỉ thấy phía sau
chiếc xuồng, sóng nước vồng lên dữ dội, kèm theo đó là những âm thanh quẫy nước
“ào ào”, rồi trên mặt nước lộ ra hai con cá sấu. Bọn chúng cũng bị dòng nước lũ
xoáy cả vào đây, tuy đang gắng sức quẫy đuôi lắc đầu, nhưng cuối cùng chúng vẫn
phải khuất phục trước dòng nước dữ. Giãy giụa hồi lâu rồi chúng cũng ngoi đầu
lên được, nhưng đen đủi thay, vị trí hiện tại của chúng vừa vặn chắn ngay phía
trước bộ xương voi.

Bộ xương voi rừng này chẳng thua kém súng trường, đại kích,
nó đột ngột đâm sầm vào một trong hai con cá sấu, mấy chiếc xương nhọn hoắt lồi
hẳn ra trước, trong phút chốc thân thể con cá sấu bị xuyên từ bên nọ sang bên
kia. Con cá sấu khổng lồ này có bộ da rất dày, thân dài vài mét, nặng đến hàng
trăm cân, nhưng vừa bị xương voi đâm vào, nó uốn éo mấy cái rồi duỗi ra chết
ngắc.

Tuy bộ xương voi cũng biến thành mảnh vụn sau cú va chạm
khủng khiếp đó, nhưng thân mình con cá sấu, do một chiếc ngà xuyên thấu, phơi
bụng nổi lên mặt nước bị vòng nước xiết cuốn trôi, thuận thế lao vào phần sau
xuồng cao su, rồi chiếc ngà voi sắc nhọn, đã đâm xuyên cả thi thể cá sấu chẳng
ngờ lại đâm luôn vào chiếc xuồng thành một xâu. Máu cá sấu nhuốm đỏ cả khúc
sông.

Phao cao su ở phần trước, phần sau và hai bên mạn xuồng đều
bơm đầy khí, được thiết kế theo dạng khép kín, chứa khí độc lập, nếu hỏng một
trong những bộ phận này, thì không hề ảnh hưởng đến những bộ phận khác, nhưng
vì chiếc xuồng bị ngà voi và xác con cá sấu đâm thủng một lỗ, nên tốc độ cũng
giảm đi đáng kể, nó xoay xoay trên mặt nước như muốn chìm. Hội Tư Mã Khôi nằm
rạp xuống sàn, chỉ thấy mặt nước nhấp nhô những mảnh trăng trắng, tất cả đều là
ngà và xương voi rừng từ thượng nguồn trôi xuống, giống như vô số quả ngư lôi
mang theo tên nhọn, xuyên thủng dòng nước chảy xiết, thần tốc lao tới từ phía
sau xuồng cao su.

Tư Mã Khôi thấy tình hình nguy cấp, vội vã cùng Hải ngọng và
Tuyệt, gắng hết sức đẩy xác con cá sấu xuống nước. Ngọc Phi Yến cũng mạo hiểm
điều chỉnh mô tơ lên tới mức cực đại, quạt mô tơ quay vù vù với tốc độ cao.
Dưới lực tác dụng đẩy ra từ vòng quay cánh quạt, chiếc xuồng cao su nhảy bật
lên, lao vút ra xa giữa dòng nước xiết, nhanh như gió cuốn điện xẹt.

Mọi người ngồi trên chiếc xuồng cao su lướt nhanh như bay,
cuối cùng cũng bỏ xa được đám xương cốt voi rừng bồng bềnh trên mặt nước một
đoạn khá xa, rồi nhận thấy địa thế cũng dần dần trở nên rộng rãi, dòng chảy
cũng bình ổn trở lại. Thế nhưng trạng thái thần kinh căng thẳng chưa kịp thả
lỏng, thì xuồng cao su lại đâm vào màn khói dày đặc giống như sương đen, phạm
vi tầm nhìn lập tức hạ xuống mức cực điểm.

Tư Mã Khôi vội vàng bảo Ngọc Phi Yến đổi hướng chiếc xuồng,
mau chóng rời khỏi vùng sương mù đen đặc mênh mông. Nhưng lúc này đã muộn,
chiếc xuồng cao su đã đi vào màn sương, đi mãi hồi lâu mà cảnh vật xung quanh
vẫn không hề thay đổi, không gian hoàn toàn yên ắng, mặt nước tràn ngập sự im
lặng chết chóc, tựa hồ cả thế giới chỉ tồn tại sự tĩnh lặng và sâu hút vô bờ
bến.

Trong không gian yên ắng đến ngộp thở này, mọi người đều nảy
sinh một dự cảm không lành. Lẽ nào, trong sơn cốc núi sâu âm u ma khí này, lại
thực sự tồn tại lời nguyền khủng khiếp của vua Chăm Pa? Kẻ
nào dám nhòm ngó bí mật trong tòa thành Nhện Vàng, bóng đen thần chết sẽ giáng
xuống đầu kẻ ấy. Tư Mã Khôi nhớ ra việc này, và trong lòng không khỏi rờn rợn.
Anh biết, nếu bị nhốt trong sương mù càng lâu, thì càng nguy hiểm, bèn bảo Hải
ngọng di chuyển đèn chiếu, cố gắng tìm ra vật tham chiếu để xác định phương
hướng, nhưng Tuyệt bỗng nhiên ngăn mọi người lại, cô nói: “Ở đây vốn dĩ không
tồn tại phương hướng, chúng ta vĩnh viễn không thể thoát khỏi đây đâu!”

Ngọc Phi Yến nghi hoặc không hiểu, cô hỏi lại: “Cô vừa nói
gì vậy? Vì sao không thể ra được?”

Thần sắc Tuyệt thảng thốt, cô nói: “Bởi vì, nơi này đã là...
điểm cuối.”

Hết tập I

[31] Pháp loa sankha: là pháp khí thường dùng trong các pháp
hội của Mật Giáo, là một loại nhạc khí bằng vỏ ốc, đục ở trôn ốc để thổi.

[32] Quyền trượng: là vật dụng của các nhà sư, thường để
chống khi đi đường.

[33] Pháp luân: Nghĩa là bánh xe pháp, là một loại vũ khí
thời Ấn Độ cổ dùng để hàng phục mọi tà kiến, ngoại đạo.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3