Phần VI- Hồi 3

Hồi thứ ba: QUỐC
VƯƠNG CHĂM PA

Mọi người chỉ cảm thấy người lạnh buốt kinh hãi, da thịt như
co rút, dưới chân như đổ nhựa đường, chẳng thể nào nhúc nhích nổi, mắt họ chằm
chằm nhìn Nấm mồ xanh, hoặc có thể nói: nhìn vua Chăm Pa đã chết từ hàng ngàn
năm trước, hắn lẻn vào cửa đá phía sau họ, rồi từ đó mất hút trong bóng tối.

Hải ngọng ra sức dụi mắt: “Chẳng lẽ, mẹ nó chứ, tớ bị hoa
mắt à, các cậu có nhìn thấy gì không? Khi nãy là người cổ đại kia nhảy ra từ
bức bích họa...”

Tư Mã Khôi cũng kinh hãi không thốt nên lời: “Sao Nấm mồ
xanh lại trông giống y như bức vẽ vua Anagaya thế?” Con người dưới vòm trời
này, đừng thấy người nào cũng hai cánh tay, hai cẳng chân, mà cho rằng họ đều
giống như nhau tuốt tuột, vì họ còn có sự khác biệt của khuôn mặt, bởi mỗi
người đều do cha mẹ sinh ra, mà cội nguồn huyết mạch thì đâu chỉ có ngàn dây
vạn sợi, nên làm gì có chuyện giống nhau hoàn toàn? Cho dù tướng mạo xem ra có
vẻ giống nhau như đúc, nhưng nếu nhìn kỹ, thì vẫn có thể phát hiện ra vài điểm
khác nhau, huống hồ giữa hai thời đại, hai con người chẳng hề can hệ gì, dung
mạo lại vô cùng đặc biệt, làm sao có thể giống một cách vô lý đến vậy?

Ngọn lửa do lựu đạn phốt pho sản sinh dần dần suy yếu, bóng
đêm không ngừng lấn át những tia sáng còn sót lại trong đường hầm. Tư Mã Khôi
thấy ngọn đèn tiết kiệm điện cùng lắm cũng chỉ dùng được khoảng một hai tiếng
nữa, nếu bây giờ mà còn chút sợ sệt, khiếp hãi, thì sẽ bị nhốt đến chết dưới
lòng đất tối đen này. Anh nghĩ thầm: “Dù sao sống chết gì cũng chỉ một mạng,
hôm nay liều chết xông lên, cho dù thực sự có loài ác ma mượn xác hoàn hồn đi
nữa, thì cũng phải nhìn cho rõ nó mới được”. Lập tức, anh liền khoát tay gọi
mọi người, xách súng đuổi theo sau.

Hải ngọng thấy Tuyệt sợ xanh mặt, liền lên giọng trấn an,
giúp cô vững dạ: “Có gì đáng sợ chứ hả? Thằng cha trong tay chúng ta có phải
cây gậy đốt lửa đâu, khẩu súng săn mà bọn khọm Anh dùng đúng là lợi hại lắm
đấy, không chỉ nòng ngoại cỡ, khả năng sát thương lớn, mà bề mặt bao phủ của
đạn cũng rất rộng, chỉ cần ‘bòm’ một cái, ngay cả tê giác cũng chẳng chống đỡ
nổi, ban nãy chỉ vì tôi chưa quét sạch ranh giới ngắm bắn, vì sợ sát thương
nhầm mọi người, chứ không thì đã sớm bắn nó tan xác...” nói xong liền cùng
Tuyệt kẻ trước người sau chui vào cửa đá.

Ngọc Phi Yến thấy hành động của ba kẻ liều mạng, trong lòng
nghĩ chắc họ đã phát điên. Cô ta hơi do dự một chút, nhưng vì sợ một mình ở lại
đường hầm tối đen như mực, biết đâu sẽ xảy ra bất trắc, thế là đành cắn răng
cắn lợi, theo chân hội Tư Mã Khôi.

Mọi người đều biết phía trước tất có nguy hiểm, bởi vậy thần
kinh người nào cũng căng thẳng, im tiếng nín hơi. Vừa chui qua cửa đá, họ bèn
tựa lưng vào vách, rồi ai nấy giơ súng cảnh giới, chuẩn bị tâm lí sẵn sàng đối
mặt với cái chết. Vậy mà trong bóng tối, tất cả vẫn yên ắng đến kỳ lạ, chỉ nghe
phía xa lờ mờ có tiếng nước chảy, dường như dòng suối tồn tại ở đâu đây, ngoài
ra chẳng còn thứ âm thanh gì khác. Trong khi đó, Nấm mồ xanh lẻn trốn vào đây
cũng chẳng thấy xuất hiện, ánh đèn chỉ soi sáng ở khoảng cách chừng năm sáu mét,
nên căn bản không thể phán đoán bản thân đang đứng ở vị trí nào.

Tư Mã Khôi lo lũ cá sấu trong đường hầm bám đuôi theo, nên
đợi khi ba người còn lại vào hết, anh liền đóng cửa đá lại, và đồng thời cũng
phát hiện phía sau cánh cửa có một bức phù điêu. Bức phù điêu vẽ con mãng xà
trắng bập bềnh trên mặt biển sóng to gầm gào, vua Chăm Pa nằm nghiêng trên lưng
rắn, dưới chân là hai nô lệ quỳ bưng hai cây nến to, ngẩng mặt lên lại có một
tòa bảo tháp chín tầng.

Tư Mã Khôi chỉ đưa mắt nhìn qua bức phù điêu trên tường, nên
nhất thời khó lòng giải mã được hàm ý ẩn chứa bên trong, sau đó anh liền nhờ
ánh sáng yếu ớt mờ tối mà quan sát địa hình xung quanh, và chỉ thấy vách tường
đá kín mít, thân tường được xếp chồng bởi vô số viên đá tạc hình mặt người, dày
chi chít. Những khuôn mặt lạnh lùng, cứng nhắc ấy, càng tôn thêm vẻ thần bí và
đáng sợ của vương quyền. Rất nhiều châu báu ngọc ngà rơi vãi rải rác khắp mặt
đất, từ những bức thần tượng được đúc bằng vàng cho đến những tượng đầu người
chạm trổ các loại đá quý, khi bị ánh đèn chiếu vào, nó đều tỏa ra thứ hào quang
kỳ dị.

Mọi người đã tận mắt nhìn Nấm mồ xanh trốn vào trong thạch
thất, nhưng khi bám theo hắn, thì lại chẳng thấy gì, nên có cảm giác nơi đây
tựa hồ một khoảng không gian thâm u cực độ. Tư Mã Khôi đang định xách đèn thăm
dò từng nơi, thì ánh sáng trong thân đèn đột nhiên vụt tắt, gõ đập thế nào cũng
không sáng lại, không hiểu vì bị hỏng hóc chỗ nào. Bốn phía phút chốc chìm vào
bóng tối mênh mang, bóng đen tuyệt vọng cũng theo đó mà bủa vây tâm can, Tư Mã
Khôi âm thầm than vãn, sao đúng lúc này đèn lại hỏng được nhỉ, thật chẳng khác
nào gặp được gió thì thuyền lại gãy mái chèo, đến bờ vực thẳm thì ngựa đứt dây
cương.

Bên người Hải ngọng còn có một quả lựu đạn phốt pho nữa, nếu
lợi dụng nó để phát sáng, đại khái có thể duy trì trong vòng mười phút gì đó;
nhưng chưa đến thời khắc cuối cùng thì chẳng ai dám nỡ mang nó ra sử dụng. Bốn
người rơi vào bóng tối, mắt không nhìn thấy bất kỳ vật gì, họ đành liều chết
dừng chân sát vách tường, thứ nhất là để nghỉ ngơi chốc lát, bàn bạc đối sách;
thứ hai là để sửa đèn, ngọn đèn này không giống hết pin, rất có khả năng là đứt
dây hay chạm mạch gì đó, vì các thiết bị chiếu sáng mà đội thám hiểm mang theo
thường là rất bền, tuyệt đối không dễ hỏng hóc, nếu xuất hiện tình trạng thế
này, chỉ cần tháo ra lắp ráp lại, là có thể chiếu sáng được như cũ. Tư Mã Khôi
bảo Tuyệt mò mẫm trong bóng tối tháo đèn ra kiểm tra, xem nó có thể sáng lại
được hay không.

Tư Mã Khôi vừa nắm chặt khẩu súng đề phòng bất trắc xuất
hiện trong bóng tối, vừa nghĩ lại cảnh ngộ gặp phải lúc trước. Anh vốn dĩ định
cài bẫy theo bẫy, tìm cơ hội lật ngược tình thế, biến khách thành chủ trong
đường hầm, giải quyết dứt điểm nguy cơ chí mạng luôn luôn mai phục bên mình, vì
nếu không, cục diện sẽ bị người khác khống chế mãi mãi không thể xoay chuyển
được. Ai mà ngờ được Nấm mồ xanh ẩn hiện như vong hồn kia, sau khi bị súng xung
phong bắn trúng, lại vẫn có thể đi lại như thường; nhưng điều khiến người ta
kinh ngạc hơn là, kẻ đó trông giống vua Chăm Pa đã chết từ hàng ngàn năm trước,
như thể móc ra từ một khuôn đúc vậy. Những biến cố bất ngờ này đã khiến bốn kẻ
may mắn sống sót, một lần nữa lại rơi vào tình thế hoàn toàn bị động.

Tư Mã Khôi không thể nhịn nổi, nghiến răng mắng chửi: “Chẳng
lẽ gặp phải xác ướp sống dậy hay sao? Giữa ngày tháng Sáu mà tuyết bay đầy
trời, sông Hoàng Hà chín khúc chảy ngược về tây, trong núi Dã Nhân chuyện quái
quỷ gì cũng có cả ư?”

Hải ngọng ngán ngẩm nói: “Đã đến nơi sơn cùng thủy tận này
rồi, cậu đừng có ngồi lèm bèm làm gì. Có điều, tớ ngẫm mãi vẫn không ra... vị
cổ đại trên bức bích họa, vì sao lại đột ngột sống dậy nhỉ? Chuyện này mờ ám,
tà ma thế nào ấy, mẹ nó, đúng là nổi hết cả da gà. Năm kia nghe tin Undurkhaan
kích gãy cát vùi, thất bại thảm hại, tớ đã cảm thấy chuyện này có chút tà tính,
muốn không tin cũng không xong.”

Lúc này Tư Mã Khôi mới nhớ ra, anh vẫn chưa kể cho ba người
còn lại nghe việc mình đã phát hiện ra chân tướng Tiền Bảo Sơn chính là Nấm mồ
xanh, thế là anh bèn tường thuật tóm tắt một lượt, đồng thời còn nói: Nấm mồ
xanh rất thông thuộc tình hình mất tích của đội vận tải bổ sung, lại nắm bắt
được nhiều bí mật trong sơn cốc núi Dã Nhân. Tuy rằng trước đây hắn sử dụng dị
thuật để thay đổi giọng điệu, nhưng ngữ khí bản địa chính gốc thì người ngoài
không dễ bắt chước được; bởi vậy trước mắt có thể chắc chắn ba điểm liên quan
đến tên này: “Thứ nhất, hắn từng là thành viên quân sự lúc quân Đồng minh kháng
Nhật ở Miến Điện; hơn nữa, có khả năng quê hắn ở Vân Nam. Thứ hai, hắn là kẻ
đầu sỏ đứng sau tấm màn Nấm mồ xanh, thuê đội thám hiểm và vạch kế hoạch hành
động. Thứ ba, tuy lai lịch của hắn bất minh bí ẩn, nhưng chắc chắn rằng không
liên quan chút nào đến vương triều Chăm
Pa.

Ba người còn lại trước đây đều không hiểu vì sao Tư Mã Khôi
đột ngột nổ súng, thì đến lúc này mới bừng tỉnh ngộ. Nhưng đối với chuyện Nấm
mồ xanh có dung mạo giống vua Anagaya như đúc, thì mọi người vẫn cảm thấy không
thể lý giải nổi, bởi chỉ e việc này tuyệt đối không đơn giản là việc hai người
giống nhau. Đầu tiên, Nấm mồ xanh rất am tường những bí mật của vương triều Chăm Pa
chôn giấu trong núi Dã Nhân, vì nếu hắn không dùng pháo phát tín hiệu dẫn
đường, thì chẳng ai có thể tìm thấy đường hầm bụng rắn. Kế đó, hắn có thể trốn
trong khoang máy bay tiêm kích vận tải, ẩn thân tàng hình ngay trước mắt mọi
người. Sau cùng, mọi vết tích trên cơ thể hắn, đều chẳng giống người sống chút
nào. Tất cả những điểm này, đều nhằm chứng minh một điều: Nấm mồ xanh không
phải hậu duệ của vua Chăm Pa, cũng không có việc trùng hợp tướng mạo hoàn toàn
giữa người thời nay và người cổ đại, mà rất có khả năng bản thân Nấm mồ xanh
chính là vua Chăm Pa; còn về việc hắn ta là quái vật có thể sống hàng ngàn năm,
hay sau khi chết đi đã bị nhập tràng, nhảy ra khỏi quan tài mộ cổ, thì hoàn
toàn không thể phán đoán chính xác. Thế nhưng, có thể chắc chắn một điểm, tòa
thành bốn triệu bảo tháp ở nơi sâu nhất trong sơn cốc chính là mục tiêu thu hút
hắn trở về núi Dã Nhân.

Tư Mã Khôi đầy dạ nghi hỏi: “Tòa thành bốn triệu bảo tháp do
vua Chăm Pa bí mật xây dựng, bên ngoài đúc đầy những bức phù điêu vẽ cảnh trời
đất, người vật, cỏ cây, chim cá, cây cao núi nhọn, thần phật quỷ quái, vô cùng
vô tận, nhưng bên trong ngoại trừ đường hầm được xếp chồng bởi các thỏi đá tạc
hình mặt người, thì chỉ có mỗi gian mật thất rơi vãi đầy vàng bạc châu báu này
thôi. Chẳng lẽ đáy tòa thành cổ chính là lăng tẩm dưới lòng đất?” Sau đó, Tư Mã
Khôi lại xoay sang hướng khác, vì nghĩ thấy không đúng lắm: “Nếu tòa thành cổ
này đúng là một địa cung lăng tẩm, thì thi thể của vua Chăm Pa đáng
lẽ phải ở trong quan tài mới phải, chứ không thể cùng đội thám hiểm đi từ ngoài
vào.” Trong lòng trăm mối khó gỡ, anh liền quay sang hỏi Ngọc Phi Yến, xem cô
ta còn biết chuyện gì liên quan đến Nấm mồ xanh và vua Chăm Pa nữa
không, và nơi này phải chăng là địa cung mộ cổ?

Ngọc Phi Yến tâm thần còn chưa ổn định trở lại, nói với Tư
Mã Khôi: “Lúc trước tôi đã nói với anh rồi đấy thôi, chỗ này chắc chắn không
phải là lăng tẩm dưới lòng đất, nếu tôi nhìn nhầm, thì cam tâm móc hai mắt ra
cho anh luôn. Còn về Nấm mồ xanh, tôi chỉ biết đó là kẻ đầu não của một tổ chức
tài phiệt, còn cụ thể tình tiết thế nào, thì tôi đều không rõ, có điều là, quả
thực từ trước đến nay chưa một ai nhìn thấy gương mặt thật sự của hắn. Chúng ta
đã vô tình phát hiện ra bí mật này, thì cho dù có giữ được mạng sống thoát khỏi
núi Dã Nhân, cũng vẫn bị người ta giết người diệt khẩu, chỉ e trốn chạy đến
chân trời góc biển cũng chẳng thoát nổi...” Rồi trong lòng cô ta đột nhiên nảy
ra một ý niệm: Nếu có thể nghĩ cách giải quyết dứt điểm Nấm mồ xanh, lại có thể
giữ được mạng sống ra khỏi đây, thì toàn bộ kho báu của vua Chăm Pa chôn vùi
dưới núi Dã Nhân, chẳng phải tất cả đều về tay mình cả hay sao? Nhưng rồi cô ta
lại lo lắng: đã rơi vào hoàn cảnh này rồi, có thể thoát nạn hồi sinh là đã may
mắn, nếu còn tham thú tiền bạc của cải, trời xanh tự khắc không phù hộ độ trì,
nếu còn có dã tâm tham lam, cuối cùng sẽ chỉ hại chết bản thân mà thôi.

Tư Mã Khôi nghe ra một vài manh mối, liền gật đầu bảo: “Thì
ra Nấm mồ xanh tìm trăm phương ngàn kế để che giấu gương mặt thật của mình, là
vì sợ bị mọi người biết thân phận của hắn. Nếu chẳng phải khi nãy chúng ta tận
mắt chứng kiến, thì ai có thể ngờ người này lại chính là vua Chăm Pa đã
chết từ hơn ngàn năm trước. Xem ra, ngoại trừ việc chúng ta phải tìm cách thoát
thân, thì còn phải nhanh chóng tìm ra Nấm mồ xanh, nếu không hậu họa sẽ rất khó
lường.”

Tuyệt lo lắng nói: “Việc này đâu có dễ dàng thế, nếu Nấm mồ
xanh là xác chết cổ đại hàng ngàn năm, thì cho dù chúng ta có tìm thấy hắn,
cũng làm được gì nào? Chẳng lẽ lại giết một người đã chết từ đời thuở nào thêm
một lần nữa?”

Tư Mã Khôi nghe Tuyệt nói, trong lòng đột nhiên bị kích động
mạnh. Anh phát hiện phương hướng tư duy của mình khi nãy là hoàn toàn sai lệch.
Anh lại hỏi Ngọc Phi Yến: “Cô có biết sau khi vua Chăm Pa chết
thì xảy ra việc gì không? Hoặc giả lúc đó ông ta quả thực đã chết thật hay
chưa? Những việc này có được ghi chép rõ ràng lại chăng?”

Ngọc Phi Yến nhỏ giọng nói: “Vua Anagaya đương nhiên chết
thật rồi, nhìn lại từ cổ chí kim, trên đời này làm gì có người nào trường sinh
bất tử? Cho dù tướng mạo kỳ dị, gần như người trời, nhưng rốt cục vẫn chỉ là
một thân máu thịt, cuối cùng cũng không thể chạy thoát tiếng gọi của thần chết.
Tương truyền, khi tại vị, vua Anagaya đã tàn sát quá nhiều người, rồi cuối cùng
không bệnh tật gì mà đột nhiên lăn ra chết bất đắc kỳ tử; cảnh chết vô cùng
khủng khiếp, lăng tẩm an táng ở khu vực đồi núi nơi biên giới giữa Việt Nam và
Lào. Thời cận đại, lăng tẩm nhiều lần bị khai quật trộm, mộ chí cũng bị hủy
hoại hoàn toàn, nên đến nay chẳng còn tung tích gì nữa mà tìm.”

Tư Mã Khôi biết đây chính là vấn đề then chốt, liền tiếp tục
gạn hỏi: “Vậy có ai phát hiện thấy xác của vua Anagaya trong mộ cổ không?”

Ngọc Phi Yến hồi tưởng lại: “Theo tôi được biết, năm đó
chiếc quan tài bằng vàng liệm xác vua Anagaya, bị dân trộm mộ mang ra bán đấu
giá trên tàu ở vùng biển quốc tế, sau đó được tín đồ của ông ta chuộc lại, bí
mật vận chuyển về Việt Nam, đặt ở cố đô triều Nguyễn - triều đại cuối cùng ở
Việt Nam, cũng chính là hoàng cung thành cổ Huế. Mãi cho đến khi chiến tranh ở
Việt Nam
bùng phát ác liệt thì tòa thành cổ ở Huế cũng bị ảnh hưởng bởi bom đạn tàn phá.
Lúc đó, chiếc quan tài vàng của vua Chăm
Pa đặt trong thành, cùng với hài
cốt bên trong, đều chẳng biết biến mất đằng nào.”

Hội ba người Tư Mã Khôi, La Đại Hải và Tuyệt cũng nghe phong
thanh về tình hình Việt Nam lúc đó, tuy không biết cụ thể, nhưng họ cũng rõ,
trong cảnh hỗn loạn ấy, pháo rơi đạn lạc chẳng khác nào mưa đá từ trên trời
bỗng dưng giội xuống, nên xảy ra bất kỳ biến cố gì cũng chẳng phải là điều lạ
lẫm. Không chừng, chiếc quan tài đã bị bom đánh tan tành, còn xác vua Anagaya ở
bên trong lại “nhập tràng” chạy mất tiêu. Nhưng sao ông ta lại trở về tòa thành
cổ chôn vùi dưới lòng đất này làm gì?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3