Chuyện xứ Lang Biang (Tập 4) - Chương 25
Chương 25
Cực lạc tiêu diêu
Vợ chồng K’Rahlan chỉ kịp vuốt lại tóc
tai, gật đầu với bà Êmô, bà Ka Lên một cái và mỉm cười với bọn Kăply hai cái,
nghĩa là chưa nói được tiếng nào với những người thân, đã vội vàng bước tới
trước mặt thầy N’Trang Long, cúi gằm đầu:
- Cậu ơi, tụi con đã làm hết sức…
- Như vậy cũng là giỏi lắm rồi. – Thầy N’Trang Long nhìn
Ka Ming bằng đôi mắt nheo lại như chói nắng. – Đương nhiên là ba câu thần chú
kim cương của ngươi không thể nào đối phó lại ba câu thần chú kim cương của hắn.
Chỉ tiếc là…
Thầy N’Trang Long bỏ lửng câu nói khiến K’Rahlan và Ka
Ming không khỏi chột dạ. Cả hai tính hỏi lại mà không dám, đành dán mắt vô chòm
râu rậm của thầy, hồi hộp chờ đợi.
Thầy N’Trang Long thủng thẳng nói tiếp, lần này thì thầy
không nheo mắt nữa, mà nhắm hẳn mắt lại như không muốn nhìn vô sự thật phũ
phàng:
- Thực ra, nếu như ta không lầm thì những ngày qua chính
Bastu đã cầm chân bọn ngươi chứ không phải là bọn ngươi cầm chân hắn.
K’Rahlan thảng thốt la lên, đôi mày rậm của ông nhướng lên như muốn làm cho
nó xếch hơn nữa:
- Chính vợ chồng con đã đánh nhau với hắn ngày này qua ngày khác…
Vẫn không mở mắt ra, thầy N’Trang Long ngắt lời K’Rahlan bằng một tiếng thở
dài, nghe rất ư là phiền não:
- Vợ chồng ngươi chỉ thực sự đánh nhau với trùm Bastu có một ngày đầu tiên
thôi.
Có vẻ như tất cả những câu mà thầy N’Trang Long có thể nói, đây là câu mà
K’Rahlan và Ka Ming ít chờ đợi nhất. Hai vợ chồng giật bắn người như bị ong
đốt. Gần như cùng lúc, cả hai quay phắt sang phía trùm Hắc Ám, nhìn chằm chằm
dáng đứng khoanh tay trước ngực với vẻ lạnh lùng và khinh khỉnh của hắn, rồi
run run hỏi:
- Vậy người đang đứng đó không phải là Bastu hả cậu?
Một tiếng thở hắt ra sau chòm râu xoăn của người đứng đầu Tam tiên:
- Dĩ nhiên là không phải.
Ka Ming mếu xệch miệng:
- Thế hắn là ai?
- Hừm, ta nghĩ hắn là tả hộ pháp Balibia.
- Balibia chỉ biết sử dụng bàn tay máu. – Kăply ré lên từ trong đám nhóc
tì. – Hắn không biết thần chú kim cương đâu thầy.
Kăply làm bà Ka Lên xanh mặt. Bà luống cuống quát thằng nhóc:
- Sao con ăn nói với Đại tiên ông bằng giọng điệu như thế hả?
- Thầy con mà.
Kăply rụt cổ nhìn bà Ka Lên. Nhưng nhìn ánh mắt của nó, bà biết thằng nhóc
chẳng sợ gì mình, định quát thêm tiếng nữa thì thầy N’Trang Long đã lên tiếng:
- Bất cứ ai có trong tay những mảnh da dê ghi chép thần chú kim cương đều
có thể luyện được hết. Không cần phải thông minh lắm mới hiểu điều đơn giản đó,
K’Brêt.
Như vậy hổng lẽ mình không có chút xíu thông minh nào? Kăply xịu mặt nghĩ
và rất muốn thò tay cốc đầu mình một cái về cái tội đã ngu mà còn bép xép.
Trước mặt nó, vợ chồng K’Rahlan có vẻ như đang bị cơn lốc của sự kích động
cuốn đi. Người run bần bật, bà Ka Ming ngỡ ngàng nhìn thầy N’Trang Long, máy
móc hỏi lại:
- Ý cậu muốn nói là trùm Bastu đã giao những mảnh da dê cho Balibia?
Thầy N’Trang Long trả lời bằng một cái nhún vai, như muốn nói thắc mắc mà
bà Ka Ming vừa nêu ra hiển nhiên đến mức không cần phải trả lời.
- Cậu có nhầm lẫn gì chăng? – K’Rahlan chà tay lên chóp mũi, cố đè nén cảm
xúc.
- Nhầm lẫn ư?
K’Rahlan tiếp tục theo đuổi những ý nghĩ trong đầu:
- Con không nghĩ Balibia có thể luyện thành công thần chú kim cương trong
một thời gian ngắn như vậy?
- Chỗ này thì con nói đúng, K’Rahlan. – Thầy N’Trang Long nhìn thủ lĩnh Ánh
Sáng bằng cặp mắt tán thành. – Thần chú kim cương không phải là loại pháp thuật
dễ đạt tới thành tựu. Vì vậy ta dám chắc Balibia đã tu luyện thần chú kim cương
từ lâu, có thể là ngay trong thời gian hắn làm nhiệm vụ bảo vệ Bastu. Cũng
không loại trừ trường hợp Bastu cho phép hắn luyện song song với mình.
- Không đúng rồi, thầy ơi. – Lại thằng Kăply nhanh nhẩu, vừa nói nó vừa tìm
cách tránh xa tầm tay của bà Ka Lên. – Tụi con đã đụng độ với Balibia mấy lần…
- Nghe nè, K’Brêt. – Thầy N’Trang Long không cần đợi Kăply nói hết câu mới
hiểu nó định nói gì. – Tu luyện thần chú kim cương và đem nó ra đánh nhau là
hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Trùm Hắc Ám, chứ không phải con, là người quyết
định khi nào thì Balibia nên sử dụng thần chú kim cương.
K’Rahlan chép miệng, gương mặt cương nghị của ông lộ vẻ bần thần:
- Như vậy là Bastu đã chuẩn bị cho Balibia giả dạng hắn từ lâu?
- Nhưng hắn làm thế để làm gì, ông N’Trang Long? – Cục trưởng Ama Moto bật
hỏi, mọi người đều nhận thấy ánh mắt ông toát ra sự ngờ vực lộ liễu. – Ông có
đa nghi quá không đấy?
- Hắn làm thế để làm gì ư? – Thầy N’Trang Long hỏi lại bằng cái giọng ngạc
nhiên như thể tại sao một người như ông Cục trưởng lại đi thắc mắc cái chuyện
trẻ con đó. – Một khi hắn chơi trò tương kế tựu kế để thoát khỏi sự quấy rầy
của vợ chồng K’Rahlan, có nghĩa là hắn đang cần thời gian để tu luyện một loại
pháp thuật lợi hại nào đó.
- Hừm, ông nói cứ như thể ông chính là hắn. – Ama Moto hừ mũi, cái đầu
bướng bỉnh của ông có vẻ nhất định không để cho cách giải thích của thầy hiệu
trưởng xuyên thủng. – Hổng lẽ ông cho rằng hắn có thể luyện được một loại thần
chú ghê gớm hơn thần chú kim cương sao? Ông không định nói là ông đang nằm mơ
đó chớ?
Thầy N’Trang Long nhún vai (vóc người to lớn của thầy mỗi khi nhúc nhích
lại giống như ngọn tháp sắp đổ):
- Chẳng có gì là mơ với mộng ở đây hết. Chậc, nếu như ông biết hắn là ai…
- N’Trang Long!
Một giọng nói vang lên từ phía bọn người của phe Hắc Ám và khi ngoảnh nhìn
về phía đó, mọi người kinh ngạc nhận ra trùm Bastu đã biến mất, đứng vào chỗ
của hắn bây giờ là tả hộ pháp Hắc Ám với chiếc áo choàng ngắn dệt bằng tóc
khoác bên ngoài chiếc áo thụng đen và trên cổ hắn đang lủng lẳng xâu chuỗi kết
bằng răng người chết trông gớm ghiếc không thể tả.
- Quả nhiên hắn là Balibia. – Ka Ming thì thầm.
Ánh mắt lạnh lẽo của Balibia quét một vòng qua các gương mặt, cuối cùng
dừng lại ở vầng trán thông thái của thầy hiệu trưởng như cố đoán xem đằng sau
vầng trán đó còn cất giấu những hiểu biết gì nữa. Hắn nhìn trân trân vào mặt
thầy, môi nhếch lên:
- Nếu ngươi đã biết hết mọi bí mật của ngài thì có lẽ ngươi cũng biết rằng
dù ngươi có là Mackeno, ngài vẫn thừa sức khuất phục ngươi như thường.
Chưa bao giờ Kăply nghe ai nói chuyện với thầy N’Trang Long bằng giọng điệu
xấc láo như vậy.
- Balibia. – Kăply ré lên, hậm hực. – Ngươi nghĩ ngươi có mấy cái mạng mà
dám ăn nói ngông nghênh như thế hả?
Như không nghe thấy Kăply, Balibia quay sang phía ông K’Tul, nói như ra
lệnh:
- Tổng hộ pháp, ngài sắp đến rồi. Ông đưa chiếc hộp đây cho ta.
Mọi người ngạc nhiên thấy tổng hộ pháp K’Tul vâng lời tả hộ pháp Balibia
răm rắp. Dường như ông cũng thừa biết trong ba vị hộ pháp của phe Hắc Ám, ông
giữ chức vị cao nhất nhưng Balibia mới là người thân cận với trùm Bastu nhất.
Như một cái máy, K’Tul chìa chiếc hộp trên tay ra, trông ông lúc này giống
hệt một con cừu con.
Nhưng trước khi Balibia kịp đón lấy chiếc hộp, một con cọp vàng to lớn từ
trên không đột ngột nhảy xổ xuống.
- Coi chừng Hổ sát tinh! – Tiếng Buriăk thét lên.
Balibia hơi giật mình, nhưng hắn phản ứng nhanh như chớp. Trước khi Hổ sát
tinh của Ama Êban vồ được chiếc hộp, một bàn tay máu đỏ lòm đã hiện ra.
Thoạt đầu Nguyên hết sức ngạc nhiên khi thấy tả hộ pháp Hắc Ám không niệm
thần chú kim cương nhưng rồi nó đoán ngay ra Balibia có lẽ chưa thật thuần thục
loại thần chú mới này. Trong lúc nguy cấp, phản xạ tự nhiên của hắn là sử dụng
loại thần chú nào quen thuộc nhất.
Một tiếng nổ kinh hồn phát ra khi Hổ sát tinh của Ama Êban va phải bàn tay
máu của Balibia, chát chúa đến mức bọn trẻ phải đưa tay lên bịt chặt hai tai.
Trong khi Hổ sát tinh chờn vờn lùi lại một chút thì bàn tay máu của Balibia bị
đẩy bắn ra xa và bợt đi trông thấy.
Bọn Kăply chưa kịp mừng rỡ trước sự thất thế của Balibia đã giật bắn người
trước những tiếng thét bài hãi phát ra từ cả đống người. Tụi nó chớp mắt một
cái, lập tức nhận ra điều gì đã khiến mọi người la hoảng: Chiếc hộp kim loại
trên tay ông K’Tul bị sự chấn động hất văng xuống đất. Nhưng nếu chỉ có vậy
hàng chục cái miệng cũng không đến nỗi phải đồng loạt kêu lên. Chính diễn biến
bất ngờ tiếp theo mới khiến nhiều người không tin vào mắt mình: Chiếc hộp vừa
rơi xuống, một cánh tay nhợt nhạt, tong teo với những ngón khô quắt bất thần
trồi lên từ dưới đất nhanh chóng chộp lấy rồi hấp tấp chui trở xuống, đến khi
ai nấy kịp hiểu ra chuyện gì thì cánh tay cùng chiếc hộp đã giống như một ảo ảnh
thoáng qua.
- Trời, chuyện gì vậy kìa?
Balikem và Buriăk rên lên và gần như biến mất cùng lúc.
Kăply lia mắt một vòng, ngạc nhiên thấy giáo chủ Ama Êban cùng con cọp vàng
cũng không còn ở chỗ cũ.
Suku đập tay lên lưng Kăply, thì thầm:
- Anh K’Brêt! Bọn họ độn thổ cả rồi.
Kăply “à” lên một tiếng:
- Họ định đuổi theo cánh tay của Baltalon ư?
Suku gật đầu, định nói một câu gì đó nhưng ánh mắt của họa sĩ Yan Dran làm
nó im bặt. Suku có cảm giác một nùi cá pha lê đột ngột chẹn ngang họng khi sực
nhớ ra trong những người có mặt, họa sĩ Yan Dran là kẻ duy nhất biết về sự tồn
tại của cánh tay ma quái này. Hôm Nguyên và Kăply từ núi Lưng Chừng trở về,
chính ông đã tận mắt chứng kiến Suku sai khiến cánh tay Baltalon cướp lấy những
quả táo vàng về cho nó.
Nhưng Suku chỉ hồi hộp một chút xíu thôi vì mãi một lúc nó không thấy Yan
Dran nói gì. Ông chỉ đưa mắt ngó Suku một cái rồi quay đi chỗ khác, như thể ông
chỉ tình cờ nhìn nó chứ thiệt ra ông đã quên sạch chuyện hôm trước rồi.
- Ama Êban, Balikem và Buriăk có đuổi kịp cánh tay Baltalon không hở em?
Tiếng Kăply lào phào bên tai khiến Suku bừng tỉnh.
- Không đâu. – Nó đáp khẽ. – Giờ này có lẽ cánh tay Baltalon đã đưa chiếc
hộp cho thằng Steng rồi.
- Trời đất, em không đùa đó chớ? – Kăply bật kêu bằng giọng chưa bao giờ sửng
sốt đến thế. – Thằng Steng đang ở đâu? Tại sao lại đưa chiếc hộp cho nó?
- Em cũng chẳng hiểu. Đại tiên ông Mackeno vừa dùng thần giao cách cảm bảo
em làm vậy.
Vừa đáp Suku vừa lắc đầu, không rõ là để hất những lọn tóc qua một bên hay
để bày tỏ sự ngạc nhiên.
Quả nhiên, thằng oắt vừa dứt lời, Ama Êban, Balikem và Buriăk đột ngột hiện
ra ngay chỗ cũ, mặt mày người nào người nấy quạu đeo như vừa húc đầu phải gốc
cây.
Suku thở phào:
- Thấy chưa, anh K’Brêt! Như vậy là bọn họ không lấy lại được chiếc hộp.
Nhưng liền sau đó, Suku nhận ra nó đã quá vội mừng.
oOo
Từ trong khu rừng bên tay trái, một đám nhóc tì lục tục nối nhau đi ra,
hoàn toàn nằm ngoài sự chờ đợi của mọi người. Khi nhận ra những khuôn mặt quen
thuộc, bọn Kăply không hẹn mà cùng bấm tay vào đùi để biết chắc là mình không
nằm mơ, mắt đứa nào đứa nấy cứ trợn ngược lên.
- Mua, Tam, Kan Tô, Bolobala, Steng! Các bạn ở đâu ra vậy? – Êmê thảng thốt
kêu tên từng đứa, mặt xám đi vì lo lắng.
Không riêng Êmê, đám bạn nó cũng không giấu vẻ ngỡ ngàng. Nguyên trừng
trừng nhìn đám bạn mới đến, tim thắt lại khi thấy cả bọn ủ rũ và thất thểu lê
bước như thể đang kéo nhau ra pháp trường.
- Mua ơi.
Kăply đưa hai tay lên miệng làm loa, gân cổ hét thật to, bất chấp cái cách
mọi người đang nhìn nó như nhìn một kẻ phát rồ, thậm chí nó cũng không hề có
cảm giác trước cái cốc đau điếng của bà Ka Lên.
Trong bọn, thằng Steng đi sau cùng, tay đang cầm chiếc hộp báu vật, nhưng
trông mặt thì dường như nó chẳng vui sướng gì.
Đến khi tụi Kan Tô đi được một quãng, bọn Kăply mới điếng hồn hiểu ra tại
sao đám bạn của mình trông giống những con gà rù là vậy: Sau lưng tụi Kan Tô
còn có một người nữa.
Người này vừa bước ra khỏi đám lá, bọn trẻ lập tức bắt gặp một cảm giác gì
đó giống như là đang rơi thẳng vào một cơn ác mộng, người đứa nào cũng gây gây
như phát sốt.
Chiếc áo chùng màu mỡ gà với những đường viền màu cánh gián mảnh như sợi
chỉ khoác lên vóc người tầm thước tạo cho hắn một vẻ thanh nhã khác thường. Tuy
không nhìn thấy mặt thật của hắn nhưng Kăply đoán đằng sau tấm sa màu xanh ngọc
là một khuôn mặt đẹp trai không kém gì Tam phù thủy Bạch kỳ lân.
Hắn vừa xuất hiện, lập tức kéo theo những tiếng kêu náo loạn:
- Bastu!
- Trùm Hắc Ám!
Cứ như thể có một cơn lốc vừa dấy lên, những đôi chân tự động túm tụm vào
nhau như thể ai nấy đều tin rằng khi đứng sát vào nhau như vậy họ sẽ không bị
nỗi sợ hãi cuốn đi. Ngay cả Cục trưởng Ama Moto và đám phù thủy Cục an ninh
cũng hấp tấp bước thụt lui ra sau mấy bước.
Đối diện với bọn Kăply là đám thuộc hạ của Bastu, lúc này tất cả đang cúi
đầu xuống, khép nép như thể một bầy sói con trước con sói đầu đàn.
Bastu không thèm nhìn bọn Balikem. Cũng không thèm nhìn ai hết, kể cả hiệu
trưởng N’Trang Long. Hắn khẽ hắng giọng ra hiệu cho tụi Kan Tô đứng lại rồi
chắp hai tay ra sau lưng, ánh mắt sáng như sao nhìn đăm đăm vào chiếc hộp kim
loại trên tay thằng Steng, hắn mấp máy môi như thể nói với chính mình:
- Hà, cuối cùng rồi ta cũng tìm được chiếc hộp này.
Căn cứ vào thái độ ung dung của Bastu, Kăply có cảm tưởng hắn không nhìn
thấy ai hết, hoặc nếu có thấy chắc hắn cũng tưởng đó là những tượng người bằng
gỗ. Kăply càng bực mình hơn nữa khi nhận thấy ngay cả thầy N’Trang Long cũng
dường như tỏ ra lo lắng trước sự xuất hiện của trùm Hắc Ám.
Tự nhiên Kăply đâm quạu. Nó cố la thật to:
- Bastu! Ngươi thân phận là một thủ lĩnh mà đi học lóm thần chú của người
khác hả? Hổng lẽ ngươi là người không biết xấu hổ?
Tiếng hét thình lình của Kăply làm bà Ka Lên khiếp đảm đến mức dù rất muốn
cốc cho thằng con thêm cái nữa cũng không làm sao nhấc tay lên được. Tay của bà
xụi lơ, ngó xuống như cành cây bị gió đánh gãy.
- Ngươi bảo ta học lóm thần chú kim cương ư? – Trái với sự lo ngại của mọi
người, trùm Hắc Ám đáp bằng giọng mơ màng, không chút giận dữ. – Thần chú kim
cương của chủ nhân núi Lưng Chừng quả là thần chú siêu phàm, những người có
tinh thần cầu tiến nếu có cơ hội nên học thần chú này, chẳng có gì gọi là xấu
hổ.
Kăply cong môi, khinh bỉ:
- Bastu, ngươi đúng là đồ mặt dày.
Ánh mắt trùm Hắc Ám rọi thẳng vào mặt Kăply nóng bỏng nhưng giọng nói của
hắn vẫn thản nhiên:
- Nếu gọi những ai học thần chú kim cương là mặt dày thì ta nghĩ vợ chồng
K’Rahlan. – Ka Ming cũng nằm trong số đó.
Không buồn ngắm gương mặt đỏ bừng của Kăply, Bastu quay sang thầy N’Trang
Long:
- Ta nói thế, ngươi có đồng ý không, Mackeno?
- Nói thiệt là mặc dù rất muốn ta cũng chẳng nghĩ ra lý do nào để phản đối
ngươi. – Thầy N’Trang Long tặc tặc lưỡi. – Thiệt ra thì học loại pháp thuật nào
không quan trọng bằng việc sử dụng nó để làm gì? Để giết người hay để giúp
người?
Giọng Bastu đột nhiên lạnh lẽo:
- Ta giết người trước, giúp người sau.
Nói xong, như đột ngột rơi ra khỏi cuộc đối thoại căng thẳng, hắn ngửa mặt
nhìn trời một lúc lâu như thể đối với hắn lúc này không có việc gì đáng làm hơn
là đủng đỉnh ngắm mây bay.
- Ngươi định giết hại bao nhiêu người mới thỏa lòng hiếu sát của ngươi hả
Bastu?
Một giọng nói từ trong không trung bất thần cất lên, mặt mày bọn Kăply rạng
ra khi nhận ra đó là giọng nói dịu dàng của Păng Sur.
- Ta không hiếu sát, Păng Sur. – Bastu chép miệng đáp, vẫn đáp mắt vào
những đám mây bồng bềnh trên cao, ngạo nghễ đến mức không buồn đảo mắt xem
tiếng nói của Păng Sur phát ra từ đâu. – Ta chỉ muốn thanh lọc cư dân Lang
Biang theo ý tưởng của ta. Ta muốn sắp xếp và cai quản thế giới theo cái cách
ta cho là tốt nhất.
- Hừm, ngươi quả là ngông cuồng. Ta không hiểu ngươi ỷ vào cái gì mà cho
mình cái quyền sắp xếp lại thế giới. – Ama Êban bắt đầu nổi xung, râu tóc ông
lay động như có gió, đến mức con cọp vàng ông cỡi cũng bị kích động, bốn chân
nó rục rịch như chuẩn bị phóng tới. – Ngươi ỷ vào mấy câu thần chú kim cương
bập bẹ ư?
- Trình độ như ngươi thì chẳng biết cái quái gì đâu. – Bastu nhìn giáo chủ
giáo phái Madagui qua khóe mắt. – Thần chú kim cương tuy lợi hại thiệt nhưng
xưng tụng nó là thần chú vô địch thì quá sức buồn cười. Với ta, thần chú kim
cương chẳng qua là thứ thần chú có giá trị hỗ trợ thôi. Nó chỉ có tác dụng kích
hoạt chức năng phóng xạ của thần chú Cực lạc tiêu diêu.
- Cực lạc tiêu diêu?
Có thể thấy cả đống cái miệng há ra khi nghe cái tên thần chú lạ tai của
trùm Hắc Ám.
- Đúng thế. Thần chú Cực lạc tiêu diêu của ta mới là thần chú vô địch.
Những ai rắp tâm chống đối ta, nói thẳng ra là những ai hết muốn nhìn thấy ánh
mặt trời, thần chú Cực lạc tiêu diêu sẽ giúp bọn ngu xuẩn đó sớm tiêu diêu miền
cực lạc.
Trùm Bastu vẫn nói bằng giọng hết sức êm ái nhưng lần này nghe xong, tóc
gáy mọi người lập tức dựng đứng cả lên. Bọn Kăply nhớ lại sự khuyến cáo của
thầy N’Trang Long khi nãy, biết rằng câu nói của trùm Bastu không phải là lời
đe dọa suông.
Trong khi ai nấy chết lặng, Cục trưởng Ama Moto đột nhiên quát ầm:
- Ta không tin có thứ pháp thuật nào lợi hại hơn thần chú kim cương.
Ông quét mắt về phía Nguyên và Kăply, cao giọng:
- Đại tiên ông Mackeno là chiến binh giữ đền đời thứ hai, dĩ nhiên không
thể ra tay đối phó với Bastu. Nhưng hai đứa ngươi không thể khoanh tay đứng
nhìn như thế được. Nếu Đại phù thủy Păng Sur không chịu giúp đỡ thì toàn thể
Cục an ninh sẵn sàng đứng sau lưng bọn ngươi.
Rõ ràng Ama Moto cố ý khiêu khích Păng Sur. Ai cũng thấy thế, chỉ có Păng
Sur hình như không thấy nên trong gió chẳng một lời đáp lại.
K’Rahlan “e hèm” một tiếng:
- Ông Cục trưởng nói đúng đấy, con trai. Ta và mẹ con cũng không thể vô can
trong chuyện này.
K’Rahlan vừa nói xong, khói từ tay ông cuồn cuộn bốc ra, nhanh chóng tụ
thành hình một con ngựa trắng tung vó bên trên đám lá dày.
- Cả ta nữa. – Giáo chủ Ama Êban sang sảng cất tiếng, ông nói thật nhanh
như sợ người nghe thình lình biến mất. – Bao đời nay giáo phái Madagui luôn ủng
hộ chiến binh giữ đền.
Luồng khói vàng trong tay áo Ama Êban vọt ra theo tiếng nói, trong phút
chốc hiện hình một con cọp vàng đứng cạnh con ngựa trắng.
Chưa bao giờ người ta trông thấy Hổ sát tinh và Mã sát tinh liên thủ trong
một trận chiến, cho nên bao nhiêu cặp mắt háo hức ngước nhìn lên. Trước hình
ảnh cảm động đó, lòng Nguyên bất giác nảy mầm một cảm giác gì đó như là sự cảm
kích, trong một thoáng nó quên bẵng những gì Ama Êban vừa gây ra cho nó.
Nhưng có lẽ họa sĩ Yan Dran và bà Êmô mới là những người xúc động nhất
trước thái độ của giáo chủ Ama Êban. Trong khi Yan Dran khoái trá đưa tay vò
mái tóc rối bù, quên rằng mái tóc của ông không thể nào nhếch nhác hơn được nữa
thì bà Êmô nắm khư khư chiếc quạt lông chim để sự phấn khích không lôi tuột nó
khỏi tay bà lần nữa.
- Chừng này người đủ chơi nhau với hắn rồi!
Cục trưởng Ama Moto hào hứng hét lớn và hăng hái xông về phía Bastu, các
phù thủy Cục an ninh bám sát sau lưng ông, mặt người nào người nấy lộ vẻ căng
thẳng tột độ.
Dĩ nhiên các hộ pháp và sứ giả của phe Hắc Ám không đời nào để cho đám
người của Cục an ninh muốn làm gì thì làm. K’Tul, Balibia, Balikem và Buriăk
lập tức lao ra cản đường. Nguyên ngạc nhiên không thấy Tam phù thủy Hắc tinh
tinh đâu nhưng rồi nó đoán ra bọn chúng đã bỏ đi ngay khi chủ nhân núi Lưng
Chừng rời khỏi hiện trường.
Gần như không kịp suy nghĩ, Nguyên nhích chân tới trước, cảm thấy Kăply và
những đứa khác cũng hành động như mình.
- K’Brêt!
Bà Ka Lên chạy theo Kăply, réo inh ỏi khiến thằng nhóc bực bội quay lại.
Nhưng nó chưa kịp thốt lên lời cự nự đã lập tức ngậm miệng.
- Con cứ thực hiện sứ mạng của con đi. – Bà Ka Lên nhìn thằng nhóc bằng ánh
mắt âu yếm và động viên bằng một giọng nói mà ai cũng nhận thấy là bà cố làm ra
vẻ bình tĩnh. – Có mẹ một bên đây, con đừng sợ!
Bà Êmô không nói gì nhưng cái cách bà lẳng lặng bám sát bên cạnh Êmê cho
thấy là bà sẵn sàng chia sẻ tâm trạng của bà Ka Lên.
Nguyên mím môi tung một câu thần chú sấm sét vào giữa đám đánh nhau hỗn
loạn trước mặt, cố không chạm vào ông K’Tul. Kăply và tụi bạn cũng đồng loạt ra
tay, và cũng như Nguyên đứa nào cũng cố lái câu thần chú của mình ra xa khỏi
ông K’Tul càng xa càng tốt.
Thằng K’Tub lúc này đã hồi tỉnh, lệt bệt chạy theo tụi bạn, miệng không
ngừng mếu máo:
- Ba ơi, ba!
Tiếng gào của K’Tub thảm thiết đến mức bà Êmô phải dừng lại, bế xốc nó lên
mặc cho thằng oắt rú rít và giãy đùng đùng như thể kiếp trước nó là sư tử.
Trong bọn Nguyên, đứa lãnh trách nhiệm giúp đỡ bọn người của Cục an ninh
đương đầu với Balibia dĩ nhiên là Đam Pao. Chỉ có thần chú cầu vồng của nó mới
đủ sức chống chọi lại thần chú kim cương của Balibia, mặc dù ai cũng thấy rõ là
nếu Ama Moto và đám thuộc hạ không liên tiếp tung đòn ào ạt thì Đam Pao không
thể nào cầm cự được quá mười phút.
Trong khi Nguyên và Kăply giữ chân Balikem thì bà Ka Lên cùng bọn nhóc còn
lại xúm vào đối phó với Buriăk. Ngay bên cạnh, ba người đến từ hồ Ma ra sức
chặn tay ông K’Tul, với sự trợ giúp đắc lực của bốn con vật của Tứ bất tử.
Bà Êmô đứng ngoài, hai tay ôm cứng thằng K’Tub, mắt lo lắng nhìn vào trận
đánh mù mịt những khói và các vệt chớp sáng loằng ngoằng, chốc chốc lại lạc
giọng kêu lên:
- Cẩn thận, Êmê!
- Anh K’Tul, coi chừng!
Cứ như thể bà cùng lúc đứng về hai phe.
Ở mé rừng bên trái, trùm Bastu cũng không còn giữ được vẻ ung dung khi cả
Mã sát tinh lẫn Hổ sát tinh cùng lúc đâm bổ xuống từ trên cao.
Nhưng Bastu không có vẻ gì là hốt hoảng. Hắn chỉ lùi ra sau mấy bước, tay
giữ chặt vạt áo chùng, có ý đợi cho con ngựa trắng và con cọp vàng đến gần.
Chẳng ai thấy hắn có cử chỉ nào đặc biệt nhưng khi Mã sát tinh và Hổ sát
tinh sắp chạm tới người hắn, đột nhiên có tám con rồng đen xuất hiện và bay
lượn chung quanh hắn.
Sau một tiếng “két” chói tai như thể có hai miếng sắt chạm vào nhau, con
ngựa trắng và con cọp vàng lộn nhào ra sau như vừa va phải vách núi.
Nhưng vừa bị đánh bật ra, Mã sát tinh và Hổ sát tinh chồm dậy rất nhanh,
lại điên cuồng lao vào lũ rồng đen, lần này trong đấu trường có thêm tấm lưới
màu ngân nhũ bắn ra từ tay Ka Ming khiến cuộc tử chiến giữa thủ lĩnh của ba phe
phái trở nên hung hiểm khôn lường. Không khí chung quanh lúc này vừa mong manh
lại vừa nặng nề, bầu trời đột nhiên tối sầm như một tấm mền dày và mọi người có
cảm giác mình đang rơi vào một thế giới cực kỳ u ám.
Nguyên vừa niệm chú vừa hồi hộp liếc mắt qua trận đánh bên cạnh, khiếp hãi
khi thấy trùm Bastu một mình chống chọi với Ama Êban và vợ chồng K’Rahlan. – Ka
Ming mà không hề tỏ ra nao núng, thậm chí hắn còn đủ thì giờ để cười nhạo:
- Thần chú kim cương do đích thân chủ nhân núi Lưng Chừng ra tay còn chưa
chắc làm gì được ta, huống hồ thứ thần chú lõm bõm của ngươi.
Nguyên run sợ khi biết trùm Hắc Ám không nói ngoa. Cứ mỗi lần tấm lưới ngân
nhũ của Ka Ming chụp trúng một con rồng, nó lại nhanh nhẹn thoát ra, hiện tượng
chưa bao giờ xảy ra với thần chú kim cương.
Đến nỗi sau vài lần tấn công trong vô vọng, bà Ka Ming phải bật ra tiếng la
hoảng:
- Thần chú của ngươi…
- Cực lạc tiêu diêu! Hừm, ta đã nói rồi, hôm nay ta muốn cho bọn ngươi sáng
mắt ra. – Bastu cất giọng ngạo mạn. – Thiệt sự ta cũng chỉ mới sử dụng Cực lạc
tiêu diêu ở tầng thứ nhất thôi.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, như thể không phải hỏi Ka Ming mà muốn gửi một
thông điệp chết chóc đến tất cả những ai có mặt:
- Nếu ta sử dụng tầng thứ hai và tầng thứ ba, các người có hình dung chuyện
gì sẽ xảy ra cho xứ Lang Biang không?
- Chuyện gì ư? – Bà Ka Ming lắp bắp hỏi và nghe trái tim mình chùng xuống.
– Hổng lẽ ngươi muốn nói tới việc chim ruồi và chim kền kền mấy hôm nay bỗng
kéo hết về đây?
- Ngươi thông minh đó, Ka Ming. – Bastu mỉm cười đằng sau tấm mạng màu xanh
ngọc. – Lúc đó, xứ Lang Biang chắc chắn sẽ biến thành một nghĩa trang khổng lồ.
Ngay cả Mackeno, Păng Sur và Pi Năng Súp cũng không thoát khỏi tai ương, huống
gì…
- A! – Ama Êban thình lình ré lên, cắt ngang lời đe dọa của trùm Hắc Ám. –
Những con rồng của hắn chỉ có một mắt. Tất cả đều chột mắt. Lạ chưa!
Phát hiện của Ama Êban chỉ khiến mọi người ngạc nhiên, cái giọng run run
tiếp theo ngay sau đó của thằng nhóc Suku mới khiến ai nấy rụng rời:
- Nếu vậy thì Bastu chính là… là… Pô Palay Tàn Phế!