Sẽ để em yêu anh lần nữa (Tập 1) - Chương 14 - Phần 2
Trên bia mộ ông Quốc
Kiện có gắn tấm hình của ông đang nở nụ cười hiền từ. Tấm hình đó được lấy ra từ
tấm hình chụp của cả nhà. Hai vợ chồng đang hạnh phúc nắm tay cô con gái nhỏ
lúc nào cũng thích màu hồng. Hiểu Đồng đưa tay sờ lên tấm hình trên bia mộ, đau
đớn nhìn nét mặt của ba mình. Mắt cô đã rưng rưng nhưng cô không thể khóc, cô
không được phép khóc bởi vì ba cô chỉ thích thấy khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc
của con gái mà thôi. Cố nặn ra một nụ cười trước bia mộ, Hiểu Đồng nấc từng lời:
- Ba ơi! Con đến rồi.
Rồi cô quỳ xuống
bên cạnh ngôi mộ, mái tóc xõa dài tung bay trong gió.
- Con phải làm gì
đây? Con hận hắn ta đã cướp đi ba, hận hắn đã làm tan nát gia đình mình. Hận hắn
đến nỗi mỗi khi con nhắm mắt thì đôi mắt của hắn luôn hiện hữu trong ký ức con.
Con mãi mãi không quên được đôi mắt đó. Ba hãy cho con biết con nên làm gì hắn
ta khi gặp lại hắn...? Hiểu Đồng gào lên đau khổ, điều đau khổ nhất là cô không
thể khóc.
“Anh ấy là người
anh thứ hai của anh. Là người anh rất kính trọng, anh có thể đánh đổi tất cả vì
anh ấy.” - Vĩnh Phong tự hào khi kể về Thiên Minh với Hiểu Đồng. “Anh ấy là một
người rất khẳng khái, dám làm dám chịu. Ngày trước chính anh ấy đã đỡ giùm anh
một nhát dao, coi như anh đã nợ anh ấy một sinh mạng.”
Hiểu Đồng cắn chặt
môi muốn rướn máu, tay đập mạnh xuống nền đá liên tục, trong đầu vang lên câu hỏi
“TẠI SAO?”, muốn cảm giác đau này đánh bật được nỗi bi thương trong lòng.
- Á... - Một ông
lão bị vấp té ngay bậc tam cấp, giỏ trái cây trong tay ông rớt xuống, mấy trái
táo lăn lông lốc xuống từng bậc thềm.
Hiểu Đồng vội chạy
lại đỡ ông đứng dậy. Nhặt lại những quả táo giúp ông ấy. Ông mỉm cười hiền hậu,
cảm ơn Hiểu Đồng:
- Dạ, đâu có gì mà
ông phải cám ơn!
Thấy giỏ trái cây
trong tay ông khá nặng, Hiểu Đồng bèn ngỏ lời:
- Ông đến cúng mộ
phải không? Để cháu giúp ông!
Ông lão nhìn Hiểu Đồng
không khách sáo, đưa làn trái cây cho cô. Hiểu Đồng tay xách làn trái cây, tay
đỡ ông lão đi. Chân ông vẫn còn khập khiễng vì bị té. Hiểu Đồng bước đi thật chậm
chờ ông. Họ đi đến một ngôi mộ khá cũ kĩ, trên đó có một tấm hình trắng đen của
một phụ nữ khá đẹp. Hiểu Đồng đoán đây là hình của vợ ông lão, vì ông nhìn bà
tràn ngập yêu thương.
Giúp ông lão bày
trái cây xong, Hiểu Đồng đành từ biệt. Cô quay trở lại quỳ bên mộ ba mình, nhìn
vẻ mặt hạnh phúc của ông, nhớ lại những ký ức hạnh phúc mà cô không bao giờ
quên.
Hiểu Đồng ngồi đó
không biết đã bao nhiêu lâu, mặt trời đã lặn từ bao giờ, cô cũng không biết
xung quanh mình chỉ toàn bóng tối, gió thổi từng cơn ớn lạnh. Chỉ vài ánh đèn tỏa
sáng đến chỗ cô một cách lặng lẽ. Ông lão đột ngột đến ngồi bên cạnh Hiểu Đồng.
- Có những chuyện nếu
khóc ra được sẽ thấy nhẹ nhõm hơn cháu à!
Hiểu Đồng đáp lời
ông trong lặng lẽ.
- Cháu cũng ước gì
mình có thể khóc. - Rồi cô quay lại nhìn ông lão lo lắng hỏi:
- Sao tối rồi mà
ông chưa về nhà? Có phải chân ông đau nên không thể về được không?
Ông lão nhìn Hiểu Đồng
ánh lên một nụ cười.
- Ông chỉ là ngồi
ngắm hoàng hôn nên quên mất thời gian mà thôi! Vợ ông rất thích ngắm cảnh hoàng
hôn. Còn cháu, sao giờ này còn ở đây, cháu có chuyện gì đau buồn lắm phải
không?
Hiểu Đồng im lặng một
lát rồi mới trả lời:
- Cháu ngồi đây để
tự trách bản thân mình.
- Đã xảy ra chuyện
gì?
- Cháu đã gặp lại kẻ
đã hại chết cha mình, nhưng cháu đã bỏ chạy khỏi anh ta.
- Là anh ta cố tình
hại chết cha cháu ư?
Hiểu Đồng lắc đầu.
Cô bắt đầu kể cho ông lão nghe câu chuyện của cô. Nghe xong ông lão nói:
- Để ông kể cho
cháu nghe một chuyện...
Ông lão bắt đầu kể
lại cuộc đời mình cho Hiểu Đồng nghe. Từ lúc ông bỏ mặc vợ con ra đi làm ăn,
cho tới lúc trở về. Khi tìm lại ông mới hay vợ mình bệnh nặng còn đứa con trai
lại thất lạc. Vừa gặp lại ông thì vợ ông mất, là chính ông tự tay hại chết vợ
mình. Nếu ông không bỏ đi thì vợ ông không chết và con trai ông cũng không thất
lạc. Ông ở vậy đến bây giờ, không ngừng tìm tung tích của đứa con trai. Nhưng
chỉ là vô vọng, có thể con ông đã chết rồi hoặc đang sống nơi nào đó, nhưng dù
thế nào ông cũng không ngừng tìm kiếm. Ông đã không ngừng tự trách mình, nhưng
vợ ông trước khi chết đã tha lỗi cho ông.
- Có thể chuyện của
ông và cháu hoàn toàn khác nhau nhưng làm người ai mà không có lỗi. Giống như
ông, vợ ông trước khi chết cũng nói lời tha lỗi cho ông. Còn cha cháu, tuy rằng
ông không nói là tha lỗi cho người đã hại chết mình, nhưng ông muốn cháu luôn
cười hạnh phúc. Chỉ có bỏ đi hết mọi thù hận thì mới có thể sống vui vẻ và hạnh
phúc cháu à!
Thấy Hiểu Đồng trầm
tư suy nghĩ, ông lão nói tiếp:
- Nếu cháu vẫn chưa
bỏ xuống được thì hãy đến gặp chàng trai đó, hãy đối mặt với anh ta. Biết đâu
trong những năm tháng qua, anh ta đã ăn năn rất nhiều vì dù sao cậu ta lúc ấy
hãy còn là một cậu bé hiếu thắng. Cái chết của vợ và sự thất lạc của con trai
là điều ám ảnh ông đến giờ, biết đâu, cái chết của cha cháu cũng là một cú sốc
lớn với cậu ta.
Hai ông cháu tiếp tục
nói chuyện với nhau rất lâu. Đã lâu lắm rồi Hiểu Đồng không có tâm sự với ai
nhiều như thế, cô như trải lòng hơn, tâm hồn nhẹ nhàng hơn.
Ông lão gọi một chiếc
taxi và cho Hiểu Đồng đi nhờ đến bệnh viện, nơi mẹ cô đang nằm. Bà Cẩm Du vẫn
chưa ngủ, nhìn thấy con gái đôi mắt đỏ hoe, bà lo lắng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện
gì vậy con?
Hiểu Đồng nhoẻn miệng
cười trấn an bà:
- Đâu có gì đâu mẹ.
Bà Cẩm Du tỏ ý nghi
ngờ:
- Thật không?
Hiểu Đồng lại tươi
cười để đánh tan sự lo lắng và hoài nghi của bà.
- Vậy sao con lại đến
thăm mẹ vào giờ này? Đã khuya lắm rồi. Mắt con lại đỏ như thế...
Hiểu Đồng đến bên cạnh
mẹ, ôm chầm lấy bà. Hít thật sâu hương thơm của mẹ, đã lâu rồi cô không có
nhõng nhẽo với mẹ. Đã lâu rồi cô không ôm chặt bà thế này.
- Thật không có
chuyện gì chứ? Con đừng giấu mẹ.
Hiểu Đồng giả vờ cười
khúc khích, dụi đầu vào ngực mẹ:
- Con nói thật mà!
Chỉ là hôm nay con đã đi thăm mộ ba thôi!
Nhắc tới chồng, bà
Cẩm Du cũng thấy đắng lòng, bà có lỗi với ông nhiều lắm. Bà vuốt ve mái tóc dài
đen mượt của con gái. Hiểu Đồng chợt ngẩng đầu lên nhìn mẹ chợt hỏi:
- Nếu như mẹ gặp lại
kẻ gây tai nạn cho ba thì mẹ sẽ làm gì?
Nghe Hiểu Đồng hỏi,
bà Cẩm Du nhớ lại tai nạn thương tâm của chồng mình. Trái tim chợt nghe run rẩy,
bà xúc động đến lặng người. Lát sau bà nhìn Hiểu Đồng, vuốt ve gương mặt xinh đẹp
của con gái:
- Mẹ sẽ tha thứ lỗi
cho cậu bé đó.
Hiểu Đồng kinh hãi
nhìn mẹ hỏi:
- Tại sao mẹ lại
tha thứ cho kẻ hại chết ba con chứ, tha thứ cho kẻ làm gia đình mình tan vỡ, hại
mẹ con mình phải sống khổ sở biết dường nào?
- Vì mẹ tin rằng ba
con cũng sẽ tha thứ cho cậu ấy. Đó là một tai nạn ngoài ý muốn. Dù có hận, có
giết chết cậu ta, ba của con cũng không thể sống lại. Huống hồ mọi chuyện đã
qua lâu lắm rồi. Con có bắt cậu ta trả giá thế nào cũng vậy thôi, chỉ khiến một
gia đình lại tiếp tục bi thương và tan nát. Cho nên mẹ chọn cách tha thứ, con
cũng vậy Hiểu Đồng, hãy chọn cách tha thứ để tiếp tục sống.
Hiểu Đồng thơ thẩn
ra về, những lời ông lão và mẹ cứ lặp lại bên tai cô: “Hãy tha thứ”.
Chưa tới cửa phòng
trọ, Hiểu Đồng đã thấy một dáng người cao ráo quen thuộc đang ẩn hiện trong đốm
thuốc lập lòe, thân người mệt mỏi dựa lưng vào bức tường. Rất nhiều tàn thuốc
rơi vung vãi dưới mặt đất.
Đã lâu rồi, Hiểu Đồng
không thấy Vĩnh Phong hút thuốc. Anh vì lời hứa với cô mà bỏ thuốc, bây giờ lại...
Hiểu Đồng khựng lại một lát nhìn Vĩnh Phong rồi mới lạnh lùng bước tiếp.
- Em đã đi đâu cả tối
nay? Anh chờ em rất lâu. - Vĩnh Phong giọng khổ sở và mệt mỏi hỏi, rồi đưa tay
lên xem đồng hồ. Đã gần 12 giờ. Cậu chờ cô đã bảy tiếng đồng hồ.
Hiểu Đồng không trả
lời, cô mệt mỏi bước tiếp. Nhưng cánh tay mạnh mẽ đã nhanh chóng đưa tới chụp lấy
cánh tay cô.
- Đứng lại... trả lời
anh đi...
Hiểu Đồng đã quá mệt
mỏi, cô không còn hơi sức trả lời anh. Cô im lặng nhìn gương mặt đẹp đang khổ sở
kia. Gương mặt cũng hiện lên sự mệt mỏi đầy đau khổ vì chờ đợi và lo lắng.
- Hiểu Đồng... - Giọng
Vĩnh Phong lạc đi.
Hiểu Đồng nhắm mắt
mỏi mệt hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy hơi sức, cô thì thào:
- Bây giờ em mệt lắm!
Em không muốn nói chuyện với anh. Để lúc khác nói đi.
Cô vung tay ra khỏi
tay Vĩnh Phong, cậu bất lực nhìn cánh tay đang từ từ rời khỏi bàn tay mình.
Khuôn mặt mệt mỏi của Hiểu Đồng hiện ra trước mặt Vĩnh Phong khiến cậu không thể
mở thêm một lời nào. Vĩnh Phong rất muốn biết đã có chuyện gì xảy ra giữa cô và
Thiên Minh. Rất muốn biết cô đã đi đâu suốt cả buổi tối... Cậu lặng lẽ nhìn
theo bóng dáng mỏi mệt khập khễnh của Hiểu Đồng mà nghe tim mình chua xót.
Vĩnh Phong đau khổ
ngả vào bức tường sau lưng mình. Đột nhiên hai kẻ lạ mặt chạy từ đâu nhảy ra
chặn đường Hiểu Đồng. Tên ở sau chồm tới, một tay ôm lấy Hiểu Đồng, tay kia
dùng cái khăn tẩm thuốc mê chụp lên miệng cô... Hiểu Đồng chỉ có thể giãy giụa
vài cái trước khi ngất đi. Bọn này nhanh chóng di chuyển Hiểu Đồng đến chiếc xe
hơi màu đen đang đậu gần đấy. Rồi rồ ga chạy mất.
Sự việc xảy ra quá
bất ngờ và quá nhanh, Vĩnh Phong không kịp trở tay. Cậu nhanh chóng chạy vào
xe, đuổi theo. Một cuộc rượt đuổi ngoạn mục xảy ra khi bọn bắt cóc biết rằng có
một chiếc xe hơi màu xám bạc sang trọng đang đuổi theo sau. Tên cầm lái cũng là
một tay đua có hạng, hắn và Vĩnh Phong luôn giữ một vận tốc nhất định. Vĩnh
Phong không thể đến quá gần hắn nhưng ngược lại hắn ta không thể kéo dài khoảng
cách giữa họ.
Hai tên bắt cóc Hiểu
Đồng cứ ngoái mặt nhìn ra phía sau. Bọn chúng cực kì căng thẳng, chúng không ngờ
rằng kẻ kia cũng là một tay đua tuyệt hảo đến thế. Nhưng khoảng cách không thể
rút ngắn giữa họ khiến chúng cảm thấy yên tâm phần nào. Một tên móc điện thoại
ra bấm mấy số quen thuộc, đợi một lát đầu kia bắt máy.
“Đại ca! Tụi em
đang bị bám theo, là một chiếc Ferrari màu xám bạc. Tên này khá cứng cựa, tụi
em không thể thoát khỏi nó. Làm sao đây?”
Đầu dây bên kia nổi
giận.
“Mẹ kiếp! Sai tụi
bây đi làm có chút chuyện mà cũng không xong. Được rồi, mau dụ nó đến đường X
đi, tụi tao sẽ cắt đuôi nó. Con nhỏ sao rồi?”
Tên đàn em nghe đại
ca mắng thì hơi sợ, hắn e dè trả lời:
“Con nhỏ bị em chụp
thuốc mê nên ngủ say rồi.”
“Coi
con nhỏ cho đàng hoàng. Có nó, tụi mình sẽ kiếm được một số lớn đó.”
“Dạ
em biết.”
Hắn
ta tắt điện thoại rồi nói rõ lệnh của đại ca cho tên cầm lái biết. Tên này gật
đầu hiểu ý. Hắn ta chạy thêm một quãng rồi đột ngột quẹo cua.
Vĩnh
Phong chăm chú theo dõi chiếc xe màu đen phía trước mình, cậu không dám rời mắt
khỏi nó dù chỉ một giây. Tính mạng của Hiểu Đồng đang gặp nguy hiểm. Càng nghĩ
đến Hiểu Đồng đang lâm nguy hai tay Vĩnh Phong cảm thấy run run, cậu cầm chắc
vô lăng quyết không để cho bọn này chạy thoát.
-
Bọn khốn! Nếu Hiểu Đồng mất một cọng tóc nào, tao sẽ lột da chúng mày ra. - Cậu
gầm từng chữ đầy tức giận.
Càng
về khuya, xe cộ càng vắng, hai chiếc xe càng lao nhanh với tốc độ kinh hoàng.
Vĩnh Phong và tên cầm lái cũng ngầm khâm phục đối phương theo kiểu anh hùng trọng
anh hùng. Nếu như tên này không phải là kẻ đáng ghét dám bắt cóc Hiểu Đồng thì
Vĩnh Phong nhất định sẽ kết bạn với hắn ta.
Hai
xe cứ thế rượt nhau, băng qua nhiều xe khác và vượt qua cả những ngã tư đèn đỏ
bất chấp luật lệ. Cuộc rượt đuổi cũng bắt đầu có sự thay đổi, khoảng cách cũng
đã được rút ngắn lại. Dù sao thì chiếc xe của Vĩnh Phong vẫn là chiếc xe đua số
một. Tên kia có xuất sắc thế nào nhưng hắn ta không có được một chiếc xe tuyệt
hảo như xe của Vĩnh Phong thì khó lòng thắng nổi. Chiếc xe của hắn ta bắt đầu bộc
lộ những khuyết điểm của nó. Tên này tựa như một dũng sĩ nhưng không có một
thanh bảo kiếm xứng tầm.
Khi
chiếc xe của Vĩnh Phong chỉ còn cách xe của chúng trong gang tất thì đường X hiện
ra trước mặt chúng. Chúng mừng rỡ phóng qua khỏi một ngã tư không xe cộ. Vĩnh
Phong lại lần nữa giật lấy cần số trả về sau chuẩn bị phóng lên thì đột ngột một
chiếc xe màu trắng phóng tới chắn ngang giữa hai xe ở ngay ngã tư đó.
Vĩnh
Phong không còn cách nào khác là phải đạp thắng. Chiếc xe của cậu lết vài vòng,
xoay tròn rồi đâm vào hàng rào chắn cái “RẦM”, người Vĩnh Phong đập mạnh vào vô
lăng đau điếng rồi lại bật ra thành ghế sau lưng. Đầu đập mạnh vào thành ghế
choáng voáng. Vì quá vội, cậu không hề thắt dây an toàn, cũng may là thắng kịp
nếu không dễ mất mạng.
Mặc
kệ cái đau đớn đang xâm chiếm mình, Vĩnh Phong cố gắng đưa mắt nhìn theo chiếc
xe đen đang mất dần trong bóng tối. Cậu nhìn nó bất lực đấm mạnh vào vô lăng
trước mặt, rồi gục đầu xuống tự nguyền rủa bản thân mình.
An
nguy của Hiểu Đồng khiến lí trí cậu bừng tỉnh hơn. Vĩnh Phong nhanh chóng móc
điện thoại trong túi ra. Cậu nhấn số gọi cho Quốc Bảo. Tên nhóc này đang ăn
chơi ở một chỗ nào đó khá ồn ào. Thấy Vĩnh Phong gọi điện đến thì hồ hởi hỏi
thăm:
“Anh
Vĩnh Phong hả? Anh đã gặp Hiểu Đồng chưa? Cô ấy nói sao?”
Nhưng
Vĩnh Phong đã lạc cả giọng nói:
“Quốc
Bảo, em mau về nhà nhờ ba em tra dùm anh biển số xe này. XYZ... 223.”
Quốc
Bảo lo lắng hỏi, cậu quát một cô gái đang lằng nhằng đeo bám bên cạnh cậu im lặng.
“Đã
xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hiểu
Đồng đã bị bọn này bắt cóc. Mau điều tra giúp anh, càng sớm càng tốt. Có gì gọi
cho anh ngay lập tức.”
“Em
sẽ đi ngay.” - Nói xong cậu vội vàng phóng ra khỏi cửa bỏ mặc tiếng gọi sau
lưng của các bạn.
Ba
của Quốc Bảo là một nhà chính trị cao cấp rất được kính trọng. Mấy vụ nhờ vả điều
tra này là chuyện rất dễ dàng.
Vĩnh
Phong vừa gác máy xong lại gọi tiếp cho Thiên Minh. Nhưng lần này cậu không chờ
Thiên Minh trả lời máy trước, cậu vội vàng nói.
“Thiên
Minh! Anh hãy dò hỏi đám anh em của anh ở khu vực đường X xem có ai biết thông
tin về chiếc xe màu đen biển số XYZ... 223 chạy trong khu vực này không. Hiểu Đồng
đã bị chúng bắt đi rồi.”
Thiên
Minh rất ngạc nhiên khi nghe Vĩnh Phong nói, cậu hỏi lại:
“Làm
sao bọn chúng lại lại bắt Hiểu Đồng. Mà làm sao cậu xác định được chúng thuộc
băng đảng ở đường X...”
Vĩnh Phong bình tĩnh trả lời, cậu đang cực kì lí trí, những
lúc thế này cậu không cho phép mình có sự sai lầm nào.
“Lúc
chúng bắt Hiểu Đồng đi không ngờ rằng em có thể đuổi theo chúng. Tên cầm lái chắc
chắc cũng là một tay đua xuất sắc, bọn em đã rượt nhau một đoạn đường khá dài.
Lúc đầu bọn chúng muốn dùng tốc độ để bỏ rơi em nhưng không được nên đã quẹo về
khu đường này để cho đồng bọn cắt đuôi em. Chắc chắn đây là khu vực quen thuộc
của chúng nên mới dễ dàng ra tay như vậy.”
“Được,
anh lập tức gọi điện cho tụi nó hỏi tin. Anh sẽ gọi cho em sau.”
“Cám
ơn anh! Anh giúp em, ơn này em sẽ không quên. Nếu Hiểu Đồng có mệnh hệ gì em sẽ
bắt bọn chúng sống không bằng chết.”
“Ok!
Cứ tin tưởng ở anh.”
“Anh
cho người đem đến cho em một chiếc xe. Xe của em đã bị hư rồi. Tông vào hàng
rào chắn.”
Vĩnh
Phong vừa nói vừa chua xót nhìn chiếc xe yêu quý của mình đã bị móp méo một
cách đáng thương. Nó là người bạn tốt gắn bó với cậu khá lâu rồi.
“Cậu
không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?” - Thiên Minh lo lắng hỏi.
“Em
không sao.” - Vĩnh Phong trả lời, tay ôm lấy phần ngực bị va đập mạnh vẫn còn
nhức nhói. “Giải cứu cho Hiểu Đồng quan trọng hơn.”
“Vậy
cậu chờ đi. Anh sẽ cho người đưa xe đến đó ngay. Xong anh sẽ đến đó hội ngộ với
cậu.”
Gác
máy xong, Vĩnh Phong lại gọi cho Thế Nam. Thế Nam đang ngủ ngon giấc, nghe tiếng
điện thoại cậu định không bắt máy, nhưng linh tính có chuyện gì nên với lấy lấy
điện thoại.
“Mình
đây, có chuyện gì mà...”
Chẳng
để cho Thế Nam nói hết câu, Vĩnh Phong đã lên tiếng chặn lại.
“Hiểu
Đồng đã bị bắt cóc.”
Vừa
nghe mấy chữ này, Thế Nam chợt tỉnh giấc, cậu hoảng hốt hỏi:
“Đã
xảy ra chuyện gì?”
Vĩnh
Phong kể lại tóm tắt tình hình rồi nói:
“Cậu mau liên lạc với Đình Ân, nói cô ấy đến nhà chăm sóc
cho bé Đường. Con bé ở nhà chỉ có một mình thôi!”
Gọi
cho Thế Nam xong, Vĩnh Phong nóng ruột nhìn về hai hướng, chỉ mong sao đàn em của
Thiên Minh đến đây nhanh chóng.
Nhìn Vĩnh Phong tức giận đá vào bánh xe, tên
ngồi trên chiếc xe trắng cười hả hê. Thằng nhãi, lại gặp mày rồi. Lần trước cho
người đánh lén mày mà cuối cùng người bị bại là đàn em của tao. Mối hận đó tao
còn chưa trả. Lần này để xem mày còn chạy đi đâu.
Mười
phút sau đó, Quốc Bảo gọi điện đến. Chờ đợi chỉ trong vòng mười phút mà Vĩnh
Phong thấy mình như đang sống trong nham thạch mười năm. Cảm giác sợ hãi càng
ngày dâng cao.
“Hiểu
Đồng, em đừng có chuyện gì nếu không...” - Vĩnh Phong không dám nghĩ tiếp.
“Alô!”
“Anh
Phong!” - Quốc Bảo gọi. “Biển số xe đó là biển số xe giả, nhưng đã có thông báo
mất xe, theo như mô tả thì là chiếc xe đã bắt cóc Hiểu Đồng. Bây giờ em sẽ đến
chỗ anh ngay.”
Vĩnh
Phong tuyệt vọng gấp điện thoại lại. Cậu tức giận đến nỗi chỉ muốn giết người.
Cậu đấm mạnh vào thành xe.
-
Hahaha... Mày càng đau khổ, càng tuyệt vọng càng làm tao khoái trá. Chờ đi tao
sẽ chuẩn bị quà cho mày. - Ánh mắt độc ác lóe lên trong bóng tối, cái miệng nở
nụ cười thâm hiểm, hắn ta ung dung ngồi nhìn Vĩnh Phong sầu thảm một cách thích
chí.
Năm
phút sau đó là điện thoại của Thiên Minh:
“Vĩnh
Phong! Một tên đàn em của anh có nhìn thấy chiếc xe đó gần khu vực vũ trường Vũ
Bảo. Nó bảo vừa nhìn là biết đây là xe ăn cắp nên đã chú ý đến chiếc xe đó. Nó
nhận ra một tên đi trong băng đó. Hắn có tên là Năm Rô vì hắn xăm trên tay một
lá bài năm rô. Qua lời tụi nó, anh đoán nó là cái thằng đã đua với em, vì bọn
đàn em của anh từng đua với nó. Nó rất điên cuồng và liều mạng, bất chấp tất cả
chỉ để giành chiến thắng.”
Vĩnh
Phong biết vì lúc nãy khi đua với hắn ta, cậu không dám dồn ép quá mức vì Hiểu
Đồng trên xe của chúng. Nếu cậu quyết đua với hắn tới cùng thì có thể hắn ta sẽ
liều mạng lao đi. Lỡ có chuyện gì xảy ra thì Hiểu Đồng sẽ gặp nguy hiểm. Do đó
Vĩnh Phong không dám vượt lên quá nhanh mà giữ một khoảng cách nhất định rồi từ
từ tiến tới. Vĩnh Phong đang suy nghĩ thì Thiên Minh nói tiếp:
“Tên
này có một con bồ là kiều nữ ở vũ trường này cho nên hắn ta tối nào cũng ghé
qua đó. Anh sẽ cho người phục kích ở đó, chỉ cần hắn ta tới, tụi đàn em sẽ tóm
gọn hắn đưa đến chỗ chúng ta.”
Một
tia hy vọng vụt sáng, cậu mừng rỡ nói:
“Cảm
ơn anh Thiên Minh! Nếu không có anh, em không biết sẽ phải tìm Hiểu Đồng trong
bao lâu nữa.”
Thiên
Minh cười khà khà trong điện thoại:
“Mình
là anh em mà cậu lại nói khách sáo như vậy. Được rồi, anh đã cho người đến đón
cậu và cho xe đến kéo xe cậu về luôn rồi. Tụi nó sắp đến rồi đó, tạm thời cậu cứ
đến nơi tụ tập của bọn anh trước rồi sau đó ta bàn tiếp.”
“OK!”
Nửa
tiếng sau, cả ba người, Thiên Minh, Quốc Bảo và Thế Nam cùng chạy đến. Vĩnh
Phong kể tường tận lại toàn bộ sự việc. Những mối nghi ngờ và những điều thắc mắc
vang lên trong đầu mọi người.
-
Hiểu Đồng xích mích với ai à? Hay là bọn chúng muốn nhắm vào ai khác mà Hiểu Đồng
là điểm yếu của người đó? - Quốc Bảo đưa ra suy nghĩ của mình.
-
Ý em là người mà bọn chúng nhắm tới là anh à? - Vĩnh Phong ngây người nhìn Quốc
Bảo.
-
Anh cũng nghĩ thế. - Thiên Minh gật đầu tán thành.
-
Chỉ sợ rằng, kẻ mà bọn chúng đang nhắm vào chính là Hiểu Đồng. - Thế Nam vừa
nói vừa liếc nhìn Thiên Minh.
Thiên
Minh trước cái nhìn nghi ngờ của Thế Nam thì tứ giận hỏi:
-
Ý cậu là đang nghi ngờ tôi?
Thế
Nam cũng nhìn thẳng Thiên Minh trả lời:
-
Em cũng không muốn nghi ngờ anh nhưng sự việc quá trùng hợp. Hồi chiều Hiểu Đồng
vừa thấy anh đã tát anh một cái rồi tức giận bỏ chạy ra ngoài. Chắc chắn phải
có chuyện gì đó giữa anh và cô ấy thì cô ấy mới như vậy. Vì Hiểu Đồng mà em biết
là người cực kì lí trí, không tự nhiên đánh người như vậy.
Trước
câu nói của Thế Nam, Vĩnh Phong và Quốc Bảo đều quay người nhìn Thiên Minh. Trước
cái nhìn đầy nghi kị của mọi người, Thiên Minh không thể giữ được bình tĩnh, cậu
ta tức giận đứng dậy hét lớn:
- Cậu hiểu rõ cô ta
ư? Cậu hiểu rõ cô ta, người mà cậu mới vừa gặp. Còn chúng ta làm bạn với nhau
đã lâu như vậy mà cậu lại không hiểu con người tôi ư?
Một Thế Nam luôn bình tĩnh giờ đây cũng bị nhấn
chìm lí trí. Thế Nam cũng đứng dậy quát lên:
- Vậy thì anh hãy
giải thích rõ mọi chuyện giữa anh và Hiểu Đồng đi!
Trong lúc mọi chuyện
đang căng thẳng đến hồi không thể cứu vãn được nữa thì Vĩnh Phong hét lên:
- Đủ rồi. Hai người
bình tĩnh lại đi!
Thiên Minh và Thế
Nam kình nhau một cái rồi mới bực tức ngồi xuống. Chờ cho hai người nguôi cơn
giận, Vĩnh Phong mới lên tiếng:
- Dựa vào tình bạn
bấy nhiêu năm của chúng ta, em tin anh không phải là kẻ đứng đằng sau vụ này. -
Vĩnh Phong quay sang nói với Thiên Minh. - Nhưng... em cần anh nói rõ mối quan
hệ giữa anh và Hiểu Đồng.
Thiên Minh lướt
nhìn ánh mắt đang săm soi mình của ba người bạn, cậu lắc đầu nói:
- Anh có thể thề với
mấy cậu là anh và Hiểu Đồng không hề có bất cứ mối quan hệ nào cả. Chiều hôm
qua là lần đầu tiên anh gặp Hiểu Đồng. Anh không biết tại sao cô ấy lại có phản
ứng như thế. Có thể cô ấy nhầm lẫn anh với ai đó.
- Em tin anh. -
Vĩnh Phong nhìn sâu vào mắt Thiên Minh nói.
-
Em cũng tin anh. - Quốc Bảo cũng nói theo.
Im
lặng một lúc, Thế Nam thở dài nói:
-
Dù không biết giữa anh và Hiểu Đồng đã xảy ra chuyện gì nhưng dựa vào tình bạn
của chúng ta, em tin anh. Xin lỗi vì đã hiểu lầm anh!
Thiên
Minh thở phào nhẹ nhõm. Lúc đó, một tên đàn em của thiên Minh gọi đến:
“Đại
ca. Tụi em đã dò hỏi con bồ của tên Năm Rô rồi, nó nói là thằng Năm Rô đang làm
ăn chuyện gì đó nên sẽ không đến.”
Vậy
là manh mối duy nhất cũng không còn, nỗi thất vọng cùng tuyệt vọng bao trùm cả
căn phòng.
“Reng...
reng... reng...”
Điện
thoại của Vĩnh Phong reo lên. Một số điện thoại lạ hoắc.
“Alô!”
“Thằng
nhãi! Chúng ta đúng là có duyên mà! Mày có nhận ra tao không? Báo cho mày biết
con bồ của mày đang nằm trong tay tao.”

